Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 774 - Chương 775: Thí Nguyệt Ma Quân (Một)

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_775" class="block_" lang="en">Trang 388# 1

 

 

 

Chương 775: Thí Nguyệt Ma Quân (một)



Oanh! Oanh! Oanh!!

Trong tiếng ầm ầm rung trời, hỏa diễm Phượng Hoàng không ngừng nổ tung biến mảng lớn hải vực cùng bầu trời thành màu đỏ thẫm nhìn thấy mà giật mình, lúc ngọn lửa nổ tung rơi xuống, khu vực đảo bị rơi trúng tong nháy mắt hóa thành một mảnh nham thạch nóng chảy sôi trào.

Thanh thế cùng lực lượng đáng sợ đã sớm kinh động chí tôn Hải Điện, nhưng sự tàn phá của Hỏa diễm Phượng Hoàng không những không có dấu hiệu ngừng lại, mà còn nóng bỏng cuồng bạo thêm.

- Tuyết công chúa, mau dừng tay! Kết giới đó không thể cưỡng ép đánh vỡ, cho dù bốn thánh chủ liên thủ cũng đều không làm được!

Tu vi của Tử Cực cũng là Quân Huyền cảnh cấp tám, nhưng ở dưới uy lực quá kinh khủng của hỏa diễm thần, cũng không khỏi lùi ra xa, hơn nữa còn đang liên tục lui về phía sau.

- Vân ca ca... Vân ca ca!

Trước kết giới Thí Nguyệt Ma Quật, Phượng Tuyết Nhi như giống người điên điên cuồng lấy Phượng Hoàng Viêm đánh vào kết giới, nhưng mặc cho Phượng Hoàng Viêm đánh như thế nào, thì từ đầu đến cuối, kết giới cũng không xuất hiện một tia vết rách, ngay cả hơi run cũng không có, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện một tý lưu quang như gợn sóng.

- Tuyết Nhi muội muội, đừng tiếp tục nữa!

Hạ Nguyên Phách cũng bị ép lùi ra xa, mấy lần hắn muốn đến gần, nhưng Phượng Hoàng Viêm của Phượng Tuyết Nhi quá mức đáng sợ, trong nháy mắt, hắn đã bị dư âm Phượng Viêm nổ tung ép lùi ra một dặm, hiện tại, hắn chỉ có thể nóng nảy bất đắc dĩ lạc giọng hô to, nhưng mặc cho hắn cùng Tử Cực khuyên can như thế nào, Phượng Tuyết Nhi cũng hoàn toàn bịt tai không nghe.

Lúc này, Phượng Viêm tạm ngừng, toàn bộ đảo hoàn toàn tràn ngập ánh lửa rốt cuộc thoáng biến mất. Hạ Nguyên Phách cho là Phượng Tuyết Nhi đã thoáng khôi phục lý trí, vừa muốn tiến lên phía trước... Một đóa hỏa liên khổng lồ bỏng mắt cực điểm lấy thân thể Phượng Tuyết Nhi làm trung tâm tách ra.

Oanh!!!!

Một cổ sóng nhiệt che trời xông tới mặt, ngực của Tử Cực cùng Hạ Nguyên Phách đồng thời bực bội, như bị đại trìu đến từ ngọn lửa luyện ngục trực đánh một cái, hung hăng bay rớt ra ngoài, tóc và quần áo toàn thân cũng nhanh chóng bốc cháy.

Đây là toàn lực của Phượng Tuyết Nhi sau khi đốt Tinh Yêu Liên, cũng là uy lực cực hạn của Phượng Hoàng Viêm có thể phóng ra trong thế giới này! Mạnh hơn Phượng Hoàng Viêm ở trạng thái cực hạn của Vân Triệt không chỉ mười lần!

- Tuyết Nhi muội muội... Mau... Dừng tay!

Tiếng quát tháo của Hạ Nguyên Phách mang theo khổ sở, thân thể của hắn toàn lực lui về phía sau, toàn thân giống như bị hỏa diễm luyện ngục bao bọc, mỗi một tấc da đều bị cháy phỏng, đau đến không muốn sống nữa. Qua thật lâu sau, cảm giác cháy mới rốt cục yếu bớt đến mức hắn có thể tiếp nhận, hắn luống cuống tay chân dập tắt ngọn lửa trên người, mở to miệng thở dốc, mà mỗi một ngụm trọc khí thở ra cũng nóng bỏng như ngọn lửa cháy mạnh vậy.

Gió bão Phượng Viêm kéo dài một hồi lâu rốt cuộc cũng chân chính ngưng lại, ánh lửa nhanh chóng rút đi. Hạ Nguyên Phách một bên thở hổn hển, một bên toàn lực bình ổn nội tức, lúc này mới phát hiện, hắn đã bị ép ra ngoài đảo Thí Nguyệt Ma Quật hơn mười dặm.

Mặc dù hắn từng thấy qua Phượng Hoàng Viêm của Vân Triệt, nhưng lại chưa bao giờ giao thủ với Phượng Tuyết Nhi, giờ phút này hắn mới kinh hãi biết rằng, thiếu nữ mảnh mai xinh đẹp như trích tiên luôn mồm gọi hắn là"Đại ca ca" lại kinh khủng như vậy!

Bên kia, mặc dù Tử Cực không bị ép ra xa như Hạ Nguyên Phách, nhưng sự khiếp sự run rẩy trong con ngươi của hắn lại không kém chút nào… Huyền lực của hắn cũng giống như Phượng Tuyết Nhi đều là Quân Huyền cảnh cấp tám, hơn nữa ở trong cảnh giới còn thoáng thắng được một ít, nhưng giờ phút này hắn vô cùng tin tưởng, nếu hắn giao thủ với Phượng Tuyết Nhi, chắc chắn sẽ bại không thể nghi ngờ!

Huyền lực Quân Huyền cảnh cấp tám, cộng thêm huyết mạch Phượng Hoàng tinh thuần nhất cùng sức mạnh của Phượng Hoàng Viêm, tuyệt đối có thể đứng ngang hàng với người Quân Huyền cảnh cấp 9 trong thánh địa!

Viêm quang tan hết, nhưng gió biển vẫn nóng bỏng. Chẳng qua hòn đảo ban đầu đã biến mất không thấy, chỉ còn lại một kết giới khổng lồ màu xanh da trời gắn vào trên biển cả, ngăn cách sự tồn tại của Thí Nguyệt Ma Quật. Mà những hải đảo bên ngoài kết giới, ở dưới tình huống Phượng Tuyết Nhi đốt Tinh Yêu Liên đã biến mất, ngay cả một chút bụi bậm cũng không có lưu lại.

- Tại sao lại như vậy? Vân ca ca... Vân ca ca...

Trên bầu trời kết giới, Phượng Tuyết Nhi lẻ loi đứng ở đó, bả vai hơi co rúm. Nàng nhìn kết giới màu xanh da trời không có chút sứt mẻ nào, trong mắt tràn đầy thê thương, đôi môi mấp máy, chữ chữ bể lòng.

- Tuyết Nhi muội muội, đừng quá lo lắng.

Hạ Nguyên Phách từ đằng xa nhanh chóng tới gần, dáng vẻ của hắn rất chật vật, trên mặt, toàn thân nám đen trải rộng, áo khoác bị đốt thành tổ ong, tóc lông mày chỉ còn một nửa. Tuy nhiên trong lòng hắn lại không có chút oán khí nào đối với Phượng Tuyết Nhi, chỉ có vui vẻ... Bởi vì nàng suy sụp vì Vân Triệt.

- Anh rể là người thông minh… Nếu hắn chủ động muốn ở lại bên trong, thì nhất định có mục đích và phương pháp đi ra ngoài.

Hạ Nguyên Phách luôn miệng an ủi Phượng Tuyết Nhi, nhưng lòng bàn tay vẫn luôn đổ mồ hôi, nội tâm nóng như lửa đốt.

- Nhưng mà... Bên trong nguy hiểm như vậy, Tử tiền bối cũng đã nói, một khi bị giam ở bên trong, thì sẽ... Thì sẽ...

Thanh âm của Phượng Tuyết Nhi hơi run, hiển nhiên rất muốn khóc.

- Yên tâm, yên tâm đi.

Hạ Nguyên Phách cố gắng dùng ngữ khí nhẹ nhàng an ủi:

- Anh rể tự quyết định muốn ở lại bên trong, mà không phải bị cưỡng ép nhốt vào, cho nên hắn nhất định nắm chắc có thể đi ra ngoài. Hơn nữa giữa anh rể và lời nói của Tử tiên sinh, dĩ nhiên chúng ta phải tin tưởng anh rể chứ! Mới vừa rồi anh rể cũng đã nói mấy ngày sau sẽ ra còn gì, hơn nữa...

Hạ Nguyên Phách âm thầm liếc Tử Cực, ngưng huyền truyền âm nói:

- Đừng quên, trên người anh rể có Thái Cổ Huyền Chu, trong nháy mắt, có thể vượt qua mấy trăm ngàn dặm, muốn từ bên trong đi ra... Nhất định sẽ rất đơn giản.

Bốn chữ"Thái Cổ Huyền Chu" khiến cho đôi mắt đẫm lệ của Phượng Tuyết Nhi nhất thời sáng lên. Lời nói của Hạ Nguyên Phách không phải an ủi nhợt nhạt, nó có thể làm cho tâm linh hoảng sợ hỗn loạn của nàng thoáng thong thả rất nhiều.

- Ta cũng cho là không cần lo lắng quá nhiều.

Tử Cực từ xa xa bay tới, mặc dù trên người nàng bị đốt trọi nhiều chỗ, nhưng vẫn một bộ dáng dửng dưng không hề nao núng:

- Mặc dù ta tin chắc cõi đời này tuyệt không có người nào có thể phá vỡ kết giới này, nhưng đừng quên, sư phụ của Vân Triệt là thế ngoại cao nhân, năm đó, hắn có thể mang Vân Triệt từ trong Thái Cổ Huyền Chu về, thì đối với chuyện mang hắn ra khỏi Thí Nguyệt Ma Quật mà nói có lẽ dễ như trở bàn tay.

- Đúng đúng đúng, nhất định là như vậy.

Hạ Nguyên Phách nhanh chóng gật đầu phụ họa, nhưng trong lòng không hề thả lỏng... Bởi vì hắn biết rõ,"Sư phụ" kia của Vân Triệt là giả.

- Chuyện gì xảy ra?

Một tiếng quát chói tai từ hướng bắc xa xa truyền tới, cùng lúc đó, một cổ sóng khí cũng nhanh chóng từ xa đến gần. Bất luận là giọng nói, hay là động tác cũng đều dồn dập.

Hạ Nguyên Phách xoay người nhìn về hướng bắc, một người mặc lam bào đang bay tới nơi này với tốc độ kinh người, sau lưng kéo một làn sóng biển bị huyền khí của hắn kích thích cao đến mười mấy trượng. Phía sau của hắn, còn bốn người mặc áo đỏ đi ở phía sau.

- Hải Điện Đại trưởng lão Mạch Trần Phong!

Hạ Nguyên Phách bật thốt lên.

Mà sau khi thấy bốn người áo đỏ phía sau, Phượng Tuyết Nhi lập tức ngơ ngẩn, sau đó kích động phi thân tới nghênh đón:

- Phụ Hoàng, Gia Gia, Thái Tử ca ca, còn có... Thái Gia Gia.

Thấy bóng người Phượng Tuyết Nhi tiến lên nghênh đón, bốn người áo đỏ cũng dừng lại, trên mặt của mỗi người đều lộ ra vẻ kích động. Phượng Hoành Không kích động nói:

- Là Tuyết Nhi... Thật sự là Tuyết Nhi!

Phượng Tuyết Nhi mới vừa lấy toàn lực Phượng Hoàng Viêm đánh vào kết giới, khí tức phượng hoàng quá cường đại xa xa truyền đến ngoài trăm dặm, cũng kinh động Phượng Hoàng Thần tông đang ở trong Hải Điện. Mà cõi đời này, người có thể thả ra hơi thở Phượng Hoàng tinh thuần như vậy cũng chỉ có Phượng Tuyết Nhi!

Vì vậy bốn người không để ý những thứ khác, toàn lực bay về phía nam, sau đó, bọn họ thật sự gặp được Phượng Tuyết Nhi đã rời tông mấy tháng.

- Thái Gia Gia?

Nghe được tiếng gọi ầm ĩ vừa rồi của Phượng Tuyết Nhi, trong nháy mắt ánh mắt của Hạ Nguyên Phách rơi vào người áo đỏ phía bên phải. Hắn một đầu tóc bạc, khuôn mặt đỏ rực như lửa, mà một đôi con ngươi giống như hai ngọn lửa đang cháy, tuy chỉ tiếp xúc ánh mắt cũng làm cho hắn cảm thấy bỏng mắt.

Thái Gia Gia của Tuyết Nhi muội muội... Đúng rồi! Là sư phụ đầu tiên trong miệng Phượng Hoàng Thần Tông... Phượng Tổ Khuê!!

Hạ Nguyên Phách từng nghe Cổ Thương chân nhân chính miệng nhắc tới, ở trăm năm trước, huyền lực của Phượng Tổ Khuê đã ở Quân Huyền cảnh cấp 9 hậu kỳ, bởi vì có liên quan đến Phượng Hoàng Viêm, cho nên thực lực tổng hợp mơ hồ còn thắng cả Cổ Thương chân nhân!

Ngoài Tứ Đại Thánh Địa ra, hắn xứng đáng là người tài giỏi nhất Thiên Huyền!

Phượng Tổ Khuê cực ít hiện thế, ngay cả đệ tử Phượng Hoàng cũng không có mấy người ra mắt hắn. Còn chuyện hắn sẽ đến tham dự Ma Kiếm Đại Hội này cũng không làm cho người ta quá mức bất ngờ.

- Tử tiên sinh, nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy?

Phía dưới mặt biển chỉ còn lại kết giới ngăn cách, mà khu vực đảo đã biến mất không chút dấu vết. Mạch Trần Phong nhíu mày, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hãi.

Nhưng Tử Cực chỉ hời hợt khoát tay chặn lại:

- Không phải kẻ thù. Chỉ là Vân Triệt vẫn còn ở trong Thí Nguyệt Ma Quật.

- Cái gì?

Mạch Trần Phong thất kinh.

- Không phải hắn không kịp đi ra, mà là hắn chủ động ở lại bên trong.

Tử Cực nói:

- Nghe hắn nói như vậy, tựa hồ là bởi vì U Minh Bà La Hoa chưa nở hoàn toàn không cách nào hái được, cho nên phải ở bên trong đến khi nó hoàn toàn nở hết.

- Này...

Khuôn mặt của Mạch Trần Phong co quắp một cái, sau đó trầm giọng nói:

- Đây chính là Thí Nguyệt Ma Quật đó, một khi bị nó phong tỏa ở bên trong chỉ có con đường chết! Hải Hoàng Đô từng chính miệng nói qua, ngay cả nàng ở bên trong cũng không thể chống đỡ nổi ba giờ! Hiện tại, hắn chủ động ở lại bên trong... Căn bản chính là tự tìm đường chết!

Tử Cực lắc đầu một cái:

- Nếu đổi thành người khác, thì đúng là như vậy. Nhưng Vân Triệt đã từng sống sót thoát khỏi Thái Cổ Huyền Chu. Hơn nữa, mặc dù hắn kiêu ngạo, nhưng không đến nổi cuồng vọng dốt nát đến mức lấy sinh mạng làm cái giá để trả vì đã coi rẻ Thí Nguyệt Ma Quật.

Hắn xoay người, nhìn về phía kết giới của Thí Nguyệt Ma Quật bình tĩnh nói:

- Bây giờ ta rất muốn nhìn một chút, hắn có thể sống sót ở Thí Nguyệt Ma Quật, rồi thoát khỏi kết giới ngăn cách này, thành công lấy được U Minh Bà La Hoa mà chưa bao giờ có người còn sống đến gần hay không?

Mạch Trần Phong im lặng.

- Có điều, sự mong đợi của ta nhiều nhất chỉ kéo dài đến giờ này ngày mai.

Tử Cực tiếp tục nói:

- Có lẽ 'Sư phụ' của hắn có khả năng thông thiên, nhưng thực lực của Vân còn chưa tới Quân Huyền cảnh trung kỳ, sinh mệnh lực càng xa xa không tới. Ngay cả Hải Hoàng Đô cũng không thể sống sót ở nơi đó quá ba giờ... Nếu như qua một ngày, hắn không được 'Sư phụ' của hắn mang ra ngoài, vậy cũng không có khả năng hắn còn sống nữa. Đến lúc đó, 'Sư phụ' kia của hắn hoặc là không biết hắn bị giam ở trong đó, hoặc là căn bản không tồn tại.

- Tử tiên sinh ngược lại đã nhắc nhở ta, quy luật nguyên tố và quy luật không gian ở trong Thí Nguyệt Ma Quật không giống với ngoại giới. Ở trong đó, tất cả truyền âm thạch cùng các loại huyền khí không gian cũng hoàn toàn mất đi hiệu lực. Nếu như Vân Triệt ở trong đó truyền âm cho 'Sư phụ' hắn tới cứu, hoặc là thông qua huyền khí không gian rời khỏi, vậy thì hắn thật sự đào mộ chôn mình rồi.

Mạch Trần Phong chậm rãi nói.

-...

Tử Cực nhíu mày, sắc mặt vốn một mực bình tĩnh thêm mấy phần tiếc hận cùng do dự:

- Tóm lại, ngươi hãy quay về Hải Điện bẩm báo Hải Hoàng đi. Mấy ngày này toàn lực chuẩn bị Ma Kiếm Đại Hội, không cần bởi vì bất kỳ chuyện bên ngoài nào mà phân tâm.

- Ừ.

Mạch Trần Phong gật đầu, dứt khoát xoay người đi. Hòn đảo nơi Thí Nguyệt Ma Quật nằm có bị hủy hay không không quan trọng. Bởi vì cho dù làm bất cứ thứ gì, kết giới phong tỏa Thí Nguyệt Ma Quật cũng không thể bị phá hủy.

- Tuyết Nhi, tại sao ngươi lại ở chỗ này?

Phượng Hoành Không vừa kích động, vừa ân cần hỏi. Ba người cùng hắn tới chính là Phượng Hi Minh, Phượng Thiên Uy, còn có... Phượng Tổ Khuê!

- Tuyết Nhi, ngươi... Ngươi có khỏe không? Mấy tháng này ở Thương Phong Quốc, có người... Nhất là tên Vân Triệt khốn kiếp kia có khi dễ ngươi hay không?

Hay tay của Phượng Hi Minh khẽ run, sắc mặt đỏ bừng, hai mắt nhìn chằm chằm Phượng Tuyết Nhi, kích động khó tự kiềm chế.

- Ta theo chân Vân ca ca đến đây, lúc trước bởi vì không xác định được Vân ca ca có dẫn ta tới hay không, cho nên vẫn không nói cho Phụ Hoàng. Thái Gia Gia, ngươi vậy mà cũng tới, Tuyết Nhi đã... Đã lâu không gặp ngài rồi.

Phượng Tuyết Nhi nhẹ nhàng khom người với Phượng Tổ Khuê.

- Trong ba năm Tuyết Nhi hôn mê, ta đã đi thăm Tuyết Nhi rất nhiều lần.

Nhìn thấy Phượng Tuyết Nhi, tâm tình của Phượng Tổ Khuê đã trải nên rất tốt, giờ phút này trên khuôn mặt vốn không giận tự uy tràn đầy cưng chìu cười nhạt, hắn quan sát Phượng Tuyết Nhi trên dưới mấy lần, nhất thời, trong mắt lóe hồng quang đại thịnh, nụ cười trên mặt càng sâu thêm mấy phần, trịnh trọng gật đầu thở dài nói:

- Tuyết Nhi, ngươi thật không hổ là báu vật của toàn tộc chúng ta. Lúc này, chỉ trôi qua mấy năm ngắn ngủi, huyền lực Phượng Hoàng của ngươi đã vượt xa cha ngươi và Gia Gia của ngươi, có lẽ giờ này sang năm, ngay cả lão bất tử ta cũng bị ngươi áp đảo… Ha ha ha!

Phượng Tổ Khuê ngửa đầu cười to, nụ cười vô cùng vui sướng. Phượng Hoành Không lại nhớ tới chuyện vừa bắt đầu, chỉ thấy Phượng Tổ Khuê cười qua bốn lần, mà mỗi lần cũng là bởi vì Phượng Tuyết Nhi, nhất là lần này, cười to và sung sướng hơn trước kia rất nhiều. Hắn bước lên trước, khom người nói:

- Tổ phụ, nhắc tới mới nhớ, Tuyết Nhi lột xác như vậy đều nhờ Vân Triệt cả. Ba năm trước đây ở Thái Cổ Huyền Chu, Vân Triệt truyền thụ cho Tuyết Nhi 'Phượng Hoàng Tụng Thế Điển ' thứ năm, cảnh giới tầng sáu, từ đó để cho Phượng Hoàng Viêm lực của Tuyết Nhi được thông hiểu đạo lý, nhanh chóng thức tỉnh.

- Mặc dù, mấy tháng trước, Vân Triệt là họa lớn của ta tông, nhưng hắn đối với Tuyết Nhi là một mảnh chân thành, trước có ân cứu mạng, sau có ân tái tạo...

Phượng Hoành Không nhắm hai mắt lại:

- Cho nên, mấy tháng qua mối thù giết con... Ta cũng cam tâm nuốt xuống, thù của hai vị trưởng lão quá lâu, ta cũng không có lòng truy cứu nữa.

Phượng Thiên Uy quét nhìn bốn phía, ngưng mi nói:

- Tuyết Nhi, ngươi nói ngươi theo Vân Triệt tới, vậy thì làm sao ở trong này chỉ có một mình ngươi?

Những lời này khiến cho thân thể mềm mại của Phượng Tuyết Nhi khẽ run, trong nháy mắt, hai giọt nước mắt gần như từ trong con ngươi xinh đẹp rơi xuống. Mặc dù, Vân Triệt là người nàng tin tưởng nhất ở trên thế giới này, mặc dù, nàng biết sự tồn tại của Thái Cổ Huyền Chu... Nhưng nỗi lo lắng và bất an trong lòng lại quá mức kịch liệt không thể nào dừng lại.

Lập tức, ba người Phượng Hoành Không sững sốt, Phượng Hi Minh trực tiếp nhảy lên, ngửa đầu, ngũ quan nhăn nhó, gầm lên như dã thú:

- Có phải hắn khi dễ ngươi hay không? Hắn... Hắn đang ở nơi nào? Khốn kiếp! Súc sinh! Ta muốn giết hắn... Ta băm thây hắn thành vạn mảnh.

Phượng Hoành Không hung hăng lườm Phượng Hi Minh một cái, thấp giọng nói:

- Tuyết Nhi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Phượng Tuyết Nhi cắn môi, một lúc lâu, mới rốt cục phát ra thanh âm mang nấc nở:

- Vân ca ca hắn... Hắn bị giam ở trong Thí Nguyệt Ma Quật.

- Cái gì?

Sắc mặt của Phượng Hoành Không, Phượng Thiên Uy đồng thời đại biến. Phượng Hi Minh sửng sốt một chút, sau đó, trong nháy mắt, trên mặt lộ ra vẻ mặt mừng như điên không cách nào che giấu.

Sự tồn tại của Thí Nguyệt Ma Quật ngoại trừ Tứ Đại Thánh Địa ra, còn có một tông môn khác biết... Đó chính là Phượng Hoàng Thần Tông.

- Không cần quá mức lo lắng.

Thần sắc của Phượng Tổ Khuê là một mảnh yên tĩnh:

- Ta vừa mới nghe được cuộc nói chuyện giữa Tử tiên sinh cùng Mạch Đại trường lão, Vân Triệt chủ động muốn ở lại trong đó, vậy thì hắn nhất định nắm chắc có thể đi ra ngoài. Mà sư phụ của hắn lại là 'Đoạt Thiên lão nhân' có khả năng thông thiên trong truyền thuyết. Cho nên bị giam chặt trong Thí Nguyệt Ma Quật, đối với Vân Triệt mà nói có lẽ cũng không phải là mười phần chết chắc.

- Đúng đúng đúng!

Nước mắt của Phượng Tuyết Nhi làm cho trái tim Phượng Hoành Không như bị kim đâm, hắn liên tục gật đầu không ngừng phụ họa:

- Thái Gia Gia của ngươi nói rất đúng! Người khác bị kẹt ở Thí Nguyệt Ma Quật hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng Vân Triệt thì khác! Năm đó ngay cả Thái Cổ Huyền Chu cũng không làm khó được hắn. Bây giờ, ngươi theo Phụ Hoàng trở về Hải Điện trước, nói không chừng sáng mai tỉnh lại, hắn cũng đã đi ra ngoài rồi.

Phượng Tuyết Nhi nâng tay lên lau nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp đi, nhẹ nhàng nói:

- Ta biết rõ… Ta cũng tin tưởng Vân ca ca nhất định... Nhất định sẽ bình an đi ra hơn bất kỳ ai. Cho nên, ta sẽ ở chỗ này chờ Vân ca ca đi ra. Thái Gia Gia, Gia Gia, Phụ Hoàng, Thái Tử ca ca, Tuyết Nhi không có chuyện gì, các ngươi quay về Hải Điện trước đi, Tuyết Nhi chờ đến lúc Vân ca ca ra ngoài, sẽ lập tức đi hỏi thăm sức khỏe của các ngươi.

- Hít...

Lời nói cùng sự kiên quyết trên mặt của Phượng Tuyết Nhi khiến cho khuôn mặt vừa mới giãn ra của Phượng Hi Minh trong nháy mắt lại nhăn nhó, hai tay nắm chặt, đôi môi hung tợn thì thầm: Vân Triệt ~~~~ ở Thí Nguyệt Ma Quật xuống tầng mười tám địa ngục đi! Chết đi! Chết đi! Chết đi!!!

- Tuyết Nhi...

- Không cần khuyên nàng.

Hạ Nguyên Phách đi tới, mặt đầy nặng nề nói:

- Dù các ngươi khuyên bảo thế nào nàng sẽ không khỏi nơi này đâu. Các ngươi về Hải Điện trước đi, ta sẽ ở lại chỗ này, đợi tâm tình của nàng lắng xuống một ít, ta sẽ khuyên nàng trở về.

- Hắn chính là Hạ Nguyên Phách, là đệ tử Thách Vực có Phách Hoàng Thần Mạch trong truyền thuyết! Có quan hệ thông gia với Vân Triệt.

Phượng Hoành Không truyền âm cho Phượng Thiên Uy cùng Phượng Tổ Khuê.

Lập tức, ánh mắt của Phượng Thiên Uy cùng Phượng Tổ Khuê nhìn về phía Hạ Nguyên Phách đột nhiên thay đổi.

Phượng Hoành Không cau mày, sau đó khẽ than một tiếng:

- Đã như vậy... Tuyết Nhi, chúng ta ở ngay Viêm Tâm Điện phía tây bắc Hải Điện, nếu có chuyện gì, thì hãy truyền âm báo cho chúng ta biết... Trong lòng ngươi có bao nhiêu lo lắng, Phụ Hoàng không biết chỉ biết ta lo lắng hơn ngươi rất nhiều. Bất luận như thế nào, cũng đừng miễn cưỡng làm khó chính mình.

Đôi mắt của Phượng Tuyết Nhi mờ mịt:

- Phụ Hoàng...

- Phụ Hoàng, dù sao nơi này cũng là Hải Điện, làm sao có thể để một mình Tuyết Nhi ở chỗ này được? Xin Phụ Hoàng cho phép hài nhi ở lại bồi...

- Im miệng!

Phượng Hi Minh còn chưa nói hết, thì đã bị Phượng Hoành Không nghiêm nghị cắt đứt, hắn không nhìn Phượng Hi Minh một cái, chuyển sang nói với Phượng Thiên Uy cùng Phượng Tổ Khuê:

- Phụ Hoàng, tổ phụ, chúng ta tạm thời rời đi đi. Nếu chúng ta cứ ở chỗ này, Tuyết Nhi khó mà tĩnh tâm được.

Bốn người Phượng Hoàng Thần Tông rời đi, Tử Cực cũng theo đó rời đi. Hải vực đã khôi phục lại yên tĩnh, chỉ còn lại Phượng Tuyết Nhi cùng Hạ Nguyên Phách, bọn họ cũng yên lặng nhìn kết giới màu xanh im lặng thật lâu.

- Anh rể, ngươi nhất định không có việc gì!

Hạ Nguyên Phách nắm chặt quả đấm, lần lượt mặc niệm nói.

- Vân ca ca, Tuyết Nhi sẽ ở chỗ này chờ ngươi bình an đi ra.

Hai tay của Phượng Tuyết Nhi đặt ở trước ngực, đôi mắt khép lại, môi khẽ đọc:

- Vân ca ca một ngày không ra, Tuyết Nhi chờ một ngày, một năm không ra, Tuyết Nhi chờ một năm... Nếu như... Nếu như Vân ca ca vĩnh viễn không chịu trở lại, Tuyết Nhi sẽ vĩnh viễn... Vĩnh viễn ở chỗ này phụng bồi Vân ca ca...


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment