Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 788 - Chương 789: Mạt Lỵ Của Ta (Trung)

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_789" class="block_" lang="en">Trang 395# 1

 

 

 

Chương 789: Mạt Lỵ của ta (trung)



Bàn tay Vân Triệt chống xuống mặt đất, đứng lên từng chút một, con ngươi của hắn co rúm lại, nhưng sau khi đứng lên vẫn nhìn về phía bốn cánh Bà La Hoa phóng thích ra U Minh tử quang.

- Ta muốn tới gần nó…

Hắn thấp giọng nhắc đi nhắc lại, thanh âm biến thành một mảnh khàn khàn:

- Vì cái gì mà ta lại không tự chủ được... Dùng còn khí lực sót lại lui về... Hơn nữa, ta vậy mà ở trong sợ hãi...

- Chẳng lẽ... cái ta gọi là quyết tâm,... Không chịu nổi một kích sao!!

Thanh âm Vân Triệt mơ hồ mà phiêu hốt, dường như bị lực lượng ly hồn của U Minh Bà La Hoa khiến cho thần chí có chút không rõ. Mạt Lỵ lập tức nói ra:

- Cái này không quan hệ đến chuyện quyết tâm của ngươi có kiên định hay không! Không ai trên cái thế giới này, có thể tiếp nhận nỗi thống khổ ly hồn, cũng không có ai không sợ nỗi thống khổ ly hồn!

- Không, có quan hệ!

Vân Triệt hoàn toàn đứng thẳng người, mắt hắn thấy U Minh Bà La Hoa, hai tay run rẩy, trong ánh mắt trừ sự sợ hãi không cách nào tản ra, còn nhiều hơn một chút lệ khí điên cuồng đang ngưng tụ, sau đó nhấc chân lên, từng bước một, một lần nữa đi về phía U Minh Bà La Hoa:

- Vì ngươi tái tạo thân thể... Đây là yêu cầu mà ngươi nói với ta từ ngày đầu tiên chúng ta quen biết, cũng là yêu cầu duy nhất từ trước tới nay của ngươi!

- Mạt Lỵ, bởi vì gặp được ngươi, ta vốn chỉ là một phế nhân đã giành được cuộc sống mới, cũng một lần nữa nhặt lên tôn nghiêm... Bởi vì ngươi, ta có thể bảo hộ gia gia cùng tiểu cô mụ của ta không hề bị ức hiếp... Bởi vì ngươi, ta mới biết thân thế của mình, tìm được cha mẹ ruột... bây giờ ta có lực lượng, địa vị, tôn nghiêm, danh vọng, tất cả đều là bởi vì ngươi. Nếu không phải lúc trước gặp ngươi, có lẽ ta sớm đã chết thảm... Coi như còn sống, cũng chỉ có thể là một cái cô hồn dã quỷ bồi hồi ở ranh giới tuyệt vọng...

- Mà khát vọng duy nhất của ngươi... ta đều không thể giúp ngươi thực hiện.

Mạt Lỵ:

- Ngươi...

- Có lẽ thứ đang ở trước mắt ta, là hy vọng duy nhất. Cho nên, vô luận như thế nào... Vô luận như thế nào...!!

- Ngươi... Không cần thử lại nữa, coi như ngươi...

- Ách a!!

Tiếng rống của Mạt Lỵ vừa ra khỏi miệng, đã bị tiếng gầm gừ của Vân Triệt đè xuống, toàn thân hắn mang theo hỏa diễm cùng sát khí, lần thứ tư xông về phía U Minh Bà La Hoa... khí thế mạnh nhất của hắn, chính là sát khí! Hắn lấy sát khí mạnh nhất của bản thân, đi áp chế nỗi thống khổ đến từ việc ly hồn.

Chỉ trong hai giây, Vân Triệt lại vọt tới khoảng cách mười lăm trượng một lần nữa. Vị trí này, giống như biên giới cấm khu ác ma —— tuyệt đối không thể bước thêm một điểm!

Nỗi thống khổ ly hồn không cách nào hình dung đánh tới, toàn bộ thân thể Vân Triệt run rẩy, nhưng lần này, hắn mạnh mẽ không có co quắp lại, mà cắn chặt hàm răng, làm ác ma đầu tiên bước vào cấm khu...

- A a a a a a!!

Vân Triệt ở dưới nỗi thống khổ ly hồn kêu thảm, giống như là đang kiệt lực gào thét. Hắn cố gắng bảo vệ linh hồn cùng ý niệm của mình, tiếp tục hướng phía trước một bước... Hai bước... Ba bước...

Phù phù!!

Giống như kỳ tích xuất hiện, hắn ở bên trong trạng thái nửa gào thét, nửa rống thảm thiết hướng về phía trước xê dịch ròng rã một trượng, khoảng cách tới U Minh Bà La Hoa chỉ còn mười bốn trượng, rốt cục cả người hắn hung hăng quỳ rạp xuống đất, ngũ quan ở dưới cực hạn thống khổ bị đè ép thành một đoàn, năm ngón tay gắt gao nắm lấy mặt đất, vặn vẹo như hai cái thú trảo khô héo...

Thống khổ, sợ hãi tràn ngập linh hồn hắn, trong khoảnh khắc tử vong dục vọng cầu sinh vượt lên trên, nó không tiếc tất cả thoát đi, nuốt sống tất cả ý chí của hắn. Thân thể của hắn ở trong vặn vẹo liều mạng rời xa địa phương thống khổ...

Thống khổ bắt đầu giảm bớt một chút xíu, rốt cục linh hồn bị lôi kéo cũng trở nên an bình. Ý thức Vân Triệt khôi phục thanh tỉnh, hắn nằm sấp ở trên mặt đất, nhìn về phía U Minh Bà La Hoa... luồng tử quang kia, đã ở bên ngoài hai mươi trượng.

- A... Ha ha... Ha ha ha... Ha ha ha ha ha…

Nắm đấm của Vân Triệt hung hăng đập ở trên mặt đất, nở nụ cười thảm:

- Rốt cuộc lại trốn về... Ta vậy mà... Vô dụng như vậy...

- Vân Triệt! rốt cuộc ngươi muốn ngu xuẩn tới khi nào!

Mạt Lỵ dùng giọng tức tối nổi giận mắng:

- Nếu như ngươi liều mạng như vậy, chính là vì những lý do kia mà hướng ta báo đáp ân tình, vậy ngươi không cần phải làm nữa! Ta làm tất cả, cũng là vì bản thân! Không cần ngươi vì một đóa U Minh Bà La Hoa liều mạng như vậy! Không cần nói hôm nay ngươi không có khả năng thành công... Coi như ngươi thực sự hái được, ta cũng sẽ không cảm kích, sẽ chỉ cảm thấy ngươi ngu không ai bằng!!

- Báo... Ân.

Vân Triệt chống hai tay xuống, một lần nữa đứng lên, thân thể của hắn lay động, nói chuyện cũng là hữu khí vô lực:

- Thế nào lại là... Báo ân... Mạt Lỵ, ngươi đối với ta mà nói... làm sao có thể... Vẻn vẹn chỉ là ân nhân.

Mạt Lỵ:

"..."

Hắn chuyển hướng về phía U Minh Bà La Hoa, nói nhỏ:

- Đời này Vân Triệt ta, trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, trải qua vô số lần sinh tử kiếp, ngay cả một tên viễn cổ chi ma đến từ trăm vạn năm trước, đều chết ở dưới kiếm của ta!!

- Ta sao có thể... Bị một gốc U Minh Bà La Hoa thảm bại như vậy!!

Mạt Lỵ kinh hô:

- Chẳng lẽ ngươi còn muốn thử nghiệm! ngươi đã bị tra tấn đến mức đánh mất lý trí cơ bản nhất rồi sao!

- Không có! ngược lại, hiện tại ta so với bất cứ lúc nào cũng tỉnh táo hơn!

Vân Triệt gầm nhẹ nói:

- Ta ngay cả ma đều không sợ, chết còn không sợ, như thế nào lại bị một gốc hoa hù cho chật vật lui lại như vậy!!

Rống!!!!

Tiếng rồng ngâm chấn động thiên hạ, trong thế giới đen nhánh, bỗng nhiên xuất hiện một đôi mắt màu xanh lam. Một cỗ uy áp bàng bạc bao phủ thiên địa.

Long Hồn lĩnh vực!!

Mạt Lỵ:

"...!!"

Sau khi phóng xuất ra Long Thần lĩnh vực, tất cả sợ hãi trong lòng Vân Triệt hoàn toàn tiêu tán. Hắn nhìn U Minh Bà La Hoa, trên mặt lộ ra vẻ bình thản, nhưng mang theo nụ cười quyết tuyệt:

- Lần này, ta sẽ không cho phép bản thân vì sợ hãi mà lui lại... Bởi vì ta đã không có đường lui!!

Phóng xuất ra Long Hồn lĩnh vực, khiến hồn lực của hắn sẽ kịch liệt tiêu hao trong khoảng thời gian ngắn, nếu như lui bước lần nữa, hồn lực của hắn muốn hoàn toàn khôi phục, cần thời gian rất lâu... Đến lúc đó, U Minh Bà La Hoa đã khô héo.

Cho nên, lần này hắn không có đường lui!

- Không được!!

Mạt Lỵ dùng thanh âm lớn nhất của bản thân quát hắn ngưng lại:

- Coi như ngươi sử dụng Long Hồn, cũng không có khả năng tới gần U Minh Bà La Hoa! Hơn nữa, Long Hồn lĩnh vực sẽ để cho hồn lực của ngươi cấp tốc tiêu hao, đến lúc đó hồn lực của ngươi suy yếu, linh hồn của ngươi sẽ bị U Minh Bà La Hoa cấp tốc thôn phệ, ngay cả cơ hội phản kháng để lui về cũng không có!!

- Ta có thể…

Vân Triệt cắn chặt răng:

- Bởi vì ngươi... Cho nên, ta nhất định có thể!

"..."

Tâm linh Mạt Lỵ bị một loại đồ vật xa lạ hung hăng va chạm.

Rống!!!

Một tiếng long ngâm vang lên, Vân Triệt dâng lên huyền lực toàn thân, lại một lần đánh về phía U Minh Bà La Hoa... đây cũng là một lần cuối cùng!

Bởi vì đã không có cơ hội để có lần tiếp theo!!

Dưới Long Hồn lĩnh vực, hồn lực Vân Triệt tăng vọt, theo hắn tới gần, sự sao động của U Minh Bà La Hoa cũng tăng nhanh, ngay cả tiếng quỷ khóc phát ra đều có chút không giống bình thường.

Vân Triệt từ xa đến gần, khi tới gần khoảng cách mười lăm trượng, toàn thân hắn thít chặt, lực lượng đánh úp về phía linh hồn hắn bị Long Thần hồn lực hung hăng chống cự, cam giác đau đớn cùng ý chí tán loạn không bằng một nửa khi trước.

Lực lượng, ý thức ở dưới ly hồn chi lực của U Minh Bà La Hoa nhanh chóng mất đi khống chế, tán loạn, tốc độ Vân Triệt trở nên chậm chạp, bộ pháp đã lệch khỏi quỹ đạo, hắn cắn răng, liều mạng bước lên phía trước... dưới sự chống đỡ của Long Hồn lĩnh vực đối với U Minh chi lực, hắn cưỡng ép tới gần khoảng cách mười trượng!!

Nỗi thống khổ siêu việt cực hạn chịu đựng của Vân Triệt điên cuồng đánh tới, Vân Triệt hung hăng quỳ rạp xuống đất, thống khổ khiến từng cái lỗ chân lông đều phát run. Nhưng trong con mắt hắn, vẫn còn lộ ra một chút thanh tỉnh đáng sợ...

Gặp tình hình như vậy, còn có thể bảo trì một chút thanh tỉnh, chỉ có thể dùng từ"Đáng sợ" để hình dung.

- Coi như... Triệt để xé rách... Linh hồn của ta... Ta cũng sẽ không lui về sau nửa bước!

- Ách a a a a a a a!!

Cánh tay vô lực, lần theo phương hướng U Minh tử quang bò sát đến. Linh hồn đau như xé, để hắn bắt đầu cảm giác không thấy cánh tay cùng cả người tồn tại, chỉ dựa vào niềm tin cùng chút ý chí cuối cùng, thôi động thân thể hướng về phía trước đi tới... Mỗi khi tiến lên một điểm, nỗi thống khổ linh hồn bị xé rách đều tăng gấp bội.

Nhưng hắn... Tuyệt không lui lại!

Bên trong Thiên Độc Châu, Hồng Nhi vẫn đang mê man. Ác chiến hcùng ùng Thí Nguyệt Ma Quân để cho nàng rất mệt mỏi, thời điểm Vân Triệt ngưng tâm chữa thương, nàng cũng một mực ngủ say. Mạt Lỵ đứng ở bên giường Hồng Nhi, ánh mắt đờ đẫn, kinh ngạc nhìn Vân Triệt giãy dụa bò đi ở dưới U Minh tử quang bao phủ, từ khoảng cách mười trượng, từng chút từng chút rút ngắn đến chỉ có chín trượng. Thống khổ to lớn, để cả gương mặt hắn méo mó như ác quỷ.

Mà hư ảnh Long Thần sau lưng hắn, lại yếu bớt từng chút...

Lúc này, hư ảnh Long Thần bỗng dưng lóe lên, tốc độ suy nhược cũng lập tức tăng tốc, giống như đã đến biên giới chuẩn bị sụp đổ.

Đột nhiên lông mày Mạt Lỵ nhảy một cái, thất thanh nói:

- Vân Triệt, không cần kiên trì nữa, lập tức lui về! Long Hồn lĩnh vực của ngươi đã đến cực hạn... Trước khi hoàn toàn tán loạn, ngươi còn có thể chạy đi! Nếu không, ngươi sẽ thực sự chết ở chỗ này!!

"..."

Vân Triệt không có trả lời, càng không có lui lại. Cánh tay của hắn run rẩy hướng về phía trước, năm ngón tay đều là vết máu. Từ lâu hàm răng của hắn đã chảy máu ồ ạt, máu từ khóe miệng không ngừng tràn ra ngoài, nhưng hắn không phát giác gì, thân thể ở bên trong luyện ngục mà thường nhân không cách nào tưởng tượng, từng chút từng chút, di chuyển vào sâu trong luyện ngục hơn.

-... Vân Triệt! Ngươi nghe kỹ cho ta!

Hồn thể Mạt Lỵ đã run rẩy, run rẩy kịch liệt giống như Vân Triệt:

- Nếu như ta không cách nào trùng hoạch thân thể, cũng chỉ có thể một mực phụ thuộc mệnh mạch của ngươi mà tồn tại! Ngươi sống ta sống, ngươi chết ta chết! Hiện tại ta đã thoát khỏi Ma độc, có thể tùy ý vận dụng lực lượng! Ta không chết, nhất định phải cam đoan ngươi không chết, lấy lực lượng của ta, cho dù toàn bộ Thiên Huyền đại lục cộng lại, đều khó có khả năng giết ngươi! Ngươi còn có thể ỷ vào lực lượng của ta, làm bất luận sự tình gì ngươi không làm được!!

- Nếu như ta vĩnh viễn không cách nào tái tạo thân thể, nhất định phải ỷ vào ngươi mà tồn tại, thì ta cũng phải vĩnh viễn bảo vệ ngươi chu toàn!

- Nhưng nếu như ta trọng sinh, thì tương đương với việc ngươi uổng phí một cái hộ thân phù cực mạnh! Hơn nữa tâm tính ta tàn bạo, giết người như ngóe, ta đã từng nói bởi vì ngươi biết quá nhiều sự tình của ta mà trực tiếp ra tay giết ngươi! Đúng... một khi ta tái tạo lại thân thể, nhất định sẽ lập tức giết ngươi! Bởi vì ngươi chẳng những biết quá nhiều sự tình của ta, mà còn là nhân loại ta thống hận nhất!

- Quả thực là ngươi đang nỗ lực lấy đại giới làm sự tình ngu xuẩn nhất trên đời này! bây giờ ngươi đình chỉ còn kịp... Lập tức lui về!!

Mạt Lỵ hô to, gầm thét, hai cái tay nhỏ đã sớm tái nhợt như tuyết.

Xoạt!

Bàn tay Vân Triệt chộp vào một khối đá đen nhô lên mặt đất, kéo động thân thể tiếp tục hướng về phía trước một chút, khóe miệng của hắn hơi động, phát ra thanh âm khàn giọng:

- Ngươi... sẽ... không...


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment