Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 727 - Chương 728: Thương Nguyệt Quyết Ý

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_728" class="block_" lang="en">Trang 364# 2

 

 

 

Chương 728: Thương Nguyệt quyết ý



Thương Nguyệt chưa sao giờ nghĩ đến sẽ có cục diện như bây giờ. Tuy nàng hận Phượng Hoành Không thấu xương, nhưng khi đối mặt với vị này mặc dù tận mắt nhìn thấy cũng không dám tin, nàng chỉ có cảm giác không biết làm sao, ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ nhìn về phía Vân Triệt:

- Phu quân... Ta nên giải quyết thế nào?

- Trước hết cứ để bọn hắn đứng lên đi.

Vân Triệt nói:

- Chuyện khác để vào điện rồi nói sau.

Thương Nguyệt khẽ vuốt cằm, thoáng ngưng tâm, sau đó đi về phía trước mấy bước vươn tay về phía Phượng Tuyết Nhi:

- Tuyết Nhi muội muội đứng lên đi. Tuyết Nhi muội muội thân phận tôn quý vô song, đại lễ như vậy thật khiến ta có chút sợ hãi.

Phượng Tuyết Nhi vẫn cúi đầu, nhẹ nhàng nói:

- Nữ Hoàng Thương Phong nói quá lời... Tuyết Nhi bây giờ là người chịu tội, quỳ gối thỉnh tội vốn là chuyện phải làm, chỉ mong có thể khiến Nữ Hoàng Thương Nguyệt bớt giận.

Thương Nguyệt lắc đầu, đưa tay đỡ Phượng Tuyết Nhi dậy. Nhìn Phượng Tuyết Nhi ở khoảng cách gần, nàng càng không có cách nào ngăn lại sự thán phục từ trong lòng, trên thế gian lại có người hoàn mỹ như mộng huyễn vậy. Nếu thế gian này chỉ có một thiên chi kiêu nữ, như vậy nhất định chỉ có thể là thiếu nữ trước mắt.

- Mặc dù ta chưa bao giờ tới Thương Phong quốc, nhưng cũng đã nhiều lần nghe danh Tuyết công chúa của Thần Hoàng quốc, bây giờ được gặp người thật, đúng là còn hơn lời đồn gấp ngàn lần.

Thương Nguyệt cảm thán nói.

Đối với một người cực kì phẫn nộ và oán hận, thì rất có thể sẽ khó chịu lây sang cả người thân của hắn, Thương Nguyệt đúng là rất hận Phượng Hoành Không, nhưng khi đối mặt với Phượng Tuyết Nhi thì lại không thể sinh ra oán hận với nàng, cũng hoặc là, trên đời này sẽ không có ai sinh ra hận ý đối với nàng ấy.

- Phượng Hoành Không, ngươi cũng đứng lên đi.

Thương Nguyệt quay người lại, giọng nói lập tức trở nên bình tĩnh mang theo lãnh ý:

- Đây không phải chỗ nói chuyện, theo ta đến chính điện của Thương Phong đi!

Nhìn ra ánh mắt ra hiệu của Vân Triệt, Thương Nguyệt nhìn Đông Phương Hưu nói:

- Đến phủ chính Đông Phương, các ngươi canh giữ ở bên ngoài đi, không cho phép bất kỳ người nào vào trong. Ngoài ra, chuyện các ngươi vừa thấy cũng không được nói nửa lời ra ngoài.

- Được.

Đông Phương Hưu hơi cúi người xuống, hắn nhìn thoáng qua Phượng Hoành Không, muốn nhắc nhở Thương Nguyệt chú ý an toàn... Nhưng nghĩ tới Vân Triệt và chuyện Phượng Hoành Không vừa mới quỳ gối xuống thì lời đến miệng hắn lại nuốt trở vào.

Đưa mắt nhìn Thương Nguyệt, Vân Triệt, Phượng Hoành Không, Phượng Tuyết Nhi đi vào chính điện Thương Phong, đám người Đông Phương Hưu đưa mắt nhìn nhau, thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại từ trong cơn khiếp sợ ban nãy.

- Đến cùng là xảy ra chuyện gì? Đây thật sự là... Hoàng đế Thần Hoàng?

Phong Vân Liệt trợn tròn mắt nói. Hắn suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra đến cùng đã xảy ra chuyện gì... Đây chính là Hoàng đế Thần Hoàng ngạo thị thiên hạ, là Phượng Hoàng tông chủ sao?

Mặc dù cùng là chủ một nước nhưng thân là tướng Thương Phong, bản thân cũng không thể không thừa nhận, phân lượng của bốn chữ"Thần Hoàng chi chủ" hơn"Thương Phong chi chủ" gấp trăm ngàn lần! Phượng Hoành Không đích thân tới đây đã làm cho mọi người đều khiếp sợ, dù là nằm mơ cũng không nghĩ đến, hắn lại sẽ quỳ trước Nữ Hoàng Thương Phong... Hơn nữa giọng nói còn mang theo sự thống khổ và hối hận sâu sắc.

- Người kia thật sự là Hoàng đế Thần Hoàng quốc Phượng Hoành Không, ba năm trước ta đây từng thấy hắn.

Hạ Nguyên Bá rất khẳng định nói.

-... Nữ tử kia, chẳng lẽ chính là Tuyết công chúa của Thần Hoàng trong lời đồn?

- Ừ, nàng chính là Tuyết công chúa. Không nghĩ tới nàng cũng sẽ đi cùng… Có điều, ba năm trước đây, quan hệ của nàng và tỷ phu cũng rất tốt.

Hạ Nguyên Bá vò đầu nghi hoặc.

- Quả thật đúng như vậy, dù sao ba năm trước đây Vân Triệt cũng bởi vì cứu Tuyết công chúa mới xảy ra chuyện ở Thái Cổ Huyền công... Tuyết công chúa là báu vật trời ban của Thần Hoàng đế quốc, thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Thiên Huyền đại lục, quả nhiên danh bất hư truyền!

Đông Phương Hưu nặng nề tán thưởng một tiếng.

- Thật không hổ là Vân huynh đệ, mấy ngày ngắn ngủi vậy mà có thể thay đổi được cục diện ác liệt này đến mức như vậy.

Thiên Hạ Đệ Nhất thấp giọng nói, hắn đè âm thanh thấp đến mức chỉ có mình nghe được:

- Càng không nghĩ tới trên đời này, vậy mà có người có dung nhan có thể so với Tiểu Yêu Hậu...

Đại điện Thương Phong hoàn toàn yên tĩnh. Phượng Hoành Không đứng trong đại điện, nâng cao mắt nhìn vào trong, hắn từng nghĩ bản thân cuối cùng cũng có một ngày đích thân bước vào Hoàng cung Thương Phong, lại chưa từng nghĩ tới sẽ dùng hình thức này. Thương Nguyệt cũng sẽ không nghĩ tới mình sẽ dùng hình thức này mà nhìn người mình hận nhất.

Chuyện bên Thần Hoàng kia, Vân Triệt vừa rồi đã kể lại tường tận cho Thương Nguyệt. Mặc dù tất cả là do hắn thúc đẩy, nhưng Quốc quân của Thương Phong quốc là Thương Nguyệt, cho nên hắn làm những điều này cũng là vì nàng. Vì thế, muốn Phượng Hoành Không chuộc tội như thế nào, cuối cùng phải do nàng quyết định.

- Tuyết Nhi muội muội, mời ngồi.

Thái độ hoàn toàn khác biệt với Phượng Hoành Không, Thương Nguyệt đối với Phượng Tuyết Nhi khẽ khàng ôn nhu, nàng đã biết vì sao một nữ tử như thần tiên trong thần thoại lại hạ mình đến nơi này, vì sao lại quỳ gối trước nàng... Mà cho dù dứt bỏ những nguyên nhân này, cũng không có ai có thể sinh ra ác cảm với nàng.

- Tạ ơn Nữ Hoàng tỷ tỷ.

Phượng Tuyết Nhi không lui bước, ngồi xuống cạnh Vân Triệt.

- Phượng Hoành Không, ngươi thực sự cam tâm tình nguyện đến chuộc tội sao?

Thương Nguyệt nghiêng người sang, khi nhìn Phượng Hoành Không, sắc mặt trong nháy mắt chuyển sang lạnh lẽo.

Nếu như nói ở trên thuyền Phượng Thần, sau khi đặt chân đến đất Thương Phong, trong lòng hắn vẫn không cam lòng làm như vậy, nhưng khi quỳ theo Phượng Tuyết Nhi, toàn bộ những tâm tình này theo nội tâm run run cùng kịch liệt đau nhức hoàn toàn tiêu tan. Hắn có thể không vì mình mà ở Thương Phong phạm vào đống nợ máu, nhưng chỉ cầu tâm hồn Phượng Tuyết Nhi không còn vì hắn mà áy náy hối hận, hắn cũng phải dốc hết toàn lực đi chuộc tội... Dù hắn mất hết tôn nghiêm Đế vương Thần Hoàng, thậm chí là cả sinh mệnh.

- Hôm nay trẫm tới đây, chỉ vì chuộc tội! Trẫm biết trẫm đã gây nên họa loạn lầm lỗi nặng nề đối với Thương Phong, trẫm tội lỗi chồng chất, trẫm chết muôn lần khó trả... Chỉ cần có thể lắng lại Thương Phong và nỗi oán hận của Thương Nguyệt nữ hoàng ngươi, trẫm đều cam tâm tình nguyện tiếp nhận, tuyệt không hối hận oán thán.

- Nguyệt Nhi, khi ta đến Phượng Hoàng thành đã từng nói tới điều kiện, bọn hắn cũng coi như đã đáp ứng.

Vân Triệt nói, sau đó đứng đối mặt Phượng Hoành Không, Phượng Thiên Uy nói ra năm điều kiện từng cái đều cặn kẽ.

Hôm qua, sau khi Vân Triệt nói ra những điều kiện này, mỗi điều kiện nói ra, sắc mặt Phượng Hoành Không đều tái xanh, khàn giọng gào thét, gần như tức nổ phổi. Mà bây giờ, nghe Vân Triệt nói lời giống vậy —— vô luận bồi thường, cắt đất, thậm chí phế Huyền công của hắn, quỳ ở Thương Phong trăm năm, điều thứ năm là tiếp tục cung phụng mấy trăm năm... Sắc mặt của hắn vẫn bình tĩnh, không chút gợn sóng.

Ngược lại là Thương Nguyệt, khi nghe Vân Triệt nói điều kiện, trên mặt càng lúc càng chấn kinh... Nàng cực kỳ hận Phượng Hoành Không, cũng rất hận Thần Hoàng đế quốc nhưng năm điều kiện mà Vân Triệt nói ra không thể nghi ngờ là bá đạo thậm chí là tàn khốc tới cực điểm, nếu như Thần Hoàng quốc chấp hành toàn bộ, như vậy tôn nghiêm năm ngàn năm đều sẽ bị Thương Phong quốc chỉ có ngàn năm lịch sử, tới bây giờ chỉ một tiểu quốc hung hăng giẫm đạp dưới lòng bàn chân, là sự sỉ nhục vĩnh viễn...

Điều kiện chuộc tội này rất tàn khốc, đừng nói là ngàn năm lịch sử của Thương Phong, cho dù là toàn bộ lịch sử Thiên Huyền cũng đều chưa bao giờ xuất hiện.

- Những điều kiện này, Thần Hoàng các người... Nhất là Phượng Hoành Không ngươi xác thực đều nguyện ý đáp ứng sao?

Thương Nguyệt nhíu mày lại, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào con ngươi của Đế Vương Thần Hoàng, nàng muốn nghe chính miệng hắn thừa nhận.

- Đúng.

Phượng Hoành Không nhắm mắt lại, không chút do dự trả lời.

- Được...

Ngực Thương Nguyệt phập phồng kịch liệt, ánh mắt cũng trở nên sắc bén thâm thúy.

- Nữ Hoàng tỷ tỷ!

Phượng Tuyết Nhi nhanh chóng đứng lên, thỉnh cầu Thương Nguyệt:

- Tuyết Nhi biết Phụ hoàng đã phạm phải sai lầm lớn khó mà tha thứ, mà tất cả những đền bù tổn thất mà Vân ca ca đã đề ra chắc chắn bọn ta sẽ làm. Nhưng... Duy chỉ có phế bỏ Huyền công của Phụ hoàng và ở lại Thương Phong trăm năm, xin Thương Nguyệt tỷ tỷ khai ân. Thân phận phụ hoàng rất đặc thù, chẳng những là Hoàng đế Thần Hoàng quốc mà còn là tông chủ Phượng Hoàng Thần Tông. Nếu như hắn ở lại Thương Phong, nhất định sẽ khiến dân chúng Thần Hoàng náo động, Phượng Hoàng Thần Tông cũng khó có thể bình an.

- Mặc dù tất cả đều là Phụ hoàng gieo gió gặt bão, nhưng Tuyết Nhi thân là nữ nhi của phụ hoàng, lẽ ra nên vì phụ hoàng cùng chung chịu tội. Xin Nữ Hoàng tỷ tỷ đồng tình với Tuyết Nhi và đại cục Thần Hoàng, để Tuyết Nhi thay thế Phụ hoàng ở lại Thương Phong. Những đền bù tổn thất khác, Phụ hoàng nhất định sẽ trong thời gian ngắn nhất chấp hành, xin Nữ Hoàng tỷ tỷ...

- Tuyết Nhi, chuyện này không liên quan tới ngươi!

Phượng Hoành Không quát lên:

- Nữ Hoàng Thương Nguyệt, ngươi phải biết oan có đầu, nợ có chủ! Phụ hoàng ngươi chết và cục diện của Thương Phong bây giờ đều là do trẫm tạo thành! Tất cả đều không liên quan đến nữ nhi của trẫm! Ba năm nay nàng vẫn luôn hôn mê không tỉnh, không tham dự gì!

- Hiện tại trẫm chỉ một lòng muốn chuộc tội! Bây giờ ngươi muốn trẫm làm gì, trẫm cũng sẽ không nhíu mày dù chỉ một chút! Nhưng Tuyết Nhi, trẫm tuyệt không có khả năng đụng chạm nghịch lân!!

Giọng nói của Phượng Hoành Không vô cùng kiên quyết. Trong lòng Phượng Tuyết Nhi quýnh lên:

- Phụ hoàng, lúc trước rõ ràng nguời đã đáp ứng Tuyết Nhi đến đây! Chẳng lẽ ngươi không chú ý đến Thần Hoàng và tông môn sao?

Phượng Hoành Không chậm rãi lắc đầu:

- Tuyết Nhi, đối với Phụ hoàng mà nói, an nguy của ngươi so với tính mệnh của phụ hoàng và so với tông môn... So với tất cả những gì trên thế giới này đều quan trọng hơn. Nếu muốn trẫm lựa chọn, trẫm thà rằng Thần Hoàng và tông môn bị hủy diệt, cũng tuyệt không muốn ngươi phải chịu một chút tổn thương.

Thương Nguyệt:

-...

Vân Triệt:

-...

- Không, sẽ không, ta sẽ ở lại đây, có Vân ca ca bảo vệ ta, ta nhất định sẽ không phải chịu bất kỳ thương tổn gì. Mỗi ngày, ta sẽ tế bái Phụ hoàng của Nữ Hoàng tỷ tỷ, mỗi ngày vì Thương Phong, vì Thần Hoàng, cầu phúc cho phụ hoàng, sau một trăm năm chuộc tội ta sẽ trở về Phượng Hoàng thành… Nếu như phụ hoàng nhớ đến ta, bất cứ lúc nào cũng có thể đến thăm Tuyết Nhi.

Phượng Tuyết Nhi mỉm cười, trong câu chữ không có bất kỳ sự lo lắng hay lo sợ không yên gì về tương lai:

- Thần Hoàng có thể không có Tuyết Nhi nhưng nhất định không thể không có Phụ hoàng. Người còn phải lo cho cả nước và toàn tông, Phụ hoàng người không thể tùy hứng!

- Tuyết Nhi, trẫm...

- Phụ hoàng.

Phượng Tuyết Nhi nhẹ giọng cắt ngang lời Phượng Hoành Không:

- Tuyết Nhi trước giờ vẫn luôn lớn lên dưới sự yêu chiều và bảo vệ của phụ hoàng, lại nhận được sự ban ân của Phượng Thần đại nhân nhưng lại chưa bao giờ làm được đmchuyện gì vì Phụ hoàng, vì Phượng Hoàng Thần Tông. Hiện tại, rốt cục có thể vì Phụ hoàng chia sẻ một số việc, trong lòng của Tuyết Nhi chỉ có hài lòng cùng thỏa mãn, một chút xíu đều không cảm thấy ủy khuất cùng sợ hãi... Hơn nữa, ở đây có Vân ca ca mà Tuyết Nhi thích nhất, nếu như có thể thường xuyên gặp Vân ca ca, Tuyết Nhi nhất định sẽ còn vui vẻ hơn khi ở Phượng Hoàng thành. Đừng quên, ba năm trước đây, Vân ca ca vì bảo hộ Tuyết Nhi mà không để ý đến tính mạng của mình, cho nên ở bên cạnh Vân ca ca, Tuyết Nhi vô cùng an tâm, Phụ hoàng cũng hoàn toàn không cần lo lắng cái gì... Đúng không?

- Tuyết Nhi, ngươi...

Phượng Hoành Không vươn tay, muốn chạm vào bả vai Phượng Tuyết Nhi, hai mắt lại một lần nữa không thể nào khống chế được mà trở nên mông lung.

- Nữ Hoàng tỷ tỷ, Vân ca ca trong lòng Tuyết Nhi là người tốt nhất trên đời này. Ngài là thê tử Vân ca ca cũng nhất định là nữ hoàng đế hiền lành ôn nhu nhất trên đời, xin Nữ Hoàng tỷ tỷ tha cho tính mệnh và sự tự do của phụ hoàng, để Tuyết Nhi thay Phụ hoàng ở lại nơi này. Sau này, Tuyết Nhi cùng phụ hoàng sẽ thành tâm sám hối để chuộc lại những sai lầm phạm phải trong ba năm này... Xin Nữ Hoàng tỷ tỷ thành toàn, Tuyết Nhi vĩnh viễn nhớ kỹ ân tình của Nữ Hoàng tỷ tỷ.

Mỗi một câu chữ của Phượng Tuyết Nhi không chỉ chạm đến đáy lòng của Phượng Hoành Không mà cũng chạm đến lòng Thương Nguyệt. Nhìn dung nhan như băng tuyết và đôi mắt đẹp của nàng còn mỹ lệ hơn ánh sao gấp vạn lần, trong lòng Thương Nguyệt rung động mãnh liệt... Nàng rất rõ thân phận của Phượng Tuyết Nhi, nàng có toàn bộ huyết mạch tôn quý nhất Thiên Huyền đại lục, tương lai là Phượng Thần của Phượng Hoàng Thần tông, cho dù là thân phận hay địa vị đều sẽ cao hơn Phượng Hoành Không.

Thậm chí hơn tất cả sinh linh ở Thiên Huyền đại lục!!

Dưới ánh mắt của Phượng Tuyết Nhi, Thương Nguyệt thật lâu không có mở miệng, qua một hồi lâu, nàng quay đầu nhìn về phía Vân Triệt, tìm kiếm sự trợ giúp của hắn.

- Nguyệt Nhi, chuyện này đương nhiên phải do ngươi quyết định. Cho dù ngươi đưa ra quyết định gì, ta đều sẽ ủng hộ ngươi.

Vân Triệt khẽ cười nói. Hắn cũng tin tưởng Thương Nguyệt nhất định sẽ đưa ra một kết quả tốt nhất.

-...

Thương Nguyệt chậm rãi xoay người sang chỗ khác rồi lại chậm rãi dạo bước trở lại chỗ của mình. Đại điện lập tức yên tĩnh trở lại, chỉ có thể nghe được quần áo phượng của nàng ma sát vào nhau khi di chuyển.

Cuối cùng tại đại điện, Thương Nguyệt dừng bước, nàng nâng mắt phượng lên, nhìn về phía trước... Nơi đó là một bức chân dung to lớn, một bức họa nàng đã trạm khắc ba năm trước khi phụ thân qua đời.

Thời gian trong phút chốc bỗng nhiên như ngừng lại, Thương Nguyệt yên lặng nhìn người trên ảnh vĩnh viễn không còn tồn tại nữa, ánh mắt thỉnh thoảng mông lung, thi thoảng lại run run... Không ai biết, lúc này trong lòng nàng đang ngổn ngang những suy nghĩ vô cùng phức tạp, lại như là đang phải đưa ra lựa chọn rất gian nan.

Hồi lâu, một khắc đồng hồ ròng rã trôi qua, rốt cuộc giọng nói của Thương Nguyệt cũng vang lên trong đại điện.

- Phượng Hoành Không...

Nàng nhẹ nhàng nói:

- Nếu như ta là một nữ tử bình thường, thù giết cha chính là không đội trời chung. Ta không tiếc tự tay chém ngươi thành trăm mảnh...

- Mặc dù hiện tại ta có thể mượn lực lượng của phu quân để giết ngươi nhưng mà, ta không thể.

Thương Nguyệt xoay người lại, đi lại chậm chạp trầm giọng:

- Bởi vì ta là Quốc quân của Thương Phong quốc... Ngươi mà chết ở Thương Phong, Thần Hoàng tất loạn, tai nạn của Thương Phong ta cũng sẽ tiếp tục kéo dài, thậm chí càng thêm trầm trọng. Dù cho trước khi chết ngươi ở đây chính miệng để lại nghiêm lệnh, cũng vô ích.

- Phế bỏ Huyền công của ngươi, bắt ngưoi ở lại Thương Phong trăm năm, cũng là đạo lý tương tự. Thù hận gieo xuống, lâu dần nhất định bộc phát, có lẽ mấy chục năm, có lẽ trên dưới trăm năm, hoặc mấy trăm năm. Thương Phong ta dù sao cũng là nước yếu, một khi bộc phát, gặp nạn cũng chỉ lại là Thương Phong ta.

- Cho nên... Mặc dù ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi, nhưng ta lại không thể giết ngươi được.

Phượng Hoành Không:

-...

- Ta sẽ không giết ngươi, không buộc ngươi tự phế Huyền công, cũng sẽ không ép ngươi quỳ trước Hoàng Lăng 100 năm... Bởi vì coi như quỳ trên vạn năm, Phụ hoàng ta cũng sẽ không phục sinh. Cắt nhường đỏ quỳnh thành, hai trăm năm chiến giáp Huyền Tinh Huyền Thiết cung phụng Phượng Hoàng, thậm chí tuyên đời bồi tội, khế ước ngưng chiến... Những thứ này, ta tất cả đều có thể không muốn!

-...

Phượng Hoành Không đột nhiên ghé mắt, khuôn mặt thể hiện sự không dám tin.

- A?

Phượng Tuyết Nhi lấy tay che miệng:

- Nữ Hoàng tỷ tỷ, là... Là thật sao?

-...

Vân Triệt cũng mang vẻ mặt kinh ngạc.

- Tuy ta là nữ tử nhưng thân là Đế vương Thương Phong, lời nói ra tất nhiên là nhất ngôn cửu đỉnh!

Thương Nguyệt vô cùng bình tĩnh nói:

- Trước đó các ngươi đã đáp ứng năm điều kiện, ta chỉ giữ lại một, cái khác, tuyệt không cưỡng cầu.

- Bồi thường năm mươi tỷ Tử Huyền Tệ!

Thương Nguyệt nghiêm nghị nói:

- Ta chỉ giữ lại một điều kiện này! Bây giờ Thương Phong quốc đã là lỗ trăm ngàn, vô số quốc dân trôi dạt khắp nơi, cần những tài phú này để trùng kiến quê hương bọn họ.

- Thật... Thật vậy sao?

Phượng Hoành Không có thể không cần tự phế Huyền công đã là khát vọng lớn nhất của Phượng Tuyết Nhi, trong lòng vô cùng kinh hỉ, hân hoan cùng cảm kích.

Phượng Hoành Không há hốc mồm, vẫn không thể tin vào tai của mình. Không cần cắt đất, không cần cung phụng, thậm chí không cần cả chiếu thư bồi tội... Thần Hoàng hắn có thể cứ như vậy hoàn toàn bảo toàn tôn nghiêm của mình...

- Nhưng ta có hai điều kiện kèm theo!

Ánh mắt Thương Nguyệt nhìn thẳng về phía Phượng Hoành Không.

- Nữ Hoàng tỷ tỷ xin nói, chỉ cần có thể làm được, Phụ hoàng và Tuyết Nhi nhất định sẽ cố gắng hết sức.

Trong lòng Phượng Tuyết Nhi tràn đầy vui mừng nói.

- Thứ nhất.

Giọng Thương Phong bình tĩnh mà nghiêm nghị:

- Vô số thành trì, gia viên của Thương Phong ta đều bị hủy, bây giờ bốn phương đều rất hỗn loạn, chỉ dựa vào lực của Thương Phong ta rất khó có thể quay về yên ổn trong thời gian ngắn. Cho nên, trong vòng năm năm tới, Thần Hoàng ngươi chỉ cần phái hơn sáu phần đại quân trú của Thương Phong hiệp trợ trùng kiến quê hương!

Năm điều kiện lớn giờ chỉ còn lại bồi thường tiền tài, đây quả thực là sự ban ân nằm mơ cũng không thể tin được. Phượng Hoành Không vốn cho rằng hai điều kiện kèm theo của Thương Nguyệt nhất định rấy hà khắc và gian nan cực khổ, không nghĩ tới, điều kiện đầu tiên nàng nói lại đơn giản như thế. Hắn khẽ gật đầu:

- Được, trẫm đồng ý... Trẫm sẽ cho bảy phần Thần Hoàng quân đến ở lại Thương Phong, mặc cho Thương Nguyệt Nữ Hoàng hoặc lãnh chúa các phương điều khiển, cũng sẽ lập nghiêm lệnh, tuyệt đối không xúc phạm quốc dân Thương Phong.

- Được.

Thương Nguyệt gật đầu, biểu thị tin tưởng, sau đó ánh mắt chuyển từ trên ngườiPhượng Hoành Không sang nhìn Phượng Tuyết Nhi:

- Điều kiện thứ hai càng đơn giản hơn. Tuyết công chúa Phượng Tuyết Nhi, ta muốn ngươi...

- Gả cho phu quân Vân Triệt của ta làm thiếp!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment