Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 755 - Chương 756: Hỏi Tội

. ._378__2" class="block_" lang="en">Trang 378# 2

 

 

 

Chương 756: Hỏi tội



- Mảnh sơn mạch liên hoàn này được Thương Phong hoàng thất ban cho Thiên Kiếm Sơn Trang hơn một ngàn năm trước, từ đó đổi tên là Thiên Kiếm sơn mạch. Đỉnh núi cao nhất bên trong dãy núi này, tên là 'Nhất Kiếm Mặc Vân Phong', cũng là ngọn núi cao nhất Thương Phong quốc.

Từ không trung nhìn xuống, Vân Triệt cặn kẽ giới thiệu với Phượng Tuyết Nhi. Năm đó, ta lần đầu tiên tới Thiên Kiếm Sơn Trang, nhìn thấy Nhất Kiếm Mặc Vân Phong trên Thiên Kiếm sơn mạch, và kiếm khí kích động đầy trời đều bị rung động, lại thêm sự nổi danh của Thiên Kiếm Sơn Trang, để trong lòng của hắn sinh ra một chút kính sợ.

Mà lúc này đối mặt với Thiên Kiếm Sơn Trang, trong ánh mắt của hắn chỉ có sự miệt thị. Mà loại miệt thị này tuyệt không phải là cường giả đối với người yếu, mà là sự xem thường phát ra từ nội tâm đối với toàn bộ Thiên Kiếm Sơn Trang!

Sáu năm trước, lúc hắn mới tới Thiên Kiếm Sơn Trang, hắn tuyệt không nghĩ tới thế lực mạnh nhất Thương Phong, đối mặt với kiếp nạn Thương Phong quốc và Băng Vân Cung lại không chịu được như thế.

- Vân ca ca, ta muốn biết, lần này ngươi tới, chuẩn bị đối đãi Thiên Kiếm Sơn Trang như nào?

Phượng Tuyết Nhi nhẹ nhàng hỏi, trong lời nói lộ ra lo lắng:

- Là cho bọn hắn giáo huấn nhỏ, hay là muốn... Muốn...

Lúc trước, hắn gần như khiến Phượng Hoàng thành biến thành một mảnh hỗn độn. Mà Thiên Kiếm Sơn Trang... Đối với Vân Triệt mà nói, xem như muốn triệt để hủy đi, cũng không cần hao phí khí lực quá lớn.

Vấn đề của Phượng Tuyết Nhi để Vân Triệt hơi nao nao, hắn giương mắt nhìn về phía sơn trang bị dãy núi vòng quanh trong tầm mắt, buồn vô cớ nói:

- Có lẽ, ta chỉ đơn thuần phát tiết mà thôi. Mặc dù Thiên Kiếm Sơn Trang bội bạc, ở trên đạo nghĩa để cho người ta khinh thường, nhưng lại có thể bảo toàn cơ nghiệp ngàn năm của Thiên Kiếm Sơn Trang. Tự tư là bản tính của con người, trong khoảng thời gian này, ta cũng không ngừng ở trên góc độ nhân tính bao biện cho Thiên Kiếm Sơn Trang, nhưng kết quả lại là... Ta vẫn không cách nào tha thứ cho Thiên Kiếm Sơn Trang. Nếu bọn hắn lựa chọn bội bạc, vậy cũng phải gánh chịu hậu quả bội bạc. Năm đó, Thương Phong hoàng thất cùng Thiên Kiếm Sơn Trang là thế cùng tồn cùng vong, Thương Phong bị kiện nạn này, làm sao Thiên Kiếm Sơn Trang bội bạc còn bình yên vô sự được!!

- Cho dù ta có rộng rãi đến mức có thể tha thứ cho Thiên Kiếm Sơn Trang thì sự tình tiểu tiên nữ... Cũng tuyệt đối không thể tha thứ!

Nghĩ đến sự tình Sở Nguyệt Thiền, bên trong tâm hồn vốn bình tĩnh của Vân Triệt lại có một cỗ lệ khí phun lên... Cỗ lệ khí này vừa mới sinh ra, liền cuồng bạo đến không cách nào áp chế. Từ khi Tử Cực"miễn phí" thông báo cho hắn biết, kẻ cầm đầu hại Sở Nguyệt Thiền năm đó là,"Hiên Viên Ngọc Phượng" thì hắn liền bị một cỗ hận thù bao phủ tâm hồn.

- Vân ca ca...

Phượng Tuyết Nhi lập tức cảm nhận được sự biến hóa của Vân Triệt, nàng quay gò má sang, dùng ánh mắt nhu hòa nhìn hắn. Mỗi lần nói đến"Tiểu tiên nữ", hô hấp, khí tức của hắn đều trở nên rung chuyển bất an, mà khi tới Thiên Kiếm Sơn Trang, bỗng nhiên khí tức của hắn càng thêm cáu kỉnh dọa người, ánh mắt, cũng biến thành đáng sợ.

Ba tháng này sớm chiều làm bạn, lúc ban đầu nàng còn kinh ngạc lo lắng, nhưng sau đó dần dần hiểu được... Vân Triệt đối với Sở Nguyệt Thiền có yêu thương, lo lắng cùng áy náy quá sâu... hơn nữa còn có sợ hãi không được gặp lại nàng, cho nên mỗi lần nhắc đến tên nàng, nghĩ đến nàng, đều khiến tâm tình của hắn lâm vào xao động.

Vân Triệt nắm tay Phượng Tuyết Nhi, đi xuống Thiên Kiếm Sơn Trang, đồng thời thanh âm trầm thấp cũng mang theo một cỗ lệ khí bao phủ toàn bộ Thiên Kiếm Sơn Trang, thậm chí cả tòa Thiên Kiếm sơn mạch.

- Hiên Viên Ngọc Phượng, cút ra đây cho ta!!

Bây giờ huyền lực của Vân Triệt có biết bao hùng hậu, chỉ vẻn vẹn là thanh âm, đã khiến cho kiếm khí quấn quanh Thiên Kiếm Sơn Trang bị khuấy động, mấy ngàn thanh kiếm trên đài càng là hỗn loạn tưng bừng, Thiên Kiếm Sơn Trang vốn cực kì yên tĩnh cũng lập tức hỗn loạn tưng bừng, các đệ tử, các chủ, kiếm thị, trưởng lão đều vận dụng toàn bộ lực lượng, mặt đầy phẫn nộ, như lâm đại địch.

Dù sao, xây trang ngàn năm, còn chưa bao giờ có người dám can đảm khiêu khích Thiên Kiếm Sơn Trang.

- Hình như hôm nay Thiên Kiếm Sơn Trang có hai khách nhân a.

Bỗng nhiên Mạt Lỵ lên tiếng nói.

- Hả... khách nhân?

Lông mày Vân Triệt khẽ động.

- Hai cái lục cấp Đế Quân, một cái trung kỳ, một cái hậu kỳ. Xem ra lời nói ngươi muốn làm gì thì làm ở chỗ này, cũng không thuận lợi như vậy.

Mạt Lỵ hời hợt nói.

- Lục cấp Đế Quân?

Thần sắc Vân Triệt hơi biến, nhưng không có lộ ra vẻ lo lắng, ngược lại cười lạnh một tiếng:

- Chẳng lẽ là người Thiên Uy Kiếm Vực? A, xem ra hôm nay ta tới chẳng phải là thời điểm thích hợp. Tòa núi Thiên Kiếm Sơn Trang dựa vào thực sự là càng ngày càng bền vững.

Vân Triệt lập tức nhớ tới chuyện ở Phượng Hoàng thành ba năm trước, sau khi thất quốc bài vị chiến kết thúc, hắn ngoài ý muốn gặp được Lăng Kiệt, lúc đó Lăng Kiệt nói tới một đoạn văn...

- Năm đó mẫu thân ta ở giữa phụ thân và ông ngoại đã lựa chọn phụ thân, khiến ông ngoại giận dữ. Trước đó vài ngày, cha mẹ ta đã mang theo đại ca cùng ta, cùng đi Thiên Uy Kiếm Vực, gặp được ông ngoại, rốt cục mâu thuẫn giữa mẫu thân cùng ông ngoại mới hóa giải... Ông ngoại còn giống như rất ưa thích ta, còn nói sẽ đích thân dạy ta Thiên Uy Tuyệt Kiếm hoàn chỉnh, hắc hắc...

"..."

Ánh mắt của Vân Triệt có chút phức tạp.

Vân Triệt không có ẩn nấp thân hình, dửng dưng hiện thân ở trên không Thiên Kiếm Sơn Trang, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống phía dưới.

Thiên Kiếm Sơn Trang nhốn nháo. Ở phía dưới Vân Triệt có một bóng người cùng với một đạo kiếm khí đóng băng gào thét mà lên, đảo mắt đã đi tới trước người Vân Triệt... người tới chính là Lăng Nguyệt Phong. Đồng thời, đại lượng các chủ, trưởng lão có huyền lực Địa Huyền cảnh trở lên cũng theo sát phía sau, nhanh chóng kết thành trận thế, hợp vây Vân Triệt cùng Phượng Tuyết Nhi vào giữa.

- Vân Triệt, quả nhiên là ngươi.

Nhìn thấy Vân Triệt, vẻ mặt Lăng Nguyệt Phong trở nên vô cùng phức tạp, tiếp theo cười nhạt một tiếng:

- Thời gian ngươi tới, so với ta dự đoán nhanh hơn rất nhiều.

Hoàn toàn chính xác, hắn đã sớm biết trước ngày này sẽ tới.

Lúc trước, ở giữa Thần Hoàng chi loạn và cơ nghiệp ngàn năm của Thiên Kiếm Sơn Trang, bọn hắn lựa chọn vi phạm tiên tổ chi huấn, cũng đồng thời vi phạm đạo nghĩa tín nghĩa, phong bế sơn trang, không thèm chú ý đến chuyện Thương Phong hoàng thất xin giúp đỡ, cũng không nhìn Băng Vân Tiên Cung cầu cứu. Khi đó, bọn hắn hoàn toàn không có nghĩ qua Thương Phong hoàng thất còn có thể may mắn sống sót, càng không có khả năng nghĩ tới kết cục lại long trời lở đất như vậy.

Mà biến số này chính là Vân Triệt trở về.

Vân Triệt có tiếng có thù tất báo. Thảm kịch Phần Thiên môn diệt môn không người nào dám quên. Mà chuyện thứ nhất sau khi Vân Triệt còn sống trở về càng kinh thiên động địa hơn so với Phần Thiên môn diệt môn năm đó vô số lần... hắn khiến Phượng Hoàng Thần Tông luôn vẫn một tay che trời phải người ngã ngựa đổ, gà chó không yên, cuối cùng không thể không rút quân, còn phải hướng Thương Phong quốc bồi tội cùng bồi thường... Hơn nữa, kết cục này là bởi vì Thương Nguyệt nữ hoàng khoan dung, nếu không Phượng Hoàng Thần Tông sẽ phải giao ra đại giới thảm thiết hơn.

Sau khi chiến loạn dừng hẳn, lấy tính cách Vân Triệt, làm sao lại quên mất Thiên Kiếm Sơn Trang. Dù sao, Thiên Kiếm Sơn Trang cùng các thế lực khác hoàn toàn khác biệt... Đồng thời, họ còn nghe nói hắn cứu Băng Vân Tiên Cung tao ngộ đại nạn ngập đầu, trở thành tân nhiệm cung chủ Băng Vân Tiên Cung, mà cung chủ đời trước Cung Dục Tiên và thái thượng cung chủ Phong Thiên Hối đều gặp nạn chết...

Phượng Hoàng Thần Tông ở dưới thủ hạ của Vân Triệt vô cùng thê thảm, huống chi Thiên Kiếm Sơn Trang hắn.

Vân Triệt bây giời cùng Vân Triệt ba năm trước đây, hoàn toàn là hai cái tầng diện khác biệt.

Ánh mắt Lăng Nguyệt Phong nhìn về phía bên cạnh Vân Triệt, ánh mắt lập tức giật mình. Bên người hắn là một thiếu nữ mặc tuyết y thuần trắng, eo thon thắt một dải ngọc lăng, một thân trang phục đều là trang phục Băng Vân Tiên Cung. Một tầng tuyết sa hoàn toàn che khuất dung nhan của nàng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ánh mắt vô cùng khinh tú.

Mặc dù không thấy dung nhan, nhưng toàn thân cao thấp của nàng, tản ra một loại khí tức như tiên như mộng, để cho ánh mắt người ta vừa chạm vào, liền tự ti mặc cảm, không dám khinh nhờn...

Loại cảm giác này, giống như năm đó hắn thấy Sở Nguyệt Thiền... hình ảnh khi đó khiến tâm linh hắn đều run run, đến chết cũng không thể quên lãng.

- Hừ...

Vân Triệt hừ một tiếng chói tai, khiến hắn từ trong thất thần ngắn ngủi tỉnh lại:

- Đây không phải là trang chủ của đệ nhất tông môn Thiên Kiếm Sơn Trang thanh danh hiển hách, uy phong bát diện Thương Phong quốc, Lăng Nguyệt Phong Lăng trang chủ sao, ta chưa thông tri, tùy tiện tới chơi, còn làm phiền đến Lăng trang chủ đại danh đỉnh đỉnh tự mình ra nghênh tiếp, khiến cho tiểu bối như ta thật sự sợ hãi đến cực điểm a.

Chỉ cần không phải kẻ điếc, đều biết bên trong lời nói của Vân Triệ băng lãnh, khinh miệt, trào phúng tới cực điểm. Thiên Kiếm trưởng lão gần nhất lớn tiếng nổi giận:

- Vân Triệt! Đừng quên thân phận của ngươi! Thiên Kiếm Sơn Trang, còn chưa tới phiên ngươi đến giương oai!!

- Lui ra!

Ngực Lăng Nguyệt Phong chập trùng kịch liệt, nặng nề nói ra.

- Trang chủ...

Thần sắc chúng trưởng lão Thiên Kiếm Sơn Trang ở bốn phía chung quanh đều vô cùng ngưng trọng, các chủ cũng khẽ giật mình, có chút kinh nghi thất thố nhìn Lăng Nguyệt Phong.

- Toàn bộ lui ra!

Ngữ khí Lăng Nguyệt Phong tăng thêm lần nữa:

- Không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được phép tới gần nơi này!

- Vâng!

Dưới nghiêm lệnh của Lăng Nguyệt Phong, chúng trưởng lão, các chủ lấy ánh mắt sợ hãi kiêng kỵ nhìn chằm chằm vào Vân Triệt chậm rãi lui lại, thẳng đến khi toàn bộ rời xa. Trong lòng bọn họ vô cùng rõ ràng, nếu Vân Triệt thật muốn động thủ, lấy thực lực có thể để cho Phượng Hoàng Thần Tông chó gà không yên của hắn, coi như bọn họ lại nhiều thêm gấp mười lần, cũng không làm nên chuyện gì.

Tất cả mọi người thối lui, Lăng Nguyệt Phong độc lập đối mặt với Vân Triệt, hắn nặng nề hít một hơi. Lần trước nhìn thấy Vân Triệt, vẫn là năm sáu năm trước, khi đó Vân Triệt ở trong mắt hắn, chỉ là một tiểu bối có chút hấp dẫn. Mà bây giờ, Vân Triệt ở trước mắt tướng mạo không có biến hoá quá lớn, chỉ có dáng người cao to lên mấy phần, nhưng lúc đối mặt với hắn, lại rõ ràng cảm thụ được một cỗ trọng áp giống như núi cao.

Hơn nữa đối với Vân Triệt, hắn có một loại cảm xúc cực kỳ phức tạp...có lẽ loại tâm tình này có thể hiểu thành hâm mộ cùng ghen ghét sâu đậm, bởi vì Sở Nguyệt Thiền mà hắn đau khổ chung tình chưa bao giờ nhìn tới hắn một lần, nhưng lại cùng nam tử chỉ có hai mươi tuổi trước mắt...

Đồng thời, còn không thể tránh khỏi có chút oán hận, chỉ là hắn biết rõ, bản thân không có tư cách đi hận hắn.

- Vân Triệt.

Lăng Nguyệt Phong nhẹ nhàng nói:

- Hai tháng này, ta chưa bao giờ khỏi sơn trang, chính là chờ đợi ngươi, hoặc là Thương Phong hoàng thất đến đây. Tuy những năm này bế trang là hành động bất đắc dĩ của Thiên Kiếm Sơn Trang, nhưng vẫn là chuyện khiến ta một mực hổ thẹn. Bây giờ ngươi đến đây hỏi tội, ta không có lời nào để nói.

Chân mày Vân Triệt hơi vẩy một cái, vừa muốn nói chuyện thì một cái thanh âm già nua vừa dầy vừa nặng cũng từ đằng xa truyền đến:

- Quyết định bế trang là do ta sở hạ. Không có xuất thủ tương trợ Băng Vân Tiên Cung, cũng là quyết định ta làm ra.

Thanh âm truyền đến, một lão giả mặc kiếm bào xám trắng cũng đã đi tới bên cạnh Lăng Nguyệt Phong, hắn nhìn thoáng qua Vân Triệt, sau đó chậm rãi khép kín hai mắt:

- Nếu hôm nay ngươi đã tới... Tự nhiên ta sẽ cho ngươi một cái công đạo.

- Phụ thân, những cái này rõ ràng đều là quyết định của ta... căn bản không hề có quan hệ đến người!

Lăng Thiên Nghịch đến, còn nói ra lời để Lăng Nguyệt Phong hơi loạn, hắn vội vàng tiến về phía trước một bước nói:

- Vân Triệt! Phụ thân ta chỉ là vì che chở cho ta mới nói ra những lời đó, thân là trang chủ đương nhiệm của Thiên Kiếm Sơn Trang, tự nhiên tất cả đều do ta ấn định, ta và phụ thân không hề có quan hệ! Ngươi có cừu oán, cứ việc hướng về phía ta là được!

- Ha ha, tốt cho một đôi phụ tử, đơn giản là cảm động thiên động địa a!

Vân Triệt cười lạnh, ánh mắt như dao chiếu xạ ở trên mặt của Lăng Thiên Nghịch:

- Lăng Thiên Nghịch, năm đó ngươi ta và ngươi không thù oán, ngươi vì giết ta, mà vạn dặm xa xôi đuổi tới Thương Phong hoàng thành, miệng đầy lý lẽ trừ ma vệ đạo, nhân nghĩa đạo đức, nào là trừ hại cho Thương Phong! mặc dù lúc ấy ta bị thương nặng, còn kém chút mất mạng trong tay ngươi, nhưng đáy lòng còn giữ lại ba phần kính trọng đối với ngươi, cho rằng sở dĩ ngươi muốn giết ta là do bản tính ngươi ghét ác như cừu, cương trực công chính, cực nặng tín nghĩa lại hiểu lầm ta là người hiếu sát,!

- Nhưng mà, lúc quốc gia chân chính đối mặt nguy cơ, lại coi lời tổ huấn giữa các ngươi và tiên tổ Thương Phong như không, Thiên Kiếm Sơn Trang các ngươi vốn là lực lượng trung kiên nhất, nhưng kết quả ở dưới sự dẫn dắt của Lăng Thiên Nghịch ngươi làm con rùa đen rút đầu lớn nhất Thương Phong quốc!

Vân Triệt không chút lưu tình châm chọc nói:

- Tứ bề Thương Phong quốc báo hiệu bất ổn, khắp nơi máu chảy thành sông, mà Thiên Kiếm Sơn Trang ngươi ba năm chưa ít đi một viên ngói một viên gạch, chưa bỏ ra nửa điểm nhân lực cùng vật lực, ngay cả một người lộ diện đều không có. Bây giờ nghĩ lại những lời đường đường chính chính ngươi hô to khi đó, thật sự là để cho người ta buồn nôn!

-... Vân Triệt!

Khuôn mặt Lăng Nguyệt Phong thoáng âm trầm:

- Chuyện này, Thiên Kiếm Sơn Trang ta tự nhận hổ thẹn! Nhưng quyết định như thế, Thiên Kiếm Sơn Trang ta tự có nỗi khổ tâm! Ngươi có thù oán gì, cứ việc hướng về phía Lăng Nguyệt Phong ta... Không được nhục nhã phụ thân ta!

- Được rồi Nguyệt Phong, không cần giải vây cho ta, hắn nói không sai.

Lăng Thiên Nghịch giơ tay lên, vô lực nói ra, ngắn ngủi mấy năm không gặp, khuôn mặt của hắn đã già đi rất nhiều, có lẽ những năm này, trong lòng của hắn cũng gánh vác lấy tội lỗi trầm trọng:

- Vân Triệt, ta đã nói qua ta sẽ cho ngươi và Thương Phong hoàng thất một cái công đạo.

- Công đạo?

Vân Triệt quay mặt qua chỗ khác, lạnh lùng nói:

- A, ta có nói qua muốn các ngươi cho công đạo sao!

- Đúng là ta có dự định trực tiếp san bằng Thiên Kiếm Sơn Trang bọn ngươi.

Vân Triệt dùng thanh âm lạnh lùng để bất luận kẻ nào nghe được đều sợ hết hồn hết vía:

- Đừng tưởng rằng các ngươi có Thiên Uy Kiếm Vực làm chỗ dựa thì ta không làm gì được! Ba tháng trước, ngay cả Phượng Hoàng thành trong Phượng Hoàng Thần Tông đều kém chút hoàn toàn hủy đi, muốn hủy một cái Thiên Kiếm Sơn Trang, bất quá chỉ là lật tay mà thôi, hơn nữa không cần nháy mắt!

Hô hấp của Lăng Thiên Nghịch cùng Lăng Nguyệt Phong đồng thời trở nên thô gấp, những lời này mà người khác nói ra chỉ có thể làm thành trò cười cho bọn hắn. Nhưng từ trong miệng Vân Triệt nói ra, bọn hắn nửa điểm đều không cười nổi, lưng là một trận lãnh ý thấu xương.

- Nhưng, trước khi ta từ Thương Phong hoàng thành đi ra, nữ hoàng lão bà của ta đã chuyên môn ngăn ta lại nói cho ta biết: Thiên Kiếm Sơn Trang có thể làm được chuyện quên tổ quên tông, nhưng Thương Phong hoàng thất làm không được! Bởi vì năm đó, Thương Phong thái tổ cùng Thiên Kiếm thủy tổ là huynh đệ đồng sinh cộng tử, một người chưởng khống Thương Phong, một người chưởng khống huyền giả, hai bên cùng chung sống tương trợ nhau, cũng khuyên bảo hậu nhân phải đời đời gắn bó với Thiên Kiếm Sơn Trang như môi với răng! mặc dù bây giờ Thiên Kiếm Sơn Trang vô tình vô nghĩa trước, nhưng thân là hậu nhân Thương Phong thái tổ, làm sao có thể vi phạm thái tổ chi huấn, hủy đi cơ nghiệp Thiên Kiếm thủy tổ lưu lại.

- Trong ba năm, nàng tiếp nhận nỗi thống khổ vong phụ vong phu, gánh vác lấy toàn bộ quốc nạn của Thương Phong quốc, thủ hộ Thương Phong quốc cùng tôn nghiêm sau cùng của hoàng thất, lại mang tất cả tôn nghiêm của mình, hướng các ngươi cầu viện chín lần! nhưng thứ nàng được là cái gì...

Vân Triệt hung hăng hít một hơi, thanh âm càng thêm lạnh triệt và thất vọng:

- Cho nên, nàng nên là người hận các ngươi nhất trên cái thế giới này, cũng có tư cách oán hận, cừu thị các ngươi nhất. Nhưng hết lần này tới lần khác lại là nàng, muốn ta khoan dung các ngươi, chí ít không hủy đi Thiên Kiếm Sơn Trang... Chỉ coi Thiên Kiếm Sơn Trang chưa bao giờ tồn tại!

Lời nói của Vân Triệt, để ánh mắt Lăng Thiên Nghịch cùng Lăng Nguyệt Phong đồng thời rung động... Nghĩ đến chín phong thư mang theo huyết lệ từ Thương Nguyệt nữ hoàng, tâm hồn chua xót, xấu hổ vô cùng.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment