.
._365__2" class="block_" lang="en">Trang 365# 2
Chương 730: Nửa năm ước hẹn.
- Không nghĩ tới Thương Nguyệt nữ hoàng lại dẻo miệng như vậy, thật là làm cho trẫm nhìn với cặp mắt khác xưa!
Âm thanh của Phượng Hoành Không khá lạnh, tựa hồ không phải là tán thưởng, mà là trào phúng.
- Ngươi vừa biết Tuyết Nhi có thân phận cỡ nào, lại luôn miệng nói động tác này có thể bảo toàn tôn nghiêm của Thần Hoàng quốc ta, nhưng Thần Hoàng ta phải gả công chúa tôn quý nhất cho Phò Mã Thương Phong làm thiếp, không chỉ hạ thấp thân phận, còn trực tiếp thấp hơn Thương Nguyệt nữ hoàng ngươi một đẳng, cũng đồng nghĩa với việc Thần Hoàng ta từ đây thấp Thương Phong ngươi một đẳng.
- Ồ.
Phượng Hoành Không còn chưa hống xong đã bị ngữ điệu kéo dài của Thương Nguyệt đánh gãy, nàng cười như không cười mà nói:
- Hóa ra lúc trước Phượng Hoàng tông chủ phản ứng kịch liệt như thế là vì không cam lòng để Tuyết Nhi muội muội làm thiếp, nếu đã như thế, vậy thì Bổn Hoàng liền lùi trên một bước, sau khi Tuyết Nhi muội muội gả cho phu quân của bổn hoàng, cũng sẽ giống với bổn hoàng đều là chính thê, địa vị tương đương! Hành động này chưa từng có trong lịch sử ngàn năm của Thương Phong Quốc ta, đây coi như bổn hoàng vì bình an của hai nước, vì tôn nghiêm của hoàng thất đã thỏa hiệp rất lớn, như vậy, Phượng Hoàng tông chủ cũng nên hài lòng chứ?
Phượng Hoành Không cứng đờ, lúc Thương Nguyệt nói được nửa câu, hắn nhất thời tỉnh ngộ, sở dĩ Thương Nguyệt nói muốn Phượng Tuyết Nhi làm"Thiếp", vốn để tiện cho giờ khắc này"Lùi một bước tiến hai bước"! Hắn hoàn toàn giẫm vào bẫy mà Thương Nguyệt đã bố trí.
Thương Nguyệt tiếp tục nói:
- Mặt khác, năm đó bổn hoàng là Hoàng Nữ của Thương Phong, sau khi gả cho Vân Triệt, lúc này lấy phu quân làm đầu, bây giờ tuy đăng cơ làm Hoàng Đế, nhưng vẫn lấy phu quân làm trời, vì thế bổn hoàng làm Nữ Hoàng của Thương Phong, phu quân Vân Triệt của bổn hoàng liền làm tôn sư của Thương Phong, mà không phải là Phò mã! Cho nên người mà Tuyết Nhi muội muội phải gả không phải phò mã Thương Phong Quốc, mà là người có thân phận tôn quý nhất Thương Phong Quốc cũng không bị ủy khuất.
- Có điều, Phượng Hoàng tông chủ đúng là nhắc nhở bổn hoàng, nếu Tuyết Nhi muội muội là người cao quý có địa vị tối cao nhất trong Thần Hoàng quốc, như vậy tự nhiên cũng có quyền lên tiếng. Đã như vậy, chuyện này, bổn hoàng nên đi hỏi ý Tuyết Nhi muội muội mới thích hợp nhất.
Phượng Hoành Không thật lâu không nói gì, trong khoảng thời gian ngắn hắn khó có thể tiếp thu, thân là hoàng đế Thần Hoàng trăm năm lại bị nữ hoàng chỉ mới hai mươi tuổi mới đăng cơ ba năm trước dắt mũi.
- Tuyết Nhi muội muội, ngươi có nguyện ý gả cho Vân Triệt hay không?, Từ đây có thể ở cùng hắn, cũng có thể lắng lại oán hận của hai nước?
Thương Nguyệt chuyển sang Phượng Tuyết Nhi, lúc đối mặt với Phượng Hoành Không, khí thế như lưỡi đao sắc bén hóa thành ôn hòa mỉm cười.
Lúc Thương Nguyệt cùng Phượng Hoành Không đối chọi gay gắt, Vân Triệt vẫn không nói gì, Phượng Tuyết Nhi cũng không nói gì, từ lúc Thương Nguyệt nói câu muốn nàng gả với Vân Triệt, thì nàng vẫn luôn ở trong trạng thái choáng váng. Nàng chớp chớp đôi mắt sáng như thủy tinh, nhẹ nhàng mông lung nói:
- Vĩnh viễn gả cho Vân ca ca sao?
- Đương nhiên là vĩnh viễn.
Thương Nguyệt mỉm cười nói:
- Sau khi ngươi gả cho Vân ca ca rồi, ngươi là người của hắn, mà hắn cũng thuộc về ngươi, các ngươi có thể nắm giữ lẫn nhau, từ đây vĩnh viễn dựa vào nhau cùng làm bạn, ai cũng không thể ngăn cản và chia cắt các ngươi.
- Cái kia, những lời trước kia của nữ hoàng tỷ tỷ cũng đều là sao?
Đôi mắt đẹp của Phượng Tuyết Nhi càng trở nên mông lung.
- Đương nhiên!
Thương Nguyệt biết nàng hỏi cái gì:
- Tỷ tỷ là Hoàng Đế Thương Phong Quốc, cũng giống như phụ hoàng ngươi, những lời nói ra đều là nhất ngôn cửu đỉnh. Chỉ cần ngươi đồng ý gả cho Vân ca ca của ngươi, Thần Hoàng các ngươi không cần bồi tội, cắt đất cùng cung phụng, phụ hoàng của ngươi cũng có thể bất cứ lúc nào cũng có thể trở lại Thần Hoàng mà không mất một sợi tóc, mà ngươi, từ đây muốn ở cùng Vân ca ca của ngươi bao lâu thì ở.
Phượng Tuyết Nhi đến chuộc tội thay phụ hoàng, chỉ cần có thể chuộc tội, nàng đồng ý nhận bất kỳ trừng phạt nào, nhưng lại không nghĩ đến, Thương Nguyệt nữ hoàng cuối cùng đưa ra"Trừng phạt" như vậy. Ở trong thế giới quan của nàng, mọi thứ đang được vẽ ra ngay trước mắt, loại hình thức"Chuộc tội" này quả thực quá tốt đẹp.
- Nếu… Nếu là như vậy.
Phượng Tuyết Nhi lặng lẽ chuyển ánh mắt sang chỗ Vân Triệt, nhưng mới đụng đến góc áo của Vân Triệt, một loại tâm tình xa lạ mà kỳ quái nào đó trùng kích, nhịp tim lập tức gia tốc lên nhiều lần, âm thanh cũng nhỏ xuống:
- Ta đương nhiên nguyện ý rồi.
- Tuyết Nhi!
Phượng Hoành Không quát khẽ một tiếng đánh gãy lời của Phượng Tuyết Nhi:
- Chuyện này không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, đây là chuyện lớn cả đời không thể qua loa chuyện manh động.
- Ta biết.
Phượng Tuyết Nhi nhẹ nhàng lên tiếng:
- Tuy rằng, ta rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, thế nhưng, Phượng Thần đại nhân ban tặng trí nhớ cho ta, để ta mơ hồ biết được rất nhiều chuyện. Ta biết, nếu một cô gái phải gả cho một người đàn ông, chính là cả đời, thế nhưng nếu là Vân ca ca, cả đời này không phải rất tốt đẹp sao?
- Ta cùng Vân ca ca đều nắm giữ huyết mạch và Phượng Hồn mà Phượng Thần đại nhân ban tặng. Vì thế, linh hồn của ta có thể cảm giác được ấm áp mà linh hồn của Vân ca ca mang tới cho ta. Ba năm trước ở Tê Phượng Cốc, ta cùng Vân ca ca ngày ngày ở chung, những ngày đó là khoảng thời vui vẻ nhất trong cuộc đời ta. Vân ca ca không chỉ cứu mạng ta, giúp ta thức tỉnh Phượng Hồn, còn để ta cảm nhận được những mặt tốt nhất trên thế giới này, hơn nữa, linh hồn của ta có thể cảm giác được, trên thế giới này cũng không có khả năng có người thứ hai cho ta cảm giác như vậy.
- Giống như ngày hôm qua, khi ta gặp lại Vân ca ca đó là một loại vui sướng to lớn xưa nay chưa từng có.
- Vì thế nếu đây là chuộc tội, ta thật sự thật đồng ý chuộc tội cả đời.
Phượng Tuyết Nhi nói, khẽ lẩm bẩm, sau đó không cách nào tự kiềm chế cười khẽ lên, nụ cười khẽ kia làm cho đại điện vốn đang nghiêm nghị trong nháy mắt trở nên ấm áp.
Biểu hiện của Thương Nguyệt có chút phức tạp, nhưng chỉ kéo dài trong một lát ngăn ngủi, nàng dùng ánh mắt nhẹ nhàng liếc nhìn Vân Triệt một cái, rồi nở nụ cười ấm áp. Nàng nhìn ra được tình cảm mà Phượng Tuyết Nhi dành Vân Triệt vượt qua cả lòng cảm kích, nhưng không ngờ tới nó lại sâu sắc và thuần túy như vậy. Hay là, đối với Phượng Tuyết Nhi có trái tim tinh thuần mà nói, sự xuất hiện của Vân Triệt là hoàn toàn trí mạng.
Lúc này, khuôn mặt và toàn thân Phượng Hoành Không đều nổi lên sâu sắc cảm giác vô lực, cùng một phượng hồn sẽ có bản năng hấp dẫn lẫn nhau. Hắn tình nguyện đổ tất cả những thứ này cho Phượng Hồn trong cơ thể hai người hấp dẫn lẫn nhau.
- Tuyết Nhi.
Phượng Hoành Không lên tiếng, bên trong âm thanh bất đắc dĩ kia mang theo từng tia từng tia đau xót:
- Ngươi còn nhớ những câu nói mà Phụ Hoàng nói với ngươi lúc ngươi mười ba tuổi, sau khi ngươi trở về từ chỗ Phượng Thần đại nhân hay không?
- Có ạ!
Phượng Tuyết Nhi không có suy tư, nhẹ nhàng gật đầu:
- Phụ hoàng nhắc nhở Tuyết Nhi, trước mười bảy tuổi không thể rời khỏi Thần Hoàng thành, không thể tiếp xúc với bất kỳ người nào ngoại trừ người thân. Trước hai mươi tuổi không thể rời khỏi Thần Hoàng quốc, sau hai mươi tuổi có thể dùng đôi mắt của chính mình đi nhận thức cùng cảm ngộ toàn bộ thế giới.
Phượng Hoành Không hơi gật đầu, cũng chỉ khi đối mặt Phượng Tuyết Nhi, trong con ngươi của hắn mới tràn đầy ôn hòa không có một chút tạp chất:
- Tuyết Nhi, ngươi từ nhỏ lớn lên bên cạnh Phượng Thần đại nhân, ngươi quá mức tinh khiết cùng thiện lương, tuy rằng phụ hoàng muốn cả đời bảo vệ ngươi, nhưng chung quy ngươi vẫn phải lớn lên, thậm chí tương lai còn gánh vác toàn bộ Thần Hoàng.
- Vì thế, dù cho phụ hoàng có tiếc đến đâu, cũng chỉ bảo vệ ngươi đến lúc ngươi mười bảy tuổi, sau mười bảy tuổi, phụ hoàng vốn muốn dẫn ngươi đến xem khắp cả Thần Hoàng quốc, thấy rõ nhân gian ấm lạnh, đợi ngươi hai mươi tuổi, phụ hoàng sẽ hoàn toàn buông tay, để tự ngươi đi nhận thức toàn bộ thiên huyền đại lục, tự quyết định mọi thứ.
- Nhưng ba năm nay, ngươi hôn mê không tỉnh. Bây giờ, tuy ngươi giống ba năm trước, nhìn hoàn toàn không có lớn lên, nhưng đã mười chín tuổi, phụ hoàng vẫn chưa thể dẫn ngươi đi xem khắp Thần Hoàng đế quốc chúng ta, mà thêm nửa năm, ngươi đã tròn hai mươi tuổi.
- Phụ hoàng!
Phượng Tuyết Nhi một tiếng khẽ lẩm bẩm.
- Mặc dù, ngươi bị đoạt mất ba năm, nhưng phụ hoàng sẽ không thu hồi lời nói năm đó. Đợi đến khi ngươi hai mươi tuổi, ngươi liền có thể quyết định tất cả mọi thứ về cuộc đời của mình, ai cũng không thể can thiệp, vì thế ngươi hãy cho chính mình, cũng như cho phụ hoàng thời gian nửa năm đi.
Mí mắt của Phượng Hoành Không hơi rủ xuống:
- Trong nửa năm này, ngươi sẽ trưởng thành, sẽ nhận thức và thấy rõ nhiều thứ hơn, đặc biệt có thể thấy rõ cảm giác của chính mình dành cho Vân Triệt là gì?
- Nếu như nửa năm sau, ngươi vẫn đối với Vân Triệt như ngày hôm nay…
Hai tay dưới ống tay áo của Phượng Hoành Không nắm chặt:
- Vậy thì phụ hoàng sẽ đích thân làm chủ thực hiện mong muốn của ngươi, cho dù toàn tông phản đối, phụ hoàng cũng sẽ dốc hết sức chống đỡ. Nếu đến thời điểm đó tâm tình của ngươi biến hóa, vậy thì đừng miễn cưỡng bản thân, bên Thương Phong, phụ hoàng cũng tự có biện pháp ứng đối.
- Ừm.
Phượng Tuyết Nhi ngẩn người, rồi nhẹ nhàng gật đầu:
- Tuyết Nhi nghe theo phụ hoàng.
- Thương Nguyệt nữ hoàng, ngươi cũng nghe thấy rồi đó, không phải Trẫm và Tuyết Nhi không muốn, mà là chuyện này có liên quan đến chung thân đại sự của Tuyết Nhi cho nên nhất định phải thận trọng. Trẫm có thể giao Tuyết Nhi cho Vân Triệt không phải là vì bảo toàn tôn nghiêm của Thần Hoàng, mà là thực hiện ý nguyện của Tuyết Nhi, nhưng ít nhất phải ở nửa năm sau!
- Được!
Nằm ngoài dự đoán của Phượng Hoành Không, Thương Nguyệt không có nhờ vào đó mà làm khó dễ, trái lại nhanh chóng trực tiếp gật đầu:
- Phượng Hoàng tông chủ nhất ngôn cửu đỉnh, có câu nói này của ngươi bổn hoàng liền coi như các ngươi đã đáp ứng rồi! Có điều, bổn hoàng cũng sẽ không không công lui bước nửa năm! Ở trong nửa năm Thần Hoàng các ngươi đưa ra quyết định cuối cùng này, Phượng Tuyết Nhi phải ở lại Thương Phong Quốc ta! Mà ngươi có thể rời đi bất cứ nào.
Thương Nguyệt nói như chém đinh chặt sắt, không cho nhượng bộ.
Phượng Hoành Không nhíu mày thật chặt, Phượng Tuyết Nhi trưởng thành bên cạnh Phượng Thần, trước hôm qua còn chưa bao giờ rời khỏi Thần Hoàng thành, hắn há có thể dễ dàng để nàng ở lại Thương Phong ở bên cạnh Vân Triệt- một tên cực kỳ nguy hiểm. Hắn định mạnh mẽ từ chối, nhưng lúc ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Phượng Tuyết Nhi không hề bất an, trái lại ánh mắt rất mong chờ, nhất thời trong lòng đau xót mềm nhũn, lời nói đã tới yết hầu liền bị mạnh mẽ nuốt về, sau đó hắn xoay người, bỗng nhiên bay ra ngoài điện.
- Vân Triệt, đi theo trẫm đến một chuyến!
- Chờ ta một lúc.
Vân Triệt ngẩng đầu nhìn Phượng Hoành Không một chút, rồi gật đầu với Thương Nguyệt cùng Phượng Tuyết Nhi liền bay ra.
Phượng Hoành Không bay ra sau chủ điện, thẳng tắp bay lên không bay đến trước thuyền Phượng Thần. Hắn xoay người lại nhìn Vân Triệt, mặt không hề cảm xúc, trầm giọng nói:
- Vân Triệt, đời này của Trẫm cực ít cảm kích ai, nhưng ba năm trước, trẫm xác thực từng cảm kích ngươi, bởi vì ngươi đã liều mình cứu mạng Tuyết Nhi! Chỉ bằng vào điểm này, nếu như ba năm trước ngươi còn sống, ngươi muốn báo đáp gì, trẫm đều không chút do dự.
- Ngươi muốn nói cái gì?
Vân Triệt nhàn nhạt hỏi.
- Kể từ khi Tuyết Nhi tỉnh lại sau ba năm hôn mê, trẫm liền sinh ra sát tâm với ngươi, hiện tại, trẫm lại hận ngươi thấu xương!
- Tuyết Nhi từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Phượng Thần, cho nên rất ít khi gặp những hoàng huynh kia của nàng, vì thế khi bọn họ chết, nàng không bi thương chút nào, càng khó có thể hận được ngươi, nhưng những người đó là con trai ruột của trẫm! Ngươi giết bốn con trai của Trẫm, cho dù Trẫm tự tay lột da tróc thịt ngươi cũng khó có thể giải hận, mặc dù những điều này đều không phải thứ khiến trẫm hận ngươi nhất, trẫm hận ngươi nhất chỉ bởi vì ngươi là Vân Triệt.
- Rắc.
Một âm thanh kỳ lạ từ trong miệng của Phượng Hoành Không tràn ra, Vân Triệt cũng nghe thấy, đó là âm thanh của chiếc răng bị cắn nát.
Phượng Hoành Không chân chính nghiến răng.
- Ta đối với ngươi cũng giống như thế.
Vân Triệt lạnh lùng trả lời.
Phượng Hoành Không xoay người, ít nhất, không nhìn thấy mặt Vân Triệt, tâm tình cùng sự thù hận của hắn còn có thể khống chế:
- Trẫm vừa nói với Tuyết Nhi, không phải trẫm vì bảo toàn tôn nghiêm của Thần Hoàng mà thỏa hiệp, càng không phải trẫm tha thứ cho ngươi, chỉ vì Tuyết Nhi thật sự động chân tâm với ngươi. Ha, Thương Nguyệt nữ hoàng thực sự bắt được tử huyệt của Trẫm, nếu như trẫm mạnh mẽ ngăn cản, xác thực có thể khiến Tuyết Nhi đau lòng, vì Tuyết Nhi trẫm có thể thỏa hiệp bất cứ thứ gì?
- Ồ, ngươi gọi ta ra là để nói cho ta biết ngươi là phụ thân vĩ đại cỡ nào sao?
Vân Triệt cười gằn một tiếng.
Phượng Hoành Không không có tức giận, âm thanh trái lại rất chậm:
- Chỉ bằng ngươi liều mình cứu Tuyết Nhi, ít nhất, Trẫm có thể tin tưởng ngươi sẽ không hại nàng. Bây giờ, Phượng Hồn của Tuyết Nhi cũng đã thức tỉnh, cõi đời này người có thể thương tổn được nàng cũng rất ít ỏi, để nàng ở lại Thương Phong gần gũi với ngươi, trẫm có thể không cần lo lắng quá mức cho an toàn của nàng, đây cũng là lúc nàng nên nhận thức thế giới này.
- Thế nhưng, trong khoảng thời gian Tuyết Nhi ở lại đây, ngươi nhất định phải đáp ứng trẫm một chuyện!
Âm thanh của Phượng Hoành Không đột nhiên trở nên nặng nề mà ý của hắn hiển nhiên đã đồng ý để Phượng Tuyết Nhi ở lại Thương Phong trong vòng nửa năm.
- Ngươi nói đi.
Vân Triệt trả lời.
- Lấy tâm linh của Tuyết Nhi, nửa năm sau, tâm ý của nàng đối với ngươi sẽ không có biến hóa gì, nửa năm này, trẫm phải cho tông môn ta thích ứng một thời gian. Tương lai, có lẽ Trẫm sẽ gả Tuyết Nhi cho ngươi, nhưng trước khi lực lượng của Tuyết Nhi hoàn toàn thức tỉnh, ngươi tuyệt đối không thể làm bẩn thân thể Phượng Thần của nàng! Ngươi phải biết, nó sẽ cản trở nghiêm trọng tới chuyện nàng thức tỉnh sức mạnh!
Phượng Hoành Không quay lưng về phía Vân Triệt lạnh lùng nói.
Vân Triệt giật giật lông mày, sau đó thản nhiên nói:
- Ngươi yên tâm, tuy rằng sống chết của Phượng Hoàng Thần tông không có liên quan gì đến ta, nhưng ta sẽ không làm ra chuyện hủy đi tương lai của Tuyết Nhi.
- Được, trẫm có thể tin ngươi.
Một người cam nguyện dùng mạng của mình đi cứu Phượng Tuyết Nhi, mặc dù Phượng Hoành Không cực kỳ hận Vân Triệt, nhưng đáy lòng lại không nghi ngờ tình cảm của hắn dành cho Phượng Tuyết Nhi.
- Nhưng ta cũng có một câu, ngươi cần phải nhớ kỹ.
Vân Triệt lạnh lùng nói:
- Cho dù tương lai của ta sẽ ở cùng Tuyết Nhi, nhưng ta sẽ vĩnh viễn không gọi ngươi một tiếng Phụ Hoàng!
Thân thể Phượng Hoành Không hơi cứng lại, không nói gì thêm, cất bước vào không trung đi tới thuyền Phượng Thần.
Đứng trước cửa thuyền Phượng Thần, hắn dừng bước chân nặng nề lại, cánh tay vung lên ném một viên ngọc thạch màu đỏ về phía Vân Triệt, Vân Triệt giơ tay nắm lấy nó, một luồng cảm giác nóng rực từ lòng bàn tay truyền đến.
- Phượng Hoàng thạch này có thể truyền âm trong ba trăm ngàn dặm, nhưng chỉ có thể truyền âm cho ta ba lần. Trong vòng nửa năm này, nếu như Tuyết Nhi gặp phải biến cố nguy hiểm gì...
Cửa thuyền hoàn toàn mở ra, Phượng Hoành Không không hề tiếp tục nói, nhấc bước đi vào trong đó, sau khi tiến vào trong huyền chu, hắn mới quay người lại nhìn Vân Triệt.
- Chưa cáo biệt với Tuyết Nhi đã liền rời đi sao?
Vân Triệt thu Phượng Hoàng thạch lại nói.
- Cho dù lòng không nỡ như thế nào đi chăng nữa, con gái chung quy cũng phải lập gia đình.
Phượng Hoành Không ngơ ngác lẩm nhẩm nói, không biết đang nói chuyện với Vân Triệt, hay là đang lầm bầm lầu bầu:
- Cũng được, ít nhất, còn tốt hơn nhiều so với Dạ Tinh Hàn.
Cửa thuyền hoàn toàn đóng lại, thuyền Phượng Thần bay lên trời, đảo mắt một cái liền bay vụt đến phía chân trời. Nhất thời một luồng sóng khí mênh mông cuộn lên ở trong hoàng cung Thương Phong.