.
._380__1" class="block_" lang="en">Trang 380# 1
Chương 759: Chật vật không chịu nổi.
Thời điểm Vân Triệt xuất thủ bắt lấy Hiên Viên Ngọc Phượng trước đó, hắn đã truyền âm cho Phượng Tuyết Nhi cẩn thận. Đối mặt với Hiên Viên Cửu Đỉnh bỗng nhiên công kích, Phượng Tuyết Nhi không chút nào kinh loạn, tuyết thủ khẽ nâng, tay áo trắng nhẹ phẩy, một ngọn lửa màu đỏ thắm ngưng hiện trước người nàng, sau đó lấy tốc độ tương đối chậm rãi bay về phía Hiên Viên Cửu Đỉnh.
Huyền hỏa màu đỏ thẫm cấp thấp, xem như một huyền giả Địa Huyền cảnh cũng sẽ khịt mũi coi thường. Hiên Viên Cửu Đỉnh không nhìn thẳng, một tay chụp vào cổ của Phượng Tuyết Nhi... Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, sắc mặt hắn đột biến, bởi vì thứ hắn đâm đầu vào là khí tức nóng rực để hắn trong phút chốc hít thở không thông.
Dưới sự kinh hãi, hai tay Hiên Viên Cửu Đỉnh không chậm trễ chút nào xuất hiện, huyền lực càng lấy tốc độ nhanh nhất bạo tăng mấy lần, dưới sự phun trào của huyền khí, hai cái tay áo dài màu xám tro nâng lên.
Ầm!!!
Hai cỗ huyền lực cấp bậc Đế Quân va chạm, một vòng năng lượng to lớn hướng chung quanh phóng xạ ra. Mc dù Lăng Nguyệt Phong cùng Lăng Thiên Nghịch cách hơn mười trượng nhưng ở dưới gợn sóng năng lượng này, vẫn như bị trọng chùy oanh kích, bay tứ tung ra ngoài, lúc dừng lại đã cách rất xa, khí huyết toàn thân sôi trào, như muốn thổ huyết.
Hỏa diễm của Phượng Tuyết Nhi đình trệ trước người Hiên Viên Cửu Đỉnh... Nhưng chỉ vẻn vẹn là đình trệ, mà không có bị lực lượng của Hiên Viên Cửu Đỉnh đánh tan, ngay cả dấu hiệu suy nhược đều không có. Một màn này, để con ngươi Hiên Viên Cửu Đỉnh hơi co lại, hoàn toàn không dám tin vào hai mắt của mình. Hắn lập tức cắn răng một cái, huyền lực trên người phun trào lần thứ hai, lần này trực tiếp không giữ lại chút nào, điều động mười thành lực lượng, đột nhiên đẩy về phía trước.
Một tiếng trầm đục vang lên, hỏa diễm đỏ ngầu lập tức bị đụng ra sau vài thước. Ánh mắt Phượng Tuyết Nhi dưới dải lụa trắng có chút lóe lên, tay áo dài lại phật một cái, ngón tay nhỏ nhắn giống như bạch ngọc hời hợt đẩy về phía trước.
Phượng Hoàng hỏa diễm tăng vọt trong nháy mắt, uy thế càng là bạo tăng mấy lần, ánh lửa khổng lồ chiếu rọi toàn bộ bầu trời khiến nó hoàn toàn đỏ đậm.
Đồng tử Hiên Viên Cửu Đỉnh co lại lần thứ hai, trong miệng phát ra một tiếng than trầm muộn, vô luận như thế nào đều không thể tin được, vừa rồi không phải là lực lượng cực hạn của đối phương... Hơn nữa nhìn thoáng qua, chỉ là một cái động tác tùy ý, liền đẩy lực lượng tăng lên gần một lần!
Dưới uy lực tăng vọt của Phượng Hoàng hỏa diễm, thân hình của hắn bị buộc rút lui từng bước, hắn cắn chặt hàm răng, đem tất cả huyền lực rót ở hai tay, hai cánh tay đã tăng vọt gấp hai lần bình thường, gần như muốn bạo liệt, nhưng vẫn không làm nên chuyện gì như cũ. Một cỗ cảm giác nóng rực càng ngày càng kinh khủng bắt đầu đánh úp về phía hắn, để hắn cảm giác mình đang từng bước hướng vào phần diệt hỏa diễm của địa ngục.
Hô!!
Hai ống tay áo của Hiên Viên Cửu Đỉnh bắt đầu bốc cháy kịch liệt, sắc mặt cũng càng ngày càng thống khổ... Bởi vì hai tay hắn ở dưới ánh lửa chiếu rọi không còn là màu xích hồng nữa, mà đã biến thành màu sắc cháy đen xúc mục kinh tâm.
- Thập... Thập tam trưởng lão!!
Mục Uyên Chi kinh hô một tiếng. Tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ Vân Triệt ra thì toàn bộ đều nghẹn họng nhìn trân trối, khiếp sợ như trong mộng. Hiên Viên Cửu Đỉnh là thập tam trưởng lão của Thiên Uy Kiếm Vực, ở toàn bộ Thiên Huyền đại lục đều là nhân vật một tay che trời! Hắn vì bức Vân Triệt đi vào khuôn khổ, hạ mình công kích một tiểu cô nương hẳn là đệ tử Băng Vân Tiên Cung, tập kích vốn là tiện tay hành động... nhưng chẳng những không bắt được đối phương, lại còn bị đối thủ dùng một kích ép ra, đồng thời ở dưới đối phương phản kích, đã rơi vào hạ phong trong nháy mắt.
Huyền lực của Hiên Viên Cửu Đỉnh đã đạt tới Quân Huyền cảnh lục cấp... Ở trong mắt đám người Lăng Nguyệt Phong cùng Lăng Thiên Nghịch, hắn giống như là thần minh vậy.
- Uyên Chi... hỗ trợ!!
Hiên Viên Cửu Đỉnh bạo hống một tiếng, thanh âm mang theo sự run rẩy thống khổ... Hắn đã có thể ngửi được trên người mình phát tán ra mùi khét lẹt.
Mục Uyên Chi như người trong mộng mới tỉnh, khí lãng trên người nổ tung, trường kiếm sau lưng bay ra khỏi vỏ, rơi vào trong tay của hắn, sau đó đâm ra nhất kiếm... Phương hướng hắn đâm tới không phải là Phượng Tuyết Nhi, mà là xích hồng hỏa diễm đang chèn ép Hiên Viên Cửu Đỉnh. Lúc này mới qua mấy hơi thời gian ngắn ngủi, thân thể của Hiên Viên Cửu Đỉnh đã bị đốt thương nhiều chỗ, trước không giúp hắn thoát khỏi đạo hỏa diễm này, hai tay hắn bị phế cũng không phải là không có khả năng.
Khi trước lực chú ý của hai người bọn họ đều đặt ở trên người Vân Triệt, mặc dù khí tức huyền lực của Vân Triệt xuất ra rất thấp, nhưng bọn hắn không dám chủ quan chút nào, dù sao thông tin liên quan tới hắn một cái so với một cái càng kinh người.
Nhưng bọn hắn nằm mộng cũng nghĩ không ra, tiểu cô nương đến cùng hắn, lại khủng bố như vậy! Rõ ràng còn đáng sợ hơn Vân Triệt nhiều lần!!
Thấy Mục Uyên Chi đi tới chỗ Phượng Tuyết Nhi, trên mặt Vân Triệt không có nửa điểm lo lắng. Mặc dù hai vị trưởng lão Kiếm Vực này cực mạnh, nhưng lấy huyền lực của Phượng Tuyết Nhi, muốn đánh bại bọn hắn căn bản là dễ như trở bàn tay. Thừa dịp tinh thần tất cả mọi người phân tán, cánh tay trái của hắn lóe lên thanh quang, trong nháy mắt Huyền Cương đánh vào tâm hồn của Hiên Viên Ngọc Phượng.
Kiếm của Mục Uyên Chi đen kịt, thời điểm đâm ra, quanh thân đung đưa một vòng gợn sóng như sóng nước.
Coong!!
Mũi kiếm đâm vào bên trên Phượng Hoàng hỏa diễm, kiếm ý khuấy động khiến không gian kịch liệt tê minh, khí thế của xích hồng hỏa diễm lập tức bị đè xuống. Cuối cùng Hiên Viên Cửu Đỉnh cũng chiếm được cơ hội thở dốc, toàn thân hắn kịch liệt đau nhức, sau khi mạnh mẽ đề khí, kiếm ở sau lưng hắn cũng bay xuống tay của hắn... Giống như Mục Uyên Chi, thần kiếm đều là một mảnh đen kịt, giản dị tự nhiên, nhưng lại kích động uy thế phi phàm.
- Thiên uy kiếm trận... Thứ Tinh!!
Tê lạp!!
Không gian bị xé mở ra một vết rách cao vài trượng giống như vải vóc vậy, kiếm ý trong một kiếm này bành trướng, uy thế khổng lồ, để Lăng Thiên Nghịch cùng Lăng Nguyệt Phong ở phía xa xa trố mắt, giống như thấy được thần chi lĩnh vực bên trong kiếm đạo.
Dưới song kiếm của hai vị trưởng lão Kiếm Vực, Phượng Hoàng hỏa diễm bị cưỡng ép phá tan, ngay cả uy thế hỏa diễm cũng hơi giảm bớt. Hiên Viên Cửu Đỉnh cùng Mục Uyên Chi đồng thời cắn chặt răng, toàn lực phóng thích huyền khí cùng kiếm ý, không dám chậm trễ chút nào, mặc dù cuối cùng chiếm cứ thượng phong, nhưng trong lòng bọn họ lại không có nửa điểm trút được gánh nặng... Hai người bọn họ đường đường là trưởng lão Kiếm Vực, lại phải liên thủ đối phó một tiểu cô nương...
Chuyện này đối với bất cứ người nào trong số bọn hắn mà nói, đều là sự tình trước kia không cách nào tưởng tượng, cũng là sỉ nhục không thể nào tiếp thu được.
Nhưng, giờ phút này bọn hắn đã dùng hết toàn lực, cũng không đại biểu Phượng Tuyết Nhi đã dùng toàn lực.
Phượng Tuyết Nhi giơ cánh tay lên lần thứ ba, Phượng Hoàng ấn ký màu vàng giữa mi tâm hơi lóe lên, tay áo vẫn là nhẹ nhàng phất động... hình như giữa thiên địa vang lên một tiếng phượng minh không biết đến từ nơi nào.
Phượng Hoàng hỏa diễm tăng vọt, trong nháy mắt từ một gốc hỏa diễm chi tiễn hóa thành một con Hỏa Diễm Phượng Hoàng, quang mang đỏ ngầu cùng khí tức nóng rực phảng phất đến từ tầng dưới cùng địa ngục dễ dàng xuyên qua kiếm trận của hai trưởng lão Kiếm Vực như trở bàn tay, vô tình bao phủ trên người bọn hắn.
- Ngô!!
Sắc mặt Hiên Viên Cửu Đỉnh cùng Mục Uyên Chi lại biến, trong cổ họng đồng thời tràn ra một tiếng rên rỉ thống khổ, hai người gần như cắn nát răng, gầm nhẹ một tiếng, kiếm ý cùng kiếm thế có thể xưng là tầng cao nhất của Thiên Huyền đại lục điên cuồng tuôn ra, muốn đánh vỡ hỏa diễm, nhưng bọn hắn có liều mạng giãy giụa thì xích viêm cũng không bị đánh tan, ngược lại là kiếm ý của bọn họ nhanh chóng bị thôn phệ, ngay cả kiếm trận, cũng bị áp chế nhanh chóng sụp đổ.
Hai thanh trường kiếm màu đen cũng bắt đầu bị nhuộm thành màu hồng sắc, giống như hai khối thép phổ thông bị đốt đỏ lên. Mà có thể trở thành bội kiếm của trưởng lão Kiếm Vực, hai thanh kiếm này làm sao là hai thanh kiếm bình thường. Có thể thiêu đốt nó đến tình cảnh như thế, căn bản là nhiệt độ người thường không thể tưởng tượng.
Bàn tay Hiên Viên Cửu Đỉnh cùng Mục Uyên Chi cũng bắt đầu toát ra từng sợi khói đen, nhiều ngọn lửa bốc lên từ trên người bọn hắn, bọn hắn liều mạng đè xuống, nhưng chúng lại lập tức bốc lên càng nhiều... lúc này hai người có cảm giác, giống như bị luyện ngục chi hỏa thiêu đốt, đau đến không muốn sống, nhưng lại không cách nào thoát ly... Bởi vì hỏa diễm trước người quá mức đáng sợ, một khi bọn hắn thoáng giảm bớt lực, lui lại dù là nửa bước, thì hỏa diễm trước mắt sẽ bổ nhào mà tới, đem bọn hắn hoàn toàn thôn phệ.
- Cô nương... thủ hạ... hưu tình...
Râu của Hiên Viên Cửu Đỉnh đã bắt đầu bốc cháy lên, toàn thân cao thấp giống như một cái bàn ủi đỏ bừng. Bị ép đến mức độ này, hắn đâu còn chú ý đến tôn nghiêm của trưởng lão Kiếm Vực, hướng Phượng Tuyết Nhi phát ra tiếng cầu khẩn thống khổ.
Phượng Tuyết Nhi không có thu hồi hỏa diễm, mà nhìn về phía Vân Triệt, lại phát hiện sắc mặt của Vân Triệt là một mảnh tái nhợt, ánh mắt càng lộ ra một cỗ trầm thấp đáng sợ.
Tiếng kêu thảm thiết từ phía dưới truyền đến. Mấy chục chỗ hẻo lánh của Thiên Kiếm Sơn Trang đã bắt đầu nổi lửa lên, số lớn đệ tử Thiên Kiếm thống khổ lăn lộn ở trên mặt đất... Mặc dù Phượng Hoàng Viêm đến từ Phượng Tuyết Nhi ở trên cao mấy trăm trượng, nhưng đây là hỏa diễm của Đế Quân... mà còn là Phượng Hoàng Viêm của cao đẳng Đế Quân, dù cho là dư uy, cũng không phải là Thiên Kiếm Sơn Trang có khả năng tiếp nhận.
Dị trạng của Thiên Kiếm Sơn Trang để miệng Phượng Tuyết Nhi hơi phồng lên, trong lòng vi loạn, vội vàng nâng cánh tay ngọc lên, tay áo dài hạ xuống, lập tức, thế đi của Phượng Hoàng Tiễn biến đổi, mang theo một cái đuôi lửa thật dài cùng tiếng phượng minh bay về phía tây Thiên Kiếm sơn mạch.
Ầm!!!
Phượng Hoàng Tiễn rơi vào biên giới một tòa núi khá cao trên sơn mạch, trong tiếng bạo liệt trầm muộn, toàn bộ sơn phong bắt đầu cháy rừng rực, cũng ở trong thiêu đốt lấy tốc độ đáng sợ nhanh chóng hạ xuống, biến mất... Hóa thành từng mảnh nham tương lăn lộn.
Nhiệt độ cao bao phủ Thiên Kiếm Sơn Trang nhanh chóng tán đi, chúng trưởng lão, đệ tử Thiên Kiếm Sơn Trang ngơ ngác nhìn bầu trời phương tây tràn đầy hỏa diễm, linh hồn điên cuồng sợ run.
Đối với Thiên Kiếm Sơn Trang mà nói, Phượng Tuyết Nhi thật sự là quá mộng ảo,
Rốt cuộc Hiên Viên Cửu Đỉnh cùng Mục Uyên Chi cũng thoát khỏi ác mộng, trong nháy mắt Phượng Hoàng Viêm bay khỏi, bọn hắn giống như hai con chó săn bị sợ bể mật, quái khiếu triệt thoái về phía sau, ngay cả thanh kiếm chưa từng rời tay cũng rơi xuống, cắm lên trên mặt đất, hai người điên cuồng thở hổn hển, vận chuyển huyền lực áp chế thương thế toàn thân.
Hai tay cầm kiếm của bọn hắn là một mảnh cháy đen, nhất là tay phải của Hiên Viên Cửu Đỉnh, bộ vị trong lòng bàn tay trực tiếp bị đốt xuyên, lộ ra mấy cây xương tay đều cháy đen hơn phân nửa. Trường bào trên người càng là thủng trăm ngàn lỗ từ lâu, tóc, râu bị đốt một mảnh, nhìn qua thảm không thể nói nổi.
Hai người bọn họ đời này, chưa bao giờ chật vật như thế.
- Phượng Hoàng Viêm! Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai!
Hiên Viên Cửu Đỉnh chịu đựng đau nhức kịch liệt, thanh âm rõ ràng mang theo run rẩy. Đối với Phượng Hoàng Thần Tông, hắn tự nhận coi như hiểu biết. Hắn thậm chí còn từng giao thủ qua với Phượng Thiên Uy... Bây giờ huyền lực của thái cổ tông chủ Phượng Hoàng Thần Tông cũng chỉ sàn sàn như hắn mà thôi.
Mà khí tức của tiểu cô nương này vô cùng trẻ tuổi... Làm sao có được huyền lực đáng sợ như vậy!! Phượng Hoàng Thần Tông, lúc nào ra một nhân vật như vậy!
Vừa mới dứt lời, bỗng nhiên hắn nghĩ tới chuyện liên quan tới Phượng Hoàng Thần Tông ba tháng trước, con ngươi co rụt lại, kinh hô:
- Ngươi là... Tuyết công chúa của Phượng Hoàng Thần Tông!?
- Cái gì?
Đột nhiên Mục Uyên Chi quay đầu, giật nảy cả mình.
Ba tháng trước Vân Triệt họa loạn cùng Phượng Hoàng Thần Tông, mọi người trong Thiên Huyền đại lục đều biết. Khi đó bốn đại thánh địa cũng nghe đồn, chung kết trận họa loạn kia, là Tuyết công chúa xuất hiện. Hơn nữa Tuyết công chúa yên lặng ba năm, huyền lực có tăng trưởng rất lớn, về sau đi theo Vân Triệt đến Thương Phong quốc.
Có thể đem hai người bọn họ áp chế tới mức như thế, ở trên tu vi ít nhất phải vượt qua hai người bọn họ một tiểu cảnh giới mới có thể làm được!
Nói cách khác, ít nhất phải là Quân Huyền cảnh cấp tám!!
Mà huyền lực Quân Huyền cảnh cấp tám, ở bất kỳ một cái thánh địa nào, đều đủ để tiến vào mười vị trí đứng đầu!!
Cô gái này dùng Phượng Hoàng Viêm, lại ở bên người Vân Triệt, Phượng Hoàng Viêm lại khủng bố như thế... Chỉ có thể là Tuyết công chúa! mặc dù bọn hắn nghe nói huyền lực của Tuyết công chúa vô cùng có khả năng tăng lên trên diện rộng, nhưng làm thế nào cũng không nghĩ đến lại tăng vọt tới mức như thế.
Tuổi tác của Tuyết công chúa, chỉ có mười chín tuổi...
Bát cấp Đế Quân mười chín tuổi!!
Hiên Viên Cửu Đỉnh cùng Mục Uyên Chi đồng loạt hít một hơi khí lạnh... coi như bọn họ lấy thân phận trưởng lão Kiếm Vực nói ra loại sự tình này, thì cũng gần như không người nào tin tưởng.
Nơi xa, Lăng Thiên Nghịch cùng Lăng Nguyệt Phong bị khí lãng đánh bay đứng im ở nơi đó như là hai tôn mộc điêu vậy... trong mắt bọn họ, Hiên Viên Cửu Đỉnh cùng Mục Uyên Chi là hai cái tồn tại gần như thần, lại bị một tiểu cô nương đánh cho chật vật như vậy, nỗi khiếp sợ của bọn hắn, đã không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung... Thậm chí đều quên sinh tử của Hiên Viên Ngọc Phượng đang bị Vân Triệt nắm ở trong tay.
Phượng Tuyết Nhi không có trả lời, tuyết ảnh lay nhẹ, lách mình đến bên cạnh Vân Triệt, lo lắng nhìn khuôn mặt âm trầm của hắn:
- Vân ca ca, thế nào? bộ dạng bây giờ của ngươi thật là dọa người.
"..."
Cánh tay nắm lấy Hiên Viên Ngọc Phượng tại vô ý thức nắm chặt, vừa rồi, thừa dịp Hiên Viên Cửu Đỉnh cùng Mục Uyên Chi bị Phượng Tuyết Nhi áp chế, hắn đã lấy Huyền Cương xâm nhập tâm hồn của Hiên Viên Ngọc Phượng, quét một bộ phận trí nhớ của nàng... Dù sao, những lời kia, hắn chỉ nghe qua từ Tử Cực, không cách nào cam đoan nhất định là sự thực, có lẽ là bản thân đã đổ oan cho Hiên Viên Ngọc Phượng.
Thậm chí trong tiềm thức của hắn còn có chút hi vọng mình là thực sự oan uổng Hiên Viên Ngọc Phượng, dù sao nàng cũng là mẹ ruột Lăng Kiệt.
Nhưng, kết quả lấy Huyền Cương quét trí nhớ, để mắt hắn gần như nứt ra.