.
._360__1" class="block_" lang="en">Trang 360# 1
Chương 719: Uy hiếp ngập đầu
Theo Kim ô lĩnh vực liên tục bành trướng, bị biến thành màu vàng đỏ đã không chỉ có Phượng Hoàng thành, mà là cả Thần Hoàng thành.
Hắc Nguyệt tổng hội cao vút trong mây tức thì bị chiếu rọi thành màu đỏ đậm hoàn toàn. Tử Cực đứng trước cửa sổ, mắt nhìn về phía Phượng Hoàng thành, sắc mặt không ngừng thay đổi, hơn nữa mỗi một lần, đều thay đổi vô cùng kịch liệt.
- Nhanh chóng hạ xuống, toàn diện mở ra kết giới thủ hộ!
Tử Cực bỗng nhiên ra lệnh, khiến người áo lam bên người lão ngẩn ra cả kinh, thất thanh nói:
- Mở… Mở kết giới ra?
Kết giới thủ hộ của Hắc Nguyệt thương hội đã vẻn vẹn hơn bốn ngàn năm chưa từng mở ra!
Tử Cực nặng nề hít vào một hơi:
- Hỏa diễm lĩnh vực trên không Phượng Hoàng thành kia… Tuyệt đối đủ để hủy diệt toàn bộ Phượng Hoàng thành! Thậm chí có khả năng lan gần đến nơi này!
- Nhưng mà, Phượng Hoàng thần tông còn có hơn mười Đế Quân, chẳng lẽ còn chống đỡ không xong hỏa diễm lĩnh vực của một mình Vân Triệt?
Người áo lam vô cùng không hiểu nói.
Ánh mắt Tử Cực đông lạnh, chậm rãi nói:
- Hỏa diễm lĩnh vực mà Vân Triệt mở ra, cường độ này cũng không khoa trương, nhưng về cấp bậc viêm lực pháp tắc, lại cao đến không thể tưởng tượng, lấy trình độ huyền đạo của ta, đúng là không có cách nào hiểu thấu đáo lý giải nửa phần! Linh giác chưa đụng chạm đến hỏa diễm, chỉ đơn giản tiếp xúc đến dư ba, linh hồn sẽ gặp run rẩy không thể khống chế.
Người áo lam: “…”
- Đế Quân của Phượng Hoàng thần tông đều có đầy đủ năng lực bảo trụ tính mạng của mình trong lĩnh vực hỏa diễm đáng sợ này, nhưng mà, cho dù tất cả mọi người hợp lực liên thủ, muốn hoàn toàn triệt tiêu khi nó hạ xuống Phượng Hoàng thành, ở trong mắt của ta, nhiều nhất, cũng chỉ có khả năng hai thành!
- Vẻn vẹn tám phần khác, chính là Phượng Hoàng thành bị hủy diệt!! Nếu người ở bên trong không chạy trốn, dưới Đế Quân, cũng sẽ toàn bộ bị đốt thành tro tàn!
- Cho dù mọi người có thể còn sống thoát đi trước khi lĩnh vực hạ xuống… Phượng Hoàng thành bị đốt diệt, dược viên, tinh thạch, tài phú, huyền trận… Căn cơ với tích lũy mấy ngàn năm bị hủy hoại chỉ trong phút chốc, cho dù tất cả người của Phượng Hoàng thần tông còn sống nhưng nhân tâm hỗn loạn, muốn khôi phục lại khí thế như lúc này, cũng phải cần thời gian ít nhất ngàn năm.
Lời Tử Cực nói, khiến người áo lam kinh hãi một trận. Huyền lực cảnh giới Vương Huyền cảnh của Vân Triệt đã có thể đánh chết hai Đế Quân, đã triệt để phá vỡ nhận thức của hắn, hiện giờ, nếu không phải chính miệng Tử Cực nói ra, hắn càng không thể tin và tưởng tượng Vân Triệt thế mà lại thật sự có thể hủy diệt toàn bộ Phượng Hoàng thành… Tất cả Đế Quân của Phượng Hoàng thần tông hợp lực đều không thể ngăn cản!!
- Kia rốt cuộc là… Lửa gì? Chẳng lẽ, còn mạnh hơn phượng hoàng viêm?
Phượng Hoàng viêm là thần linh viêm, được công nhận là huyền viêm mạnh nhất thế gian, mà lời Tử Cực nói, rõ ràng chính là hỏa diễm lúc này Vân Triệt phóng thích ra, còn đáng sợ hơn phượng hoàng viêm.
- Thật sự đúng là hỏa diễm còn cường đại hơn phượng hoàng viêm, hơn nữa đáng sợ hơn nhiều lắm…
Tử Cực thở dài nói, sau đó ánh mắt khẽ thay đổi, thì thầm một tiếng:
- Hay là, đây chính là huyền hỏa thần bí theo miêu tả của Nhật Nguyệt thần cung, sư phụ Đoạt Thiên lão nhân của Vân Triệt trong nháy mắt đốt diệt Đế Quân kia?
Một trận huyền lực dao động, từ trên truyền âm ngọc của người áo lam truyền đến, người áo lam nhanh chóng lấy truyền âm ngọc ra, sau đó nói với Tử Cực:
- Chủ nhân, hiện giờ Phượng Thiên Uy đã toàn tốc đến gần Phượng Hoàng thành, có chừng trăm giây liền có thể trở về Phượng Hoàng thành.
- Hắn quay về cũng chẳng có ích gì, nhìn thấy hỏa diễm lĩnh vực của Vân Triệt, hắn sẽ lập tức rõ ràng bản thân tuyệt đối không có khả năng triệt tiêu hoàn toàn hỏa diễm lĩnh vực ở cấp bậc pháp tắc cao dị thường kia. Xem ra lần này, cho dù là Phượng Thiên Uy tự thân ra trận, cũng nhất định phải nhận thua.
- Sống chết của hoàng tử, Phượng Hoàng thần tông coi như đánh cuộc, nhưng tồn vong của Phượng Hoàng thành, là Phượng Hoàng thần tông quyết định không nổi.
Tử Cực nhắm mắt nói.
- còn không nhanh đi mở ra kết giới thủ hộ! Lỡ như lan đến thương hội, cho dù ta tự mình ra tay cũng không nhất định có thể bảo vệ không có chút sơ hở nào!
- Vâng!
Người áo lam nhanh chóng mà đi, hai mắt Tử Cực mở ra, một lần nữa tập trung về chỗ Phượng Hoàng thành, linh giác của hắn, đã cảm giác được khí tức di chuyển toàn tốc độ của Phượng Thiên Uy.
“Kỳ quái, đã đến mức độ như vậy, vì sao Phượng thần của bọn họ còn không hiện ra?” Tử Cực hơi híp mắt lại, cúi đầu lẩm bẩm, vẻ mặt như có đăm chiêu.
––––––––––––––
- Hủy diệt Phượng Hoàng thành? Chỉ bằng ngươi?
Phượng Hi Minh giận dữ hét:
- Gia gia của ta sẽ lập tức trở lại, một chút lực lượng đó của ngươi, gia gia ta chỉ cần vung tay là có thể trừ khử!
- Thái tử điện hạ nói không sai!
Tam trưởng lão Phượng Hoàng nói, sắc mặt hắn đỏ bừng, toàn thân đổ mồ hôi, nhưng vẫn ráng cố chấp duy trì trấn định:
- Vân Triệt, nhìn dáng vẻ của ngươi bây giờ, cũng rõ ràng đã là nỏ mạnh hết đà, đợi thái tông chủ trở về, chính là lúc ngươi bị mất mạng! Thái tông chủ có được lực Đế Quân tối cao, lại có thể để cho ngươi cuồng vọng!
Vân Triệt châm chọc cười lạnh:
- Ha, một mặt hàng bị ta tùy tùy tiện tiện lừa đến bên ngoài mấy trăm dặm, quả thật ngu xuẩn không bì kịp, lại đường đường là thái tông chủ của Phượng Hoàng thần tông các ngươi. Các ngươi không cho là nhục còn chưa tính, lại còn lấy ra diễu võ giương oai ở trước mặt ta, quả thật làm cho người ta cười đến rụng răng, ha ha ha ha.
- Ngươi… Ngươi thế mà lại sỉ nhục thái tông chủ!!
Lời Vân Triệt nói, khiến tất cả trưởng lão Phượng Hoàng đều sắc mặt đỏ bừng, nổi giận muốn bùng nổ.
Lúc này, một khí tức nóng nảy từ phương đông đột nhiên tới gần, toàn bộ mọi người của Phượng Hoàng thần tông mừng rỡ như điên:
- Là thái tông chủ… Thái tông chủ đã trở lại!!
Cảm nhận được khí tức của Phượng Thiên Uy, toàn bộ mọi người của Phượng Hoàng thần tông từ kinh hoảng hóa thành vui sướng, lúc trước bọn họ vẫn luôn lo lắng đến trước khi Phượng Thiên Uy về đến Vân Triệt sẽ hạ biển lửa màu vàng đỏ vĩ đại từ trên bầu trời xuống. Mà giờ khắc này, Phượng Thiên Uy đã về đến, tảng đá lớn trong lòng bọn họ nặng nề hạ xuống.
Tiếng reo hò vừa mới vang lên, một luồng hỏa quang liền ngang trời mà qua, sau đó, một bóng dáng màu đỏ lửa xuất hiện ở trước mặt Phượng Hoành Không và Phượng Hi Minh.
- Thái tông chủ!!
Toàn bộ chúng trưởng lão Phượng Hoàng nghênh đón, quỳ trên đất.
- Gia gia, gia gia trở về vừa khéo!
Phượng Hi Minh tiến lên phía trước, cung kính nói:
- Vân Triệt tiểu nhi này dùng quỷ kế thoát khỏi đuổi giết của gia gia quay về đây, cũng cuồng vọng tự xưng muốn hủy diệt Phượng Hoàng thành ta, còn nói lời bất kính với gia gia… Tội của nghiệt súc này, chết ngàn vạn lần cũng khó hoàn lại! Gia gia ngàn vạn lần đừng hạ thủ lưu tình.
“…” Phượng Thiên Uy ngẩng đầu nhìn lên không trung, không hề có một chút phản ứng. Khi mọi người lặng yên ngẩng đầu nhìn hắn, mới giật mình chợt phát hiện, sắc mặt của Phượng Thiên Uy âm trầm dọa người, hai nắm tay chẳng những siết chặt, hơn nữa đang ngầm phát run… Trên đốt ngón tay, từng chuỗi mồ hôi cấp tốc rơi xuống, còn chưa nhỏ xuống, liền đã hóa thành từng chuỗi sương mù.
Trên người Phượng Thiên Uy phóng thích ra một luồng khí tức trầm trọng cực kỳ đè nén, khiến Phượng Hoành Không đứng gần nhất gần như không cách nào thở dốc.
Tâm hồn Phượng Hoành Không mới vừa thả lỏng vài phần lại một lần nữa nhíu chặt, thấp giọng nói:
- Phụ hoàng…
Phượng Thiên Uy không để ý đến bất cứ kẻ nào, hắn nhìn thẳng vào Vân Triệt, ngực hơi phập phồng, sau đó chậm rãi nói:
- Phượng Thiên Uy ta tự nhận cả đời anh minh thần võ, không nghĩ tới hôm nay hoàn toàn bị ngươi đặt vào bẫy, xem ra mấy trăm năm này, ta thật sự sống đến thân chó rồi.
Phượng Thiên Uy thật bình tĩnh, cho dù giọng điệu hay là vẻ mặt. Bởi vì thân là thái tông chủ Phượng Hoàng, cho dù kẻ nào cũng có thể sợ, chỉ có hắn kiên quyết không thể.
Về phần tâm hồn hắn có bình tĩnh như vẻ ngoài hay không, chỉ có tự mình hắn biết.
- Xem ra thái tông chủ Phượng Hoàng là người rất tự mình biết mình.
Đối mặt với tự giễu của Phượng Thiên Uy, Vân Triệt lại không hề lưu tình chút nào bổ thêm một đao:
- Ngươi dù sao cũng là Phượng Hoàng Đế Quân uy chấn thiên hạ, tốc độ lại thật sự khiến cho người ta thất vọng. Ta vốn tưởng rằng khi lĩnh vực hủy diệt của ta nhiều nhất hoàn thành được một nửa ngươi sẽ gấp trở về, không nghĩ tới, ngươi thế mà lại chậm đến để cho ta hoàn thành đầy đủ tám phần.
- Ngươi dùng loại không gian nào đó trốn đi!
Phượng Thiên Uy lạnh lùng nói:
- Dẫn ta ra ngoài bốn trăm dặm, lại lấy không gian trốn về đây, sau đó trước khi ta trở về hoàn thành lĩnh vực hủy diệt này… Thật sự giỏi tính toán.
- A, giỏi tính toán chưa nói tới, ta chẳng qua chỉ lâm thời nảy ra ý mà thôi.
Vân Triệt nhàn nhạt cười lạnh:
- Đây vốn là đại lễ cuối cùng ta định tặng cho Phượng Hoàng thần tông các ngươi, đáng tiếc ngươi lại dám ra tay tổn thương ta! Ta đây cũng chỉ đành phải đưa phần đại lễ này lên trước!
- Ta hiện giờ muốn giết ngươi, dễ như trở bàn tay!!
Phượng Thiên Uy giơ cánh tay lên, hỏa diễm trong lòng bàn tay chợt cháy bùng.
- Ha ha ha ha, vậy ngươi cứ ra tay!
Vân Triệt điên cuồng cười một tiếng:
- Chỉ có điều, ta có mười vạn phần nắm chắc trước khi ngươi có thể đụng tới ta sẽ hạ lĩnh vực hủy diệt này xuống. Đến lúc đó, một cái mạng của ta, có thể đổi lấy các đệ tử của Phượng Hoàng thần tông ngươi cùng với Phượng Hoàng thành đô hóa thành tro bụi, cho dù như thế nào nghĩ tới cũng không có gì có lời hơn.
- Ngươi…
Cánh tay Phượng Thiên Uy run run, tuy rằng sắc mặt bình tĩnh như trước, nhưng hàm răng đã gần như cắn nát toàn bộ.
Những người khác của Phượng Hoàng thần tông không cách nào hoàn toàn nhận rõ sự khủng bố của hỏa diễm lĩnh vực ở trên không kia của Vân Triệt, nhưng Phượng Thiên Uy hắn khi ở ngoài trăm dặm, liền đã vạn phần kinh hãi. Hiện giờ ngay ở dưới lĩnh vực, càng trong khiếp sợ vô tận, rành mạch cảm thấy được sự khủng bố của nó.
Nếu Vân Triệt thật sự hạ hỏa diễm lĩnh vực kia xuống, tuy rằng hắn có thể bảo trụ được mạng của mình, nhưng cho dù dốc hết toàn lực cũng tuyệt đối không có khả năng triệt tiêu lực lượng khác… Cũng vốn không cách nào bảo vệ được Phượng Hoàng thành.
Không chỉ có hắn, cho dù toàn bộ Đế Quân trong toàn tông đang tiềm tu hiện thân hợp lực, cũng gần như không thể nào làm được.
Tuy rằng hắn không thể nào tin được, lại càng không nguyện ý thừa nhận, nhưng khí tức, uy hiếp, pháp tắc của hỏa diễm lĩnh vực này… Đều rõ ràng còn vượt qua phượng hoàng viêm cảnh giới tầng thứ tư, cũng là tầng cao nhất của Phượng Hoàng thần tông bọn họ!!
- Ngươi… Ngươi rốt cuộc là ai! Ngươi bây giờ sử dụng… Rốt cuộc là loại huyền hỏa gì!
Phượng Thiên Uy dùng hết toàn lực bình tĩnh lại, hắn biết rõ câu hỏi của bản thân không có khả năng nhận được đáp án chân chính, nhưng hắn sống mấy trăm năm, bình sinh lần đầu tiên muốn biết đáp án như thế.
Vừa hai mươi tuổi, huyền lực Vương Huyền cảnh cấp ba, lại có thể đánh chết hai Đế Quân của Phượng Hoàng thần tông hắn, về tốc độ không hề thua hắn… Đây rốt cuộc là quái thai gì! Là ai bồi dưỡng được một quái thai như vậy!
Lửa mà quái thai này sử dụng, rốt cuộc là cái gì! Thế mà lại để cho thân hình với linh hồn hắn đã có được Phượng hoàng viêm lực Đế Quân cấp sáu run rẩy như thế.
- Còn cần hỏi sao? Đương nhiên là lửa có thể trừng phạt người Phượng Hoàng thần tông ngươi, trừng phạt Phượng Hoàng thần tông ngươi!
Vân Triệt lạnh lùng nói.
- Ngươi… Nếu hạ hủy diệt lĩnh vực kia xuống, bao trùm Phượng Hoàng thành ta, đồng thời cũng chắc chắn lan đến mảng lớn lãnh thổ trong Thần Hoàng thành, khiến ít nhất hơn mười vạn, thậm chí trăm vạn người vô tội chết! Ngươi sẽ không sợ gặp trời phạt sao!
Phượng Thiên Uy âm thầm cắn răng nói, trong lòng càng xoay quanh cực nhanh, muốn tìm ra sơ hở của Vân Triệt.
- Trời phạt? Ta hiện giờ, chính là trừng phạt của ông trời lên án các ngươi!
Vân Triệt quát lạnh nói:
- Ta đến Thần Hoàng thành này, đối với tất cả Phượng Hoàng thần tông các ngươi làm, đều là do các ngươi gieo gió gặt bão, đều là báo ứng mà các ngươi nên nhận lấy! Hôm nay, cho dù toàn bộ Thần Hoàng thành đô bị lĩnh vực này hủy diệt, đầu sỏ gây nên cũng là Phượng Hoàng thần tông các ngươi!
Toàn bộ khí tức nóng bỏng của Phượng Hoàng thành lại đè nén tới cực điểm, Phượng Thiên Uy và Vân Triệt nói chuyện qua lại, khiến tất cả mọi người càng ngày càng rõ ràng ý thức được điều này –– Hỏa diễm lĩnh vực trên bầu trời, ngay cả Phượng Thiên Uy đều không thể đối phó!
Phượng Hi Minh thở mạnh một cái, tiến về trước thấp giọng nói với Phượng Thiên Uy:
- Gia gia, gia gia không cần thiết nói nhảm nhiều như vậy với hắn, cháu… Bây giờ cháu sẽ đi ngay đến phượng hỏa lang huyên cảnh, gọi mấy vị khác…
Phượng Thiên Uy lại chìa tay, làm ra thế tay ngăn cản. Mà động tác này, cũng khiến cho Phượng Hi Minh và Phượng Hoành Không đồng thời co rút mắt lại, khiếp sợ trên mặt nháy mắt phóng đại mấy chục lần.
- Phụ hoàng, lĩnh vực kia… Thật sự đáng sợ như thế?
Giọng Phượng Hoành Không rất thấp, nhưng vẫn như cũ liên tục phát run.
Phượng Thiên Uy chậm rãi gật đầu, trầm trọng vô cùng nói:
- Nếu hạ xuống, toàn bộ các ngươi phải chết, Phượng Hoàng thành cũng không tồn tại nữa. Cho dù toàn bộ Đế Quân của tông ta liên thủ, cũng không có tác dụng gì!
Phượng Hoành Không: “!!!”
- Này… Điều này sao có thể. Vân Triệt làm sao có thể…
Không khí thô nóng giống như bất cứ lúc nào đều sẽ bốc cháy lên, Phượng Hoành Không lại toàn thân phát run. Hắn bỗng nhiên giật mình một cái, gấp giọng nói:
- Tính cách của Vân Triệt này cực kỳ cực đoan, quả thật giống như kẻ điên, chuyện gì đều làm được… Phải lập tức truyền âm cho tất cả đội ngũ rút lui khỏi Phượng Hoàng thành, ít nhất…
- Không!
Phượng Thiên Uy lại lạnh lùng quát ngừng:
- Nếu Phượng Hoàng thành bị hủy, hủy diệt không chỉ là căn cơ, chuyện Phượng thần đã chết, cũng sẽ triệt để bại lộ. Đến lúc đó, căn cơ và thần linh thủ hộ đều không có, kết cục của Phượng Hoàng thần tông sẽ là cái gì… Con lại không thể tưởng tượng được sao!
Toàn thân Phượng Hoành Không chấn động mạnh, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.
Phượng hoàng thần linh làm tổ tiên Phượng thần của Phượng Hoàng thần tông, bình thường mặc dù cực kỳ ít hiện thân, nhưng ở trước đại sự liên quan đến tồn vong của Phượng Hoàng thần tông, tất nhiên nên xuất hiện! Tuy rằng cho tới bây giờ Phượng hoàng thần linh chưa hề xuất hiện đã đủ để khiến cho người ta nghi hoặc, nhưng cũng chỉ là hoài nghi không nặng không nhẹ mà thôi, ngược lại hoài nghi này thật dễ dàng sẽ bị bóng dáng phượng thần mới xuất hiện ba năm trước phủ định.
Nhưng mà, nếu như Phượng Hoàng thành thật sự bị hủy, mà phượng hoàng thần linh vẫn không xuất hiện… Như vậy, chân tướng phượng thần đã chết, sẽ hoàn toàn triệt để bại lộ ra trước người đời.
Phượng Hoàng thần tông cũng vì vậy mà nghênh đón khó khăn ngập đầu chân chính!
Phượng Thiên Uy ngầm nâng ngón tay, ý bảo Phượng Hoành Không đừng nói nữa, ngửa đầu nhìn thẳng vào Vân Triệt, bình tĩnh nói:
- Vân Triệt, xuất binh Thương Phong, đúng là Thần Hoàng ta đuối lý trước. Vốn tưởng rằng phải lấy được Thương Phong, chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi, không nghĩ tới Thương Phong thế mà lại xuất hiện nhân vật như ngươi!
- Tông ta có tổ tiên phượng thần phù hộ, hỏa diễm lĩnh vực của ngươi cho dù lại cường đại thêm gấp bội, cũng không thể có khả năng phá hủy được nửa phần Phượng Hoàng thành ta, nhưng tông ta đời đời thề, không đến lúc sinh tử tồn vong, tuyệt đối không mượn lực lượng của tổ tiên phượng thần. Cho nên, chuyện đã đến nước này, tông ta nhận tội.
- A…
Chân mày Vân Triệt trầm xuống, vẻ mặt trào phúng cười, nhưng không vạch trần lời nói dối che đậy của Phượng Thiên Uy.
Nguyên nhân duy nhất, tự nhiên là Phượng Tuyết Nhi.
Nếu như không phải bởi vì Phượng Tuyết Nhi, hắn ước gì chèn ép Phượng Hoàng thần tông vốn được tứ đại thánh địa luôn luôn coi là uy hiếp đến điêu linh triệt để!
- Vân Triệt, nếu như ngươi thật sự muốn hủy Phượng Hoàng thành ta, đã sớm hạ lĩnh vực hủy diệt xuống. Ngươi dụ ta rời đi, hoàn thành lĩnh vực hủy diệt này, lại cố hết sức chờ ta trở lại, hiển nhiên cũng không muốn làm quá tuyệt. Mặc dù ngươi giết mấy hoàng tử trưởng lão của tông ta, nhưng ba năm trước dù sao đã cứu tính mạng của Tuyết Nhi, đối với tông ta mà nói tính mạng của Tuyết nhi còn quan trọng hơn tất cả người mà ngươi đã giết chết, cho nên, thật ra tông ta cũng không cần làm quá tuyệt đối với ngươi.
Lời Phượng Thiên Uy nói, đổi lại là ở thế lực, gia tộc khác đều sẽ khiến cho người ta không thoải mái, nhưng ở Phượng Hoàng thần tông, lại không ai cảm thấy không ổn.
Bởi vì đối với toàn tông mà nói, tính mạng của Phượng Tuyết Nhi, chân chân thật thật còn quan trọng hơn mạng của những đệ tử, hoàng tử, trưởng lão thậm chí hai thái trưởng lão cộng lại đã chết đi kia.
Mà còn quan trọng hơn nữa!
Không hề khoa trương chút nào!
- Nói ra điều kiện của ngươi đi.
Mắt Phượng Thiên Uy giống như ưng đói, giọng nói lạnh lùng quả quyết, không hề hoảng loạn, giống như tất cả đều không thoát khỏi trong nắm tay của hắn:
- Chỉ cần không quá phận, vì bảo vệ Phượng Hoàng thành, tông ta có thể tiếp nhận toàn bộ, hơn nữa để cho ngươi sống rời đi.
- Tông ta dựng lên mấy ngàn năm, chưa bao giờ lui bước đến nước này! Nhưng mà, nếu như ngươi không biết điều, công phu sư tử ngoạm, càng là điểm mấu chốt của tông ta, hừ, cho dù muốn thừa nhận trừng phạt vì cơn thịnh nộ của tổ tiên phượng thận, cũng chỉ có thể mượn dùng thần lực của tổ tiên phượng thần. Đến lúc đó, Phượng Hoàng thành ta bình yên vô sự, mà ngươi chẳng những phải chết thảm, Thương Phong quốc cũng vĩnh viễn biến mất, hoang tàn từ trên Thiên Huyền đại lục!
- Lời Phượng Thiên Uy ta, nhất ngôn cửu đỉnh!
Lời Phượng Thiên Uy truyền khắp toàn Thần Hoàng thành, từng chữ điếc tai nhiếp tâm.
Nếu đổi lại là người khác, thật đúng là sẽ bị lời Phượng Thiên Uy làm cho kinh sợ.
Nhưng đối với Vân Triệt đã biết được phượng thần vốn đã sớm biến mất mà nói, lời nói đoạn sau của Phượng Thiên Uy vốn không hề có một chút uy hiếp nào, thiếu chút nữa còn khiến cho hắn bật cười ra tiếng.