Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 760 - Chương 761: Mệnh Đồ Chiết Điểm.

. ._381__1" class="block_" lang="en">Trang 381# 1

 

 

 

Chương 761: Mệnh đồ chiết điểm.



- Tuyết Nhi, chúng ta đi.

Bằng không thế nào, hắn chưa có nói ra, cũng không cách nào nói ra. Hắn không nhìn bất luận người nào một chút, hắn kéo tay Phượng Tuyết Nhi, bay đi không quay đầu lại.

Sát khí một tức trước để cho bọn họ đều run sợ trong lòng, lại bỗng nhiên thả Hiên Viên Ngọc Phượng, quay đầu đi xa. Kết quả này, để Hiên Viên Cửu Đỉnh cùng Mục Uyên Chi ngơ ngác thật lâu.

- Tên Vân Triệt này so với lời đồn còn khó đối phó hơn.

Vân Triệt rời đi, để Mục Uyên Chi có một loại cảm giác như trút được gánh nặng. Đây vẫn là lần thứ nhất một người trẻ tuổi cho hắn cái cảm giác này, giây lát, hắn lại bồi thêm một câu:

- Dù sao, sau lưng của hắn cũng có một vị sư phụ đáng sợ, ngược lại cũng có tư cách hung hăng như vậy.

- Sư phụ?.

Hiên Viên Cửu Đỉnh cười nhạt:

- Yên tâm đi, hắn nhảy nhót không được bao lâu đâu, sẽ có lúc chúng ta giải mối hận hôm nay!

- Ồ?

Mục Uyên Chi kinh ngạc nhìn Hiên Viên Cửu Đỉnh:

- Thập tam trưởng lão, lời này của ngươi...

- Không cần nhiều hỏi, thời điểm đến ngươi liền biết.

Hiên Viên Cửu Đỉnh ngẩng đầu, cười khá là quỷ dị.

————————————

Rời khỏi phạm vi Thiên Kiếm sơn mạch, tốc độ phi hành của Vân Triệt chậm lại, sau đó cau mày, lặng lẽ suy tư.

Phượng Tuyết Nhi cảm giác tâm tình Vân Triệt lúc này rất là ngột ngạt, nàng nhẹ giọng an ủi:

- Vân ca ca, không nên quá lo lắng, nhất định mẹ con các nàng bình an vô sự, đang ở một chỗ nào đó an toàn chờ Vân ca ca tìm tới.

"..."

Vân Triệt nhẹ nhàng thở một hơi, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười:

- Đúng, nhất định nàng không có việc gì, ta vẫn luôn tin là như thế.

- Chỉ là, đến ngày hôm nay ta mới biết, năm đó, sau khi nàng rời khỏi Băng Vân Tiên Cung, dĩ nhiên gặp phải người Thiên Kiếm sơn trang truy sát.

Vân Triệt nắm chặt hai tay. Bởi vì đó là mẹ Lăng Kiệt, nên hắn không cách nào ra tay giết Hiên Viên Ngọc Phượng... Bằng không, không cần nói nàng là con gái trưởng lão kiếm vực, cho dù có là vương mẫu trên trời, hắn cũng phải giết chết.

- Vậy nàng... chạy trốn thế nào?

Phượng Tuyết Nhi biết, nếu dùng trăm phương ngàn kế muốn giết Sở Nguyệt Thiền, thì phái ra ba người kia nhất định có giết Sở Nguyệt Thiền... Vì lẽ đó, tình cảnh lúc đó, nhất định là cửu tử nhất sinh.

Vân Triệt nhẹ nhàng nói:

- Năm đó Hiên Viên Ngọc Phượng mang sự tình tiểu tiên nữ mang bầu tản ra khắp thiên hạ, mục đích thực sự chính là muốn giết tiểu tiên nữ. Nàng liệu định, sau khi tiểu tiên nữ trở lại Băng Vân Tiên Cung, rất có thể sẽ bị trục xuất khỏi cung, liền khiến người ta mai phục ở Băng Cực Tuyết Vực... Nàng phái ra ba người, coi như là tiểu tiên nữ ở trạng thái toàn thịnh đều không phải là đối thủ của bọn họ. Huống hồ khi đó nàng còn có thai, huyền tức phù phiếm, lại cứng rắn tự phế bỏ huyền công, vì lẽ đó, nàng vừa lên đến, liền bị một chưởng trọng thương... Cũng may ngày ấy Băng Cực Tuyết Vực có bão tuyết, lại có một con Tuyết Hoàng Thú ở phụ cận. Ở bên dưới bão tuyết, tốc độ, huyền lực, tầm mắt của huyền giả đều giảm xuống rất nhiều, mà Tuyết Hoàng Thú lại vừa vặn ngược lại, tiểu tiên nữ liền mượn sức mạnh Tuyết Hoàng Thú, ở dưới bão tuyết che lấp mạo hiểm chạy đi rất xa...

Bằng không, hậu quả khó mà lường được.

Chỉ là sau khi nàng trốn về phía đó, nàng có giữ được bào thai trong bụng hay không... hắn không biết. Thậm chí hắn không cách nào tưởng tượng ra hình ảnh khi đó, bởi vì mỗi một màn, đều để trong lòng hắn nhỏ máu.

Vào lúc ấy, nàng cô đơn, bất lực đến mức nào...

- Phụ hoàng đã nói, sau đại nạn tất là hậu phúc. Thời khắc nguy hiểm như vậy, nàng đều có thể chuyển nguy thành an, nhất định là ông trời đều không đành lòng để nàng bị thương, vẫn che chở cho nàng.

Phượng Tuyết Nhi nhẹ nhàng an ủi hắn.

- Ừm, có câu nói này của Tuyết Nhi, ta an tâm hơn nhiều.

Vân Triệt cười nói. Không bao lâu sau, sắc mặt lại hơi chìm xuống...

Từ trong trí nhớ Hiên Viên Ngọc Phượng, hắn còn nhìn thấy... sự tình Băng Vân Tiên Cung gặp phải đại nạn, cũng có quan hệ cùng nàng!!

Mà quan hệ trực tiếp hơn, chính là tên Lăng Khôn kia!!

- Vân đại ca... Vân đại ca!!

Một cái âm thanh gấp gáp từ phía sau truyền đến... vẻ mặt Vân Triệt hơi phức tạp, sau khi do dự vẫn từ từ ngừng lại.

Lăng Kiệt dùng hết toàn lực truy đuổi, thật vất vả mới đuổi theo được, đã mệt đến mức thở hồng hộc. Vân Triệt xoay người lại, nhìn hắn nói:

- Tiểu Kiệt, có phải hiện tại hận không thể dùng một kiếm giết ta.

Lăng Kiệt lắc đầu,cố gắng dùng sức lắc đầu:

- Không... Ta sao lại thế... Ta... Ta tới là muốn hướng về ngươi nói một tiếng cám ơn.

- Cảm ơn ta?

Vân Triệt nhàn nhạt nở nụ cười:

- Tại sao muốn cảm ơn ta? Ta vừa khiến Thiên Kiếm sơn trang các ngươi hoàn toàn đại loạn, mắng cha và ông nội của ngươi, còn kém chút nữa liền giết mẹ của ngươi, ngươi không muốn giết ta thì thôi... Còn muốn cảm ơn ta?

Lăng Kiệt lắc đầu lần thứ hai, lần này lắc đầu càng thêm dùng sức, hai mắt hắn nhìn thẳng vào Vân Triệt, chân thành nói:

- Bởi vì ta biết, ngươi bởi vì ta, mới buông tha mẹ của ta... Năm đó, chỉ vì Phần Thiên Môn bắt cóc thân nhân của ngươi, ngươi liền diệt cả nhà bọn hắn, mấy tháng trước, ta còn nghe đồn ngươi giết cả hoàng tử Thần Hoàng quốc... Mà sự tình mẫu thân ta làm so với Phần Thiên Môn còn muốn quá đáng hơn rất nhiều lần, nhưng... ngươi... ngươi rõ ràng rất tức giận, vẫn buông tha nàng, ta thật sự cảm ơn ngươi. Ân tình ngươi tha thứ, cả đời ta sẽ nhớ tới... sai lầm mẫu thân ta phạm phải, ta... ta cũng nhất định toàn lực đi bù đắp.

"..."

Vân Triệt yên lặng nhìn Lăng Kiệt, nhìn rất lâu... Hơn ba năm không thấy, khí tức, vóc người bên ngoài của Lăng Kiệt, đều có biến hóa rất lớn, nhưng tròng mắt của hắn, vẫn là một vòng trong suốt như cũ, tâm linh của hắn bị xúc động nhẹ nhàng, vươn tay ra, nhẹ nhàng vỗ bả vai Lăng Kiệt:

- Tiểu Kiệt, ngươi không cần hướng về ta nói cám ơn, càng không nên nhắc lại cái gì 'đại ân', lẽ nào ngươi đã quên, chúng ta là huynh đệ tốt mà.

Tròng mắt Lăng Kiệt lóe sáng, gấp gáp nói:

- Ta... Ta... Ta còn có thể giống như trước đây, gọi ngươi là 'lão đại' sao?

- Phí lời, đương nhiên có thể!

Vân Triệt đặt tay trên bả vai hắn dùng sức lay một cái:

- Đừng quên, năm đó ngươi bị ta đả bại nên mới phải làm tiểu đệ ta! Lẽ nào hiện tại ngươi muốn quỵt nợ?

- Không... Đương nhiên là không phải!

Viền mắt Lăng Kiệt ướt át, dùng sức hít một hơi, nỗ lực không cho nước mắt chảy ra:

- Lão đại, ta biết ngươi sẽ không dễ dàng chết như vậy... rốt cục, rốt cục ta cũng gặp được ngươi rồi! Hơn nữa, ngươi còn trở nên lợi hại như vậy... đời này có thể gặp được ngươi, là may mắn lớn nhất của Lăng Kiệt ta.

Vân Triệt có thể rõ ràng cảm nhận được trong thanh âm Lăng Kiệt, mang theo vui sướng, kích động run rẩy.

- Không, người may mắn, là ta mới đúng.

Vân Triệt chân thành nói:

- Tiểu Kiệt, ngươi biết không, sáu năm trước, ngày thứ nhất chúng ta quen biết, là ta chủ động muốn so kiếm với ngươi, người thua làm tiểu đệ... kỳ thực lúc ấy, ta chỉ muốn lợi dụng thân phận thiếu chủ Thiên Kiếm của ngươi mà thôi, để sau đó ta có thể thuận tiện làm một ít việc... Sau đó, ngươi vì ta, một mình mạo hiểm đi tới Phần Thiên Môn, vì ngăn cản gia gia ngươi giết ta, lấy mệnh che ở trước kiếm của hắn, cũng là ngươi muốn ta cố lên, một thân một mình vạn dặm xa xôi đi tới Thần Hoàng quốc... Ta không biết có tài cán gì, được ngươi chí tâm chờ đợi như vậy.

- Khà khà...

Lăng Kiệt cảm động, cười cười:

- Ta là tiểu đệ của ngươi mà, vì lão đại làm việc là chuyện đương nhiên. Hơn nữa, có thể đi theo bước chân của ngươi, đối với ta mà nói, vẫn luôn là một loại... kiêu ngạo rất đặc thù, không cách nào thay thế được.

- Ha ha ha ha...

Vân Triệt nở nụ cười:

- Tiểu Kiệt, vì câu nói này của ngươi, nhất định sau này ta phải làm nhân vật quát tháo phong vân, quyết không để cho ngươi thất vọng.

Âm thanh dừng lại, sắc mặt Vân Triệt cũng biến thành trịnh trọng lên. Thần sắc hắn biến hóa, làm cho ý cười của Lăng Kiệt không tự chủ thu lại:

- Lão đại, ngươi... có lời gì muốn nói cùng với ta sao?

- Tiểu Kiệt, ba năm không gặp, cảnh giới huyền lực của ngươi tăng trưởng lớn như vậy, hẳn là có quan hệ tới Thiên Uy Kiếm Vực chứ?

Vân Triệt dùng giọng điệu ôn hòa hỏi.

- Ừm.

Lăng Kiệt gật đầu:

- Ông ngoại rất thương ta, đối với ta rất tốt, cũng rất nghiêm khắc, ba năm nay, có hơn nửa thời gian đều tự tay dạy ta Thiên Uy Tuyệt Kiếm. Ngay cả tài nguyên của thánh địa, cũng vì ta mà tranh thủ đến rất nhiều.

Nói tới những này, ánh mắt Lăng Kiệt trở nên hơi sáng lạn. Từ rất nhiều năm trước Vân Triệt đã xác định, mặc dù tâm tính Lăng Kiệt rất lương thiện, nhưng trong xương cũng là người yêu kiếm thành si. Có thể luyện kiếm ở địa phương như Thiên Uy Kiếm Vực, lại được một vị Đế Quân chỉ dạy, đối với hắn mà nói, tự nhiên là ước mơ tha thiết.

- Lời kế tiếp của ta sẽ làm ngươi không rõ, không biết làm thế nào, thậm chí phản cảm. Nhưng ta nhất định phải nói.

Sắc mặt Vân Triệt vô cùng trịnh trọng.

- Hả?

Vẻ mặt Lăng Kiệt sốt sắng lên.

- Lần này, hai vị trưởng lão Thiên Uy Kiếm Vực đến, hẳn là muốn mang ngươi về Thiên Uy Kiếm Vực gặp ông ngoại Hiên Viên Tuyệt của ngươi đi. Ta nghĩ, chuyện này đối với ngươi mà nói, cũng nhất định là sự tình đang chờ mong. Thế nhưng, ta hi vọng ngươi... Không nên đi đến Thiên Uy Kiếm Vực.

- Hả? Tại sao?

Lăng Kiệt không rõ nói.

- Ta không cách nào giải thích rõ ràng cùng ngươi.

Vân Triệt khẽ lắc đầu:

- Ở Thiên Uy Kiếm Vực lâu, ngươi có thể dùng con mắt của mình tìm tới đáp án, nhưng vào lúc ấy đã chậm. Ta chỉ có thể nói cho ngươi, Thiên Uy Kiếm Vực đối với ngươi mà nói, là một cái thánh địa kiếm đạo, nhưng thứ ở dưới cái áo khoác kia, so với ngươi tưởng tượng còn dơ bẩn, còn có đáng sợ hơn nhiều lắm. Ta không hy vọng ngươi cùng Thiên Uy Kiếm Vực có quá nhiều liên hệ, để tâm linh giống như kim cương của ngươi bịt kín bẩn thỉu, thậm chí cuối cùng muốn rút ra cũng không thể.

- Ta...

Lăng Kiệt tỏ vẻ mờ mịt.

- Còn có, ta không hy vọng ngươi kế thừa Thiên Kiếm sơn trang. Ở bên trên thiên phú kiếm đạo và tiến cảnh, ngươi đều vượt qua ca ca Lăng Vân của ngươi. Từ điểm này mà nói, tương lai ngươi kế thừa vị trí trang chủ Thiên Kiếm sơn trang, sẽ càng thêm danh chính ngôn thuận. Thế nhưng trang chủ, không chỉ là một cái tên gọi cùng vinh quang, mà sẽ gánh chịu càng nhiều trách nhiệm, áp lực cùng bất đắc dĩ, có lúc cái danh hiệu này sẽ ép vặn vẹo ý chí cùng tính cách của ngươi... tính cách Lăng Vân so với ngươi càng thêm trầm ổn, vị trí trang chủ tương lai, hắn so với ngươi thích hợp hơn nhiều lắm.

Lăng Kiệt:

"..."

Vân Triệt vỗ vỗ vai Lăng Kiệt, sau đó thu hồi cánh tay, thân hình lui về phía sau, khẽ mỉm cười:

- Tiểu Kiệt, ta đã nói xong. Cuộc đời của chính mình, phải tự mình đi, có thể tham khảo lời của người khác. Nếu như sau này gặp phải khó khăn không cách nào giải quyết, có thể đến Băng Vân Tiên Cung tìm ta.

Vân Triệt vung tay lên với Lăng Kiệt đang đứng ngốc trệ, rồi nắm bàn tay nhỏ bé của Phượng Tuyết Nhi, hướng về phương bắc bay đi.

- Lão đại!!

Bỗng nhiên phía sau, truyền đến tiếng reo hò toàn lực của Lăng Kiệt:

- Ngươi là người ta tin tưởng nhất... Vì lẽ đó ta nghe lời ngươi... Ta không trở về Thiên Uy Kiếm Vực... Bắt đầu từ ngày mai... Ta sẽ rời khỏi Thiên Kiếm sơn trang... Độc lập tung hoành thiên hạ... Hành hiệp trượng nghĩa... Vì Thiên Kiếm sơn trang... Ta sẽ cố gắng tìm kiếm Băng Thiền tiên tử... Vì mẹ chuộc tội... Lăng Kiệt ta... nói được là làm được!!

Vân Triệt quay đầu lại, Lăng Kiệt trong tầm mắt chỉ còn dư lại một đoàn bóng đen mơ hồ, hắn khẽ mỉm cười, ngột ngạt trong lòng cũng giảm đi rất nhiều.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment