Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 732 - Chương 733: Mạt Lỵ Sát Tâm

. ._367__1" class="block_" lang="en">Trang 367# 1

 

 

 

Chương 733: Mạt Lỵ sát tâm



Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời chưa dâng lên, Lưu Vân Thành vẫn đang bị một tầng sương mỏng bao phủ, Vân Triệt đã cáo biệt Tiêu Linh Tịch cùng Tiêu Liệt, mang theo Phượng Tuyết Nhi tiến vào Thái Cổ Huyền Chu, khóa chặt phương hướng của Băng Cực Tuyết Vực. Nguyên bản hắn định mang theo Phượng Tuyết Nhi ngự không tiến về Băng Cực Tuyết Vực để nàng có thể nhìn ngắm toàn bộ thổ địa của Thương Phong quốc nhưng sau khi nghĩ tới hai ngàn đệ tử của Băng Vân Tiên Cung, hắn muốn trước khi Ma kiếm đại hội diễn ra để cho toàn bộ các nàng trải qua một lần thuế biến rất là miễn cưỡng cho nên đến cuối cùng thì hắn vẫn lựa chọn dùng tới Thái Cổ Huyền Chu.

- Mấy ngàn năm nay, gia tộc của ta đều thăm dò bí mật của Thái Cổ Huyền Chu, mỗi lần Thái Cổ Huyền Chu xuất hiện chúng ta đều đặt toàn bộ tinh lực lên việc thăm dò Thái Cổ Huyền Chu. Bởi vì mỗi lần Thái Cổ Huyền Chu xuất hiện, chẳng những là Linh Không Điện mà ngay cả Phượng Thần đại nhân đều sẽ cảm ứng được phương diện linh khí cực cao, bọn họ đều tin chắc rằng phía trên huyền chu này nhất định ẩn giấu một thiên đại bảo vật gì đó nhưng thật không nghĩ tới, hóa ra bảo vật này lại chính là bàn thân Thái Cổ Huyền Chu. Thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

Bên trong Thái Cổ Huyền Chu, đôi mắt đẹp của Phượng Tuyết Nhi khẽ lưu chuyển nhìn ngắm cảnh tượng xung quanh. Lúc này, nàng và Vân Triệt đang ở bên trong một tòa pháo đài cổ thần bí trên Thái Cổ Huyền Chu. Trong đầu nàng vẫn còn ký ức rất rõ về cảnh tượng từng xảy ra ở nơi này. Ba năm trước đây, dưới sự truy sát của Dạ Tinh Hàn, nàng đã bị Vân Triệt ôm chặt xông vào nơi này... Mặc dù khi đó huyền lực của nàng đã bị phong ấn, toàn thân hư thoát nhưng nàng lại không thể nào quên được từng đạo hình ảnh khi đó.

- Ta cũng luôn cảm thấy chuyện này là một chuyện không thể tưởng tượng nổi. Mặc dù hiện tại huyền chu này đã thuộc về ta, nhưng ta lại hoàn toàn không biết chút gì về lai lịch của nó. Nhất định bên trong huyền chu còn ẩn giấu bí mật gì đó mà ta hoàn toàn không biết... Đúng rồi Tuyết Nhi, ngươi nhất định đừng nói cho người khác biết về toàn bộ sự tình liên quan tới Thái Cổ Huyền Chu, ngay cả phụ hoàngcủa ngươi cũng không thể.

- Ừ, ta biết.

Phượng Tuyết Nhi nhướng mi, nở nụ cười đáp:

- Vân ca ca, địa phương mà hiện giờ chúng ta muốn đi tới thực sự toàn bộ đều là tuyết sao?

- Ngươi cứ nhắm mắt lại sẽ biết!

Vân Triệt khẽ cười nói. Thái Cổ Huyền Chu tiền hành xuyên toa không gian, chỉ trong nháy mắt liền từ Lưu Vân Thành đến Băng Cực Tuyết Vực. Thời điểm Phượng Tuyết Nhi nói chuyện thì bọn hắn đã tới bầu trời của Băng Cực Tuyết Vực.

- Nhắm... hai mắt lại sao?

Phượng Tuyết Nhi khẽ lẩm bẩm một tiếng, sau đó liền nhẹ nhàng hạ mi mắt xuống.

Trong khoảnh khắc, bầu không khí xung quanh nàng nguyên bản vẫn luôn yên tĩnh lập tức trở nên lạnh lẽo, khí tức băng lãnh từ bốn phương tám hướng tràn tới. Khí tức băng lãnh trong Băng Cực Tuyết Vực vượt qua mấy lần mức cực hạn mà người bình thường có thể chịu đựng được nhưng đối với Phượng Tuyết Nhi có được huyền lực Quân Huyền cảnh cấp tám hộ thân mà nói, những thứ này căn bản không đủ để tạo thành chút cảm giác khó chịu nào. Tuy nhiên đối với Phượng Tuyết Nhi chưa bao giờ rời khỏi Thần Hoàng Thành mà nói, đây là lần đầu tiên trong kiếp này nàng dùng thân thể chạm tới loại khí tức băng lãnh này.

Phượng Tuyết Nhu thoáng cảm nhận thấy toàn thân lạnh buốt giống như bị băng tuyết vạn năm tịnh hóa, không khí tinh khiết đến không có một tia ô nhiễm, bên tai nàng là đạo đạo hàn phong phát ra tiếng rít kỳ dị... Lúc này, Phượng Tuyết Nhi lập tức mở mắt ra, nàng ngơ ngác nhìn phiến tuyết chi thế giới hoàn toàn là một màu trắng trước mắt. Trong một đôi mắt đẹp của nàng như đang có đạo đạo tinh thần rung động, tỏa ra từng tầng hào quang sáng chói.

Hơn một nửa thời gian trong năm ở Băng Cực Tuyết Vực đều là một mảnh tuyết bay. Lúc này, từng bông tuyết rơi xuống Băng Cực Tuyết Vực giống như những sợi thô to, đại địa hoàn toàn biến thành màu trắng, sơn nhạc là màu trắng, sông băng là màu trắng, bầu trời cũng bị tuyết trắng bao phủ, toàn bộ thế giới đều là một màu trắng thuần túy, ngay cả đường chân trời đều không thể nhìn thấy. Phượng Tuyết Nhi nhẹ nhàng đưa hai tay ra, một đôi ngọc thủ của nàng lập tức xuất hiện bên trong thế giới thuần bạch sắc này. Hai tay nàng khẽ lưu động, làn da trắng mịn của nàng còn tỏa ra quang hoa tinh khiết hơn so với băng tuyết.

Từng mảnh từng mảnh bông tuyết may mắn rơi vào lòng bàn tay của nàng nhưng chỉ đụng chạm ngắn ngủi liền bị Phượng Hoàng viêm lực của nàng hòa tan. Nhìn thấy một màn này, Phượng Tuyết Nhi liền vội vàng ngưng huyền lực lại. Trong nháy mắt, bông tuyết liền ngoan ngoãn ngừng lại trong lòng bàn tay nàng, rất nhanh liền phủ kín bàn tay, mái tóc cùng phượng y của nàng.

Nàng khẽ múa hai tay, một chùm tuyết sương lập tức bay múa trước người của nàng. Bên trên mỗi một mai tuyêta tinh trong suốt đều chiếu rọi ra sự vui sướng cùng sự mê ly như chìm trong mộng trong con ngươi xinh đẹp của nàng.

- Giống như đang nằm mơ vậy... Trên thế giới này thật sự có địa phương tốt đẹp như vậy sao!

Phượng Tuyết Nhi nhẹ nhàng nỉ non. Năm nàng mười ba tuổi, lần đầu tiên trong lịch sử Thần Hoàng Thành có tuyết rơi cũng chính là phong cảnh tươi đẹp nhất mà kiếp này nàng từng thấy qua và nàng cũng không thể nào quên được cảnh tượng lúc đó. Trước khi gặp được Vân Triệt thì khát vọng lớn nhất của nàng chính là có thể nhìn thấy tuyết rơi thêm một lần nữa.

Mà lúc này, đối với nàng mà nói cảnh tượng vô vàn bông tuyết đang rơi xuống cùng quang cảnh hoàn toàn là một màu trắng của mảnh tuyết vực vô biên trước mắt giống như thế giới trong mộng vậy.

- Oa!

Phượng Tuyết Nhi hoàn toàn phóng thích ra sự vui sướng trong lòng. Trong miệng nàng phát ra một tiếng hô hết sức êm tai. Nàng lập tức phi thân bay lên, dùng thân thể của mình đón nhận vô cùng vô tận bông tuyết đang rơi xuống, bên trong gió lạnh giống như xen lẫn tiếng cười vô cùng tinh khiết không nhiễm hạt bụi trần.

Nàng lập tức gọi Tuyết Hoàng Thú ra. Nàng dựa lên trên tầng tầng tuyết vũ của Tuyết Hoàng Thú, thỏa sức bay múa qua lại trong phiến tuyết chi thế giới này, vui vẻ giống như một tiểu hài tử tiến nhập vào thế giới trong mộng:

- Tiểu Bạch Bạch, Vân ca ca nói nơi này là cố hương của ngươi. Nhất định là lúc này được về đến nhà khiến ngươi cảm thấy rất vui vẻ đúng không?

- Thu...

Tuyết Hoàng Thú phát ra một tiếng huýt dài to rõ, hai cánh phấp phới kéo theo một mảng hoa tuyết lớn che ở trước mặt Phượng Tuyết Nhi khiến cho Phượng Tuyết Nhi phát ra một tiếng hoan hô mềm mại.

Vân Triệt mỉm cười nhìn về phía trước, tuy nhiên thứ hắn nhìn không phải cảnh tuyết rơi mà là Phượng Tuyết Nhi. Có lẽ tất cả những người từng gặp qua Phượng Tuyết Nhi đều sẽ tin tưởng vững chắc rằng trên Thiên Huyền đại lục không tồn tại phong cảnh nào tuyệt mỹ hơn so với vẻ đẹp của nàng. Cho dù là Vân Triệt ở ba năm trước đây, khi vừa mới gặp nàng, cho tới hôm nay có thể sóng vai cùng nàng thì trong lòng hắn đều có một loại cảm giác mông lung hư ảo.

- Ở ba năm trước, ta vốn cho rằng bản thân vĩnh viễn không có cách nào có thể hoàn thành ước định cùng nàng.

Vân Triệt khẽ nói thầm.

- Hừ, một ngày nào đó ngươi sẽ chết ở trên người nữ nhân!

Mạt Lỵ dùng giọng điệu lạnh như băng nói, đây đã là lần thứ ba nàng nói ra lời này. Hiện tại càng ngày nàng càng vững tin rằng nếu như có một ngày Vân Triệt nếu chết thảm thì khả năng lớn nhất... Không đúng, tuyệt đối nguyên nhân chính là bởi vì nữ nhân!

Khóe miệng Vân Triệt hơi co quắp lại. Lúc này, thanh âm của Mạt Lỵ vang lên trong tâm hồn hắn đột nhiên trở nên trầm thấp:

- Dường như... Ca ca...

Nàng nói những lời này một cách rất nhẹ nhàng, dường như dưới trạng thái thất thần, trong vô ý thức mà nỉ non, âm thanh nhẹ đến mức cho dù kề sát bên tai cũng khó có thể nghe rõ. Nhưng Mạt Lỵ và Vân Triệt lại cùng chung một thể. Mặc dù là thanh âm đến từ thần hồn của nàng rất nhỏ nhưng hắn vẫn có thể nghe tới nhất thanh nhị sở. Vân Triệt lập tức ngạc nhiên nói:

- Ca ca ngươi?

Vân Triệt đột nhiên cảm giác được khí tức của Mạt Lỵ chợt rung động lên, cảm xúc cả người nàng đều trở lên băng lãnh nhưng nàng lại không hề mở miệng nói chuyện với hắn. Có thể thấy được nàng không hề muốn nhắc tới chuyện này, vừa rồi cũng chỉ là một lời nỉ non nàng vô tình phát ra mà thôi.

Vân Triệt hơi chút suy nghĩ liền nói:

- Kỳ thật đây... Ngươi cũng không phải nam nhân, đương nhiên sẽ không hiểu thế giới của nam nhân chúng ta. Đối với đại bộ phận nam nhân mà nói đều việc chinh phục nữ nhân của mình còn trọng yếu hơn so với việc chinh phục toàn bộ thế giới. Coi như là một nam nhân vô địch thiên hạ, ngạo nghễ đứng trong thương khung nhưng lại không thể chinh phục nữ nhân mà mình ưa thích thì hắn vẫn là một kẻ thất bại. Ngay cả chính bản thân hắn đều sẽ cảm thấy chính mình thật đáng thương hại. Mà việc bảo vệ nữ nhân của mình lại giống là một loại bản năng của một người đàn ông bản. Xem như bởi vì vậy mà chết đi thì người nam nhân đó cũng sẽ không...

- Im miệng!

Tiếng quát lạnh của Mạt Lỵ hoàn toàn cắt đứt lời nói của hắn, sau đó nàng liền lạnh lùng nói:

- Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi sao? Ca ca ta một đời chỉ thích một nữ nhân, trọng tình si tâm, đối với những nữ nhân khác hắn căn bản đều chẳng thèm ngó tới như vậy thì hắn có chỗ nào giống ngươi... Ngươi căn bản chính là một đại sắc ma ngơ ngẩn chỉ cần là bởi vì một nữ nhân xinh đẹp liền có thể liều mạng vì nàng!

- Úc...

Đối với cái xưng hào"Ngớ ngẩn đại sắc ma" mà Mạt Lỵ cấp cho Vân Triệt thì từ trước đến nay hắn đều vui vẻ tiếp nhận. Qua một hồi lâu, hắn liền thận trọng hỏi:

- Ngươi nói, nguyên nhân khiến ca ca ngươi chết... Là vì bảo hộ nữ nhân mà hắn ưa thích sao?

- Bảo hộ?

Mạt Lỵ chợt cười lạnh một tiếng, ngay sau đó một cỗ sát khí đột nhiên tràn ra, chỉ trong nháy mắt liền hoàn toàn tràn ngập trong tâm hải Vân Triệt khiến cho toàn thân hắn trở nên lạnh lẽo, sâu trong linh hồn hắn đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhói giống như bị kim đâm.

Vân Triệt chợt giật nảy mình... Đây cũng không phải lần đầu tiên hắn cảm thụ được sát khí của Mạt Lỵ nhưng tất cả sát khí mà nàng phóng thích ra trong suốt bảy năm qua cộng lại đều không bằng một nháy mắt vừa rồi. Vân Triệt vô cùng quen thuộc với sát khí, hắn biết rõ, bên trong cỗ sát khí mà Mạt Lỵ vừa phóng thích ra nháy mắt kia ẩn chứa oán hận cùng sát cơ nồng đậm tới tận cùng, khắc sâu vào trong xương cốt.

- Ca ca vì nàng, ngay cả mạng đều không cần. Nhưng những thứ mà hắn nhận được từ nữ nhân kia chỉ là những tính toán cùng lợi dụng ác độc, ca ca ta rõ ràng là một người lợi hại cùng thông minh như vậy nhưng lại bởi vì nữ nhân kia...

Trong thanh âm của Mạt Lỵ mơ hồ xuất hiện sự run rẩy:

- Một trong số nguyên nhân năm đó ta không tiếc dấy lên nguy hiểm cực lớn, hao phí cái giá thật lớn cũng thề phải lấy được Tà Thần bất diệt chi huyết chính là muốn giết nữ nhân kia!

- Kết quả cuối cùng lại tiện nghi ngươi!

Thanh âm của Mạt Lỵ vẫn lạnh lùng như cũ nhưng khí tức cùng sát khí đã bị nàng cố gắng áp chế xuống:

- Ta không muốn nhắc tới chuyện này, ngươi cũng không nên hỏi lại... Càng không cho phép ngươi đánh đồng ca ca ta cùng tên đại sắc ma như ngươi!

- A... Ca ca ngươi lợi hại như vậy, ngươi vẫn một mực coi hắn là người hoàn mỹ nhất trên đời, như vậy nữ nhân có thể khiến cho hắn cuồng dại như vậy cho dù thế nào đi nữa cũng có nhan sắc không kém đúng không?

Ngón tay Vân Triệt khẽ xoa cằm hỏi.

Nghe được lời nói của Vân Triệt, Mạt Lỵ cũng không trả lời.

Tuy nhiên lúc này Vân Triệt lại càng để ý tới một chuyện khác... Mạt Lỵ vừa nói, một trong những nguyên nhân khiến nàng không tiếc bỏ ra đại giới cũng phải đạt được Tà Thần bất diệt chi huyết chính là vì muốn giết nữ nhân kia.

Nói cách khác... Mạt Lỵ cũng không phải là đối thủ của “nữ nhân kia” trong miệng nàng!

- Tê...

Vân Triệt không tự kìm hãm được hít một hơi khí lạnh. Một người cường đại hơn so với Mạt Lỵ, hơn nữa còn là một nữ nhân...

- Còn gần hai tháng nữa là đến thời điểm ngươi giao thủ cùng Phần Tuyệt Trần.

Mạt Lỵ cưỡng ép chuyển hướng sang một đề tài mới, hiển nhiên nàng muốn Vân Triệt hỏi thêm về chuyện này.

- Dưới tình huống bình thường, nếu như ngươi muốn thắng hắn thì cần phải dùng tới một chút âm mưu quỷ kế hèn hạ vô sỉ thì mới có thể có một chút phần thắng. Nhưng một khi chính diện giao phong thì ngươi tuyệt đối không có khả năng thắng hắn. Nhưng dường như hiện giờ ngươi lại có một phương pháp có thể chiến thắng hắn khi chính diện giao phong.

- Ồ? Là phương pháp gì?

Vân Triệt kinh ngạc nói. Những ngày này, mỗt ngày hắn đều suy nghĩ phương pháp đối phó với cuộc ước chiến cùng Phần Tuyệt Trần ở hai tháng sau. Hơn nữa trong lòng hắn cũng xuất hiện một kế hoạch đại khái... Nhưng đều không phải trong trường hợp chính diện giao phong.

- Chính là nhờ Phượng Tuyết Nhi này!

Theo lời nói của Mạt Lỵ chỉ dẫn, ánh mắt của Vân Triệt lập tức rơi lên trên người Phượng Tuyết Nhi đang nhảy múa cùng Tuyết Hoàng Thú trong tuyết rơi.

Vân Triệt chợt ngơ ngẩn, dường như hắn lập tức nghĩ tới điều gì đó nên liền mở miệng thăm dò:

- Ngươi là nói...

- Rất đơn giản, đó là đạt được Phượng Hoàng nguyên âm của nàng!

Mạt Lỵ bình tĩnh nói:

- Mặc dù bây giờ ngươi hoàn toàn không phải là đối thủ của nàng, nhưng nàng lại không hề bài xích ngươi, thêm các loại thủ đoạn hèn mọn vô sỉ của sắc ma ngươi thì chắc hẳn đây cũng không phải là chuyện quá khó khăn.

Vân Triệt không ngờ Mạt Lỵ vẫn luôn so sánh hắn với"Sắc ma", từng vô số lần trào phúng khinh thường thậm chí tức miệng mắng to bởi vì hắn tai họa nữ nhân lại chủ động mở miệng giật dây muốn hắn giành lấy nguyên âm xử nữ của một cô gái! Đây tuyệt đối là một chuyện xưa nay chưa từng có khiến cho Vân Triệt sửng sốt tới mức run rẩy cả nửa ngày cũng không lấy lại tinh thần. Bộ dáng của hắn khiến thanh âm của Mạt Lỵ rõ ràng có chút không tự nhiên, nàng chợt hừ nhẹ một tiếng nói:

- Ta... Chỉ là ta không muốn ngươi chết trong tay Phần Tuyệt Trần mà thôi!

- Cái này... Dường như không được.

Vân Triệt yếu ớt nói:

- Mạt Lỵ, Phượng Thần chi lực của Tuyết Nhi cũng chưa hoàn toàn thức tỉnh, hơn nữa lúc này còn là giai đoạn mấu chốt sau khi lực lượng của Phượng Hồn thức tỉnh. Nếu như lúc này nàng mất đi nguyên âm mà nói, Phượng Hoàng chi lực đang thức tỉnh sẽ bị kìm hãm trên phạm vi lớn, thậm chí cứ như vậy mà đình trệ lại, chuyện này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới tương lai của Tuyết Nhi. Hơn nữa ta cũng đã đáp ứng Phượng Hoành Không... Coi như là Tuyết Nhi nguyện ý thì ta cũng không thể làm.

- Đây chính là đệ nhất mỹ nữ của Thiên Huyền đại lục, không ngờ tên siêu cấp đại sắc ma như ngươi lại có thể nhịn được!

Mạt Lỵ vô cùng coi thường hừ một tiếng, sau đó lại thản nhiên nói:

- Nếu là đổi thành bất kỳ người nào trên Thiên Huyền đại lục làm cho nàng mất đi nguyên âm thì hoàn toàn chính xác là sẽ giống như ngươi nói. Nhưng chỉ duy nhất một mình ngươi... lại không tạo ra ảnh hướng trái chiều mà ngược lại sẽ khiến cho Phượng Hoàng chi lực của nàng thức tỉnh nhanh hơn!

- A? Thực sự?

Trên mặt Vân Triệt hiện ra vẻ kinh ngạc nói.

Mạt Lỵ chậm rãi nói:

- Hiện tại trên người của ngươi có ba loại huyết mạch Thần thú, lấy Long Thần huyết mạch làm chủ. Long Thần huyết mạch giúp ngươi có được lực lượng cùng thể chất và lượng lớn thọ nguyên, Phượng Hoàng huyết mạch cùng Kim Ô huyết mạch lại trao cho ngươi hủy diệt viêm lực. Bởi vì sự tồn tại của Long Thần chi tủy lại thêm việc thân thể ngươi trải qua vô số lần hủy diệt trọng sinh trên Thái Cổ Huyền Chu khiến Long Thần huyết mạch của ngươi trở nên cực kỳ nồng đậm. Tuy nhiên cả ba loại Thần thú huyết mạch trên người ngươi cộng lại cũng không nồng đậm hơn so với Phượng Hoàng huyết mạch trên người Phượng Tuyết Nhi bởi vì nàng đã tiếp nhận toàn bộ truyền thừa từ một đạo linh hồn phân thân của Phượng Hoàng!

- Đây cũng là lý do vì sao nàng chỉ mới mười chín tuổi nhưng thực lực đã khoa trương như thế. Ngoài ra, bởi vì sự hạn chế do Phượng Hoàng hồn linh chỉ có thể lấy hình thức linh hồn tồn tại nên không cách nào phát huy ra lực lượng hoàn chỉnh, cho nên sau khi kế thừa toàn bộ huyết mạch cùng linh hồn của Phượng Hoàng hồn linh, đợi tới khi lực lượng Phượng Tuyết Nhi hoàn toàn thức tỉnh thì thực lực của nàng cũng không chỉ đơn giản là tới gần với Phượng Hoàng hồn linh mà là hoàn toàn siêu việt!

-... Lợi hại như vậy sao?

Vân Triệt kinh ngạc nói.

Siêu việt Phượng Hoàng hồn linh? Cấp độ thực lực của Phượng Thần trong Phượng Hoàng Thần Tông giống như Tiểu Yêu Hậu đều là nửa bước Thần Huyền, nếu thật sự giống như Mạt Lỵ nói thì trên đời này sẽ không còn người nào có thể là đối thủ của Phượng Tuyết Nhi nữa!

Hơn nữa chỉ cần trải qua thời gian mười mấy năm ngắn ngủi, đồng thời nàng cũng không phải nhận tác dụng phụ tàn khốc giống như Tiểu Yêu Hậu.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment