.
._365__1" class="block_" lang="en">Trang 365# 1
Chương 729: Lột xác trầm trọng.
- Ngươi nói cái gì?
Lời nói của Thương Nguyệt khiến sắc mặt của Phượng Hoành Không biến đổi trong giây lát, một tiếng bạo hống vang lên, trong nháy mắt gạch đá dưới chân nổ tung, toàn bộ đại điện đều kịch liệt rung một cái, cát bụi tuôn rơi. Mặc dù Vân Triệt ngồi yên, nhưng tách trà trong tay hắn bị nảy lên, lúc trở xuống đã hóa thành mảnh vỡ.
Mấy người chờ ở ngoài điện đều giật nảy mình. Hạ Nguyên Bá không nói hai lời liền muốn xông đi vào, nhưng vừa mới cất bước đã bị Thiên Hạ Đệ Nhất giữ chặt, lắc đầu nói:
- Không nên vọng động, Vân huynh đệ ở bên trong.
- Phượng Hoàng tông chủ phản ứng kịch liệt như thế, có phải không muốn hay không?
Đối mặt với Phượng Hoành Không bỗng nhiên bạo rống, Thương Nguyệt không bối rối chút nào, ngay cả sóng mắt đều không rung chuyển… Chỉ riêng điểm này, người thường tuyệt không thể làm được. Phượng Hoành Không không chỉ là Thần Hoàng chi Đế, mà còn Bá Hoàng cấp mười! Hắn bỗng nhiên bộc phát khí thế đủ để hù một tên Vương Tọa trực tiếp xụi lơ.
- Lý nào lại như vậy!
Phượng Hoành Không đã từng nói qua Phượng Tuyết Nhi là nghịch lân của hắn không thể chạm đến, nhưng Thương Nguyệt này vừa đưa ra điều kiện đã hung hăng đụng vào nghịch lân của hắn, nếu không phải tình thế phía trước, hắn sớm đã nổi giận xuất thủ, trực tiếp đánh chết người nói ra những lời nói này, bất luận hắn là ai.
- Trẫm vốn rất cảm thán khi Thương Nguyệt Nữ Hoàng rộng lượng tha thứ, không nghĩ tới, đằng sau sự rộng lượng tha thứ lại coi trọng côi bảo trân quý nhất của Thần Hoàng ta.
Phượng Hoành Không nắm chặt hai tay, trên mặt tràn đầy giận dữ:
- Tuyết Nhi chẳng những là nữ nhi của trẫm, mà còn là người thừa kế duy nhất của thần linh ở trên Thiên Huyền đại lục này, tương lai là Phượng Thần của Phượng Hoàng Thần Tông! Làm sao một tên Vân Triệt nho nhỏ có thể xứng với nàng? Lại còn muốn Tuyết Nhi làm thiếp, lý nào lại như vậy! Xin Thương Nguyệt Nữ Hoàng không cần si tâm vọng tưởng nữa!
- Tuyết Nhi muội muội hoàn toàn chính xác là nữ tử ưu tú nhất trong Thiên Huyền, bất kỳ người nào nhìn thấy Tuyết Nhi cũng sẽ không phủ nhận.
Thương Nguyệt không chút nào lui bước nói:
- Nhưng phu quân của Bản Hoàng cũng là người thừa kế huyết mạch Phượng Thần. Mười sáu tuổi tu Huyền lực, mười bảy tuổi dương danh, mười chín tuổi liền thành người tài giỏi nhất Thương Phong, cũng ở thất quốc tranh tài lấy lực lượng một người đánh bại sáu quốc... Cũng tự nhiên bao gồm cả Thần Hoàng các ngươi! Bây giờ, mới hai mươi hai tuổi, một mình hắn làm cho Phượng Hoàng Thần Tông to lớn các ngươi chật vật không chịu nổi, làm cho Phượng Hoàng tông chủ ngươi không thể không nhịn sự không cam lòng cùng khuất nhục xuống tự mình đến Thương Phong chuộc tội!
- Bên trong người đồng lứa, thành tựu của phu quân Bản Hoàng ở trong toàn bộ lịch sử Thương Phong đều chưa từng có, tuyệt không người thứ hai! Hắn nơi nào không xứng với con gái của ngươi?
Thanh âm của Thương Phong mang theo nồng đậm kiêu ngạo. Trong mắt của nàng, trên đời này chỉ có người không xứng với Vân Triệt, chứ không có người Vân Triệt không xứng được!
- Trẫm lặp lại lần nữa... Ngươi không cần si tâm vọng tưởng!
Phượng Hoành Không trầm thấp nói, hắn dùng toàn bộ tính nhẫn nại cuối cùng của chính mình đi áp chế lửa giận sắp bùng phát.
- Vậy kính xin Phượng Hoàng tông chủ nói ra lý do đủ để bản hoàng tin phục.
- Trẫm nói không xứng chính là không xứng!
Bên trong thanh âm lạnh như băng của Phượng Hoành Không lộ ra phẫn nộ lúc nào cũng có thể bùng nổ:
- Chỉ bằng nữ nhi của trẫm tương lai sẽ là Phượng Thần, trong thiên hạ không có người nào có thể xứng với Tuyết Nhi!
- Lý do thật nhàm chán!
Thương Nguyệt cười nhạt một tiếng, nàng cùng Phượng Hoành Không đối chọi gay gắt, ở trên phương diện Huyền lực, hai người kém nhau một trời một vực, thời gian ở đế vị càng kém trăm năm, nhưng ở trên khí thế, nàng không bị Phượng Hoành Không áp chế chỗ nào:
- Nhưng Bản Hoàng đã có mấy lý do để Phượng Tuyết Nhi nhất định phải gả cho Vân Triệt.
Không phải"hẳn là", mà là"nhất định phải".
Hai chữ"nhất định phải", Thương Nguyệt sử dụng âm điệu rất nặng.
- Hừ!
Phượng Hoành Không nghiêng mặt đi, lười với đáp lại. Một bộ cho dù ngươi nói thế nào đi chăng nữa, trẫm cũng chỉ biết khịt mũi coi thường.
- Một, theo Bản Hoàng biết, máu Phượng Hoàng của Phượng Tuyết Nhi là do Phượng Hoàng thần linh của Phượng Hoàng Thần Tông các ngươi trực tiếp ban cho, cho nên trong thân thể có huyết mạch Phượng Hoàng nguyên thủy nhất, cũng tinh thuần nhất. Mà Phượng Hoàng Thần Tông bây giờ ngoại trừ Phượng Tuyết Nhi ra, lại không có được người có máu Phượng Hoàng nguyên thủy. Nhưng, máu Phượng Hoàng của Vân Triệt cũng được Phượng Hoàng Thần linh trực tiếp ban cho, huyết mạch Phượng Hoàng cũng nguyên thủy nhất, tinh thuần nhất! Điểm này, Bản Hoàng biết rõ hơn bất luận kẻ nào, bởi vì lúc Vân Triệt đang tiếp thụ Phượng Hoàng thí luyện cùng truyền thừa, Bản Hoàng đang ở bên cạnh.
- Cho nên, dựa trên huyết mạch Phượng Hoàng mà nói, dù cho Phượng Hoàng Thần Tông các ngươi cũng không có một ai có thể xứng với Phượng Tuyết Nhi. Mà chỉ có phu quân Vân Triệt của Bản Hoàng mới có huyết mạch hoàn mỹ phù hợp với Phượng Tuyết Nhi nhất.
Phượng Hoành Không nhíu mày thật chặt, không nói được lời nào... Những thứ này, hắn đã sớm biết.
- Thứ hai, Phượng Hoàng tông chủ ngàn vạn lần đừng quên, hôm nay các ngươi đến đây để chuộc tội! Bản Hoàng hận ròng rã ba năm, nếu không phải trên người Bản Hoàng gánh vác mấy trăm triệu lê dân Thương Phong, Bản Hoàng thực hận không thể đưa ra biện pháp trừng phạt tàn khốc nhất cho Thần Hoàng quốc... Thậm chí hận không thể tự tay lấy mạng của ngươi để tế vong hồn Phụ Hoàng!
Lời nói của Thương Nguyệt rất bình tĩnh, nhưng vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được ở dưới lời nói bình tĩnh kia tích lũy rất nhiều cừu hận cùng oán hận:
- Nhưng cuối cùng Bản Hoàng lại đưa lựa chọn như vậy… Phượng Tuyết Nhi gả cho phu quân của Bản Hoàng, đối với Thương Phong mà nói, có thể chấn an lòng người, sau này có thể dựa dẫm vào Thần Hoàng các ngươi không cần sợ bị ức hiếp, để cho lê dân Thương Phong ta hưởng thụ yên ổn lâu dài.
- Còn đối với Thần Hoàng mà nói, các ngươi không cần chiêu cáo thiên hạ bồi tội, không cần cắt đất, không cần cung phụng, không cần mất hết thể diện, mất hết tôn nghiêm, biến thành trò cười, Thần Hoàng quốc cũng sẽ không xuất hiện lòng người lo sợ không yên cùng náo động, Thần Hoàng quốc có thể hoàn chỉnh bảo toàn tôn nghiêm cùng yên ổn, Phượng Hoàng tông chủ ngươi cũng có thể bảo toàn tự do cùng sinh mệnh! Đồng thời, cũng tìm được bến đỗ tốt nhất cho con gái của ngươi.
- Đây là sự nhân từ và sự tha thứ hiền hòa nhất mà Bản Hoàng... Một nữ nhân lưng đeo mối thù giết cha, mối hận vong quốc có khả năng lấy ra! Nếu các ngươi đáp ứng, hai nước đều vui vẻ. Nếu không đáp ứng… Vậy thì Bản Hoàng sẽ thu hồi tất cả nhân từ cùng tha thứ!
Phượng Hoành Không:
-...
- Thứ ba!
Thanh âm của Thương Nguyệt không dừng lại chút nào, một đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào Phượng Hoành Không:
- Nếu Phượng Hoàng tông chủ luôn miệng nói phu quân Vân Triệt của Bản Hoàng không xứng với con gái của ngươi, vậy thì xin mời Phượng Hoàng tông chủ nói một chút, trong phạm vi toàn bộ Thiên Huyền đại lục có người nào xứng đáng với nữ nhi của ngươi hơn Vân Triệt?
- …
Bờ môi của Phượng Hoành Không giật giật, thật lâu không nói gì.
Mà lần này, Phượng Hoành Không cũng không phải là lười ứng đối, mà là chân chính á khẩu không trả lời được.
Lời nói khi trước của Thương Nguyệt cũng không làm cho hắn có xúc động quá lớn, nhưng lần này, tâm niệm của hắn tự nhiên chuyển động theo lời nói của Thương Nguyệt, mới chợt ý thức được bên trong người đồng lứa, thực sự tìm không ra một người có thể so với Vân Triệt.
Vân Triệt bức Phượng Hoàng Thần Tông mức đến như thế, năm nay chỉ có hai mươi hai tuổi... Tuổi tác như vậy, những người cùng tuổi bên trong Phượng Hoàng Thần Tông, ngoại trừ Phượng Tuyết Nhi, thì hắn không tìm ra một người có thể xách giày cho Vân Triệt.
Thế gian người mạnh nhất đều tập trung ở trong Phượng Hoàng Thần Tông cùng bốn đại thánh địa. Mà ngay cả bên trong bốn đại thánh địa, đừng nói hai mươi tuổi, trong những người ở độ tuổi 60, hắn cũng không nghĩ ra bất cứ người nào có thể so với Vân Triệt.
Những ngày này đắm chìm vào trong tai nạn mà Vân Triệt mang tới, ngày đêm bể đầu sứt trán, hắn theo bản năng không để ý đến một sự thật đủ để kinh hãi toàn bộ đại lục… Vân Triệt"Chết", ba năm sau còn sống trở, vô cùng có khả năng đã là trở thành người giỏi nhất trong thế hệ trẻ ở Thiên Huyền đại lục.
Như vậy, đời này chỉ có một người có thể xứng với Phượng Tuyết Nhi... Mà người này không hề nghi ngờ chính là Vân Triệt!
- Xem ra Phượng Hoàng tông chủ không cách nào nói ra được.
Thương Nguyệt chú ý tới sắc mặt của Phượng Hoành Không rốt cục cũng xuất hiện biến hóa, nhàn nhạt cười:
- Nói cách khác, ba lý do của Bản Hoàng đã được công nhận.
- Thứ tư!
Thương Nguyệt tiếp tục nói:
- Nghe nói trước mười ba tuổi, Tuyết Nhi muội muội một mực được Phượng Hoàng Thần Linh che chở cho đến khi trưởng thành, sau mười ba tuổi, dưới sự bảo vệ của trên dưới Phượng Hoàng Thần tông chưa bao giờ chân chính bước chân qua trần thế, cho nên đối với tình yêu nam nữ tất nhiên sẽ rất ngây thơ, mà hiện tại, có lẽ Tuyết Nhi muội muội cũng không biết bản thân có tình cảm gì với Vân Triệt, nhưng ta tin tưởng lấy trí tuệ cùng sự khôn ngoan của Phượng Hoàng tông chủ không biết có nhìn ra hay không... Tuyết Nhi muội muội đối với Vân Triệt, tuyệt không đơn giản là ân cứu mạng mang lòng cảm kích như vậy.
- Hít…
Lời nói của Thương Nguyệt khiến Phượng Hoành Không chợt cắn răng một cái, toàn thân kịch liệt run run.
Đúng... Hắn làm sao lại nhìn không ra, làm sao không cảm giác được?
Cho nên, sau khi nghe tin tức Vân Triệt còn sống, lồng ngực của hắn muốn nứt ra, không kìm chế được nỗi lòng, bất luận như thế nào cũng phải giết hắn... Cho nên, sau khi nghe thấy Thương Nguyệt yêu cầu Phượng Tuyết Nhi gả cho Vân Triệt, cảm xúc muốn nhảy sông tử tự để chuộc tội trong nháy mắt bạo phát không cách nào khống chế.
Đối với Tuyết công chúa có danh xưng"đệ nhất mỹ nữ Thiên Huyền" có thể khiến Vân Triệt cam nguyện dùng sinh mệnh đi cứu, Thương Nguyệt một mực rất hiếu kỳ. Hôm nay rốt cuộc được gặp, lúc thán phục dung mạo của nàng giống thần nữ, nàng cũng thấy được ánh mắt Phượng Tuyết Nhi nhìn Vân Triệt rất khác thường, lúc nghe được nàng gọi Vân Triệt là"Vân ca ca" thanh âm mang theo háo hức khác thường... Mặc dù từ lúc gặp nhau đến bây giờ chỉ có hai khắc, nhưng nàng đã nhìn thấu rất nhiều.
Từ trên người Phượng Tuyết Nhi, nàng giống như thấy được bản thân mình năm đó lúc đối mặt với Vân Triệt, không tự kìm hãm được hân hoan, vui sướng, ấm áp, thỏa mãn, buông xuống tất cả phòng ngự, hoàn toàn mở rộng lòng bản thân.
- Những điều ngươi muốn nói đã nói xong chưa?
Phượng Hoành Không nắm chặt hai tay.
- Chưa.
Thương Nguyệt lắc đầu, tiếp tục chậm rãi nói:
- Bản Hoàng biết trước đó Phượng Hoàng tông chủ không chút do dự thô bạo cự tuyệt, là làm theo bản năng yêu quý và bảo hộ của một người cha đối với nữ nhi của mình, tuyệt không thể hi sinh nữ nhi làm cái giá để đổi lấy thỏa hiệp. Nhưng Phượng Hoàng tông chủ, Bản Hoàng nói nhiều như vậy, Tuyết Nhi muội muội gả cho Vân Triệt có phải là hi sinh hay không, ta tin tưởng ngươi cũng có lý do để cho mình suy nghĩ lại một phen! Tuyết Nhi muội muội đối với Vân Triệt không chỉ có lòng cảm kích, còn có tình yêu nam nữ. Điểm này, ngươi phải rõ hơn Bản Hoàng chứ! Mà phu quân của Bản Hoàng mặc dù luôn luôn 'thương hương tiếc ngọc ', nhưng tuyệt không phải người tùy tiện bất kỳ nữ nhân xinh đẹp cũng có thể làm cho hắn nguyện ý lấy mạng đi cứu!
- Mà một người bản thân hâm mộ lại nguyện ý dùng sinh mệnh đi bảo vệ mình... Phượng Hoàng tông chủ, ngươi có biết đây đối với một nữ nhân mà nói, có thể nói hạnh phúc lớn nhất và may mắn cả đời hay không? Tuyết Nhi muội muội đã tìm được một người như vậy... Dạng người này một khi tìm được chính là khắc cốt ghi tâm cả đời!
- Phượng Hoàng tông chủ mới vừa nói qua, Tuyết Nhi muội muội đối với ngươi mà nói còn quan trọng hơn cả mạng của mình, thậm chí còn quan trọng hơn Thần Hoàng quốc, và sinh tử tồn vong của Phượng Hoàng Thần Tông! Nếu như ngươi cưỡng ép chia cắt Tuyết Nhi muội muội cùng Vân Triệt, lấy tâm linh tinh khiết không nhiễm một hạt bụi của Tuyết Nhi sẽ khiến trái tim của nàng tổn thương mãi mãi không cách nào xóa đi cùng khép lại. Như vậy kết quả duy nhất, chính là sự ích kỷ của ngươi đã đẩy Tuyết Nhi muội muội- người mà trong miệng ngươi luôn nói quan trọng hơn tất cả vào tình cảnh đau lòng cả đời.
- Ngươi…
Thân thể của Phượng Hoành Không lảo đảo một cái, câu nói này của Thương Nguyệt đã nặng nề đả kích hắn.
- Cho nên, điều kiện của bản hoàng không phải uy hiếp, không phải nhục nhã, càng không phải là hi sinh... Mà là khoan dung cùng thành toàn!
Không chờ Phượng Hoành Không nói ra chữ thứ hai, thanh âm của Thương Nguyệt đã đè hắn xuống:
- Đương nhiên, nếu ngươi vẫn lựa chọn cự tuyệt, vậy thì hãy coi như bản hoàng chưa từng nói cái gì, bản hoàng cũng thu hồi tất cả nhân từ... Không chừa lại chút nào.
Câu nói sau cùng của Thương Nguyệt mang theo uy áp trầm trọng.
Lúc Thương Nguyệt đưa ra điều kiện muốn Phượng Tuyết Nhi gả cho hắn làm thiếp, Vân Triệt kinh ngạc một hồi, sau đó, hắn một mực yên lặng nhìn Thương Nguyệt, từ đầu đến cuối chưa nói một lời, nhưng trong lòng đã sớm xuất hiện gợn sóng không cách nào lắng xuống.
Năm đó, Nguyệt Nhi của hắn giống như Tuyết sư tỷ độc lập, kiên cường, nhưng cũng phá lệ ôn hòa, thiện lương cùng yếu đuối, ở trước mặt hắn sẽ phóng thích tất cả sự yếu đuối của nàng không giữ lại chút nào. Nhất là sau khi bọn hắn thành hôn ở Hoàng cung, nàng thân là công chúa lại mỗi ngày tự tay thay quần áo, may y phục, chuẩn bị một ngày ba bữa cho hắn… Tất cả đều hầu hạ cẩn thận, gần như hoàn toàn quên đi thân phận công chúa của bản thân, toàn tâm trở thành thê tử hoàn mỹ nhất chỉ thuộc về hắn, coi hắn là thế giới của mình, cũng không tiếp tục tranh cái gì, cầu cái gì.
Mà nàng trước mắt, đầu đội mũ phượng, một thân kim y, đế uy nghiêm nghị, chính diện đối đầu với uy áp bàng bạc của Phượng Hoành Không, khí tràng không hề yếu, thậm chí mơ hồ vượt lên trên, ánh phượng thâm thúy vô số lần thỉnh thoảng ấm áp, thỉnh thoảng băng hàn, thỉnh thoảng sắc bén, thanh âm trực tiếp xuyên vào tâm linh, lời lẽ vô cùng sắc bén, cơ trí tỉnh táo, không có kẽ hở, khiến lửa giận của Phượng Hoành Không hoàn toàn tán loạn...
Ba năm, chỉ vẻn vẹn cách ba năm, nàng lại biến hóa nghiêng trời lệch đất như thế.
Loại biến hóa này, đổi lại người khác có lẽ ba mươi năm, thậm chí ba trăm năm đều khó mà làm được... Nhưng lại xảy ra ở trên người Thương Nguyệt làm cho Vân Triệt không cảm thấy kinh hỉ chút nào, chỉ thấy trầm trọng đau nhói.
Có lẽ, trên đời này không có cái gì có thể thúc đẩy con người bằng gánh nặng nạn diệt quốc... Không, là bức bách một người nhanh chóng lột xác.
Mà đằng sau sự lột xác này lại nặng nề đến mức người thường không có khả năng tưởng tượng…Ít nhất ba năm này gánh nặng trên lưng còn trầm trọng hơn bóng tối mà Hoài Vương đã phủ xuống Tiểu Yêu Hậu rất rất nhiều.