.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_774" class="block_" lang="en">Trang 387# 2
Chương 774: Nửa trán bà la (hạ)
Vân Triệt nhanh như chớp xoay người lại, bất ngờ thấy ba người Tử Cực, Hạ Nguyên Phách, Phượng Tuyết Nhi đang nhìn ánh sáng màu tím ở xa xa, khuôn mặt đờ đẫn, ánh mắt giật mình, con ngươi khi thì phóng đại, khi thì co rút lại giống như mất đi hồn phách.
Trong lòng Vân Triệt cả kinh, nhanh chóng phi thân qua ôm Phượng Tuyết Nhi vào ngực, đồng thời tay trái đánh ra, một cổ sóng khí đẩy Hạ Nguyên Phách cùng Tử Cực ra xa, trong miệng rống to một tiếng:
- Lui về phía sau! Đừng nhìn ánh sáng màu tím kia nữa.
Lập tức, toàn thân của ba người đồng thời run lên, như ở trong mộng mới tỉnh, Phượng Tuyết Nhi nhanh chóng ôm chặt Vân Triệt, để đầu đẹp nằm ở trước ngực của hắn, cũng không dám ngẩng đầu nữa, Vân Triệt có thể rõ ràng cảm giác được tần số tim đập của nàng nhanh hơn so với bình thường gấp mấy lần. Tử Cực cùng Hạ Nguyên Phách nhanh chóng lui về phía sau, trên mặt đều lộ ra vẻ sợ hãi.
- U Minh Bà La Hoa này quả nhiên danh bất hư truyền... Không! Còn đáng sợ hơn lời đồn mới đúng.
Tử Cực vuốt ngực, gương mặt xanh mét, tâm thần thật lâu không cách nào bình tĩnh lại được. Ánh sáng màu xanh kia cách ít nhất ba mươi trượng, ở khoảng cách xa như vậy lại làm cho hắn dễ dàng gặp phải ác mộng.
- Cõi đời này... Lại có đồ vật đáng sợ như vậy.
Trong lòng Hạ Nguyên Phách vẫn còn sợ hãi:
- Nó thật sự chỉ là một bụi hoa?
- Mới vừa rồi các ngươi có cảm giác gì? Hoặc là nhìn thấy gì?
Vân Triệt nhíu mày nói. Mới vừa rồi hắn cũng đang ngó nhìn ánh sáng màu xanh, nhưng ngoại trừ mơ hồ có hơi hoảng hốt ra, cũng không có biểu cảm khác thường.
- Trước không cần để ý những thứ này!
Tử Cực trầm giọng nói, hắn dựa lưng vào vách tường phía sau, không dám nhìn U Minh Bà La Hoa nữa, cho dù như vậy, hắn vẫn mơ hồ cảm thấy có một đôi mắt ác ma đang ở một nơi nào đó nhìn chằm chằm hắn, tim đập cuồng loạn đến mức gần như có thể nổ tung bất cứ lúc nào:
- Vân Triệt! Chúng ta chỉ có thời gian một trăm hơi thở ngắn ngủi, bây giờ đã qua gần phân nửa! Vận khí của ngươi thật tốt, thực sự tìm được U Minh Bà La Hoa đáng sợ này, hơn nữa còn ở trạng thái nở hoa... Lập tức lấy tốc độ nhanh nhất thu lấy nó! Nếu không rời khỏi nơi này khi hết trăm hơi thở, chúng ta sẽ bị vây chết ở chỗ này! Hơn nữa hẳn phải chết không thể sống.
- Ta biết!
Vân Triệt gật đầu, đẩy Phượng Tuyết Nhi tới vách tường rồi nhanh chóng dặn dò:
- Tuyết Nhi, Nguyên Phách dựa lưng vào vách tường, ngàn vạn lần không nên quay đầu lại, ta lập tức đi hái U Minh Bà La Hoa xuống!
- Vân ca ca... Hãy cẩn thận!
Phượng Tuyết Nhi không còn lòng dạ nào lo lắng hô. Lúc trước, nàng đi theo Vân Triệt nghe qua rất nhiều tin đồn liên quan tới U Minh Bà La. Nhưng mới vừa rồi chẳng qua chỉ nhìn một lát ngắn ngủi, nàng mới biết sự đáng sợ của U Minh Bà La vượt qua tưởng tượng của nàng rất nhiều.
- Yên tâm, nếu ta dám đến, đương nhiên sẽ có sách lược vẹn toàn!
Vân Triệt vừa nói đã vòng qua vách tường, đi mười mấy bước về phía vị trí của U Minh Bà La Hoa, sau đó dừng thân lại, vừa muốn kêu Mạt Lỵ đi hái U Minh Bà La Hoa, lại nghe thấy Mạt Lỵ lạnh lùng nói:
- Ngươi không có nghe thấy lời nói vừa rồi của ta sao? Lập tức rời khỏi nơi này! Đừng quan tâm đến việc U Minh Bà La Hoa nữa!
Vân Triệt sửng sốt một chút:
- Nhưng mà...
- Không có nhưng nhị gì hết.
Thanh âm của Mạt Lỵ lộ ra vẻ trầm thấp chưa bao giờ có:
- Chẳng lẽ ngươi không có chú ý tới, mặc dù bụi cây U Minh Bà La Hoa kia đã nở, nhưng chưa nở hoàn toàn!
Vân Triệt ngạc nhiên, ngưng mắt ngẩng đầu, nhìn về phía ánh sáng màu tím đang di chuyển kia.
Ở trong bóng tối cực độ, toàn cảnh U Minh Bà La hiện lên vô cùng rõ ràng, giống như gần trong gang tấc. Nó cao tới một trượng, cành lá tím đen, ở trong ánh sáng màu tím như ảo mộng, một đóa Yêu Hoa đang nở, mỗi một cánh hoa cũng giống như lưu quang tử ngọc, chẳng qua là nụ hoa hơi lũng, cánh hoa hơi cuốn, tuy đã diêm dúa vô song, nhưng cũng chưa mở ra hoàn toàn.
Thí Nguyệt Ma Quật yên lặng một mảnh, không có một chút gió nhẹ nào, yêu hoa nở một nửa đang chậm chạp chập chờn, bay lả tả giống như sương mù màu tím đến từ Minh Giới, thỉnh thoảng phát ra âm thanh như khóc như cười, âm u đến mức làm cho linh hồn của người khác run sợ.
Quả nhiên như Mạt Lỵ nói cũng chưa hoàn toàn tách ra!
Nhưng lấy sự hiểu biết của Vân Triệt về cây cối, mặc dù đóa U Minh Bà La Hoa chưa nở rộ hoàn toàn, nhưng hình của nó đã nở được bảy phần! Có lẽ còn mấy ngày nữa, thậm chí có thể là mấy giờ nữa sẽ hoàn toàn tách ra!
Lúc này, Tử mang trong tầm mắt của Vân Triệt bỗng nhiên thoáng một cái, khung cảnh trước mắt bỗng nhiên mờ đi hóa thành một mảnh màu tím.
Thế giới màu tím vô tận giống như bước chân vào tiên cảnh trong ảo mộng, để cho hắn lòng mê thần say. Tất cả khẩn trương, cẩn thận, thấp thỏm trong lòng... Tất cả ưu tư, tình cảm cũng hoàn toàn biến mất, cả người trở nên vô cùng nhẹ nhàng, ngay cả thân thể cũng trở nên nhẹ như lông vũ, làm cho hắn không tự kìm hãm được muốn nhẹ nhàng bay lên, bay đến chỗ sâu hơn trong thế giới màu tím cho đến khi hoàn toàn hòa làm một với thế giới trong mơ...
Mờ mịt chỉ kéo dài chốc lát, Vân Triệt liền chợt tỉnh hồn, trong nháy mắt, thế giới màu tím trước mắt sụp đổ, hóa thành thế giới đen nhanh chỉ còn lại một chút ánh sáng màu tím yêu dị.
Ăn mòn linh hồn thật đáng sợ... Vân Triệt toát mồ hôi, trong lòng hoảng sợ. Cách gần ba mươi trượng, U Minh Bà La Hoa vẫn chưa nở xong hoàn toàn vẫn làm cho hắn- người có long thần chi hồn mất hồn trong chốc lát!
Nếu như đến gần, thì thật không dám tưởng tượng!
Mạt Lỵ nói qua nếu hắn đến gần đến trong vòng mười trượng thì sẽ thống khổ không chịu nổi, tiến vào trong năm trượng chính là tự tìm cái chết… Bây giờ hắn tin chắc, mấy lời kia tuyệt không nói giỡn.
- Mặc dù chưa nở rộ hoàn toàn, nhưng cũng nở được bảy tám phần! Chẳng lẽ hiệu quả chệnh lệch rất xa so với nở rộ hoàn toàn sao?
Vân Triệt nhìn sang chỗ khác thấp giọng hỏi.
- Hoàn toàn khác biệt một trời một vực!
Mạt Lỵ lạnh lùng nói:
- U Minh Bà La Hoa ở trạng thái nở hoàn toàn mới có thể để cho hồn thể của ta và thân thể cải tạo dung hợp hoàn mỹ. Lực lượng tầng diện của U Minh Bà La Hoa chưa nở hết rất yếu, coi như hái được mười ngàn đóa, cũng tuyệt không khả năng làm dung hợp hoàn mỹ được. Nếu cưỡng ép dung hợp, thì cũng sẽ giống Phần Tuyệt Trần bây giờ vậy, bởi vì thân thể cùng lực lượng bị linh hồn bài xích mà thời thời khắc khắc thống khổ không chịu nổi, hơn nữa sau mấy năm ngắn ngủi thì sẽ bỏ mình hồn diệt!
Vân Triệt:
-...
- Không được…
Vân Triệt nắm chặt hai tay, cắn răng thật chặt, mặt đầy không cam lòng:
- Chúng ta vất vả lắm mới tìm được tung tích của U Minh Bà La... Bây giờ, nó đang ở trước mắt, hơn nữa chỉ thiếu một chút xíu nữa thôi sẽ hoàn toàn nở hết.
- Nếu như bỏ qua, chờ nó lần sau nở tiếp phải mất hai mươi bốn năm... Mà muốn đi vào Thí Nguyệt Ma Quật, phải chờ năm trăm năm sau mới có thể đi vào nữa...
Hắn làm sao có thể bỏ qua cho U Minh Bà La Hoa trước mắt đã dùng suốt bảy năm mới tìm được.
- Vân Triệt, ngươi hãy nghe cho kỹ đây!
Mạt Lỵ lập tức cả giận:
- Ta cũng muốn lấy được một bụi U Minh Bà La Hoa hoàn chỉnh hơn so với bất luận kẻ nào! Nhưng mà, đừng nói bụi U Minh Bà La Hoa chưa nở hoàn toàn kia, cho dù là hoàn toàn nở ra, chúng ta cũng không cách nào có được nó! Bây giờ, chuyện ngươi cần làm nhất chính là lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi này!
- Tại sao?
Vân Triệt không hiểu nói, đồng thời thân thể không có động tác muốn trở về nào... Hắn nghe được trong thanh âm của Mạt Lỵ mang theo vẻ không cam lòng, mà hắn cũng như vậy.
- Mức độ đáng sợ của nơi này còn vượt xa so với phạm vi ngươi có thể tưởng tượng! Cường độ khí tức hắc ám nơi này rất yếu, nhưng tầng diện lại rất cao, ngay cả ta cũng chưa từng thấy trước đây. Nếu ta là thân hồn thân thể nguyên vẹn, thì khí tức hắc ám nơi này không ảnh hưởng tới ta một chút nào, nhưng mà, ta hôm nay chỉ có hồn thể, không có thân thể chống đỡ, đối mặt với loại tầng diện lực lượng bóng tối tàn phệ căn bản không có sức để chống cự! Nếu như ta hiện hồn thể ở chỗ này, thì sẽ bị thương nặng trong thời gian ngắn, ngay cả hồn nguyên cũng sẽ phải chịu tổn thương cực lớn!
Vân Triệt:
-...
- Hồn thể của ta bị ma độc ăn mòn nhiều năm, hôm nay mặc dù đã hoàn toàn thoát khỏi ma độc, nhưng cũng yếu hơn so với trạng thái nguyên vẹn gấp mấy lần! Chỉ có sau khi cải tạo thân thể mới có thể chậm chạp khôi phục. Mà với trạng thái hồn thể hôm nay của ta nếu lại chịu sự tàn phệ của lực lượng hắc ám... Thì hậu quả chính là không có khả năng khôi phục nguyên vẹn nữa! Thậm chí rất có thể sẽ bị tiêu tán.
Mỗi một chữ mà Mạt Lỵ nói ra đều vô cùng ngưng trọng khiến Vân Triệt hoàn toàn ngơ ngẩn.
- Cho nên, coi như đó là một bụi U Minh Bà La Hoa hoàn toàn nở ra, ta cũng không cách nào hiện thân đi hái, mà ngươi thì càng không có khả năng.
Thanh âm của Mạt Lỵ càng thêm nặng nề:
- Ta nói những thứ này, không có một chữ phóng đại! Có thể thả ra khí tức hắc ám như vậy kéo dài vạn năm, thì ở một nơi nào đó trong Thí Nguyệt Ma Quật này nhất định cất giấu một thứ gì đó kinh khủng vượt qua nhận biết của ngươi. Cho dù hiện tại ta ở trong Thiên Độc Châu nhưng chưa bao giờ có một loại cảm giác lạnh như băng. Ngay cả linh giác của ta đều bị áp chế, chỉ có...
Thanh âm của Mạt Lỵ bỗng nhiên dừng lại, làm cho tâm thần của Vân Triệt run lên. Lúc này, Mạt Lỵ bỗng nhiên hét lên một tiếng:
- Đi mau! Ở phía trên U Minh Bà La Hoa cất giấu một cá vật còn sống... tầm mắt của nó dừng ngay ở trên người của ngươi, lập tức đi mau.
- Cái gì?
Trong lòng Vân Triệt cả kinh, hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía quật đỉnh của U Minh Bà La Hoa, nhưng chỉ có thể nhìn được một mảnh đen nhánh.
Ngay tại lúc này, tiếng gầm to của Tử Cực cũng từ hắn phía sau vang lên:
- Vân Triệt! Ngươi đang làm gì vậy? Thời gian còn dư lại không tới ba mươi hơi thở đâu, không đi nữa thì sẽ không kịp mất.
Vân Triệt cũng không kịp do dự, nhanh chóng đứng dậy đi vòng vèo, đồng thời hét lớn một tiếng:
- Chúng ta đi!
- Nhưng mà, bụi cây U Minh Bà La Hoa kia...
Hạ Nguyên Phách do dự một chút, bởi vì ánh sáng màu tím vẫn còn ở đó, có nghĩa là Vân Triệt chưa hái U Minh Bà La Hoa tới tay.
- Trước không cần để ý đến những thứ này, đi mau!
Vân Triệt một chưởng đẩy Hạ Nguyên Phách t
ra xa, kéo căng cánh tay của Phượng Tuyết Nhi, mượn ánh sáng phượng hoàng viêm, dùng hết sức chạy tới cửa ra.
- Con 'Quái vật' kia có không có đuổi theo chứ?
Vân Triệt gấp giọng hỏi. Bởi vì vừa mới từ cửa vào đi bộ vào chỗ sâu, hắn vẫn nhớ đường, cho nên tốc độ đi vòng vèo còn nhanh hơn nhiều so với lúc tới.
- Cũng không có.
Mạt Lỵ đáp lại.
-...
Vân Triệt hơi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nghĩ đến: vật còn sống ở trong Thí Nguyệt Ma Quật, chẳng lẽ, đó là Thí Nguyệt Ma Quân trong truyền thuyết?
Nhưng mà, không phải Thí Nguyệt Ma Quân đã chết hơn sáu ngàn năm rồi hay sao? Một con phách huyền thú dù thế nào đi chăng nữa cũng không có khả năng từ vạn năm trước còn sống đến bây giờ?
Hơn nữa, từ giọng nói dồn dập của Mạt Lỵ có thể suy đoán ra quái vật ẩn núp ở trong bóng tối nhất định cường đại đến mức hắn không cách nào chống lại... Cho nên, càng không thể nào là Thí Nguyệt Ma Quân Phách Huyền cảnh giới được?
Đến tột cùng nó là cái gì?
- Con quái vật kia rốt cuộc là thứ gì? Có do thám được thực lực của nó ở tầng nào hay không?
Vân Triệt hỏi.
- Dáng người khổng lồ hơn loài người, còn thực lực... Đại khái ở Quân Huyền cảnh cấp 6! Nhưng điều kiện tiên quyết là linh giác của ta không xuất hiện sai lệch khi bị áp chế!
Mạt Lỵ trả lời có chút do dự.
Quân Huyền cảnh cấp 6... Tốc độ dưới chân của Vân Triệt đang tăng nhanh, trong mắt lóe lên ánh sáng phức tạp.
- Còn có mười hơi thở, yên tâm, hoàn toàn tới kịp.
Thanh âm của Tử Cực dịu đi một ít, nhưng trong lòng nghĩ lại mà sợ... Trước đó hắn đã nói qua với Hải Hoàng chỉ cần đến năm mươi hơi thở liền cưỡng ép mang Vân Triệt đi ra ngoài, nhưng không nghĩ tới lại kéo bản thân vào tình cảnh nguy hiểm như vậy. Nếu không thể rời đi trong thời gian trăm hơi thở, thì bốn người bọn họ toàn bộ sẽ phải chết ở chỗ này.
- Chỉ là anh rể không thể lấy thể được U Minh Bà La Hoa.
Hạ Nguyên Phách có chút chán nản nói.
- Cái này là chuyện đương nhiên rồi. Lấy sự đáng sợ của U Minh Bà La, ngay cả bốn thánh chủ liên thủ cũng tuyệt không khả năng còn sống hái được nó.
Tử Cực than thở. Mặc dù mục đích chuyến đi này của Vân Triệt khônh thể đạt được, nhưng chuyện Hải Điện đáp ứng Vân Triệt đã hoàn thành.
Ở lúc cách lỗ hổng kết giới khép lại chỉ còn lại mấy hơi thở cuối cùng, trước mắt rốt cuộc cũng xuất hiện một màn ánh sáng mờ tối.
- Đến cửa ra, mau đi ra!
Tử Cực đứng phía trước thấp giọng kêu một tiếng, bóng người thoáng một cái, trong nháy mắt lao ra.
- Anh rể, mau!
Hạ Nguyên Phách theo sát phía sau Tử Cực, sau khi thân thể xuyên qua cửa ra kết giới, đồng thời lo lắng xoay người nhìn về phía sau, sợ Vân Triệt chậm hơn một chút.
Cửa ra đang ở trước mắt, sau khi rời đi, muốn tiến vào lần nữa phải mất ít nhất năm trăm năm.
Hơn nữa coi như năm trăm năm sau đi vào lần nữa, cũng không nhất định có thể tìm thấy U Minh Bà La Hoa như ngày hôm nay.
Nghĩ vậy, bước chân của Vân Triệt chậm lại, hai tay vịn bả vai của Phượng Tuyết Nhi đẩy một cái, đẩy nàng ra khỏi lỗ hổng kết giới, mà chính hắn lại dừng ở trước cửa ra.
- Vân Triệt! Ngươi làm gì vậy... Lập tức đi ra ngoài?
Mạt Lỵ lập tức đoán được ý đồ của hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời hoảng sợ thất sắc.
- Anh rể!
- Vân ca ca!
Một hơi thở sau, Vân Triệt vẫn không đi ra từ lỗ hổng kết giới, Hạ Nguyên Phách cùng Phượng Tuyết Nhi đồng thời nhận thấy có gì không đúng, lập tức, sắc mặt của Hạ Nguyên Phách đại biến, Phượng Tuyết Nhi hoa dung thất sắc, hai người đồng thời phóng tới lỗ hổng kết giới.
- Đừng để ý đến ta!
Vân Triệt hét lớn một tiếng, ngưng tụ toàn lực ở hai cánh tay đột nhiên đẩy về phía cửa ra ở kết giới, đánh văng Hạ Nguyên Phách cùng Phượng Tuyết Nhi vừa mới đến gần không kịp đề phòng ra trăm trượng.
- Ta phải chờ U Minh Bà La Hoan toàn nở rộ, cho nên phải ở bên trong mấy ngày... Các ngươi không cần lo lắng cho ta, đừng quên, ta có 'Huyền Chu'
- Vân ca ca... Đừng mà.
Ngoài kết giới truyền tới giọng nói mang theo tiếng khóc của Phượng Tuyết Nhi.
- Đi mau!
Thanh âm của Mạt Lỵ nóng này thậm chí còn mang theo cả tức giận trực tiếp làm rung chuyển tâm hồn của Vân Triệt:
- Quy luật không gian nơi này đã sớm bị khí tức hắc ám làm vặn vẹo, coi như là Thái Cổ Huyền Chu cũng...
Tê!!!
Một tiếng sấm sét vang lên, lỗ hổng kết giới mở ra trong một trăm hơi thở trong nháy mắt hoàn toàn khép lại. Toàn bộ ánh sáng màu xanh của kết giới lan xuống hòa làm một thể, đừng nói là lỗ hổng, ngay cả một vết rách hơi nhỏ cũng không có, chia bên trong cùng bên ngoài làm hai hai thế giới hoàn toàn ngăn cách.