.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_712" class="block_" lang="en">Trang 356# 2
Chương 712: Chiến Đế Quân
- Ha ha, trăm năm không thấy nhật nguyệt, không nghĩ tới hiện giờ tiểu tử nhãi con, lại đều trở nên không biết trời cao đất rộng như thế.
Sắc mặt khẽ biến nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, Phượng Thiên Dụ không vì lời nói của Vân Triệt mà tức giận, ngược lại chậm rãi lắc đầu, một tiếng thở dài mang theo thương hại.
- Tiểu bối không biết gì, tên của thái tông chủ thần tông ta, sao xứng để ngươi kêu.
Phượng Thiên Kình trầm giọng nói.
Sắc mặt của hai người đều bình tĩnh như lúc ban đầu, nhưng trong lòng không khỏi nổi lên gợn sóng… Bọn họ đã lại một lần nữa xác nhận, khí tức huyền lực trên người Vân Triệt, đúng là chỉ có Vương Huyền cảnh cấp ba mà thôi.
Mặc dù đã sớm từ trong miệng Phượng Hoành Không biết được, nhưng tận mắt nhìn thấy, bọn họ vẫn khiếp sợ trong lòng. Dựa vào Vương Huyền lực, lại giết được cả mấy hoàng tử trưởng lão của bọn họ, ép Phượng Hoàng thần tông không thể không khiến một đời thái thượng ra tay, đây đâu chỉ là không thể tưởng tượng.
Trên đời này, lại thật sự có nhân vật bậc này tồn tại!?
- Hả? Lời này ta ngược lại nghe không hiểu.
Vân Triệt cười lạnh nói:
- Dưỡng dục ra nhi tử như Phượng Hoành Không một người không bằng heo chó, vô lương tâm, nên gặp thiên lôi đánh xuống như vậy, ta đều cảm thấy sỉ nhục và bi ai thay cho thái thượng tông chủ Phượng Thiên Uy của các ngươi. Ta không xứng gọi tên của hắn? Ha, ta gọi đầy đủ tên của hắn còn cảm thấy có phần ô uế miệng mình, phi!
- Làm càn!!
Phượng Hoàng thần tông tồn tại cho đến nay đã năm ngàn năm, có ai dám có gan vũ nhục tên thái tông chủ như thế! Cho dù là tứ đại thánh địa cũng tuyệt đối không dám như thế! Phượng Thiên Dụ và Phượng Thiên Kình rèn luyện tâm cảnh tâm hồn mấy trăm năm, cũng vì lời nói phen này của Vân Triệt mà hoàn toàn giận tím mặt –– Vân Triệt cuồng vọng, mới vừa rồi vừa thấy mặt bọn họ đã được kiến thức đến, nhưng không nghĩ tới hắn lại cuồng vọng tùy ý đến trình độ như vậy!!
- Tiểu tử ranh con, ngươi thật sự to gan, dám sỉ nhục thái tông chủ thần tông ta!!
Phượng Thiên Dụ giận tím mặt nói.
- Thái trưởng lão, đừng tức giận với hắn.
Phượng Hoành Không bỗng nhiên trầm giọng nói:
- Tâm tính nghiệt súc này không giống tầm thường, ba năm trước huyền lực của hắn chẳng qua chỉ là Địa Huyền cảnh, lại một mình khi đối mặt với thần tông ta vô cùng trấn định. Giờ phút này tuy rằng hắn bình tĩnh, nhưng tuyệt đối không có khả năng không e dè hai vị thái trưởng lão. Lời hắn nói hiển nhiên đang cố hết sức chọc giận hai vị thái trưởng lão, sau đó thừa dịp hai vị thái trưởng lão tức giận tìm kẽ hở bỏ chạy!
- Kẻ này giảo hoạt vô cùng, đủ loại quỷ kế làm cho người ta khó có thể đề phòng. Hai vị thái trưởng lão hoàn toàn không cần thiết lãng phí võ mồm với hắn… Trực tiếp tru sát!!
Giọng Phượng Hoành Không vừa dứt, Phượng Thiên Du đã phá không mà lên, một trường kích hỏa diễm ngang trời mà hiện, đâm thẳng vào Vân Triệt:
- Nghiệt súc cuồng vọng, nhận lấy cái chết!!
Đế Quân ra tay, khí tức nháy mắt nổ tung khiến vẻn vẹn mấy vạn đệ tử Phượng Hoàng ở phía dưới bị xung kích lật ngang trên đất, bão cát hơn mười dặm nổi lên
Thân hình Vân Triệt lóe lên một cái, một Tinh thần toái ảnh nhẹ nhàng bâng quơ tránh đi, khiến một kích của Phượng Thiên Dụ trực tiếp đánh hụt, chỉ đi ngang qua một tàn ảnh. Huyền quang trên người Vân Triệt hiện ra, dưới Huyễn quang lôi cực, đã giống như một tia chớp đi về phía đông nam.
- Phượng Hoành Không, xem ra hôm nay ngươi vẫn như cũ không chuẩn bị nghe lời, còn gọi ra hai lão bất tử. Ha ha ha ha… Ngươi ngàn vạn lần đừng hối hận!!
Thân làm một Đế Quân cấp ba, công kích đánh về phía một Vương tọa hoàn toàn bị tránh đi triệt để, hỏa diễm trường kích ngưng tụ viêm lực Đế Quân chỉ đâm trúng một tàn ảnh, Phượng Thiên Dụ nhất thời kinh sợ đan xen, nhanh chóng lộn người, toàn thân bốc lên phượng viêm, đuổi thẳng theo Vân Triệt mà đi:
- Nhìn xem ngươi trốn đi đâu! Hôm nay, lão phu nhất định phải đốt ngươi thành tro tàn!!
Phượng Thiên Kình bay vút lên không trung, vừa định cùng đuổi theo, giọng Phượng Thiên Dụ đã từ đằng xa truyền đến:
- Thiên Kình, ngươi ở lại trong tông, nghiệt súc này còn chưa đủ tư cách để cho hai ta cùng nhau ra tay!
Huyền khí của Phượng Thiên Kình nhất thời thu hồi, hắn nhìn theo phương hướng Vân Triệt và Phượng Thiên Dụ đi xa, trên mặt đầy vẻ kinh hãi:
- Xem ra các ngươi nói cũng không khuếch đại. Chính là một Vương tọa, có thể thi triển tốc độ như thế! Gần như tương xứng với Thiên Dụ!
- Thân pháp huyền kỹ mà hắn sử dụng, vô cùng có khả năng là Huyễn quang lôi cực của bộ tộc thần trộm. Huyễn quang lôi cực được công nhận là thân pháp huyền kỹ đệ nhất Thiên Huyền đại lục.
Phượng Hoành Không oán hận nói.
- Chỉ có điều hắn tuyệt đối không có khả năng chạy thoát ra khỏi lòng bàn tay của Thiên Dụ.
Phượng Thiên Kình bình thản nói
- Tuy rằng tốc độ của hắn đủ để địch nổi Thiên Dụ, nhưng về huyền lực hùng hậu, cách biệt giữa hắn và Thiên Dụ có thể nói một trời. Có lẽ trong khoảng thời gian ngắn thiên Dụ khó có thể đuổi kịp, nhưng thời gian dài hơn, huyền lực của Vân Triệt tất nhiên nhanh chóng suy yếu, đến lúc đó, hừ, nhìn xem hắn còn cuồng vọng như thế nào.
Vân Triệt có Huyễn quang lôi cực trong người, một đường phá không mà đi, Thần Hoàng thành xẹt qua phía dưới hắn với tốc độ cực nhanh. Phía sau hai dặm, Phượng Thiên Dụ phượng diễm đốt thân, đến chỗ nào đều sẽ cuốn lấy một luồng sóng gió như thiêu đốt. Hai mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Vân Triệt, nhưng trong lòng thì càng ngày càng kinh hãi… Tuy rằng trong tầm mắt thủy chung không mất đi mục tiêu, nhưng hắn đã dùng hết toàn lực, lại cho dù như thế nào nếu không thể kéo gần hơn khoảng cách với Vân Triệt, hắn đuổi theo ra hồi lâu, lại vẫn như cũ cách Vân Triệt một khoảng hai dặm.
Bản thân đường đường là Đế Quân cấp ba, dưới tốc độ hoàn toàn khai hỏa, lại đuổi không kịp một Vương tọa cấp ba!!
Nếu có vài người nói chuyện như vậy với hắn, hắn tất nhiên sẽ coi thành một câu chuyện cười. Lúc này lại phát sinh ở trên chính người hắn!
Tốc độ như vậy, cũng khó trách ép Phượng Hoành Không đến dáng vẻ như bây giờ.
Đám mây trên không bị hai luồng sóng khí cuồng bạo thô bạo đánh mở, không bao lâu, hai người đã một trước một sâu bay ra khỏi phạm vi của Thần Hoàng thành, thẳng hướng đông nam mà đi.
Mà khi rời xa Thần Hoàng thành khoảng trăm dặm, ánh mắt của Phượng Thiên Dụ đột nhiên chợt khựng lại, bởi vì bóng dáng của Vân Triệt dần dần phóng đại trong tầm mắt… Khoảng cách của hai người đã gần hơn, hơn nữa còn láy tốc độ tương đương với không chậm gần hơn.
Chân mày Phượng Thiên Dụ vừa động, mặt lộ vẻ vui mừng… Tuy rằng tốc độ của Vân Triệt kinh người, nhưng về sự chịu đựng nào có thể so với hắn. Hỏa diễm trên người hắn bay lên, tốc độ lại mơ hồ nhanh hơn một phần, vừa định hô to, đột nhiên thấy bóng dáng của Vân Triệt ở phía trước cấp tốc gần hơn…
Vân Triệt thế mà lại dừng lại ở giữa không trung, còn xoay người nhìn về phía hắn.
- A, dừng lại sao!
Phượng Thiên Dụ cười lạnh một tiếng, hắn cũng không coi thường lời Phượng Hoành Không nói lúc trước, không hề có tính toán muốn dừng lại trêu đùa con mồi, cánh tay phải chìa ra, ngọn lửa trên người nháy mắt bành trướng, hình thành tám đường hỏa trụ tráng kiện, đánh thẳng về phía Vân Triệt.
Đây là ngọn lửa thôn phệ đến từ một Đế Quân. Trong khoảnh khắc khi tám đường phượng viêm vọt tới, không gian chung quanh Vân Triệt đều vặn vẹo thành vô số lốc xoáy, tất cả nguyên tố, âm thanh, thậm chí ánh sáng, đều bị ngọn lửa Đế Quân này hoàn toàn cắn diệt.
Sắc mặt Vân Triệt bình lặng, ánh mắt lạnh như băng mà bình tĩnh, thân thể hắn lơ lửng trên không trung, lại không hề có một chút ý tứ muốn tránh đi, trên người giống vậy thiêu đốt ngọn lửa phượng hoàng, hai tay đan xen đặt trước ngực, sau đó đột nhiên vung ra.
Thoáng chốc, tám đường phượng hoàng viêm giống vậy từ trên thân hắn gào thét bay ra, mang theo ánh lửa nóng cháy còn thâm thúy hơn của Phượng Thiên Dụ, xông về phía tám đường phượng hoàng viêm ngay mặt mà đến.
Mười sáu đường phượng hoàng viêm, giống như mười sáu con cự mạng hỏa diễm dữ tợn bay múa, trong không trung va vào nhau.
Một tiếng nổ vang, mặt đất nháy mắt văng tung tóe ra mấy chục vết rách vĩ đại, đất cát đầy đất như suối phun tuôn dựng lên, bắn lên cao trăm trượng. Ánh lửa phóng lên cao, đúng là đạt đến độ cao mấy trăm trượng, chiếu sáng ra màu đỏ đậm kéo dài trong vài giây trên toàn bộ trời cao.
Ánh lửa tán xuống, mặt đất dưới Vân Triệt và Phượng Thiên Dụ vốn coi như bằng phẳng đã biến thành một hố sâu cực lớn, trong không khí chung quanh bay ra đốm lửa nhỏ. Nhìn Vân Triệt lông tóc vô thương, sắc mặt của Phượng Thiên Dụ cuối cùng khẽ biến… Đây mặc dù chỉ là phượng hoàng viêm hắn tùy tay chém ra, nhưng đây là huyền lực cấp bậc Đế Quân! Cho dù Vân Triệt thật sự lợi hại giống như Phượng Hoành Không miêu tả, cũng ít nhất nên bị đốt thành trọng thương.
Nhưng hắn nằm mơ đều không nghĩ tới, phượng hoàng viêm bản thân đánh ra, lại bị Vân Triệt hóa giải hoàn toàn!
Phượng Thiên Dụ không tiếp tục công kích, một đôi mắt như hùng ưng nhìn thẳng vào Vân Triệt nói:
- Tông chủ nói với lão phu tuy rằng huyền lực của ngươi chỉ có Vương Huyền cảnh cấp ba, nhưng về thực lực, lại có thể so sánh với nửa bước Đế Quân! Lão phu vốn không tin, nhưng hiện giờ xem ra, đánh giá của tông chủ, dường như cũng không khoa trương.
- Có thể lấy huyền lực Vương Huyền phóng xuất ra uy lực có thể so sánh với nửa bước Đế Quân, đừng nói lão phu, sợ rằng trong lịch sử Thiên Huyền, đều chưa bao giờ xuất hiện người có thiên tư cao đến mức độ như thế. Về thiên phú mà nói, nói ngươi là người đệ nhất từ trước đến nay của Thiên Huyền đại lục đều không hề đủ chút nào.
Trong miệng Phượng Thiên Dụ khen ngợi, nhưng sát khí trong ánh mắt lại càng ngày càng nặng:
- Nhưng ngươi lại cứ đến tìm chết ở Phượng Hoàng thần tông ta!! Xem ra hôm nay lão phu không thể không giết chết bóp nghẹt một thiên tài chân chính!
- A, vậy thật sự làm phiền ngươi tự mình ra tay.
Vân Triệt tỏ vẻ châm chọc nói.
- Ngươi đã biết tên của lão phu, cũng nên đại khái biết được thực lực của lão phu. Xem ra ngươi cũng không tính là rất ngu xuẩn, biết dù chạy trốn như thế nào chẳng qua cũng chỉ là giãy giụa vô vị!
Phượng Thiên Dụ giơ bàn tay lên, một đoàn phượng hoàng hỏa diễm thâm thúy tới cực điểm ngưng tụ trong lòng bàn tay:
- Từ khi lão phu bước vào cảnh giới Đế Quân, liền chưa từng ra tay với người dưới ba trăm tuổi. Lấy thiên tư của ngươi, có thể chết ở trên tay lão phu, cũng coi như không oan!
- Đáng tiếc ngươi còn ngu xuẩn hơn dự tính của ta.
Vân Triệt nhàn nhạt nở nụ cười:
- Ngươi thật sự cho rằng ta đang chạy trốn? Ha, ta chẳng qua chỉ dẫn ngươi đến một chỗ thích hợp làm bãi tha ma cho ngươi mà thôi! Nếu ta thật sự muốn chạy trốn, dựa vào tốc độ của ngươi, chính là tư cách ăn bụi ở sau mông ta cũng không đủ.
- Chết đã đến nơi, còn mở miệng cuồng ngôn. Chết!!
Phượng Thiên Dụ gầm lên một tiếng dữ dội, bàn tay vừa lật, một “Phượng hoàng tiễn” liền đánh về phía Vân Triệt. Một lần này, hắn sử dụng hết năm thành huyền lực, phượng hoàng hỏa diễm đánh ra cuốn lấy hỏa diễm gió lốc, mang lên một tiếng nổ vang giống như sấm đánh.
Sắc mặt của Vân Triệt hoàn toàn ngưng trọng… Mạt Lỵ đã nói cho hắn biết, huyền lực của Phượng Thiên Dụ là Quân Huyền cảnh cấp ba trung kỳ. Trừ bỏ đối chiến với Hoài Vương và ngày thường luận bàn với Vân Khinh Hồng ở Huyễn Yêu giới, đây là lần đầu tiên hắn chân chính trên ý nghĩa đối chiến với một Đế Quân! Ngược lại còn là một kẻ địch muốn đưa hắn vào chỗ chết!
Lúc trước Mạt Lỵ rõ ràng từng nói với hắn, nếu thực lực của hắn khai hỏa toàn bộ, đại khái có thể đạt đến cường độ Quân Huyền cảnh cấp ba. Nhưng bởi vì huyết mạch, thân thể, huyền công còn có sát chiêu của hắn đều không phải huyền giả của Thiên Huyền đại lục có thể sánh bằng, cho nên lực lượng ở cùng cấp bậc, hắn có thể nói là tồn tại vô địch… Nói cách khác, cường độ huyền lực của hắn có thể đạt tới Quân Huyền cảnh cấp ba, nhưng đều là Quân Huyền cảnh cấp ba, không có ai là đối thủ của hắn.
Mà Phượng Thiên Dụ lại sử dụng phượng hoàng viêm, uy hiếp đối với hắn càng giảm bớt!
Cho nên hắn tự tin không có lý do gì sẽ bại bởi Phượng Thiên Dụ!
- Luyện ngục!!
Gầm nhẹ một tiếng, cảnh quan luyện ngục của Vân Triệt mở ra, huyền quang trên người, còn có đồng tử trong đôi mắt nhất thời mang theo màu sắc đỏ đậm. Khí tức huyền khí toàn thân phóng thích ra, càng là ở trong nháy mắt, hiện lên bành trướng điên cuồng giống như nổ mạnh.
Một luồng huyền lực gió lốc ngay mặt đánh tới, mãnh liệt giống như một cây chùy lớn ngay mặt đánh đến. Cảm nhận được biến hóa huyền khí trên người Vân Triệt, sắc mặt của Phượng Thiên Dụ chợt thay đổi, đôi đồng tử co rút đến kích cỡ lỗ kim:
- Cái… Cái gì!!
Bởi vì, đây là một luồng khí tức huyền lực có cường độ gần như không thua kém gì hắn!!