Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 730 - Chương 731: Chiến Loạn Dừng

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_731" class="block_" lang="en">Trang 366# 1

 

 

 

Chương 731: Chiến loạn dừng



- Phụ hoàng!

Phượng Thần Chu chạy trốn khiến cho thanh âm của Phượng Tuyết Nhi từ trong chủ điện vội vã bay ra, nhưng cuối cùng nàng chỉ kịp nhìn thấy đạo hư ảnh màu đỏ nhanh chóng biến mất ở bầu trời phía tây.

- phụ hoàngngươi, hắn đã trở về.

Vân Triệt xoay người lại, nhìn Phượng Tuyết Nhi nói.

- Thế nhưng vì cái gì mà phụ hoànglại trực tiếp bỏ đi như vậy, tại sao người không cáo biệt ta?

Trên khuôn mặt nhỏ của Phượng Tuyết Nhi mang theo chút thất thố. Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra đến nay nàng rời xa phụ thân, rời xa Phượng Hoàng Thần Tông.

- phụ hoàngngươi sợ sau khi hắn nhìn thấy ngươi liền không bỏ được, sẽ không đành lòng rời đi. Hơn nữa, hiện giờ hắn rất tin tưởng ngươi, đương nhiên là càng tin tưởng ta.

Vân Triệt cười híp mắt nói:

- Một đoạn thời gian rất dài sau này, ngươi đều phải lưu lại Thương Phong quốc, chẳng những không thể nhìn thấy phụ hoàngcùng những tộc nhân khác mà tất cả mọi thứ xung quanh đều xa lạ... Ngươi có cảm thấy sợ không?

- A... Đương nhiên là không.

Phượng Tuyết Nhi khẽ gật đầu, hơi mỉm cười nói:

- Bởi vì bên cạnh Tuyết Nhi còn có Vân ca ca.

Vân Triệt tiến lên, trực tiếp nắm chặt bàn tay của nàng, êm ái nói:

- Tuyết Nhi, ngươi yên tâm đi. Trong khoảng thời gian ngươi ở lại Thương Phong quốc, ngươi không cần phải tự mình gánh chịu cái gì. Ngươi có thể tùy ý làm những sự tình mà trước kia ngươi muốn làm nhưng lại không thể làm, đi nhận thức những địa phương mà ngươi muốn tới... Nếu như ngươi nguyện ý thì ta có thể bồi tiếp ngươi tất cả.

-... Ừm!

Phượng Tuyết Nhi nặng nề gật đầu, cặp mi giống như hai vầng nguyệt nha vui vẻ cong lên. Mấy câu nói ngắn ngủi của Vân Triệt khiến cho sự bàng hoàng vừa mới xuất hiện trong lòng nàng liền hoàn toàn tán đi. Thời điểm này trong lòng nàng tràn đầy sự vui sướng:

- Cám ơn ngươi, Vân ca ca.

- Tỷ phu!

Tiếng gió rít gào đột nhiên từ phía sau lưng truyền tới, kéo theo đó là tiếng hô của Hạ Nguyên Bá. Phía sau hắn là mấy người Thiên Hạ Đệ Nhất, Đông Phương Hưu, Tần Vô Thương tiến đến. Ngay khi nhìn thấy thân ảnh của Hạ Nguyên Bá, Phượng Tuyết Nhi liền cười khẽ nói:

- To con ca ca, chúng ta lại gặp mặt. Tuyết Nhi còn phải cám ơn to con ca ca đã bảo hộ chúng ta lúc ở trên Thái Cổ Huyền Chu.

- Hắc hắc!

Hạ Nguyên Bá có chút ngượng ngùng cười cười đáp lại:

- Phải phải. Tuy đã ba năm không gặp nhưng dường như dáng vẻ của Tuyết Nhi muội muội giống như một chút cũng không thay đổi.

- Thế nhưng to con ca ca giống như đã trở nên càng... to lớn hơn.

Ánh mắt Phượng Tuyết Nhi mang theo vài phần hiếu kỳ đánh giá Hạ Nguyên Bá, bởi vì thời điểm ba năm, khi ở trên Thái Cổ Huyền Chu Hạ Nguyên Bá vì để nàng và Vân Triệt đào tẩu đã xả thân chống đỡ thế công của Dạ Tinh Hàn cùng Phượng Phi Yên. Hơn nữa hắn còn là thân nhân trọng yếu nhất của Vân Triệt cho nên Phượng Tuyết Nhi cũng có cảm giác rất thân thiết đối với hắn. Nàng đột nhiên cười tủm tỉm nói:

- Hơn nữa, hiện giờ to con ca ca đã trở nên thật lợi hại, ngươi đã là Quân Huyền cảnh cấp sáu rồi! Nói không chừng ngươi còn lợi hại hơn so với gia gia ta.

- Hắc hắc... A?

Hạ Nguyên Bá chợt trừng mắt nói:

- Làm sao ngươi biết? Là tỷ phu nói cho ngươi sao?

Vân Triệt cười nhẹ một tiếng, nói:

- Hiện tại Tuyết Nhi chính là Đế Quân cấp tám, muốn nhìn ra đẳng cấp huyền lực của ngươi còn không đơn giản sao?

- @# $%... Cái gì?

Hạ Nguyên Bá chợt kinh hô một tiếng, trong nháy mắt miệng hắn còn to lớn hơn so với đầu của mình.

Mà lúc này, toàn thân Đông Phong Hưu cùng Tần Vô Thương vừa mới đuổi tới phía sau hắn chợt lắc một cái, hai ngươi kinh hãi tới thiếu chút nữa liền từ trên không trung ngã chổng vó xuống.

- Bát... Bát cấp Đế Quân?

Thiên Hạ Đệ Nhất kinh hãi tới trợn mắt hốc mồm. Hạ Nguyên Bá hai mươi mốt tuổi có được thực lực kinh khủng Quân Huyền cảnh cấp sáu đã để hắn ngoác mồm kinh ngạc. Mà vị thiếu nữ trước mắt có dung nhan không kém hơn Tiểu Yêu Hậu, cũng là người mà Hạ Nguyên Bá vừa mới nói là không đến hai mươi tuổi lại là một Đế Quân cấp tám!

Thực lực của nàng còn vượt xa phụ thân của hắn!

Hắn thật không hiểu tại sao trên Thiên Huyền đại lục này lại có thể có nhiều quái thai không theo lẽ thường, không thể tưởng tượng nổi như vậy!

- Không... Không hổ là Tuyết Nhi muội muội, quá... Thật sự là quá lợi hại.

Hạ Nguyên Bá dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, ngay cả nói chuyện đều có chút cà lăm, về phần đám người Đông Phương Hưu sớm đã kinh hãi tới hoàn toàn không nói ra lời. Đế Quân cấp tám là khái niệm bực nào, đây chính là tầng thứ mà ngay cả nghĩ bọn hắn cũng không dám nghĩ tới.

Hạ Nguyên Bá lắc đầu, cuối cùng liền mở miệng hỏi chính sự:

- Tỷ phu, ta vừa mới nhìn thấy Phượng Hoành Không lên Phượng Thần Chu rời đi, vì sao Tuyết Nhi muội muội vẫn lưu lại? Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?

- Chuyện này...

Vân Triệt vừa muốn nói đại khái mọi việc cho Hạ Nguyên Bá cùng Đông Phương Hưu thì hắn chợt chú ý tới Thương Nguyệt vẫn không có ra khỏi chủ điện, lông mày hắn khẽ động, buông tay Phượng Tuyết Nhi ra nói:

- Tuyết Nhi, ngươi hãy đơn giản kể lại kết quả vừa rồi cho bọn hắn nghe đi, ta đi nhìn Nguyệt Nhi một chút.

Nói xong, Vân Triệt liền nhanh chóng bay xuống, trở lại Thương Phong chủ điện.

Không ngoài sở liệu của hắn, thời khắc này Thương Nguyệt đang ngồi ở... Chuẩn xác mà nói là thất thần ngồi trên mặt ghế, sắc mặt nàng đã biến thành trắng bệch, khí tức cực độ suy yếu. Vân Triệt vội vàng tiến lên, đưa tay ôm lấy bờ vai của nàng, hắn lập tức dùng hết khả năng rót một cỗ huyền khí hùng hậu mà ôn hòa vào trong thân thể nàng:

- Nguyệt Nhi, ngươi không sao chứ?

Thương Nguyệt khẽ gật đầu một cái, đặt trán nằm trên vai của hắn, trên mặt nàng lộ ra vẻ mệt mỏi nhưng trên miệng lại nở nụ cười thỏa mãn. Huyền lực của nàng chỉ mới đạt tới Linh Huyền cảnh nhưng vẫn phải trực diện hứng chịu uy áp trầm trọng của Phượng Hoành Không mà không lùi nửa bước. Thời điểm Phượng Hoành Không rời đi, ngay trong nháy mắt khi áp lực biến mất, nàng liền gần như hư thoát.

- Nghỉ ngơi thật tốt, không suy nghĩ gì cả... Phượng Hoành Không đã đi, Tuyết Nhi cũng ở lại. Thương Phong quốc chúng ta đã hoàn toàn không sao.

Vân Triệt thương yêu ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng nói.

- Ừm...

Thương Nguyệt ôn nhu đáp:

- Những thứ này, đều là công lao của phu quân công lao, nếu không phải là phu quân...

- Không!

Vân Triệt lắc đầu:

- Những thứ này đều là công lao của Nguyệt Nhi, nếu không phải Nguyệt Nhi dùng bờ vai của mình đau khổ chống đỡ ba năm qua thì sao có thể có được kết quả như ngày hôm nay. So với ba năm vất vả của Nguyệt Nhi thì sự tình ta làm mấy ngày này căn bản không đáng nhắc tới.

- Ha ha...

Thương Nguyệt cười khẽ, lần này tiếng cười của nàng cũng không có chút áp lực cùng u ám nào:

- Vân sư đệ của ta, lời phu quân của ta nói luôn khiến cho ta hài lòng.

-... Nguyệt Nhi, ngay cả dũng khí suy nghĩ tới những khổ cực mà ngươi phải chịu đựng trong ba năm này ta cũng không có. Ta hận Thần Hoàng đế quốc, mà sự oán hận ttong lòng ngươi sẽ càng lớn hơn so với ta mới đúng.

Vân Triệt mở miệng hỏi sự nghi vấn trong lòng:

- Vì cái gì ngươi lại lựa chọn một kết như vậy mà không đưa ra bất kỳ chế tài nào với Phượng Hoành Không? Cái giá năm mươi tỷ bồi thường tuy lớn, nhưng đối với Thần Hoàng đế quốc thì có lẽ ngay cả hơi chút thương cân động cốt cũng không đến.

- Bởi vì, chế tài đổi lấy khoái ý cùng vui vẻ nhất thời nhưng lại tạo nên sự không cam lòng cùng cừu hận, những thứ này sẽ theo bánh xe lịch sử nhấp nhô mà kéo dài tiếp, có lẽ ở trong một thời đại nào đó sẽ triệt để bộc phát. Mà so với Thần Hoàng thì Thương Phong ta quá mức yếu thế, một khi những thứ này bộc phát thì người rơi vào tai nạn chắc hẳn chính là Thương Phong ta. Còn nếu như ta khoan dung... thật ra cũng không thể tính được kết quả, dù sao...

Thương Nguyệt cười một tiếng:

- Phu quân của ta đã là đoạt được Tuyết công chúa quý báu nhất từ trong vòng tay của Thần Hoàng đại đế rồi!

- Nếu có thể để Tuyết Nhi muội muội gả cho phu quân thì đối với tương lai của Thương Phong quốc mà nói kết quả còn tốt hơn vô số lần so với việc đạt được phân nửa Thần Hoàng đế quốc. Đối với bản thân ta mà nói, đây cũng là kết cục không gì tốt hơn.

Vân Triệt nâng tay khẽ vuốt gương mặt của nàng, trong miệng hắn phát ra một đạo âm thanh trầm thấp:

- Ngươi bây giờ chính là nhất quốc chi đế, không ngờ lại chủ động yêu cầu mang một nữ tử khác gả cho ta, hơn nữa còn giống như ngươi là chính thê... Ngươi không cảm thấy ủy khuất sao?

Thương Nguyệt mỉm cười, chậm rãi lắc đầu:

- Ta đã từng trải qua thời gian chỉ có thể gặp được phu quân trong mơ. Hiện giờ, mộng cảnh đều biến thành sự thật, ta đã cảm thấy hạnh phúc cùng thỏa mãn hơn so với bất cứ người nào trên thế giới này, sao có thể cảm thấy ủy khuất được.

- Tuyết Nhi muội muội là nữ hài tử tốt đẹp nhất mà đời ta từng thấy qua. Dung nhan, tính tình, xuất thân, địa vị, huyền lực, tất cả đều hoàn mỹ không chút tì vết. Mà nữ hài tử tốt đẹp nhất trên đời này đương nhiên nên thuộc về phu quân ta. Ha ha... Ta thực sự hận không thể khiến cho toàn bộ đồ vật tuyệt hảo nhất trên đời này đều thuộc về phu quân, ta cảm thấy phải là như vậy mới tốt.

- Nguyệt Nhi...

Vân Triệt khẽ gọi một tiếng, một cỗ khí lưu ấm áp nhất chậm rãi lan tràn tới mỗi một góc linh hồn hắn. Hắn biết, cả đời này bản thân tuyệt đối không thể phụ Thương Nguyệt... dù là một tơ một hào cũng không thể.

- Phu quân...

Thương Nguyệt nhắm mắt lại, tựa vào trong ngực phu quân mình, nhẹ nhàng nỉ non:

- Cho ta một đứa bé có được hay không? Chờ hắn lớn lên, ta liền có thể giao hoàng vị lại cho hắn, sau đó ta liền có thể thường xuyên ở bên cạnh phu quân, làm một nữ nhân chỉ thuộc về phu quân.

Vân Triệt nhẹ nhàng gõ đầu, ngón tay hắn chậm rãi vuốt ve chiếc cổ tuyết bạch của nàng, hắn cúi thấp đầu xuống, khẽ cười nói:

- Vậy ngay từ hôm nay chúng ta liền bắt đầu cố gắng có được hay không?

Mặc dù Thương Nguyệt đã từ từ nhắm hai mắt lại nhưng trên tuyết nhan của nàng vẫn lặng lẽ nổi lên ánh chiều đỏ, trán của nàng càng cúi thật sâu xuống, không dám ngẩng lên. Qua một hồi lâu, nàng mới phát ra một tiếng rên rỉ giống muỗi kêu:

- Ừm...

—— —— —— ——

Ngày thứ hai sau khi Phượng Hoành Không rời đi, tất cả Thần Hoàng quân ở lại tại Thương Phong quốc đã dùng tốc độ tương đối nhanh trọng chỉnh lại, mặc dù bọn họ không có rút khỏi Thương Phong nhưng toàn bộ đã rút ra khỏi phạm vi của chủ thành, đồng thời tất cả đều bị hạ nghiêm lệnh tuyệt đối không thể có bất luận cử động xâm lấn gì.

Cuộc xâm lấn của Thần Hoàng quốc đối với Thương Phong quốc cũng lấy loại phương thức mà không ai ngờ tới này kết thúc.

Mà chuyện phát triển phía sau càng làm cho toàn bộ Thiên Huyền đại lục đều chìm trong chấn động kịch liệt... Ngày thứ năm sau khi Phượng Hoành Không trở lại Thần Hoàng đế quốc liền dùng hình thức công khai đưa cho Thương Phong Hoàng thất ròng rã năm mươi tỷ Tử Huyền Tệ để bồi thường, đồng thời còn tặng kèm theo ba mươi tấn Tử Tinh, cùng một vạn ba ngàn bộ giáp nhẹ cùng vũ khí đã được Phượng Hoàng Chi Viêm rèn luyện. Chiều hôm ấy, mấy trăm vạn Thần Hoàng quân ngay ngắn trật tự bắt đầu tiến vào Thương Phong quốc... Nhưng lần này không phải bọn họ tiến hành xâm lấn mà bị phái tới tất cả thành vực lớn của Thương Phong quốc, hiệp trợ Thương Phong quốc tiến hành trùng kiến cùng trọng chỉnh lại các thành trì, thôn chấn đã bị hủy diệt trong chiến loạn.

Trong đoạn thời gian này, tin tức mấy vị hoàng tử, trưởng lão của Phượng Hoàng Thần Tông Phượng cùng tin tức Phượng Hoàng Thành bị Vân Triệt quấy tới long trời lỡ đất giống như dung nham sôi sục, liên tục lan truyền trong phạm vi của thất quốc.

Kết hợp cả hai việc này lại thì cho dù là người ngu đi nữa cũng có thể mơ hồ đoán được đã có chuyện gì xảy ra.

Mặc dù lúc này bên trong Thương Phong quốc vẫn là một mảnh hỗn độn, nhưng rốt cục cũng đã nghênh đón quá trình vân khai vụ tán, cả nước trên dưới đều là một mảnh vui mừng. Vô số dân chúng trong Thương Phong quốc không còn đào vong, mà lại khóc rống, mang theo sự vui mừng trở lại cố hương của mình, đồng thời trong miệng bọn họ còn hô to danh tự"Vân Triệt", bởi vì bọn hắn biết tất cả đều là người này đã cứu vớt Thương Phong quốc từ bên bờ hủy diệt trở về.

Bên ngoài Thương Phong quốc, lúc này không chút nghi ngờ nào thì lục quốc đều đã rơi vào sự chấn kinh cùng chấn động kịch liệt tới cực điểm.

Nếu như Thần Hoàng chỉ vẻn vẹn lui binh thì cũng thôi đi, nhưng Thần Hoàng đế quốc không chỉ lui binh mà còn dùng cái giá trên trời để bồi thường, đồng thời đối phương còn xuất động gần bảy thành Thần Hoàng quân tới hiệp trợ Thương Phong quốc trọng chỉnh thiệt hại...

Nguyên nhân khiến Thần Hoàng đế quốc làm đến bước này khiến bọn hắn dùng ý nghĩ nông cạn nhất cũng không rét mà run. Thương Lan, Hắc Sát, Quỳ Thủy, Già La, Thiên Hương, trong những ngày này ngũ quốc chi đế đều không thể ngủ yên giấc, ăn cũng không trôi... Dù sao thì trong ba năm khi Thương Phong tao ngộ Thần Hoàng chi nạn, đối với việc lần lượt ăn nói khéo nép gần như thành khẩn cầu viện của Thương Phong Hoàng thất thì tất cả bọn hắn đều lựa chọn không nhìn, thậm chí còn đứng trước mặt người của Thương Phong quốc xé bao thư cầu cứu ra thành từng mảnh.

Thương Phong quốc có thể bức Thần Hoàng đế quốc tới mức này, nếu như đối phương muốn trả thù bọn hắn thì quả thật giống như là giỡn chơi vậy.

Nhất là Vân Triệt có tính tình kiên cường ngoan lệ tới cực điểm cùng thủ đoạn quyết tuyệt của hắn... Trên Thất Quốc bài vị chiến ở ba năm trước, ngũ quốc chi đế đều tận mắt chứng kiến qua!

Thương Phong quốc thoát khỏi bóng tối bắt đầu khôi phục sinh cơ, mà lúc này Thương Nguyệt lại vô cùng hoang mang. Ban ngày nàng phải lo liệu quốc sự, ban đêm còn phải phục thị Vân Triệt. Ngược lại lúc này Vân Triệt lại phá lệ thanh nhàn, mỗi sáng sớm đều sẽ đi tới trước mộ phần của Thương Vạn Hác làm bạn với Phượng Tuyết Nhi... Vì muốn chuộc lại lỗi lầm cho Phượng Hoành Không, Phượng Tuyết Nhi vẫn kiên trì muốn quỳ ở trước mộ phần của Thương Vạn Hác mười ngày mười đêm. Đối với sự kiên quyết của nàng, Vân Triệt cùng Thương Nguyệt cũng đành phải thuận theo nàng. Thời gian khác, Vân Triệt lại chủ yếu đi tới đi lui giữa Thương Phong Hoàng Thành cùng Lưu Vân Thành.

Mười ngày sau.

Lúc này là sáng sớm, trời đã sáng choang. Thương Nguyệt cũng đã tỉnh lại, kiều nhuyễn ngọc thể của nàng vẫn quấn thật chặt trên người Vân Triệt, không muốn rời giường. Ở biên giới của chăn gấm lộ ra cánh tay tuyết trắng giống như ngọc sứ trắng sáng chói mắt của nàng.

- Nữ hoàng bệ hạ, Quỳ Thủy quốc quân (tương tự với cách nói Quỳ Thủy chi đế hay đế hoàng của Quỳ Thủy quốc) Khuyết Vạn Lý cầu kiến... Từ canh năm Khuyết Vạn Lý đã chờ ở ngoài điện, một mực đợi đến bây giờ.

Bên ngoài màn lụa truyền đến thanh âm cung kính do cung nữ thiếp thân của Thương Nguyệt phát ra. Thương Nguyệt híp nửa mắt, ngọc thể trần trụi của nàng nhẹ nhàng ma sát lên ngực Vân Triệt, lười biếng nói:

- Đã biết, để hắn đợi thêm nửa canh giờ nữa đi.

- Được.

Sau khi cung nữ kia rời đi, Thương Nguyệt liền mở to mắt, nàng xốc mền gấm lên, lập tức, mảng lớn ngọc thể tuyết cơ trần trụi liền hiện lên trước mắt Vân Triệt, Vân Triệt khẽ vươn tay, kéo nàng vào trong ngực mình thêm một lần nữa:

- Đi gặp hắn làm gì, bảo hắn để quốc lễ lại sau đó xéo đi là được.

Thương Nguyệt cười nhẹ lắc đầu:

- Hảo phu quân, ngươi cũng nên rời giường đi. Tuyết Nhi muội muội đã quỳ đầy đủ mười ngày mười đêm trước lăng của phụ hoàng. Nếu như hôm nay ngươi không mang nàng trở về thì ngay cả ta cũng đau lòng muốn chết.

Thương Nguyệt đơn giản phủ thêm phượng sa lên thân, sau đó nàng liền quỳ trên giường, lấy một đôi ngọc thủ tinh tế như gấm mặc y phục, chải tốt mái tóc cho Vân Triệt, sau đó mới tựu mình mặc phượng bào, đội mũ phượng, bước chân vội vã, tự thân đi chuẩn bị điểm tâm cho Vân Triệt.

Sau khi rơi khỏi Hoàng cung, Vân Triệt liền dùng toàn lực phi hành, đi thẳng tới khu vực thành Bắc. Vân Triệt hơi liếc mắt liền nhìn thấy một thiếu nữ đang yên lặng quỳ trước lăng của Thương Vạn Hác. Trán nàng rủ xuống, hai tay chắp ở trước ngực, gò má tuyết trắng của nàng yên tĩnh mà thành kính. Sương sớm khiến cho mái tóc cùng váy của nàng ướt nhẹp, thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại lại có vẻ cô đơn của nàng khiến cho người ta nhìn một chút liền cảm thấy vô cùng đau lòng.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment