Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 780 - Chương 781: Ma Quật Ác Chiến

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_781" class="block_" lang="en">Trang 391# 1

 

 

 

Chương 781: Ma Quật ác chiến



Ầm! Ầm! Ầm! Oanh...

Thí Nguyệt Ma Quật đang chịu đựng tai nạn kinh khủng nhất từ trước tới nay. Hỏa diễm bạo ngược cùng hắc ám âm u tràn đầy mỗi một cái ngóc ngách. Không gian điên cuồng sụp đổ, tiếng nổ lớn như một ngọn núi cao vạn trượng tùy ý va chạm vào thiên chung... nếu như lúc này có huyền giả khác ở đây, cho dù là cường giả Vương Huyền cảnh, chỉ cần tiếng nổ vang rung động thương khung này, cũng đủ để ý thức bọn họ sụp đổ trong nháy mắt, khí huyết chảy ngược, hôn mê tại chỗ.

Nếu huyền lực hơi yếu, thân hồn sẽ bị nát tan mất mạng.

Một người một ma, ở trong thế giới hắc ám bị đóng chặt giao thủ mấy trăm lần, bọn họ giống như ngầm hiểu với nhau, sức mạnh của cả hai đều không ngừng tăng cường... từng bước thăm dò sức mạnh cực hạn của đối phương.

Sức mạnh bao phủ Thí Nguyệt Ma Quật càng ngày càng kịch liệt, toàn bộ tiểu thế giới giống như miệng núi lửa đang phun trào... Chỉ có U Minh Bà La Hoa còn chưa hoàn toàn nở ra, là vẫn thản nhiên chập chờn ở trong bão táp, phát sinh ra từng trận âm thanh giống như ác quỷ cười khóc.

Ầm!!!

Vân Triệt bổ ra một kiếm, thân kiếm bị Thí Nguyệt Ma Quân đẩy ra, lực lượng hỏa diễm bao bọc trọng kiếm đánh vào vách đá cách đó năm mươi trượng, nhất thời, âm thanh vỡ toang cực kỳ chói tai cùng với tiếng hỏa diễm nổ tung vang lên, một đạo vết rách thật dài lan tràn từ trên vách đá hướng xuống phía dưới, cho đến khi chạm đất.

Vết rách ở trên vách đá so với một kiếm đánh nát núi cao vạn trượng còn muốn gian nan hơn!

Vân Triệt vung kiếm lên không, thân thể biến mất, nhưng sau đó nhanh chóng xoay người lại, Kiếp Thiên Kiếm nặng triệu cân mềm mại giống như cánh tay của hắn, trong nháy mắt phản oanh lại, đánh văng ma trảo hung ác của Thí Nguyệt Ma Quân ra.

Rầm rầm rầm rầm...

Thí Nguyệt Ma Quật run rẩy, bên trong vết rách bị Vân Triệt đánh nổ, có đá vụn rải rác rơi xuống, nhưng còn chưa đụng chạm đến mặt đất, đã bị cuốn vào bên trong dòng xoáy sức mạnh cực kỳ cuồng bạo.

Hơn một nghìn lần giao thủ chính diện,thực lực một người một ma càng ngang bằng nhau đến mức kỳ lạ, từ đầu đến cuối không có một phương nào chiếm được thượng phong dù chỉ là một chút.

Sắc mặt Vân Triệt là một mảnh hung tàn, bởi vì đây không phải luận bàn, mà là liều mạng, hắn cùng với Thí Nguyệt Ma Quân phải có một người chết... Nhưng trong ánh mắt lại lộ ra hưng phấn càng ngày càng mãnh liệt.

Thí Nguyệt Ma Quân thì ngược lại, càng ngày càng hoảng sợ.

Hắn là ma, viễn cổ chi ma chân chính, lại còn là quân vương trong ma! con người, ở trong nhận thức của ma giống như là sinh linh thấp kém nhất, trong lúc nhấc tay, là có thể dễ dàng hủy diệt một cái tinh giới có ngàn tỉ nhân loại.

Tuy rằng mệnh hồn hôm nay của hắn bị hao tổn, thực lực không bằng một phần vạn năm đó, nhưng miệt thị đối với loài người, đã khắc sâu vào trong xương. Cho dù với trạng thái bây giờ, khí tức đến từ Vân Triệt, cũng yếu nhược hơn hắn không biết bao nhiêu lần... Cho dù trong tay hắn nắm một thanh dị kiếm để hắn sợ hãi, linh hồn đều không bị khống chế run rẩy, thì Vân Triệt ở trong mắt hắn, vẫn là giun dế như cũ.

Nhưng từ khi giao thủ với Vân Triệt, loại khiếp sợ này bắt đầu lan tràn ở bên trong linh hồn hắn, mà loại khiếp sợ này không những không có nhỏ yếu, ngược lại càng ngày càng mãnh liệt... lúc đầu hắn chưa dùng ra toàn lực, bởi vì đối mặt với một cái sinh linh thấp kém như vậy dùng ra toàn lực của mình, đối với hắn mà nói là một loại sỉ nhục to lớn. Khi cảm nhận được sức mạnh của Vân Triệt vượt xa khỏi dự liệu, hắn mới bắt đầu tăng lên một chút sức mạnh của chính mình, nhưng mỗi lần sức mạnh của hắn tăng lên một phần, sức mạnh của đối phương cũng sẽ tăng trưởng theo, cho đến khi ma lực của hắn tăng lên đến chín phần, nhưng vẫn không cách nào áp chế Vân Triệt như cũ.

Sức mạnh từ thanh cự kiếm đỏ thắm truyền đến khiến hắn sợ hãi, với sức mạnh như vậy, lấy thân thể phàm nhân của Vân Triệt, mỗi một kiếm, đều hao tổn cực kỳ to lớn. Nhưng mà sau nghìn kiếm, kiếm uy của hắn không những không có yếu bớt, ngược lại vẫn còn tăng cường...

Sinh linh cấp thấp, thân thể và khí tức cấp thấp, nhưng ẩn chứa sức mạnh giống như Ma Thần cho hắn!

Cái tên nhân loại đáng ghét này, nhất định là đang liều mạng kiên trì! Lấy khí tức cùng thân thể thấp kém của hắn, làm sao có khả năng liên tục phóng ra sức mạnh như vậy!!

Khuôn mặt Thí Nguyệt Ma Quân mạnh mẽ vặn vẹo, hai con ngươi ác ma đột nhiên bắn ra hắc quang, trong nháy mắt Vĩnh Dạ Huyễn Ma Điển vận chuyển đến cảnh giới tối cao, hắc ám ma lực cũng không bảo lưu, toàn lực dâng lên.

Vân Triệt nhíu mày lại, trong miệng phát ra một tiếng rống to, bắp thịt trên hai tay nổi lên, gân xanh vặn vẹo, khớp xương nổ vang, sau đó, hai chân bước về phía trước, huyền lực từ toàn thân hắn dồn về hai tay, tràn vào Kiếp Thiên Kiếm, bỗng nhiên quét về phía phía trước.

Ầm!!!

Thổ địa hắc ám dưới chân Vân Triệt hoàn toàn nứt toác, tiếp theo bị cuồng phong cuốn lên như lá khô, trong một tiếng vang thật lớn mạnh mẽ đánh vào vách đá phía sau... vách đá quá mức cứng cỏi để toàn bộ cự lực hắn thừa nhận phản chấn lên thân thể của hắn, khiến toàn thân hắn tê rần, ý thức xuất hiện một khoảng trống không trong nháy mắt, miệng suýt nữa phun ra một ngụm máu lớn.

Mà tình hình của Thí Nguyệt Ma Quân không tốt hơn hắn được bao nhiêu, hắn bị một kiếm của Vân Triệt đánh bay về phía trên, ma khu to lớn nện lên trên thạch bích, sau đó bị mạnh mẽ bắn xuống dưới, cuối cùng đánh sâu vào vách đá phía sau mười mấy trượng mới đình chỉ lại.

Thí Nguyệt Ma Quân đứng dậy, vẻ mặt, ánh mắt, hoàn toàn thay đổi, hô hấp, càng trở nên dồn dập.

Hắn... đường đường là Ma Quân, lại bị một tên nhân loại đánh bay!!

Đánh bay!!

Giống như có một cái ma chú rơi vào lỗ tai hắn, lần lượt vang vọng trong tâm hồn hắn. Lúc trước hắn bị Vân Triệt dùng một kiếm gây thương tích, là do hắn bị thất thần không kịp chuẩn bị, nhưng lần này, hắn đã dùng toàn lực, không hề dùng thủ đoạn chính diện giao phong, vậy mà hắn lại bị đánh bay!!

Bị một tên nhân loại đánh bay!

Đây là khuất nhục bực nào!!

Mà điều này cũng chứng minh... Tên nhân loại hắn vốn tưởng rằng chỉ là giun dế, lại có thực lực ngang hàng với hắn!

Vân Triệt đứng dậy trước Thí Nguyệt Ma Quân, cho dù dính một đòn toàn lực của đối phương, nhưng Kiếp Thiên Tru Ma Kiếm nặng triệu cân cũng không có tuột tay nửa khắc. Tuy xương cánh tay bị nứt, mười mấy cái kinh mạch vỡ vụn, nhưng chuyện này đối với hắn mà nói, chỉ có thể coi là vết thương nhẹ không đáng nhìn. Hắn bình phục khí huyết, từng bước một hướng về Thí Nguyệt Ma Quân:

- Thí Nguyệt Ma Quân, ngươi luôn mồm luôn miệng gọi ta là nhân loại thấp hèn, ta còn tưởng rằng ngươi lợi hại lắm... hóa ra ngươi cũng chỉ đến như thế!!

- Ngươi... dám...

Vân Triệt tùy ý trào phúng khiến Thí Nguyệt Ma Quân rất phẫn nộ, thần trí lại bị khuất nhục một lần nữa. Ở thời đại viễn cổ, cho dù là bên trong ma giới, hắn cũng là ma trên vạn ma! loài người, ngay cả tư cách quỳ gối trước hắn đều không có!

Mà hiện tại, hắn bị nhân loại đánh bay, bị nhân loại gây thương tích, càng bị một tên nhân loại khinh bỉ, trào phúng.

Đây là sỉ nhục mà suốt đời hắn chưa bao giờ có!!

- Vĩnh... Dạ... Vô... Quang!!

Bên trong càn khôn tràn đầy hận ý, vô tận hắc ám giống như tấm màn của sân khấu từ trên trời giáng xuống, để Vân Triệt rơi vào bên trong hắc ám trong nháy mắt, thôn phệ chi lực đáng sợ đánh úp về phía thân thể, linh hồn hắn. Mỗi một cái tế bào, như bị vô số bàn tay âm u, kéo hắn về phía tử vong thâm uyên.

Vân Triệt lập tức nhận ra, cái này rõ ràng là Hắc Ám Lĩnh Vực mà mấy tháng trước cùng hắn Phần Tuyệt Trần giao thủ, Phần Tuyệt Trần ở dưới tan tác không tiếc đánh đổi tất cả thả ra!

Khi đó, tất cả ánh sáng bị thôn phệ, hắn dường như bị kéo vào vô tận hắc ám... Chỉ có Kiếp Thiên Kiếm ở trong bóng tối vô tận vẫn phóng thích ra ánh sáng đỏ thắm như cũ, theo hắn vung vẩy, đạo ánh sáng đỏ thẫm này ung dung xé ra vô tận hắc ám.

Vĩnh Dạ Vô Quang đến từ Thí Nguyệt Ma Quân, so với Phần Tuyệt Trần mạnh hơn mấy lần, nhưng trong bóng tối vô tận, Kiếp Thiên Kiếm vẫn lóe lên quang mang đỏ thắm như cũ! Hơn nữa ở dưới hắc ám quá mức nồng nặc còn có vẻ càng thêm chói mắt.

- Phá!!

- Hoàng Tuyền Hôi Tẫn!!

Kiếp Thiên Kiếm nặng nề oanh ra, cắt mở thế giới hắc ám trong nháy mắt, quét ra một mảnh chân không, Kim Ô Viêm hung hăng dấy lên, lan tràn cuồng bạo, đâm vào mỗi một cái ngóc ngách trong thế giới hắc ám, trong nháy mắt, thế giới của Thí Nguyệt Ma Quật dường như bị dung nham màu đen tràn vào, nuốt chửng tất cả đồ vật có thể nuốt.

Trong lúc hắc ám cùng hỏa diễm cắn xé nhau, Thí Nguyệt Ma Quân và Vân Triệt lại va chạm một lần nữa, lần này, một người một ma không thăm dò nhau nữa, mỗi một trảo, mỗi một kiếm, đều dốc hết toàn lực. Khuôn mặt Thí Nguyệt Ma Quân đã vặn vẹo không ra hình thù gì, miệng liên tục phát ra những tiếng gào thét khủng bố. Huyết thống toàn thân Vân Triệt cũng thiêu đốt lên, mỗi một kiếm đều kèm theo một tiếng gào thét khàn cả giọng.

Vĩnh Dạ Vô Quang, Hoàng Tuyền Hôi Tẫn... lĩnh vực của hai người này đã vượt qua phương diện của người thường, nhưng lại bạo phát ở trong một cái Thí Nguyệt Ma Quật nho nhỏ. Giờ khắc này Thí Nguyệt Ma Quật đã không thể gọi là thế giới tai kiếp đơn giản, mà là một cái địa ngục hủy diệt! Bất luận sinh vật nào tiến vào, sẽ ở trong một cái nháy mắt ngăn ngắn, bị hủy diệt thành hư vô.

Vậy mà trong thế giới hủy diệt đó lại có hai người điên cuồng chém giết.

Quần áo Vân Triệt hầu như đã bị nuốt chửng không còn, da dẻ hiện lên màu đen đáng sợ, thân thể, tứ chi, đã bị tàn phệ ra mấy trăm cái động khẩu to nhỏ, gần như nhìn thấy xương cốt. Trên người Thí Nguyệt Ma Quân cũng dấy lên mấy chục đốm hỏa diễm, nhưng hai người giống như hoàn toàn vô tri vô giác, căn bản không bận tâm đến thương tích mà lĩnh vực đối phương mang đến, mỗi một lần công kích đều hung ác đến mức tận cùng... dốc hết toàn lực muốn dồn đối phương vào chỗ chết!

Một người một ma đánh đến mức giống như điên. Mạt Lỵ ở bên trong Thiên Độc Châu, một mực yên lặng nhìn bọn họ ác chiến, cũng giống như Thí Nguyệt Ma Quân, nàng không nghĩ tới, Vân Triệt có thể ở dưới tình huống không lật hết các lá bài tẩy, đánh ngang hàng cùng Thí Nguyệt Ma Quân.

Mà nguyên nhân mấu chốt nhất trong này, chính là Hồng Nhi... Cũng chính là Kiếp Thiên Tru Ma Kiếm!

Hồng Nhi tồn tại, khiến Vân Triệt hoàn toàn thoát khỏi linh hồn áp chế mà Thí Nguyệt Ma Quân tạo thành đối với Vân Triệt, đồng thời mang loại áp chế này, phản lại cho Thí Nguyệt Ma Quân!

Hai người ác chiến, nhưng từ đầu tới cuối Vân Triệt luôn duy trì một loại bình tĩnh, hưng phấn. Còn Thí Nguyệt Ma Quân có tu vi tâm cảnh gấp vạn lần so với Vân Triệt, lại đang tức giận, cuồng nộ... Thậm chí, Mạt Lỵ cũng có thể cảm giác được linh hồn của hắn không bị khống chế run rẩy.

Còn nữa, thời điểm sức mạnh của Thí Nguyệt Ma Quân đến gần Vân Triệt... Nói chuẩn xác là tới gần Kiếp Thiên Tru Ma, đều sẽ bị suy nhược khoảng ba phần mười trong nháy mắt! suy nhược phạm vi lớn như vậy, nhưng không hề có quá trình diễn biến, giống như bỗng nhiên bị một cái hư không không nhìn thấy nuốt chửng!

Nói cách khác, dù Thí Nguyệt Ma Quân có dùng hết toàn lực thì Vân Triệt cũng chỉ phải thừa nhận bảy phần mười sức mạnh trạng thái đỉnh cao của hắn mà thôi.

Điểm này, Vân Triệt cũng không có chú ý tới, nhưng Thí Nguyệt Ma Quân lại rõ rõ ràng ràng, Mạt Lỵ cũng nhận biết.

Dưới nhiều loại nhân tố chồng chất, để Thí Nguyệt Ma Quân rõ ràng hơn xa Vân Triệt lại rơi vào trạng thái giằng co mà hắn nằm mộng cũng không nghĩ tới.

Mà hết thảy nhân tố này, chính là do Kiếp Thiên Tru Ma Kiếm!

Tru Ma Kiếm là khắc tinh của ma.

Thế nhưng, trình độ khắc chế của Kiếp Thiên Tru Ma Kiếm đối với Thí Nguyệt Ma Quân, lại vượt qua sự khắc chế của Tru Ma Kiếm đối với ma trong ký ức truyền thừa của Mạt Lỵ!

Mà lúc trước Thí Nguyệt Ma Quân hô lên"Kiếp Thiên Ma Thần Kiếm", càng làm cho trong lòng nàng bốc lên sóng to gió lớn mãi đến tận hiện tại đều không có dẹp xuống.

——————————

Thế giới bên trong Thí Nguyệt Ma Quật long trời lở đất, nhưng thế giới bên ngoài cách một tầng kết giới mỏng manh màu xanh lam lại là gió êm sóng lặng.

Sắc trời chậm rãi tối lại, Phượng Tuyết Nhi vẫn đứng ở vị trí ban đầu như cũ, mặc cho gió biển thổi phất, từ đầu đến cuối đều không có di động nửa bước, một đôi đôi mắt đẹp ngưng tụ tất cả ánh sáng trong thiên địa ngơ ngác nhìn kết giới màu xanh lam phía dưới, ánh mắt không có chếch đi một chút, e sợ bỏ qua tình hình dù chỉ là trong nháy mắt.

Hạ Nguyên Bá từ đàng xa bay trở về, đi đến bên người Phượng Tuyết Nhi. Từ khi Vân Triệt bị phong ấn ở trong đó, thời gian đã trôi qua bốn canh giờ, trong bốn canh giờ này, hắn vờn quanh kết giới bao vây Thí Nguyệt Ma Quân mấy chục lần, nỗ lực tìm kiếm điểm dị thường của kết giới, nhưng một chút xíu huyền lực đều không có nhìn thấy.

Nhìn dáng vẻ thất thần si ngốc của Phượng Tuyết Nhi, Hạ Nguyên Bá khá là đau lòng, lại một lần nhỏ giọng khuyên:

- Tuyết Nhi muội muội, trước tiên ngươi trở về Hải Điện nghỉ ngơi đi, nhất định cha ngươi rất lo lắng cho ngươi. Nơi này có ta bảo vệ, lúc tỷ phu đi ra, nhất định ta sẽ lập tức nói cho ngươi... Kỳ thực, nửa canh giờ trước, cha ngươi đã tới, nhìn ngươi một lúc, mới rời đi.

-... Ta phải ở chỗ này chờ Vân ca ca.

Phượng Tuyết Nhi nhẹ nhàng nói ra:

- Lúc hắn đi ra nếu như không nhìn thấy ta, sẽ lo lắng.

"..."

Hạ Nguyên Bá thầm than một tiếng, không có đi khuyên nhủ nữa, hắn bay lên trung tâm kết giới, yên tĩnh nhìn biến hóa của kết giới. Trước hôm nay, hắn hoàn toàn không nghĩ tới nữ hài so với Bạch Tuyết còn muốn ôn nhu hơn lại quật cường và chấp nhất như thế.

- Nữ nhân... Thật sự là phiền phức.

Hạ Nguyên Bá cẩn thận tự nói:

- Xem ra cả đời ta vẫn không nên tìm lão bà thì tốt hơn.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment