.
._379__1" class="block_" lang="en">Trang 379# 1
Chương 757: Hiên Viên Ngọc Phượng!
- Cho nên, các ngươi có thả một vạn cái tâm, mà nữ hoàng lão bà của ta lên tiếng, ta cũng không có hứng thú tới tìm Thiên Kiếm Sơn Trang các ngươi gây phiền phức. Ta cũng không muốn nữ hoàng lão bà của ta giống như các ngươi, tương lai ở dưới cửu tuyền không có mặt mũi gặp tổ tông!!
Sắc mặt Lăng Thiên Nghịch và Lăng Nguyệt Phong cứng đờ, bọn hắn đã làm xong chuẩn bị để Vân Triệt cùng Thương Phong hoàng thất hỏi tội, cũng nỗ lực chuẩn bị cái giá thật lớn, nhưng thứ họ nhận được, lại là"khoan dung" như vậy. Mà loại khoan dung này, để bọn hắn kinh ngạc, xấu hổ, khó xử vô cùng...
Lăng Thiên Nghịch nhắm mắt, trên mặt hiện lên một loạt thống khổ. Đối mặt với Thần Hoàng quốc vô cùng cường đại, bế trang là cử chỉ sáng suốt nhất của bọn hắn, mặc dù nâng trang xuất động, cũng không có khả năng giữ được Thương Phong hoàng thất, chỉ có thể để sơn trang bại vong vô ích. Nhưng vô luận xuất phát từ cái nguyên do gì thì bội bạc đều là sự thật.
- Thương Nguyệt nữ hoàng thông duệ vô song, tâm hoài nhược cốc, bây giờ danh tiếng, đã viễn siêu tiên hoàng, thành tựu tương lai cũng nhất định là bất khả hạn lượng, Thương Phong có vị tân hoàng này là may mắn trăm năm. Lăng Thiên Nghịch ta tự hỏi một đời không thẹn với lương tâm... Lại vì do dự nhất niệm, cuối cùng thẹn với Thương Phong hoàng thất, thẹn với Băng Vân Tiên Cung, cũng thẹn với liệt tổ liệt tông Thiên Kiếm ta.
Trong thanh âm Lăng Thiên Nghịch mang theo phiền muộn cùng nỗi khổ riêng:
- Mặc dù đã không có mặt mũi gặp lại Thương Nguyệt nữ hoàng, nhưng sai là thành, không thể mắc thêm lỗi lầm nữa, ngày mai ta sẽ tự thân tới Thương Phong hoàng thành, hướng Thương Nguyệt nữ hoàng bồi tội...
- Không cần!
Vân Triệt khoát tay, không chút tình cảm nào cắt ngang lời nói Lăng Thiên Nghịch:
- Hiện tại nữ hoàng lão bà của ta ngày đêm vất vả, không rảnh gặp ngươi, cũng không muốn gặp ngươi, càng không muốn gặp bất cứ người nào của Thiên Kiếm Sơn Trang! Lăng Thiên Nghịch, ngươi cũng không cần ở chỗ này giả mù sa mưa. Bây giờ ngươi có thể nói ra những lời này, là bởi vì Thương Phong hoàng thất còn được bảo vệ, chỉ cần nữ hoàng lão bà của ta nói một câu, ta liền có thể tùy thời san bằng Thiên Kiếm Sơn Trang ngươi! Nếu Thương Phong hoàng thất đã diệt, mà ta đã chết... bộ mặt hiện tại của ngươi sẽ ra sao!!
Bờ môi Lăng Thiên Nghịch máy động, nhưng không phản bác được.
- Một cái thế lực thờ ơ đối với quốc nạn của mình, thờ ơ với chín lần khấp huyết cầu cứu của nữ hoàng, trong mắt ta đã sớm không có trung nghĩa liêm sỉ, cái các ngươi gọi là tự thẹn, bồi tội, trong mắt ta càng là không đáng một đồng, ngay cả trò cười đều không xứng!
Ánh mắt Vân Triệt băng lãnh, thanh âm càng lãnh triệt cốt tủy, không có chút lưu tình nào:
- Nếu ba năm này, dù cho các ngươi không để ý đến Thương Phong quốc nạn, chỉ trợ giúp Thương Phong hoàng thất, dù chỉ là phái người bảo hộ phụ hoàng cùng nữ hoàng lão bà của ta an toàn, giờ này ngày này, Thương Phong hoàng thất cũng sẽ cảm kích các ngươi, ta cũng sẽ cảm kích các ngươi! Trong thời gian này các ngươi tổn thất cái gì, ta sẽ hoàn lại gấp mười lần! Vân Triệt ta, từ trước đến nay có thù tất báo, có ân tất trả!
- Nhưng nếu các ngươi lựa chọn vô tình vô nghĩa, thì cái kết quả hôm nay, các ngươi cũng chẳng trách được bất luận kẻ nào! Các ngươi càng phải cảm thấy may mắn vì nữ hoàng lão bà của ta từ tâm, nếu không, sau ngày hôm nay, trên đời này sẽ không còn Thiên Kiếm Sơn Trang tồn tại... xem như Thiên Uy Kiếm Vực đều không thể bảo vệ được các ngươi!!
Vô luận là Lăng Thiên Nghịch, hay là Lăng Nguyệt Phong, thì ở Thương Phong quốc đều là nhân vật một tay che trời, chưa từng bị người chỉ mũi nhục mạ như thế. Nhưng đối mặt với ngôn ngữ chói tai của Vân Triệt, bọn họ chỉ có thể ngửa đầu nhắm mắt, im lặng không phản bác... Cũng không có tư cách đi phản bác.
Dù sao, bọn hắn cũng ở lúc Thương Phong gặp nạn lựa chọn im lặng cùng lạnh lùng, nhưng trên bản chất, bọn hắn cũng không phải là ác nhân không biết liêm sỉ. Ngược lại, bọn hắn ở trên nhân đạo, hay là kiếm đạo, đều đứng trên đỉnh tuyệt đối. Có lẽ ba năm này, là sỉ nhục lớn nhất đời bọn hắn.
Lăng Thiên Nghịch cùng Lăng Nguyệt Phong không có phản bác, nhưng thanh âm vô cùng chói tai của một cái nữ tử từ phía dưới truyền đến:
- Vân Triệt, ngươi thực sự là khẩu khí rất lớn. Ngươi chẳng những nhục Thiên Kiếm Sơn Trang ta, thậm chí ngay cả Thiên Uy Kiếm Vực cũng dám không để trong mắt, là ai cho ngươi lá gan lớn như vậy!
Hiên Viên Ngọc Phượng đằng không mà lên, đi tới phía bên phải Lăng Nguyệt Phong, tư thái trên khuôn mặt coi như là xinh đẹp hoàn toàn khác biệt với Lăng Nguyệt Phong, ánh mắt nhìn về phía Vân Triệt mang theo phẫn nộ, địch ý cùng sự trào phúng.
- Hiên Viên Ngọc Phượng!
Con mắt của Vân Triệt chậm rãi híp xuống. Nữ nhân trước mắt này, mới là mục đích thực sự hôm nay hắn tới Thiên Kiếm Sơn Trang.
- Ngọc Phượng, nơi này không có chuyện của ngươi, nhanh xuống dưới.
Lăng Nguyệt Phong khẽ mắng. Hắn biết rõ tính nết Hiên Viên Ngọc Phượng, mà Vân Triệt lại tuyệt đối không phải là một người chịu cứng rắn.
- Không có chuyện của ta?
Hiên Viên Ngọc Phượng cười lạnh một tiếng:
- Hắn đã nói rõ lần này không phải là vì Thương Phong hoàng thất hỏi tội mà đến. Còn mục đích thực sự hôm nay hắn tới nơi này... A, trong câu nói lúc hắn đến, thế nhưng chỉ có tên của Hiên Viên Ngọc Phượng ta! làm sao lại không có chuyện của ta!
Lăng Nguyệt Phong nghe vậy khẽ giật mình, lúc này mới đột nhiên nhớ tới, câu nói vang vọng Thiên Kiếm Sơn Trang của Vân Triệt, rõ ràng là...
- Hiên Viên Ngọc Phượng, cút ra đây cho ta!!
Vân Triệt đến, hắn đã sớm chuẩn bị, cho rằng hắn nhất định là vì Thương Phong hoàng thất hỏi tội mà tới... nên không có đi chú ý người hắn kêu rõ ràng là"Hiên Viên Ngọc Phượng", hơn nữa chỉ có"Hiên Viên Ngọc Phượng".
- Hiên Viên Ngọc Phượng!
Từ khi Hiên Viên Ngọc Phượng xuất hiện, ánh mắt Vân Triệt đã ngưng tụ ở trên người của nàng, ánh mắt, còn có khí tức trên thân, cũng biến thành lạnh lẽo thấu xương, trong không khí, thậm chí khuấy động lên sát cơ lúc nào cũng có thể mất khống chế:
- Giữa chúng ta... Thế nhưng có một khoản lớn sổ sách cần tính!!
Đối mặt Lăng Nguyệt Phong cùng Lăng Thiên Nghịch, thanh âm của Vân Triệt là sự khinh miệt và khinh thường. Còn thanh âm hắn đối với Hiên Viên Ngọc Phượng lại là âm trầm, bên trong còn lộ ra sát cơ.
Bầu không khí đột biến, để Lăng Nguyệt Phong lập tức ý thức được tình thế tuyệt không bình thường... hơn nữa còn là rất không bình thường! Oán hận, hàn khí, sát cơ, những cái này, hắn đều cảm thụ rõ rõ ràng ràng. Hắn liền vội vàng tiến lên nói:
- Vân Triệt, trong thời gian này nhất định có hiểu lầm gì đó! Nội tử từ khi gả vào Thiên Kiếm Sơn Trang, gần như là không đi ra sơn môn, sự tình bên ngoài trang càng là từ trước tới giờ không can thiệp. Nội tử và ngươi, chỉ gặp một lần sáu năm trước mà thôi, ngay cả lời cũng chưa từng nói qua một câu, làm sao có thù oán gì.
- Hơn nữa tất cả quyết sách những năm qua, đều là do trang chủ ta đây định ra, cùng nội tử không có mảy may quan hệ... Trong này nhất định là có hiểu lầm cái gì!
Lăng Nguyệt Phong cũng không phải giữ gìn đơn thuần. Những năm này Hiên Viên Ngọc Phượng làm cái gì, hắn rõ ràng nhất, từ khi đến Thiên Kiếm Sơn Trang, nàng gần như chưa bao giờ bước ra ngoài sơn trang, những năm gần đây chỉ ra ngoài có mấy lần, cũng đều là trở về Thiên Uy Kiếm Vực, hơn nữa mỗi lần hắn đều hộ tống cùng một chỗ... Hắn thực sự không nghĩ ra, Hiên Viên Ngọc Phượng có chỗ nào làm Vân Triệt tức giận, hơn nữa nhìn lên, hình như là thù hận cực lớn.
- Hiểu lầm?
Vân Triệt nắm chặt hai tay, khớp xương trở nên trắng bệch:
- Hiên Viên Ngọc Phượng! Có phải là hiểu lầm hay không, trong lòng ngươi so với ai khác đều rõ ràng! Hôm nay, ta không cần Thiên Kiếm Sơn Trang bàn giao cái gì, nhưng ngươi...
Lời còn chưa dứt, Vân Triệt đã giận đến không kìm chế được, thân ảnh bạo xông, mắt như hàn tinh, tay như mỏ ưng, bắt lấy cổ Hiên Viên Ngọc Phượng.
- Dừng tay!
Lăng Nguyệt Phong cùng Lăng Thiên Nghịch đồng thời sợ hãi, bọn hắn còn đang nghi hoặc giữa Vân Triệt cùng Hiên Viên Ngọc Phượng đến tột cùng sẽ có ân oán gì, tuyệt đối không nghĩ tới hắn vậy mà bỗng nhiên xuất thủ, hơn nữa tư thái còn rất tàn nhẫn.
Lăng Nguyệt Phong cùng Lăng Thiên Nghịch một trái một phải, muốn ngăn trở Vân Triệt. Sáu năm trước, thực lực của bọn hắn đối với Vân Triệt là sơn nhạc không thể vượt qua, nhưng hôm nay lại hoàn toàn ngược lại, bọn hắn mới tiến lên vẻn vẹn nửa bước, ngay cả cánh tay cũng không kịp duỗi ra, liền bị khí lãng trên người Vân Triệt hung hăng phá tan... ngay cả một tia lực lượng kháng cự đều không có.
Đúng lúc này, tiếng xé gió bén nhọn vang lên, một đạo kiếm khí cường hoành đến mức ngưng thật từ phía dưới bay vụt tới, nháy mắt còn ở bên ngoài trăm trượng, một cái chớp mắt sau tựa như vượt qua không gian, bỗng nhiên đâm tới trước mặt Vân Triệt.
Keng!!
Thân hình Vân Triệt quay ngược trở lại, vận dụng huyền khí đã sớm súc thế ở trên người toàn lực đánh về phía trước, một tiếng tê minh vang lên, không gian trước người hắn vặn vẹo, quỹ tích kiếm khí xuất hiện sự bẻ cong trên phạm vi lớn, bay thẳng về phía sau Vân Triệt, mà thân hình Vân Triệt cũng bị bức lui, về tới bên cạnh thân Phượng Tuyết Nhi, hai mắt lạnh lùng nhìn về hai bóng người xuất hiện phía dưới:
- Rốt cục hai người các ngươi cũng đi ra, ta còn tưởng rằng Thiên Uy Kiếm Vực chỉ là một đám giấu đầu lòi đuôi.
Vân Triệt đối với Thiên Uy Kiếm Vực vốn là có oán hận sâu đậm, cho nên nói chuyện không chút khách khí.
- A a a a...
Trong tiếng cười bình hòa, hai cái lão giả chậm rãi bay lên mà lên, một trái một phải đứng ở trước người Hiên Viên Ngọc Phượng. Hai người một cái thân mặc thanh y, một cái thân mặc áo bào xám, trên người phân biệt đeo một trường kiếm màu xám cùng màu xanh, ánh mắt cũng mang theo sự sắc bén như kiếm, huyền khí trên người càng mênh mông như thương hải.
Đối mặt với việc Vân Triệt làm nhục Thiên Uy Kiếm Vực, bọn hắn lại không có chút nộ khí nào, ánh mắt thanh y lão giả khẽ lướt qua người Vân Triệt, sau đó vuốt cằm, cười nhạt nói:
- Tuy lão phu ẩn cư trong Kiếm Vực đã lâu, nhưng những ngày qua, cái tên Vân Triệt vẫn như như sấm bên tai. Vốn nghĩ hai tháng sau có thể ở Ma Kiếm đại hội xem phong thái, chưa từng nghĩ tới ngẫu nhiên gặp ở nơi đây, cũng coi như đây là một chuyện may mắn.
- Hai vị trưởng lão.
Lăng Thiên Nghịch cùng Lăng Nguyệt Phong bị khí tức của Vân Triệt đánh cho toàn thân đại loạn, nhìn thấy hai lão giả này xuất hiện, thì bọn hắn vội vàng che ngực hướng về phía trước hành lễ. Bởi vì bọn hắn đối với Thiên Kiếm Sơn Trang mà nói, là hai đại nhân vật tuyệt đối không đụng nổi.
Nhưng Vân Triệt cùng bọn hắn hoàn toàn khác biệt, mặc dù biết rõ bọn họ là Thiên Uy Kiếm Vực, hơn nữa có thể là nhân vật cấp trưởng lão, hắn vẫn giữ khuôn mặt trầm thấp:
- Chuyện may mắn? Nếu là chuyện may mắn, vừa rồi xuất thủ công kích ta là có ý gì? nếu các ngươi nghe qua đại danh của Vân Triệt ta, như vậy các ngươi có nghe nói: Con người của ta, cực kỳ... thù dai hay không!