Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 764 - Chương 765: Dị Dạng Băng Di Thần Công

. ._383__1" class="block_" lang="en">Trang 383# 1

 

 

 

Chương 765: Dị dạng Băng Di Thần Công



- Ngàn năm trước Băng Di Thần Công bỗng nhiên xuất hiện cùng tổ tiên Băng Vân Cung, Mộc Băng Vân, mà trước đó chưa từng có bất kỳ ghi chép nào, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Cái môn huyền công này, cũng không có đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Muốn tu luyện nó, nhất định phải có máu hoặc hồn của thần thú, bằng không coi như ngộ tính cực cao, cũng vĩnh viễn không thể xuất ra một chút uy lực.

- Giống như, không có huyết thống Phượng Hoàng vĩnh viễn không thể luyện thành Phượng Hoàng Tụng Thế Điển chân chính!

- Cái gì?

Lần này, Vân Triệt không chỉ đơn thuần là kinh ngạc, mà là khiếp sợ:

- Lẽ nào, Băng Di Thần Công cũng là thượng cổ thần quyết của một loại thần thú lưu lại?

- Chờ đã, không đúng!

Bỗng nhiên Vân Triệt nghĩ đến cái gì:

- Nếu là như vậy, vậy tại sao ta có thể tu luyện? Khuynh Nguyệt cũng có thể luyện thành?

- Hừ, đó là bởi vì Hạ Khuynh Nguyệt nắm giữ Cửu Huyền Linh Lung Thể, có thể đột phá giới hạn pháp tắc ở trình độ rất lớn! Còn ngươi, ngươi có Tà Thần huyền mạch, thậm chí có thể làm ngỗ nghịch trật tự cùng pháp tắc, hơn nữa còn có Thủy Linh Tà Thể... năm đó ngươi cũng có thể nhảy qua bốn cảnh giới đầu mạnh mẽ lĩnh ngộ Phượng Hoàng Tụng Thế Điển tầng thứ năm, thứ sáu, muốn gượng ép tu luyện Băng Di Thần Công căn bản là dễ như ăn cháo.

Mạt Lỵ nhàn nhạt giải thích. Nhưng nàng cũng không hề phát hiện những thứ này trước khi Vân Triệt trở lại Thiên Huyền đại lục, nên cảm thấy Băng Di Thần Công có chút quen mắt mà thôi.

- Chỉ có điều, bất luận ngươi hay là Hạ Khuynh Nguyệt, triển khai Băng Di Thần Công muốn hơn xa huyền công hệ băng tầm thường, nhưng so với Băng Di Thần Công chân chính, vẫn kém rất xa... Nói đến, Băng Di Thần Công chân chính là thượng cổ thần quyết giống như Phượng Hoàng Tụng Thế Điển!

- Cùng Phượng Hoàng Tụng Thế Điển... Một cái phương diện?

Vân Triệt kinh ngạc nói. Sau khi hắn tu thành Băng Di Thần Công rất ít sử dụng, tuy ở một số trường hợp đặc thù sẽ sản sinh ra tác dụng kỳ hiệu, nhưng uy lực tổng hợp vẫn kém xa với Phượng Hoàng Tụng Thế Điển cùng Kim Ô Phần Thế Lục. Nếu nói uy lực của chúng nó vốn thuộc cùng một cái phương diện... Như vậy, thượng cổ thần thú truyền thừa nó cũng là một cái tồn tại sánh ngang Phượng Hoàng?

- Ở thời đại thượng cổ, Chu Tước, Phượng Hoàng, Kim Ô là tam đại chí tôn hỏa hệ. Mà thủy hệ, cũng có tam đại chí tôn, cái kia chính là Thanh Long, Băng Hoàng, Băng Lân! Bởi băng là một loại hình thái có uy lực lớn nhất của nước, nên Băng Hoàng, Băng Lân đều lấy sức mạnh hàn băng làm chủ, chỉ có Thanh Long lấy nước làm chủ, nên uy lực hơi kém hơn so với Băng Hoàng cùng Băng Lân.

- Băng Di Thần Công đến từ thượng cổ Băng Hoàng!

- Băng... Hoàng?

Vân Triệt vẫn là lần đầu tiên nghe nói tới cái danh tự này, hắn nói nhỏ:

- Phượng Hoàng... Băng Hoàng... Chẳng lẽ là tồn tại gần gũi với Phượng Hoàng, chỉ có điều thuộc tính ngược lại mà thôi? Nếu huyền công từ tổ tiên Băng Vân Cung, Mộc Băng Vân truyền xuống, hơn nữa nàng có thể tu luyện, thì... nàng cũng được Băng Hoàng thần thú truyền thừa?

- Nói như vậy, Thiên Huyền đại lục ngoại trừ truyền thừa của Long Thần cùng Phượng Hoàng ra, còn có Băng Hoàng di địa?

Vân Triệt ngẩng đầu nói, nếu như có thể tìm thấy Băng Hoàng di địa, đạt được Băng Hoàng huyết hoặc Băng Hoàng chi hồn, thì uy lực của Băng Di Thần Công nhất định tăng mạnh. Băng Vân Tiên Cung cũng có thể tăng cao lần thứ hai.

- A...

Đương nhiên Mạt Lỵ biết Vân Triệt đang suy nghĩ cái gì, nàng thản nhiên nói:

- Làm sao ngươi biết, nàng lưu lại truyền thừa ở Thiên Huyền đại lục?

- Hả?

- Ta có thể nói cho ngươi, thế giới này, tuyệt không có truyền thừa của Băng Hoàng. Nếu như ta đoán không sai, năm đó ký ức Mộc Băng Vân hoàn toàn biến mất, sau đó chầm chậm khôi phục, sáng lập Băng Vân Tiên Cung, lưu lại Băng Di Thần Công nhưng không người nào có thể tu thành. Sau đó theo ký ức nàng hoàn toàn khôi phục, mới nhớ lại Băng Di Thần Công cũng không phải người bình thường có thể tu luyện, liền tự nghĩ ra Băng Vân quyết kém xa Băng Di Thần Công, để người bình thường có thể tu luyện.

Vân Triệt:

"..."

- Nhưng những cái này đều chỉ là suy đoán, nguyên nhân thực sự trong đó là cái gì, đại khái không có ai biết, ngươi cũng không cần thiết đi tra cứu. Ngươi chỉ cần biết... để các nàng tu luyện Băng Di Thần Công, vốn là lãng phí thời gian mà thôi.

Mạt Lỵ nói xong, liền không để ý đến hắn nữa.

Vân Triệt run lên, ý tứ trong lời nói của Mạt Lỵ, rõ ràng là nói tổ tiên Băng Vân cung Mộc Băng Vân cũng khôngphải người thuộc về Thiên Huyền đại lục.

Không đúng, Mạt Lỵ nói tới “thế giới này", mà không phải là Thiên Huyền đại lục.

Chẳng lẽ nói, tổ tiên sáng lập Băng Vân Tiên Cung, là người một thế giới khác!?

Hơn nữa nhìn dáng vẻ, giống như Mạt Lỵ biết chút ít gì đó, nhưng hoàn toàn không dự định nói với hắn.

- Cung chủ, để chúng ta thử thêm một quãng thời gian. Nếu một năm sau vẫn không có thành tựu như cũ, vậy cũng chỉ có thể từ bỏ.

Quân Thương Thiếp mở miệng nói.

- Băng Di Thần Công...

Vân Triệt suy nghĩ một chút, rồi chầm chậm nói ra:

- Đúng là có nhiều chỗ rất đặc thù, một ít cửa ải cũng không phải dựa vào nỗ lực hoặc ngộ tính là có thể đánh hạ, vì lẽ đó không thể tu luyện cũng không phải là vấn đề của các ngươi. Sự tình tu luyện Băng Di Thần Công tạm thời gác lại đi. Tu luyện Băng Vân quyết đến cảnh giới chí cao, uy lực cũng sẽ không yếu hơn Băng Di Thần Công.

- Được, liền theo lời cung chủ nói.

Đến hiện tại, trên dưới Băng Vân Tiên Cung đã coi Vân Triệt như thần minh, nói gì nghe nấy.

- Sáng sớm ngày mai, ta sẽ cùng Tuyết Nhi lên đường đi tới Chí Tôn Hải Điện, tham gia Ma Kiếm đại hội. Đại khái phải sáu, bảy ngày sau mới có thể trở về, khoảng thời gian này, làm phiền các vị sư thúc sư bá chỉ dẫn, đốc xúc đệ tử trong cung ngưng tâm đặt móng, tốt nhất là trong vòng hai, ba tháng không nên tùy tiện tu luyện Băng Vân quyết.

Vân Triệt dặn dò:

- Mặt khác, nếu như phát sinh chuyện gì bất ngờ, phải lập tức truyền âm cho ta, ta sẽ chạy về nhanh nhất.

- Ngày mai sẽ đi?

Sáu người bước nhanh tới, Mộ Dung Thiên Tuyết nhìn Phượng Tuyết Nhi một chút, nói:

- Nghe nói Ma Kiếm đại hội là nơi thiên hạ quần hùng tụ hội, cường giả đỉnh cao của tứ đại thánh địa đều trình diện... Cung chủ đến nơi đó, nhất định phải cẩn thận.

- Tuyết Nhi, làm phiền ngươi bảo vệ tốt cung chủ của chúng ta.

Mộ Dung Thiên Tuyết mang theo lo lắng mơ hồ... Dù sao, đó cũng là thịnh hội của thánh địa. Tuy Vân Triệt mạnh, nhưng đến nơi đó, người mạnh hơn hắn thật sự quá nhiều.

Đặc biệt là hắn có ân oán cùng Nhật Nguyệt Thần Cung...

Dù sao, các nàng cũng biết rõ"Sư phụ" Vân Triệt căn bản là giả. Một khi cái danh nghĩa này bị chọc thủng, hậu quả khó mà lường được.

- Ừm, ta sẽ bảo vệ tốt Vân ca ca, hơn nữa, Ma Kiếm đại hội không phải là nơi đánh đánh giết giết, hẳn là sẽ không có nguy hiểm gì.

Phượng Tuyết Nhi cười yếu ớt nói.

-... Cung chủ.

Sở Nguyệt Ly do dự hồi lâu, tiến về phía trước nói:

- Khuynh Nguyệt vẫn không có tin tức, lần này Ma Kiếm đại hội thiên hạ quần hùng tụ hội, biết đâu tìm được một chút tin tức.

- Ừm, ta biết.

Vân Triệt gật đầu, nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng, có khả năng Hạ Khuynh Nguyệt đã không còn ở Thiên Huyền đại lục. Bằng không, nàng đã chủ động liên hệ Băng Vân Tiên Cung từ lâu.

Đến tột cùng nàng đi nơi nào... Hắn so với bất luận người nào đều muốn biết nhất.

Cũng trong lúc đó, Huyễn Yêu giới, khu vực Đông Nam.

Đây là dãy núi quanh năm yên tĩnh nhưng lúc này đã hóa thành một cái biển lửa. Tiếng nổ vang trực truyền ra bên ngoài trăm dặm, núi cao phụ cận rung động kịch liệt, núi đá lăn lộn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đổ nát.

- Minh Vương, ngươi là tặc tử tội ác tày trời, còn không thúc thủ đền tội!!

Thân thể bốn người Mộ Phi Yên, Mộ Vũ Bạch, Tô Hạng Nam, Lâm Quy Nhạn bùng lên huyền quang, sắc mặt đỏ chót, hiển nhiên mỗi người đều muốn toàn lực vây công một người... Trừ bốn người bọn họ ra, ngoại vi còn có tám người đang nhìn chằm chằm, phòng bị người bị vây công chạy trốn. Mà tám người này, đều là nhân vật cấp thái thượng trưởng lão trong gia tộc thủ hộ.

Mười hai người, bất luận người nào, cũng đều là cường giả đứng đầu một phương Huyễn Yêu giới. Trận chiến kinh người như vậy chỉ vì một người...

Bởi vì người đó là Minh Vương!!

- Ha ha ha ha, chỉ bằng đám rác rưởi các ngươi, há có thể khiến bản vương cúi đầu!

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!

Trận chiến cấp bậc Đế Quân, mỗi một lần oanh kích đều mang theo uy thế kinh thiên động địa. Chiến đến thời khắc này, phạm vi hơn hai trăm dặm, đã hóa thành một vùng phế tích, không biết có bao nhiêu huyền thú vô tri vô giác chôn thây trong đó.

Lúc trước Minh Vương ở Yêu Hoàng Thành sử dụng huyết độn để chạy trốn, đã làm cho tinh huyết của chính mình tổn thất lớn, nguyên khí đại thương, sau đó càng là ngày đêm chạy trốn, hầu như không tìm được cơ hội thở lấy hơi. Lấy thực lực năm đó của hắn, cho dù bốn người Mộ Phi Yên liên thủ, cũng chỉ có thể thảm bại ở trong tay hắn, bây giờ chỉ có thể miễn cưỡng áp chế Minh Vương, để hắn trong khoảng thời gian ngắn không cách nào thoát thân.

- Minh Vương lão tặc, năm đó lão phu thực sự là bị mỡ heo làm tâm trí mê muội, tin ngươi lời nói mà bỏ qua khuyến cáo của Yêu Vương... Hôm nay, lão phu sẽ tự tay đập chết ngươi!!

Mộ Phi Yên tức giận rống to, hắn và Mộ Vũ Bạch đúc thành một cái hàn băng lĩnh vực to lớn, mỗi một tức đều có vô số hàn băng oanh tập về phía Minh Vương, khiến người hắn bắn ra mười mấy cái lỗ máu.

- Đập chết bản vương? Ha ha ha ha ha... Xem bản vương đập chết ngươi trước tiên!!

Sắc mặt Minh Vương dữ tợn, lớn tiếng cười lớn, bỗng nhiên toàn thân huyết quang đại thịnh, hai tên hỏa diễm cự nhân đen nhánh bỗng nhiên xuất hiện ở trên bầu trời, đánh xuống.

- Mộ gia chủ cẩn thận!!

Đây là Viêm Ma của Minh Vương, uy lực cực kỳ khủng bố. Trong lòng Tô Hạng Nam cả kinh, cấp tốc thay đổi phương vị công kích, trong nháy mắt Vạn Thiên Kiếm Ảnh ngưng tụ thành một bó, mang theo cuồng phong đâm về hướng Viêm Ma.

- Phong Thần kiếm!!

Nhưng thời điểm hai con Viêm Ma rớt xuống không có đánh về phía Mộ Phi Yên, mà đột nhiên biến đổi ở giữa không trung, trực tiếp oanh về phía Lâm Quy Nhạn.

Ầm!!

Một con Viêm Ma, đã khiến Lâm Quy Nhạn cực kỳ miễn cưỡng, huống hồ hai con. Lâm Quy Nhạn thay đổi sắc mặt, mạnh mẽ kháng cự một tức, sau đó ở bên trong xích diễm đen nhánh gầm lên một tiếng thảm thiết, bay ra ngoài.

Xoạt!!

Vai Minh Vương bị Phong Thần kiếm của Tô Hạng Nam mạnh mẽ đâm ra một cái lỗ thủng trong suốt, nhưng vòng vây của bốn người đã bị mở ra, Minh Vương cứng rắn chịu một kiếm, nhưng vẫn cười lớn một tiếng, bỗng nhiên chạy trốn.

- Nguy rồi... Nhanh ngăn hắn lại!!

Mộ Vũ Bạch hét lớn.

Mộ Vũ Bạch vừa rống to, tám vị thái thượng trưởng lão ở ngoại vi đã cùng một lúc hướng về phía Minh Vương phóng đi. Lúc Minh Vương đang đột phá bốn người Mộ Phi Yên đã sớm chuẩn bị trước, thời điểm hai vị thái thượng trưởng lão gần nhất còn chưa tới, hai đám xích diễm ngưng tụ ở trong tay hắn từ lâu bỗng nhiên nổ tung, uy lực khủng bố khiến không gian hai bên bị chấn động thành mảnh vỡ trong nháy mắt.

Mãnh hổ bị thương vẫn là mãnh hổ như cũ huống hồ lúc trước Minh Vương là người mạnh nhất toàn bộ Huyễn Yêu giới, cho dù tổn thất lượng lớn tinh huyết, huyền lực chợt tụt giảm, thì hắn vẫn là nhân vật mà thái thượng trưởng lão các gia tộc thủ hộ khó có thể ngăn lại.

Bên trong tiếng nổ lớn, hai vị thái thượng trưởng lão của Mộ gia bị mạnh mẽ đánh văng ra, lúc bọn họ dừng lại thân thể thì tiếng cười điên cuồng của Minh Vương đã ở ngoài mấy trăm trượng.

- Nguy rồi... Mau đuổi theo! Thật vất vả mới tìm được hắn, dù lần này như thế nào cũng không thể để hắn chạy trốn!!

Mộ Phi Yên rống to, ba tháng trước Tiểu Yêu Hậu mới định ra kỳ hạn cho bọn họ, nếu như trong vòng ba tháng vẫn không bắt được Minh Vương, toàn bộ đều phải tự đoạn tay tạ tội.

Ầm!

Tiếng nổ đùng đoàng bỗng nhiên từ phương xa truyền đến, một đạo quang mang kim sắc trực diệu thiên địa. Tiếng cười điên cuồng của Minh Vương im bặt đi, thay vào đó là một tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Ầm!!

Minh Vương từ không trung mạnh mẽ đập xuống đất, trước ngực là một đoàn kim diễm màu vàng đang thong thả thiêu đốt, hắn thống khổ lăn lộn trên đất, xích diễm trên người liều mạng thiêu đốt, ròng rã mấy tức thời gian, mới đem đè ép ngọn lửa màu vàng xuống. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời, trong con ngươi lộ ra sự sợ hãi mà đời này mới xuất hiện mấy lần.

Một bóng người rực rỡ chậm rãi hạ xuống từ trong không trung, vóc người nàng xinh xắn lanh lợi, dung nhan tinh xảo đến mức khiến nhật nguyệt thất huy, nhưng đôi mi hơi nghiêng kia, lại ngưng tụ ra vô thượng uy nghiêm khiến người ta rùng mình.

Sự xuất hiện của nàng, để toàn bộ thế giới này trầm trọng trong nháy mắt, ngay cả âm thanh hỏa diễm thiêu đốt đều hoàn toàn biến mất.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment