.
._363__2" class="block_" lang="en">Trang 363# 2
Chương 726: Nguyên nhân thực sự.
Ở tầng bảy của Hắc Nguyệt thương hội.
- Chủ nhân, thứ mới từ Phượng Hoàng thành bay đi thực sự là thuyền Phượng Thần, trải qua nhiều lần điều tra đã xác nhận trên thuyền Phượng Thần chỉ có ba người... Vân Triệt, Phượng Hoành Không, còn có Tuyết công chúa Phượng Tuyết Nhi. Chỗ phi hành chính là phương hướng đi tới Thương Phong quốc. Nếu như bọn họ thực sự đi đến Thương Phong, thì trước hoàng hôn ngày mai liền có thể tới Thương Phong Hoàng thành.
- Có thể tra rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì không?
Tử Cực nhíu mày nói.
- Có Phượng Thiên Uy ở bên cạnh, chúng ta chưa dám tới gần. Nhưng chưa đến ngày mai liền có thể biết được.
Tử Cực trầm ngâm thật lâu, chậm rãi nói:
- Thật đúng là biến đổi bất ngờ.
Chuyện này phát triển có thể nói mỗi một bước đều hoàn toàn chệch hướng so với dự liệu của hắn. Đây chắc chắn là một đả kích nặng nề đối với người luôn thấy rõ toàn cục từ trước đến nay như hắn.
- Chủ nhân, thuộc hạ còn có một chuyện bẩm báo. Trăm năm trước, mười một người của chúng ta lẻn vào Huyễn Yêu Giới, sau tám người lúc trước, ba cái Hồn ấn cuối cùng cũng toàn bộ biến mất ngay ở một khắc trước đó. Rất có thể thân phận của họ đã bị bại lộ, sau đó gặp phải sưu hồn, cuối cùng bị nhổ toàn bộ.
-...
Tử Cực trầm mặc không nói.
- Chủ nhân, kỳ thật việc này cũng không cần phải quá mức chú ý. Trăm năm trước, chúng ta lẻn vào Yêu Hoàng giới, người chỉ mang theo bảy viên truyền âm thạch, một năm trước truyền tới tin tức kia vừa lúc là lần thứ bảy, nói cách khác bảy viên truyền âm thạch đã dùng hết toàn bộ. Coi như toàn bộ bọn hắn còn sống cũng vô pháp truyền tin tức về, dù bọn họ chết cũng đã hoàn thành sứ mệnh.
"Truyền âm thạch" trong miệng hắn tự nhiên không phải là truyền âm thạch thông thường, mà là truyền âm thạch đặc thù có thể vượt qua trăm vạn dặm, truyền âm từ Huyễn Yêu Giới về Thiên Huyền đại lục. Loại truyền âm thạch đặc thù này nhìn chung toàn bộ Thiên Huyền đại lục, cũng chỉ có bốn đại thánh địa nội tình vô cùng thâm hậu mới có thể có được, hơn nữa số lượng thưa thớt đến cực điểm.
- Lúc trước một mực bình yên vô sự, nhưng gần đây lại liên tiếp bị nhổ, xem ra, Huyễn Yêu Giới bên kia xảy ra chuyện lớn rồi.
Tử Cực chậm rãi nói ra:
- Có điều, thứ ta để ý hơn không phải bại lộ và sinh tử của bọn họ, mà là tin tức cuối cùng mà bọn họ truyền về một năm trước kìa.
- Một năm trước?
- Tin tức kia đơn giản miêu tả hiện trạng của mười hai thủ hộ gia tộc ở Yêu Hoàng thành, lúc nói đến Vân gia có đề cập tới Vân Khinh Hồng tàn phế thu một tên nghĩa tử tên là 'Vân Triệt'...
Tử Cực nói đến chỗ này thì dừng lại, người áo xanh bên cạnh hắn chau mày, nghi ngờ nói:
- Chẳng lẽ chủ nhân cho là hắn có liên quan tới Vân Triệt? Hay chỉ là đơn thuần giống tên thôi, dù sao...
- Lúc ấy, ta hoàn toàn không để chuyện này ở trong lòng, nhưng mà...
Tử Cực không có tiếp tục nói nữa, trong đầu hiện lên Huyền ảnh trong đá, đó là lúc sáng sớm ám sắc mở ra hai cánh… Dưới hai cánh cuốn lên gió bão màu xanh.
Cùng… Vân Triệt sống lại.
- Chủ nhân, chẳng lẽ nói...
Tử Cực khẽ lắc đầu, ngữ khí biến đổi, ý vị âm trầm nói:
- Trăm năm trước, lúc đánh vào Yêu Hoàng thành, thừa dịp bên đó loạn phái người lẫn vào trong đó, không chỉ có riêng chúng ta... Còn có Thiên Uy Kiếm Vực. Không biết bọn họ đã dùng hết truyền âm thạch hay chưa?
—— —— —— —— —— —— —— —— ——
Thuyền Phượng Thần, Huyền thuyền là đẳng cấp cao nhất của Phượng Hoàng Thần Tông, cũng là biểu tượng của toàn bộ Thần Hoàng quốc, nó mà phi hành hẳn là Đế vương đích thân tới.
Theo màn đêm buông xuống, Phượng Thần thuyền đã tới gần biên cảnh Thần Hoàng, những nơi nó bay qua, người dân của Thần Hoàng quốc không khỏi bái từ xa.
Trên Phượng Thần thuyền lớn như vậy chỉ có ba cái người Vân Triệt, Phượng Tuyết Nhi, còn có Phượng Hoành Không mặt mũi biến ảo.
- Phụ hoàng nói, lấy tốc độ của Phượng Thần thuyền, ngày mai hẳn là có thể đến Thương Phong Hoàng thành.
Phượng Tuyết Nhi ngồi ở bên cạnh Vân Triệt dựa rất gần hắn, lúc nói chuyện, sắc mặt của nàng phiếm hồng, rõ ràng đang rất hưng phấn. Dù sao, đây là lần đầu tiên nàng rời khỏi Thần Hoàng quốc từ lúc sinh ra đến giờ, lúc nàng còn rất nhỏ đã ước mơ một ngày này.
Nhìn Phượng Tuyết Nhi không e dè, thậm chí có thể nói rất tự nhiên dựa thân vào Vân Triệt, trong đôi mắt càng tràn đầy thân mật, sắc mặt của Phượng Hoành Không run rẩy, lại chỉ có thể yên lặng thở dài một hơi... Ở trên Phượng Thần thuyền mấy canh giờ, không biết hắn đã yên lặng thở dài bao nhiêu lần.
Hắn tự nhận một mực bảo vệ Phượng Tuyết Nhi đến cực hạn, ngay cả các huynh trưởng thân sinh đều khó mà tới gần nàng trong vòng ba bước, đừng nói ngoại nhân, ngay cả đệ tử trong tông có thể ngẫu nhiên nhìn thấy Phượng Tuyết Nhi một lần đã là vô cùng may mắn.
Làm sao lại...
Phượng Hoành Không đưa tay bắt đỉnh đầu của chính mình, nắm chặt năm ngón tay hận không thể nắm chặt tóc… Hắn tình nguyện để Vân Triệt phá Phượng Hoàng Thần Tông thành mảnh nhỏ, cũng tuyệt không nguyện hắn gây họa cho Phượng Tuyết Nhi.
- Có phải ngươi giết Phượng Xích Hỏa hay không?
Phượng Hoành Không nắm lấy da đầu bỗng nhiên bất thình lình nói ra.
- Đúng.
Vân Triệt không dừng lại chút nào lập tức trả lời.
- Hô!
Phượng Hoành Không không hề tiếp tục nói nữa, bởi vì việc đã đến nước này, nói cái gì cũng đều vô dụng. Hiện tại, hắn chỉ mong tình cảm mà Phượng Tuyết Nhi giành cho Vân Triệt còn chưa đến mức độ mà hắn không dám nghĩ đến.
- Ta cũng muốn hỏi ngươi một vấn đề.
Ánh mắt Vân Triệt khóa chặt Phượng Hoành Không:
- Mục đích thực sự của việc ngươi hạ lệnh xâm lấn Thương Phong ta… Đến tột cùng là gì?
Phượng Hoành Không toàn thân cứng đờ, không nói gì.
- Phụ hoàng, Tuyết Nhi cũng muốn biết vì sao?
Phượng Tuyết Nhi nhẹ nhàng nói:
- Bởi vì ta biết Phụ hoàng tuyệt đối không phải người tàn nhẫn vô tình, quyết định mà Phụ hoàng làm ba năm trước nhất định... Nhất định là có nguyên nhân hoặc lý do vô cùng đặc biệt. Có thể... Nói cho ta cùng Vân ca ca biết được không? Có lẽ sau khi biết được lý do, Vân ca ca sẽ giảm nhẹ tội cho Phụ Hoàng.
Phượng Hoành Không chậm rãi buông tay xuống, Phượng Tuyết Nhi mềm giọng hỏi, hắn không có lực đi cự tuyệt, lại nghĩ tới chuyện Vân Triệt biết được chân tướng Phượng Thần đã qua đời... Phượng Hoành Không chậm rãi thở dài một tiếng, nói:
- Bốn năm trước, lúc Linh Khôn điện của tông ta đang bắt đầu trù bị chuyện Thái Cổ Huyền Chu sắp hiện thân, ngẫu nhiên thăm dò được ở phía đông Thương Phong quốc, truyền đến phản ứng tài nguyên khoáng sản Tử Tinh hơi yếu. Mà cách khoảng cách rất xa như thế lại truyền đến phản ứng Tử Tinh, trong lịch sử chưa bao giờ có chuyện như thế, thế là ta liền phái một tên hộ pháp của Linh Khôn điện bí mật tiến đến điều tra, phát hiện ở một cái thành ở Đông Bộ tên là Lưu Vân thành có mỏ Tử Tinh to lớn ẩn cực sâu dưới lòng đất, hơn nữa lớp năng lượng rất kinh người... Nếu khai thác toàn bộ mỏ Tử Tinh này, có thể tinh luyện được trăm cân Tử mạch...
- Thần Tinh!
- A!
Phượng Tuyết Nhi lập tức kinh hô.
Trăm cân Tử Mạch Thiên Tinh đã là khái niệm đủ để động trời… Huống chi Tử mạch Thần Tinh!
Đối với bốn đại thánh địa, trăm cân Tử mạch Thần Tinh chính là một nguồn tài nguyên vô cùng phong phú.
Phải biết, một thánh địa muốn tích lũy được trăm cân Tử mạch Thần Tinh cần ít nhất năm trăm năm! Nếu như Phượng Hoàng Thần Tông hoàn toàn đạt được những Tử mạch Thần Tinh này, thì nó cũng tương đương với việc có được tài nguyên mà thánh địa tích lũy hơn năm trăm năm!
Loại dụ hoặc này đủ để cho Phượng Hoàng Thần Tông... Đủ để cho bất kỳ thế lực nào ở Thiên Huyền đại lục vì nó mà không tiếc đại giới, không từ thủ đoạn!
- Hóa ra là thế?
Vân Triệt ngẩng đầu, mấy lời nói này của Phượng Hoành Không đã gần như giải thích được tất cả những nghi hoặc ở trong lòng hắn lúc trước.
- Vân ca ca, ngươi đã biết rồi sao?
Lời nói của Vân Triệt làm cho Phượng Tuyết Nhi nghi ngờ nhìn về phía hắn.
- Không kém bao nhiêu đâu.
Vân Triệt đứng dậy, nhíu mày nhìn chằm chằm Phượng Hoành Không nói:
- Để Phụ Hoàng của ngươi nói đi.
Phượng Hoành Không hơi nhắm mắt, trực tiếp nói:
- Năm đó, sau khi tổ tiên Phượng Thần tan biến, biết được chuyện này chúng ta liền có ý thức nguy cơ rất mạnh. Bởi vì một khi chuyện này truyền ra ngoài, Phượng Hoàng Thần Tông sẽ bị bốn đại thánh địa áp chế... Thậm chí có thể gặp tai họa ngập đầu. Cho nên, chúng ta phải giữ bí mật Phượng Thần đã qua đời này, đồng thời nghĩ phương pháp bảo toàn toàn tông… Hoặc ít nhất có thể bảo vệ Tuyết Nhi nhỡ chẳng may bí mật bị lộ ra ngoài.
- Mà chuyện phát hiện được mỏ Tử Tinh to lớn này, khiến Trẫm cùng Phụ Hoàng mừng rỡ như điên. Nếu thật sự có thể đạt được trăm cân Tử mạch Thần Tinh, nhất định có thể trong khoảng thời ngắn sinh ra được lượng lớn cường giả tuyệt đỉnh, từ đó có thêm một tầng bảo hộ thâm hậu hơn.
- Chính vì nguyên nhân này? Chính vì muốn đạt được mỏ Tử Tinh ở Thương Phong quốc?
Phượng Tuyết Nhi mê hoặc, không hiểu lắc đầu:
- Thế nhưng, việc này có liên quan gì tới chuyện Phụ Hoàng hạ lệnh xâm chiếm Thương Phong quốc… Đã thế còn dùng phương thức tàn nhẫn như vậy?
- Đương nhiên là muốn giương đông kích tây, tránh cho việc bị người của bốn đại thánh địa phát giác.
Vân Triệt mở miệng nói, sâu trong đôi mắt lại là đùa cợt nhàn nhạt:
- Bốn đại thánh địa luôn cho người âm thầm giám sát động tĩnh của Phượng Hoàng Thần Tông. Mà sự tồn tại của mỏ Tử Tinh này chỉ có thể để một ít nhân vật quan trọng trong tông biết, nhưng những nhân vật quan trọng này tự nhiên lại là trọng tâm giám thị của bốn đại thánh địa, coi như hành động bí mật đi nữa thì cũng có rủi ro bị phát giác to lớn, đến lúc đó, mỏ Tử Tinh kia cũng sẽ bị bại lộ, một khi bại lộ, thì nó đã không còn thuộc về Phượng Hoàng Thần Tông nữa.
- Cho nên, mục đích ngươi hạ lệnh khởi xướng chiến tranh với Thương Phong, chính là vì muốn che giấu cùng chuyển hướng tầm mắt của mọi người! Hơn nữa vì phóng thích hiệu quả che giấu đến mức lớn nhất, các ngươi không tiếc giết dân đốt thành, biểu hiện ra bộ dáng muốn trong thời gian ngắn nhất nắm được toàn bộ Thương Phong, mặt khác còn để hả giận cho việc ta làm các ngươi mất hết mặt mũi ở thất quốc bài vị chiến.
- Đúng.
Phượng Hoành Không mặt không thay đổi gật đầu.
- Liền vì trăm cân Tử mạch Thần Tinh? A…
Vân Triệt nhìn dáng vẻ của Phượng Hoành Khôn, cười lạnh:
- Nhìn dáng vẻ của ngươi, có phải ngươi không cảm thấy mình làm như vậy có gì sai đúng không?
- Đối với Thương Phong quốc mà nói, trẫm xác thực nên bị sét đánh. Nhưng trẫm là Thần Hoàng chi Đế, là Phượng Hoàng tông chủ!
Phượng Hoành Không ngẩng đầu đối mặt với Vân Triệt:
- Trăm cân Tử mạch Thần Tinh này đối người khác mà nói, chỉ là tài nguyên vô cùng khổng lồ, nhưng đối với chúng ta đã không còn tiên tổ Phượng Thần mà nói, lại là một cọng cỏ cứu mạng! Hậu quả của ngày hôm nay hoàn toàn khiến trẫm hối hận... Nhưng quyết định của Trẫm không hề sai!
- Ngây thơ! Chẳng lẽ ngươi thật cho rằng trăm cân Tử mạch Thần Tinh có thể bảo trụ Phượng Hoàng Thần tông các ngươi, sau khi chuyện Phượng Thần đã chết bị tiết lộ ra ngoài hay sao?
Vân Triệt lạnh lùng nói.
- Ít nhất có thể để cho chúng ta nhiều thêm một phần lực lượng bảo hộ Tuyết Nhi! Chỉ cần có thể bảo vệ Tuyết Nhi trăm năm, dù cho toàn tông ta hoàn toàn tàn lụi, thì cũng có vô tận hi vọng!
Phượng Hoành Không gầm nhẹ nói.
- Phụ hoàng, ngươi đừng nói nữa!
Nhìn thấy Vân Triệt cùng Phượng Hoành Không đối chọi gay gắt, Phượng Tuyết Nhi cuống quít đứng tại giữa hai người:
- Phụ hoàng, bất luận xuất phát từ nguyên nhân gì mà làm cho nhiều người vô tội chết như vậy, lại để cho nhiều người vô tội rơi vào biển lửa như thế đều là sai lầm lớn. Phượng Hồn của Tuyết Nhi được sự giúp đỡ của Vân ca ca mới thức tỉnh, đã có thể thủ hộ Phượng Hoàng Thần Tông chúng ta, Phụ Hoàng không cần lại vì Tuyết Nhi đi phí công lo lắng. Hiện tại, Tuyết Nhi chỉ cầu có thể cùng Phụ Hoàng chuộc lại sai lầm đã phạm phải, có thể lấy được sự tha thứ của Thương Phong, và Phượng Thần đại nhân trên trời có linh thiêng.
- Tuyết Nhi…
Phượng Hoành Không nhìn nữ nhi của mình, ánh mắt dần dần mông lung.
- Lại nói tiếp, năm đó ngươi để Phượng Hi Thần tự mình tiến đến Thương Phong Hoàng thành, đưa thiệp mời thất quốc bài vị chiến chỉ là ngụy trang, mục đích thực sự là lấy thân phận hoàng tử Thần Hoàng mượn nhờ huyết mạch của ta đến khơi mào tranh chấp, từ đó lấy cớ khởi xướng chiến tranh?
Vân Triệt nghiêng mắt nói.
- Đúng.
Phượng Hoành Không không có phủ nhận.
Vân Triệt tiếp tục nói:
- Lúc chiến tranh kéo dài hơn hai năm, sau khi lực chú ý của bốn đại thánh địa càng lúc càng mờ nhạt, các ngươi liền bắt đầu chuẩn bị cướp lấy mỏ Tử Tinh. Nhưng lúc đào mỏ, bởi vì nó ở sâu trong lòng đất, cho nên đã tạo thành tiếng vang ầm ầm. Vì thế, các người điều hai mươi vạn quân đi Lưu Vân thành, mỗi ngày đánh xuống mặt đất, bày ra dáng vẻ nơi đó xem như nơi luyện binh chính là để ngụy trang che giấu tất cả.
- Ngươi nói không sai.
Phượng Hoành Không nhìn hắn thật lâu. Lúc trước hắn chỉ nói là có tài nguyên khoáng sản Tử Tinh tồn tại, vậy mà Vân Triệt có thể hiểu rõ tất cả quá trình thủ đoạn như thế… Như vậy, tâm tư của hắn kinh khủng tới bực nào?
- Hiện tại, mục đích kia của các ngươi đã đạt được mấy phần?
Vân Triệt lãnh đạm hỏi. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, khu vực Lưu Vân thành mà hắn sống mấy chục năm lại ẩn giấu một tài nguyên khoáng sản Tử Tinh, có thể khiến Phượng Hoàng Thần Tông không tiếc trả một cái giá thật lớn cũng phải lấy được nó.
Khu vực xung quanh Lưu Vân thành trống trải cằn cỗi, chỉ sinh tồn mấy con Huyền thú cấp thấp nhất. Lúc trước, cho dù có người nói cho hắn biết nơi đó ẩn giấu một tài nguyên khoáng sản to lớn có thể tinh luyện trăm cân Tử mạch Thần Tinh, hắn cũng sẽ không tin tưởng.
- Mười phần.
- Mười phần?
Lời nói của Phượng Hoành Không khiến Vân Triệt đột nhiên nhíu mày.