Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 79 - Chương 80: Tâm Tư Của Vân Triệt

. ._40__2" class="block_" lang="en">Trang 40# 2

 

 

 

Chương 80: Tâm tư của Vân Triệt - Hả?

Tần Vô Ưu lại ngây ngốc một chút, bởi vì lời nói này của Vân Triệt, nó vốn không nên xuất phát từ trong miệng một thiếu niên mới mười sáu tuổi. Mà càng giống với một người trung niên đã trải qua đủ phong nguyệt tang thương, thậm chí từ trong miệng người già nói ra.

- Ngươi cứ tin tưởng ta như vậy… Không, phải nói, ngươi cứ tin tưởng cảm giác của ngươi như vậy?

Tần Vô Ưu cảm thấy Vân Triệt không giống tầm thường.

- Trên cơ bản đi.

Vân Triệt cười nhẹ một tiếng nói. Chính là, ngoại trừ hắn, không ai có thể hiểu biết được hàm nghĩa chân chính của nụ cười thoáng qua này. Đã từng, có rất nhiều người muốn giết hắn, nhiều đến toàn bộ đại lục, trừ bỏ nữ hài hắn thẹn cả đời kia, mỗi một người gặp được hắn, cũng có thể vì giết hắn mà xuất hiện.

Gặp được một người, hai người, mười người, trăm, ngàn, vạn người… Sau đó, hắn chỉ vừa liếc nhìn ánh mắt đối phương, liền biết người này có phải vì muốn giết hắn không, hoặc chân thật hay là dối trá, là lương thiện hay tội ác, đây là một nhãn lực không biết phải lịch luyện bao nhiêu lần bên bờ sống chết mới có thể luyện thành. Tất cả ẩn chứa trong đó, vốn không cách nào dùng ngôn ngữ đi nói rõ cũng không cách nào vì người khác mà lý giải.

Điều này cũng là lý do vì sao trong lòng Tiêu Lạc Thành quyết định muốn hủy diệt hắn, lại ngay trước mặt mọi người gặp phải trả thù tàn nhẫn nhất của Vân Triệt… Bởi vì lòng dạ hắn sâu hơn, cũng không thể gạt được cặp mắt có thể coi là nhìn thấu lòng người kia của Vân Triệt.

- Lại nói, cho dù tính cách của phủ chủ đại nhân không hề giống như ta đoán trước. Ta vẫn còn là đệ tử của Tân Nguyệt Huyền phủ, phủ chủ đại nhân cho dù như thế nào, cũng sẽ không thể cho phép người khác tổn hại đệ tử của mình ở trên địa bàn của chính mình đi?

Vân Triệt cười nói.

Tần Vô Ưu nghiêm mặt lên, nói:

- Hôm nay ngươi mới gia nhập vào Tân Nguyệt Huyền phủ, là một đệ tử mới tới, cho dù theo cảm tính, cũng không thể có bao nhiêu lòng trung thành đối với Tân Nguyệt Huyền phủ. Nhưng từ vừa mới bắt đầu, ngươi lại lần lượt tự xưng là đệ tử Tân Nguyệt Huyền phủ, tổng cộng nói có mười mấy lần, càng nhiều lần đề cập là vì Tân Nguyệt Huyền phủ không bị khi dễ mà chiến, lúc đó ta vẫn cảm thấy rất kỳ quái. Cho đến khi ngươi lần lượt không để đệ tử bảy tông môn vào trong mắt, liên tục khiêu khích điểm mấu chốt của đối phương, bừa bãi vô độ, châm chọc khiêu khích, không tiếc đắc tội toàn bộ bọn họ, ta mới hiểu được, liên tục không ngừng tự xưng “Đệ tử Tân Nguyệt Huyền phủ” hoàn toàn là đang nhắc nhở ta.

Vân Triệt cũng không phủ nhận, thật thản nhiên gật đầu nói:

- Không hổ là phủ chủ đại nhân, tâm tư của vãn bối quả nhiên không có khả năng giấu giếm được phủ chủ.

- Hừ, ngay từ đầu ngươi đã không giấu giếm được ta.

Sắc mặt Tần Vô Ưu hoàn toàn biến thành sa sầm:

- Nhưng mà ta nghĩ mãi hoàn toàn không rõ, ngươi cố hết sức làm hành động lần này là vì lý gì? Đừng nói với ta rằng ngươi chỉ đơn thuần diễu võ dương oai. Haizz, vậy thì thôi đi, ngươi cuối cùng thậm chí không tiếc ra nặng tay phế Tiêu Lạc Thành đi, ngươi biết đây là gây ra họa lớn bao nhiêu không? Hôm nay là trên địa bàn của Tân Nguyệt Huyền phủ, thật sự là ta có thể bảo vệ cho ngươi trong lúc nhất thời, nhưng trả thù của Tiêu tông, cho dù chỉ là một ngoại tông, ta cũng không phải dễ dàng chắn bên dưới.

Không dễ dàng chắn bên dưới như vậy, ý ở ngoài lời, chính là có thể chặn được, nhưng phải tốn nhiều thêm chút sức mà thôi. Điều này cũng khiến Vân Triệt kinh ngạc một trận trong lòng. Nhóm thế lực của Tiêu tông ở Tân Nguyệt thành như thế nào, phủ chủ tân nhậm này lại khi đối mặt với Tiêu tông nói ra như vậy, có thể nghĩ lực lượng sau lưng hắn cũng tương đương với không đơn giản.

Một người như vậy, lại tới Tân Nguyệt thành đảm nhận phủ chủ, ngược lại có chút ý vị sâu xa.

- Vãn bối đúng thật có mục đích. Chỉ có điều trong chuyện Tiêu Lạc Thành này, lại cũng không như trong ước nguyện ban đầu của ta. Tin tưởng phủ chủ đại nhân có tuệ nhãn như vậy, cũng phát hiện ra được, sở dĩ Tiêu Lạc Thành đứng ra, là muốn hủy ta.

Tần Vô Ưu không nói gì, ánh mắt cam chịu.

Vân Triệt trầm mi nói:

- Đối với một người trước kia không oán, ngày gần đây lại không thù, lại có suy nghĩ ác ý hủy ta, ta hoàn toàn không có lý do khách khí với hắn. Có thể khiến cho hắn chết liền khiến cho hắn chết, không thể để cho hắn chết liền khiến hắn phế bỏ, quan tâm hắn là ai, tuyệt đối không chùn tay… Đây là một trong những nguyên tắc xử sự cơ bản của ta.

Lời Vân Triệt nói, khiến trên sống lưng Tần Vô Ưu lại dâng lên từng đợt khí lạnh. Hắn phát hiện mình hoàn toàn không nhìn thấu thiếu niên này, càng không biết đã trải qua cái gì, mới có thể khiến thiếu niên mới mười sáu tuổi này có được ánh mắt và tính cách như thế. Yên lặng hít một hơi, hắn tránh chuyện Tiêu Lạc Thành này, hỏi:

- Vậy ngươi cố ý trêu chọc bảy tông môn, lại vì cái gì?

- Ta cần ba món đồ.

Vân Triệt nói.

- Ba món đồ?

Vân Triệt nói rõ ràng từng chữ:

- Thứ nhất, là nơi và người có thể khiến cho vi Huyền lực của ta có thể cấp tốc tăng lên; thứ hai, địch nhân và áp lực đủ để cho ta lịch lãm; thứ ba, một người có thể khiến cho tôi gặp được chuyện thứ hai, vẫn có thể có được chuyện thứ nhất.

Vân Triệt nói một phen này, khiến Tần Vô Ưu nhíu mày một phen, hắn cẩn thận suy tư một chút, nghi vấn nói:

- Ta vẫn chưa hiểu rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì.

- Rất đơn giản.

Vân Triệt nói:

- Ta muốn trong vòng ba năm, đạt tới Địa Huyền cảnh!

- Cái gì!

Ánh mắt Tần Vô Ưu bỗng chốc trừng lớn:

- Ba năm? Địa Huyền cảnh? Đùa giỡn cái gì!

Vân Triệt: “…”

- Ngươi không phải đang nghiêm túc chứ?

Nhìn sắc mặt Vân Triệt, trong lòng Tần Vô Ưu hoàn toàn kinh sợ. Đứng trước người mình, lại là một thiếu niên tự xưng muốn trong vòng ba năm từ Nhập Huyền cảnh bước vào Địa Huyền cảnh! Hơn nữa nhìn ánh mắt và vẻ mặt của hắn, rõ ràng đang nói ra lời nói rất chân thành.

- Đương nhiên là nghiêm túc.

Vân Triệt gật đầu:

- Ta có lý do phải trong vòng ba năm đạt đến cảnh giới Địa Huyền.

Tần Vô Ưu nhất thời trầm mặc, nhìn Vân Triệt một hồi lâu, sau đó bỗng nhiên nói:

- Vân Triệt, ngươi biết ta, là bao nhiêu tuổi tiến vào Địa Huyền cảnh không?

Vân Triệt: “…”

- Khi ta mười sáu tuổi, lớn bằng ngươi bây giờ, Huyền lực của ta là Nhập Huyền cảnh cấp năm, cũng được coi là thiên tài tuyệt đỉnh đương thời gia tộc ta. Đương nhiên, tuy rằng khi đó ta thắng ngươi gần nửa cảnh giới, lại chắc hoàn toàn không phải là đối thủ của ngươi bây giờ. Sau này, ta mười chín tuổi đặt chân đến Chân Huyền, hai mươi tám tuổi bước vào Linh Huyền cảnh, ba mươi tám tuổi đạt đến Linh Huyền cảnh đỉnh phong, cũng bị mắc kẹt ở bình cảnh này tròn sáu năm, mãi cho đến bốn mươi bốn tuổi, mới chính thức đi vào Địa Huyền cảnh. Mà cho dù như thế, ở trong toàn bộ Thương Phong đế quốc này, ta cũng đáng được xưng là thiên tài trên vạn dặm mới tìm được một. Từ sau khi tiến vào Địa Huyền cảnh, đã mười lăm năm đi qua, hiện giờ cuối cùng đến Địa Huyền cảnh cấp sáu… chính là, cả đời này, chắc không có tư cách hy vọng xa vời cảnh giới Thiên Huyền.

- Mà ba năm từ Nhập Huyền cảnh đến Địa Huyền cảnh.

Tần Vô Ưu lắc lắc đàu:

- Ít nhất trong số người ta biết và trong nghe nói cả đời ta, chưa từng có ai có thể làm được. Thậm chí, chưa từng có người dám nghĩ như vậy. Đừng nói Địa Huyền cảnh, ba năm từ Nhập Huyền cảnh cấp một đến Chân Huyền cảnh, có thể làm được, cũng là vô cùng hiếm có.

- Người khác đều làm không được, cũng không có nghĩa ta không làm được. Chính là ngày hôm nay, ngươi có từng nghĩ ta có thể lấy lực lượng của Nhập Huyền cảnh cấp một phế đi Tiêu Lạc Thành sao?

Vân Triệt đột nhiên nói, thần sắc Tần Vô Ưu cứng đờ, lắc đầu bật cười:

- Xem ra, ngươi thật sự nghiêm túc. Haizzz, tuổi trẻ thật tốt, cho dù định ra mục tiêu khổng lồ và gian nan bao lớn, đều sẽ chỉ khiến cho những người cuộc đời đã định hình như chúng ta hâm mộ, và khát vọng nhìn thấy nó được thực hiện. Chỉ có điều, ngươi nói với ta nhiều như vậy, ngay cả mục tiêu cuộc sống ba năm này cũng nói cho ta biết, sẽ không sợ ta vốn không giúp ngươi sao? Lại nói tiếp, ta dường như cũng không có lý do để giúp ngươi. Dù sao, ta với ngươi chính là ngày đầu tiên quen biết. Tự ngươi có mục tiêu như vậy, lại có liên quan gì đến ta đâu?

- Cái này phải xem lựa chọn của phủ chủ đại nhân.

Vân Triệt nhìn thẳng vào mắt Tần Vô Ưu, nói:

- Lời mới vừa rồi của ta, nếu như không có nền tảng gì nói với phủ chủ đại nhân, tin tưởng phủ chủ đại nhân chỉ biết chê cười mà nghe. Mà hôm nay trong bữa yến hội này, lấy biểu hiện hết sức của ta, phủ chủ đại nhân chắc có một phần tin tưởng, chín mươi chín phần không tin. Nhưng không sợ chỉ có một phần tin tưởng… Ngươi liền không hy vọng, một thiên tài tuyệt thế tương lai có khả năng phá vỡ lịch sử, chấn động đại lục, trước hai mươi tuổi liền bước vào Địa Huyền cảnh, là dưới che chở và chỉ đạo của ngươi mới lớn lên à?

Câu nói này, nhất thời khiến Tần Vô Ưu thay đổi sắc mặt. Nhưng lập tức, hắn lại cười cười nói:

- Một điểm này, ngươi nói sai rồi. Đối với mục tiêu của ngươi, ta thật sự tán thưởng, cũng tin tưởng ngươi có dã tâm và nghị lực như vậy. Chính là, dù sao ngươi còn trẻ, hiện giờ mới chỉ ở Nhập Huyền cảnh thôi, cũng không biết một đường tu huyền sau này có bao nhiêu khó khăn, trong đó có rất nhiều khúc khuỷu, bình cảnh vốn không phải thiên phú đơn thuần, quyết tâm, nỗ lực và nghị lực có thể vượt qua. Mà ta, cũng đã đi trên con đường tu huyền được gần năm mươi năm rồi, ta hiểu biết còn thấu triệt hơn ngươi gấp bội, cho nên, trong vòng ba năm từ Nhập Huyền cảnh đến Chân Huyền cảnh, ta sẽ tin tưởng, nhưng đặt chân đến Địa Huyền cảnh, ta hoàn toàn không tin, cũng sẽ không có người tin tưởng.

- Chỉ có điều, chuyện ngày hôm nay, ta vẫn sẽ dốc hết toàn lực chống đỡ cho ngươi. Dù sao, ngươi là đệ tử của Tân Nguyệt Huyền phủ, mà ta là phủ chủ. Phủ chủ bảo hộ đệ tử, là chuyện đương nhiên. Huống chi, trải qua một phen yến hội hôm nay, thanh danh của ngươi đã vang vọng Tân Nguyệt thành, thậm chí trong vòng ngàn dặm, Tân Nguyệt Huyền phủ ta cũng sẽ bởi vì thế mà thanh danh truyền rộng. Tương lai nếu như ngươi có thể có một ngày đặt chân đến Địa Huyền thậm chí là Thiên Huyền cảnh, Tân Nguyệt Huyền phủ cũng lấy ngươi làm vinh dự. Mà ngươi đệ tử như vậy, Tân Nguyệt Huyền phủ đã trên trăm năm chưa hề xuất hiện, cho nên, cho dù như thế nào, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi. Đương nhiên, đó cũng vì Tân Nguyệt Huyền phủ và bản thân ta.

- Nhưng mà, ta có thể vì ngươi chống đỡ, chỉ có bên ngoài. Tiêu tông nhằm vào chỗ tối trả thù ngươi cũng nhất định sẽ có, mà ta không có khả năng lúc nào cũng làm được chu toàn, nếu thật sự có tình huống ta không thể chú ý đến, phải nhìn chính ngươi.

Lời Tần Vô Ưu nói, khiến Vân Triệt ít nhiều cũng hơi thất vọng, tuy rằng không phải là kết quả tốt nhất, nhưng cuối cùng vẫn trong phạm vi kỳ vọng của hắn. Tức thời, hắn lễ phép chắp tay nói:

- Cảm tạ phủ chủ đại nhân nhận lời. Mới vào Huyền phủ, đã chọc cho Huyền phủ một phiền toái cực lớn như vậy, vãn bối cũng thẹn trong lòng. Nhưng xin phủ chủ yên tâm, chuyện ngày hôm nay, ta cũng sẽ cố hết sức tự mình giải quyết, sẽ không khiến phủ chủ đại nhân khó xử.

- Ha ha, ngươi cũng không cần quá chú ý.

Tần Vô Ưu mỉm cười:

- Bọn họ là vì cho ta một hạ mã uy mà đến, mà ngươi lại giúp ta quạt một bạt tai trở về. Ném ra thân phận phủ chủ này, ta cũng thật sự nên che chở cho ngươi, nói tiếng cảm tạ cũng là nên, khà khà…

––––––––––––––––––––

Nói chuyện với Tần Vô Ưu xong, Vân Triệt kéo thân thể hơi suy yếu ra khỏi chủ điện, một đường trầm mặc.

- Thoạt nhìn, ngươi dường như hơi thất vọng.

Mạt Lỵ lạnh nhạt nói.

- Đúng vậy.

Vân Triệt bất đắc dĩ lắc lắc đầu:

- Ta vốn muốn dùng chính là “Mục tiêu vĩ đại” kia của bản thân dọa sợ Tần Vô Ưu, hơn nữa với biểu hiện ngày hôm nay, khiến cho hắn có nguyện vọng thu ta là đệ tử thân truyền, kể từ đó, đủ loại Huyền kỹ, tài nguyên của Tân Nguyệt Huyền phủ, đều sẽ cố hết sức cho ta. Nhưng mà thoạt nhìn, ta quả nhiên suy nghĩ quá mức ngây thơ.

- Hừ! Ngày đầu tiên gặp nhau, ngay cả lai lịch của ngươi cũng không rõ ràng, làm sao có thể sẽ lỗ mãng làm ra quyết định kiểu như vậy.

Mạt Lỵ rất khinh thường nói:

- Hơn nữa, biểu hiện của ngươi quá mức sắc bén, vượt quá xa độ tuổi này của ngươi, điều này khiến cho hắn khâm phục ngươi, đồng thời có cảm giác nhìn không thấu ngươi, sẽ theo bản năng sinh ra cảnh giác thậm chí cảm giác nguy hiểm, làm sao có thể theo như ngươi mong muốn.

Bước chân của Vân Triệt dừng lại một chút, trong lòng giật thột:

- Ngươi nói rất đúng, biểu hiện của ta đúng thật là làm hơi quá.

- Tiếp theo ngươi chuẩn bị làm như thế nào? Chuyện ngươi phế đi Tiêu Lạc Thành, Tiêu tông tuyệt đối không có khả năng từ bỏ ý đồ. Trực tiếp giết ngươi, đều là nhẹ!

- Chuyện này thật ra dễ xử lý.

Vân Triệt cũng thật nhẹ nhàng nở nụ cười, trong tươi cười mang theo một chút quỷ dị:

- Chuyện này vốn chính là Tiêu Lạc Thành tự chuốc lấy phiền, nếu không phải ta có con át chủ bài, hiện giờ bị phế chính là ta, mà không phải hắn. Nếu chuyện này, bọn họ cứ nhận như vậy, ta còn coi như xong. Nếu bọn họ thật sự tới tìm ta… Ta có rất nhiều biện pháp khiến cho toàn bộ tông môn bọn họ gà bay chó sủa!

- Đối với “Che chở” theo như lời Tần Vô Ưu, có thì tốt nhất, không có, cũng không sao

 

 

 

Bình Luận (0)
Comment