Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 790 - Chương 791: Mông Lung Mộng Cảnh.

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_791" class="block_" lang="en">Trang 396# 1

 

 

 

Chương 791: Mông lung mộng cảnh.



Đây là... Chỗ nào

Trước mắt Vân Triệt, là một mảnh thế giới trắng xóa.

- Phu quân...

Thanh âm của Thương Nguyệt phiêu đãng ở bên tai hắn, thân ảnh nàng mặc một bộ phượng bào cũng xuất hiện ở phía trước của hắn, trên dung nhan tuyệt mỹ là vẻ nhu mì chỉ khi đối mặt với hắn mới có:

- Ngươi phải bảo trọng bản thân thật tốt, ta sẽ một mực ở hoàng thành chờ ngươi... Chờ ngươi giải quyết xong tất cả tâm nguyện, ngươi muốn đi nơi nào, ta sẽ bồi ngươi đi nơi đó, những cái khác, ta cái gì đều không cần.

- Tuyết Nhược sư tỷ... Nguyệt Nhi...

Vân Triệt nỗ lực vươn tay, muốn nắm chặt lấy cánh tay của nàng:

- Ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho bọn ngươi đợi quá lâu. Một thế này, ta có lỗi với ngươi quá nhiều. Nhưng ta nhất định... không phụ ngươi.

Nhưng bàn tay của hắn, chỉ đụng chạm tới một vòng hư ảo.

- Tiểu Triệt, ngươi lại bị thương sao?

Bên tai của hắn, vang lên tiếng nấc của Tiêu Linh Tịch:

- Chúng ta thật vất vả mới tụ hợp, ngươi ngàn vạn không thể xảy ra sự tình, nếu không, ta thực sự không biết nên sống sót như thế nào, tiểu Triệt... Ô ô...

- Tiểu cô mụ, không cần lo lắng, ta không có việc gì... Sau khi rời khỏi nơi này, ta sẽ lập tức trở về Lưu Vân thành.

- Vậy ta thì sao, chừng nào thì ngươi trở về nhìn ta.

Một cái thanh âm tức giận từ phía sau hắn truyền đến, hắn chuyển ánh mắt qua, thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn của Tiểu Yêu Hậu, nhưng phóng thích ra uy áp khiếp người đã gần trong gang tấc:

- Ngươi đã nói sẽ rất nhanh trở về, nhưng ngươi vừa đi là nửa năm, không có chút tin tức nào, không biết sinh tử! Trong lòng ngươi còn nhớ đến ta tồn tại!

Vân Triệt gấp giọng nói:

- Thải Y, ta làm sao lại không nhớ ngươi. Mỗi một ngày sau khi rời khỏi Huyễn Yêu Giới, ta đều nhớ tới ngươi, chỉ là bên này xảy ra quá nhiều sự tình bất ngờ. Chờ ta thu xếp tốt toàn bộ sự tình bên này, nhất định ta sẽ nhanh chóng trở về, còn mang theo rất nhiều người cùng một chỗ.

Sau lưng Tiểu Yêu Hậu, hiện ra thân ảnh của Vân Khinh Hồng cùng Mộ Vũ Nhu. Sắc mặt Vân Khinh Hồng mang theo vẻ cười nhạt, giống như mãi mãi đều phong vân khinh đạm như vậy:

- Triệt nhi, ngươi là một nam nhi chân chính, là kiêu ngạo lớn nhất suốt đời ta, cũng là kiêu ngạo của Vân gia chúng ta. Đi đi con của ta, không nên có quá nhiều trói buộc cùng lo lắng, đi làm sự tình ngươi cho là đúng, đi làm chuyện ngươi cho rằng ngươi phải làm!

- Không, đừng nghe lời cha ngươi!

Hai mắt Mộ Vũ Nhu đẫm lệ:

- Triệt nhi, nhanh về nhà đi, mẹ ngày đêm đều đang lo lắng cho ngươi... mẹ không cầu ngươi có bao nhiêu thành tựu, dù là một đời bình thường cũng tốt, chỉ cầu ngươi vĩnh viễn bình an, lại không chịu nửa điểm khổ sở...

- Cha, mẹ...

Vân Triệt nhẹ nhàng kêu gọi, vươn tay ra. Nhưng hắn còn chưa kịp đụng chạm, thân ảnh của bọn hắn liền hoàn toàn tiêu tán.

- Vân Triệt, ta đi đến một địa phương rất xa rất xa, có lẽ một thế này, chúng ta cũng sẽ không gặp nhau nữa, ngươi phải bảo trọng bản thân thật tốt.

Thanh âm này nhẹ nhàng nhưng cơ hồ như không có chút tình cảm nào. Đột nhiên Vân Triệt ngẩng đầu, nhìn thấy Hạ Khuynh Nguyệt mặc một bộ quần áo xanh đang đứng ở trong mây, cả người huyễn mỹ mông lung, giống như tiên nữ trên trời. Đôi mắt đẹp của nàng nhẹ nhàng nhìn Vân Triệt một chút, sau đó xoay người sang chỗ khác, rời đi.

- Khuynh Nguyệt! Ngươi ở đâu... đừng đi! Nói cho ta biết bây giờ ngươi ở nơi nào!

Mặc cho hắn kêu la như thế nào, Hạ Khuynh Nguyệt vẫn rời đi xa, sau đó hoàn toàn biến mất ở trong thế giới của hắn.

- Ha ha, tỷ phu, mặc dù tỷ tỷ không biết đi nơi nào, nhưng bây giờ ta đã rất lợi hại! So với tỷ tỷ còn muốn lợi hại hơn!

Hạ Nguyên Bá xuất hiện ở trước người hắn, vung vẩy hai tay, song quyền đụng chạm vào thân thể như đúc thành từ thép tinh:

- Trước kia, đều là tỷ phu tới bảo vệ ta, về sau để ta tới bảo hộ tỷ phu! Ai dám khi dễ tỷ phu, coi như đánh không lại, ta cũng sẽ liều mạng cùng hắn!!

- Cho nên tỷ phu, trước khi tìm thấy tỷ tỷ, nghìn vạn lần không nên xảy ra chuyện... A Phi! Là tỷ phu và tỷ tỷ vĩnh viễn đều tốt, không tiếp tục gặp phải nguy hiểm gì!

- Nguyên Bá...

- Vân ca ca, cầu ngươi... Nhất định phải bình an trở về. Tuyết Nhi lại ở chỗ này chờ ngươi, ngươi mười năm không trở lại, Tuyết Nhi liền chờ ngươi mười năm... Nếu như ngươi mãi mãi cũng không trở lại, Tuyết Nhi liền vĩnh viễn ở trong này bồi tiếp ngươi...

Phượng Tuyết Nhi quỳ ở nơi đó, chắp tay trước ngực, hai má lấp đầy nước mắt trong suốt, môi anh đào thấp giọng cầu niệm, trên người phóng ra một cỗ khí tức làm cho người ta xót xa.

Vân Triệt vội vàng bổ nhào qua:

- Tuyết Nhi, ta không có chuyện gì, hiện tại ta rất tốt, sẽ lập tức ra ngoài để ngươi nhìn thấy. Tuyết Nhi... Tuyết Nhi!

Nhưng Phượng Tuyết Nhi lại không nghe thấy thanh âm của hắn, mặc cho hắn la lên như thế nào, vẫn rưng rưng cầu niệm, réo rắt thảm thiết.

- Vân Triệt, bất tri bất giác, chúng ta đã tách rời rất nhiều năm... Ta ở một cái địa phương an bình chờ đợi ngươi, còn vì ngươi sinh ra một nữ nhi khả ái, ngươi vì cái gì vẫn không có tới tìm chúng ta...

Cuối tầm mắt, như ẩn như hiện một vòng tuyết ảnh, mặc dù chỉ là bóng lưng, nhưng vẫn đẹp rực rỡ như mộng cảnh vậy. Tâm hồn Vân Triệt kích động, liều mạng hướng về phía trước, miệng càng là toàn lực gào thét:

- Tiểu tiên nữ! Là ngươi sao... Ngươi ở đâu! Nhanh nói cho ta biết ngươi ở đâu! Ngươi trả lời ta đi!!

Hắn không có chờ được câu trả lời, trước mắt chỉ là một chút hoảng hốt nhỏ nhẹ, cái bóng lưng kia hoàn toàn biến mất.

Mà ở phía trước của hắn, đồng thời xuất hiện hai cái thân ảnh. Nhìn các nàng, Vân Triệt hoàn toàn ngốc ở nơi đó:

- Linh... Nhi...

Bên trái là Tô Linh Nhi, duyên dáng yêu kiều, một thân tố y, thần thái thảm thiết, hai đầu lông mày ngưng tụ giống như vĩnh viễn không thể dãn ra. Bên phải, cũng là Tô Linh Nhi, nhưng lúc này nàng mới chỉ mười tuổi, một gương mặt hiển thị phong hoa.

Nàng nhẹ nhàng kể:

- Vân Triệt, mặc dù chàng phụ ta một đời, nhưng ta không oán không hối. Chàng biết không, một khắc trước khi ta chết, là thời điểm hạnh phúc nhất trong cả đời ta, bởi vì ta cảm thấy nước mắt chàng lại rơi trên mặt ta.

- Nếu như có kiếp sau, cho dù là kết quả giống như vậy, ta vẫn nguyện ý làm con thiêu thân...

- Linh Nhi...

Vân Triệt quỳ rạp xuống đất, trong lồng ngực, tràn ngập áy náy, chua xót, thống hận, hối hận...

- Vân Triệt ca ca.

Bên trong đôi mắt còn nhỏ của Linh Nhi phóng thích ra sự mong mỏi thuần tịnh:

- Ngươi đã đáp ứng, nhất định sẽ trở về cưới Linh Nhi. Mỗi ngày Linh Nhi... đều đang chờ. Thế nhưng, đã nhiều năm đi qua, Linh Nhi cũng đã lớn lên, vì cái gì Vân Triệt ca ca vẫn không đến đây...

- Linh Nhi... Là ta có lỗi với ngươi! Nhưng ta sẽ lập tức tìm ra phương pháp đến Thương Vân đại lục, ngươi chờ ta thêm một đoạn thời gian... Một quãng thời gian ngắn nữa thôi! Một thế này, ta tuyệt không tổn thương ngươi, phụ ngươi, tuyệt sẽ không...

Binh!!

Bỗng nhiên thời khắc này thế giới tái nhợt sụp đổ, thay vào đó là một mảnh bóng tối vô tận.

- Aaaaaaa...

Một tiếng rên rỉ khô héo từ trên môi Vân Triệt tràn ra, hắn chật vật mở to mắt, trước mắt vẫn là một mảnh bóng tối vô tận.

- Mạt Lỵ... hẳn là ta... Còn chưa có chết đi.

Vân Triệt có chút nhếch miệng.

- Hừ! Còn không mau chữa thương!

Mạt Lỵ nổi giận đùng đùng:

- Vết thương cũ chưa lành, ngươi lại mở 'Oanh thiên'! Nếu không phải ngươi được ăn cả ngã về không thiêu đốt Phượng Hoàng huyết cùng Kim Ô huyết, thì ngươi đã sớm biến thành một đống thịt!

- Hắc...

Vân Triệt lại cười đắc ý một tiếng:

- Ta đã sớm nói, ta nhất định... Có thể!

Mạt Lỵ:

"..."

- Chỉ là tổn thương lần này... Có chút nghiêm trọng.

Vân Triệt nhớ tới, sau đó dùng hết toàn lực hít một hơi thật dài, ngưng thần quy tâm, bình tĩnh khí huyết, chậm rãi tiến vào trạng thái khôi phục.

Năng lực khôi phục của hắn biến thái tới cực điểm, là chỗ dựa lớn nhất để hắn có can đảm liều mạng.

Vân Triệt mở mắt lần nữa, đã là mấy canh giờ sau.

Vết thương cũ chưa lành, lại tăng thêm tổn thương. Coi như Vân Triệt có cả Hoang Thần Chi Lực cùng Long Thần thân thể, cũng đừng hòng trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn khôi phục. Nhưng mấy giờ chỉnh đốn, đã khiến thương thế của hắn vững vàng xuống. Có điều bởi vì mất máu quá nhiều, toàn thân cao thấp đều lộ ra cảm giác phù phiếm nghiêm trọng.

Lực lượng khôi phục, cũng gặp phải trở ngại rất lớn.

- Khôi phục đại khái bốn thành lực lượng, nhưng muốn hoàn toàn khôi phục, phải tốn thời gian tương đối dài.

Vân Triệt thấp giọng lẩm bẩm. Nhưng chí ít, lực lượng khôi phục vẫn tốt hơn thương thế.

- Ngươi mạnh mẽ mở 'Oanh thiên' hai lần, dẫn đến huyền mạch khô kiệt nghiêm trọng! Trước mắt có thể miễn cưỡng khôi phục lại bốn thành lực lượng đã là tạo hóa! Xem như Tà Thần huyền mạch, muốn khôi phục hoàn toàn, cũng cần thời gian ít nhất nửa tháng!

Mạt Lỵ tức giận:

- Lại thêm thiêu đốt Phượng Hoàng nguyên huyết cùng Kim Ô nguyên huyết... Mặc dù không có mạnh mẽ thiêu đốt hết giống mấy năm trước, nhưng hao tổn vẫn rất nghiêm trọng! Đồng dạng là trong nửa tháng, uy lực Phượng Hoàng Viêm sẽ yếu bớt hơn phân nửa, uy lực Kim Ô Viêm cũng sẽ hạ xuống khoảng ba phần mười!

- Lần này ngươi bỏ ra đại giới, thực sự...

Thanh âm Mạt Lỵ dừng lại, nỗi lòng phức tạp để cho nàng trong lúc nhất thời đều không thể nói thêm cái gì.

Vân Triệt ngồi thẳng thân thể muốn đứng dậy, toàn thân bày kín vết thương nên khi khẽ động khiến hắn đau đến mức nhe răng trợn mắt. Hắn duỗi cánh tay ra, lòng bàn tay dấy lên ánh lửa... Mặc dù vẫn là Kim Ô Viêm, nhưng khí tức hủy diệt đã suy yếu rất nhiều.

- Không sao, cũng không phải vĩnh viễn không khôi phục được, nửa tháng mà thôi.

Dập tắt hỏa diễm, Vân Triệt một mặt nhẹ nhõm mỉm cười:

- Cùng so sánh với kết quả, chút đại giới này không đáng kể chút nào.

Trước khi hôn mê, hắn đã cảm thấy bốn cánh U Minh hoa đã bị lực lượng Thiên Độc Châu hái xuống... Nếu không, hắn cũng sẽ không cam lòng hôn mê như vậy.

- Một chút đại giới? đó mà là 'Một chút đại giới' sao!

Mạt Lỵ bắt đầu nổi giận:

- Chính ngươi nhận cái gì chẳng lẽ ngươi không biết sao! Ngươi còn kém một chút xíu nữa là thần hồn câu diệt! thế mà bây giờ ngươi... không cảm thấy chút nào!

- Mặc dù kết quả cũng không hoàn mỹ, nhưng chí ít bốn cánh hoa vẫn vào trong tay. Còn quá trình là cái gì, quản nó làm gì!

Khuôn mặt Vân Triệt vẫn tươi cười tủm tỉm, giống như không có bởi vì U Minh Bà La Hoa mà lưu lại bóng ma sợ hãi:

- Mạt Lỵ, ngươi có đột nhiên cảm giác được ta so với tưởng tượng của ngươi lợi hại hơn không! Ta thế nhưng thành công làm được sự tình ngươi cho rằng ta tuyệt đối không thể nào làm được!

- Ngươi... Thực sự là ngu xuẩn, ngớ ngẩn... Ngớ ngẩn!!

Mạt Lỵ khó thở giận mắng, nghe thanh âm giống như không thể đi ra tẩn hắn một trận.

Vân Triệt nhắm mắt lại, chuẩn bị để ý thức tiến vào bên trong Thiên Độc Châu... Bỗng nhiên, hắn lại mở mắt, nghi ngờ nhìn về phía bốn phía.

Vì chống cự lực lượng ly hồn đáng sợ của U Minh Bà La Hoa, mà hắn vận dụng Long Thần chi hồn, lại mang Phượng Hoàng chi hồn cùng Kim Ô chi hồn toàn bộ bức ra, hơn nữa ở thời khắc cuối cùng tiêu hao hầu như không còn. Giờ phút này tỉnh lại, không chỉ thân thể hắn và lực lượng yếu bớt, mà tinh thần cũng chắc chắn phải suy yếu trầm trọng mới đúng.

Nhưng lúc này, tinh thần hắn không những không hỗn độn, ngược lại còn vô cùng sung mãn! Kỳ quái hơn chính là... Ở chỗ sâu trong Thí Nguyệt Ma Quật, linh giác của hắn vốn bị áp chế đến phạm vi chỉ có vài chục bước. Nhưng giờ phút này hắn, lại cảm giác được khí tức lưu động trong phạm vi vài chục trượng!

Chuyện gì xảy ra? vì cái gì mà tinh thần lực của ta...

Nhưng lúc nà,. lực chú ý hắn của đều ở trên cánh U Minh hoa, không tiếp tục đi nghĩ ngợi quá nhiều, trực tiếp ngưng tụ ý thức, tiến vào bên trong Thiên Độc Châu.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment