.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_808" class="block_" lang="en">Trang 404# 2
Chương 808: Máu nhuộm Mạt Lỵ (bốn )
- Tiểu cô nương, ngươi là ai?
Hoàng Cực Vô Dục lên tiếng hỏi. Thần sắc của hắn vẫn như trước, thanh âm cũng có chút tùy ý, nhưng ở sâu trong nội tâm lại hiện lên vẻ kinh sợ cùng thận trọng... rõ ràng người này nhìn qua chỉ là một nữ hài mới mười hai mười ba tuổi, toàn thân cao thấp cũng không có chút khí tức huyền lực nào, nhưng hắn vẫn không khỏi cảm giác được một cỗ khí tức nguy hiểm vô cùng mãnh liệt.
Nhất là ánh mắt của nàng, không có ngạo mạn, không có lăng lệ, càng không có bất kỳ cái gì thuộc về một thiếu nữ non nớt, có chỉ là một loại lạnh lùng như băng.
Một loại lạnh lùng như đối mặt với cỏ rác.
Hoàng Cực Vô Dục chủ động tra hỏi, nhưng Mạt Lỵ căn bản không thêm để ý tới, đôi mắt đỏ của nàng nhìn chằm chằm Vân Triệt một chút, lông mày hơi động nói:
- Đã qua một đêm, vì cái gì tổn thương của ngươi lại khôi phục chậm như vậy?
-... Cái này cũng không trọng yếu, trước tiên cứu Tiêu Vân đã!
Hoàn toàn chính xác, đừng nói là thương thế khôi phục hơi chậm, coi như hiện tại trọng thương sắp chết, có Mạt Lỵ ở đây, cũng không quan trọng lắm. Mạt Lỵ ở trạng thái hồn thể, chỉ có thể phát huy ra một phần lực lượng rất nhỏ, nhưng có thể đảo loạn không gian Thái Cổ Huyền Chu, cải biến phương hướng Thái Cổ Huyền Chu xuyên toa.
Tuy bây giờ Mạt Lỵ mới trọng tổ thân thể, còn chưa có khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, nhưng ít ra cũng vượt xa trạng thái hồn thể. Có nàng ở đây, nguy cơ căn bản đã không còn tồn tại.
Mạt Lỵ không nói nữa, cất bước hướng về phía trước, từng bước từng bước hướng về phía Tiêu Vân bị Hiên Viên Cô Tinh nắm trong tay.
- Vân ca ca!
Thừa dịp Phượng Tổ Khuê run sợ, Phượng Tuyết Nhi vội vàng tránh thoát, đi tới bên người Vân Triệt, bắt lấy cánh tay của hắn. Ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Mạt Lỵ, như bị một cỗ hấp lực không thể kháng cự lôi kéo, nàng cũng không ngoại lệ:
- Nàng... tiểu muội muội này... Là ai...
Vân Triệt nhẹ nhàng mỉm cười:
- Nàng chính là sư phụ của ta.
- A.
Cánh môi Phượng Tuyết Nhi kinh ngạc mở ra.
Thanh âm của hai người rất thấp, người khác không nghe được, nhưng Phượng Tổ Khuê bên cạnh và bốn đại thánh chủ đều nghe nhất thanh nhị sở, ánh mắt cùng thần sắc của bọn hắn đồng thời khẽ biến.
Cái gì! Tiểu cô nương này... là sư phụ Vân Triệt!
Trong thời gian bảy năm, để Vân Triệt từ một tên phế nhân, thành tựu thực lực bây giờ, hơn nữa có thể lấy Vương Huyền chi lực chiến Đế Quân... Là do tiểu nữ hài hồng y tóc đỏ này làm sao!
Hiên Viên Cô Tinh trơ mắt nhìn thiếu nữ quỷ dị đang hướng về phía mình đi tới, trên người nàng không có khí trận, càng không có uy thế, nhưng hắn lại rõ ràng cảm giác được một cỗ hàn ý lạnh lẽo thấu xương, cỗ hàn ý này sinh ra không bao lâu, hắn bỗng nhiên tỉnh giấc... Ta thế nhưng là đại trưởng lão Kiếm Vực, tồn tại đỉnh cao của cả đại lục, trước mắt chỉ là một tiểu cô nương chưa dứt sữa, tại sao ta lại sinh ra cảnh giác đối với nàng mạnh như vậy!
Nói ra, chẳng phải là để người trong thiên hạ cười đến rụng răng sao!
Hiên Viên Cô Tinh hơi ngưng thần, cảm thấy sự cảnh giác của mình đơn giản là buồn cười vô cùng. Hắn liếc Tiêu Vân hai mắt vô thần ở bên cạnh thân, hai tay ôm ngực, cười híp mắt nhìn chằm chằm vào Mạt Lỵ đang chậm rãi đi tới nói:
- Tiểu cô nương, mặc dù ta không biết ngươi từ đâu nhô ra, nhưng nơi này nguy hiểm hơn rất nhiều so với ngươi tưởng tượng, không phải địa phương ngươi nên tới, ngươi nên lập tức rời đi. Tiểu cô nương xinh đẹp giống ngươi, nếu là...
Thanh âm hắn chưa dứt, đã nhìn thấy trong tay nữ hài váy đỏ bỗng nhiên nhiều thêm một người, thân thể người kia uốn lượn, hai mắt vô thần, nhẹ bỗng đính vào trên tay của cô gái áo đỏ...
Rõ ràng là Tiêu Vân!!
Mà Tiêu Vân ở bên phải Hiên Viên Cô Tinh, cách hắn chưa tới nửa bước đã... biến mất!
- Âh...
Con ngươi Hiên Viên Cô Tinh lập tức phóng đại mười mấy lần, trong cổ họng càng giống bị kẹt thứ gì, lời nói biến thành tiếng rên rỉ khàn khàn:
- Ngươi... Ngươi...
Mặc dù nữ hài áo đỏ đi về phía trước mấy bước, nhưng khoảng cách vẫn còn cách hắn trên mười trượng. Vậy mà Tiêu Vân chợt từ bên cạnh hắn, xuất hiện ở trong tay nữ hài váy đỏ... Hắn hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra!
Không chỉ là hắn, bất cứ người nào ở đây, bao gồm bốn đại thánh chủ, cũng không có ai biết Tiêu Vân từ bên người Hiên Viên Cô Tinh xuất hiện trong tay nữ hài váy đỏ như thế nào, thậm chí toàn bộ quá trình bọn hắn đều không thấy cô bé kia có bất kỳ động tác gì, cũng không phát giác được bất kỳ khí tức khác thường gì.
Giống như là không gian bỗng nhiên xảy ra di chuyển tức thời.
- Xảy... Xảy ra chuyện gì?
Mặt mũi tất cả mọi người Thiên Uy Kiếm Vực tràn đầy hoảng sợ, như gặp quỷ thần.
Tay nhỏ của Mạt Lỵ hướng về sau hất lên, tiện tay ném Tiêu Vân cho Vân Triệt.
Vân Triệt cấp tốc đưa tay lên, nhận lấy Tiêu Vân. Phía dưới cổ độc, từ đầu đến cuối Tiêu Vân đều bảo trì trạng thái ngốc trệ, thật thà. Loại cổ độc đáng sợ có thể ăn mòn linh hồn này, xem như một cái tuyệt đỉnh cao thủ cũng không biết giải đi như thế nào, coi như biết, cũng không dám làm, bởi vì một cái sơ sẩy, liền có khả năng khiến thần trí trọng thương, thậm chí tổn hại.
Nhưng đối với người am hiểu các loại cổ độc như Vân Triệt mà nói, muốn giải trừ tuyệt không phải việc khó. Nhất là hắn lại mang theo Phượng Hoàng Viêm có lực lượng tịnh hóa, nên càng dễ như trở bàn tay. Hắn cấp tốc đưa tay lên, lòng bàn tay đặt ở đỉnh đầu Tiêu Vân Thiên, Phượng Hoàng Viêm cẩn thận xâm nhập não bộ, đánh thẳng vào vị trí độc cổ, trong nháy mắt, liền phần diệt tất cả cổ độc, cũng tịnh hóa toàn bộ chúng.
Cổ độc bị giải trừ, rốt cục thần trí của Tiêu Vân cũng khôi phục lại, bên trong con ngươi bắt đầu có chút thần thái. Hắn nhìn thấy Vân Triệt, khóe mắt tràn nước mắt, phát ra thanh âm thống khổ suy yếu:
- Đại ca, thật xin lỗi...
- Không cần nói xin lỗi, ngươi không có làm sai bất cứ chuyện gì, tất cả đều là sơ sẩy của ta.
Vân Triệt nặng nề lắc đầu. Hắn biết rõ, ý chí Tiêu Vân chỉ là bị khống chế, mà không có đánh mất, cho nên tất cả mọi chuyện phát sinh, hắn đều nhất thanh sở nhị:
- Tiêu Vân, trước tiên ngươi nghỉ ngơi một chút, rất nhanh chúng tasẽ gặp được gia gia cùng thất muội.
- Đại... Ca...
Bờ môi Tiêu Vân giật giật, tự trách, áy náy, cảm kích khiến nước mắt rơi lã chã, rốt cục hai mắt nhắm lại, ngất đi.
- Ngươi... Ngươi dùng cái yêu pháp gì.
Hiên Viên Cô Tinh dùng ngón tay chỉ Mạt Lỵ, mặt mũi tràn đầy kinh nghi bất định.
- Không cần kinh hoảng.
Hiên Viên Cô Vân lại trấn định hơn rất nhiều, cười lạnh một tiếng nói:
- Đừng quên, tên Vân Triệt này vô cùng gian trá, mấy tháng trước lập ra một cái Đoạt Thiên lão nhân, chẳng những lừa gạt Nhật Nguyệt Thần Cung, còn lừa tất cả mọi người, nếu không phải kiếm chủ đại nhân anh minh, ngay cả chúng ta cũng bị lừa gạt ở trong đó. Khẳng định vừa rồi lại là trò xiếc gì đó hù dọa mọi người... kiếm chủ đại nhân đã nói qua, trên người Vân Triệt có một loại không gian huyền khí rất đặc thù, tiểu cô nương này xuất hiện từ trong hư vô, và vừa rồi Tiêu Vân bỗng nhiên bị đoạt đi, khẳng định chính là dùng cái không gian huyền khí kia! Thoạt nhìn, bọn hắn giống như muốn mượn lần này đến phô trương thanh thế, đơn giản là buồn cười.
- Thì ra là thế.
Hiên Viên Cô Tinh chậm rãi gật đầu, vẻ kinh nghi trên mặt lập tức hóa thành âm lệ:
- Hiên Viên Cô Tinh ta thế mà lại bị loại thủ đoạn gian trá này lừa gạt, lẽ nào lại như vậy!
Hiên Viên Cô Vân giải thích, khiến hắn vô cùng tin phục. Bởi vì trừ mượn nhờ một loại không gian huyền khí cường đại nào đó ra, không có bất kỳ cái lý do gì có thể giải thích sự tình vừa rồi!
- Còn nói lời vô dụng làm gì, bắt hết bọn hắn lại!
Hiên Viên Cô Tinh cùng Hiên Viên Cô Vân đồng thời phi thân lên, một người chụp vào Mạt Lỵ, một người bắt về phía Vân Triệt.
Hai vị Đế Quân cấp chín cường đại tuyệt luân đồng thời xuất thủ, khí tràng có biết bao khủng bố, trong nháy mắt Hải Thần đài có một cỗ phong bạo để cho người ta hít thở không thông.
- A... Cẩn thận!!
Phượng Tuyết Nhi chuẩn bị đứng dậy phản kích, lại nhìn thấy Hiên Viên Cô Vân chụp vào Mạt Lỵ, theo bản năng kinh hô một tiếng.
- Tuyết Nhi, nhanh chóng lui lại! thối lui!!
Mặt mũi Phượng Hoành Không tràn đầy hoảng sợ, không để ý Đế Vương uy nghi gào thét.
Hai vị Đế Quân cấp chín dưới cơn thịnh nộ đồng thời xuất thủ, khiến bầu không khí đột nhiên thay đổi. Nhưng thiếu nữ váy đỏ ở trung tâm vòng xoáy lại giống như không có cảm giác được nguy cơ tiến đến, trên khuôn mặt màu trắng sữa, non nớt kia vẫn là một mảnh lạnh lùng. Thời điểm Hiên Viên Cô Tinh cùng Hiên Viên Cô Tinh tới gần trong vòng mười bước, nàng khẽ nâng một ngón tay lên, hời hợt vạch hư không một cái.
Xoẹt!
Thanh âm phún huyết mãnh liệt đến mức gần như chói tai. Thân thể Hiên Viên Cô Tinh cùng Hiên Viên Cô Vân đứt gãy thành tứ đoạn bằng phẳng ở trong không trung, bọn hắn ở dưới huyền lực dũng động, khiến huyết dịch từ chỗ thân thể đứt lìa điên cuồng phun ra giống như suối chảy, ở trong không tung xuống một mảnh huyết vũ xúc mục kinh tâm.
Mạt Lỵ hơi ngước mắt, tay nhỏ vung lên, mang mấy đoạn thân thể đang rơi xuống quét về phía Thiên Uy Kiếm Vực, nàng không căm ghét máu tươi, chỉ là không muốn máu của mấy tên hèn mọn này làm ô uế cái váy hồng nàng thích nhất.
Ầm ầm...
Tiếng động rầm muộn vang lên, thân thể đứt gãy của Hiên Viên Cô Tinh cùng Hiên Viên Cô Vân rơi xuống trước mặt tất cả trưởng lão Thiên Uy Kiếm Vực, đồng thời lúc rơi, còn có mảng lớn bọt máu.
Trong nháy mắt Hải Thần đài, lâm vào tĩnh mịch kinh khủng.
Không cách nào nói rõ sự khiếp sợ và hoảng sợ hiện lên ở trên mặt mọi người. Con ngươi của mỗi một người đều trừng đến mức lớn nhất, sau đó lại co vào đến mức nhỏ nhất...
Hiên Viên Cô Tinh, Hiên Viên Cô Vân... đệ nhất cùng đệ nhị trưởng lão Thiên Uy Kiếm Vực, hai đại Đế Quân cấp chín có thể xưng là thần thoại trong Thiên Huyền Huyền Giới... vậy mà chết trong nháy mắt...!
Thân thể đứt gãy, huyết dịch đỏ tươi, bọn hắn thấy rất rõ ràng, nhưng làm thế nào cũng không thể tin được những gì con mắt nhìn thấy.
Hoàng Cực Vô Dục, Khúc Phong Ức, Dạ Mị Tà, Hiên Viên Vấn Thiên, lúc này trên mặt bốn vị thánh chủ có một không hai Thiên Huyền, cũng hiện lên vẻ khiếp sợ và khó có thể tin giống như những người khác. Bọn hắn không nhìn thấy hai người chết như thế nào, không có cảm giác được bất luận một chút huyền lực rung chuyển... Thấy, chỉ có nữ hài váy đỏ nhẹ nhàng nhúc nhích ngón tay.
- Ngươi...
Hiên Viên Vấn Thiên dùng ngón tay chỉ Mạt Lỵ, bất kỳ người nào cũng nhìn thấy, ngón tay hắn đưa ra vậy mà đang run rẩy nhè nhẹ. Không có người rõ ràng hực lực Hiên Viên Cô Tinh cùng Hiên Viên Cô Vân hơn so với hắn. Lấy thực lực Hiên Viên Vấn Thiên, muốn đánh bại hai người bọn họ dễ như trở bàn tay, nhưng cho dù là hắn, cũng không có cách nào lý giải, đến tột cùng là lực lượng gì có thể để hai cái Đế Quân cấp chín này đoạn thây chết ở trong nháy mắt.
- Cô... Cô... Cô Tinh trưởng lão...
- Cô Vân trưởng lão!!
Đám người Thiên Uy Kiếm Vực từ trong cực độ kinh hoàng tỉnh mộng. Bọn hắn nhìn thi thể đứt lìa ở dưới chân, vẫn không thể tin được cái này là hai đại trưởng lão có thực lực gần với kiếm chủ cùng ba vị kiếm thị của Kiếm Vực bọn hắn...
- Giết... Giết nàng! Lập tức giết nàng!!
Tay hắn chỉ không phải là Vân Triệt, không phải là Phượng Tuyết Nhi, mà là Mạt Lỵ!
Hiên Viên Vấn Thiên ý thức được, cảm giác nguy hiểm bản thân cảm nhận được từ trên người cô gái váy đỏ căn bản không phải là ảo giác! hình ảnh Hiên Viên Cô Tinh cùng Hiên Viên Cô Vân đột tử, để Hiên Viên kiếm chủ vô địch thiên hạ, cảm giác được nỗi sợ hãi lạnh như băng.
Tê lạp!!
Không gian bị xé rách, ba cái bóng đen tựa như ba tia chớp nổ bắn ra, bay thẳng đến chỗ Mạt Lỵ. Trên tay của bọn hắn, xuất hiện ba thanh hắc kiếm giống nhau như đúc, chớp động lên quang mang giống như u minh.
- Ba... Ba kiếm thị!
Hạ Nguyên Bá bật thốt lên.
Vô Tình kiếm thị, Tuyệt Tình kiếm thị, Đoạn Tình kiếm thị, ba tên kiếm đạo vô tình vô dục trong truyền thuyết Thiên Huyền đại lục, ba cái Đế Quân cấp mười đứng ở tầng cao nhất huyền giới. Đã có không biết bao nhiêu năm, bọn hắn không có cộng đồng xuất thủ, bởi vì thế gian này, trừ tứ đại thánh chủ, căn bản không thấy người xứng để bọn hắn cộng đồng xuất thủ.
Mọi người trong bốn đại thánh địa đều biết, nếu bọn hắn hợp lực, đủ để địch nổi bất kỳ một vị thánh chủ nào!
Bây giờ, ba người bọn hắn lại cùng xuất thủ một lúc, đi đánh giết một thiếu nữ!
Vì Hiên Viên Cô Tinh cùng Hiên Viên Cô Vân đột tử trong nháy mắt, càng vì tuyệt sát lệnh mà Hiên Viên Vấn Thiên chưa bao giờ dùng qua loại khẩu khí kia ban xuống.
Ba cái kiếm đạo quỷ thần đồng thời xuất kiếm, khiến mọi người ở bên ngoài trăm trượng đều cảm giác được thân thể như bị vô số kiếm khí bùng nổ cắt đứt thành mảnh vỡ, cái này khiến bọn hắn không có cách tưởng tượng được người bị ba kiếm thị trực tiếp công kích sẽ thừa nhận kiếm uy đáng sợ đến bực nào.
Mạt Lỵ không có ngẩng đầu, ngay cả khóe mắt cũng không có động, chỉ có bàn tay băng ngọc, nhỏ nhắn xinh xắn tùy ý trảo một cái.
Trong nháy mắt, kiếm ý cùng kiếm khí khuấy động bầu trời biến mất vô ảnh vô tung, cùng biến mất còn có ba thanh hắc kiếm trong tay kiếm thị, bọn chúng quỷ dị xuất hiện ở trong tay Mạt Lỵ, sau đó bị nàng lạnh lùng vung ra.
Xoẹt!
Xoẹt!
Xoẹt!
Sáu đạo huyết tiễn hoành không phun ra, Vô Tình kiếm thị, Tuyệt Tình kiếm thị, Đoạn Tình kiếm thị... Bị chính hắc kiếm của bọn hắn chặt đứt giữa trời, phân thành sáu đoạn, như sáu cái túi máu mang theo máu phun tung tóe giữa trời.