.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_747" class="block_" lang="en">Trang 374# 1
Chương 747: Toàn thắng?
Vạn dặm trời trong không một gợn điểm mây, nhưng từ Lưu Vân thành nhìn lại, bầu trời phương đông lại được một tầng ám sắc vừa dầy vừa nặng đổ sụp xuống, khiến cho người ta vừa nhìn một chút, ngực liền bị kiềm chế.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng oanh minh không có ngừng nghỉ từ phương đông truyền đến lần nữa, hơn nữa càng thêm trầm trọng so với lúc trước... Thậm chí có thể cảm giác được một cỗ khí tức cuồng bạo vô cùng mãnh liệt.
- Lại bắt đầu.
Thiên Hạ Đệ Nhất lẩm bẩm một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ kinh sợ lần thứ hai.
- Tuyết Nhi!
Nội tâm Tiêu Linh Tịch không cách nào bình tĩnh, tiếng oanh minh vang lên lần thứ hai để cho nàng không còn cách nào nhẫn nại nữa, hai tay nắm thật chặt tuyết y của Phượng Tuyết Nhi nói:
- Nhanh mang ta tới đó! Bọn hắn thực sự không thể đánh nữa. Căn nguyên ân oán giữa hai người bọn họ, đều là bởi vì ta, bọn hắn một cái là Tiểu Triệt, một cái là người đã cứu ta hai lần, bất kỳ một cái nào xảy ra chuyện, đời ta đều không thể an tâm! Tuyết Nhi... Cầu ngươi mang ta tới, cầu ngươi!
- Thế nhưng... Thế nhưng...
Nội tâm Phượng Tuyết Nhi cũng một mực lo lắng bất an, thậm chí đã sớm sinh ra xúc động xông tới.
- Tuyết Nhi, Tiểu Triệt không muốn để cho ta tới gần, là sợ không cẩn thận xúc phạm tới ta. Thế nhưng, có Tuyết Nhi bảo hộ ta, ta coi như lại gần, cũng sẽ không có bất kỳ chuyện gì. Hơn nữa... Tuyết Nhi ngươi cũng rất lo lắng cho Tiểu Triệt đúng hay không? Bọn hắn đã đánh nhau lâu như vậy, thực sự đã đủ rồi, tiếp tục đánh xuống, vạn nhất... vạn nhất...
Sự kiên trì của Phượng Tuyết Nhi vốn là lung lay sắp đổ lập tức sụp xuống, lấy thực lực của nàng bây giờ, không cần nói bảo hộ Tiêu Linh Tịch không bị dư ba làm bị thương, mà ngay cả khi Vân Triệt cùng Phần Tuyệt Trần liên hợp công kích đến đều có thể bảo vệ tốt Tiêu Linh Tịch:
- Ta... Ta biết rồi. Tiểu cô mụ, ngươi nhất định phải một mực nắm chặt ta.
Phượng Tuyết Nhi khẽ nhấc tay, mang theo thân thể của Tiêu Linh Tịch, lấy cực nhanh độ bay về phía bầu trời âm u ở phương Đông.
—— —— —— —— ——
- Bỗng nhiên khí tức của hắn trở nên loạn như vậy, hơn nữa còn có chút mất khống chế. Xem ra di chứng cưỡng ép dung hợp ma huyền lực trong khoảng thời gian ngắn còn nghiêm trọng hơn dự liệu của ta... hoạc là, lúc trước ta đánh giá hắn quá cao?
Vân Triệt kéo Kiếp Thiên kiếm, nhanh chóng tới gần Phần Tuyệt Trần. Vân Triệt vốn cho rằng, chính diện giao thủ cùng hắn sẽ là một cuộc ác chiến, không nghĩ tới vừa mới bắt đầu liền đại chiếm thượng phong, sau khi giao phong, Phần Tuyệt Trần chẳng những bị áp chế toàn diện, hơn nữa khí tức huyền lực cũng càng ngày càng loạn, càng ngày càng yếu, hắn oanh ra mấy chục kiếm, làm cho trong ngoài Phần Tuyệt Trần đều là tổn thương... Hơn nữa tổn thương tuyệt đối không nhẹ.
Quá trình cùng kết quả này là thứ trước đó hắn không ngờ tới. Để hắn thậm chí có chút cảm giác trước đó bản thân cẩn thận thiết kế bẫy rập có chút dư thừa.
- Không nên coi thường, lực lượng của hắn tuyệt không chỉ như thế, toàn lực phế hắn đi!
Mạt Lỵ thấp giọng nói.
Đúng lúc này Vân Triệt cũng đã tiếp cận đến vị trí cách Phần Tuyệt Trần hai mươi trượng, Kiếp Thiên kiếm mang theo phúc thiên chi thế hướng về phía Phần Tuyệt Trần nện xuống.
Ánh mắt Phần Tuyệt Trần vẫn hung ác giống như trước đó, trên người toàn là dấu vết hắc huyết để hắn tăng thêm mấy phần kinh người. Lần này đối mặt với trọng kiếm khủng bố tuyệt luân của Vân Triệt oanh kích, Phần Tuyệt Trần không có cưỡng ép chính diện chống đỡ, hắc quang trên người lóe lên, hướng về phía hậu phương đột nhiên tránh đi.
Phần Tuyệt Trần không muốn va chạm cùng Vân Triệt, lại thêm hiện tại huyền khí của hắn đại loạn, người bị thương nặng, tốc độ càng là giảm bớt đi nhiều, làm sao dễ dàng tránh né công kích của Vân Triệt như vậy. Hắn vừa mới miễn cưỡng né tránh kiếm thứ nhất, kiếm thứ hai đã oanh đến trước ngực của hắn, để hắn không thể không vận chuyển huyền lực toàn thân, giơ hắc kiếm ngăn cản.
Ầm!!
Thân thể của Phần Tuyệt Trần theo không gian run rẩy mà kịch liệt chấn động, lần này cũng giống những lần va chạm trước, lúc Kiếp Thiên kiếm chạm vào hắc kiếm của hắn, huyền lực giống như hồn linh bị kinh hãi nhanh chóng tiêu tán, để hắn vốn có thể chống lại trọng kiếm chi lực bị ầm ầm đè xuống... Trong tiếng nổ vang, thân thể của hắn bay ra như đạn pháo, hung hăng nhập vào trong nước biển.
- A a a a a a a!!
Tiếp theo, Phần Tuyệt Trần mang theo một cột nước cường tráng phóng lên tận trời, ánh mắt của hắn trở nên càng tàn nhẫn, hơn phân nửa mạch máu trên hai cánh tay đã bị đánh rách tả tơi, trong rung động kịch liệt gần như không cầm được hắc kiếm. Khuôn mặt nhuốm máu đang vặn vẹo, hắc sắc huyền quang trên người đã vô cùng vặn vẹo... khí tức lúc này của hắn, giống như một đầu ác ma bị triệt để chọc giận, hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ còn lại mối hận thấu xương.
- Ta... Vậy mà... Chật vật như thế...
- Ta làm sao... có khả năng... bại bởi... Ngươi!!
Phần Tuyệt Trần than nhẹ, thanh âm khàn khàn như là ác quỷ trong địa ngục.
- A a a a... Dạ Ma Táng Thiên!!
Phần Tuyệt Trần gào thét thê lương, bỗng nhiên hắc quang huyền quang trên người nổ tung, một loạt thao thiên cự lãng phóng lên tận trời, mang theo một cỗ hắc ám đánh về phía Vân Triệt.
Chiêu Dạ Ma Táng Thiên này là một cái hắc ám lĩnh vực đặc thù, lúc đầu Phần Tuyệt Trần phóng thích đều bị Vân Triệt gắng gượng tránh thoát, bây giờ Phần Tuyệt Trần hao tổn rất nhiều huyền lực, lại thêm việc huyền lực hỗn loạn, nên uy lực Dạ Ma Táng Thiên đâu chỉ kém mấy lần.
Thế giới chung quanh Vân Triệt trở thành một mảnh hắc ám trong nháy mắt, nhưng hắn không có chút nào kinh loạn, Kiếp Thiên kiếm trong tay bốc cháy lên Kim Ô Hỏa Diễm bỏng mắt, sau đó đột nhiên vung ra, theo Kiếp Thiên kiếm tùy ý vung vẩy, hắc ám lĩnh vực vừa mới sinh thành liền bị tuỳ tiện oanh tạc ra một đạo lại một đạo khe hở màu hồng, trong nháy mắt đã thủng trăm ngàn lỗ.
Mặc dù Kim Ô Viêm quang nóng rực xé rách tầng tầng lĩnh vực, nhưng cũng không có đè xuống hắc ám che khuất bầu trời. Lúc này, một đạo khí tức băng hàn giống như đến từ Cửu U từ sau lưng của Vân Triệt bỗng nhiên phóng tới...
Hắc ám lĩnh vực yểm hộ, lại thêm khí tức cùng lĩnh vực nối liền thành một khối, nhưng vẫn không có tránh thoát linh giác của Vân Triệt. Chỉ có điều hắn không có lựa chọn tránh ra thật xa, mà chỉ thoáng chếch đi một chút, mặc cho đạo hàn quang kia tới gần...
Ầm!!
Một thanh hắc kiếm được hắc quang bao phủ cắt ở trên vai phải Vân Triệt, thân kiếm tuỳ tiện xuyên qua da thịt của hắn, lúc đụng chạm đến xương lại là tiếng va đập ngột ngạt tới cực điểm... cảm giác phản hồi khiến cho Phần Tuyệt Trần, cảm thấy hắn như trảm lên một khối bàn thạch so với tinh thiết còn muốn cường hoành hơn ngàn vạn lần. Hắn vốn cho rằng một kiếm này có thể trực tiếp cắt một cánh tay Vân Triệt xuống, nhưng không cách nào tiến lên nửa phần.
Vân Triệt được quán chú Long Thần chi tủy, lại nhận lấy mười tám tháng rèn luyện xương cốt, có thể nói hắn là nhân vật mạnh mẽ nhất toàn bộ Thiên Huyền đại lục.
Cùng lúc này Kiếp Thiên kiếm cũng xé mở hắc ám, thành thành thật thật đánh vào trên người Phần Tuyệt Trần... trên thân kiếm màu đỏ có một vòng hồng quang kỳ dị mà Vân Triệt không có chú ý tới, theo huyền lực cuồng bạo đánh vào trên người Phần Tuyệt Trần.
Ầm!!!!
Xem như Phần Tuyệt Trần dưới trạng thái toàn thịnh, chính diện chịu một kiếm toàn lực của Vân Triệt cũng tất bị thương nặng. Mặt biển bạo động, mười mấy cây xương ngực của Phần Tuyệt Trần vỡ vụn, ngực trực tiếp sụp xuống, cả người bay ra như diều đứt dây, trong miệng truyền ra một tiếng rống thảm thiết.
- A a a!!
Ngực Phần Tuyệt Trần phún huyết, thời điểm ý thức rời rạc khôi phục, một cỗ cảm giác thống khổ đến cực hạn che khuất thần kinh cùng linh hồn của hắn, để hắn đau đến không muốn sống.
Vì cái gì... kiếm của hắn... lại có uy lực đáng sợ như thế...
Ta chỉ chịu một kiếm... Tại sao lại thống khổ... Giống như linh hồn đều bị xé nát vậy...
Cực hạn thống khổ xé rách linh hồn Phần Tuyệt Trần, cũng kích thích thú tính của hắn, hắn mạnh mẽ ngừng thân thể gần như giập nát của mình lại, không chút nào đi bận tâm ngực bị thương rất nặng, toàn thân phun trào hắc quang, toàn bộ khí tức hắc ám xung quanh điên cuồng hướng về phía hắn vọt tới, ngưng tụ thành một cái lỗ đen vô cùng thâm thúy trước người hắn.
- Vân... Triệt!
Thanh âm của Phần Tuyệt Trần đã khàn khàn không giống thanh âm của loài người:
- Ta muốn xé ngươi... thành... mảnh vỡ!!
Phần Tuyệt Trần mang theo vòng xoáy hắc ám, điên cuồng hét lên nhào về phía Vân Triệt, thế muốn dốc hết tất cả, vĩnh viễn mai táng Vân Triệt ở trong bóng tối vô tình này.
Vân Triệt cũng không lui lại, hai tay chậm chạp nâng lên, hỏa diễm bên trên Kiếp Thiên kiếm lập tức trở nên hừng hực, từ xích hồng chi sắc, hóa thành màu vàng óng loá mắt đến không cách nào đưa mắt nhìn!
- Hoàng Kim Đoạn Diệt!
Ở trong bóng tối bao phủ, viêm quang màu vàng vẫn sáng chói gai mắt, không bị một tia áp chế nào như cũ.
Lúc kim sắc kiếm mang cùng vòng xoáy màu đen đụng chạm vào nhau, chỉ có một tiếng oanh minh rất nhỏ, một thoáng sau kim sắc viêm quang gần như là không bị chút ngăn trở nào xé mở vòng xoáy hắc ám đáng sợ như lỗ đen, bình bình chỉnh chỉnh một phân thành hai, hóa thành hai dòng lũ hắc ám xẹt qua hai bên thân thể của Vân Triệt tiêu tán, mà kim sắc kiếm mang lại tiếp tục hướng về phía trước, đụng vào phía trên hắc kiếm của Phần Tuyệt Trần.
Lần này, hắc kiếm không có bị uốn cong, mà sau khi đình trệ cực kỳ ngắn ngủi tiếp tục hướng về phía trước, xuyên qua thân kiếm, hung hăng đánh vào ngực Phần Tuyệt Trần, thoáng chốc, hoàng kim chi mang điên cuồng phóng thích, trọng kiếm chi lực cùng Kim Ô Viêm lực không chút lưu tình đánh vào bên trong thân thể của Phần Tuyệt Trần.
- Ô a a a a a a a!!
Tiếng kêu thảm thiết cơ hồ xé mở chân trời. Phần Tuyệt Trần biến thành một hỏa nhân bị kim viêm phần thân, bay ra ngoài rất xa, mảng lớn vết máu tùy ý vương vãi ở trong không, nhìn thấy mà giật mình.
Xoẹt...
Thân thể của Phần Tuyệt Trần rơi vào trong nước biển, mảng lớn hơi nước bay lên không, trong nháy mắt trăm trượng hải vực liền sôi trào lên. Mà ngọn lửa trên người Phần Tuyệt Trần vẫn không có bị dập tắt... Kim Ô Chi Viêm đâu phải thứ nước biển có khả năng dập tắt.
Hai đoạn kiếm gãy cũng gần như trong cùng một lúc rơi vào hải vực, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Thống khổ... Không cách nào nói rõ ăn mòn toàn thân Phần Tuyệt Trần. Mỗi một tế bào giống như bị thiên đao vạn quả. Loại thống khổ này, không thua gì quá trình hắn cưỡng ép hấp thu ma nguyên năm đó...
Ngay cả như vậy, ý chí của hắn vẫn không có sụp đổ, hắn liều mạng phóng thích ra lực lượng, dập tắt Kim Ô Viêm trên người. Cho đến khi trầm xuống mấy trăm trượng, Kim Ô Viêm trên người mới hoàn toàn dập tắt, mà toàn thân cao thấp, đã bị đốt thương không còn hình dáng.
Nhưng thống khổ thân thể, làm sao vượt qua một phần vạn thống khổ linh hồn.
Thân thể vẫn chìm ở trong nước biển, toàn thân không hề có động tĩnh gì, như là xơ cứng. Đồng tử của hắn, tràn ngập thống khổ, oán hận, không cam lòng, khuất nhục...
Rõ ràng ta chiếm được lực lượng cường đại như vậy...
Vì cái gì... vẫn không giết được hắn...
Vì cái gì vẫn bại khuất nhục, khó coi như thế...
Tại sao có chuyện này...
Báo thù... ý nghĩa sống duy nhất của ta...là vì báo thù, ta đã trải qua địa ngục... Bỏ ra một cái giá thảm trọng...
Chẳng lẽ ý nghĩa duy nhất này... Đều không thể thực hiện...
Không thể...
Ta sao có thể... thua hắn... làm sao có thể bại!
Thân thể của Phần Tuyệt Trần vẫn còn đang chìm xuống, nhưng rốt cục có động tác, cánh tay phải của hắn chậm rãi nâng lên, phía trên đầu ngón tay chậm rãi tràn ra một giọt máu màu đen. Ánh mắt của hắn nhìn chăm chú vào huyết châu, trong miệng tràn ra một tiếng nói nhỏ tựa như nói mê:
- Thôn Thiên Phệ Nhật... Vĩnh Dạ Vô Quang...
Trên mặt biển, Vân Triệt cũng không có chìm vào trong biển tìm Phần Tuyệt Trần, mà yên lặng nhìn mặt biển, sắc mặt một mảnh trịnh trọng. Bởi vì hắn đã bắt đầu cảm thấy có chút không đúng.
Thế mà nhẹ nhàng như vậy liền trọng thương Phần Tuyệt Trần đến trình độ này.
Ngay cả tổn thương trên cánh tay phải của bản thân, cũng là vì có thể trọng kích Phần Tuyệt Trần mà cố ý chịu.
Thật sự là dễ dàng có chút không giống bình thường.
Tỉnh táo nghĩ lại, lúc bản thân chỉ tránh né cùng phòng ngự, lực lượng cùng công kích hắc ám của Phần Tuyệt Trần đều là khủng bố tuyệt luân. Nhưng sau khi chính thức giao thủ cùng hắn... Huyền khí của hắn liên tục suy yếu cùng hỗn loạn, uy lực hắc ám cũng tiếp tục hạ xuống.
Xem như huyền lực không vững chắc, cũng không thể ở trong khoảng thời gian ngắn mất khống chế đến loại trình độ này.
Đến cùng thì chuyện gì xảy ra?
- Cẩn thận!!
Bỗng nhiên Mạt Lỵ lạnh lùng lên tiếng:
- Hắn cũng không có dễ dàng tan tác như vậy, mặc dù hắn bị thương tương đối nghiêm trọng, nhưng không thiếu dư lực, hơn nữa hắn sẽ lập tức phóng xuất ra toàn bộ.
- Ừ, ta đã cảm thấy.
Ánh mắt Vân Triệt nhìn xuống phía dưới càng ngày càng ngưng thực, Kiếp Thiên kiếm trong tay cũng nhóm lên hỏa diễm một lần nữa.