Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 772 - Chương 773: Nửa Trán Bà La (Đầu).

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_773" class="block_" lang="en">Trang 387# 1

 

 

 

Chương 773: Nửa trán Bà La (đầu).



Vân Triệt xoay người nói:

- Nguyên Bá, Tuyết Nhi, bên trong cực kỳ nguy hiểm, các ngươi không cần phải đi vào chờ ở bên ngoài là được rồi. Bất luận bên trong có thứ ta muốn hay không ta đều sẽ lập tức sẽ đi ra.

- Tỷ phu không cần nói nữa.

Hạ Nguyên Bá lắc đầu, cơ bắp toàn thân đã sớm nâng cao lên, khí tràng huyền lực bá đạo tuyệt luân quấn quanh thân:

- Đã đi tới nơi này rồi sao ta có thể không vào xem?

- Vân ca ca, nếu như ta không ở bên cạnh bảo vệ ngươi, sư bá sư thúc mà biết sẽ trách ta.

Phượng Tuyết Nhi nói khẽ, trên mặt hoàn toàn không có bộ dáng sợ hãi.

- Được rồi.

Vân Triệt nắm lấy tay nhỏ của Phượng Tuyết Nhi:

- Tuyết Nhi, đừng buông tay ta ra, còn Nguyên Bá nhất định phải cẩn thận! Vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhớ kỹ phản ứng đầu tiên là chạy!

Ùng!

Một trận âm thanh như lôi điện vỡ ra vang lên, kết giới cùng Hải Hoàng ấn đồng thời lóe lên ánh sáng màu xanh gai mắt. Nháy mắt sau đó, Tử Cực nắm chặt Hải Hoàng ấn nhanh chóng lui lại.

Trên kết giới phía trước xuất hiện lỗ hổng hình vuông rộng sáu thước.

Một cỗ sương mù vô cùng đen kịt điên cuồng tràn ra.

Đây là...

- Chỉ có trăm hơi thở, nhanh tiến vào đi!

Tử Cực nhanh chóng thu hồi Hải Hoàng ấn, khoát tay, âu đó xông vào lỗ hổng ở trên kết giới trước tiên.

- Nhất định phải cẩn thận!

Vân Triệt cũng không kịp nghĩ nhiều, kéo Phượng Tuyết Nhi mau chóng bước vọt vào, Hạ Nguyên Bá theo sát phía sau.

Bước vào Thí Nguyệt Ma Quật giống như bỗng nhiên bước vào tuyệt địa trong hầm băng, thân thể cùng linh hồn đều bỗng nhiên phát lạnh, lông tóc toàn thân trong nháy mắt dựng lên, Vân Triệt cảm giác được hai tay Phượng Tuyết Nhi một mực nắm chặt tay hắn, thân thể càng dựa sát vào hắn.

Trên Nam Hải ánh sáng đầy đủ, mà lỗ hổng hình vuông rộng sáu thước bắn vào tia sáng đủ để chiếu sáng một vùng không gian rất lớn trong động quật. Nhưng, bọn hắn mới đi về phía trước ba bước, trước mắt đã là một mảnh đen kịt, gần như nhìn không thấy một tia ánh sáng nào.

Xoay người lại, cửa ra chỉ còn lại một mảnh mơ hồ màu xám trắng.

- Tia sáng bên ngoài vậy mà không vào được!

Hạ Nguyên Bá kinh ngạc nói.

- Là lực lượng thuộc tính Hắc Ám.

Vân Triệt nhíu mày nói, lúc trước hắn giao thủ với Phần Tuyệt Trần, Phần Tuyệt Trần sử dụng thuộc tính huyền lực cũng giống như vầy:

- Loại lực lượng Hắc Ám này biết thôn phệ quang minh, đồng thời cũng hạn chế linh giác... Thậm chí là ngũ giác!

- Không sai!

Trong bóng tối truyền đến thanh âm của Tử Cực:

- Nơi này chỉ là vị trí cửa ra vào của Ma Quật, càng đi vào trong, khí tức hắc ám càng nồng đậm, linh giác sẽ bị áp chế đến mức gần như không có, ngũ giác cũng như vậy. Đến chỗ sâu rồi, ngay cả huyền lực cũng đều sẽ bị áp chế đến mức chỉ ở cảnh giới Vương Huyền.

- Ta đã bắt đầu cảm giác được... Huyền lực bị áp chế.

Hạ Nguyên Bá giơ cánh tay lên, có chút cắn răng:

- Huyền mạch giống như bị thứ gì đó giam cấm, huyền lực lưu chuyển còn khó khăn hơn so với bình thường rất nhiều.

- Tử tiền bối, chúng ta chỉ có trăm hơi thở mà thôi, lập tức mang bọn ta đến đã vị trí mà U Minh Bà La Hoa đã từng xuất hiện.

Vân Triệt trấn định nói.

- Ừ!

Tử Cực ứng thanh.

Trong bóng tối, Phượng Tuyết Nhi giơ cánh tay lên, lòng bàn tay trắng noãn bốc cháy lên một đoàn Phượng Hoàng Viêm màu đỏ thẫm. Phượng Hoàng Viêm mà nàng thiêu đốt còn tinh khiết hơn Vân Triệt rất nhiều, ánh sáng của Phượng Hoàng Viêm có thể chiếu ra cực xa, nhưng ở bên Thí Nguyệt Ma Quật này khó khăn lắm mới chiếu rọi không đến mười bước.

Hơn nữa, chỗ này chỉ là chỗ lối vào.

Mượn ánh sáng của Phượng Hoàng Viêm, Vân Triệt thấy được mặc dù ở dưới ánh sáng Xích Hồng Viêm, mặt đất vẫn hiện ra màu đen nhánh, lại nhìn không thấy vách tường và quật đỉnh của Ma Quật. Hiển nhiên, động quật này còn rộng hơn so với dự đoán của hắn rất nhiều.

- Yên tâm, Thí Nguyệt Ma Quật này chỉ có một lối đi, cũng không lối rẽ nhánh, dọc theo lối đi này liền có thể đi thẳng đến cuối động quật. Hơn nữa, động quật cũng không sâu, lấy tốc độ bây giờ đại khái chỉ mất ba mươi hơi thở liền có thể tới gần cuối động.

Tử Cực đi ở phía trước, bước chân không chậm chút nào. Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn tiến vào Thí Nguyệt Ma Quật, nhưng tất cả ghi chép liên quan đến Thí Nguyệt Ma Quật, hắn đều xem rất nhiều nên thuộc.

- Nói cách khác, một ngàn ba trăm năm trước phát hiện gốc cây U Minh Bà La Hoa kia ở vị trí chính cuối động Ma Quật?

Vân Triệt hỏi.

- Không sai.

Tử Cực vuốt cằm nói:

- Vạn năm trước, bảy vị tiên tổ của Hải Điện phát hiện Thí Nguyệt Ma Quật từng đến chỗ sâu nhất. Huyền lực của bọn họ đều ở Quân Huyền cảnh cấp tám trở lên, nhưng ở trong chỗ sâu nhất trong Ma Quật, huyền lực của bọn họ bị áp chế chỉ còn Vương Huyền cảnh trung kỳ, sinh mệnh lực càng nhanh chóng xói mòn, sau gặp phải Thí Nguyệt Ma Quân Bá Huyền cảnh sơ kỳ, bọn họ bị tàn sát, chỉ có một vị tiên tổ may mắn chạy ra... Về sau, tiên tổ liền lưu lại nghiêm lệnh, trừ phi xác nhận Thí Nguyệt Ma Quân đã chết, nếu không tuyệt đối không thể bước vào chỗ sâu trong Ma Quật.

Tử Cực mơ hồ tăng tốc, nhưng khí tràng huyền lực ở trên người hắn phóng ra càng ngày càng yếu.

Phạm vị Phượng Hoàng Viêm chiếu sáng đã ở nhanh chóng giảm đi.

- Đã xác nhận Thí Nguyệt Ma Quân đã chết sao?

Vân Triệt thận trọng hỏi.

- Dù sao nó chỉ là một con Bá Huyền thú. Quân Huyền thú cao cấp nhất cũng chỉ sống mấy ngàn năm, cho dù Bá Huyền thú mạnh hơn nữa cũng tuyệt đối không thể sống quá vạn năm. Mặc dù chưa bao giờ từng thấy thi thể của nó... Nhưng hẳn là nó đã hóa thành bụi bặm trong bóng tối.

Tử Cực hồi đáp.

- Có manh mối nào về nơi phát ra âm khí ở bên trong này không?

Vân Triệt ngưng mày nhìn về phía trước, đồng thời cảm ứng huyền mạch của mình một chút.

Tử Cực đi phía trước, Phượng Tuyết Nhi đi bên cạnh, phía sau là Hạ Nguyên Bá, gần như mỗi lần tiến lên trước một bước, khí tức huyền khí trên người bọn họ liền yếu một chút, trong đó Tử Cực là người nhanh nhất, Phượng Tuyết Nhi thứ hai, Hạ Nguyên Bá hơi chậm. Hiện tại đại khái đi tới giữa Thí Nguyệt Ma Quật, khí tức huyền lực của Tử Cực hạ xuống tới Bá Huyền cảnh cấp tám.

Mà Phượng Tuyết Nhi cùng Hạ Nguyên Bá xuống còn Quân Huyền cảnh cấp ba.

Mà hắn sở dĩ có thể rõ ràng cảm ứng được huyền lực của bọn họ có biến hóa là bởi vì...

Huyền mạch của hắn không bị ảnh hưởng chút nào!

Ngay cả huyền lực vận chuyển đều không có cảm giác không lưu loát.

Mạt Lỵ nói quả nhiên không sai, huyền mạch Tà Thần căn bản không phải lực lượng bình thường có thể áp chế, Thiên Uy Trấn Hồn Trận không thể, Thí Nguyệt Ma Quật cũng cũng không thể!

Mà Phượng Tuyết Nhi bị áp chế yếu hơn so với Tử Cực, hiển nhiên là bởi vì huyết mạch Phượng Hoàng!

Về phần Hạ Nguyên Bá thì chính là do Bá Hoàng Thần Mạch!

- Đây chính là bí ẩn lớn nhất chưa có lời giải đáp của Thí Nguyệt Ma Quật.

Tử Cực thở dài ra một hơi, hô hấp cũng thoáng trở nên dồn dập lên:

- Hải điện chúng ta còn muốn biết cỗ âm khí đáng sợ này đến tột cuộc đến từ đâu hơn bất luận kẻ nào, nhưng ròng rã vạn năm, đều không thể tìm được đáp án. Có lẽ căn nguyên của nó nằm ở nơi sâu nhất trong Ma Quật, chỉ là, chỗ sâu âm khí quá mức khủng bố sẽ khiến cho huyền lực trên người giảm đi nhiều, ngũ giác mơ hồ, có lẽ cho dù Hải Hoàng đích thân đến, cũng không có biện pháp dừng lại hơn hai mươi hơi thở, muốn tìm kiếm quả thật khó hơn lên trời.

Huyền lực đang giảm xuống, phạm vi linh giác có khả năng cảm ứng càng ngày càng nhỏ, hô hấp càng ngày càng khó khăn, ngũ giác cũng trở nên càng ngày càng yếu ớt, ngay cả tiếng bước chân của mình đều không cách nào nghe rõ.

- Trên đời này lại vẫn tồn tại một nơi như thế này. Hít...

Hạ Nguyên Bá răng cắn chặt, cảm giác huyền lực cùng linh giác bị áp chế khiến hắn vô cùng khó chịu, toàn thân giống như ngâm trong đầm lầy đậm đặc, ngay cả bước chân di chuyển đều chật vật so với bình thường rất nhiều.

- Mạt Lỵ, ngươi có muốn đến nơi có khả năng phát ra những âm khí này hay không?

Vân Triệt ở trong đầu hỏi. Hắn để ý một chút... Từ lúc tiến vào Thí Nguyệt Ma Quật cho đến bây giờ, Mạt Lỵ một mực trầm mặc, một câu cũng không nói qua.

- Khí tức hắc ám nơi này...

Thanh âm của Mạt Lỵ đúng là vô cùng ngưng trọng, hơn nữa tựa hồ còn mang theo vẻ khó có thể tin:

- Đến cùng xảy ra chuyện gì?

Vân Triệt dừng bước một chút, nhanh chóng hỏi:

- Chẳng lẽ có cái gì không giống bình thường?

- Đâu chỉ là không giống bình thường!

Thanh âm của Mạt Lỵ trầm thấp đáng sợ:

- Về mặt cường độ mà nói, khí tức hắc ám khí nơi này cũng không quá mãnh liệt, thậm chí có thể nói là rất yếu. Nhưng... Nhưng ở phương diện lại cao đáng sợ!

Bốn chữ"Cao đáng sợ" khiến Vân Triệt đột nhiên chấn động, bởi vì bốn chữ này là từ miệng Mạt Lỵ nói ra.

- Phương diện Hắc Ám pháp tắc cao đến mức ngay cả ta đều không thể hiểu được.

Bên trong Thiên Độc Châu, sắc mặt của Mạt Lỵ trầm trọng chưa bao giờ có, trong mắt tràn ngập vẻ khó có thể tin mãnh liệt:

- Cấp độ khí tức ám này, không cần nói vị diện này, ngay cả ở vị diện ta ra đời kia, ta đều chưa bao giờ thấy qua! Cái này rốt cuộc do thứ gì thả ra?

-...

Mấy câu sơ lược của Mạt Lỵ tạo thành trùng kích cho Vân Triệt còn mãnh liệt hơn so với Tử Cực miêu tả Thí Nguyệt Ma Quật gấp ngàn vạn lần.

- Vân Triệt! Lập tức rời khỏi nơi này!

Mạt Lỵ bỗng nhiên nghiêm nghị nói:

- Tình huống nơi này hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của ta! Có thể phóng xuất ra âm khí dạng này, trong này nhất định ẩn giấu một vật vô cùng đáng sợ! Lập tức rời đi, không cần quản U Minh Bà La Hoa! Bởi vì coi như...

- Điệp hì hì ha ha... Hộ hắc hắc ha ha... Điệp điệp điệp điệp... Hừm ô ô ô...

Đúng lúc này, một tiếng cười vô cùng âm trầm bỗng nhiên từ phía trước truyền đến. Theo bọn họ xâm nhập, ngũ giác đã nhận lấy hạn chế cực lớn, nhưng cái thanh âm khủng bố giống như đến từ ma quỷ này lại vô cùng rõ ràng truyền vào trong tai của bọn hắn, giống như khóc như cười thấm vào tâm hồn.

- A!!

Bốn người đồng thời dừng bước, Phượng Tuyết Nhi kinh hô một tiếng, toàn thân té nhào vào ngực của Vân Triệt:

- Thanh âm gì...nghe... Thật đáng sợ!

- Bên trong... Bên trong có người!

Hạ Nguyên Bá cất bước một cái, chắn trước người Vân Triệt cùng Phượng Tuyết Nhi, huyền lực toàn thân không giữ lại chút nào dâng lên... Chỉ là, mặc dù hắn là Hạ Nguyên Bá, nhưng ở thời khắc này cũng không khỏi rùng mình.

Huyền khí của Hạ Nguyên Bá toàn lực phóng thích, làm cho Tử Cực lập tức giật nảy cả mình. Đến vị trí này rồi, huyền lực của hắn đã bị áp chế đến Vương Huyền cảnh hậu kỳ, nhưng uy áp mà Hạ Nguyên Bá thả ra thình lình vẫn là Bá Huyền cảnh hậu kỳ!

Trong lòng Tử Cực là một mảnh kinh hãi... Nơi này đã tới gần chỗ sâu của Thí Nguyệt Ma Quật, huyền lực của bản thân đã bị áp chế gần hai đại cảnh giới, mà Hạ Nguyên Bá tựa hồ chỉ bị áp chế một cái đại cảnh giới!

Mặc dù chỉ kém một cái đại cảnh giới, nhưng lại khác biệt một trời một vực! Dưới trạng thái bình thường, huyền lực của Hạ Nguyên Bá yếu hơn Tử Cực, nhưng bây giờ ở trạng thái này, Hạ Nguyên Bá muốn giết hắn căn bản dễ như trở bàn tay.

Chẳng lẽ đây cũng là chỗ cường đại của Bá Hoàng Thần Mạch

- Chờ một chút! Thanh âm này...

Sau một thời gian ngắn sợ hãi, đề phòng, biểu tình trên mặt Vân Triệt bỗng nhiên thay đổi, thậm chí trong mắt lộ ra hào quang mừng như điên, hắn buông ra Phượng Tuyết Nhi, bước một bước xa về phía trước, thân thể dừng lại ở một chỗ vách đá.

Lập tức, thế giới trước mắt không còn là một mảnh đen kịt, mà là xuất hiện một màn sáng tử sắc quang mang.

Ở bên trong hắc ám âm khí kinh khủng, Phượng Hoàng Viêm của Phượng Tuyết Nhi đều chỉ có thể miễn cưỡng chiếu sáng khoảng cách một trượng. Mà ánh sáng màu tìm trong tầm mắt kia lại chiếu ra ngoài hơn ba mươi trượng, lộ ra vô cùng rõ ràng ở trong mắt Vân Triệt, giống như hắc ám cực hạn thế gian đều không thể thôn phệ bôi đen ánh sáng tím này.

Tử sắc quang mang chập chờn, mà âm thanh ma quỷ khóc cười để cho người ta rợn cả tóc gáy kia phát ra từ cái ánh sáng màu tím đó.

Trái tim của Vân Triệt kịch liệt nhảy lên, hai mắt trừng lớn: Đó là... Đó là...

- U Minh Bà La Hoa!!

Sau lưng Vân Triệt truyền đến tiếng kinh hô của Tử Cực.

- A cái kia... Chính là thứ mà Vân ca ca muốn tìm sao?

Trong thanh âm của Phượng Tuyết Nhi tràn đầy ngạc nhiên cùng vui vẻ.

- Không sai! Chính là nó... Sáng lên tử yêu quang chập chờn, lúc lại phát ra thanh âm giống như quỷ khóc giống hệt như sư phụ miêu tả.

Vân Triệt nắm chặt tay, vô cùng kích động nói.

Ròng rã bảy năm chưa tìm được một chút dấu vết của U Minh Bà La Hoa. Bây giờ, chỉ là ôm hy vọng mò kim đáy biển tiến vào Thí Nguyệt Ma Quật này... Vậy mà thực sự thấy được kỳ tích giáng lâm!!

- Mạt Lỵ, tìm được... Chúng ta tìm được rồi!

Kinh hỉ cùng kích động quá mãnh liệt khiến Vân Triệt có chút không kiềm chế được. Lúc này, hắn bỗng nhiên cảm thấy khác thường, bởi vì sau lưng đột nhiên không có thanh âm, ngay cả tiếng hít thở đều hoàn toàn biến mất.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment