.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_720" class="block_" lang="en">Trang 360# 2
Chương 720: Ngoan tuyệt
Luận về tâm tình và lòng dạ, Phượng Thiên Uy tự nhiên còn hơn Phượng Hoành Không.
Nhưng điều kiện đầu tiên trong cuộc chiến tâm lý, là đối phương không biết được lai lịch của mình, bằng không còn chưa bắt đầu, liền đã thua.
Phượng Thiên Uy chính là như thế, lại không tự biết. Bởi vì cho dù ở Phượng Hoàng thần tông, người biết được phượng thần đã chết, cũng chỉ có ít ỏi vài người mà thôi.
- Điều kiện? Ha ha, ngược lại không hổ là thái tông chủ Phượng Hoàng, thật đúng là thông minh lại thống khoái, mạnh hơn nhi tử kế thừa vị trí tông chủ của ngươi nhiều. Lúc trước ta chẳng những không làm quá tuyệt như vậy, ngược lại lần lượt cho các ngươi cơ hội, chuyện đầu tiên mỗi lần đến đây, đều chủ động đàm phán với Phượng Hoàng thần tông các ngươi, điều kiện đàm phán càng liệt kê rõ ràng. Đáng tiếc, các ngươi lại lần lượt cho mặt mũi mà lên mặt!
- Cho tới bây giờ, lại là các ngươi chủ động muốn đàm phán với ta.
Vân Triệt nheo mắt lại, ánh mắt trào phúng giống như lưỡi lê nhìn thẳng vào Phượng Hoành Không:
- Phượng Hoành Không, ta thật sự kêu oan thay cho đệ tử hoàng tử trưởng lão thái trưởng lão Phượng Hoàng đang sống sờ sờ bị ngu xuẩn của ngươi bức tử hại chết!!
- Ngươi!
Phượng Hoành Không cắn chặt răng, gần như phun ra máu. Cho đến bây giờ, hắn đã không cách nào mà không vô cùng bi ai thừa nhận… Chính hắn đường đường là tông chủ Phượng Hoàng, Thần Hoàng hoàng đế, ở trước mặt Vân Triệt hoàn toàn thất bại đến không còn manh giáp.
Bắt đầu từ ngày đầu tiên, Vân Triệt lấy tư thế kẻ yếu xuất hiện, đưa ra một điều kiện biết rõ đối phương không có khả năng đáp ứng, ngược lại sẽ trở thành trò cười… Sau đó từng bước một lộ ra thực lực của bản thân, mỗi một lần bộc lộ ra một phần, sẽ đưa ra điều kiện càng làm cho bọn họ không cách nào tiếp nhận, cũng khiến cho bọn họ sai lầm cho rằng kia đã là cực hạn của thực lực của hắn.
Mỗi ngày hắn đều chủ động đàm phán, đưa ra điều kiện. Nhưng điều kiện mỗi lần đưa ra, đều rõ ràng cố ý khiến cho bọn họ không cách nào thừa nhận! Tới khi bọn họ bị ép không thể không thừa nhận, điều kiện đưa ra lại sẽ khiến cho bọn họ càng thêm không cách nào tiếp nhận…
Trả thù của hắn, không chỉ muốn khiến bọn họ chết, thương tổn… Còn muốn bọn họ run rẩy, sợ hãi, khuất nhục, hối hận…
Mà đó, cũng như Vân Triệt mong muốn, toàn bộ hung hăng đè lên trên linh hồn của Phượng Hoành Không.
Tuy rằng, những điều này là do Vân Triệt cố hết sức xây dựng, nhưng tôn nghiêm mất hết, Phượng Hoàng thành vỡ vụn, bốn hoàng tử chết, năm trưởng lão chết, Phượng Thiên Kình với Phượng Thiên Dụ chết… Đều là bởi vì hắn lần lượt không đáp ứng yêu cầu Vân Triệt đưa ra dẫn đến!!
Mà bây giờ, đối diện với nguy cơ diệt tộc, bọn họ ngược lại không thể không chủ động yêu cầu đàm phán!
Tất cả tử vong trước đó, toàn bộ thành chết vô ích!
Ý hận, hối hận, sợ hãi này, đã khiến cho trái tim Phượng Hoành Không run rẩy thống khổ không biết bao nhiêu lần sắp vỡ vụn.
Phượng Hoành Không biết, đây là trả thù tàn nhẫn của Vân Triệt đối với hắn, hơn nữa Vân Triệt hoàn toàn thành công. Ít nhất Phượng Hoành Không hiện giờ, thống khổ khuất nhục còn khó chịu hơn chết ngàn vạn lần.
Ở trước mặt Vân Triệt, hắn thất bại thảm hại, thậm chí ngay cả về huyền lực, đều xa xa không kịp.
Phượng Thiên Uy tự mình đối mặt với Vân Triệt, sau lưng đều toàn là mồ hôi, mà Phượng Hoàng tông chủ hắn… Thậm chí đã không có tư cách nhìn thẳng vào Vân Triệt.
Lúc trước Vân Triệt đã đề cập đến điều kiện gì?
Phượng Thiên Uy nghiêng người qua, trầm giọng hỏi Phượng Hoành Không.
Bàn tay Phượng Hoành Không đè trước ngực, toàn lực bình tĩnh tức giận:
- Hắn muốn quy định ngày rút quân với chúng ta, bồi thương ba mươi tỷ tử huyền tệ, cũng bồi tội với Thương Phong quốc, chiến thư bồi tội còn muốn treo trên tường thành ít nhất mười năm. Hơn nữa…
Phượng Hoành Không chợt cắn răng một cái:
- Hơn nữa muốn chúng ta cắt trọn lãnh thổ Xích Quỳnh nhường cho Thương Phong, còn muốn Hi Minh phế bỏ huyền công, đến Thương Phong hoàng thành làm con tin vẻn vẹn năm mươi năm!!
“…” Chân mày Phượng Thiên Uy khóa chặt lại, bồi thường, bồi tội, cắt đất, con tin… Mỗi một món, đều là sỉ nhục chưa bao giờ có trong lịch sử Thần Hoàng quốc, mỗi một điều kiện đều giẫm lên tôn nghiêm năm ngàn năm tuổi của Thần Hoàng!
- Gia gia, mặc dù Hi Minh rất vô dụng, nhưng ít ra về thân phận vẫn là thái tử Thần Hoàng! Cho dù cháu chết muôn lần, cũng tuyệt đối không chịu khuất nhục này! Thần Hoàng ta, càng không thể chịu khuất nhục này!
Phượng Hi Minh run giọng la lên. Không thể nghi ngờ, hắn sợ hãi ở dưới uy áp nặng như vậy, Phượng Thiên Uy thật sự sẽ đáp ứng điều kiện của Vân Triệt. Hắn vốn là thái tử Thần Hoàng, nhưng nếu thật sự bị phế đi huyền công, đi Thương Phong hoàng thành, như vậy năm mươi năm tiếp theo, mỗi một giây hắn đều phải trôi qua trong khuất nhục không cách nào tưởng tượng.
Năm mươi năm sau, cho dù hắn có thể còn sống trở lại Thần Hoàng, hắn đã thành phế nhân cũng không thể vẫn còn là thái tử Thần Hoàng, mọi người nhìn thấy hắn, nghĩ đến sẽ chỉ là lịch sử khuất nhục gánh ở trên lưng hắn.
- Vân Triệt, nếu đó là những điều kiện ngươi đưa ra mà nói…
Hai hàng chân mày của Phượng Thiên Uy nhíu thành một chữ “V”:
- Ngươi cảm thấy Phượng Hoàng thần tông có thể đáp ứng sao!!
- A không không, không phải.
Uy áp và tức giận mà Phượng Thiên Uy âm thầm ngưng tụ vừa định bắt đầu phóng thích, bên trai truyền đến lại là Vân Triệt cười híp mắt phủ nhận, khiến cho hắn hơi ngạc nhiên. Trái ngược với khuôn mặt lạnh lùng của Phượng Thiên Uy, vẻ mặt của Vân Triệt lại hoàn toàn thoải mái:
- Kia chẳng qua chỉ là điều kiện của ngày hôm qua mà thôi. Nhi tử của ngươi chắc biết rất rõ ràng, điều kiện của hôm nay, làm sao có thể giống với ngày hôm qua chứ!
- Shhh…
Môi Phượng Hoành Không run run, ký ức ba ngày trước giống như ác mộng nặng nề lượn lờ bên trong tâm hồn hắn, lần sau còn đáng sợ hơn lần trước, lần sau càng thêm vào thống khổ, oán hận, rít gào, hối hận, khuất nhục so với lần trước…
Hồi tưởng lại Vân Triệt ngày đầu tiên… Quả thật nhân từ giống như phật sống chuyển thế thiện lương nhất trong truyền thuyết.
- Có ý tứ gì?
Chân mày của Phượng Thiên Uy càng nhíu lại sâu hơn.
- Phụ hoàng…
Phượng Hoành Không há to mồm, lại thật lâu khó có thể phát ra âm thanh, cuối cùng, hắn giơ ngón tay lên, ngưng từng mảnh nhỏ ký ức những ngày này vào trong huyền lực, truyền vào trong tâm hồn của Phượng Thiên Uy
Nhất thời, tất cả từng trải qua trong những ngày này khi Phượng Hoành Không đối mặt với Vân Triệt, không hề sơ sót chút nào hiện ra ở trong đầu Phượng Thiên Uy. Sắc mặt của Phượng Thiên Uy chưa thay đổi, nhưng sóng mắt lại xuất hiện chấn động kịch liệt…
Hắn khiếp sợ không phải là tâm cơ của Vân Triệt.
Mà là tâm cơ và thủ đoạn còn muốn thí tâm hơn ma quỷ, còn ác độc hơn rắn độc.
Tuổi của Vân Triệt… Thật sự mới chỉ có hai mươi hai tuổi thôi sao!
- Ha ha, thái tông chủ đừng khẩn trương, mặc dù Vân Triệt ta không phải người lương thiện gì, nhưng đối đãi với người của Phượng Hoàng thần tông các ngươi, ta tự nhận đã lấy ra nhân từ lớn nhất cả đời này của ta!
Vân Triệt cười nhạt nói, ở trong tai bất cứ kẻ nào ở Phượng Hoàng thần tông, câu nói này thật sự đều sẽ bị coi thành trò cười, chỉ có chính Phượng Thiên Uy rõ ràng câu nói này của hắn không hề ăn bớt ăn xén:
- Cơ hội bị chính tự đại và ngu xuẩn của các ngươi lãng phí, không trách được bất cứ kẻ nào. Chỉ có điều thái tông chủ tự mình hiện thân, hơn nữa chủ động lui bước, ta vốn là một người vãn bối, tự nhiên ít nhiều gì cũng phải cho mặt mũi. Cho nên so với hôm qua mà nói, hôm nay ta chỉ thoáng thay đổi ba chỗ mà thôi.
Đọc lấy mảnh nhỏ ký ức Phượng Hoành Không truyền đến, Phượng Thiên Uy đã triệt để rõ ràng Vân Triệt đâu chỉ khó đối phó… Mình bây giờ, quả thật đang đàm phán với một ác ma chân chính. Hắn khẽ ngẩng đầu, dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh thản nhiên nói:
- Ngươi nói đi, ba chỗ kia.
- Thứ nhất, tiền bồi thường đổi thành năm mươi tỷ tử huyền tệ! Trong vòng ba mươi ngày đưa cho Thương Phong hoàng thất, một đồng cũng không thể bớt!!
- Năm… Năm mươi tỷ!
Chúng trưởng lão Phượng Hoàng vốn hoàn toàn không cách nào thừa nhận mười tỷ ban đầu Vân Triệt đã đưa ra không khỏi run rẩy mặt, Phượng Hi Minh cắn răng gầm nhẹ nói:
- Vân Triệt, ngươi đừng mơ tưởng hão huyền!
- … Ngươi cứ việc nói tiếp.
Phượng Thiên Uy trầm thấp nói.
- Điều thứ hai…
Ánh mắt Vân Triệt đảo qua Phượng Hi Minh, khiến toàn thân hắn chợt căng thẳng:
- Hôm qua ta muốn các ngươi đưa thái tử Thần Hoàng đi Thương Phong hoàng thất ta làm khách, không nghĩ tới lại dọa sợ tới thái tử điện hạ tôn quý đến mức tè ra quần, làm cho người ta nhìn thật đáng thương, nếu sau khi đến Thương Phong hoàng thành bị dọa đến tinh thần thất thường thành kẻ điên, đã có thể rất không đẹp.
- Vân Triệt, ngươi!!!
Sắc mặt Phượng Hi Minh tối đen, hận không thể dùng miệng xé Vân Triệt ra thành mảnh nhỏ.
- Cho nên thái tử Thần Hoàng này, vẫn không cần đi đến lãnh thổ Thương Phong ta thì thỏa đáng hơn. Nhưng người đến Thương Phong hoàng thành ta làm khách nhất định phải có…
Ở trong ánh mắt hồi hộp của tất cả mọi người, ánh mắt của Vân Triệt dừng lại trên người Phượng Hoành Không:
- Vậy do tông chủ Phượng Hoàng đương nhiệm làm thay là được.
- Phế bỏ toàn bộ huyền công của Phượng Hoành Không, theo ta quay về Thương Phong hoàng thành, cũng quỳ trước mộ phụ hoàng ta Thương Vạn Hác một trăm năm!
- Một ngày cũng không thể bớt!!
Câu nói này của Vân Triệt, không thể nghi ngờ đã quăng xuống một sấm sét ở trong lòng tất cả mọi người Phượng Hoàng thần tông, khiến cho toàn bộ bọn họ thay đổi sắc mặt, lồng ngực phẫn nộ đến như muốn nứt ra, ngay cả mười ngón tay trên hai bàn tay của Phượng Thiên Uy đều truyền tới âm thanh xương cốt sai chỗ vang dội giống như kim loại va chạm.
Mà chưa chờ bọn họ phẫn nộ rít gào ra khỏi miệng, giọng Vân Triệt tiếp tục vang lên:
- Thứ ba, trong vòng hai trăm năm bắt đầu từ năm nay Thần Hoàng đế quốc ngươi hàng năm tiến cống cho Thương Phong hoàng thất ta ít nhất mười tỷ tử huyền tệ, ba vạn cân tử tinh, năm mươi vạn cân huyền thiết huyền thạch, năm ngàn binh khí lấy phượng hỏa đúc luyện cùng với năm ngàn bộ áo giáp lấy phượng hỏa đúc luyện!
- Hơn nữa, cách mỗi mười năm, số lượng gia tăng hai thành.
- Chỉ có thể dư, không thể thiếu!!
~!@#$%…
Cho dù Phượng Thiên Uy có ngàn năm tâm cảnh và hàm dưỡng, giờ phút này cũng hận không thể chỉ vào mũi của Vân Triệt mà chửi ầm lên.
Khuôn mặt của mọi người Phượng Hoàng thần tông đều đã trở nên xanh đen, còn khó coi hơn nuốt sống mười vạn cân phân chó. Cho dù Phượng Thiên Uy dùng hết toàn lực đè nén cơn giận của mình, giọng nói lại không cách nào giữ vững bình tĩnh được, mà xuất hiện run rẩy kịch liệt:
- Vân… Triệt! Ta nể tình ngươi đã cứu Tuyết Nhi mà chủ động nhượng bộ ngươi, ngươi đừng… Khinh người quá đáng…
Hắn vốn không tìm được ngôn ngữ gì để hình dung cảm xúc giờ phút này của bản thân… Bốn chữ “Khinh người quá đáng” vốn không cách nào phát tiết được một phần vạn phẫn nộ của hắn đối với Vân Triệt!!
- Khinh người quá đáng?
Chân mày Vân Triệt trầm xuống, ý cười trở nên vô cùng lạnh như băng:
- Thương Phong quốc ta vẻn vẹn năm trăm ngàn sinh mạng vì các ngươi mà mất mạng! Không đếm được bao nhiêu người trôi giạt khắp nơi, như rơi xuống địa ngục… Những thứ này, đừng nói năm mươi tỷ tử huyền tệ, cho dù năm ngàn tỷ, năm vạn tỷ đều đừng mong vãn hồi cho dù một sinh mệnh!!
- Bồi thường năm mươi tỷ, có thể quá đáng!!
- Thương Phong tiên hoàng, cũng là phụ hoàng của ta và thê tử Thương Nguyệt Thương Vạn Hác cho tới bây giờ đều kinh sợ Thần Hoàng các ngươi có thừa, chưa từng có một chút thù hận thậm chí là bất kính. Các ngươi lại đưa phụ hoàng ta vào chỗ chết… Đều là đế vương một nước giống nhau, phụ hoàng ta bị các ngươi tàn nhẫn hại chết, còn Phượng Hoành Không càng nên chết muôn lần, ta chưa từng nói muốn tính mạng của hắn, chính là để cho hắn chuộc lấy tội lỗi trong trăm năm, có thể có một chút quá đáng sao!!
- Thương Phong ta dựng nước ngàn năm, đời đời kiếp kiếp đều cung phụng Thần Hoàng đế quốc ngươi, vẻn vẹn ngàn năm, chưa bao giờ có một năm bỏ sót! Hiện giờ Thần Hoàng ngươi giẫm lên Thương Phong ta đến tận đây, ta chẳng qua chỉ cho các ngươi cung phụng ngược lại chính là hai trăm năm mà thôi… Lại có chút quá đáng chỗ nào!?
- Phượng Thiên Uy, ngươi ngược lại giải thích một chút với ta, rốt cuộc là ta khi dễ quá mức Thần Hoàng ngươi, hay là Thần Hoàng ngươi khi dễ Thương Phong ta quá mức!!
Câu nói sau cùng vừa dứt, giọng Vân Triệt đã kích động đến khiến cát bụi toàn bộ Phượng Hoàng thành nổi lên bốn phía, điếc tai chấn hồn.
- Vân Triệt, ngươi đừng khoe tài miệng lưỡi lợi hại với ta.
Ánh mắt Phượng Thiên Uy nghiêm nghị, trên trán nổi lên gân xanh:
- Tiền bồi thường năm mươi tỷ tử huyền tệ, Thần Hoàng ta có thể một phần không thiếu giao cho Thương Phong hoàng thất, thậm chí lãnh thổ Xích Quỳnh, cũng có thể cắt nhượng cho Thương Phong các ngươi! Nhưng đó là điểm mấu chốt cuối cùng mà Thần Hoàng ta có thể nhân nhượng, về phần khác…
- Ngươi không cần tiếp tục lãng phí võ mồm nói một đống vô nghĩa vô dụng đó với ta.
Vân Triệt không hề lưu tình chút nào cười lạnh:
- Ngươi chỉ cần nói với ta đáp ứng hay không đáp ứng, mà không có tư cách cò kè mặc cả.
- Nửa điểm đều không có!!
Lời Vân Triệt nói từng chữ như sấm, không lưu lại chút đường sống.
- Thái tông chủ, cho dù Thần Hoàng đế quốc ta, hay là Phượng Hoàng thần tông, đều tuyệt đối không thể nhận khuất nhục chà đạp lên này!
Tứ trưởng lão Phượng Hoàng la lớn.
- Chúng ta có phượng thần đại nhân thủ hộ, chuyện cho tới bây giờ, nếu như hắn thật sự muốn chuẩn bị hủy diệt Phượng Hoàng thành, phượng thần đại nhân nhất định sẽ hiện thân. Mỗi một câu nói của nghiệt súc này đều là mơ mộng hão huyền!!
- Vân Triệt, ngươi chờ nhận trừng phạt và lửa giận của phượng thần đại nhân đi!!
- Toàn bộ câm miệng!
Phượng Thiên Uy đột nhiên phất tay, mang lên một luồng sống khí mãnh liệt nổ tung. Trong nhận thức của tất cả trưởng lão và đệ tử Phượng Hoàng, phượng hoàng thần linh còn sống trên cõi đời này, cho nên tuy rằng bọn họ cực giận, nhưng đáy lòng còn có thể vì tồn tại của “Tổ tiên phượng thần” mà đủ chắc chắn. Nhưng áp lực nặng nề về tâm linh của Phượng Thiên Uy, Phượng Hoành Không cùng với Phượng Hi Minh không thể nghi ngờ còn hơn bọn họ ngàn vạn lần.
Chỉ có bọn họ rõ ràng, đối mặt lúc này, vô cùng có khả năng là khó khăn ngập đầu chân chính.
Nếu thật sự đến một bước đó, Phượng Hoàng thành bị hủy chỉ là khởi điểm mà thôi, chân tướng phượng thần đã chết bại lộ sẽ mang đến phản ứng dây chuyền mới là đáng sợ nhất.
Cho nên, cho dù như thế nào, đều tuyệt đối không thể để cho Vân Triệt hạ lĩnh vực hủy diệt xuống.
Nhưng điều kiện hắn đưa ra… Lại làm sao có thể đáp ứng!!
- Rất tốt, thật sự rất tốt.
Phượng Thiên Uy căm tức nhìn Vân Triệt, toàn thân run rẩy rất nhỏ, sự tình cho tới bây giờ, chỗ dựa vào duy nhất của hắn chính là “Tổ tiên phượng thần” đến kinh sợ Vân Triệt:
- Nếu như ta không đáp ứng thì sao!
- Kia thật sự rất tốt!!
Vốn không hề có một chút do dự và thất vọng, trên mặt Vân Triệt ngược lại lộ ra vẻ hưng phấn, giống như hắn ước gì Phượng Thiên Uy đáp lại như thế:
- Vậy để Phượng Hoàng thành này, vĩnh viễn biến mất trên đời này đi!!
- Ha ha ha ha!
Phượng Thiên Uy ngửa đầu cười như điên:
- Hỏa diễm lĩnh vực của ngươi, ta thật sự không có năng lực triệt tiêu. Nhưng ngươi thật sự cho rằng chỉ bằng chút lực lượng ấy của ngươi có thể hủy diệt được Phượng Hoàng thành này sao! Ta mới vừa nói rồi, mặc dù tổ tiên phượng thần của tông ta cực kỳ ít hiện thân trần thế, nhưng nếu ngươi dám hạ lĩnh vực kia xuống, sự tình liên quan đến an nguy của Phượng Hoàng thành, phượng thần đại nhân tất nhiên sẽ hiện thân! Lấy lực lượng của phượng thần đại nhân, chỉ cần trong nháy mắt, liền có thể trừ khử triệt để lĩnh vực hủy diệt này, cùng với cả ngươi nữa!
- Được! Ta đây liền đánh hạ lĩnh vực hủy diệt này xuống, để ta nhìn cái gọi là tổ tiên phượng thần của Phượng Hoàng thần tông các ngươi có dáng vẻ như thế nào!!
Phượng Thiên Uy nằm mơ cũng không nghĩ tới, khi Vân Triệt nghe thấy hắn gọi lên “Tổ tiên phượng thần” lại không hề có một chút dáng vẻ kinh sợ hay do dự, ngược lại khí tức toàn thân lay động kịch liệt, toàn thân dấy lên hỏa diễm, làm bộ muốn trực tiếp đánh lĩnh vực này xuống.
- Dừng… Dừng tay!!!!
Phượng Hoành Không dùng hết toàn lực rít gào, giọng nói khàn khàn mà dữ tợn. Động tác của Vân Triệt khiến ba người bọn họ gần như hồn bay lên trời.
Ầm ầm ầm…
Âm thanh huyền lực bạo động giống như tiếng sấm liên tục từ trên không truyền xuống, lĩnh vực màu vàng đỏ như biển nham thạch che đầy trời nóng chảy chậm rãi lật chuyển, nhiệt độ không khí vốn vô cùng nóng rực lại bạo tăng, một luồng khí tức giống như tận thế tiến đến hung hăng che đậy toàn bộ Phượng Hoàng thành.
Ở dưới tiếng điên cuồng hét lên hoảng sợ của Phượng Hoành Không, động tác cánh tay của Vân Triệt nhất thời khựng lại, tuy rằng lĩnh vực hủy diệt xuất hiện rung chuyển, nhưng cuối cùng không bị hạ xuống như lời hắn nói. Vân Triệt cúi mắt, cao giọng cười nói:
- Phượng Hoàng tông chủ vậy là như thế nào? Các ngươi có phượng hoàng thần linh vĩ đại bảo hộ, ta hạ lĩnh vực này xuống không thương tổn đến Phượng Hoàng thành không nói, vẫn còn tự tìm đường chết, chẳng lẽ Phượng Hoàng tông chủ đang suy nghĩ vì tính mạng của ta sao?
Không chỉ có giọng nói, ánh mắt, khí tức của Vân Triệt đều rõ ràng vô cùng chắc chắn. Đến tận đây, Phượng Thiên Uy cuối cùng bắt đầu ngầm cảm giác được Vân Triệt dường như đã biết được chân tướng phượng thần đã chết rồi…
Bằng không, đối mặt với “Tổ tiên phượng thần” ngay cả tứ đại thánh địa đều có uy hiếp tuyệt đối, sao Vân Triệt có thể quả quyết với bình tĩnh như thế!
Nếu quả thật là thế, như vậy, một chút lợi thế khi hắn đối mặt với Vân Triệt đều không có.
Phượng Thiên Uy nhắm mắt lại, giọng nói trở nên ngân nga mà trầm thấp:
- Vân Triệt, ngươi nhất định phải làm ngoan tuyệt như vậy sao!
- Ngoan tuyệt?
Đáp lại hắn, vẫn là giọng cười nhạo lạnh như băng của Vân Triệt:
- Nếu ta trở về trễ một ngày, Thiên Huyền đại lục này sẽ không còn Thương Phong quốc! Trên đời này bất cứ kẻ nào đều có thể nói ra hai chữ này ở trước mặt ta, mà chỉ có riêng Thần Hoàng ngươi… Không có tư cách!
Phượng Thiên Uy: “…”
Ầm ầm ầm…
Luyện ngục giữa không trung bốc lên càng ngày càng kịch liệt, sóng khí cực nóng mà hỗn loạn từ trên không trung không ngừng đánh sâu xuống, nhất là bên cạnh lĩnh vực, hỏa diễm màu vàng đỏ sôi trào đã bắt đầu thong thả hạ xuống. Vân Triệt ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nheo mắt lại, trầm giọng nói:
- Lĩnh vực hủy diệt này, cả đời ta đây chẳng qua mới chỉ sử dụng lần thứ hai. Hai lần, đều thưởng cho Phượng Hoàng thần tông các ngươi. Phượng Thiên Uy, ngươi chắc không sai biệt lắm cảm thấy, trước mắt lực lượng còn thừa lại của ta không nhiều lắm, lại có nhiều nhất sáu mươi giây, nó sẽ hoàn toàn thoát khỏi khống chế của ta, đến lúc đó, ta chính là muốn thu hồi nó đều không có khả năng.
- Nói cách khác, ta nhiều nhất còn có thể ban cho các ngươi thời gian sáu mươi giây… Tới chọn lựa sinh tồn hay là hủy diệt!
Không khí nóng rực, đã đến trình độ người thường chạm vào lập tức hủy diệt, nhưng ba người Phượng Thiên Uy, Phượng Hoành Không, Phượng Hi Minh lại đều như rơi vào trong hầm băng, chúng trưởng lão Phượng Hoàng cũng đã bắt đầu nhận ra cái gì không đúng, toàn bộ ánh mắt nhìn chăm chú vào trên người Phượng Thiên Uy, một chữ cũng không dám nói thêm nữa.
- Gia gia…
Phượng Hi Minh nhìn bóng lưng Phượng Thiên Uy, sắc mặt tái nhợt không còn một chút máu. Hắn vĩnh viễn đều khó có khả năng nghĩ đến, Vân Triệt năm đó không được hắn để vào trong mắt, nhưng lại sẽ ở trong ba năm ngắn ngủi sau này, nắm sinh tử tồn vong của Phượng Hoàng thần tông hắn ở trong tay.
- Phụ hoàng…
Toàn thân Phượng Hoành Không vô lực khẽ kêu ra tiếng, sau đó chậm rãi đưa tay phải ra, trong lòng bàn tay, không tiếng động đặt lên vị trí trung tâm huyền mạch…
Huyền lực của hắn vừa định bắt đầu phóng thích, một khí tức vô cùng quen thuộc nặng nề chạm vào trong linh hồn hắn, khiến cho hắn như bị điện giật ngẩng đầu lên.
Gần như cùng trong nháy mắt, Phượng Thiên Uy, Phượng Hi Minh… Ánh mắt của mọi người đều tập trung ở cùng một vị trí.
Vẻ mặt của Vân Triệt cũng vào lúc này bỗng nhiên ngớ ra.
… … …
- Vân ca ca… Là… Huynh… Sao…
Giọng nói thiếu nữ giống như mộng ảo truyền đến từ phía sau hắn, ôn nhu giống như mây, lại khẽ khàng giống như gió.