Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 80 - Chương 81: Tiêu Tông Tới Cửa

. ._41__1" class="block_" lang="en">Trang 41# 1

 

 

 

Chương 81: Tiêu tông tới cửa Chủ điện Tân Nguyệt Huyền phủ, sau khi Vân Triệt rời đi không lâu, một bóng dáng nữ tử như một thân quần áo như tuyết, uyển chuyển như tiên chậm rãi bước vào trong điện

Tần Vô Ưu còn trong chủ điện chưa rời đi, giống như đang cố hết sức suy tư tiếp theo nên làm như thế nào để ứng đối với chuyện của Vân Triệt và ngoại tông Tiêu tông. Nhìn thấy nữ tử đi vào, đầu tiên hắn ngẩn ra, sau đó, trên mặt phủ chủ tân nhậm của Tân Nguyệt Huyền phủ, cũng là người cầm quyền cao nhất của Tân Nguyệt Huyền phủ thế mà lại lộ ra vẻ cung kính, hắn từ trên chỗ ngồi đứng lên, bước nhanh nghênh đón, đi thẳng đến cách nữ tử ba bước, khom lưng hạ thấp người nói:

- Điện hạ.

Nếu bị trưởng lão của Tân Nguyệt Huyền phủ nhìn thấy dáng vẻ Tần Vô Ưu thế mà lại lộ ra vẻ cung kính như thế với một nữ hài, nhất định sẽ bị chấn động rớt cằm.

Nữ tử khẽ vuốt cằm, nói:

- Tần phủ chủ, đối với Vân Triệt, ngươi cảm thấy như thế nào?

Tần Vô Ưu cân nhắc ngôn từ một chút, cẩn thận nói:

- Lấy Nhập Huyền cảnh cấp một liên tiếp đánh bại mấy đổi thủ vượt qua bản thân mấy cấp, thậm chí gần như một đại cảnh giới, phần thiên phú này, đời này của ta ít thấy. Nếu hắn sinh ra ở đại tông môn, lúc này nói không chừng đã nổi tiếng thiên hạ. Thành tựu tương lai của hắn, nhất định không có giới hạn.

- Ta cũng nghĩ như vậy. Chỉ có điều, hôm nay hắn cũng chọc ra đại họa. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng ba canh giờ, Tiêu tông sẽ tìm tới cửa. Đến lúc đó, xin Tần phủ chủ cần phải toàn lực chống đỡ, bảo vệ tính mạng của Vân Triệt.

Nữ tử dịu dàng nhẹ nhàng nói.

- Cái này…

Tần Vô Ưu hơi sững sờ,

- Chẳng lẽ điện hạ… Chọn trúng hắn?

Nữ tử khẽ gật đầu, đột nhiên hơi thở dài một tiếng, nói:

- Vài năm này, ta đã đi qua bảy Huyền phủ, lại thủy chung không tìm được một đối tượng vừa ý, nhưng Vân Triệt này, lại khiến hai mắt ta tỏa sáng.

- Nhưng mà, tuy rằng Vân Triệt biểu hiện ra thiên phú kinh người, nhưng dù sao hắn cũng chỉ có mười sáu tuổi, hơn nữa hiện giờ cũng chỉ có Nhập Huyền cảnh cấp một mà thôi, cách sự kiện này chỉ còn có hai năm, trước mắt thiên phú của hắn ở Tân Nguyệt thành được cho là đứng đầu, nhưng so với nhóm yêu nghiệt kia… Vẫn còn kém thật sự quá xa. Cho dù so sánh với đệ tử đứng đầu Thương Phong Huyền phủ kia, cũng có khoảng cách thật xa.

Tần Vô Ưu không hiểu nói.

Nữ tử bình tĩnh nói:

- Bởi vì hắn lấy lực lượng của Nhập Huyền cảnh cấp một, dưới trạng thái suy yếu một chiêu phế đi đối thủ sắp bước vào Chân Huyền cảnh. Hắn làm được chuyện mà tất cả thiên tài tuyệt đỉnh ta từng gặp được đều không thể làm được, một điểm này, như vậy đủ rồi. Tuy rằng hiện giờ lực lượng của hắn vẫn còn rất yếu kém, nhưng khi hắn phế bỏ Tiêu Lạc Thành, ta liền có một trực giác, hai năm sau, hắn nhất định sẽ đạt tới một độ cao mà khiến cho mọi người khiếp sợ.

Nói đến đây, nàng cười mỉm:

- Phải biết rằng, trên thế giới này thứ đáng sợ nhất, chính là trực giác của nữ nhân.

Tần Vô Ưu hơi suy tư, cúi đầu, cung kính nói:

- Ta đã rõ, nếu là ý tứ của điện hạ, ta nhất định sẽ dốc hết khả năng bảo vệ tính mạng của hắn. Tu luyện trong phủ, ta cũng sẽ dành cho hắn phương tiện lớn nhất. Nhưng mà, về phương diện bối cảnh lai lịch của hắn…

- Về điểm này không cần lo lắng. Hắn là tỷ phu của Hạ Nguyên Bá, giống với Hạ Nguyên Bá đến từ một thành nhỏ ở phía đông Lưu Vân thành. Sinh ra ở trong một tiểu tông môn tên là Tiêu môn, trước mười sáu tuổi chưa bao giờ rời khỏi Lưu Vân thành, nửa năm trước, bị lộ ra vì không có huyết mạch Tiêu môn, do đó bị trục xuất ra khỏi Tiêu môn, hiện giờ cô độc, vì muốn tìm một chỗ đặt chân mà tìm bạn cũ của tổ phụ là Tư Không Hàn, do đó gia nhập Tân Nguyệt Huyền phủ. Thân thế cực kỳ đơn giản sạch sẽ. Chuyện này ta đã chứng thực từ chỗ Tư Không Hàn và Hạ Nguyên Bá, mới vừa rồi cũng đã cho người lập tức khởi hành đến Lưu Vân thành điều tra, chỉ có điều chắc chắn tám chín phần mười. Tư Không Hàn sẽ không gạt ta, về phần Hạ Nguyên Bá…

Nữ tử cười cười:

- Hắn có phải nói dối hay không, liếc mắt một cái có thể nhìn ra.

- Chỉ có điều, ta chỉ tạm thời tuyển chọn hắn, ta cũng sẽ tiếp tục lưu lại Tân Nguyệt Huyền phủ một thời gian ngắn, cũng có hết khả năng tiếp xúc với hắn. Nếu cuối cùng hắn khiến cho ta thất vọng, ta sẽ tìm đối tượng khác. Tần phủ chủ, một thời gian ngắn tiếp theo, sẽ vất vả cho ngươi. Mặc dù chỉ là ngoại tông Tiêu tông, nhưng muốn đối phó, vẫn cực kỳ gian nan.

- Ha ha, xin điện hạ yên tâm. Tổng tông Tiêu tông ta đã từng đi qua mười mấy lần, một ngoại tông nho nhỏ này, ta có sợ gì. Chẳng qua… Tính cách và tâm tính của Vân Triệt này không biết bồi dưỡng ra như thế nào, rõ ràng chỉ là một nhóc con choai choai, nhưng lòng dạ lại sâu đáng sợ, gần như làm mỗi một sự việc, nói mỗi một câu nói, đều có được mục đích rõ ràng, mới vừa rồi ta và hắn nói chuyện với nhau, hắn rõ ràng đứng trước mặt ta, ta lại hoàn toàn nhìn không thấu hắn, ánh mắt càng thủy chung bình tĩnh còn giống như liếc mắt nhìn người chết.

Tần Vô Ưu cười khổ lắc lắc đầu:

- Cho dù là Phần Tuyệt Trần đệ nhất Thiên huyền bảng Thương Phong Huyền phủ, vui giận không lộ ra, cũng không cho ta cảm giác kỳ quái này. Ta cảm giác, đây là một người hoàn toàn không có khả năng bị người khác khống chế, không nói đến hai năm sau hắn có thể đạt đến kỳ vọng của điện hạ hay không, chỉ thuyết phục hắn ra sức vì điện hạ, đã khó lại rất khó. Điện hạ cũng phải biết, hắn vào Tân Nguyệt Huyền phủ này, có thể hoàn toàn không vì ý nguyện dốc sức cho hoàng thất.

- Hả?

Đối với những đánh giá này của Tần Vô Ưu, trên mặt nữ tử lộ ra vẻ kinh ngạc tương đối, sau đó, nàng khẽ cười:

- Tần phủ chủ yên tâm, chuyện này, ta sẽ tự mình làm. Ta tin tưởng ánh mắt và phán đoán của mình, càng tin tưởng năng lực của mình.

………………….

Phía nam Tân Nguyệt thành, một tòa Nguyệt Nam sơn nguy nga cao chót vót, mà phân tông Tiêu tông xây dựng ở đó, cả toàn Nguyệt Nam sơn, đều thuộc về Tiêu tông, phía sau Nguyệt Nam sơn, một dãy rừng cây liên miên ba trăm dặm, đều thuộc về Tiêu tông. Hàng cây cối này tuy rằng không tính là quá lớn, nhưng cành lá quá mức cao lớn sum xuê, bởi vì hàng năm ở trong âm u, được người Tân Nguyệt thành xưng là “Rừng cây âm u”. Trong rừng cây âm u là nơi sinh sống của vô số Huyền thú nguy hiểm, thường được Tiêu tông dùng làm nơi thí luyện, hàng năm chết ở trong đó hàng nghìn đệ tử Tiêu tông.

Hoàng hôn đã buông, màn đêm thoáng hạ xuống, nhưng hàng loạt tiếng gào thét dồn dập lại phá vỡ hoàn toàn yên tĩnh của phân tông Tiêu tông này.

- Tránh ra! Mau tránh ra! Thiếu tông chủ trọng thương! Lập tức đi thông báo cho tông chủ và người đan dược đường! Nhanh!!

Tiêu Tại Hách tự mình cõng Tiêu Lạc Thành, như điên vọt vào chủ môn tông môn, đi thẳng tới đan dược đường, vài người đi theo phía sau hắn cũng đều mồ hôi đầy đầu, sắc mặt sợ hãi. Nhìn thấy Tiêu Tại Hách, người tông môn ào ào tránh ra, có mấy người trong đó hỏa tốc đi báo lại cho tông chủ Tiêu Thiên Nam.

Không bao lâu, Tiêu Thiên Nam và hai trưởng lão đan dược đường vội vàng tới rồi. Vừa thấy được Tiêu Thiên Nam, Tiêu Tại Hạch liền phịch quỳ xuống, bi thương kêu lên:

- Tông chủ! Nhanh, nhanh cứu thiếu tông chủ, hắn bị trọng thương… Ngay cả kinh mạch và Huyền mạch đều… Đều…

Nhìn Tiêu Lạc Thành cả người là máu ở trên lưng Tiêu Tại Hách, Tiêu Thiên Nam và hai trưởng lão đều quá mức sợ hãi. Tiêu Thiên Nam nhanh chóng tiến lên trước, đưa tay cầm lấy cổ tay phải của Tiêu Lạc Thành, mới vừa chạm vào, hắn liền nhanh như tia chớp thu về, trên gương mặt cương nghị trong nháy mắt biến đổi thành vô cùng dữ tợn, hắn túm lấy cổ áo Tiêu Tại Hách, như một đầu sư tử mạnh mẽ nổi giận gầm hét lên:

- Là ai? Đây là ai làm! Là ai làm!

- Là… Là Tân Nguyệt Huyền phủ!

Tiêu Tại Hách run giọng nói:

- Thiếu tông chủ và một đệ tử của Tân Nguyệt Huyền phủ luận bàn, bị đối phương hạ nặng tay, thiếu tông chủ hắn… Hắn…

- Tân Nguyệt… Huyền phủ?

Ánh mắt Tiêu Thiên Nam trừng lớn:

- Ngươi thúi lắm! Tân Nguyệt Huyền phủ đệ tử phế vật này, có ai có thể gây tổn thương cho Lạc Thành!

- Tông chủ, ngươi trước bình tĩnh. Nhìn thiếu tông chủ thương tổn cực nặng, nên lập tức đưa đến đan dược đường trước đi.

Một trưởng lão phía sau hắn nhanh chóng nói.

- Bình tĩnh? Ta bình tĩnh như thế nào? Lạc Thành hắn kinh mạch nửa người gần như gãy hết, huyền mạch vỡ vụn, gần như tàn phế, tất cả tu vi Huyền lực tán hết, ngươi kêu ta bình tĩnh như thế nào!

Tiêu Thiên Nam gầm thét lên.

- Cái… Cái gì!?

Hai đại trưởng lão nhất thời quá sợ hãi.

- Hai người các ngươi, lập tức đưa Lạc Thành đến đan dược đường đi! Sau đó kêu người hỏa tốc mời tất cả y sư tốt nhất toàn thành đến! Tại Hách! Ngươi lập tức nói rõ ràng cho ta, rốt cuộc xảy ra chuyện gì!

…………………….

Sau khi Vân Triệt trở lại chỗ ở của mình, liền ngồi ngay ngắn trên giường, nhanh chóng liền đi vào trạng thái nhập định, chậm rãi khôi phục Huyền lực thiếu hụt. Chờ khi hắn mở mắt ra, màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, Huyền lực của hắn, cũng khôi phục hơn một nửa. Chính là cảm giác bủn rủn nhức nhối trải rộng toàn thân, vẫn tồn tại như cũ.

- Phù, cuối cùng khôi phục một ít.

Vân Triệt hoạt động thân thể, thở phào nhẹ nhõm thật dài,

- Chỉ có điều, trên người cảm nhận sâu sắc…

- Đó là di chứng do ngươi mạnh mẽ sử dụng Tà phách.

Mạt Lỵ lạnh như băng nói:

- May mà ngươi tổng cộng chỉ dùng nửa khắc đồng hồ mà thôi, bằng không, bây giờ ngươi không phải toàn thân đau nhức, mà cơ bắp văng tung tóe, kinh mạch đứt từng khúc!

- Yên tâm đi, thân thể của chính ta, bản thân ta rõ ràng nhất. Khi làm không chịu nổi, ta dĩ nhiên sẽ dừng lại.

Vân Triệt tỏ vẻ không chút để ý. Sau đó lại cảm thán một phen nói:

- Chỉ có điều “Tà phách” này mới chỉ là cảnh giới đệ nhất của Tà thần huyền công, dĩ nhiên đã đáng sợ như vậy! Lại có thể khiến cho ta đối mặt với Nhập Huyền cảnh cấp bảy cũng có thể toàn thắng.

- Thuộc tính của Tà thần quyết, đó là “Cuồng bạo”! Đệ nhất cảnh giới Tà phách, có thể khiến cường độ Huyền lực của ngươi trong nháy mắt gia tăng lên đến gấp hai, cảnh giới thứ hai Phần tâm, có thể khiến cường độ Huyền lực của ngươi gia tăng hai đến ba lần, đệ tam cảnh giới Oanh thiên, có khả năng gia tăng gấp bốn tới năm lần, đệ tứ cảnh giới Luyện ngục, có thể gia tăng gấp bốn đến năm lần. Đệ ngũ cảnh giới Diêm hoàng, có thể gia tăng năm đến sáu lần.

- Khủng bố... Như vậy?

Lời Mạt Lỵ nói, khiến Vân Triệt kinh hãi đến mở to mắt nhìn. Đệ nhất cảnh giới “Tà phách”, hắn đã tự mình cảm thụ, cảm giác Huyền lực bỗng nhiên bạo tăng này, khiến cho hắn hồi tưởng lại cũng có phần nhiệt huyết sôi trào. Nếu như không có Tà phách trong người, hắn không có khả năng đánh bại Thiết Hoành Quân và Lục Trảm Nam. Mà có năng lực có thể khiến Huyền lực cấp tốc gia tăng trên phạm vi lớn, Vân Triệt cũng không phải chưa từng nghe nói đến, nhưng đây cơ bản đều cần hao phí giá cao thật lớn, dưới trạng thái nguy cơ hoặc tuyệt vọng mới sử dụng Huyền công đặc thù, sau khi sử dụng, sẽ rơi vào Huyền lực giảm xuống trên phạm vi lớn, thậm chí có tác dụng phụ tàn khốc hao tổn số lượng lớn tuổi thọ, hơn nữa mức độ tăng phúc của Huyền lực, cũng xa xa không có khả năng so được với “Tà phách” trực tiếp một lần tăng phúc lên gấp hai.

Mà Tà phách, mới chỉ là cảnh giới đầu tiên!

Nếu đến cảnh giới thứ hai Phần tâm, như vậy cho dù hắn không dùng đến “Vẫn nguyệt trầm tinh”, cũng có thể thoải mái phế Tiêu Lạc Thành ngay lập tức.

Còn nếu như có thể mở ra cảnh giới thứ ba, thứ tư thậm chí thứ năm, kia quả thật không cách nào tưởng tượng. Có lẽ đến lúc đó, ngay cả đến Linh Huyền cảnh mỗi một cấp bậc đều đại biểu cho chênh lệch vĩ đại, cũng có khả năng đánh bại đối thủ vượt qua một đại cảnh giới!

- Ta đây đại khái khi nào mới có thể hoàn toàn khống chế Tà phách? Khi nào thì có thể mở ra Phần tâm?

Vân Triệt hơi vội vàng hỏi.

- Nhập Huyền cảnh ngoài cấp sáu, Tà phách có thể tùy thời mở ra. Về phần Phần tâm, ít nhất phải chờ ngươi bước vào Linh Huyền cảnh, mới có thể.

Mạt Lỵ nhàn nhạt đáp lại.

Mà đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một âm thanh chấn động “Rầm”, theo đó, một tiếng rít gào phẫn nộ rung trời từ xa truyền đến:

- Lập tức giao Vân Triệt ra đây, bằng không, tối nay ta liền san bằng Tân Nguyệt Huyền phủ này của ngươi!

 

 

 

Bình Luận (0)
Comment