Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 731 - Chương 732: Ngắn Ngủi Bình Tĩnh

. ._366__2" class="block_" lang="en">Trang 366# 2

 

 

 

Chương 732: Ngắn ngủi bình tĩnh



- Tuyết Nhi, đã qua mười ngày mười đêm, phụ hoàng hắn trên trời có linh thiêng sớm đã cảm nhận được sự chân thành của ngươi, nhất định hiện tại hắn cũng giống như chúng ta, trong lòng đều yêu thương ngươi bởi vậy ngươi hay cùng ta trở về đi thôi.

Im lặng rơi xuống sau lưng Phượng Tuyết Nhi, Vân Triệt nhẹ nhàng nói, sau đó hắn liền quỳ xuống phía trước lăng, trang trọng cúi đầu.

Đôi mắt đẹp của Phượng Tuyết Nhi chậm rãi mở ra, một đạo thần lộ trong suốt từ trên mi mắt thon dài của nàng lặng yên nhỏ xuống, nàng lập tức dựa lên thân thể Vân triệt, nhẹ nhàng nói:

- Ta biết, những việc ta làm đối với phụ hoàngcủa Vân ca ca, đối với Thương Phong quốc đã bị phá thành mảnh nhỏ thì ngay cả một chút xíu đền bù cũng không tính. Chắc chắn là nữ hoàng tỷ tỷ hận phụ hoàngta, hận Thần Hoàng đế quốc ta nhiều hơn so với bất kỳ kẻ nào thế nhưng nàng lại lựa chọn tha thứ tất cả.

- Nữ hoàng tỷ tỷ quả thực là một người vĩ đại, trách không được nàng có thể trở thành thê tử của Vân ca ca.

Vân Triệt hơi mỉm cười nói:

- Đối với Nguyệt Nhi mà nói, nàng muốn dùng thời gian ngắn nhất xua tan kiếp nạn rơi xuống Thương Phong, sau đó thu hoạch được thời gian yên ổn thật lâu, về phần những thứ còn lại nàng đều có thể nỗ lực buông xuống. Sau khi phụ hoàngngươi trở về, hắn cũng đã nỗ lực đền bù rất lớn cho Thương Phong. Trong năm ngày ngắn ngủi, hắn không mang 500 ức Tử Huyền Tệ giao cho Thương Phong Hoàng thất mà còn tặng kèm theo đại lượng Tử Tinh cùng khải giáp. Đồng thời hắn còn lựa chọn công khai làm tất cả nhằm trợ giúp Thương Phong chấn nhiếp ngũ quốc còn lại. Hắn đang dùng phương thức của riêng mình để sám hối cùng chuộc tội. Mặc dù tai nạn trong ba năm này không thể bị lãng quên trong dòng sông lịch sử nhưng dưới sự nỗ lực của đế vương hai nước, có lẽ mọi chuyện sẽ qua rất nhanh. Cho nên, Tuyết Nhi cũng không cần luôn luôn đặt mọi chuyện ở trong lòng mình. Ngươi có thể sống một đời an nhiên khoái lạc, mới là tâm nguyện lớn nhất của phụ hoàngngươi.

- Ừm!

Phượng Tuyết Nhi dựa lên vai Vân Triệt, trên mặt nàng lộ ra một nụ cười tuyệt mỹ yếu ớt.

- Chúng ta trở về đi! Ta dẫn ngươi đi gặp gia gia cùng tiểu cô mụ của ta.

Bởi vì quan hệ với Phượng Tuyết Nhi nên bên trong hận ý thấu xương của Vân Triệt đối với Phượng Hoành Không lại có một chút đồ vật phức tạp hơi trộn lẫn. Hắn biết rõ, sở dĩ Phượng Hoành Không để Phượng Tuyết Nhi lưu lại Thương Phong quốc, nguyên nhân chủ yếu nhất cũng không phải là bảo toàn tôn nghiêm cho Thần Hoàng đế quốc mà là bởi vì ya nguyện của Phượng Tuyết Nhi. Nếu như Phượng Tuyết Nhi không muốn, cho dù phải thực hiện năm điều kiện tàn khốc kia thì hắn cũng sẽ không đáp ứng để nàng ở lại nơi này.

Mang nữ nhi của mình giao cho một cừu nhân đã giết chết bốn nhi tử của mình có thể thấy được sự yêu chiều của Phượng Hoành Không đối với Phượng Tuyết Nhi không chỉ là mãnh liệt mà chính là một lòng không một tia tạp chất. Lòng dạ của hắn phải rộng lớn hơn rất nhiều so với việc trước kia Vân Triệt bị cừu hận che hết tầm mắt.

Ngay khi Vân Triệt cùng Phượng Tuyết Nhi trở lại Thương Phong Hoàng Thành liền vừa vặn nhìn thấy Hạ Nguyên Bá cùng Thiên Hạ Đệ Nhất sóng vai đi ra khỏi Hoàng Cung. Cảm giác được khí tức ba động, Hạ Nguyên Bá hơi ngẩng đầu lên. Trong khoảnh khắc nhãn tình của hắn liền sáng lên, hắn vội vàng bay về phía Vân Triệt:

- Tỷ phu, Tuyết Nhi muội muội.

- Thiên Hạ đại ca, Nguyên Bá, ta vừa vặn muốn đi tìm các ngươi. Hiện tại ta muốn dẫn Tuyết Nhi trở về Lưu Vân Thành, các ngươi có muốn cùng ta trở về hay không?

Vân Triệt mở miệng hỏi hai người.

- Tỷ phu, ta cũng đang muốn tìm ngươi. Tuy nhiên ta là muốn tới nói lời từ biệt với ngươi.

Sau khi nghe được ba chữ"Lưu Vân Thành" trong miệng Vân Triệt, trong khoảnh khắc ánh mắt của Hạ Nguyên Bá liền hơi ảm đạm xuống. Nơi đó là cố hương của hắn, nhưng ở nơi này đã không còn ai là thân nhân của hắn. Cha hắn đang ở Thần Hoàng xa xôi, tỷ tỷ lại bặt vô âm tín, mà mẫu thân...

- Tạm biệt ngươi muốn về Hoàng Cực Thánh Vực sao?

Vân Triệt kinh ngạc nói.

- Ừm!

Hạ Nguyên Bá gật đầu:

- Chiến loạn tại Thương Phong đã kết thúc, cho dù ta lưu lại nơi này cũng không có việc gì làm. Lúc trước, khi ta từ Hoàng Cực Thánh Vực chạy tới đã dùng Thiên Thánh Thần Chu của Thánh Đế đại nhân. Đối với Hoàng Cực Thánh Vực mà nói Thiên Thánh Thần Chu là đồ vật cực kỳ trọng yếu, ta mang nó đi khỏi Thánh Vực lâu như vậy đã có chút không ổn, sư phụ truyền âm thúc giục ta trở về rất nhiều lần, còn nói đây là ý tứ của Thánh Đế đại nhân.

- Mặt khác mấy tháng sau dường như bọn họ muốn ta tới Chí Tôn Hải Điện tham gia Ma Kiếm đại hội, nên ta cần sớm trở về để chuẩn bị. Tuy rằng rất không nỡ rời xa tỷ phu cùng Tuyết Như sư tỷ, nhưng trước hết ta cần trở về Hoàng Cực Thánh Vực một chuyến. Trên đường trở về, ta còn muốn đi tới Hắc Nguyệt thương hội nhìn phụ thân ta.

- Ma Kiếm Đại Hội!

Thần sắc Vân Triệt chợt động nói:

- Sư phụ ngươi nói muốn dẫn ngươi tham gia vậy hắn có nói qua chút chi tiết nào liên quan tới Ma Kiếm đại hội không?

- Không, lúc ta hỏi sư phụ chỉ bảo để sau hãy nói. Tỷ phu, ngươi cũng biết tới Ma Kiếm đại hội sao?

- Ta cũng chỉ nghe thấy người của Hắc Nguyệt thương hội nói đến cái tên này, đại khái còn phải trải qua năm tháng thời gian nữa, còn lại ta cũng hoàn toàn không biết gì cả. Mặt khác, không có gì bất ngờ xảy ra thì đến lúc đó ta cũng sẽ tới tham gia Ma Kiếm đại hội.

- A! Tỷ phu ngươi cũng sẽ đi sao?

Tinh thần Hạ Nguyên Bá chợt chấn động. Hắn cũng không hỏi nguyên do, lập tức gật đầu nói:

- Tốt! Vậy đến lúc đó ta nhất định sẽ theo sư phụ đi tới đó.

Vân Triệt thoáng tưởng tượng, nói:

- Đến lúc đó, việc ta tham gia Ma Kiếm đại hội chỉ là thứ yếu, chủ yếu là ta có việc muốn đi tới Chí Tôn Hải Điện một chuyến. Nguyên Bá, sau khi ngươi trở về hãy hướng sư phụ ngươi thăm dò thêm một số sự tình có liên quan tới Chí Tôn Hải Điện, có lẽ là ta sẽ dùng tới.

- Ừm, ta hiểu, đến lúc đó ta sẽ nghĩ biện pháp truyền âm cho ngươi. Tỷ phu, ta phải đi rồi, hẹn gặp lại ngươi ở Chí Tôn Hải Điện.

Thân thể Hạ Nguyên Bá chợt phiêu phù lên, chuẩn bị bay khỏi nơi này. Những ngày gần đây, Thiên Thánh Thần Chu một mực dừng ở phía Nam của Thương Phong Hoàng Thành, vô cùng bắt mắt nhưng khí tràng mạnh mẽ của nó lại khiến cho không người nào có thể tới gần mà chỉ có thể đứng ở phía xa nhìn lại.

- Chờ một chút!

Vân Triệt đột nhiên lên tiếng gọi Hạ Nguyên Bá lại, chân mày hắn hơi chìm xuống, thận trọng nói:

- Nguyên Bá, ta nghe nói Thánh Chủ của Hoàng Cực Thánh Vực cũng không có con nối dõi, mà chỉ có mấy vị nghia tử, chuyện này là thật sao?

- Chính xác là như thế.

Hạ Nguyên Bá khẽ gật đầu nói:

- Nghe sư phụ nói, dường như là bởi vì một lần tu luyện nào đó, huyền khí trong cơ thể Thánh Chủ gặp phải náo động tạo nên thương tổn cho bản thân khiến Thánh Chủ không thể có hậu đại, cho nên ngài đã thu bảy cái, vẫn là tám cái nghĩa tử, nghe nói người giữ vị trí Thánh Chủ đời sau chính là do Thánh Chủ đại nhân tuyển chọn từ trong số nghĩa tử này, cho nên dường như giữa bọn hắn vẫn một mực cạnh tranh rất kịch liệt.

Vân Triệt tiếp tục nói:

- Ta nghe nói cho tới bây giờ chiếc Thiên Thánh Thần Chu kia đều chỉ do một mình Thánh Đế khống chế, ngay cả nghĩa tử của hắn cũng không có tư cách đụng chạm tới có phải không?

- Ừm!

Hạ Nguyên Bá gật đầu thêm một lần nữa nói:

- Cho nên việc Thánh Chủ đại nhân cho ta mượn Thiên Thánh Thần Chu cũng khiến ta rất bất ngờ.

Vân Triệt trầm ngâm trong thời gian ngắn ngủi, sắc mặt thận trọng nói:

- Sau khi ngươi trở về Hoàng Cực Thánh Vực phải cẩn thận những 'Nghĩa Tử' kia của Thánh Đế!

Thần sắc Hạ Nguyên Bá khẽ giật mình, hắn lập tức minh bạch ý trong lời nói của Vân Triệt, hắn chăm chú gật đầu nói:

- Ta đã biết. Tỷ phu ngươi yên tâm, ta đã không còn Hạ Nguyên Bá chỉ có thể mặc người ức hiếp năm đó nhờ tỷ phu bảo hộ nữa! Mặt khác, thời điểm ta ở Thánh Vực luôn độc lập tu luyện, bọn hắn cơ bản không hề tiếp xúc với ai, tuy nhiên ta vẫn sẽ đề phòng.

- Tỷ phu, năm tháng sau, ta nhất định sẽ trở nên mạnh hơn!

Hạ Nguyên Bá bỏ xuống tất cả ngây thơ cùng do dự trước kia, hắn vung tay về phía Vân Triệt, thoải mái bay lên, bay về phía Nam của Thương Phong Hoàng Thành.

- Thiên phú của Hạ huynh đệ khiến cho người ta nhìn mà than thở, không ngơ tâm tính của hắn lại thuần lương như thế. Trong tương lai hắn chắc chắn sẽ là nhất phương chi đế.

Nhìn theo phuong hướng Hạ Nguyên Bá rời đi, Thiên Hạ Đệ Nhất liền nơi ra lời tán tán từ tận đáy lòng. Thiên Hạ Đệ Nhất có địch ý thậm chí là oán hận cực mạnh đối với tứ đại thánh địa trên Thiên Huyền Đại Lục nhưng đối với Hạ Nguyên Bá thuộc Hoàng Cực Thánh Vực hắn lại không hề sinh ra một tia phản cảm nào.

- Ừm tuy nhiên nhất định là ngươi sẽ không thể tưởng tượng nổi bộ dáng của hắn năm đó.

Vân Triệt mỉm cười nói, hắn chợt xoay người lại:

- Thiên Hạ đại ca, ngươi hãy cùng chúng ta trở Lưu Vân Thành một chuyến, ta có một việc vẫn một mực quên nói với ngươi.

Thiên Hạ Đệ Nhất ngạc nhiên nói:

- A!

- Là chuyện vui. Thất muội đã có thai nửa tháng.

Vân Triệt vừa cười vừa nói, những ngày này, mỗi ngày đều trở về Lưu Vân Thành một chuyến, không cần thử mạch mà chỉ vẻn vẹn liếc mắt hắn liền có thể hoàn toàn xác định được việc này. Tốt xấu gì thì hắn cũng là người tự thân phối"Linh Dược", làm sao có thể phán đoán thất bại được.

Thiên Hạ Đệ Nhất lập tức giật mình nói:

- Cái này, làm sao lại nhanh như vậy! Tiêu Vân tiểu tử kia thật không được, ta nhất định phải lập tức mang lão Thất trở về, tiến hành an dưỡng thật tốt.

Nhìn bộ dáng Thiên Hạ Đệ Nhất lộ ra chút bối rối, Vân Triệt liền khoát tay nói:

- Ngươi vẫn nên từ bỏ ý định đi, nếu như trở về gia tộc, bọn hắn sẽ bị rất nhiều phương diện làm phiền cùng trói buộc. Để bọn họ lưu lại Lưu Vân Thành, hai phu thê bọn họ sẽ có thể hoàn toàn hưởng thụ thế giới của riêng mình, mỗi ngày đều tiêu sái mà sống, đối với Thất muội đang mang bầu mà nói, đây mới là trạng thái cùng hoàn cảnh không gì tốt hơn. Hiện tại coi như ngươi cứng rắn bắt bọn hắn trở về thì ta khẳng định rằng bọn hắn nhất định sẽ không đáp ứng.

Đương nhiên, đối với Vân Triệt mà nói ở đằng sau còn có một nguyên nhân trọng yếu hơn đó chính là vì Tiêu Liệt.

Thiên Hạ Đệ Nhất thoáng tỉnh táo lại, hơi chút suy nghĩ liền thở dài nói:

- Có lẽ đúng là như vậy. Cũng tốt, Vân huynh đệ, ta sẽ trở về Lưu Vân Thành cùng các ngươi. Tuy rằng nơi đó không có nguy hiểm gì, nhưng hiện tại lão Thất đang ở tình huống này, nếu như không ở bên người nàng thì thực sự là ta khó có thể yên tâm được.

- Hảo!

Vân Triệt gật đầu, hắn lập tức vươn tay ra, triệu hoán Thái Cổ Huyền Chu.

Từ sau khi Thần Hoàng quân rút lui, mỗi ngày trôi qua bầu không khí trong Lưu Vân Thành đều phát sinh biến hoá. Tới hôm nay, toàn bộ đại quân của Thần Hoàng đế quốc đã rút khỏi phạm vi xung quanh Lưu Vân Thành, trên dưới toàn thành tràn đầy khí tức vui mừng.

Vừa về tới Tiêu Môn, ngay khi nhìn thấy Tiêu Vân cùng Thiên Hạ Đệ Thất, Thiên Hạ Đệ Nhất liền bất chấp mọi thứ, trực tiếp vọt tới trước mặt hai người nói:

- Thất Muội, Vân huynh đệ nói ngươi có thai, chuyện này là thật sao?

Sau khi nói xong hắn còn hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Vân đang đứng bên cạnh.

Lúc này, Tiêu Vân có chút ngượng ngùng, cánh tay hắn hơi gãi gãi da đầu, mà gương mặt Thiên Hạ Đệ Thất thì lại hiện ra vẻ đắc ý:

- Đương nhiên, lời Vân đại ca nói thì sao có thể là giả được. Hừ, uổng cho sáu vị huynh trưởng các ngươi, đã qua nhiều năm như vậy đều không sinh tôn tử cho phụ thân ẵm, vẫn là lão Thất ta ghê gớm nhất.

Sau một hồi nói chuyện, khuôn mặt Thiên Hạ Đệ Nhất liền hiện lên vẻ buồn bực nói:

- Vậy ngươi phải bảo vệ thân thể thật tốt, nếu như có vấn đề gì thì nhất định phải lập tức nói cho ta biết.

- Ha ha! Thiên Hạ đại ca thật sự là quan tâm quá tới loạn, Thất muội có huyền lực cấp Bá Hoàng cùng Tự Nhiên Chi Lực hộ thân, mỗi ngày đều có lưu vân vòng quanh tạo thành mấy trăm vòng lưu vân bay lên, ngay cả nửa điểm sự tình đều khó có khả năng xảy ra.

Vân Triệt đi tới, cười tủm tỉm nói.

- A!

Tiêu Linh Tịch vốn muốn phóng tới nhưng khi nhìn thấy thiếu nữ mặc xích kim y bên người Vân Triệt nàng liền ngừng bước, đôi mắt đẹp của nàng chợt trợn to, trong miệng phát ra một tiếng kinh hô:

- Tiểu Triệt, nàng chẳng lẽ...

- Đúng vậy.

Bất luận là người nào lần đầu nhìn thấy Phượng Tuyết Nhi đều sẽ có một loại cảm giác giống như rơi vào mộng cảnh, cho dù là nữ nhân cũng vậy. Bởi vì dung nhan cùng khí chất của nàng đẹp tới mức gần như hư huyễn. Tuy người khác gọi nàng là Tuyết công chúa, nhưng cho dù là bông tuyết đẹp nhất trên thế gian này cũng không thể diễn tả ra được vẻ đẹp thuần mỹ của nàng.

Chỉ là trên đời này người có thể may mắn tận mắt nhìn thấy dung nhan thực sự của Tuyết công chúa thực sự là quá ít.

Lúc này Tiêu Vân cùng Thiên Hạ Đệ Thất cũng nhìn về phía Phượng Tuyết Nhi, chỉ trong một nháy mắt, ánh mắt của bọn hắn liền hoàn toàn ngưng lại, bọn họ như rơi vào một trận thất hồn lạc phách, không thể dời đi.

- Phượng Tuyết Nhi gặp qua Tiêu ca ca, Đệ Thất tỷ tỷ, còn có tiểu cô mụ.

Phượng Tuyết Nhi dịu dàng thi lễ, khi đối mặt với Tiêu Linh Tịch nàng lại ngọt ngào cười nói một tiếng. Bởi vì nàng biết, người đứng trước mặt nàng chính là người lớn lên cùng Vân Triệt. Đối với Vân Triệt mà nói, tiểu cô mụ chính là thân nhân trọng yếu nhất của hắn.

- A!

Hai mắt Tiêu Vân trợn đến lớn nhất, qua một lúc lâu chìm trong mộng ảo, hắn mới ý thức được điều gì đó, trong miệng hắn lạp tức than nhẹ:

- Chỉ đơn giản liếc nhìn liền có thể thấy được dung mạo của nàng còn vượt qua Tiểu Yêu Hậu.

Thiên Hạ Đệ Thất đột nhiên đưa tay lên che hai mắt Tiêu Vân lại, nàng tức giận nói:

- Ở trước mặt ta lại dám nhìn nữ hài tử khác như vậy. Hừ! Ta không cho phép ngươi nhìn tiếp!

Nhưng khi quay đầu lại nàng liền nở nụ cười rạng rỡ nói:

- Tuyết Nhi muội muội tốt, những ngày này chúng ta đều muốn Vân đại ca đưa ngươi tới đây. Thật không hổ là đệ nhất mỹ nữ trong truyền thuyết của Thiên Huyền đại lục, ngươi tuyệt đối là người đẹp nhất mà đời ta từng thấy qua.

Đồng thời trong lòng Thiên Hạ Đệ Nhất lại yên lặng nói thêm một câu:

- Bất quá chỉ là một người, đằng sau vẫn còn có một người là Tiểu Yêu Hậu nữa! Nếu như hai người các nàng đứng chung một chỗ thì đoán chừng ngay cả ánh sáng của nhật nguyệt cũng không dám chiếu tới.

- Đệ nhất mỹ nữ của Thiên Huyền đại lục quả nhiên là danh bất hư truyền.

Ngay khi Tiêu Linh Tịch nhìn thấy dung mạo của Phượng Tuyết Nhi nàng liền cảm thấy ngay cả Hạ Khuynh Nguyệt cũng không đủ để che lại tuyệt thế phong hoa của nữ nhân này, dường như nàng đang nhẹ giọng nỉ non nói một mình, trong đôi mắt sáng của nàng ẩn ẩn lay động một chút ý vị phức tạp.

- Tuyết Nhi cám ơn tiểu cô mụ cùng Đệ Thất tỷ tỷ khích lệ.

Phượng Tuyết Nhi nhẹ nhàng hạ thấp người, khóe miệng nàng khẽ nở nụ cười thản nhiên. Mỗi một câu nói cùng nụ cười của nàng đều không giống như là công chúa Thần Hoàng mà lại giống như một Tinh Linh đi ra từ trong truyện cổ tích.

- Triệt nhi, ngươi đã trở về!

Giọng nói ôn hòa của Tiêu Liệt chợt vang lên. So với trạng thái suy yếu trước đó, lúc này mới qua nửa tháng thời gian nhưng bước chân Tiêu Liệt đã rất vững chắc, khuôn mặt tỏa ra hồng quang, trên mặt hắn hiện lên nụ cười phát ra từ đáy lòng. Vân Triệt lập tức nắm tay Phượng Tuyết Nhi kéo qua nói:

- Tuyết Nhi, đây chính là gia gia của ta, gia gia chính là người đã nuôi dưỡng ta lớn lên.

- Tuyết Nhi gặp qua Tiêu gia gia.

Phượng Tuyết Nhi tiến về phía trước một bước, chắp hai tay áo lại, hoàn hoàn chỉnh chỉnh hành lễ của một vãn bối.

Tiêu Liệt hơi đánh giá Phượng Tuyết Nhi sau đó liền thở dài một hơi thật sâu:

- Mặc dù ta ở vùng đất hoang của Thương Phong nhưng danh tự của Tuyết công chúa Thần Hoàng đế quốc vẫn giống như sét đánh bên tai. Thật không nghĩ tới ta lại may mắn có thể tự mình gặp mặt Tuyết công chúa, thật sự là tam sinh hữu hạnh.

Phượng Tuyết Nhi ôn nhu nói:

- Có thể nhìn thấy gia gia của Vân ca ca thì Tuyết Nhi mới là người cảm thấy vui vẻ.

- Ha ha ha ha, thật sự là hảo hài tử.

Tiêu Liệt thoải mái cười to, bên trong sự sợ hãi thán phục mang theo mấy phần yêu thích. Hắn thực sự không nghĩ ra vì sao Tuyết công chúa có thân phận tôn quý nhất, có thể một tay che trời trong Thần Hoàng đế quốc lại là một người dịu dàng động lòng người như thế, nàng không hề tỏ ra chút tư thái nào, thậm chí còn hành lễ với hắn.

Lúc này, Tiêu Linh Tịch lặng lẽ đi tới bên cạnh Vân Triệt, vươn tay ra bắt lấy ngón tay phải của hắn, nàng có chút gấp gáp gãi gãi ta, quai hàm rõ ràng hơi chút nâng lên:

- Tiểu Triệt, ngươi thành thành thật thật bàn giao, đến cùng thì ngươi đã xảy ra chuyện gì cùng... vị Thiên Huyền đệ nhất mỹ nữ, Tuyết công chúa này? Ba năm trước đây ngươi chính cũng vì nàng mà xảy ra chuyện, hiện tại vì sao nàng lại lưu ở bên cạnh ngươi, còn còn gọi ngươi thân mật như vậy...Hừ!

Tiếng hừ sau cùng của Tiêu Linh Tịch cực kỳ nhỏ nhẹ nhưng Vân Triệt vẫn nghe được vô cùng rõ ràng. Hắn nhỏ giọng nói:

- Nói đến chuyện này thì có một chút phức tạp, nếu như ngươi muốn biết thì có thể đến hỏi nữ hoàng tỷ tỷ của ngươi. Tiểu cô mụ, không phải là ngươi đang ghen chứ?

- Đúng vậy! Ta đang ăn dấm!

Tiêu Linh Tịch dùng ngón tay hung hăng véo Vân Triệt, nàng lập tức bĩu môi xoay người sang chỗ khác, một bộ dáng không muốn để ý tới hắn.

Nếu như có nữ hài xuất hiện bên cạnh Vân Triệt thì cho dù là nàng có chút ghen ghét nhưng cũng không đến mức quá mãnh liệt. Nhưng hết lần này đến lần khác Tuyết công chúa lại quá mức hoàn mỹ, không một tì vết, đủ để ép xuống toàn bộ quang hoa của bất kỳ nữ tử nào trên thế gian. Lời nói, cử động cùng ánh mắt thân mật của Phượng Tuyết Nhi đối với Vân Triệt, cộng thêm ánh mắt của Vân Triệt khiến đáy lòng Tiêu Linh Tịch không thể ngăn cản xuất hiện một cảm giác nguy cơ mãnh liệt mà trước nay nàng chưa từng cảm nhận được.

Vân Triệt khẽ nhếch miệng, hắn chợt nắm chặt bàn tay nhỏ của Tiêu Linh Tịch không cho nàng tránh thoát. Khi hắn vừa muốn nói nhỏ bên tai nàng thì chân mày hắn chợt nhảy lên. Vân Triệt lập tức quay đầu lại, ánh mắt sắc bén của hắn bắn thẳng về phương Bắc.

- Tiểu Triệt, sao thế?

Động tác đột nhiên trở nên cứng ngắc cùng phản ứng thất lạc của Vân Triệt khiến Tiêu Linh Tịch vội vàng quay người trở lại,

nàng lập tức lo lắng nhìn hắn hỏi.

Lúc này, cặp chân mày đang xoắn chặt của Vân Triệt liền chậm rãi triển khai, ánh mắt hắn cũng theo đó mà thu hồi lại. Vân Triệt bỗng nhiên mở miệng nhỏ giọng hỏi:

- Tiểu cô mụ, trong khoảng thời gian này Phần Tuyệt Trần có xuất hiện không?

- Phần Tuyệt Trần!

Tiêu Linh Tịch chợt giật mình, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Ngày đó sau khi hắn rời đi liền không xuất hiện nữa.

Nghĩ đến cuộc ước chiến giữa hai người, trên mặt của nàng lập tức tràn đầy lo lắng nói:

- Còn hai tháng rưỡi thời gian nữa, đến lúc đó, ngươi thật sự muốn đi sao?

- Ừm, giữa ta và hắn nhất định phải có một cái kết quả. Tuy nhiên tiểu cô mụ hoàn toàn không cần lo lắng, đừng quên, ta là người có được phương pháp chạy trốn lợi hại nhất trên cái thế giới này.

Trên mặt Vân Triệt hiện ra vẻ nhẹ nhõm nói.

Tiêu Linh Tịch khẽ động bờ môi, muốn nói lại thôi, sau cùng lại hóa thành một câu nỉ non nhẹ nhàng:

- Bất luận là như thế nào thì ngươi nhất định phải bình an.

- Mấy ngày nay, ta đều sẽ lưu lại trong nhà, Tuyết Nhi sẽ ở lại cùng ta. Năm ngày sau, ta liền mang Tuyết Nhi trở về Băng Vân Tiên Cung.

Ánh mắt Vân Triệt hướng về phương Bắc, trên nặt hắn lộ ra dáng vẻ thất hồn lạc phách rất hiếm thấy. Hắn nhất định phải bảo vệ Băng Vân Tiên Cung thật cẩn thận, một nửa là do Cung Dục Tiên nhờ vả trước khi lâm chung, còn một nửa là bù đắp một phần thua thiệt cho Sở Nguyệt Thiền.

Ròng rã năm năm bặt vô âm tín, sau khi lấy được kết quả cực kêm ở Hắc Nguyệt thương hội, hiện nay mỗi lần thân ảnh Sở Nguyệt Thiền thoáng hiện qua trong đầu thì nội tâm hắn đều sẽ cảm nhận được một trận đau nhói.

Bốn ngày sau đó, Thần Hoàng Thành.

Theo không gian vặn vẹo, Vân Triệt lần nữa trở về nơi này. Lúc này hắn đã đổi một thân y phục không chút nào bắt mắt, sau khi thu hồi Thái Cổ Huyền Chu, hắn liền tiến vào trong Hắc Nguyệt thương hội.

- Ha ha, ngươi đã đến, tính toán ra thì hẳn là không hơn không kém trong khoảng hai ngày này.

Vừa tiến vào tầng thứ bảy của Hắc Nguyệt thương hội, bên tai Vân Triệt liền vang lên thanh âm của Tử Cực.

- Vân công tử, mời tới bên này.

Vẫn là ba vị thiếu nữ khi trước, vẫn là cái bàn đã cổ đình kia. Tuy nhiên lần này, Vân Triệt không có ngồi xuống trước mặt Tử Cực mà lại chọn một vị trí khác nói:

- Tử tiền bối, đã qua mười lăm ngày, ta tin tưởng tiền bối đã biết được mục đích lần này vãn bối tới đây.

Tử Cực nở nụ cười ôn hòa, hắn chợt vươn tay ra, đẩy ba cái không gian giới chỉ tỏa ra tử sắc lóng lánh tới trước người Vân Triệt, đồng thời mở miệng nói:

- Tổng cộng 90 ngàn cân Luyện Ngục Nham, 300 cân Phần Ma Đằng trên 90 năm tuổi, sáu ngàn gốc La Sát Tồi Tâm Đường, một vạn hai ngàn khỏa Khô Lâu Tử, sáu ngàn gốc Khô Hồn Thảo, toàn bộ đều ở bên trong, ngươi hãy kiểm tra thực hư một phen đi.

Bốn mươi chín loại tài liệu, vô luận tên, năm, quy cách hay số lượng đều được Tử Cực nói ra không sai chút nào. Vân Triệt cầm qua ba mai không gian giới chỉ, nhìn cũng không nhìn liền trực tiếp thu hồi:

- Không cần, vãn bối sao có thể không tin tưởng Tử tiền bối được.

Nói xong, Vân Triệt liền xuất ra Huyền Tệ, sau khi thanh toán xong xuôi hắn vẫn còn lại trên dưới bốn trăm vạn Tử Huyền Tệ.

Khoản tiền lớn mười triệu Tử Huyền Tệ sau khi bàn gian xong liền cơ bản nhìn thấy đáy.

- Vân Triệt, không ngờ ngươi chỉ dùng lực lượng một người lại có thể bức Phượng Hoàng Thần Tông tới bước này, quả thực là khiến lão phu khiếp sợ không thôi. Hiện tại, cho dù là bên trong tứ đại thánh địa cũng đã không có ai không biết đến tên của ngươi.

Tử Cực nhìn Vân Triệt, trên mặt hắn lộ ra vẻ tán thưởng.

- Tử tiền bối quá khen.

Vân Triệt bình thản đáp lại, dường như hắn cũng không muốn nói tiếp về cái đề tài này nữa nên liền mở miệng nói:

- Lần này vãn bối đến đây, còn có một chuyện khác cần ủy thác với Tử tiền bối. Chuyện này, cũng chỉ có người của Hắc Nguyệt thương hội mới có thể làm được trong thời gian ngắn nhất.

- Mời nói.

Tử Cực vẫn nở nụ cười nhạt, có chút khách khí nói.

- Ta cần ba mai huyền đan của huyền thú cao đẳng. Tốt nhất là huyền đan của Quân Huyền thú, nếu như quá khó tìm thì Bá Huyền thú cũng được.

Vân Triệt trịnh trọng nói.

Tay Tử Cực đặt ở trên bàn đá, ngón tay của hắn điểm nhẹ hai cái lên trên mặt bàn. Hắn rất bình tĩnh trầm ngâm một phen, sau đó liền chậm rãi nói:

- Trên thế gian này, Quân Huyền thú vốn lác đác không có mấy, muốn săn giết là khó càng thêm khó. Một mai huyền đan hoàn chỉnh của Quân Huyền thú là bảo vật vô giá chân chính, dù cho là Hắc Nguyệt thương hội ta muốn bắt đầu tìm kiếm cũng là vạn năm khó cầu.

Vân Triệt xòe bàn tay ra, giữa ngón tay hắn kẹp lấy ba viên Bá Hoàng đan sáng lấp lánh nói:

- Nếu như Tử tiền bối có thể vì vãn bối tìm được ba mai huyền đan hoàn chỉnh của Quân Huyền thú thì vãn bối nguyện lấy ba mai Bảo Đan này làm trao đổi. Nếu chỉ có thể tìm tới huyền đan của Bá Huyền thú thì vãn bối cũng chỉ có thể dùng Huyền Tệ hoặc Tử Tinh để trao đổi.

Lời nói của Vân Triệt khiến cho con mắt của Tử Cực hơi sáng lên, hắn vô cùng rõ ràng nếu như có thể đạt được một mai Bảo Đan trong tay Vân Triệt thì hắn liền có thể bồi dưỡng ra được một đời kỳ tài trẻ tuổi. Ý nghĩa của nó còn trọng đại hơn rất nhiều so với một mai huyền đan của Quân Huyền. Hắn lập tức mỉm cười gật đầu nói:

- Đã vậy thì Hắc Nguyệt thương hội ta tự nhiên sẽ toàn lực ứng phó. Không biết tới khi nào thì ngươi cần tới ba mai huyền đan cấp Quân Huyền này?

Vân Triệt hơi chút suy nghĩ liền nói:

- Nếu như vãn bối không có phán đoán sai, tại thời điểm bốn tháng rưỡi sau, khi Ma Kiếm đại hội bât đầu, hẳn là Tử tiền bối cũng sẽ tới tham gia, đến lúc đó Tử tiền bối giao cho vãn bối là được rồi.

Tử Cực mỉm cười gật đầu, mà cái gật đầu này của hắn cũng không thể nghi ngờ là đã ngầm thừa nhận quả thực là bản thân sẽ tới tham gia Ma Kiếm Đại Hội:

- Nói tới Ma Kiếm đại hội thì mười mai Bảo Đan ngươi muốn ủy thác cho Hắc Nguyệt thương hội ta liền ở trên Ma Kiếm đại hội tiến hành đấu giá, ở nơi đó tụ tập những cường giả đỉnh phong nhất trên đại lục, các thánh địa chi chủ cũng sẽ đích thân tới, Thần Đan do tôn sư sở luyện chính là thần vật có thể nói một cách đơn gian là kinh nhờn phương thức đấu giá bình thường nhưng nếu như đấu giá tại Ma Kiếm đại hội thì ngược lại là không có gì thích hợp bằng.

Vân Triệt yên lặng tính toán thời gian, nói:

- Đã vậy, liền theo lời của Tử tiền bối đi. Vãn bối còn việc khác, xin cáo từ.

Vân Triệt liền xoay người sang chỗ khác, lập tức muốn rời đi, hắn vừa bước được ba bước, đột nhiên phía sau liền truyền đến thanh âm mang theo ý vị thâm trường của Tử Cực:

- Vân Triệt, ngươi từng nghe qua 'Huyễn Yêu Giới ', cùng mười hai gia tộc thủ hộ Huyễn Yêu Giới chưa?

Nghe được lời nói của Tử Cực, cước bộ của Vân Triệt liền ngừng lại, hắn nghiêng đầu nói:

- Đương nhiên là ta từng nghe qua về Huyễn Yêu Giới, về mười hai gia tộc thủ hộ thì ta cũng từng nghe thấy một chút, không hiểu vì sao Tử tiền bối lại hỏi những thứ này?

- Ha ha, tùy ý hỏi một chút, không có ý gì khác.

Ánh mắt Tử Cực vô cùng tĩnh mịch, trên mặt hắn nhẹ nhàng nở nụ cười nhấp một ngụm nước trà nói.

- Vãn bối cáo từ.

Trong nháy mắt khi ra khỏi Hắc Nguyệt thương hội, sắc mặt Vân Triệt liền âm trầm xuống. Hắn một mực đứng yên tại chỗ sau một hồi, mới triệu hoán Thái Cổ Huyền Chu, tiến về phía Lưu Vân Thành.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment