Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 793 - Chương 794: Mạt Lỵ Tố Thể.

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_794" class="block_" lang="en">Trang 397# 2

 

 

 

Chương 794: Mạt Lỵ tố thể.



Băng Viêm đụng chạm lên kết giới, lại không có dừng lại chút nào, mà tiếp tục hướng về phía trước.

Đạo kết giới mạnh nhất Thiên Huyền đại lục này ở trước mặt Băng Viêm giống như một màng mỏng dễ dàng bị xông mở, như ngọn lửa cháy mạnh rơi xuống hàn băng, trong nháy mắt bị nung ra một cái động lớn, đồng thời theo Băng Viêm xâm nhập, khoảng trống không những không thể lập tức khép lại, ngược lại lực lượng hủy diệt còn sót lại khiến nó chậm chạp mở rộng.

Một đạo hào quang nhỏ yếu từ bên ngoài kết giới phóng tới, mặc dù ngoại giới đã là đêm tối, nhưng so với Thí Nguyệt Ma Quật, thì ban đêm ở Thiên Huyền đại lục đơn giản chói lọi đến gai mắt... ở giữa vô thanh vô tức, kết giới đã bị Băng Viêm hoàn toàn nung chảy.

Hơn nữa tạo ra lỗ trống rộng chừng hai thước!

Mặc dù Vân Triệt ôm lấy tự tin rất mạnh, nhưng không ngờ tới có thể thành công triệt để như vậy... Trước mắt là công nhận kết giới mạnh nhất Thiên Huyền! vậy mà ở trước mặt Băng Viêm không chịu nổi một kích, cánh tay đẩy ra tay còn chưa hoàn toàn thu hồi, kết giới đã bị xuyên thủng hoàn toàn.

- Đi mau!

Mạt Lỵ nghiêm nghị nói.

Mặc dù trong lòng Vân Triệt kinh ngạc, nhưng thân thể đã làm ra phản ứng, trước khi thanh âm khôi phục của kết giới vang lên, hắn cấp tốc phát động Tinh Thần Toái Ảnh, lách mình ra ngoài như lôi điện.

Xoẹt!!

Tốc độ khôi phục của kết giới cực nhanh, gần như là khi hắn xuyên qua lỗ hổng, phía sau của hắn vang lên tiếng sấm nổ điếc tai, lỗ hổng bị Băng Viêm tạo ra cấp tốc khép lại, thoáng cái đã biến mất, chỉ còn lại từng vòng từng vòng gợn sóng năng lượng ba động.

Thế giới trước mắt không còn là một màu đen kịt, khí tức cũng không ngột ngạt u ám nữa, gió biển lạnh như băng để ngũ giác Vân Triệt trở nên vô cùng thanh minh. Thân thể của hắn vừa mới dừng lại, đã bị một cái thân thể mềm mại như bông vải lao tới ôm lấy.

Phượng Tuyết Nhi ôm chặt lấy hắn, la lên một tiếng, sau đó khóc lớn.

Cả người Vân Triệt giật mình, tiếp theo kịp phản ứng... Nhất định những ngày này Phượng Tuyết Nhi vẫn luôn lưu lại nơi này, si ngốc trông đợi... Giống như trong mộng cảnh hắn nhìn thấy.

Hắn dùng cánh tay ôm lấy Phượng Tuyết Nhi, nhẹ nhàng nói:

- Tuyết Nhi, thật xin lỗi, những ngày này để cho ngươi lo lắng rồi.

Phượng Tuyết Nhi nằm ở trước ngực hắn, nghẹn ngào lắc đầu:

- Vân ca ca không có việc gì là tốt rồi... Ta biết... Ta biết Vân ca ca nhất định sẽ bình an đi ra...

- Tỷ phu... Quá tốt rồi.

Hạ Nguyên Bá xông lại, khuôn mặt kích động đỏ bừng, gần như nói không ra lời. Lúc này, thần sắc hắn chợt biến đổi, gấp giọng nói

- Tỷ phu, ngươi bị thương!

Khí tức Vân Triệt phù phiếm, sắc mặt trắng bệch, huyền khí yếu hơn phân nửa so với bình thường, hơn nữa huyết khí toàn thân còn rất nhộn nhạo! Hiển nhiên nội ngoại thương đều cực nặng!

- A

Phượng Tuyết Nhi kinh hô một tiếng, trán từ trước ngực Vân Triệt nâng lên, lúc này mới chú ý tới khí tức hư loạn của hắn, toàn thân đều bị tổn thương, ngay cả trên mặt, cũng có vài đạo vết thương chưa hoàn toàn khép lại.

- Vân ca ca, ngươi...

- Không cần lo lắng.

Vân Triệt cười khoát khoát tay, một mặt nhẹ nhõm nói:

- Ở trong Thí Nguyệt Ma Quật gặp chút chuyện ngoài ý muốn, cho nên chịu chút tổn thương, nhưng các ngươi phải biết, chút thương thế này đối với ta mà nói không đáng kể chút nào. Chỉ là huyền mạch thương tổn có chút lợi hại, muốn hoàn toàn khôi phục phải cần hơn nửa tháng.

- Vân ca ca, ta... Chúng ta về Chí Tôn Hải Điện trước, nhất định tổn thương của ngươi sẽ lập tức sẽ khá hơn.

Phượng Tuyết Nhi lệ quang yêu kiều, trong lòng đan xen vô hạn vui vẻ cùng đau lòng. Nàng mang theo Vân Triệt, dùng hết khả năng nhẹ nhàng hướng phương hướng Hải Điện bay đi. Hạ Nguyên Bá ở phía sau muốn nhắc nhở nàng, năng lực hành động của Vân Triệt hoàn toàn không có vấn đề, nhưng lời đến khóe miệng, lại nuốt xuống, nghĩ nghĩ một liền hô lên:

- Tuyết Nhi muội muội, hiện tại tỷ phu cần dưỡng thương, phải đi đến một cái địa phương yên tĩnh và an toàn. Hãy mang tỷ phu đi tới Vân Điện đi. Nơi đó là chỗ Thánh Vực chúng ta ở tạm, tỷ phu ở trong đó tuyệt đối an toàn.

- Thánh Vực?

Vân Triệt khẽ lắc đầu:

- Thôi được rồi, đoạn thời gian tới ta không muốn bị bất luận kẻ nào quấy rầy.

- Tỷ phu yên tâm.

Hạ Nguyên Bá vỗ ngực một cái, dùng lời thề son sắt mà nói:

- Ta sẽ nói rõ với đám người sư phụ, không cho bất luận kẻ nào quấy rầy tỷ phu... Bao gồm cả Thánh Đế đại nhân.

Vân Triệt có chút suy tư, rốt cục gật đầu:

- Vậy được rồi.

Hoàng Cực Thánh Vực, đứng đầu bốn đại thánh địa Thiên Huyền. Có Hoàng Cực Thánh Vực ở bên, vậy có thể xưng là chỗ an toàn nhất Thiên Huyền đại lục.

Khoảng cách giữa Thí Nguyệt Ma Quật cùng với Chí Tôn Hải Điện vốn không đến trăm dặm, rất nhanh, ba người đã trở lại Chí Tôn Hải Điện, sau đó dưới dẫn dắt của Hạ Nguyên Bá tiến nhập Vân Điện mà Hoàng Cực Thánh Vực đang ở, đi tới phòng Hạ Nguyên Bá.

- Tỷ phu, ta đã truyền âm cho sư phụ ta. Ngươi cứ an tâm ở trong này tĩnh dưỡng, nhất định không có bất luận kẻ nào tới quấy rầy.

Hạ Nguyên Bá bình tĩnh nói.

"..."

Vân Triệt nhìn thoáng qua các cửa bên ngoài, cau mày nói:

- Có chuyện gì xảy ra vậy? vì cái gì Chí Tôn Hải Điện lại an tĩnh như vậy, chúng ta từ Thí Nguyệt Ma Quật về tới đây, thế mà không thấy một bóng người. Ngay cả thủ vệ Hải Điện đều không thấy... Chẳng lẽ vì Ma Kiếm đại hội.

- Không sai.

Hạ Nguyên Bá vuốt cằm nói:

- Theo sư phụ nói, giờ tỵ ngày mai sẽ xuất hiện dị tượng, tam tinh liên châu vạn năm khó gặp, đến lúc đó thiên địa âm khí đều trở nên cực thịnh, cũng là thời điểm phong ấn Ma kiếm yếu ớt nhất. Đây cũng là lý do Ma Kiếm đại hội được tổ chức vào ngày mai.

- Ma Kiếm đại hội được xưng là thịnh sự lớn nhất Thiên Huyền đại lục trong mấy ngàn năm qua, nên không thể xảy ra bất kỳ chuyện gì. Vì thế trong mười hai canh giờ trước khi Ma Kiếm đại hội bắt đầu, bất kỳ người nào cũng không thể không sinh sự, trong vòng sáu canh giờ, tất cả đều phải ở trong phòng của mình, không được ra ngoài.

- Thì ra là thế.

Lông mày Vân Triệt giật giật, trầm ngâm.

- Cho nên tỷ phu yên tĩnh dưỡng thương ở trong này liền tốt, trước Ma Kiếm đại hội, chắc chắn không có người đến quấy rầy. Kỳ thật, coi như không có ta truyền âm, đám người sư phụ biết tỷ phu trở về, cũng sẽ không ở chỗ này... Đối bọn hắn mà nói ở thời khắc cực kỳ mấu chốt không rảnh sang đây xem tỷ phu.

- Vân ca ca, thứ ngươi muốn lấy được là cái gì...vì sao thụ thương nặng như vậy.

Phượng Tuyết Nhi đầy rẫy lo lắng hỏi. Nàng là một trong mấy người hiểu rõ Vân Triệt nhất, nên biết thân thể Vân Triệt khác hẳn với thường nhân, có thể làm cho hắn tổn thương tới loại trình độ này, khẳng định không phải nguy hiểm bình thường.

- Ta lưu lại Thí Nguyệt Ma Quật, là muốn đợi U Minh Bà La Hoa hoàn toàn nở ra sau đó hái nó, chỉ không nghĩ tới bên trong trừ U Minh Bà La Hoa ra, còn ẩn giấu một thứ cực kỳ đáng sợ...

Nói đến đây, bỗng nhiên ngực Vân Triệt buồn bực, mặt hơi đỏ, một búng máu tươi từ trong miệng hắn phun ra.

- Vân... Vân ca ca!

- Tỷ phu!!

Phượng Tuyết Nhi bị sợ đến mức hoa dung thất sắc, Hạ Nguyên Bá cũng cuống quít vọt tới, kinh hãi suýt nữa lảo đảo ngã nhào xuống đất. Vân Triệt vội vàng khoát tay, trấn an nói:

- Yên tâm, chỉ là nội thương tích tụ huyết, phun ra ngược lại thoải mái hơn... Hiện tại có chút chướng khí, nghỉ ngơi một đoạn thời gian là tốt.

Phượng Tuyết Nhi dùng tuyết y hoàn mỹ của nàng luống cuống tay chân lau vết máu ở khóe miệng Vân Triệt, sợ hãi nói:

- Vân ca ca, trước tiên nghỉ ngơi thật tốt, ta và to con ca ca sẽ một mực thủ hộ chỗ này... Nếu không, bây giờ chúng ta liền rời Hải Điện, hồi Băng Vân Tiên Cung đi.

Hạ Nguyên Bá vội vàng nói:

- Vậy ta và các ngươi cùng một chỗ trở về đi, bao giờ tỷ phu hoàn toàn tốt, ta lại về Thánh Vực.

- Không.

Vân Triệt lắc đầu:

- Bây giờ không phải là lúc trở về, nếu đã đến Chí Tôn Hải Điện, làm sao có thể bỏ lỡ Ma Kiếm đại hội.

- Tỷ phu, ngươi muốn tham gia Ma Kiếm đại hội, thế nhưng thương thế của ngươi...

- Yên tâm, chỉ là quan sát, cũng không có tham dự giải phong Ma kiếm. Tin tưởng trạng thái bây giờ của ta, cũng sẽ không có người nào đến ép buộc ta tham dự.

Vân Triệt mỉm cười nói.

Từ khi biết được lai lịch thực sự của Thiên Tội Thần Kiếm trong miệng Thí Nguyệt Ma Quân, hắn vốn có thể tham gia cũng không tham gia cũng không sao, nhưng bây giờ hắn không đi không được!

Bởi vì Thiên Tội Thần Kiếm là một cái Ma kiếm chân chính! Trong đó, phong ấn một cái ma hồn Chân Ma... mà còn là ma hồn của con trai Thí Nguyệt Ma Quân!

Dựa theo lời Thí Nguyệt Ma Quân nói, ma hồn trong đó hẳn là đã sớm tiêu tán. Nhưng dù sao đó cũng là viễn cổ Ma kiếm, coi như không có ma hồn, rất có thể trong đó cũng ẩn giấu cái huyền cơ khác... Hơn nữa Thiên Uy Kiếm Vực đại phí khổ tâm như thế, rất có thể là có phát hiện đặc biệt gì.

Mặt khác, hắn và Mạt Lỵ đều một mực nghi hoặc: Vì cái gì Thí Nguyệt Ma Quân nói năm đó chỉ có mang ma hồn con trai hắn nhốt vào thanh kiếm kia mới có thể cứu hắn.

Hạ Nguyên Bá suy nghĩ, gật đầu nói:

- Vậy được rồi, vậy ngày mai giải phong Ma kiếm, ta cũng không tham dự. Coi như ở trong đó thực sự ẩn tàng bí mật xé trời, ta cũng lười đi nhìn.

Vân Triệt cười nói:

- Nguyên Bá, ngươi không cần quá mức bận tâm đến ta, tâm tư tất cả mọi người trong Hải Điện đều ở trên Ma Kiếm đại hội, sẽ không có người biết rảnh rỗi tới tìm ta gây phiền phức.

Vân Triệt dừng lại một chút, dùng giọng áy náy nói:

- Nguyên Bá, Tuyết Nhi, ta có một chuyện trọng yếu nhất định phải lập tức đi làm, hơn nữa chỉ có thể một người, muốn phiền các ngươi giúp ta canh giữ ở bên ngoài, vô luận nghe được bất luận tiếng vang gì cũng đừng tiến đến... Cũng không để bất kỳ người nào vào.

Mặt Hạ Nguyên Bá cùng Phượng Tuyết Nhi lộ vẻ kinh ngạc, nhưng đều không có mở miệng hỏi thăm nguyên nhân.

- Vân ca ca, Tuyết Nhi ở ngay bên ngoài, một bước cũng sẽ không đi xa.

Phượng Tuyết Nhi nhu mì nói xong, cùng Hạ Nguyên Bá rời khỏi đại điện, canh giữ ở bên ngoài.

Hạ Nguyên Bá cùng Phượng Tuyết Nhi vừa rời đi, sắc mặt Vân Triệt liền xụ xuống, có chút bất đắc dĩ nói:

- Mạt Lỵ, ngươi khẳng định muốn hiện tại bắt đầu.

Phía trước Vân Triệt có một thân ảnh màu đỏ từ trong hư không đi ra, mái tóc dài màu đỏ diễm lệ khiến cho người ta hoa mắt. Nàng không để ý đến lời nói của Vân Triệt, ngắm nhìn bốn phía, sau đó phi thân lên, đi tới tận cùng điện các, nơi đây có một mặt bình phong cô lập, thản nhiên nói:

- Ngay ở chỗ này đi, lấy toàn bộ thứ mà ta cần tới.

"..."

Vân Triệt hoàn toàn không còn gì để nói, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới. Kỳ thật, trong lòng của hắn có thể lý giải vì sao Mạt Lỵ vội vàng như vậy. Bảy năm, ròng rã bảy năm, nàng chỉ có thể lấy trạng thái hồn thể mà tồn tại, nhất định là nằm mơ nàng cũng mong mỏi tái tạo thân thể, có được sinh mệnh hoàn chỉnh, lực lượng cùng tự do.

Bây giờ tất cả nhân tố đều đã đủ, nàng một hơi cũng không muốn chờ đợi.

- Mạt Lỵ, dù sao nơi này cũng là Chí Tôn Hải Điện...

- Ngươi không cần nói.

Mạt Lỵ khoát tay chặn lại, bướng bỉnh lấy khuôn mặt màu trắng sữa nói:

- Đối với ta mà nói, ở đâu cũng như nhau. Chốc lát nữa, ta ở chỗ này bố trí xuống một cái kết giới ngăn cách, cường độ so với kết giới bên trong Thí Nguyệt Ma Quật mạnh hơn gấp mấy chục lần! coi như Băng Viêm của ngươi cũng đừng nghĩ phá vỡ. Chỉ một cái Thiên Huyền đại lục, còn không có tư cách quấy nhiễu đến ta.

- Vậy là tốt rồi.

Vân Triệt chỉ có thể gật đầu, âm thầm hít sâu một hơi: kết giới so với Thí Nguyệt Ma Quật còn phải mạnh hơn gấp mấy chục lần...

Vân Triệt từ bên trong Thiên Độc Châu xuất ra hai khỏa thú huyền đan Quân Huyền, bảy mươi cân Tử Mạch Thần Tinh... Lo nghĩ không đủ, liền trực tiếp mang tất cả Tử Mạch Thần Tinh trong Thiên Độc Châu xuất ra. Cuối cùng, cẩn thận lấy ra bốn cánh U Minh hoa được bao khỏa trong lục sắc quang mang, nhẹ nhàng đặt lên Tử Mạch Thần Tinh.

Gần trăm cân Tử mạch Thần Tinh chồng chất một chỗ, phóng thích ra linh khí nồng đậm đến mức không có gì sánh kịp. Mạt Lỵ cấp tốc vẫy tay, một cỗ khí tức vô hình giam cầm toàn bộ linh khí của Tử Mạch Thần Tinh lại tránh để ngoại nhân phát giác, đương nhiên nàng không lo lắng bản thân sẽ bị phiền toái, mà là tránh cho Vân Triệt rước lấy phiền phức.

- Những cái này, thực sự là có thể sao.

Vân Triệt thuận miệng hỏi.

- Cuối cùng, còn cần ba giọt máu tươi của ngươi.

Mạt Lỵ nói xong, bỗng nhiên điểm ra một chỉ, điểm vào phía trên mi tâm Vân Triệt, không đợi Vân Triệt kịp phản ứng, ba giọt huyết châu màu đỏ sậm đã từ mi tâm của hắn tràn ra, bay lơ lửng ở phía trên đầu ngón tay Mạt Lỵ.

Đây không phải huyết dịch thông thường, mà là tinh huyết! Tinh huyết tổn thất một giọt sẽ có hại cho nguyên khí cùng thiên phú, huống chi ba giọt. Dưới trạng thái trọng thương đột nhiên mất đi ba giọt tinh huyết, khiến trước mắt Vân Triệt lập tức một trận đầu váng mắt hoa, thân thể hướng về sau loạng choạng một cái, suýt nữa ngã sấp xuống.

Nhưng hắn có Đại Đạo Phù Đồ Quyết trên người, tinh huyết tổn thất có thể trọng sinh, hậu quả không nghiêm trọng như huyền giả phổ thông.

- Yên tâm, sau khi ta đúc lại thân thể, sinh mệnh, lực lượng phục hồi, sẽ cho ngươi một giọt Tinh Thần huyết xem như đền bù tổn thất.

Mạt Lỵ bình tĩnh nói.

Vân Triệt lắc đầu, cười nói:

- Đền bù tổn thất gì chứ. Dù sao... ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, ngươi cũng uống của ta rất nhiều máu. Nếu như là ngươi, coi như muốn uống toàn bộ máu của ta, ta cũng cam tâm tình nguyện.

- Hừ!

Mạt Lỵ cười lạnh một tiếng:

- Lại bắt đầu hoa ngôn xảo ngữ. Ta nói lại lần nữa xem, những chiêu bài dụ nữ nhân của ngươi chỉ hữu dụng đối với những cô gái ngu si đó, đừng vọng tưởng ta sẽ sập bẫy của ngươi!

Mạt Lỵ đã nói rất nhiều lần như vậy. Mỗi một lần, đều mang theo vẻ miệt thị và khinh thường thật sâu. Mà lần này, mặc dù vẫn trào phúng giống như bình thường, nhưng ánh mắt của nàng hơi phiêu hốt...

- Ngươi lui ra đi, ta muốn bắt đầu. Nhớ kỹ, trong khoảng thời gian này ta không thể nhận bất kỳ quấy rầy nào. Kết giới lát nữa ta bày ra sẽ cách trở tất cả sự vật, bao gồm tia sáng cùng thanh âm, có thể quấy rầy đến ta, cũng chỉ có ngươi mà thôi. Trước khi ta chủ động ra ngoài, coi như phát sinh thiên đại sự tình, cũng không cần truyền âm cho ta.

- Ngoài ra, trước khi thân thể ta hoàn toàn tái tạo, ta nhất định phải bảo trì liên hệ sinh mệnh với ngươi. Cho nên trong khoảng thời gian này, ngươi không thể rời khỏi ta hai mươi dặm, không coi là không cao hơn khoảng cách này, coi như không thể ở trong khoang cách này thì cũng chỉ có thể duy trì trăm tức thời gian! Nếu không, ta sẽ có nguy hiểm hồn phi phách tán.

Vân Triệt nhớ kỹ lời nói của Mạt Lỵ vào trong lòng, dùng lời thề son sắt nói:

- Ngươi cứ việc yên tâm, cam đoan không có việc gì... Đúng rồi Mạt Lỵ, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề.

Mạt Lỵ:

""

Ánh mắt đánh giá Mạt Lỵ một chút, ánh mắt quái dị nói:

- Nếu tái tạo thân thể, có thể tùy tiện điều chỉnh thân thể một chút hay không... Ngạch, ta muốn nói, bộ dạng ngươi khi tân sinh có khác hiện tại hay không.

Mạt Lỵ có chút khinh thường:

- Thân hồn vốn là một thể, hồn làm chủ thể, thân là vật dẫn. Cho nên thân tồn hồn diệt, không thể tái sinh, mà hồn còn thân diệt, chỉ cần hồn lực đủ cường đại, liền có khả năng tái tạo thân mới. Mà thân mới tái tạo cũng không phải là mượn thể trọng sinh, mà là từ hồn mà sống, tự nhiên sẽ không khác chút nào với hồn thể!

- Bây giờ ngươi thấy ta như nào, thân thể ta sống lại liền là dạng đó! Coi như ta muốn thay đổi cũng không thể.

- Thì ra là thế!

Vân Triệt vội vàng gật đầu, một bộ như trút được gánh nặng, sau đó từ trong thâm tâm nói:

- Vậy là tốt rồi! Lúc trước ta vẫn còn đang lo lắng sau khi ngươi tái tạo thân thể sẽ phát sinh cải biến. Ta cũng không muốn Mạt Lỵ hoàn mỹ nhất trong nội tâm của ta thay đổi. Dù là biến hóa rất nhỏ, ta cũng sẽ cảm giác... Không tốt lắm.

"..."

Ánh mắt Mạt Lỵ động khởi gợn sóng khác thường, không biết vì cái gì xuất hiện sát na hoảng hốt. Nàng xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Vân Triệt, hừ lạnh một tiếng, tay nhỏ giương lên, một màn ánh sáng buông xuống trước mắt Vân Triệt, ngăn cách tầm mắt hắn nhìn về phía nàng.

Vân Triệt lui lại theo bản năng, lúc bước chân đứng vững, trước mắt đã xuất hiện một cái kết giới hình vuông dài rộng một trượng, kết giới hiện lên màu trắng nhạt, giản dị không ánh sáng, thậm chí không có chút khí tức nào, đơn giản giống như màn sân khấu dựng thẳng ở đó.

Vân Triệt không tiếp tục lên tiếng, thả nhẹ bước chân chậm rãi rời ra xa, ánh mắt trở nên có chút phức tạp, tâm thần cũng dâng lên trận trận bành trướng.

Những năm này, bên trong tính mạng của hắn mỗi thời mỗi khắc đều có Mạt Lỵ tồn tại. Có lẽ những năm gần đây hắn không có để cho mình dưỡng thành thói quen ỷ lại vào lực lượng của Mạt Lỵ, nhưng ở giữa vô tri vô giác, lại khiến hắn ỷ lại vào sự tồn tại của Mạt Lỵ.

Sau khi Mạt Lỵ tái tạo thân thể, liền không cần phụ thuộc tính mạng của hắn để tồn tại, cũng tự nhiên không cần tồn tại ở bên trong Thiên Độc Châu, không bao giờ còn có thể giống như kiểu trước đây, thời thời khắc khắc cảm thụ sự tồn tại của đối phương, cảm giác muốn chia cách cũng không thể.

Hắn liều mạng muốn giúp Mạt Lỵ giành lấy cuộc sống mới, vì nàng hái được U Minh Bà La Hoa, hắn mừng rỡ như điên. Nhưng giờ phút này ý nguyện sắp thành, hắn lại phát hiện trong lòng mình không phải là mừng rỡ, ngược lại là một loại cảm xúc phức tạp khó tả.

- Nghĩ gì thế...

Vân Triệt tự cười một tiếng, nói nhỏ:

- Có thể gặp được Mạt Lỵ, là tạo hóa cùng may mắn lớn nhất đời ta, không có Mạt Lỵ, cũng không có ta hôm nay... Tại sao có thể ích kỷ tưởng niệm như thế.

Lắc đầu, Vân Triệt nỗ lực dứt bỏ tạp niệm trong lòng, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu bình tĩnh khí tức bản thân, chuẩn bị tiến vào trạng thái chữa thương.

Lúc này, trên mu bàn tay phải của hắn, sáng lên một vòng hào quang màu xanh lam, sau đó chậm rãi chiếu ra hình dạng Băng Vân Tiên phách.

Vân Triệt khẽ giật mình... truyền âm đến từ Băng Vân Tiên Cung.

Hắn cấp tốc nhắm mắt ngưng thần, cảm ứng truyền âm đến từ Băng Vân Tiên phách, giây lát sau, sắc mặt hắn đột biến, lập tức mở to mắt, thân thể cũng mãnh liệt đứng lên:

- Cái... gì!!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment