.
._382__2" class="block_" lang="en">Trang 382# 2
Chương 764: Tới gần Ma Kiếm đại hội.
- Phần đại ca, thuốc hầm được rồi... Nói trước nhé! Lần này không thể tùy hứng hất nó đi, nếu không, ta sẽ tức giận thật đó!
Tiêu Linh Tịch đẩy cửa vào, chén thuốc trong tay vẫn có chút nóng bỏng như cũ, nên nàng đi vào đặt trên bàn trước tiên, sau đó mới nhìn về phía Phần Tuyệt Trần, phát hiện hắn đã mặc xong quần áo, hơn nữa còn đứng ở nơi đó... Tuy rằng khí tức phù phiếm, sắc mặt tái nhợt, nhưng đứng rất vững.
Mắt Tiêu Linh Tịch sáng lên, vui mừng nói:
- Phần đại ca, hóa ra ngươi đã có thể đứng lên rồi, tốt quá.
Sau khi Tiêu Linh Tịch rời đi, không có ai có thể nghĩ đến tâm hải Phần Tuyệt Trần trải qua trời đất xoay vần cỡ nào. Lúc bóng người Tiêu Linh Tịch xuất hiện lần nữa, trên khuôn mặt bình tĩnh của Phần Tuyệt Trần hơi lộ ra vẻ hoảng loạn:
- Tiêu Linh Tịch, ta...
- Không cho gọi ta như vậy!
Tiêu Linh Tịch tỏ vẻ nghiêm túc nói:
- Đừng quên, hiện tại ngươi là huynh trưởng của ta, ngươi có thể gọi muội muội, hoặc là... Trực tiếp gọi là Linh Tịch. Ba chữ Tiêu Linh Tịch này quá xa lạ.
- Ừm... quần áo này mặc thật sự rất vừa vặn, quả thực giống như là may đo vậy.
Tiêu Linh Tịch đánh giá trên dướiPhần Tuyệt Trần, cười nói:
- Cũng đúng nha, vóc người của ngươi cùng Tiểu Triệt vốn rất giống nhau. Nói đến, ngoại trừ vóc người, giữa các ngươi cũng có rất nhiều địa phương khác giống nhau.
- Ta cùng Vân Triệt...?
Phần Tuyệt Trần ngơ ngác.
Tiêu Linh Tịch nâng mắt, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc. Bởi vì lần này nhắc tới"Vân Triệt", hắn không có lộ ra cỗ sát ý lạnh lẽo kia. Nàng nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Hừm, có rất nhiều nơi giống nhau. Ví dụ như, bình thường Tiểu Triệt là một người rất ôn hòa, nhưng đối mặt với người thương tổn người thân hắn, hắn sẽ trở nên rất cực đoan, một lòng muốn báo thù giống như Phần đại ca. Còn có, hắn có lòng tự ái rất mạnh, đối với sự tình muốn làm được có chấp niệm rất sâu, hết thảy sự tình đều muốn chính mình gánh chịu... Những thứ này, đều giống Phần đại ca.
Phần Tuyệt Trần:
"..."
- Kỳ thực, quãng thời gian trước ta và Tiểu Triệt có nói qua, sự tình bốn năm trước, hắn không có hối hận, thế nhưng hắn đối với ngươi, vẫn ôm một phần áy náy. Hắn nói lấy tính cách của ngươi, năm đó không giết ngươi, kỳ thực so với giết ngươi còn tàn nhẫn hơn nhiều lắm. Đến ngày hôm nay, cho dù hắn vẫn có thể giết chết ngươi, cũng đã không có cách nào động thủ, nếu như có chỗ nào có thể bồi thường ngươi, hắn sẽ tận hết sức lực.
"..."
Hai tay Phần Tuyệt Trần bắt đầu run rẩy lên.
- Phần đại ca, ta biết, muốn ngươi bỏ xuống cừu hận, là sự tình rất ích kỷ, dù sao đó cũng là tất cả tộc nhân của ngươi. Thế nhưng... Thế nhưng rõ ràng ngươi là một người tốt như vậy, Tiểu Triệt càng là một người rất tốt, chuyện trước kia đã không còn cách nào thay đổi, giữa các ngươi, nhất định phải có một người chết đi mới có thể bỏ qua sao? Thật sự một điểm... Một điểm khả thi đều không có sao?
Phần Tuyệt Trần giơ cánh tay của chính mình lên, ánh mắt như xuyên thấu qua da dẻ, nhìn thấy rất nhiều huyết dịch đen kịt, lạnh lẽo hơn so với người bình thường:
- Vì có thể giết Vân Triệt, ta đã phải trả cái giá trên trời, để có được sức mạnh như ngày hôm nay. Nếu như từ bỏ... Ta dốc hết tất cả những sức mạnh này, lại tính là gì...
- Rất đơn giản.
Tiêu Linh Tịch nhẹ giọng nói:
- Sức mạnh không phải chỉ có thể dùng để báo thù, còn có thể dùng để thủ hộ người muốn thủ hộ.
- Thủ... Hộ...
- Đúng vậy!
Tiêu Linh Tịch nở nụ cười:
- Giống như Phần đại ca, Tiểu Triệt cũng rất nỗ lực theo đuổi sức mạnh, nhưng mục đích hắn theo đuổi sức mạnh không phải vì chiến thắng người khác, mà là vì thủ hộ người hắn muốn thủ hộ, không để bọn họ bị thương tổn. Hắn lựa chọn trọng kiếm là vũ khí, chính là vì 'Thủ hộ'. Phần đại ca cũng có thể dùng sức mạnh của chính mình, để thủ hộ người muốn thủ hộ... Hơn nữa, Phần đại ca lợi hại như vậy, nhất định người được Phần đại ca thủ hộ sẽ rất an tâm, rất hạnh phúc.
Tiêu Linh Tịch chậm rãi nâng mắt, mắt sáng như hai ngôi sao:
- Không biết ta có có cái vinh hạnh, trở thành người được Phần đại ca thủ hộ hay không? Hi... Nếu như có thể, ta chẳng những có Tiểu Triệt bảo vệ, còn có Phần đại ca bảo vệ, chỉ cần ngẫm lại, đều cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới.
Thủ hộ...
Sức mạnh của ta không chỉ dùng để báo thù, giết người, còn có thể... Thủ hộ nàng...
Phần Tuyệt Trần dùng tay đặt lên ngực mình, cỗ sức mạnh lạnh lẽo trong thân thể khiến hắn đều cảm thấy sợ hãi cùng căm ghét kia, bỗng nhiên trở nên hơi ấm áp...
- Nếu như... Ta giết Vân Triệt rồi, ngươi còn nguyện ý để ta thủ hộ sao?
Phần Tuyệt Trần rù rì nói.
Tiêu Linh Tịch không có lắc đầu, cũng không gật đầu, âm thanh mềm mại mà quyết tuyệt:
- Nếu như Tiểu Triệt không còn, ta cũng sẽ không ở trên đời này nữa.
Phần Tuyệt Trần:
"...!!
Tiêu Linh Tịch nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Triệt, là người lớn lên cùng ta, cũng là người tốt nhất đối với ta. Hầu như hết thảy vui sướng đời này của ta, đều là bởi vì hắn. Đối với ta mà nói, Tiểu Triệt là nửa cái sinh mệnh, hơn nữa còn quan trọng hơn một nửa sinh mệnh, nếu như hắn không còn... Ta mãi mãi không thể vui sướng.
- Ba năm trước, tin hắn qua đời truyền đến, khiến ta muốn đi theo hắn... Chỉ là, ta còn có cha, ta không thể bỏ lại người cơ khổ một mình. Thế nhưng hiện tại, Tiêu Vân trở về, có hắn làm bạn với cha, nếu như ngày nào đó Tiểu Triệt thật sự xảy ra chuyện, ta cũng có thể an tâm đi cùng hắn.
"..."
Hô hấp của Phần Tuyệt Trần trở nên ồ ồ, bàn tay dùng sức nắm chặt, hầu như muốn kéo thịt trên ngực mình xuống. Hắn nhớ tới đoạn thời gian chính mình ở lại Lưu Vân thành, khi đó, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Tiêu Linh Tịch, nhưng không thấy nàng cười bao giờ, trên mặt, mang theo bi thương vĩnh viễn cũng không thể tan ra.
Nhưng, từ khi Vân Triệt sống sót trở về, hắn lặng yên trở về Lưu Vân thành mấy lần, không còn thấy vẻ thê thương trên mặt của nàng nữa, bên trong thần thái ôn hòa mang theo nụ cười ấm áp, giống như nhân sinh đã viên mãn, không còn tiếc nuối.
- Được... Ta đáp ứng ngươi, sau này... Sẽ không giết hắn.
Âm thanh bên tai giống như đến từ cửu tiêu làm chấn động tâm hồn. Đột nhiên Tiêu Linh Tịch ngẩng đầu, ánh mắt run run cực kỳ kịch liệt:
- Phần đại ca, ngươi... ngươi mới vừa nói cái gì? vừa nãy... ngươi nói...... có thật không?
Vốn tưởng rằng, nói ra cái kia sẽ vô cùng thống khổ, nhưng sau khi nói xong, trong lòng hắn dĩ nhiên hiện ra một loại cảm giác ung dung không tên, nhìn vẻ khiếp sợ, ngạc nhiên, không thể tin được trên mặt Tiêu Linh Tịch, bên trong tâm hồn hắn càng nhiều thêm một tầng thỏa mãn.
Chuyện gì xảy ra...
Vì sao lại như vậy...
Toàn tộc mấy vạn người... Cừu hận bất cộng đái thiên... Những năm này thừa nhận địa ngục...
Dĩ nhiên... Không sánh bằng nụ cười của nàng sao?
Tại sao ta không cảm giác được sự không cam lòng cùng thống khổ...
Đây rốt cuộc là tại sao...
- Ta sẽ không giết Vân Triệt, coi như hắn đứng trước mặt ta, ta cũng sẽ không ra tay với hắn... Sau này, đều như thế.
Lần này, âm thanh Phần Tuyệt Trần không có run rẩy, thậm chí mang theo sự chân thành cùng kiên định.
- Ta... Ta...
Mỗi một chữ, giống như tiên âm đến từ thiên ngoại, tầm mắt Tiêu Linh Tịch trở nên mông lung, từng luồng từng luồng nước mắt từ hốc mắt của nàng tràn ra như vỡ đê.
- Phần đại ca... Cảm ơn ngươi... Cảm ơn... Cảm ơn ngươi...
Nàng dùng sức che môi mình, nước mắt vui sướng điên cuồng chảy xuôi, làm sao cũng không thể đình chỉ, cả người đã khóc không thành tiếng.
Kóe miệng Phần Tuyệt Trần nhẹ nhàng giật giật... Nếu như lúc này có một chiếc gương, hắn có thể nhìn thấy mình cũng đang lộ ra một nụ cười khẽ... coi như chính hắn cũng không tin mình sẽ cười.
Linh Tịch... Từ nay về sau, chỉ cần ta còn sống trên đời, bất luận người nào, cũng đừng nghĩ thương tổn ngươi mảy may... Bất luận người nào cũng không thể!
Bầu trời bên ngoài, có một ngôi sao nổi giữa không trung, qua một hồi lâu, có bóng người chậm rãi xoay lại.
- Luận tướng mạo, luận huyền lực, luận địa vị, nàng còn kém rất xa Tiểu Yêu Hậu, nhưng lại lo lắng cho Vân huynh đệ ở Yêu Hoàng thành như vậy, chẳng trách... Chẳng trách...
- Không chỉ thông minh vô song, hơn nữa tâm linh, lại như là bảo thạch.
Thiên Hạ lầm bầm lầu bầu than thở.
————————————————————
Thời gian trôi nhanh, thoáng một cái đã qua hai tháng, rốt cục cũng tới gần ngày tổ chức Ma Kiếm đại hội.
- Hô!!
Trở lại Băng Các, Vân Triệt thư thả một hơi, nằm ở trên xe trượt tuyết... Bởi vì ngày hôm nay,"kế hoạch to lớn" của hắn rốt cục cũng hoàn thành. Ngoại trừ mấy đệ tử mới vừa vào Tiên Cung không lâu không thể chịu đựng được dược lực ra, toàn bộ đệ tử đã bị hắn dùng Phách Hoàng Đan tăng lên huyền lực... Hơn nữa mỗi người đều tăng lên chí ít một cảnh giới lớn.
Trong thời gian chưa tới nửa năm, mạnh mẽ tăng thực lực của một cái tông môn lên, tương đương với mấy ngàn năm tích lũy cùng phát triển của những tông môn khác, ở trong lịch sử của Thiên Huyền đại lục, tuyệt đối chưa bao giờ có hành vi nghịch thiên như vậy.
Kinh khủng hơn chính là, Vân Triệt vì đệ tử Băng Vân tăng lên huyền lực đồng thời đưa mở ra toàn bộ huyền quan của các nàng, làm cho tốc độ tu luyện của các nàng sau này nhanh hơn trước đây mấy lần... Mỗi một đệ tử Băng Vân, đều thành tựu Thiên Linh thần mạch mà những tông môn khác mấy ngàn năm khó cầu một cái... quả thực động tác này của Vân Triệt có thể gặp phải trời đánh ngũ lôi.
Đối với hắn mà nói, quá trình tăng lên huyền lực của đệ tử Băng Vân cũng là tu luyện cường độ cao, vì lẽ đó hai tháng này huyền lực của hắn cũng có chút tiến cảnh. Mười ngày trước vừa vặn đột phá tới Vương Huyền cảnh cấp sáu.
- Vân ca ca, ta có thể vào không?
Ngoài cửa, vang lên âm thanh kiều mị của Phượng Tuyết Nhi, chỉ cần nghe được âm thanh của nàng, sự uể oải của Vân Triệt bị quét sạch sành sanh trong nháy mắt, hắn đứng dậy nói:
- Tuyết Nhi, mau vào.
Ngày hôm nay Phượng Tuyết Nhi vẫn mặc một thân tuyết y, đẹp như thiên thần, nàng vừa mới đi vào, liền bị Vân Triệt lập tức ôm vào trong ngực, nàng nhẹ nhàng kêu một tiếng, liền nhu thuận nằm ở trước ngực hắn... nhưng năm tháng ở chung này, khiến nàng quen thuộc với việc bị hắn khinh bạc.
- Vân ca ca, vừa nãy phụ hoàng truyền âm nói, khoảng cách Ma Kiếm đại hội chính thức tổ chức còn lại bốn ngày, hắn đã đến Chí Tôn Hải Điện trước, hơn nữa hơn một nửa thế lực đều đã tới Hải Điện. Vân ca ca chuẩn bị lúc nào đi qua đây?
Phượng Tuyết Nhi ở trong lồng ngực của hắn khẽ nói.
- Hả? Còn có bốn ngày?
Vân Triệt thoáng ngẩn ra, ngẩng đầu lên yên lặng tính toán thời gian một chút, sau đó gật đầu nói:
- Bọn họ đến trước, cũng không phải là sự tình quá kỳ quái. Dù sao lần này cũng là các thế lực, nhân vật đứng đầu Thiên Huyền đại lục, toàn bộ tứ đại thánh chủ cũng trình diện, loại tình cảnh này trong toàn bộ lịch sử Thiên Huyền đại lục cũng không quá mấy lần. Hơn nữa mánh lới lần này cũng tương đối lớn, bí mật Thần Huyền à... Khà khà.
- Vậy lúc nào chúng ta mới lên đường đây?
Phượng Tuyết Nhi hỏi.
Nếu từ nơi này bay đến Chí Tôn Hải Điện, dù cho lấy tốc độ của bọn họ, cũng phải mất ít nhất mười ngày. Nhưng có Thái Cổ Huyền Chu ở đây, hiển nhiên cái vấn đề này không phải là vấn đề.
- Ừm...
Vân Triệt suy tư một phen:
- Vậy thì sáng mai xuất phát. Ta đến bên kia còn có chuyện khác, đến trước một chút cũng tốt.
- Trước tiên chúng ta đi chào hỏi các sư thúc sư bá đã.
Vân Triệt cùng Phượng Tuyết Nhi đến băng di thần điện, sáu người Mộ Dung Thiên Tuyết đều ở trong điện, trên người mỗi người đều vờn quanh một tầng sương mù mông lung, nhìn thấy Vân Triệt đến, những bông tuyết sương mù này nhất thời tản đi, các nàng đứng dậy, cung kính nghênh tiếp.
- Cung nghênh cung chủ.
Vân Triệt nhanh chóng quan sát khí tức của sáu người một phen, sau đó khẽ cau mày, kinh ngạc nói:
- Dĩ nhiên vẫn không có một người nhập môn? Kỳ quái, thiên phú các ngươi đều vô cùng tốt, hiện tại toàn bộ huyền quan đều đả thông, huyền lực cũng đạt đến Phách Huyền cảnh, có thể đụng chạm đến pháp tắc tầng cao hơn... Tại sao lâu như vậy, vẫn không cách nào lĩnh ngộ Băng Di Thần Công... Thực sự là kỳ quái.
Lúc trước hắn tu luyện Băng Di Thần Công, chỉ dùng mấy chục tức ngăn ngắn liền trực tiếp tỉnh ngộ, một ngày một đêm liền có một chút thành tựu. Mà sáu người Mộ Dung Thiên Tuyết có Băng Vân quyết cùng Băng Tâm quyết làm trụ cột, đều có Thiên Linh thần mạch, nhưng thủy chung không một người nào có thể lĩnh ngộ... Sáu người, liền nhập môn đều không thể làm được, chớ đừng nói chi là tu luyện.
- Cung chủ, tuy rằng chúng ta miễn cưỡng lĩnh ngộ huyền quyết, nhưng huyền khí thủy chung không cách nào vận chuyển theo huyền quyết. Hơn nữa pháp tắc ẩn chứa trong đó lúc có lúc không, khó có thể dự đoán... Rất nhiều năm trước, chúng ta thử tu luyện Băng Di Thần Công đã là như thế, bây giờ có đột phá rất lớn, nhưng vẫn là như vậy.
Mộc Thanh Y nhăn mày nói.
- Xem ra, chúng ta vô duyên cùng Băng Di Thần Công.
Mộ Dung Thiên Tuyết than nhẹ một tiếng:
- Cũng may không phải là thiên tư chúng ta ngu dốt. Ngàn năm qua Băng Vân Tiên Cung cũng chỉ có tổng cộng ba người tu thành Băng Di Thần Công. Một là Băng Vân tổ tiên, hai người khác chính là cung chủ cùng Hạ Khuynh Nguyệt.
Vân Triệt giơ tay xoa cằm một cái, vừa mới bắt đầu suy tư, trong tâm hải liền truyền đến âm thanh của Mạt Lỵ:
- Ngươi không nên uổng phí khí lực, coi như ngươi lại cho các nàng mười ngàn năm, các nàng cũng không thể tu thành Băng Di Thần Công.
- Hả? Tại sao?
Vân Triệt kinh ngạc nói.