.
._371__2" class="block_" lang="en">Trang 371# 2
Chương 742: Ngày ước chiến.
- Được!
Mạt Lỵ ôm ngực chậm rãi gật đầu, nàng đã sớm biết sau khi Vân Triệt biết ma độc của mình được tịnh hóa, việc trước nhất hắn nghĩ tới nhất định là dựa vào lực lượng của nàng tìm vị trí của Sở Nguyệt Thiền. Mà lần này nàng hiện thân trước người Vân Triệt, cũng chính là mục đích.
Bởi vì nàng so bất luận kẻ nào đều biết, Sở Nguyệt Thiền là nỗi đau ở chỗ sâu trong tâm hồn hắn, mỗi lần đụng chạm, đều đau đến khoan tim. Ma độc đã tiêu, vậy nàng nên vì hắn nhổ cái gai này sớm một chút.
- Mặc dù trạng thái trước mắt của ta chỉ là hồn thể, lực lượng phóng thích ra chưa bằng một phần ngàn trạng thái hoàn chỉnh, nhưng muốn thần thức bao trùm một cái Thiên Huyền đại lục nho nhỏ, cũng là hoàn toàn đầy đủ.
Mạt Lỵ nói xong, một cánh tay nhỏ đã điểm vào trên ống tay áo Vân Triệt, Vân Triệt còn không kịp nói chuyện, trước mắt liền nhoáng lên một cái quang ảnh, trong tầm mắt, đã là một mảnh Tuyết Vực trắng xóa, cả người đang ở trong không trung cao ít nhất ngàn trượng.
Vân Triệt sửng sốt một chút mới phản ứng được, trong nháy mắt hắn bị Mạt Lỵ dẫn từ bên trong các tới độ cao cao ngàn trượng, chính là xuyên qua không gian.
Hoặc có lẽ là... Cái này không phải không gian xuyên toa.
- Ta cần thời gian hai trăm hơi thở, không được phép quấy rầy ta. Còn nữa... Hắc Nguyệt thương hội đã trả lời chắc chắn, ngươi phải chuẩn bị đầy đủ tâm tư vô luận chốc lát nữa là kết quả gì, ngươi cũng phải tiếp nhận!
Mạt Lỵ mở hai tay ra, chậm rãi nhắm đôi mắt lại, một cỗ lực lượng vô hình cao đến mức Vân Triệt không có cách nào phát giác cùng lý giải phóng thích, phạm vi bao phủ... Rõ ràng là toàn bộ Thiên Huyền đại lục.
Trong nháy mắt, khí tức của toàn bộ sinh linh trên Thiên Huyền đại lục, đều bị nhét vào bên trong thần trí của nàng, không một ai có thể trốn thoát.
Vân Triệt thu liễm huyền khí, ngừng thở, không dám phát sinh ra một tiếng vang, nhưng nội tâm lại đang khiếp sợ cùng kích động khó mà lắng xuống. Hắn khiếp sợ vì câu nói vừa rồi của Mạt Lỵ…
- Trạng thái hồn thể, chỉ có thể phóng thích ra một phần ngàn lực lượng bình thường!
Nói cách khác, bởi vì Mạt Lỵ chỉ là hồn thể, chưa có thân thể hoàn chỉnh nên cho tới bây giờ nàng chỉ lộ ra một chút cường đại, thế mà trạng thái như vậy chỉ bằng một phần ngàn trạng thái toàn thịnh của nàng!!
Đến tột cùng thì thực lực chân chính của nàng cường đại đến loại cảnh giới đáng sợ nào!!
Ở thế giới nàng lớn lên, nàng là nhân vật khủng bố bực nào!
Đơn giản là không cách nào tưởng tượng!
Vân Triệt không cách nào biết được mang thần thức bao trùm một phiến đại lục là cái khái niệm gì, hắn cảm giác Mạt Lỵ đang tĩnh tâm ngưng thần, cố gắng ngăn chặn sự chờ đợi cùng tâm thần bất định, không để cho mình phát ra một tiếng vang.
Tiểu tiên nữ... Nhất định phải bình an!
Không... Ngươi nhất định là bình an, chỉ là đang ở trong một cái địa phương mà ngay cả Hắc Nguyệt thương hội cũng không tìm ra được. Ta sẽ lập tức tới tìm ngươi... Còn có hài tử của chúng ta.
Vô luận lần này là ai, xem như cả thiên hạ phản đối, ta cũng sẽ không để cho ngươi rời khỏi bên cạnh ta.
Thời gian trôi qua từng hơi một, trong sự chờ đợi dày vò tới cực điểm, Vân Triệt chợt thấy Mạt Lỵ chậm rãi mở mắt ra, hai cánh tay giang ra cũng buông xuống.
Vân Triệt chấn động, ngừng thở, vội vàng hỏi:
- Thế nào? đã tìm được chưa? bây giờ tiểu tiên nữ ở nơi nào? Còn có Khuynh Nguyệt nữa, có tìm được nàng hay không?
Mạt Lỵ liếc hắn một cái, trong đôi mắt không có chút sắc thái tình cảm nào, thản nhiên nói:
- Vẫn chưa được, ta đã đánh giá thấp số lượng sinh linh Thiên Huyền đại lục, hơn nữa với trạng thái hồn thể trước mắt, lực lượng phóng thích ra cũng xa xa thấp hơn dự liệu của ta. Xem ra, muốn giúp ngươi tìm được tiểu tiên nữ, nhất định phải chờ đến lúc ta đúc lại thân thể.
Trên mặt của Vân Triệt hiện lên sự thất vọng rõ ràng, nhưng ngay lúc đó lại bình ổn lại:
- Được... Hai tháng sau đi Chí Tôn Hải Điện, vô luận như thế nào ta cũng lấy U Minh Bà La Hoa cho ngươi!
- Chỉ mong…! có điều hai mươi bốn năm U Minh Bà La Hoa mới nở hoa một lần, chỗ Tử Cực miêu tả lại lộ ra rất nhiều quỷ dị, thật ra ta cũng không ôm kỳ vọng quá lớn.
Mạt Lỵ nghiêng ánh mắt đi không nhìn vào con mắt của Vân Triệt, thản nhiên nói.
- Ừm?
Vân Triệt nhìn chằm chằm vào Mạt Lỵ trong một giây, rồi bỗng nhiên cười híp mắt nói:
- Kỳ quái, trước kia ngươi cấp thiết muốn tái tạo thân thể như vậy, hiện tại chỉ còn kém một đóa U Minh Bà La Hoa, làm sao cảm giác ngươi không gấp chút nào vậy? Sẽ không phải là... Ngươi không muốn rời khỏi ta đi?
Ánh mắt Mạt Lỵ hơi nghiêng đi, cười lạnh một tiếng:
- Hoàn toàn ngược lại, bản công chúa nằm mộng cũng muốn rời khỏi cái tên đại sắc ma hèn hạ vô sỉ siêu cấp xấu xa như ngươi, dù sao nhìn ngươi cũng làm ô uế con mắt cùng lỗ tai của ta, hừ!!
Sau khi hừ lạnh, Mạt Lỵ lười nhác để ý tới hắn, hóa thành một đạo hồng quang, về bên trong Thiên Độc Châu, khi đi vẫn không quên nhắc nhở một câu:
- Ngươi nên đi đến biển Đông quyết chiến cùng Phần Tuyệt Trần! Ba tháng này ngươi không có nghe lời của ta đoạt Phượng Hoàng nguyên âm của Phượng Tuyết Nhi, ta ngược lại muốn xem xem lần này ngươi làm sao thắng được Phần Tuyệt Trần có thực lực hơn xa ba tháng trước!
.......
Bên trong Thiên Độc Châu, lông mày Mạt Lỵ trầm xuống thật sâu, thật lâu không có giãn ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết cũng bịt kín tầng một lo lắng thật mỏng. Sau khi nói với Vân Triệt câu nói sau cùng, nàng yên lặng thở ra một hơi, trong mắt chớp động lên ánh mắt hết sức phức tạp.
- Cọt kẹt
. Hồng nhi ôm một thanh kiếm không biết tìm được từ nơi nào, đang ăn rất là vui vẻ, nhìn thấy dáng vẻ của Mạt Lỵ, nàng liền dừng động tác cắn gặm lại, tới gần Mạt Lỵ, lên tiếng nói:
- Mạt Lỵ tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy? Trước đó rõ ràng là rất vui vẻ, hiện tại lại cảm thấy không vui, là chủ nhân khi dễ ngươi à... Úc, không đúng, chủ nhân vẫn luôn bị ngươi khi dễ, hắn mới không dám khi dễ ngươi.
Mạt Lỵ dựa vào cái giường nhỏ của Hồng nhi ngồi xuống, chậm rãi nhắm mắt lại, buồn bã nói:
- Tìm không thấy...
- Tìm không thấy? A? cái gì tìm không thấy? Là đồ ăn ngon sao?
Hồng nhi bảo trì bộ dạng lo lắng.
- Một người rất trọng yếu đối với chủ nhân của ngươi.
Mỗi lần nghĩ đến phản ứng kịch liệt của Vân Triệt khi nghe thấy sự tình liên quan tới Sở Nguyệt Thiền, thì lông mày Mạt Lỵ lại trầm xuống một điểm. Nàng rất rõ ràng, Vân Triệt không những yêu say đắm đối với Sở Nguyệt Thiền, mà còn có lo lắng cùng áy náy sâu đậm...
Nhìn Vân Triệt bị nữ nhân gây khó dễ là một trong những niềm vui của Mạt Lỵ, nếu như có một ngày Vân Triệt bị một nữ nhân hắn muốn giở trò sắc ma đâm mười mấy đao, thì phản ứng của nàng nhất định là cười trên nỗi đau của người khác. Duy chỉ có Sở Nguyệt Thiền... là người thứ nhất khiến cho nàng không dám mang chân tướng liên quan tới một người đàn bà nói cho hắn biết.
- Trọng yếu... Người? Úc!
Nghe thấy không phải đồ ăn ngon, Hồng nhi lập tức mất sạch hứng thú, thẳng thắn không hỏi tới nữa, nàng lại nắm lấy một thanh kiếm tím lóng lánh trong tay, cắn một cái, bên trên thân kiếm lập tức hiện lên dấu vết hàm răng chỉnh tề.
- Xem ra, chỉ có thể tạm thời giấu giếm.
Mạt Lỵ thấp giọng tự nói:
- Nhưng vì cái gì ngay cả khí tức Hạ Khuynh Nguyệt đều không có tìm được.
- Chẳng lẽ là cái truyền tống trận của Băng Di thần điện kia...
—— —— —— —— —— —— —— —— ——
Thời gian đã là buổi sáng, khoảng cách đến thời gian ước chiến cùng Phần Tuyệt Trần càng ngày càng gần.
Huyền lực của Phần Tuyệt Trần chẳng những trở nên vô cùng đáng sợ, mà sự căm thù đối với hắn càng đến tận xương tuỷ, đoán chừng nguyện vọng lớn nhất quãng đời còn lại của hắn đều là dồn Vân Triệt vào chỗ chết, nhưng Vân Triệt lại không có chút thái độ khẩn trương nào, thẳng đến khi thời gian cách ước chiến còn không đến nửa canh giờ, hắn mới chậm rãi cùng Phượng Tuyết Nhi khống chế Thái Cổ Huyền Chu, đi tới Lưu Vân thành.
Vị trí Thái Cổ Huyền Chu đến cũng không phải là trên không Lưu Vân thành, mà là Đông Giao Lưu Vân thành.
Sau khi rời khỏi Thái Cổ Huyền Chu, hai tay Phượng Tuyết Nhi nắm thật chặt góc áo Vân Triệt, ánh mắt mông lung nói:
- Vân ca ca, ta thực sự không thể đi cùng với ngươi sao? Ta... rất lo lắng.
- Không sao đâu.
Vân Triệt cười nhẹ:
- Lúc đầu ta đã nói qua với Phần Tuyệt Trần là một đối một, tuyệt không có người ngoài tham dự. Hơn nữa, xem như ta đánh không lại hắn, ta còn có Thái Cổ Huyền Chu, tùy thời đều có thể chạy trốn rất xa, cho nên ngươi không cần lo lắng... Huống chi, ta có niềm tin mười phần có thể đánh bại hắn.
- Ừm... Ta đương nhiên tin tưởng Vân ca ca.
Phượng Tuyết Nhi nhẹ nhàng gõ đầu, nhưng bên trong ánh mắt vẫn lộ ra lo lắng thật sâu.
- Tốt, nàng đi tới chỗ gia gia cùng tiểu cô mụ đi. Có lẽ sau khi trời tối ta mới có thể trở về, bảo bọn hắn không cần lo lắng. Ta sẽ tận lực mang địa điểm giao thủ cùng Phần Tuyệt Trần kéo xa một chút, nhưng dư lực vẫn có thể trùng kích đến Lưu Vân thành, còn phải dựa vào Tuyết Nhi bảo hộ an toàn của bọn họ.
Vân Triệt vỗ vỗ cánh tay Phượng Tuyết Nhi. Từ lúc vừa mới bắt đầu, hắn đã không chuẩn bị đi gặp Tiêu Liệt cùng Tiêu Linh Tịch, bởi vì chuyện kia sẽ tăng thêm lo lắng của bọn hắn.
- Còn nữa, nếu như Tiểu Cô Mụ kiên quyết muốn tìm ta mà nói, nhất định không thể đáp ứng.
Vân Triệt dặn dò.
- Ừ, những cái này ta đều biết. Vân ca ca yên tâm, có ta ở đây, bất luận người nào đều không có việc gì.
Phượng Tuyết Nhi nhu mì nói.
Lấy thực lực bát cấp Đế Quân của Phượng Tuyết Nhi, Vân Triệt liên thủ với Phần Tuyệt Trần, lại thêm một cái Hạ Nguyên Bá đều không phải là đối thủ, cho nên có nàng ở bên đám người Tiêu Linh Tịch, tự nhiên Vân Triệt không cần lo lắng cái gì.
- Vậy ta đi nhé... sau khi sắc trời hoàn toàn hạ xuống, nhất định ta sẽ trở về, ngoan ngoãn chờ ta.
Vân Triệt nâng mặt của Phượng Tuyết Nhi lên, dùng sức hôn một cái lên trên môi thơm của nàng, sau đó phát động Huyễn Quang Lôi Cực, hóa thành một đạo thiểm điện bay vụt về phía Đông.
- Vân ca ca…
Nhìn thân ảnh Vân Triệt rời đi, hai tay Phượng Tuyết Nhi khẩn trương hợp lại trước người, qua một hồi lâu, mới xoay người sang chỗ khác, dùng tốc độ rất chậm bay về phía Lưu Vân thành.
Lấy cảnh giới bây giờ của Vân Triệt, lại thêm Huyễn Quang Lôi Cực, thì khoảng cách mấy trăm dặm đối với hắn mà nói căn bản không tính là cái gì. Hắn bay qua phạm vi Lưu Vân thành, xuyên qua một mảng rừng núi ẩm ướt, Đông Hải Thiên Huyền rất nhanh xuất hiện ở trong tầm mắt. Vân Triệt lập tức tăng tốc độ lên lần nữa, khoảng cách Lưu Vân thành ở sau lưng càng ngày càng xa.
Hôm nay Đông Hải rất là yên bình, trên mặt biển chỉ có từng vòng sóng nhỏ lăn tăn. Theo bờ biển tới gần, một cỗ khí tức hải dương nồng đậm đập vào mặt. Vân Triệt nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hít vào một hơi, khi mở mắt ra, trong tầm mắt, đã là một mảnh xanh thẳm bao la!
Hắn đã tới biển Đông.
Cũng tại lúc này Vân Triệt thả chậm tốc độ lại, cho đến khi ngừng hẳn. Trước mắt của hắn, là một cái thân ảnh cô tịch màu đen đang bay lơ lửng ở nơi đó, không biết hắn đã dừng lại ở đó bao lâu, toàn thân cao thấp, phóng thích ra một cỗ khí tức âm u cùng băng hàn thấm thẳng vào cốt tủy. Trừ cái đó ra, căn bản không có một tia sinh mệnh khí tức nào của người sống… giống như bồng bềnh ở nơi đó không phải là một người sống, mà là một bộ tử thi.
Ngay cả mảng lớn hải vực dưới người hắn cũng tịch mịch một mảnh, không có chút gợn sóng nào, giống như một phiến nước đọng bị tước đoạt sinh cơ vậy.
- Thoạt nhìn, tựa hồ như ngươi tới rất sớm.
Vân Triệt ngừng lại sau lưng hắn trăm trượng, cười nhạt nói. Khí tức trên thân Phần Tuyệt Trần cực kỳ âm u, nó đủ để cho người ta đến gần sẽ sinh ra sợ hãi, nhưng còn không đến mức ảnh hưởng tới Vân Triệt.
Nam tử áo đen xoay người lại, một đôi con ngươi đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm vào người Vân Triệt, sắc mặt cứng ngắc mà tái nhợt, hai con ngươi đầy tử khí âm u, không nhìn thấy một tia minh quang. Sát khí nồng đậm, cuồng bạo, âm tàn tới cực điểm, khóa chặt lấy Vân Triệt, cặp đồng tử đen kịt kia phóng thích ra quang mang, như muốn hóa thành hai đạo lợi kiếm xé nát thân thể Vân Triệt.
- Thế mà ngươi thực sự dám một mình đến!
Phần Tuyệt Trần trầm thấp nói.
Nơi này không có ngoại vật ràng buộc, hắn có thể tùy ý phóng thích hận ý cùng sát ý đối với Vân Triệt.
- Bằng không thì sao?
Hai tay Vân Triệt ôm ngực, trên mặt là vẻ khinh thường:
- Năm đó ta đồ cả nhà ngươi chỉ để lại một người là ngươi, bây giờ chỉ là đối phó một kẻ đáng thương ta thả đi, chẳng lẽ còn cần tìm giúp đỡ sao?
- Tìm... Chết!!!
Không thể nghi ngờ lời nói của Vân Triệt đã khiến phẫn nộ cùng sát ý vốn bành trướng đến đỉnh điểm của Phần Tuyệt Trần nổ tung, hắn gầm nhẹ một tiếng như dã thú, đột nhiên cánh tay phải oanh ra, một bàn tay lớn màu đen từ trong hư không duỗi ra, chộp tới chỗ Vân Triệt, nước biển trong khu vực bàn tay đen thùi bao phủ lập tức hạ xuống mấy chục trượng trong nháy mắt.
Tròng mắt Vân Triệt hơi híp lại, thân ảnh nhoáng lên một cái, dùng Tinh Thần Toái Ảnh tránh thoát bàn tay đen thùi, sau đó cười lạnh nói:
- Bị một câu nói vô cùng đơn giản của ta chọc giận thành dạng này, xem ra mấy năm này huyền lực cường thịnh không ít nhưng tâm cảnh lại không có chút tiến bộ nào, người như ngươi dựa vào cái gì đến đánh bại ta?
Oanh —— —— —— ----
Trong tiếng nổ vang trầm trọng tới cực điểm, vị trí phía dưới chỗ Vân Triệt đứng hóa thành một vòng xoáy khổng lồ, gió biển bị cuốn thành một mảnh cuồng loạn.
Tròng mắt Phần Tuyệt Trần giống như hóa thành ác ma, khí tức trên thân càng cuồng bạo thêm mấy lần:
- Ngươi ——
- Nơi này cách Lưu Vân thành rất gần, chắc ngươi cũng không muốn chúng ta giao thủ gây họa tới Lưu Vân thành a?
Vân Triệt dùng một câu ngăn chặn thanh âm của Phần Tuyệt Trần:
- Nếu ngươi không muốn bị ngoại nhân phát giác, rồi tới gần quấy rầy việc chúng ta giải quyết ân oán sinh tử thì nên chọn một nơi thích hợp đi.
Vân Triệt nói xong, không đợi Phần Tuyệt Trần đáp lại, đã hướng khu vực biển sâu bay đi.
Đôi mắt Phần Tuyệt Trần vẫn một mực khóa chặt lấy Vân Triệt, nhưng không có công kích, mà nhanh chóng theo sau Vân Triệt bay về phía Đông, đối mặt với Huyễn Quang Lôi Cực của hắn, tốc độ lại không có chút nào rơi xuống.
- Mạt Lỵ, huyền lực bây giờ của hắn là cấp bậc gì? Ta cảm giác được, khí tức của hắn so ba tháng trước mạnh hơn rất nhiều.
Vân Triệt thận trọng hỏi.
- Quân Huyền cảnh lục cấp!
Mạt Lỵ lạnh lùng nói:
- Giống với lúc ở Phượng Hoàng Thần Tông, Phượng Thiên Uy khiến ngươi chật vật chạy trốn! Mặc dù huyền lực không có hùng hậu như Phượng Thiên Uy, nhưng huyền công của hắn rất đặc thù, dưới tổng hợp nói không chừng còn muốn thắng qua Phượng Thiên Uy! Ta xem ngươi đối phó thế nào!
- Á... Khoa trương như vậy!!
Mặc dù sớm có chuẩn bị về mặt tâm lý nhưng Vân Triệt vẫn hung hăng hít vào một hơi khí lạnh.
Ba tháng trước, Phần Tuyệt Trần là Quân Huyền cảnh cấp năm!
Mà Quân Huyền cảnh muốn tăng lên một cái tiểu cấp bậc là cực khó, xem như là thế lực có tài nguyên, nội tình cực kỳ hùng hậu như thánh địa, gia tộc thủ hộ cũng cần có thời gian trăm năm hoặc thậm chí mấy trăm năm, coi như tư chất nghịch thiên, cũng phải mấy chục năm.
Mà Phần Tuyệt Trần, chỉ dùng ba tháng!
- Thực lực và tốc độ phát triển của hắn khoa trương như vậy, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra!
Vân Triệt nhỏ giọng nói.
- Lúc ngươi cùng hắn giao thủ, tận khả năng buộc hắn dùng ra toàn lực. Chỉ cần hắn vận dụng nguyên lực, có lẽ ta có thể thăm dò tất cả nội tình của hắn... Bao gồm cả cái linh hồn hắn dung hợp kia là cái gì!