.
._372__1" class="block_" lang="en">Trang 372# 1
Chương 743: Vĩnh Dạ Huyễn Ma Điển?
Hai người một trước một sau, lấy tốc độ nhanh đến mức người thường không thể hiểu được xâm nhập vào Thần Vực.
Vì không muốn dư ba huyền lực giữa hai người gây họa tới Lưu Vân thành, Vân Triệt đã hết khả năng kéo xa khoảng cách. Từ trăm dặm đến hai trăm dặm, lại đến ba trăm dặm... lúc quay đầu nhìn lại, đường ven biển đã hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt.
Sau sáu trăm dặm, rốt cục Vân Triệt cũng ngừng lại.
Nơi này, là một mảnh khu vực có nhiều hải đảo, khắp nơi trong tầm mắt là vô số đá ngầm cùng hòn đảo lớn nhỏ. Đến nơi này, từ lâu gió biển đã không còn ôn hòa, phía dưới có sóng biển bốc lên, bên tai là tiếng gió gào thét, tóc hai người bị thổi tan hoàn toàn, quần áo bay phất phới.
- Liền là nơi này đi.
Vân Triệt xoay người lại, hướng về phía Phần Tuyệt Trần. Ở vị trí này, hắn liền không chút kiêng kỵ phóng thích toàn lực.
- Ngươi vì chính mình tìm một khối mộ địa tốt đấy!
Đôi mắt gần như không có tròng mắt của Phần Tuyệt Trần phóng thích ra âm quang như ác ma vậy. Trên con đường này, lệ khí cùng sát khí của hắn không có một lát giảm bớt, khiến cho Vân Triệt bay ở phía trước đều cảm giác được có một lưỡi đao đen nhánh đang chống đỡ ở bên trên hậu tâm của chính mình.
- Xem ra hôm nay ngươi rất có tự tin có thể giết ta a.
Dây cột tóc của Vân Triệt đã bị thổi bay, mái tóc màu đen tùy ý phiêu tán ở trong gió biển, nhưng không hề phát ra âm khí nặng nề như Phần Tuyệt Trần, mà ngược lại lộ ra một cỗ phiêu dật tự nhiên.
- Bảy vạn tộc nhân trên dưới Phần Thiên Môn ta... phụ thân của ta, sư phụ của ta, gia gia của ta... Toàn bộ chết ở trên tay của ngươi! mối thù giữa ta và ngươi là không đội trời chung! Vì có thể giết ngươi, ta đã trải qua kinh lịch mà ngươi vĩnh viễn không cách nào tưởng tượng được!
- Một trong những lý do ta liều mạng sống đến bây giờ chính là muốn chém ngươi thành ngàn vạn đoạn! Hôm nay, ta chẳng những muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu, mà còn muốn ngươi nếm hết tất cả thống khổ ta đã trải qua!!
Phần Tuyệt Trần gầm thét, sắc mặt biến thành một mảnh dữ tợn đáng sợ, chung quanh thân thể có một tầng hắc khí xao động.
- Không cách nào tưởng tượng?
Vân Triệt cười lạnh:
- Ở trước mặt ta, vẫn chưa có người nào xứng đáng nói hai chữ 'Địa Ngục', ngươi càng không xứng! số người một đời ta giết qua, còn nhiều hơn số người đời này ngươi thấy qua, một cái Phần Thiên Môn nho nhỏ, khiến ta gần như sắp quên mất. Chỉ có điều, trước kia ta giết người, đều trảm thảo trừ căn, vĩnh viễn trừ hậu hoạn.
- Về phần ngươi, nếu không phải năm đó Tiểu Cô Mụ cầu tình vì ngươi, đoán chừng ngươi bây giờ ngay cả xương cốt đều bị phong hoá, ngươi không cảm kích ta tha cho ngươi một mạng, trân trọng tính mạng ta đã ban thưởng cho ngươi, ngược lại mang theo tự tin không giải thích được muốn giết ta, ha ha ha ha, mấy năm không gặp, ngươi thế mà không có chút tiến bộ nào, vẫn chỉ là một tên ngớ ngẩn đáng thương coi trời bằng vung, tự ngạo tự đại!
Hả? một trong lý do sống?
Chẳng lẽ hắn còn có lý do khác muốn giết người?
Gió biển vốn đang thổi mạnh mẽ liền đình trệ trong tích tắc, mặt biển cũng hoàn toàn đình chỉ nổi sóng, toàn bộ thế giới bỗng nhiên lâm vào sự tĩnh mịch đáng sợ, không có một chút thanh âm nào. Trên người Phần Tuyệt Trần dâng lên hắc khí ngất trời, đôi mắt càng giống như vực sâu đen nhánh vô tận... có thể nói lời nói của Vân Triệt ác độc đến cực điểm, nó khiến cho sát ý cùng hận ý vốn rất sâu đậm của Phần Tuyệt Trần điên cuồng đốt cháy, sôi trào!!
- Hồng nhi, chuẩn bị đánh nhau.
Mạt Lỵ ở bên trong Thiên Độc Châu nhắc nhở Hồng Nhi đang khò khò ngủ say, sau đó hứng thú nhìn thế giới bên ngoài, thấp giọng tự nói:
- Hắn đang cố ý chọc giận Phần Tuyệt Trần, mà cái tên Phần Tuyệt Trần này quả nhiên là vừa chạm vào liền tức giận.
Coong!!
Hồng quang trong tay Vân Triệt lóe lên, Kiếp Thiên Tru Ma Kiếm thoáng hiện, lúc hắn nắm Kiếp Thiên kiếm trong tay, hai tay đột nhiên trầm xuống, nếu không phải phản ứng của hắn đủ nhanh thì thân thể đã mất đi cân bằng cắm đầu vào trong biển.
-! @# $%...
Trọng lượng Kiếp Thiên Kiếm trong tay bạo tăng, kiếm thế cùng quang mang màu đỏ phát ra cũng có chút khác biệt nhỏ nhẹ, thời điểm kiếm thể hiện thân có một cỗ phong vân rất nhỏ biến động, khiến thương hải dậy sóng tạo ra khí thế bàng bạc. Chỉ có điều, bên trong minh châu nối tiếp giữa thân kiếm cùng chuôi kiếm, có một thiếu nữ đang ngủ say với tư thế không lịch sự cho lắm khiến khí tràng kinh thiên động địa này hòa tan không ít.
- Hồng nhi, có phải ngươi lại lén ăn cái gì hay không!!
Vân Triệt dùng tâm niệm gầm thét lên. Kiếp Thiên Kiếm so với lần trước hắn gọi ra phải nặng hơn mười vạn cân, kiếm thế càng cường thịnh đến mức gần như thoát ly khống chế của hắn... Hắn có một vạn cái vững tin trong khoảng thời gian này Hồng nhi không chỉ ăn vụng đồ vật, hơn nữa còn ăn vụng rất nhiều!
- Ô...
Hình như Hồng nhi nghe được tiếng rống của Vân Triệt, phát ra một tiếng nghẹn ngào trong giấc mộng, có điều nàng không có tỉnh lại, mà đổi một tư thế, tiếp tục ngủ say.
"..."
Hiện tại Vân Triệt có hai vạn cái vững tin, nhất định Hồng nhi đã ăn vụng không ít đồ vật... Bởi vì mỗi lần nàng ăn xong, đều ngủ say trong thời gian rất lâu.
Răng rắc!!
Một đạo tia chớp màu đen ở trong tay Phần Tuyệt Trần đập tới, một thanh trường kiếm toàn thân đen kịt, có hắc mang quỷ dị lượn lờ bị hắn nắm trong tay:
- Vân... Triệt... Ta muốn ngươi... Chết không toàn thây!!
- Chỉ bằng ngươi?
Vân Triệt coi thường cười lạnh, hắn nhìn thoáng qua thanh kiếm đen kịt trong tay Phần Tuyệt Trần, trên mặt lộ ra vẻ miệt thị sâu hơn, sau đó dứt khoát hất cánh tay lên, mang Kiếp Thiên Kiếm... Cũng chính là Hồng nhi thu hồi vào bên trong Thiên Độc Châu.
- Thanh Vương Huyền kiếm cấp thấp này liền là vũ khí của ngươi? Hắc...
Vẻ trào phúng, khinh thường, thậm chí là thương hại lộ rõ ở trên mặt của Vân Triệt:
- Đồ vật rác rưởi bực này, ta ngay cả nhìn đều chẳng muốn nhìn một chút, nhưng nó thật giống như là binh khí ngươi quý nhất thì phải, thực sự là đáng thương a. Đáng thương đến mức ta không có ý tứ dùng Kiếp Thiên Kiếm của ta đến giao thủ cùng ngươi... Bởi vì đó là quá khi dễ ngươi.
Đối mặt với Phần Tuyệt Trần đang tràn ngập hận thù cùng lửa giận, hình như Vân Triệt còn ngại nó không đủ, không chút lưu tình dùng ngôn ngữ ác độc đâm đâm, lăng nhục Phần Tuyệt Trần gần như mất khống chế. Vân Triệt chẳng những thu hồi Kiếp Thiên kiếm, mà ngay cả khí tràng trên người đều thu liễm lại, sau đó hướng Phần Tuyệt Trần duỗi ra một ngón tay, vô cùng khinh miệt ngoắc ngoắc:
- Chỉ bằng thanh phá kiếm này của ngươi, ta đều không có ý tứ dùng Kiếp Thiên kiếm đánh cùng ngươi, nếu không ta sẽ cảm thấy ta đang khi dễ ngươi. Ngươi đã liều mạng muốn giết ta như vậy, vậy hôm nay ta liền cho ngươi cơ hội đầy đủ!
- Ta cho ngươi bốn canh giờ!
Đối mặt với khuôn mặt đã hoàn toàn vặn vẹo của Phần Tuyệt Trần, Vân Triệt lại cười híp mắt duỗi thẳng bốn ngón tay:
- Ngươi không nghe lầm đâu, là bốn canh giờ! bên trong bốn canh giờ này, ta sẽ không đánh trả, càng không trốn đi xa, mặc cho ngươi tùy tiện công kích, cho ta nhìn xem, trong bốn cái canh giờ ta không hoàn thủ, ngươi có năng lực để giết ta không!
- Mà nếu như ngay cả dạng này ngươi cũng không giết được ta...
Ý cười của Vân Triệt trở nên mỉa mai khinh miệt:
- Vậy thì ngươi không nên xuất hiện ở trước mặt ta nữa!!
Ầm!!
Sau lưng Phần Tuyệt Trần có một loạt sóng dữ phóng lên tận trời. Trong thời gian ngắn ngủi mấy năm, ở phía dưới linh hồn dung hợp, huyền lực của hắn từ Linh Huyền cảnh bạo tăng tới Quân Huyền cảnh. Hắn vốn cho rằng với trạng thái bây giờ của bản thân muốn giết Vân Triệt căn bản là chuyện dễ như trở bàn tay... thứ hắn phải cân nhắc, chỉ là nên dùng phương pháp gì mới có thể khiến Vân Triệt chết thê thảm nhất, ít nhất phải nhận hết muôn vàn tra tấn, mọi loại thống khổ.
Nhưng khi hắn đối mặt với Vân Triệt, thứ hắn thấy trên mặt đối phương lại không phải là vẻ sợ hãi cầu xin, mà là sự miệt thị cùng chế giễu bình sinh hắn chán ghét nhất.
- Ngươi... Sẽ... hối hận... vì mỗi một chữ ngươi đã nói......!!
Mỗi một chữ trong miệng Phần Tuyệt Trần, đều âm trầm đến mức giống như phát ra từ tầng sâu nhất địa ngục. Vô tận hận ý cùng sát ý hoàn toàn tràn ngập trong mỗi một tế bào, mỗi một giọt máu, mỗi một tia linh hồn của hắn! Ngay khi thanh âm của hắn rơi xuống một sát na kia, sắc trời đột nhiên mờ đi.
- Ồ?
Vân Triệt theo bản năng ngẩng đầu một cái, nhìn về phía trên không.
Bầu trời vốn là màu xanh thẳm không một gợn mây lại lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được trở nên âm u, hắc ám trầm trọng từ bốn phương tám hướng chậm rãi đè xuống, giống như có một vị Hắc Ám Ma Thần đang cắn nuốt cả phiến thiên địa.
- Chuyện gì xảy ra?
Biến hóa kinh người, để trong lòng Vân Triệt chấn động. Ba tháng trước, hắn và Phần Tuyệt Trần có một lần đối mặt giao thủ, khi đó sắc trời cũng âm u với biên độ nhỏ, nhưng so sánh với lúc này, nó đâu chỉ là ngày đêm khác biệt!
Lực lượng của Phần Tuyệt Trần cực kỳ đặc thù, hắn đã sớm có chuẩn bị về tâm lý, nhưng không nghĩ tới Phần Tuyệt Trần ở dưới sự phẫn nộ lại triển khai toàn bộ lực lượng, lại dẫn phát cảnh tượng loại này... có thể đơn giản gọi nó là"thiên địa dị tượng".
Hắc ám đậm đặc tiếp tục trầm xuống, cắn nuốt tất cả minh quang, một cỗ khí tức sợ hãi tràn ngập ở giữa thiên địa, hải triều phun trào bất an, sóng lớn cuồn cuộn, hải vực vốn là màu xanh thẳm, đã biến thành một màu đen nhánh, thậm chí mặt biển sôi trào còn hiện lên hắc quang.
- Đây là!
Trong tâm hải Vân Triệt truyền đến một tiếng kinh nghi thật sâu của Mạt Lỵ.
Bởi vì một màn trước mắt, xúc động đến ký ức sâu trong linh hồn Mạt Lỵ... Một cái hình ảnh đến từ viễn cổ Tinh Thần! Một cái tên... Một cái danh tự đáng sợ vốn không nên xuất hiện ở trong linh hồn của hắn.
- Thôn thiên phệ nhật, vĩnh dạ vô quang... Vĩnh...Dạ... Huyễn... Ma... Điển!?
- Vĩnh Dạ Huyễn Ma Điển?
Vân Triệt lập tức ngơ ngác:
- Đây là huyền công Phần Tuyệt Trần sử dụng sao? Chẳng lẽ ở thế giới của ngươi, ngươi đã gặp qua loại huyền công quỷ dị này?
- Ta chưa từng gặp qua... Phải nói là, toàn bộ không gian hỗn độn, đều không có người từng thấy!
Thanh âm Mạt Lỵ rất trầm thấp, Vân Triệt có thể rõ ràng cảm giác được tâm linh nàng đang chấn động, mà lời nàng nói ra, càng làm cho Vân Triệt một trận không hiểu.
- Không nên phân tâm!
Bỗng nhiên Mạt Lỵ quát:
- Có phải Vĩnh Dạ Huyễn Ma Điển hay không, ta bây giờ còn không có cách nào xác nhận. Vô luận hôm nay phải dùng phương pháp gì, ngươi cũng phải đánh bại hắn! Nếu như làm không được, ta sẽ tự mình xuất thủ... ta phải thăm dò toàn bộ bí mật trên người này!
Thanh âm trầm trọng của Mạt Lỵ để Vân Triệt kinh hãi. Hắn không hỏi thêm nữa, hiện tại cũng không phải thời điểm truy vấn, hắn cấp tốc ngưng tâm, huyền khí toàn thân khuấy động, ánh mắt nhìn về phía trước hóa thành sự khinh miệt, không nhanh không chậm nói:
- Ngươi công tới đi, đừng quên, ta chỉ thưởng cho ngươi bốn canh giờ, cho ta nhìn xem, ngươi có năng lực giết ta, hay chỉ là một tên phế vật mắt cao hơn hơn bùn!
Hắc ám vẫn còn đang tiếp tục lan tràn, lúc này Vân Triệt mới phát giác, sau lưng của Phần Tuyệt Trần, thình lình xuất hiện một vòng xoáy hắc ám to lớn, lúc vòng xoáy đen kịt bành trướng, nó có màu đen vô cùng thuần túy, giống như một cái lỗ đen có thể thôn phệ vạn vật trong không gian.
- Cẩn thận! Đây là một cái hắc ám lĩnh vực! Hoặc là toàn lực xé mở, hoặc là mau chóng thoát ly!
Mạt Lỵ trầm giọng nói ra. Ba đầu nàng cũng không hoàn toàn để bụng chuyện Vân Triệt ước chiến cùng Phần Tuyệt Trần, mà chỉ có hứng thú muốn biết ở dưới tình huống thực lực sai biệt rất lớn, Vân Triệt có dùng thủ đoạn"hèn hạ vô sỉ" gì để thủ thắng hay không.
Nhưng bây giờ, Phần Tuyệt Trần đã bị hoàn toàn chọc giận, triển khai toàn bộ lực lượng, khiến tâm hồn của Mạt Lỵ sinh ra chấn động to lớn.