Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 791 - Chương 792: Hắc Ngọc Thần Bí.

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_792" class="block_" lang="en">Trang 396# 2

 

 

 

Chương 792: Hắc Ngọc thần bí.



Thế giới trong Thiên Độc Châu, Mạt Lỵ lạnh mặt đứng ở nơi đó đưa lưng về phía hắn. Trên chiếc giường nhỏ bên người, là Hồng nhi ăn no rồi đang nằm ngáy o o.

Một vòng tử quang ở trong thế giới màu xanh lục rất đáng chú ý.

Bốn cánh U Minh hoa hoàn hảo không chút tổn hại, đang bị một đoàn quang mang lục sắc thật mỏng bao khỏa ở bên trong, an tĩnh phiêu phù ở nơi đó. Ngay cả như vậy, tử sắc quang mang vẫn tỏa ra, nhưng không có mang cho Vân Triệt chút xúc động linh hồn nào.

- Xem ra, ly hồn chi lực của nó bị Thiên Độc Châu phong tỏa, ngăn cản.

Vân Triệt yên tâm tới gần.

- Hừ, cùng Thiên Độc Châu có quan hệ gì! một khi U Minh Bà La Hoa bị hái xuống, U Minh chi lực sẽ tự động phong bế, không tràn ra ngoài.

Mạt Lỵ xoay người lại, nhưng gương mặt quay sang hướng khác, không nhìn tới hắn.

- Ừ.

Vân Triệt lại nhìn chằm chằm về phía khuôn mặt nhỏ của Mạt Lỵ, mặt mũi tràn đầy kinh nghi nói:

- Mạt Lỵ, con mắt của ngươi giống như có một chút kỳ quái, làm sao cảm giác... Giống như là mới khóc xong.

- Hồ đồ... Nói bậy!

Mạt Lỵ phản ứng như một con mèo bị dẫm đuôi:

- Ta mà thèm làm cái hành động đó sao!

"..."

Phản ứng không giống bình thường của Mạt Lỵ khiến ánh mắt Vân Triệt tràn đầy hồ nghi, hắn chuyển ánh mắt về phía U Minh hoa một lần nữa, nghiêm túc nói ra:

- Hai khỏa thú huyền đan Quân Huyền, bảy mươi cân Tử Mạch Thần Tinh, hiện tại lại có U Minh Bà La Hoa... Mạt Lỵ, vật ngươi cần đã thu thập đông đủ, cứ như vậy, ngươi có thể trực tiếp tái tạo thân thể hay là cần điều kiện gì khác ví dụ như hoàn cảnh, một loại ngoại lực nào đó...

- Không cần! Những vật này tề tựu, đã có thể trực tiếp bắt đầu!

Mạt Lỵ lắc đầu, sau đó nhìn Vân Triệt một chút, tức giận nói:

- Ngươi có thể lấy được bốn cánh U Minh hoa, hoàn toàn vượt ra xa dự liệu của ta, nhưng về sau tuyệt đối không cho phép lại làm chuyện giống như vậy... Được rồi, dù sao ta nói ngươi cũng sẽ không nghe!

- Hiện tại ta sẽ bắt đầu tái tạo thân thể!

Ánh mắt Mạt Lỵ trở nên ngưng tụ:

- Hiện tại ta không cách nào đi ra bên ngoài, mà bên trong Thiên Độc Châu chỉ có thể cho hồn thể tồn tại chứ không thể cho phép vật sống, nếu tiến hành ở nơi này, sẽ sinh ra một loại dị biến phong hiểm nào đó. Cho nên, lựa chọn tốt nhất, cũng có thể nói là lựa chọn duy nhất, chính là Thái Cổ Huyền Chu.

- Ta cũng nghĩ như vậy.

Vân Triệt lập tức gật đầu.

- Sau khi ta trọng tổ thân thể, ma khí trong Thí Nguyệt Ma Quật sẽ không thể tổn thương được ta. Còn cái bình chướng phong tỏa kia...

Mặt Mạt Lỵ lộ vẻ khinh miệt:

- Ta tiện tay là có thể xé mở.

Nàng ghé mắt qua:

- Lúc trước ngươi không để ý kết giới phong tỏa cưỡng ép lưu lại, chính là nghĩ sau khi ta tái tạo thân thể có thể nhẹ nhõm xé mở kết giới đúng không.

- Không sai.

Vân Triệt nhìn chăm chú vào U Minh hoa, tay điểm xuống, giống như đang suy tư điều gì:

- Nhưng trước lúc này... Đúng rồi Mạt Lỵ, toàn bộ quá trình ngươi tái tạo thân thể, đại khái cần thời gian bao lâu.

Mạt Lỵ chìm mắt hơi nghĩ, hồi đáp:

- Mặc dù ta biết phương pháp, nhưng chưa bao giờ thử qua. Dựa theo ghi chép, kết hợp với cường độ lực lượng của ta, thời gian hẳn là không quá lâu. Đại khái khoảng mười mấy canh giờ, có lẽ sẽ dài hơn, cũng có lẽ sẽ ngắn hơn, nhưng hẳn là không sai biệt quá nhiều.

- Thì ra là thế.

Thời gian này so với Vân Triệt dự đoán còn ngắn hơn rất nhiều. Hoàn toàn chính xác, đồ vật ở tầng thứ của Mạt Lỵ, căn bản không phải là thứ hắn có thể nhận biết cùng cân nhắc.

Yên lặng tính toán thời gian bản thân dừng lại ở trong Thí Nguyệt Ma Quật một phen, hắn bỗng nhiên nói ra:

- Mạt Lỵ, trạng thái hồn thể của ngươi không cách nào rời xa ta trong thời gian quá dài. Vậy nếu như ở bên trong Thái Cổ Huyền Chu thì sao, dù sao cũng có thể bị ta thu hồi vào thể nội.

Trong nháy mắt Mạt Lỵ hiểu được ý tứ của Vân Triệt, quả quyết lắc đầu:

- Đương nhiên không được! Thái Cổ Huyền Chu là một thế giới tự thành. Nếu ta ở bên trong Thái Cổ Huyền Chu, mà ngươi lại không ở đó, thì coi như Thái Cổ Huyền Chu bị ngươi thu vào trong thể nội, cũng vẫn tương đương với việc cách hai cái thế giới! Thời gian hơi lâu, không chờ ta tái tạo thân thể xong, đã hồn phi phách tán.

- Chẳng lẽ nói, không chờ ngươi tái tạo thân thể, chúng ta phải sớm rời khỏi Thí Nguyệt Ma Quật một chút.

- Xem như thế đi.

Vân Triệt gật đầu nói:

- Ta đã dừng lại ở trong này ba ngày. Nếu như thời gian không có sai lầm quá lớn mà nói, đại khái khoảng sáu bảy canh giờ nữa, chính là thời điểm tổ chức Ma Kiếm đại hội. Nếu như hiện tại ta có thể ra ngoài, liền có thể đến kịp Ma Kiếm đại hội.

- Chưa trọng tổ thân thể, ta không cách nào hiện thân trong Thí Nguyệt Ma Quật! Ngươi lại ra ngoài thế nào?

Vừa mới dứt lời, Mạt Lỵ đã nghĩ tới điều gì:

- Chẳng lẽ ngươi muốn...

- Chí ít, ta có thể thử một chút!

Vân Triệt ma sát hai tay, thần sắc có chút chờ mong:

- Nếu có thể thành công thì tốt nhất, không thành công cũng không có cái gì gọi là quá lớn. Mục đích ta tới Chí Tôn Hải Điện đã đạt thành, Ma Kiếm đại hội đối với ta mà nói cũng không phải là nhất định phải tham gia.

Ý thức Vân Triệt rời khỏi Thiên Độc Châu, mở to mắt, dấy lên Kim Ô Viêm, mượn ánh lửa nóng bỏng hướng ra phía ngoài chậm rãi đi đến.

Ầm.

Bỗng nhiên một thanh âm vang lên từ phía sau, dường như có thanh âm của đá hộc rơi xuống. Thanh âm rất nhỏ, nhưng ở trong cái thế giới hắc ám vô cùng an tĩnh này lại vô cùng rõ ràng, khiến Vân Triệt dừng bước trong nháy mắt, thần kinh vốn hoàn toàn buông lỏng lại căng lên như bị điện giật.

Ầm... Ầm... Ầm ầm ầm...

Thanh âm vật cứng rơi xuống đất tiếp tục vang lên, cũng càng lúc càng nhanh, ngay tại thời điểm Vân Triệt xoay người, một tiếng chấn hưởng to lớn đột nhiên vang lên.

Ầm!!

- Không cần khẩn trương.

Mạt Lỵ nhàn nhạt nói ra:

- Là vách đá chỗ sâu nhất trong động sụp đổ. Lúc trước ngươi oanh diệt Thí Nguyệt Ma Quân, hơn phân nửa lực lượng đều đánh vào bức tường kia, mặc dù lúc ấy không có sụp đổ, nhưng nó đã bị nứt ra rất nhiều vết rách, không nghĩ tới nó lại sụp đổ vào lúc này.

- Thì ra là thế.

Vân Triệt buông lỏng một hơi.

- Đi xem một chút!

Bỗng nhiên Mạt Lỵ nói:

- Đó là vách đá sâu nhất trong Thí Nguyệt Ma Quật, vậy mà lại sụp đổ như thế... Rất có thể, sau vách đá có động thiên khác!

Vân Triệt theo lời Mạt Lỵ hướng về phía trước, bước chân rất cẩn thận và chậm chạp, đồng thời để Kim Ô Viêm thiêu đốt càng thêm kịch liệt, tầm mắt cũng thoáng phóng đại.

Xoạt!

Một tiếng động nhỏ vang lên, dưới chân hắn giẫm đạp lên một đống đồ vật cứng rắn, Vân Triệt nhanh chóng định thần nhìn xuống dưới chân, phát hiện mình đạp phải một đám vật đen xám.

Thi thể Thí Nguyệt Ma Quân bị Kim Ô Viêm thiêu hủy!

Chỉ có một bộ phận thành tro, còn có một bộ phận dù cho là Kim Ô Viêm đều không thể thiêu cháy thành tro bụi, cứng rắn như là bàn thạch.

Vân Triệt không để ý, tiếp tục hướng về phía trước, rất nhanh, trong ngọn lửa xuất hiện một chỗ toái thạch đen nhánh.

Cánh tay Vân Triệt hất lên, trực tiếp mang Kim Ô Viêm trong tay ném về phía trước. Hỏa diễm rơi xuống đất, tràn ra ánh lửa càng lớn, chiếu sáng toàn bộ khung cảnh phía trước... Bức tường kia vốn là vách đá cuối cùng trong Thí Nguyệt Ma Quật nhưng lúc này đã sụp đổ hơn phân nửa, toái thạch văng khắp nơi.

Mà chỗ sụp đổ, phơi bày ra một cái lỗ đen như thâm uyên!

Hắn ném Kim Ô Viêm ngay gần chỗ sụp đổ, chiếu sáng toàn bộ hình dáng cái"Lỗ đen" kia rất rõ ràng, nhưng bên trong lỗ đen lại là một mảnh đen kịt đáng sợ, nhìn không thấy một tia sáng nào. Kim Ô viêm quang gần trong gang tấc, lại không cách nào chiếu rọi vào một điểm.

Giống như quang mang mãnh liệt nhất đụng chạm vào thế giới phía sau vách đá, cũng đều bị thôn phệ trong nháy mắt.

- Cái đó là... đằng sau nó giống như có một không gian khác!

Vân Triệt thấp giọng nói, sau đó không khỏi nín thở. Bỗng nhiên hắn nghĩ đến, bản thân có thể ở dưới trạng thái cực hạn dùng nhất kiếm oanh mở bức tường này, lấy thực lực Thí Nguyệt Ma Quân... Có lẽ thời gian sẽ lâu một chút, nhưng nhất định có năng lực đánh vỡ nó.

Nhưng trước khi bị bản thân oanh mở, cái vách đá này rõ ràng là hoàn hảo không chút tổn hại.

Chẳng lẽ ròng rã vạn năm, Thí Nguyệt Ma Quân cũng không có phát hiện phía sau vách đá có thế giới khác.

Có thể là... hắn biết, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó mà không có oanh mở nó.

Hoặc là... Cái vách đá này vốn là do Thí Nguyệt Ma Quân dựng lên!

Nghi vấn to lớn cùng tò mò sinh ra trong trái tim Vân Triệt, trong tay hắn lại dấy lên Kim Ô Viêm, sau đó cất bước hướng về phía trước, muốn tới gần cái"Lỗ đen" kia, đi điều tra phía sau vách đá sẽ là thế giới như thế nào.

Nhưng bước chân hắn còn chưa rơi xuống đất, bỗng nhiên Mạt Lỵ kinh hô một tiếng:

- Không nên tới gần! Lập tức lui lại!!

Toàn thân Vân Triệt cứng đờ, nhanh chóng cong người lui lại, liên tiếp lui về sau mấy bước.

- Mạt Lỵ, chẳng lẽ bên trong có nguy hiểm gì sao?

Vân Triệt cẩn thận hỏi.

- Nào chỉ là nguy hiểm!

Thanh âm Mạt Lỵ vô cùng trầm trọng:

- Rốt cuộc ta cũng biết hắc ám ma khí ở nơi này là từ đâu tới!

-... Chính là từ bên trong đó.

Lông mày Vân Triệt cũng trầm xuống.

- Không sai! Sẽ ở đó chắn phía sau vách đá! Có thể phóng xuất ra cao như vậy tầng thứ hắc ám khí tức, bên trong ẩn núp đồ vật nhất định vô cùng đáng sợ!

Mạt Lỵ thanh âm càng ngày càng trầm thấp, không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng lúc này Vân Triệt cảm giác được âm điệu của Mạt Lỵ giống như nhận thấy cái gì kinh hãi:

- Hơn nữa, vừa rồi ta đã dùng thần thức thăm dò trong đó...

Thanh âm Mạt Lỵ dừng lại, qua một hồi lâu mới thở ra một hơi, tiếp tục nói ra:

- Ta không cách nào hình dung đó là một loại cảm giác gì, tóm lại, lập tức rời xa, nghìn lần vạn lần không được tới gần!

Vân Triệt lên tiếng, tiếp tục lui bước, chỉ là bước chân lui về sau nhẹ nhàng và chậm chạp hơn rất nhiều, giống như e sợ quấy nhiễu đến tồn tại kinh khủng sau vách đá.

Hắn vì U Minh Bà La Hoa có thể liều mạng mấy lần, nhưng tuyệt không đại biểu hắn ngốc nghếch đến mức cái gì là hiếu kỳ cái gì là mạo hiểm!

Liên tiếp lui bảy tám bước, Vân Triệt xoay người lại... Nhưng vừa mới chuyển được một nửa, một tầng phản quang nhỏ nhẹ thoảng qua khóe mắt của hắn.

Ánh sáng!

Tại sao nơi này có thể có phản quang.

Vân Triệt do dự một chút, bỗng nhiên bước nhanh về phía trước.

- Ngươi muốn làm gì!

Mạt Lỵ giật nảy cả mình, cho là hắn muốn mạnh mẽ xâm nhập thế giới phía sau vách đá.

Vân Triệt dừng bước ở vị trí phản quang xuất hiện,, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống.

Trước mắt hắn là một đống bụi do thi thể Thí Nguyệt Ma Quân bị đốt cháy lưu lại, đây là bụi do hắn trong lúc vô tình giẫm đạp tản ra. Phía dưới đám tro bụi lộ ra một tầng dị quang màu đen nhánh, ở dưới Kim Ô Viêm chiếu rọi phản xạ ra ánh sáng khá mãnh liệt.

Vân Triệt vươn tay ra, chụp vào đồ vật phản quang kia, đưa nó từ trong đám tro bụi lấy ra.

Đây là một viên Hắc Ngọc hình thật tròn, lớn cỡ lòng bàn tay, cầm vào tay vừa băng lãnh vừa trầm trọng, toàn thân đen kịt, bóng loáng đến cực điểm, hai mặt hoàn toàn giống nhau, phía trên không có bất kỳ ấn ký hoặc đường vân gì.

- Đó là vật gì?

Mạt Lỵ kinh nghi hỏi.

- Không biết, ta đang muốn hỏi ngươi đây.

Vân Triệt lật đi lật lại nhìn, nhưng không tìm ra bất luận chỗ khác thường nào. Mà lời nói của Mạt Lỵ lại cho thấy nàng không biết đây là cái gì.

Nhưng có thể khẳng định, nhất định cái này là thứ thuộc về Thí Nguyệt Ma Quân. Thí Nguyệt Ma Quân ở trong này yên lặng vạn năm, cũng không có vứt bỏ nó, hơn nữa một mực mang nó ở trên người... Như vậy, nó tuyệt không có khả năng chỉ là một khối Hắc Ngọc thông thường!!

Ngay cả da thịt của Thí Nguyệt Ma Quân ở dưới Kim Ô Viêm cũng bị đốt thành tro, mà nó lại hoàn hảo không chút tổn hại, chỉ bằng điểm này, cũng đủ để chứng minh nó tuyệt không tầm thường.

Chỉ là, nó không có đường vân, không có văn tự, ngay cả nửa điểm lực lượng đều không có! từ khí tức phán đoán, có vẻ như nó chỉ là một khối ngọc bình thường, ngay cả cấp thấp Huyền Ngọc cũng không bằng.

- Mạt Lỵ, ngươi có phát hiện nó có chỗ đặc biệt gì không?

Vân Triệt đưa Hắc Ngọc lại gần con mắt của mình, cố gắng tìm tòi cái gì.
... Ngươi thử rót huyền lực vào trong xem.

Mạt Lỵ nói.

- Được!

Vân Triệt thoáng đề khí, nhẹ nhàng đưa một cỗ huyền khí rót vào bên trong Hắc Ngọc. Nhưng ngay lúc đó, trên mặt của hắn lộ ra vẻ kinh dị thật sâu, tiếp theo bàn tay lật một cái, mang một cỗ huyền lực mạnh hơn rót vào... trên mặt cũng thêm một điểm kinh ngạc.

- Chuyện gì xảy ra?

Nét mặt của hắn khiến lông mày Mạt Lỵ ngưng tụ, lập tức hỏi.

- Biến mất!

Vân Triệt vẫn có chút không dám tin tưởng nhìn tay của mình, hai đạo huyền khí hắn rót vào khối Hắc Ngọc này giống như trâu đất xuống biển, hoàn toàn biến mất vô tung vô ảnh. Mà Hắc Ngọc vẫn như cũ, không có chút khí tức nào!

Hai đạo huyền khí rót vào trong đó giống như bị một cái thâm uyên vô hình hoàn toàn thôn phệ, vĩnh viễn biến mất ở giữa thiên địa.

- Biến mất.

Trên mặt của Mạt Lỵ lộ ra vẻ kinh ngạc giống như Vân Triệt, nàng có chút suy tư, thấp giọng nói:

- Nếu nó đến từ Thí Nguyệt Ma Quân, vậy nó có thể là đồ vật của 'Ma'! Huyền cơ trong đó không phải lực lượng bình thường có thể hiểu thấu đáo.

- Trước không cần quản nó, tạm thời thu lại, có lẽ tương lai sẽ có hữu dụng. Trước mắt, ngươi nên đặt lực chú ý vào chuyện làm như thế nào từ trong này thoát ra ngoài!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment