Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 789 - Chương 790: Mạt Lỵ Của Ta (Hạ)

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_790" class="block_" lang="en">Trang 395# 2

 

 

 

Chương 790: Mạt Lỵ của ta (hạ)



Hư ảnh Long Thần trở nên vô cùng suy yếu, lúc nào cũng có thể hoàn toàn biến mất. Lúc này, trong con mắt Vân Triệt có hai đạo quang mang hỏa diễm hiện lên, tiếng Phượng minh vang lên, sau lưng của hắn, sáng lên một cái hư ảnh Phượng Hoàng...

Tiếp theo Long Hồn, Phượng Hồn chi lực cũng bị hắn không giữ lại chút nào phóng thích ra. Dưới Long Hồn hư nhược cùng với Phượng Hồn vừa mới thiêu đốt lên, ly hồn chi lực của U Minh Bà La Hoa thoáng giảm bớt, Vân Triệt gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên bổ nhào về phía trước, lập tức đập ra gần một trượng xa.

Khoảng cách đến U Minh Bà La Hoa, chỉ còn sót lại bảy trượng!

- Ngươi... Ngươi dựa vào cái gì cho là ta không dám!

Mạt Lỵ đã không khống chế được thanh âm, cảm xúc, nàng hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng dùng thanh âm coi như bình tĩnh nói:

- Được... Tốt... Chẳng lẽ ngươi nhất định phải làm cho bản thân nhận hết nỗi thống khổ ly hồn mà chết, hại ta chết cùng một chỗ mới cam tâm sao! Ngươi không cút về, sẽ hoàn toàn hại chết ta! Ta đã chịu đựng thống khổ Ma độc nhiều năm như vậy, thật vất vả mới sống tới ngày nay, nếu bị sự ngu xuẩn của ngươi hại chết... Ta vĩnh viễn cũng không tha thứ cho ngươi!!

Hỏa diễm đang thiêu đốt, Phượng Hồn tê minh cũng bắt đầu trở nên càng ngày càng bất lực. Khoảng cách giữa Vân Triệt đến U Minh Bà La Hoa, còn sáu trượng... Tới gần U Minh Bà La Hoa như thế, ngay cả Mạt Lỵ, cũng không thể biết được Vân Triệt đã thừa nhận nỗi thống khổ của việc ly hồn kinh khủng đến bực nào. Tiếng kêu thảm của hắn đã không còn, động tác yếu đuối như một lão nhân sắp chết, nhưng cánh tay, thân thể, lại từng điểm từng điểm hướng về phía trước như cũ...

Có lẽ, ngay cả Thí Nguyệt Ma Quân còn sống, cũng không thể tin được một màn bản thân nhìn thấy.

- Mạt Lỵ...

Vân Triệt dùng thanh âm mà chính mình cũng không cách nào nghe rõ khẽ nói:

- Ngươi tin tưởng ta... Ta có thể......

- Tuổi của ngươi... Còn nhỏ hơn ta... Nhưng từ... lúc nhỏ như vậy... Cũng chỉ có thể... Ỷ lại một người... Mà sống... Ta biết... nỗi thống khổ kia lớn như nào...

- Mặc dù ngươi... Cao ngạo... Quật cường... Tính tình hư hỏng... Thích mắng người... Xưa nay không để cho ta... Cảm thấy ngươi đáng thương... Nhưng... Ta biết... Ngươi rất khát vọng... Tự do...

- Nếu như... Bỏ qua lần này... Không biết phải... Năm nào tháng nào... Ta... Tuyệt... Không...

- A a a a!!!

Lại một tiếng gào thét bén nhọn chấn vang bầu trời, đạo hư ảnh thần linh thứ ba xuất hiện sau lưng Vân Triệt, Kim Ô chi hồn cũng bị Vân Triệt không giữ lại chút nào phóng thích ra.

Một sát na hồn lực bộc phát này, để ý chí Vân Triệt thanh tỉnh lần nữa, sau đó ra sức đánh về phía trước.

Thời điểm rơi xuống đất, khoảng cách đến U Minh Bà La Hoa, chỉ còn năm trượng.

Năm trượng ngắn ngủi này lại là khoảng cách đáng sợ nhất trên Thiên Huyền đại lục.

Đến lúc này, không có tự mình trải qua, vĩnh viễn không cách nào tưởng tượng được Vân Triệt đang thừa nhận cái gì.

Long Thần chi hồn, Phượng Hoàng chi hồn, Kim Ô chi hồn... Ba đạo hư ảnh thần linh hoà lẫn vào nhau, chỉ có điều Long Thần hư ảnh cùng Phượng Hoàng hư ảnh đã suy yếu như sương mù, nhưng vẫn bị Vân Triệt liều mạng chèn ép ra từng tia hồn lực cuối cùng. Nếu không có linh hồn của tam đại thần linh thủ hộ, linh hồn Vân Triệt đã sớm bị xé rách thành vô số mảnh vỡ.

Năm trượng là khoảng cách Mạt Lỵ không thể tin được. Nhưng nàng cũng biết muốn vượt qua năm trượng cuối cùng này là sự tình tuyệt vọng cỡ nào. Với khoảng cách sau cùng, cho dù Vân Triệt ở trạng thái hoàn chỉnh nhất, cũng không có khả năng vượt qua... Huống chi, thần linh chi hồn hắn ỷ lại đã triệt để suy yếu.

Có điều, Vân Triệt vẫn đang dùng cánh tay kéo động thân thể, vô cùng chậm rãi đến gần... Mạt Lỵ nhìn Vân Triệt gần trong gang tấc, nhưng không cách nào biết được, đến tột cùng lúc này hắn nương tựa vào lực lượng gì để mình tới gần.

- Đến cùng ngươi... Muốn thế nào mới bằng lòng từ bỏ hy vọng!

Thanh âm Mạt Lỵ đã run rẩy đến mức không còn rõ ràng, nàng quay đầu đi chỗ khác, nhắm mắt lại... lấy tâm tính của nàng, cũng không dám nhìn bộ dáng của Vân Triệt lúc này:

- Ta nói một lần cuối cùng...! Lập tức... Cút trở về cho ta!! Đây là mệnh lệnh! Ta là sư phụ của ngươi... Sư mệnh không thể trái, chẳng lẽ ngươi ngay cả mệnh lệnh của sư phụ đều muốn chống lại sao!

Cánh tay Vân Triệt run rẩy, thân thể lại tiến thêm khoảng cách bằng nửa cái thân thể. Toàn thân của hắn, mỗi một chỗ, mỗi một tấc, giống như có từng con côn trùng sắp chết đang ngọ nguậy... Phía sau, hư ảnh Long Thần cùng hư ảnh Phượng Hoàng đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn hư ảnh của Kim Ô đang lập lòe, giãy dụa.

- Sư mệnh không thể trái...

Con mắt của Vân Triệt vẫn mở ra, khóe miệng nhuốn máu nhẹ nhàng phát ra tiếng:

- Nhưng trong lòng ta... Ngươi không chỉ... Là sư phụ của ta...

- Ngươi chính là... Ta... Mạt Lỵ của ta!!!

"..."

Thân thể Mạt Lỵ lay động, tâm hải một mảnh mộng nhiên, giống như có đồ vật gì đó nổ tung ở chỗ sâu nhất trong linh hồn.

- Ách a a a a a a!

Kim Ô hình bóng cũng hoàn toàn biến mất. Một sát na ba đạo hư ảnh thần linh biến mất kia, trên người Vân Triệt lại nổ tung ra một đạo hỏa quang, phía dưới ánh lửa, còn có một vòng huyền quang màu đỏ...

Ba giọt Phượng Hoàng nguyên huyết, chín giọt Kim Ô nguyên huyết, bị hắn hoàn toàn đốt cháy trong nháy mắt!

Đây cũng là lần thứ hai sau khi quyết chiến cùng Hạ Khuynh Nguyệt năm đó, hắn thiêu đốt thần nguyên chi huyết! Điểm bất đồng chính là, lần đầu tiên hắn lấy nguyên huyết dẫn hỏa để phóng thích, mà lần này là dùng thể nội dẫn hỏa!!

Trước đó Tà Thần đệ tứ cảnh quan chỉ mở ra hai hơi thở ngắn ngủi đã để hắn vứt bỏ nửa cái mạng, cũng bị hắn quyết tuyệt mở ra.

- Oanh... Thiên!!

Giống như côn trùng sắp chết, Vân Triệt mang theo ánh lửa bỏng mắt đến mức tận cùng đột nhiên đập ra khoảng cách gần năm trượng, hắn dùng chút ý chí mơ hồ sau cùng đến được vị trí tử quang phơi bày, liều mạng duỗi tay trái chớp động lên quang mang lục sắc ra, đụng chạm vào đám tử quang giống như con mắt ác ma...

Ầm!

Vân Triệt ngã nhào xuống đất, không phát ra tiếng thở nữa. Toàn bộ vết thương mới khép lại trên người lại bị thương... Vô luận là nội thương hay là ngoại thương đều vỡ toang ra, hơn nữa so với trước kia còn nghiêm trọng hơn. Nghiêm trọng đến mức hắn mất đi ý thức trong nháy mắt, không còn động tĩnh.

Rốt cục thế giới trong Thí Nguyệt Ma Quật cũng lâm vào yên tĩnh và bóng tối một lần nữa... Hơn nữa còn là bóng tối tuyệt đối.

Mạt Lỵ ngơ ngác đứng ở nơi đó, thật lâu không có động tác, không nói tiếng nào... Chỉ thấy phía trên gò má trắng như tuyết của nàng, có hai vết nước chậm rãi trượt xuống, trong im lặng chảy xuống càng lúc càng nhanh, không cách nào đình chỉ.

—— —— —— —— ——

—— —— —— —— ——

- Ô ô... Đây không phải là thật... Ca ca... Ta không muốn ngươi chết... Ô ô ô ô... Ta không muốn... Không muốn!!

- Mạt Lỵ... Đừng khóc... Coi như ca ca không có ở đây, ngươi cũng phải... kiên cường... Ngươi còn phải... Bảo hộ Thải Chi... dù sao nàng... Khụ, khụ khụ khụ...

- Ta... Ta biết, ta sẽ bảo hộ Thải Chi, sẽ bảo hộ Thải Chi giống như ca ca bảo hộ ta. Ta sẽ kiên cường... Ta còn muốn.. Còn muốn giết tên kia... Giết tất cả những người trong Tinh Giới vì ca ca báo thù...

- Không... Không cần... Không nên tìm nàng báo thù...

- Vì cái gì... Rõ ràng là nàng làm hại ca ca... tại sao ca ca còn muốn che chở nàng!

- Mạt Lỵ... Ngươi còn nhỏ, chờ sau khi ngươi trưởng thành, chân chính yêu một người, ngươi sẽ rõ ràng... tuy ca ca vì nàng mà chết... Nhưng không oán không hối... Chỉ có quá nhiều lo lắng mà thôi...

- Mạt Lỵ... Đáp ứng ca ca một chuyện cuối cùng... Tương lai... Chờ ngươi trưởng thành... Nếu như có một ngày, ngươi gặp được một người cường đại, đối với ngươi tốt giống như ca ca, thậm chí có thể vì ngươi không tiếc tất cả... Dù là sinh mạng, ngươi liền để hắn... Mang theo ngươi... Vĩnh viễn... Rời đi nơi này... Càng xa càng tốt... Không để bất luận kẻ nào tìm tới...

- Không... Không cần... Trên cái thế giới này vĩnh viễn không có khả năng có người tốt với ta giống như ca ca... Ta chỉ cần ca ca... Ô... Ô oa oa oa...

- Mạt Lỵ... nhất định ngươi sẽ gặp được một người như vậy... Bởi vì muội muội của ta... Là nữ hài tử... Thiện lương... Tốt đẹp nhất...trên cái thế giới này.

—— —— —— —— ——

—— —— —— —— ——

"..."

Mạt Lỵ duỗi cánh tay nhỏ ra, đụng chạm vào hai giọt nước mắt ấm áp trên mặt. Có lẽ, bởi vì từ sau khi ca ca qua đời quá lâu không có chảy nước mắt, nên nước mắt góp nhặt quá nhiều, mặc cho nàng cố gắng như thế nào, nước mắt tuôn trào vẫn không có cách đình chỉ.

Ca ca, ngươi biết không, ta thực sự gặp được một người giống như ngươi nói vậy.

Thế nhưng, ta làm sao có thể...

- A Mạt Lỵ tỷ tỷ, giống như khóc nha!

Mạt Lỵ thất thần, nên không có phát hiện Hồng nhi đã tỉnh lại. Nàng đứng ở bên cạnh Mạt Lỵ, thò đầu qua, mặt mũi tràn đầy vẻ tò mò nhìn gò má của Mạt Lỵ nhuộm đầy nước mắt, sau khi xác nhận, nàng mới lập tức hưng phấn nhảy dựng lên:

- Oa nha! cứ tưởng chỉ có người ta mới biết khóc, hóa ra Mạt Lỵ tỷ tỷ cũng biết khóc... Quá được rồi!!

Dù sao Hồng nhi cũng bắn ra một loại hưng phấn không giải thích được. Lần này, Mạt Lỵ không có theo sự hưng phấn của nàng mà hài lòng giống thường ngày, mà vươn tay ra nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay trắng nõn mềm mại của Hồng nhi.

- Hồng nhi, nếu có một ngày, ta không ở nơi này, hơn nữa thật lâu cũng không trở về... Ngươi nhất định phải ngoan ngoãn, biết điều nghe lời chủ nhân ngươi, được không.

- Đương nhiên là được!

Hồng nhi không chút do dự gật đầu, cười hì hì nói:

- Người ta vốn rất nghe lời chủ nhân nói nha... Ai

Cuối cùng Hồng nhi cũng ý thức được trọng điểm, tò mò hỏi:

- Mạt Lỵ tỷ tỷ, ngươi không ở nơi này là muốn đến địa phương khác chơi sao?

- Ta không biết, có lẽ, chỉ là đột nhiên ta nghĩ quá nhiều.

Mạt Lỵ nở nụ cười rất nhạt:

- Tóm lại, vô luận là lúc nào, ngươi cũng phải ngoan ngoãn nghe lời chủ nhân nói. Bởi vì trừ ta ra, chủ nhân là người tốt nhất trên cái thế giới này, đúng hay không.

- Uh!

Hồng nhi rất biết điều gật đầu, sau đó cái đầu hơi nghiêng một cái, nhỏ giọng nói:

- Thật kỳ quái, hôm nay Mạt Lỵ tỷ tỷ hơi là lạ... Ôi chết rồi! Mạt Lỵ tỷ tỷ, sau khi người ta ngủ đủ lại đói bụng rồi, muốn ăn thật nhiều đồ ăn ngon!

"..."

Bên trong bóng tối vô tận là không gian im ắng không ánh sáng, thân thể Vân Triệt vẫn không nhúc nhích như cũ, sinh tử không biết.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment