.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_780" class="block_" lang="en">Trang 390# 2
Chương 780: Tiêu Vân mất tích.
- Nói như vậy, ban đầu ta có thể chiến thắng Phần Tuyệt Trần cũng bởi vì Hồng Nhi?
Vân Triệt kinh ngạc nói.
- Hừ, nếu không phải như vậy thì ngươi nghĩ do đâu?
-...
Vân Triệt nhất thời đầy bụng phiền muộn, sau khi hắn chiến thắng Phần Tuyệt Trần, vẫn cho là thực lực của chính mình đã có thể so với Quân Huyền cảnh cấp sáu, nhưng không ngờ tất cả đều bởi vì Hồng Nhi!
Không trách, ngày ấy lúc cùng Phần Tuyệt Trần giao thủ, khí tràng của hắn ta cực kỳ khủng bố, nhưng hắn lại phát hiện huyền lực Hắc Ám của hắn ta kém xa tít tắp khí tràng cường đại đã phóng thích... Khi đó hắn cảm thấy vô cùng kỳ quái, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới Hồng Nhi, còn tưởng rằng Phần Tuyệt Trần không cách nào hoàn toàn điều khiển cỗ huyền lực Hắc Ám đến từ bên ngoài cho nên mới như vậy.
Dưới ánh sáng đỏ thắm mà Kiếp Thiên Tru Ma kiếm phóng thích, nguyên bản Thí Nguyệt Ma Quật chỉ có một mảnh Hắc Ám hỗn độn trở nên cực kỳ rõ ràng, ngay cả hòn đá nhỏ ở trong góc cũng đều nhìn thấy rõ ràng, tự nhiên cũng thấy rõ toàn cảnh Thí Nguyệt Ma Quân... Hắn cao gần một trượng năm thước, hắc quang trên người che đậy thân thể, lộ ra da dẻ xám đậm, nhưng tóc lại là màu trắng xám rủ xuống tận dưới chân.
Chợt nhìn lại, ngoại trừ hình thể của hắn to lớn, màu da xám đậm, bề ngoài cơ bản không khác loài người bao nhiêu. Trải qua trăm vạn năm phong ấn dằn vặt cùng mười ngàn năm không thấy ánh mặt trời, Vân Triệt vốn cho là bề ngoài của hắn nhất định cực kỳ đáng ghê tởm, già nua như quỷ, nhưng bất ngờ, tuy lúc này, vẻ mặt của hắn thống khổ dữ tợn, nhưng lấy thẩm mỹ của loài người mà nói, hắn đặc biệt anh tuấn, tuổi tác nhìn qua giống như loài người ba mươi tuổi mà thôi.
- Không... Không có khả năng... Không thể nào là Tru Ma Kiếm!
Thí Nguyệt Ma Quân rốt cục đứng lên, nhưng thân hình khom xuống, bàn tay màu xám trắng che vết thương trên ngực phát run, từ khe hở có thể thấy được đạo ánh sáng màu đỏ kia không hề có dấu hiệu yếu bớt.
- Kiếm Linh Thần tộc... Là Thần tộc đầu tiên bị diệt tuyệt... Cõi đời này không có khả năng tồn tại Tru Ma Kiếm!
Âm thanh của Thí Nguyệt Ma Quân vẫn đầy rẫy thống khổ, cõi đời này ngoại trừ Tru Ma Kiếm, thì không có cái gì có thể làm cho miệng vết thương dài nửa thước dằn vặt ma thể lâu như vậy.
- Ánh kiếm...
Con mắt của Thí Nguyệt Ma Quân phóng to, gầm lên dữ dội nói:
- Tru Ma Kiếm có ánh kiếm màu trắng... Cái này không phải là Tru Ma Kiếm. Kiếm trong tay ngươi là kiếm gì? Ngươi từ đâu mà có?
Mạt Lỵ:
-...
- Hừ, ngươi quản kiếm của ta từ đâu tới làm gì, ngươi chỉ cần biết ngươi sẽ chết ở dưới thanh kiếm này... Như vậy là đủ rồi!
Vân Triệt đem Kiếp Thiên Kiếm nằm ngang ở trước người, trên mặt cũng không còn nửa phần kiêng kỵ lo sợ như lúc trước, ngược lại tất cả đều là vô cùng tự tin, giống như đã nắm chắc phần thắng.
Biến hóa trong lòng Vân Triệt, Mạt Lỵ tự nhiên biết rất rõ, nàng bỗng nhiên nói:
- Có phải ngươi tự tin quá mức hay không? Công kích vừa nãy của Thí Nguyệt Ma Quân nhiều nhất chỉ dùng một nửa sức mạnh, mà ngươi có thể đả thương hắn cũng là do hắn đột nhiên không kịp chuẩn bị. Tuy rằng sức mạnh của Hồng Nhi có thể khắc chế mạnh mẽ sức mạnh của hắn, nhưng tuyệt không đại biểu cho việc ngươi nhất định có thể thắng được hắn! Sự hùng hậu của lực lượng của hắn vượt xa ngươi rất nhiều! Hoàn toàn đủ để bù đắp sự khắc chế Hồng Nhi đối với hắn.
- Ta biết.
Hai tay Vân Triệt nắm chặt Kiếp Thiên Kiếm, trong thanh âm lại mang tới một chút hưng phấn:
- Ta có thể cảm giác được hắn rất mạnh mẽ, lúc trước hắn mang cho ta cảm giác hoàn toàn không thể chiến thắng. Nhưng không biết tại sao, sau khi ta gọi Hồng Nhi ra, cái cảm giác này liền hoàn toàn biến mất. Hiện tại không những không có một chút sợ sệt, ngược lại... Quả thực muốn so với lúc trước đối mặt với Phần Tuyệt Trần còn dễ dàng và hưng phấn hơn.
Mạt Lỵ:
-...
Kỳ quái, lực lượng thần thánh cùng lực lượng ác ma sợ hãi lẫn nhau, khắc chế lẫn nhau. Bản thân Vân Triệt không phải là Thánh Linh thân thể, cũng không có lực lượng Thánh Linh, bởi vì có sự tồn tại của Hồng Nhi mà đơn phương khắc chế ma thể và sức mạnh của Thí Nguyệt Ma Quân.
Nhưng cũng chỉ là ma thể cùng sức mạnh mà thôi, không ảnh hưởng tới phương diện linh hồn!
Bất luận ở phương diện sinh linh, phương diện linh hồn, hay là phương diện sức mạnh, Thí Nguyệt Ma Quân đều vượt xa Vân Triệt, vì thế không cần nói sức mạnh vượt xa Vân Triệt, coi như lực lượng của hai người ngang hàng, Vân Triệt cũng tất nhiên sẽ chịu áp chế, đặc biệt là áp chế về phương diện linh hồn... Trước kia nỗi sợ hãi không thể chiến thắng là biểu hiện không thể bình thường hơn.
Nhưng tại sao thái độ sợ hãi của Vân Triệt hoàn toàn biến mất, khí thế lăng nhiên. Ngược lại là Thí Nguyệt Ma Quân... Nếu như là một người đồng cấp nắm trong tay Tru Ma Kiếm, có lẽ hắn sẽ sợ hãi. Nhưng đối mặt với Vân Triệt thực lực kém xa hắn, tại sao thái độ sợ hãi của hắn lại mãnh liệt như vậy?
Những ghi chép cùng ký ức liên quan đến Tru Ma Kiếm chưa bao giờ nhắc qua nó có thể áp chế ma ở phương diện linh hồn.
Đúng rồi, Hồng Nhi cũng không phải là Tru Ma Kiếm đơn thuần! Lúc nàng biến thành hình thái kiếm, ánh sáng hoàn toàn khác với Tru Tiên Kiếm trong truyền thuyết.
Thế nhưng, nó có thể đối với ma sản sinh phạm vi lớn như vậy, quả thực vượt qua cả áp chế về phương diện linh hồn... Trên đời, căn bản không nên tồn tại thứ này mới đúng! Ở trong ghi chép cùng ký ức truyền thừa liên quan đến thời đại Thượng Cổ, xưa nay chưa từng có... Phương diện thần cùng ma không thể tồn tại.
Trừ phi... Là ma hoặc thần cấp cao đối với ma hoặc thần cấp thấp.. thì nó thuần túy áp chế phương diện.
-...
Biểu hiện tâm tình kịch liệt dị thường của Vân Triệt để Mạt Lỵ rơi vào trạng thái trầm tư lâu dài.
- Rất tốt!
Khuôn mặt Thí Nguyệt Ma Quân phẫn nộ vặn vẹo, hắn chậm rãi bật người dậy, đến gần Vân Triệt:
- Thanh kiếm kia xảy ra chuyện gì, đều không quan trọng đối với bản vương! Bởi vì kết quả cũng giống nhau! Chỉ là một sinh vật cấp thấp lại làm cho bản vương cảm giác được đau đớn... Tội không thể tha.
- Bản vương trước hóa xương cốt toàn thân ngươi thành bột phấn!
Âm thanh hạ xuống, hắc khí trên người Thí Nguyệt Ma Quân bốc lên, cách Vân Triệt cũng chỉ trăm bước. Hắn vốn tưởng rằng, mình từng bước một tới gần, đối với Vân Triệt mà nói sẽ giống như Tử Thần từng bước tới gần, sẽ làm hắn sợ hãi đến toàn thân phát run, tim mật sắp nứt, sau đó xoay người về phía trước chạy tán loạn... Thế nhưng lần này, hắn nhìn thấy Vân Triệt chỉ cười gằn, khi hắn càng tới gần, khuôn mặt của hắn không những không lộ sợ hãi, ngược lại ánh mắt càng hưng phấn, ngay cả khí tràng Huyền lực cũng không hề có trạng thái hỗn loạn.
Ngược lại là hắn, mỗi lần bước tới gần một bước, tâm hồn của hắn giống như bị nhiều tảng đá lớn để lên, càng ngày càng trầm trọng. Đặc biệt là kiếm trong tay Vân Triệt phóng thích ánh sáng, khiến toàn thân hắn khó chịu, trước sau không dám nhìn thẳng. Mà cái này bị hắn coi là phản ứng bài xích của mệnh nguyên, hồn nguyên khi bị tổn thương nặng dưới quang minh, mãi đến khi hắn bỗng nhiên ngưng mắt nhìn về phía Vân Triệt, đồng thời nhét ánh sáng màu đỏ cùng ngoại hình của cự kiếm hoàn toàn vào trong tầm mắt...
Trong nháy mắt đó, bước chân của hắn dừng lại, trong nháy mắt, một đôi con ngươi phóng to đến mức muốn nổ tung.
- Kiếp... Kiếp Thiên Ma Thần kiếm!
Mạt Lỵ:
-...
Phù phù...
Thân thể của Thí Nguyệt Ma Quân run run, đôi chân mềm nhũn, lập tức quỳ một gối xuống mặt đất, toàn thân giống như cái sàng bình thường kịch liệt phát run, như nhìn thấy cảnh tượng sợ hãi nhất, không thể tin được nhất trên đời.
Tất cả dị thường so với ba chữ"Tru Ma Kiếm" lúc trước hô lên còn mãnh liệt hơn gấp trăm lần!
- Lại xảy ra chuyện gì?
Vân Triệt vốn đã làm tốt công tác chuẩn bị toàn lực oanh kích, không nghĩ tới Thí Nguyệt Ma Quân đột nhiên như bị doạ rơi mất hồn phách. Hắn nhướng mày, ánh mắt mờ mịt nhìn Thí Nguyệt Ma Quân... Cái tên này sẽ không thật sự chịu tĩnh mịch quá lâu mà tâm thần không bình thường đấy chứ?
- Vừa nãy hắn nói... Kiếp Thiên Ma Thần kiếm? Hả?
Vân Triệt bỗng nhiên nói:
- Đúng rồi! Hồng Nhi biến thành kiếm, ngoại trừ hai chữ 'Tru Ma' ra, còn chạm trổ hai chữ 'Kiếp Thiên'. Vừa nãy hô 'Tru Ma Kiếm', hiện tại lại hô 'Kiếp Thiên Ma Thần kiếm', hợp lại rất phù hợp với lúc Hồng Nhi biến thành kiếm. Lẽ nào hắn biết lai lịch của Hồng Nhi? Dù sao, hắn cùng Hồng Nhi đều đến từ thời đại Thượng Cổ cơ mà?
- Hiện tại không cần thiết quan tâm những chuyện này!
Âm thanh của Mạt Lỵ hơi khác thường, nhưng không có đáp lại nghi vấn của Vân Triệt:
- Nhớ lời nói của ta lúc trước không? Không nên giữ dư lực làm gì, bằng bất cứ giá nào, cho dù sử dụng hết lá bài tẩy cũng nhất định phải giết chết Thí Nguyệt Ma Quân! Hiện tại, ma thể cùng sức mạnh của hắn đều bị Hồng Nhi khắc chế, hơn nữa vũ khí của hắn đã ném đến Thiên Huyền đại lục, cho nên trên người hắn không vũ khí, ngươi đang chiếm cứ ưu thế tuyệt đối đấy... Liều mạng một lần! Nhất định sẽ có khả năng giết được hắn.
- Được!
Vân Triệt nhanh chóng kiềm chế, hỏa diễm toàn thân bùng cháy, sát khí lẫm liệt.
- Không... Không thể! Không thể! Không thể!
Thí Nguyệt Ma Quân cuồng loạn gầm nhẹ, lầm bầm lầu bầu:
- Bên ngoài... Giống nhau như đúc... Còn có ma uy này... Không! Không thể... Tuyệt đối không thể! Màu sắc không giống nhau... Coi như đúng thì... Làm sao lại có khí tức của Tru Ma Kiếm?
Lúc này, Thí Nguyệt Ma Quân đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Vân Triệt gầm hét lên:
- Thanh kiếm kia... Đến cùng là kiếm gì? Người từ đâu mà có được nó?
Mới vừa rồi, hắn còn hô qua lai lịch của thanh kiếm kia đều không quan trọng... Lúc này, lại gào rú với Vân Triệt, hơn nữa gầm rú càng thêm táo bạo.
- Ngươi nói nhảm quá.
Vân Triệt lạnh lùng trả lời, sau đó bóng người loáng một cái, chủ động nhằm vào Thí Nguyệt Ma Quân:
- Sau khi ngươi chết hãy đến hỏi Diêm Vương ấy.
Lời nói của Vân Triệt làm cho ma quang trong mắt Thí Nguyệt Ma Quân càng thêm mạnh mẽ, hắn ở trước mặt loài người lộ ra thái độ sợ hãi cùng chật vật càng làm cho lửa giận của hắn nổ tung:
- Chờ bản vương phế bỏ ngươi, rồi lại tìm hồn của ngươi sau.
Hắn đã thay đổi chủ ý, tạm không giết Vân Triệt... Hiển nhiên, hắn cực kỳ muốn biết cự kiếm màu đỏ thắm trong tay Vân Triệt đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
Ma khí toàn thân của Thí Nguyệt Ma Quân dâng trào, ma văn trên lưng sáng lên màu xám đậm, giây lát, Hắc Ám Ma khí lăn lội phía sau hắn ngưng tụ thành một cái bóng mờ màu đen to lớn, bóng mờ màu đen này cao tới mấy chục trượng, chia làm chín cỗ vặn vẹo như ác thú Cửu Đầu Xà trong truyền thuyết!
Từng luồng từng luồng khí tức bạo ngược, thống khổ, điên cuồng từ bên trong lan ra, làm cho khí tức bên trong Thí Nguyệt Ma Quật hoàn toàn bạo động, sau đó hóa thành chín cỗ khí tức hắc ám lao thẳng tới chỗ Vân Triệt.
- Đây là Vĩnh Dạ Cửu Thương trong Vĩnh Dạ Huyễn Ma điển, chứa chín loại mặt trái thần niệm cực đoan, không đả thương địch thủ, chỉ phá hủy tâm tính.
Mạt Lỵ nhanh chóng nhắc nhở.
Vân Triệt thản nhiên không sợ, khóe miệng cười gằn, khớp xương toàn thân vang lên kèn kẹt. Kiếp Thiên Kiếm gần trăm vạn cân ngang trời vung lên, lực lượng của Trọng Kiếm cuốn sạch Kim Ô chi viêm, trong nháy mắt hóa thành một đạo thế Hỏa Diễm Phong Bạo muốn phô thiên cái địa va vào chín đạo Hắc Ám Ma khí.
Hắc Ám Ma khí bị Hỏa Diễm Phong Bạo nuốt hết, trong lúc nhất thời không gian nát tan, phong vân biến sắc, thanh âm vô cùng chói tai vang mãi không thôi, khốc liệt cực điểm.
Theo mức độ sức mạnh của Vân Triệt cùng Thí Nguyệt Ma Quân mà nói, chiến trường Thí Nguyệt Ma Quật này tuy rằng cực kỳ cứng cỏi, nhưng cũng thực sự quá nhỏ, ở dưới va chạm của hai người, toàn bộ thế giới đều đang run rẩy. Quần áo của Vân Triệt bị phá nát, đồng tử bắn ra hồng mang thâm thúy, Kiếp Thiên Kiếm lần lượt bổ ra, mỗi một lần đều dẫn tới Thiên Địa tranh minh.
Rầm rầm rầm...
Vân Triệt đánh ra mười mấy kiếm ngăn trở chín đạo ma khí của Thí Nguyệt Ma Quân ở ngoài mười trượng ở, không để một ít nào tới gần thân thể. Nhìn thấy một đòn gần bảy phần mười sức mạnh của mình bị hoàn toàn đánh tan, thân ảnh Thí Nguyệt Ma Quân bắn ra, một đôi bàn tay hắc ám ma khí giống như đến từ Thâm Uyên thâm thúy đến cực điểm trực bắt vào yết hầu của Vân Triệt.
Ầm!!
Kiếm trảo đụng vào nhau, ánh sáng đỏ đậm cùng ma tức đen kịt đồng thời bắn ra. Thân thể Vân Triệt chấn động, phần thân trên bị uốn cong, trong lòng hơi giật mình... Thí Nguyệt Ma Quân này lấy bàn tay bao phủ lực lượng Hắc Ám chặn lại Kiếp Thiên Kiếm của hắn!
Chỉ bằng điểm này, nếu không Kiếp Thiên Kiếm trong tay, hắn chắc chắn không phải là đối thủ của Thí Nguyệt Ma Quân.
Mà trong lòng Thí Nguyệt Ma Quân còn khiếp sợ hơn hắn gấp trăm lần! Chuyện khiến hắn khiếp sợ chính là hăn thân là ma cao quý, lực lượng lại bị một nhân loại cấp thấp chống đối!
Điều hắn càng khiếp sợ hơn... Chính là lúc lực lượng của chính mình đánh vào cự kiếm màu đỏ bỗng nhiên yếu bớt! Giống như bị thứ gì đó làm tan mất!
Xương cốt toàn thân của Vân Triệt như bị nổ tung, ánh mắt màu đỏ thắm ngưng đầy cuồng bạo sát khí, dư âm sức mạnh vừa rồi còn chưa hoàn toàn tản ra, hắn đã đột nhiên vươn mình, một kiếm đánh về Thí Nguyệt Ma Quân.
- Nhân loại thấp hèn... Chỉ bằng ngươi cũng vọng tưởng ngang hàng với bản vương sao?
Thí Nguyệt Ma Quân giận dữ rít gào, hai trảo cùng xuất hiện, Ma Quang đen kịt trong nháy mắt tăng vọt đến mười mấy trượng, thế muốn phá Kiếp Thiên Kiếm thành mảnh vỡ, cắn thành hư vô.
Rầm rầm rầm rầm...
Viêm quang nổ tung, ám quang tàn phá bừa bãi, trong vài hơi thở, Viêm quang cùng Ma Quang đã liền va chạm trăm lần, nhất thời khiến không gian thu hẹp nhấc lên tai nạn giống như tận thế... Nếu đây không phải là Thí Nguyệt Ma Quật, mà một hòn đảo ngàn dặm khác, thì giờ khắc này đã bị phá thành hư vô.
————————————
Thương Phong quốc, ở Thương Phong Hoàng thành, trong chủ điện hoàng Cung.
Thương Nguyệt Nguyệt Dung tựa vào ghế phượng khẽ cười nhạt, thần thái điềm tĩnh ôn hòa, trong tay đang cầm một bộ thẻ ngọc lật xem.
Lúc này, từ trên ngọc truyền âm truyền đến gợn sóng Huyền lực nhẹ nhàng.
Thương Nguyệt thả thẻ ngọc xuống, cầm ngọc truyền âm vào trong tay, trên mặt truyền đến âm thanh của Tiêu Linh Tịch... Âm thanh gấp gáp, mơ hồ mang theo tiếng khóc nức nở.
- Cái gì?
Nghe xong truyền âm của Tiêu Linh Tịch, Thương Nguyệt đột nhiên đứng lên, nhíu mày.
Nàng nhanh chóng suy nghĩ một phen, sau đó cầm lấy ngọc truyền âm, truyền âm cho Tiêu Linh Tịch nói:
- Linh Tịch, ngươi không nên gấp gáp, trước tiên toàn lực trấn an tâm tình của Thất muội, ngàn vạn không thể động thai khí! Ta lập tức nghĩ biện pháp truyền âm cho phu quân.
Thả ngọc truyền âm xuống, Thương Nguyệt nhíu chặt phượng mi mãi không giãn ra, nàng nói nhỏ:
- Hiện tại, phu quân đang ở Chí Tôn Hải Điện ngoài 30 vạn lý, mà Truyền Âm Phù cao đẳng nhất cũng chỉ có thể truyền âm trong cự ly 10 vạn lý.
- Chỉ có Băng Vân Tiên Cung! Có lẽ có biện pháp truyền âm cho phu quân!
- Người đến! Mau truyền Đông Phương phủ chủ cùng Tần Phủ chủ!
Thương Phong gấp giọng hô.
Truyền Âm Phù cao đẳng nhất chỉ truyền trong cự ly 10 vạn lý, hơn nữa đắt vô cùng, lại không thể truyền âm đến Chí Tôn Hải Điện ở ngoài 30 vạn lý. Băng Vân Tiên Cung là hi vọng duy nhất nàng có khả năng nghĩ đến... Nhưng hết lần này tới lần khác, bên trong Băng Vân Tiên Cung nàng chỉ lưu lại dấu ấn truyền âm của Vân Triệt, Phượng Tuyết Nhi cùng Hạ Khuynh Nguyệt, nhưng giờ khắc này, ba người bọn họ đều không ở bên trong Băng Vân Tiên Cung.
Giây lát, Đông Phương Hưu cùng Tần Vô Thương nhanh chóng bước đến.
- Tần Phủ chủ!
Thương Nguyệt nhanh chóng đón tiếp, không kịp bắt chuyện, trực tiếp nói ra:
- Ngươi lập tức truyền âm cho các Đại Huyền phủ Thương Phong, để cho các Đại Huyền phủ trong vòng ba ngày dừng tất cả mọi việc, toàn lực tìm kiếm tung tích của Tiêu Vân ở khu vực tương ứng.
- Tiêu Vân?
Tần Vô Thương cùng Đông Phương Hưu đồng thời cả kinh:
- Đã xảy ra chuyện gì rồi?
- Tiêu Vân đã mất tích ở hai canh giờ trước.
Thương Nguyệt nghiêm nghị nói:
- Những người khác biến mất hai canh giờ thì không có gì lạ, nhưng trong ngày thường, Tiêu Vân ít khi rời khỏi thê tử hắn nửa bước, lần này bỗng nhiên không thấy, tuyệt đối bất thường! Tần Phủ chủ, thời gian cấp bách, không có nhiều thời gian giải thích, ngươi biết tuổi tác, hình dáng của Tiêu Vân, trước khi mất tích hắn mặc làm một thân bạch y, đai lưng màu trắng.. Nhanh đi thông báo cho các Đại Huyền phủ! Nhưng hãy nhớ, ta muốn Huyền phủ bí mật tìm kiếm, không được lộ ra ngoài! Nếu như phát hiện tung tích, trước tiên truyền âm đến báo!
- Được.
Tần Vô Thương cảm thấy tình thế vô cùng nghiêm trọng, không nhiều lời nữa lĩnh mệnh bước nhanh mà đi.
- Có muốn tăng nhân thủ đi tới Lưu Vân thành hay không?
Đông Phương Hưu nói.
Thương Nguyệt chậm rãi lắc đầu:
- Với huyền lực của vợ chồng Tiêu Vân, dù cho đặt ở Thiên Kiếm Sơn Trang cũng không có người có thể địch lại. Nhưng đối phương có thể không một tiếng động bắt Tiêu Vân đi, nếu như bọn họ muốn ra tay với những người khác, dù cho nhiều người hơn nữa cũng không làm nên chuyện gì.
- Đông Phương phủ chủ, hiện tại, phu... Vân Triệt ở Chí Tôn Hải Điện, chỉ có Băng Vân Tiên Cung mới có thể liên lạc với hắn! Ta muốn ngươi lập tức xuất phát, đi cả ngày lẫn đêm, dù như thế nào cũng phải ở trong 12 canh giờ đến được Băng Vân Tiên Cung, báo cho các nàng biết việc này! Đến lúc đó, các nàng tự nhiên sẽ biết phải làm sao.
Đông Phong Hưu gật đầu liền bay người lên, biến mất trong đại điện đi thẳng đến phương bắc.