Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 726 - Chương 727: Quỳ Nữ Thần

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_727" class="block_" lang="en">Trang 364# 1

 

 

 

Chương 727: Quỳ nữ thần



- Một tháng trước, tất cả mỏ Tử Tinh đều đã thu thập xong xuôi, đồng thời sử dụng mấy trăm không gian giới bí mật mang về Phượng Hoàng thành, rồi giấu trong cấm địa, đợi mọi thứ hoàn tất thì có thể bắt đầu tinh luyện. Hai mươi vạn quân vẫn còn ở đó tiếp tục cử động giống như trước kia để tiếp tục mê hoặc tứ đại thánh địa và kiềm chế sự chú ý của bọn hắn.

Phượng Hoành Không nói thẳng ra không chút giấu giếm. Hắn đã sớm có cảm giác, ánh mắt của Vân Triệt dường như có thể nhìn ra bất kỳ lời nói dối nào.

- Thật sao? Vậy thì chúc mừng các ngươi đã lao tâm lao lực xuôi gió xuôi nước hoàn thành 'đại kế' viên mãn!

Vân Triệt cười lạnh một tiếng nói.

- Hừ, bế trẫm dám nói ra thì đương nhiên sớm đã có giác ngộ. Đợi tông ta tinh luyện hoàn tất Tử mạch Thần Tinh sẽ dâng tặng Thương Phong Hoàng thất mười cân!

Phượng Hoành Không lạnh lùng nói. Đối với tiểu quốc Thương Phong mà nói, đừng nói mười cân Tử mạch Thần Tinh, chỉ sợ Đế Hoàng tiền nhiệm cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ ấy chứ, vì Tử Mạch Thiên Tinh chính là Thánh Vật chí cao.

- Mười cân? Ha ha ha ha!

Vân Triệt phá lên cười:

- Những thứ này vốn là đồ thuộc về Thương Phong quốc chúng ta, vậy mà Phượng Hoàng tông chủ chỉ trả về mười cân, còn ra vẻ thật là hào phóng.

- Ngươi...

Trên mặt Phượng Hoành Không tràn ngập sự giận dữ, vừa muốn đánh trả nhưng đụng phải ánh mắt của Phượng Tuyết Nhi, lời sắp ra đến miệng lại bị hắn nuốt vào, hắn kìm nén bực bội, trầm giọng nói:

- Mười lăm cân... Con số này đã là cực hạn của trẫm.

- Không cần, ta không thèm, các ngươi cứ giữ lại cho bản thân hưởng dụng đi!

Hai chữ “khinh thường” viết rõ ràng trên mặt Vân Triệt, đối với “Tử mạnh Thần Tinh” trong miệng Phượng Hoành Không rõ ràng không có một chút thèm muốn, lời nói đó cũng không có ý tứ đùa giỡn. Điều này khiến Phượng Hoành Không lập tức ngơ ngẩn... Tử mạch Thần Tinh là đẳng cấp cao nhất của Thiên Huyền đại lục, là thứ thần thánh nhất, là Thánh vật mà tất cả Huyền giả đều tha thiết ước mơ. Khi hắn nói ra chân tướng thì đã làm xong giác ngộ khi bị Vân Triệt “dọa dẫm”, tuyệt không nghĩ đến lại có người có thể không để ý đến sự mê hoặc của Tử mạch Thần Tinh như thế.

- Nhưng ta muốn khuyên Phượng Hoàng tông chủ một câu... Cũng phải cẩn thận những người đã biết đến mỏ Tử Tinh này, nếu không sẽ lại xuất hiện 'Phượng Phi Yên' thứ hai đó!

Vân Triệt có chút giễu cợt nói.

- Trẫm sẽ không ngu xuẩn đến mức để cho chuyện này xảy ra lần thứ hai đâu, không cần ngươi hao tâm tổn trí.

Phượng Hoành Không lạnh lùng nói, hiển nhiên đối với chuyện này hắn vô cùng có lòng tin, trong tông những người biết đến mỏ Tử Tinh đều là"Tâm phúc" chân chính của hắn. Hơn nữa ngoại trừ hắn, Phượng Hi Minh, Phượng Thiên Uy mang huyết mạch tông chủ thì những người khác biết Tử Tinh mỏ tồn tại đều bị hạ lồng giam ký ức, không thể dùng bất kỳ phương thức nào nói, viết để truyền ra, cho dù gặp phải sưu hồn, đoạn ký ức này sẽ trực tiếp tán loạn.

Cũng chính bởi vì rút ra bài học từ Phượng Phi Yên nên Phượng Hoàng Thần Tông mới lựa chọn thủ đoạn cực đoan này.

- Trẫm cũng có một việc phải nhắc nhở ngươi.

Phượng Hoành Không tiếp tục nói:

- Chuyện ở Lưu Vân thành thuận lợi như vậy phải nhờ có một quái nhân tên là Phần Tuyệt Trần. Hắn hấp dẫn lực chú ý của chín thành hơn chúng ta! Mà nghe nói, hắn sở dĩ xuất hiện ở Lưu Vân thành, chính là vì giết ngươi! Bây giờ tin tức ngươi còn sống, hắn nhất định đã biết rồi, đến lúc đó, ngươi cũng đừng hòng chạy được.

Vân Triệt:

-...

- A? Hắn muốn giết Vân ca ca?

Phượng Tuyết Nhi giật nảy mình nhưng ngay sau đó lại an ủi cười nói:

- Không sao, Vân ca ca lợi hại như vậy, nhất định sẽ không gặp nguy hiểm. Tuyết Nhi cũng sẽ rất nghiêm túc bảo vệ Vân ca ca.

- Tuyết Nhi, ngươi... Aiz.

Phượng Hoành Không nhíu mày, buồn bực không thôi.

Lúc Phượng Tuyết Nhi vừa mới xuất hiện, Mạt Lỵ liền nói cho Vân Triệt biết bây giờ Huyền lực của Phượng Tuyết Nhi đã cao tới Quân Huyền cảnh cấp tám rồi, đã vượt xa Phượng Thiên Uy. Nếu thật sự có Phượng Tuyết Nhi ở bên cạnh bảo hộ, Phần Tuyệt Trần muốn giết hắn thì gần như khó hơn cả lên trời.

—— —— —— —— —— —— ——

Tin tức Vân Triệt mấy ngày nay ở Thần Hoàng quốc làm mưa gió sớm đã truyền đến Thương Phong Hoàng thành. Hôm qua Vân Triệt truyền âm tới nói rằng chạng vạng tối nay hắn sẽ cùng Phượng Hoành Không và Tuyết công chúa trở về, Thương Nguyệt liền kích động một đêm không ngủ, hôm nay vừa tới buổi trưa nàng đã đứng đợi ở Đế Vương Đại điện.

Mặc dù nàng vô cùng tín nhiệm Vân Triệt, nhưng mấy ngày nay Vân Triệt ở Thần Hoàng đế quốc lại khiến nàng lúc nào cũng lo âu.

Vân Triệt có thể bình an trở về chính là khát vọng lớn nhất của nàng. So kết quả, ngược lại cũng không quan trọng như vậy.

Mặt trời dần buông xuống, hoàng hôn đã tới. Huyền Chu như hỏa diễm màu đỏ to lớn xuất hiện ở trên không Thương Phong Hoàng thành khiến cả thành xôn xao. Thuyền Phượng Thần dừng tại Hoàng cung chậm rãi bay xuống, bởi vì quá mức khổng lồ nên cũng không hạ xuống đất, mà là lơ lửng giữa không trung, Huyền khí quanh thân xao động mang theo một cỗ sóng nhiệt như gió lốc.

- Kia chính là... thuyền Phượng Thần?

Thương Nguyệt chạy tới Tần Vô Thương nhìn thấy uy áp và khí tức quái vật nóng rực khổng lồ phóng thích trên không trung, trên mặt tràn đầy sợ hãi. Vốn Huyền chu ở Thương Phong quốc đã cực ít, mà Huyền Chu khí thế như vậy bình sinh hắn càng ít thấy.

- Không sai.

Đông Phương Hưu chậm rãi gật đầu:

- Năm đó trong thời gian chiến tranh ta hộ tống tiên đế tham gia thất quốc bài vị đã may mắn được gặp một lần.

- Bệ hạ nói Vân Triệt và Phượng Hoành Không cùng Tuyết công chúa trong truyền thuyết sẽ cùng cưỡi thuyền Phượng Thần đến, hơn nữa không có người thứ tư... Đến tột cùng là thật hay giả vậy?

Tần Vô Thương thấp giọng nói, vẻ mặt không thể tin được. Những ngày này có tin tức từ Thần Hoàng bên kia truyền đến: Vân Triệt đại náo Phượng Hoàng thành, hủy Phượng Thần giống, giết mấy vị Hoàng tử, không thể nghi ngờ gì đã là kẻ thù không đội trời chung với Phượng Hoàng Thần Tông... Vậy mà hôm qua lại đột nhiên truyền âm tới Thương Nguyệt tin như vậy.

Tuy là chính miệng Vân Triệt truyền lại, Thương Nguyệt cũng chính miệng thuật nhưng gần như bất kỳ kẻ nào cũng đều không thể tin được, Phượng Hoành Không biết tin lại cho phép Tuyết công chúa đi theo Vân Triệt về đây. Hắn là Hoàng Đế của Thần Hoàng, Phượng Hoàng tông chủ, là người tôn quý vô nhất Thiên Huyền thất quốc, cứ xem như rơi vào thế yếu cũng không nên đi tới Thương Phong đang bị tai nạn bao phủ một mình như thế chứ.

- Sư phụ đã từng nói với ta về dáng vẻ của thuyền Phượng Thần, nhất định không sai được! Tỷ phu!

Trên mặt Hạ Nguyên Bá tràn ngập sự kích động, khi nhìn thấy thuyền Phượng Thần đã dừng lại liền muốn xông tới.

Thiên Hạ Đệ Nhất kéo hắn lại:

- Đừng qua bên đó vội tránh xảy ra bất trắc.

- Đúng đấy... Nguyên Bá, nghe đồn Phượng Hoành Không đã đến Bá Huyền cảnh đỉnh phong, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng chỉ có ngươi mới có thể bảo vệ tốt nữ hoàng bệ hạ.

Tần Vô Thương thấp giọng nhắc nhở.

- Ta đã biết.

Hạ Nguyên Bá gật đầu, giữ khoảng cách sau lưng Hạ Khuynh Nguyệt không đến mười bước, không tiếp tục tùy tiện hành động nữa.

Thuyền Phượng Thần mở cửa ra, Vân Triệt là người đầu tiên bước ra, sau đó chậm rãi đi xuống. Nhìn thấy Vân Triệt bình yên vô sự, mắt Thương Nguyệt sáng lên vô cùng mừng rỡ, không quan tâm đến đây là trường hợp nào, cũng càng không chú ý đến thân phận của bản thân, áo phượng bồng bềnh tiến lên đón:

- Phu quân, chàng đã trở về.

- Ừm.

Vân Triệt dắt tay Thương Nguyệt, sau đó nghiêng người sang:

- Khách quý mà ta truyền âm về cũng đã đến.

Phía dưới cửa thuyền, một nam một nữ toàn thân áo đỏ xuất hiện. Phượng Hoành Không ra khỏi cửa thuyền, không lập tức đi xuống, ánh mắt bình thản lướt qua bốn phía, ngửi được mùi thuốc súng tiêu điều trong không khí.

Uy nghi và khí thế Đế vương của hắn tuy vô hiệu với Vân Triệt nhưng không có nghĩa không ảnh hưởng tới người khác. Khi hắn vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người đều không thể khống chế mà rơi vào người hắn nhưng lại tuyệt không dám chạm vào ánh mắt của hắn, hô hấp, nhịp tim đều trong phút chốc ngưng lại, ngực và linh hồn giống như bị một tấm sắt đè lên, trong lòng âm thầm kiềm chế run rẩy.

- Hoàng đế Thần Hoàng!...

Không cần Vân Triệt đến thuyết minh, chính sự trầm trọng, uy lăng tới cực điểm kia đã làm cho tất cả mọi người trong nháy mắt xác định được thân phận của hắn. Huyền lực siêu nhiên, địa vị siêu nhiên, thân phận của siêu nhiên... Ở nơi này dưới sự uy áp ánh mắt của nam tử áo đỏ, ngay cả Đông Phương Hưu là nhân vật tầng diện cao cấp nhất ở Thương Phong quốc cũng có cảm giác hèn mọn mãnh liệt.

- Nguyên Bá, lúc nào cũng phải duy trì sự cảnh giác.

Đông Phương Hưu thấp giọng nói. Thân là chủ phủ của Thương Phong Huyền phủ, hắn cũng cảm nhận được rõ ràng cảm giác khi ở trước mặt Hoàng đế Thần Hoàng, Phượng Hoàng tông chủ, hắn cũng chỉ như con kiến hôi nhỏ bé.

Bọn hắn cũng không rõ Thần Hoàng bên kia đến cùng đã xảy ra chuyện gì, càng không biết Phượng Hoành Không đến đây với mục đích gì, cho nên thần kinh của ai nấy đều căng thẳng, sau lưng mồ hôi lạnh tuôn như mưa.

- Hắn là Hoàng đế Thần Hoàng Phượng Hoành Không.

Vân Triệt nói với Thương Nguyệt:

- Đừng lo lắng, lần này hắn đến đây lấy thân phận tội nhân, sẽ không làm bất cứ chuyện gì bất lợi cho chúng ta.

Thân thể của Phượng Hoành Không từ không trung hạ xuống trước mặt Vân Triệt và Thương Nguyệt. Từ khi hắn xuất hiện, ý cười trên mặt Thương Nguyệt đã hoàn toàn cứng lại, bàn tay được Vân Triệt nắm lấy cũng nắm lại thật chặt. Nàng đang cực lực khắc chế... Lại khắc chế... Nhưng thân thể vẫn nhịn không được mà phát run, trong đôi mắt đẹp đều là hận ý sâu đến khắc cốt ghi tâm.

Là hắn đã hại chết phụ thân của nàng! Dầy xéo quốc thổ và quốc dân của nàng... Làm cho cả Thương Phong như lâm vào Địa ngục trong ba năm trời! Cũng làm cho nàng đau khổ chống đỡ ác mộng đó ba năm!

Mặc dù nàng rất hận nhưng đối mặt với Thần Hoàng quá mức mạnh mẽ, nàng chưa bao giờ hy vọng xa vời có thể báo thù, thậm chí không nghĩ tới bản thân sẽ gặp được Phượng Hoành Không, không nghĩ tới có một ngày, bản thân có thể trực tiếp đối mặt với kẻ cầm đầu tất cả này...

Bàn tay nhỏ nhắn của Thương Nguyệt rất nhanh liền trở nên lạnh lẽo, thân thể run rẩy và khí tức run run truyền đến Vân Triệt rất rõ ràng. Vân Triệt nắm tay nàng chặt hơn, nói với nàng rằng đã có mình ở đây rồi.

Đối mặt với Thương Nguyệt thật lâu vẫn không kìm chế được nỗi lòng, Phượng Hoành Không cũng không có mở miệng, về khí thế càng không có yếu nửa phần. Vân Triệt thản nhiên nói:

- Phượng Hoành Không, nơi này là Hoàng cung Thương Phong quốc! Trước mặt ngươi chính là Quốc quân đương nhiệm của Thương Phong quốc! Ngươi sẽ không quên mất mình tới nơi này để làm gì chứ?

- Hừ!

Phượng Hoành Không hừ nhẹ một tiếng:

- Trẫm đã đến tận đây, bên người cũng không dẫn theo một tên hộ vệ hay một trưởng lão nào, chẳng lẽ ngươi còn hào phóng cho trẫm đường lui hay sao? Thương Nguyệt Nữ Hoàng, trẫm tự biết ba năm nay trẫm đã khiến Thương Phong quốc lâm vào đại nạn, cả nước đại loạn, trên dưới toàn Thương Phong đều hận trẫm thấu xương. Phụ hoàng ngươi cũng là chính miệng trẫm hạ lệnh giết! Bây giờ ngươi muốn trẫm chuộc tội như thế nào, chỉ cần ngươi mở miệng, trẫm tuyệt đối không hề nhíu mày!

Mặc dù Phượng Hoành Không rõ ràng đến chuộc tội nhưng ngôn ngữ, tư thái và khí thế lại cường thế vô cùng. Hắn dù sao cũng là Hoàng đế của Thần Hoàng, mà Thương Phong quốc đối với hắn thậm chí đối với người dân nghèo bình thường nhất của Thần Hoàng quốc mà nói, cũng chỉ là một nơi hèn mọn, từ ngàn năm trước Thương Phong kiến quốc đến nay đều là như thế. Hắn có thể nhận thua, có thể chuộc tội nhưng không biết khí nhược! Bởi vì chuyện tới bước này, chỉ vì Vân Triệt mà không phải hoàng thất Thương Phong!

- Hoàng đế Thần Hoàng... Phượng Hoàng tông chủ... Phượng Hoành Không...

Sắc mặt của Thương Nguyệt ngoại trừ có hơi trắng nhưng vẻ mặt và giọng nói vẫn duy trì đầy đủ bình tĩnh và sự uy nghi của bậc Đế vương, chỉ là hận ý trong đôi mắt đẹp không thể nào đè xuống:

- Ngàn năm nay, hoàng thất Thương Phong đối với Thần Hoàng ngươi xưa nay kính trọng có thừa, ngươi lại càng được thể đi giết hại Thương Phong ta... Ta muốn ngươi trước tiên cho ta, cho Thương Phong ta một lý do!!

Phượng Hoành Không nghiêng ánh mắt, hoàn toàn là một tư thái không đáp lại.

- Hắn chính là... Thần Hoàng... Cẩu hoàng đế!

Đám người phía sau, Thương Phong quân tổng thống lĩnh Phong Vân Liệt tay cầm chuôi đao, sắc mặt đỏ bừng dữ tợn, nộ khí cùng oán hận đều gần như muốn nổ tung... Bởi vì người này mà bao nhiêu huynh đệ máu vẩy chiến trường!!

- Không nên vọng động. Hắn chẳng những là Hoàng Đế,Thần Hoàng, mà còn là tông chủ Phượng Hoàng Thần Tông, cho dù có một vạn người như ngươi đi lên, cũng đừng nghĩ có thể làm hắn bị thương nửa cọng tóc.

Tần Vô Thương ghé mắt nói.

“Bang” một tiếng vang nhỏ, cương đao bị Phong Vân Liệt rút ra ba tấc, hắn nhìn chằm chằm Phượng Hoành Không, cắn răng, hung tợn nói:

- Trước kia ta thường hay nằm mơ gặp được tên cẩu hoàng đế này, sau đó tự tay chặt hắn thành một ngàn tám trăm khối! Hiện tại tên cẩu Hoàng đế đang ở trước mắt, coi như hắn lợi hại hơn gấp một vạn lần đi nữa, ta... Ta... Ta... Ta cái... Ai ya...

Phong Vân Liệt như thể bị một cây đại chùy bỗng nhiên đánh vào ót, vốn còn đang khiển trách đầy cừu hận, ánh mắt đều trở nên ngốc trệ, ngay cả lời nói trong miệng cũng không nói hết được.

Không chỉ có Phong Vân Liệt mà vẻ mặt của tất cả mọi người, ánh mắt mọi người đều bỗng nhiên trở nên ngốc trệ mông lung.

Bởi vì trong tầm mắt của bọn hắn, bỗng nhiên xuất hiện một phong cảnh mộng ảo xinh đẹp.

Thiếu nữ mặc áo đỏ từ trên thuyền Phượng Thần chậm rãi đi xuống, nàng mặc trên người áo phượng màu đỏ đậm và rực rỡ hơn cả Phượng Hoành Không, kim sắc còn tôn quý nóng mắt người xem hơn cả Phượng Hoành Không. Khi mọi người nhìn nàng, tâm hồn trong chốc lát dâng lên như bị sóng to gió lớn khuấy động. Bởi vì, dung nhan cùng thần vận đẹp đến không thể hình dung, khi ánh mắt chạm nhau, cả người giống như rơi vào trong mộng cảnh hư ảo, một thiếu nữ từ trong hư ảo đi ra…

Phượng Tuyết Nhi nhẹ nhàng bay xuống, chậm rãi đi tới. Trước kia khi nàng ngẫu nhiên xuất hiện trong tông cũng đều đội phượng ngọc lưu ly, không để lộ dung nhan. Nhưng hôm nay, nàng mang theo một thân tinh khiết, áy náy, chân thành một lòng đến để chuộc tội cho nên đã tháo xuống lớp che giấu bản thân từ trước đến giờ.

Thương Nguyệt đối diện với Phượng Tuyết Nhi ngơ ngác nhìn. Cô bé trước mắt xinh đẹp giống như nữ thần từ trong thiên cung đi ra, khiến cho người ta không thể tin được nàng sẽ xuất hiện ở thế gian. Cùng là nữ tử, khi nhìn Phượng Tuyết Nhi, toàn bộ linh hồn, ý chí, tín niệm lại không thể tự chủ được mà mê loạn trong đó, ngay cả hận ý thấu xương với Phượng Hoành Không ban nãy cũng đều quên sạch.

- Không ngờ trên đời này còn có dung nhan tuyệt trần... Vượt qua cả Hạ Khuynh Nguyệt...

Thương Nguyệt thất thần lẩm bẩm gần như quên mất sự tồn tại của Phượng Hoành Không.

Khi Thương Nguyệt nhìn Phượng Tuyết Nhi thì Phượng Tuyết Nhi cũng quan sát nàng, dựa trên những động tác của nàng có thể thấy được nàng không thể rời xa Vân Triệt. Nàng đi đến bên cạnh Phượng Hoành Không rồi dừng bước, nhẹ nhàng nói:

- Thần Hoàng đế quốc Phượng Tuyết Nhi gặp qua Thương Nguyệt nữ hoàng...

Giọng nói nhu hòa như gió phất qua trái tim làm cho tất cả mọi người gần như cảm giác được tâm linh đều bị tịnh hóa. Phượng Tuyết Nhi cúi đầu xuống, hai đầu gối chậm rãi quỳ xuống...

- Tuyết Nhi... Ngươi làm cái gì vậy!?

Hành động của Phượng Tuyết Nhi khiến Phượng Hoành Không quá sợ hãi rống to một tiếng, bàn tay nhanh như chớp duỗi ra, nắm lấy đôi vai của Phượng Tuyết Nhi.

Nhưng sau khi Phượng Tuyết Nhi thức tỉnh Phượng Hồn, ngay cả Phượng Thiên Uy cũng đều bị nghiền ép huyền lực, thì Phượng Hoành Không làm sao có khả năng ngăn cản. Phượng Hoành Không mở mắt lớn hết cỡ, thấy Phượng Tuyết Nhi ở trước mặt Thương Nguyệt, hai đầu gối chạm đất quỳ xuống.

- Tuyết Nhi! Ngươi đang làm cái gì vậy? Ngươi mau dậy đi... Nhanh lên! Trên thế giới này, không ai có tư cách để ngươi phải quỳ xuống! Tuyết Nhi!!

Phượng Hoành Không nắm lấy cánh tay của Phượng Tuyết Nhi muốn kéo nàng đứng dậy, nhưng mặc cho hắn dùng hết toàn bộ sức lực, nói đến khàn cả giọng cũng không khiến thân thể của Phượng Tuyết Nhi lắc lư dù chỉ một chút.

Câu nói"trên thế giới này, không có người nào có tư cách để ngươi phải quỳ xuống cả" của Phượng Hoành Không không hề nói quá chút nào. Bởi nàng chẳng những là công chúa duy nhất của Phượng Hoàng Thần tông, của Thần Hoàng đế quốc, mà còn là"Thần" tương lai của Phượng Hoàng Thần Tông! Cũng là người duy nhất trong Thiên Huyền đại lục đạt được thần linh truyền thừa hoàn chỉnh, có huyết mạch tôn quý nhất, là người gần"Thần" nhất!

Sau khi nàng hoàn toàn trưởng thành, lực lượng sẽ hoàn toàn vượt qua cả Thánh Đế, Hải hoàng, Thiên Quân, Kiếm chủ. Nàng có huyết mạch thần linh mới được như vậy, còn những người khác dù cố gắng lâu hơn nữa, tài nguyên hùng hậu đến đâu cũng không thể đạt được.

Cho nên, sau khi Phượng Thần tan biến, trên Thiên Huyền đại lục thật sự không còn ai tôn quý hơn nàng.

Phượng Hoành Không thân là Hoàng Đế Thần Hoàng, mười bốn nhi tử của hắn mỗi ngày đều quỳ trước mặt hắn. Nhưng nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ để Phượng Tuyết Nhi quỳ trước mặt hắn, xem như Phượng Tuyết Nhi có nghĩ, hắn cũng sẽ không cho phép, thậm chí có thể nói là không dám nhận.

Nhưng bây giờ, nàng lại quỳ xuống... Quỳ trước một Hoàng đế của Thương Phong quốc hèn mọn.

Thương Phong Hoàng đế... Cho tới nay, dù là một đệ tử Phượng Hoàng cấp thấp nhất cũng chỉ lé mắt khinh thị, thậm chí chẳng thèm ngó tới.

Nàng quỳ xuống đất đã thành sự thật, Phượng Hoành Không không cách nào ngăn cản, không thể làm cho nàng đứng lên. Sau khi thất thố lo sợ không yên, hắn thở một tiếng... Phượng Tuyết Nhi sao lại không biết mình là Phượng Thần thứ hai của Phượng Hoàng Thần Tông, sao lại không biết huyết mạch và thân phận tôn quý của mình, nhưng nàng vẫn quỳ trước mặt Hoàng đế Tiểu Thương Phong Quốc... Vì cái gì, chính là để chuộc tội cho người phụ thân là hắn!

Khí thế uy lăng trước đó hoàn toàn tán loạn, mặt mũi Phượng Hoành Không co rúm lại... Nợ máu và tội nghiệp mà bản thân đã gây ra, cuối cùng lại để Phượng Tuyết Nhi cùng hắn gánh chịu chuộc trả, sự hối hận khiến cho vị Đế vương không ai bì nổi trăm năm hận không thể ôm nhau khóc ròng một trận.

Ầm!!

Phượng Hoành Không cũng lập tức quỳ trên mặt đất... Cả đời hắn chỉ quỳ trước Phượng Thần, chỉ quỳ trước cha mẹ ruột của mình, giờ phút này lại nặng nề quỳ trước mặt Thương Nguyệt. Phượng Tuyết Nhi thay hắn quỳ gối chuộc tội, hắn làm sao có thể chèo chống tôn nghiêm Đế vương.

- Hoàng đế Thần Hoàng Phượng Hoành Không, chỉ vì lợi ích của bản thân, khư khư cố chấp, không từ thủ đoạn khiến cho sinh linh Thương Phong đồ thán, máu chảy thành sông, tội ác ngập trời, nhân thần cộng phẫn, không thể tha thứ... Nay chỉ cầu Thương Phong Hoàng đế giáng tội, nếu Thương Phong muốn lấy mạng ta, ta cũng không hối hận oán thán!

Phượng Hoành Không cúi đầu, nói từng chữ từng chữ, cả đời hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày bản thân hắn sẽ nói như vậy.

Hoàng cung Thương Phong hoàn toàn tĩnh mịch, yên ắng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi. Đám người Hạ Nguyên Bá, Đông Phương Hưu, Tần Vô Thương, Phong Vân Liệt đều kinh ngạc đến ngây người, đại não giống như kịp thời ngưng lại, thật lâu không thể tin được hình ảnh cùng âm thanh bản thân nghe được.

Thương Nguyệt cũng ngốc tại đó, trong lúc nhất thời không biết làm sao. Vân Triệt vươn tay về phía Phượng Tuyết Nhi nhưng bước chân vừa bước ra một bước, lại chậm rãi lui về... Hắn biết làm như vậy quá ủy khuất Phượng Tuyết Nhi. Khi Phượng Hoành Không hô lên trên đời này, không có người nào có tư cách để cho nàng phải quỳ lạy, dù là phụ thân của Phượng Tuyết Nhi Phượng Hoành Không cũng không được.

Nhưng có lẽ như này có thể làm cho Phượng Tuyết Nhi dễ chịu một chút.

Tâm tư của nàng quá mức tinh khiết và thiện lương, sau khi nàng biết tất cả chân tướng, những tội ác và nợ máu mà Phượng Hoành Không đeo trên lưng đã đè nặng lên trái tim của nàng. Hai ngày một đêm ở trên thuyền Phượng Thần, từ trên người Phượng Tuyết Nhi hắn một mực mơ hồ cảm giác được một loại khí tức ngột ngạt do tội ác và áy náy tạo ra.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment