.
._404__1" class="block_" lang="en">Trang 404# 1
Chương 807: Máu nhuộm Mạt Lỵ (ba )
-... Không sai, Luân Hồi Kính hoàn toàn chính xác ở trên người hắn.
Việc đã đến nước này, Hiên Viên Vấn Thiên còn muốn giấu diếm cũng không làm nên chuyện gì. Hắn không nghĩ tới bản thân chú tâm mưu đồ lại ở thời khắc cuối cùng thất bại, càng không có nghĩ tới, nguyên nhân tan tác chính là do Vân Triệt chủ động nói ra!
Trong lòng của hắn hận cực... Nhưng không biết nên hận Vân Triệt ngu xuẩn, hay là hận bản thân đánh giá sai tính tình Vân Triệt.
- Hơn nữa hai mươi năm, nó thủy chung đều ở trên người hắn.
Hiên Viên Vấn Thiên nhíu nhíu lông mày, hận hận nói:
- Mặc cho ai cũng không nghĩ đến, hai mươi ba năm trước, vợ chồng Vân Khinh Hồng trốn về Huyễn Yêu Giới, đã lưu Luân Hồi Kính ở trên người đứa bé sơ sinh. thời điểm Vân Triệt trở lại Huyễn Yêu Giới, đại hôn cùng Tiểu Yêu Hậu, Tiểu Yêu Hậu chẳng những không thu hồi Luân Hồi Kính, ngược lại coi nó là làm đồ cưới đưa cho Vân Triệt... Hiện tại, liền ở trên người hắn.
Toàn bộ ánh mắt mọi người bên trong bốn đại thánh địa nhìn về phía Vân Triệt hoàn toàn thay đổi, ngay cả tầm mắt của Hoàng Cực Vô Dục cùng Khúc Phong Ức một mực bỏ qua một bên, lúc này cũng thay đổi, thậm chí khí tức đều vững vàng khóa chặt ở trên người Vân Triệt.
- Thì ra là thế, đúng là chuyện tốt.
Dạ Mị Tà nhàn nhạt cười một tiếng, sau đó bước chân nâng lên, chậm rãi hướng về phía Vân Triệt, động tác này của hắn khiến sắc mặt tam đại thánh địa khác đồng thời khẽ biến, nhưng cũng may, Dạ Mị Tà chỉ đi bốn bước liền ngừng lại, mặt hướng Hiên Viên Vấn Thiên, không chút thay đổi nói:
- Hiên Viên kiếm chủ, liên quan tới vấn đề xử trí Vân Triệt, ta đã thay đổi chủ ý. Vứt bỏ thân phận yêu nhân của Vân Triệt, Thiên Uy Kiếm Vực ngươi và hắn giống như cũng không có bao nhiêu ân oán, nhưng Nhật Nguyệt Thần Cung ta đã có mối thù không chết không thôi với hắn! Vẫn nên để ta mang hắn mang về Nhật Nguyệt Thần Cung xử trí đi.
- Sai!
Hải Hoàng Khúc Phong Ức một mực trầm mặc, cực ít lên tiếng nhưng lúc này cũng chậm rãi đi ra, sắc mặt băng hàn, đi thẳng đến chỗ Dạ Mị Tà cách Vân Triệt một khoảng mới khoan thai dừng lại:
- Dạ Mị Tà, chẳng lẽ ngươi đã quên nơi này là địa bàn của ai rồi sao, hắn đã bị bắt ở Hải Điện ta, liền do Hải Điện ta xử trí đi, làm sao cho phép lao sư động chúng trèo non lội suối đưa đến Kiếm Vực hoặc Thần Cung!
"..."
Hoàng Cực Vô Dục cười mà không nói, nhưng cước bộ của hắn, cũng đã vô thanh vô tức đi tới gần Vân Triệt, khí tức mờ ảo nhẹ như khói mây, lao lao khóa chặt ở trên người Vân Triệt.
Bốn vị thánh chủ có một không hai Thiên Huyền, vậy mà thình lình vây kín một hậu bối mới hai mươi tuổi vào giữa.
Hơn nữa, mặc dù phương vị bốn người khác biệt, nhưng khoảng cách với Vân Triệt hoàn toàn tương tự, như là đã đo đạc qua vậy... Chỉ cần bất kỳ một người nào trong đó xuất thủ, ba người khác cũng sẽ phản ứng trong nháy mắt.
- Ha ha ha ha!
Bị bốn đại thánh chủ vây kín, có lẽ trong lịch sử Thiên Huyền đại lục, trừ Dạ Mộc Phong ra Vân Triệt vẫn là người thứ nhất. Nhưng thần sắc của hắn lại không có chút sợ hãi nào, ngược lại tràn đầy vẻ châm chọc cười ha hả:
- Thật không hổ là bốn đại thánh địa a! Cũng bởi vì một cái Luân Hồi Kính, bộ mặt trang nghiêm của các ngươi, liền trở thành kinh tởm trong nháy mắt!
Bốn đại thánh chủ đều không đổi sắc, bọn họ là nhân vật một hai ngàn tuổi, còn không đến mức bởi vì mấy câu trào phúng của Vân Triệt mà mặt đỏ tới mang tai, tâm tư cũng hoàn toàn tập trung ở trên ba người khác.
Sắc mặt Hiên Viên Vấn Thiên liên tục biến đổi, cuối cùng thở ra một hơi, bỗng nhiên thần sắc trở nên nhẹ nhàng hơn:
- Các ngươi cũng không nên trách ta tàng tư, loại vật như Luân Hồi Kính, đương nhiên là thứ người người đều muốn lấy được, đổi lại là các ngươi, cũng tất nhiên giống như ta. Nhưng việc đã đến nước này, nếu chúng ta bởi vì một cái Luân Hồi Kính mà tổn thương hòa khí, chẳng phải là khiến khắp thiên hạ chế nhạo sao.
- Làm sao? chẳng lẽ Hiên Viên kiếm chủ có cao kiến.
Dạ Mị Tà dùng ngữ khí bất thiện nói.
Hiên Viên Vấn Thiên mặt không đổi sắc nói:
- Dù sao nơi này cũng là Chí Tôn Hải Điện, chúng ta để Vân Triệt ở chỗ này, về sau Luân Hồi Kính vào tay, lại cộng đồng lĩnh hội bí ẩn trong đó.
Hoàng Cực Vô Dục, Khúc Phong Ức, Dạ Mị Tà liếc mắt nhìn nhau, suy nghĩ ngắn ngủi, sau đó đồng thời gật đầu:
- Vậy tạm thời như thế, nhưng bất cứ ai mang dị tâm muốn độc chiếm Luân Hồi Kính, cũng đừng trách ta không để ý thể diện!
Thanh âm bốn người rất trầm thấp, người chung quanh khó mà nghe rõ, nhưng Vân Triệt đứng ở chính giữa lại nghe được rõ ràng, hắn nở nụ cười lạnh:
- Thực là ý đồ không tồi, rõ ràng là mưu đồ vật của ngươi khác, lại nói đường hoàng như thế, giống như nó vốn là thứ thuộc về các ngươi vậy. Hóa ra bốn vị thánh chủ đại danh đỉnh đỉnh, thậm chí ngay cả liêm sỉ cơ bản nhất đều không có.
- Ha ha ha ha.
Dạ Mị Tà cười lớn một tiếng:
- Ngươi cứ việc tranh đua miệng lưỡi đi, sau ngày hôm nay, ngươi có muốn nói chuyện cũng đều không có cơ hội!
Vân Triệt vừa muốn phản ứng, đột nhiên hắn cảm thấy một tia khí tức vô cùng quen thuộc, nhưng lại lộ ra một chút xa lạ. Luồng khí tức này để trong lòng hắn run lên, chỉ một thoáng sau, tất cả phẫn nộ, oán hận, lo lắng cùng tính toán trong lòng đều tiêu tán vô tung.
Toàn bộ thế giới đều hoàn toàn tan thành mây khói.
Hắn không tiếp tục để ý Dạ Mị Tà, xoay người lại, mặt hướng Hoàng Cực Vô Dục cùng Khúc Phong Ức, thanh âm trở nên phá lệ bình thản:
- Thiên Uy Kiếm Vực hại chết gia gia ta, để cho phụ mẫu ta cũng suýt nữa mất mạng, càng làm hại một nhà Tiêu Vân gần như tan cửa nát nhà! Nhật Nguyệt Thần Cung cũng có tham dự ở trong đó, Nhật Nguyệt Thần Cung Dạ Tinh Hàn mấy lần muốn hại gia gia ta, là người kiếp này ta tất phải giết người. Cho nên, ta cùng với Thiên Uy Kiếm Vực và Nhật Nguyệt Thần Cung, vốn có mối thù.
- Thánh đế Hoàng Cực Thánh Vực, ngươi đối với Nguyên Bá hết sức coi trọng, ngay cả Thánh Thần Châu cũng nguyện ý giao cho hắn, cho nên ta đối với ngươi, thủy chung có ba phần cảm kích cùng tôn trọng. Hải Hoàng Chí Tôn Hải Điện, Hải Điện các ngươi đời đời thủ hộ Thí Nguyệt Ma Quật, để cho người ta khâm phục, ngươi cho phép ta nhập Thí Nguyệt Ma Quật, cũng để ta đối với ngươi có một tia cảm kích...
Sắc mặt Khúc Phong Ức lạnh cứng, không có một tia tình cảm ba động:
- Vân Triệt, chẳng lẽ ngươi vọng tưởng bản hoàng tha thứ cho ngươi.
- Tha thứ …
Vân Triệt cười rất nhạt rất lạnh:
- Ta và Chí Tôn Hải Điện ngươi không cừu không oán, ngươi có gì có thể tha thứ cho ta, ngày đầu tiên ta mới vào Hải Điện, thấy Hải Hoàng vô cùng uy nghiêm, hôm nay nhìn lại, lại là một gương mặt vô tình nhưng bên trong lộ ra tham lam cùng kinh tởm, muốn nói tha thứ, cũng nên là ta tha thứ ngươi!
- Muốn chết!
Khúc Phong Ức tức giận, không gian trước người khuấy động một trận.
- Cần gì động khí.
Hoàng Cực Vô Dục khoát tay, cười nhạt một tiếng:
- Vân Triệt, nếu ngươi mang Luân Hồi Kính tới Thiên Huyền đại lục, vậy chúng ta nhất định phải đạt được. Nó ở trong tay yêu nhân các ngươi chỉ là phung phí của trời. Nhưng ngươi cũng không cần lo lắng quá mức, đợi ngươi giao ra Luân Hồi Kính, lại phế đi huyền lực của ngươi... Xem ở mặt mũi của Nguyên Bá, ta ngược lại có thể bảo đảm ngươi không chết.
- Thật sao, vậy thì thật phải cảm tạ đại ân của ngươi a!
Vân Triệt trầm thấp nói ra, tâm tình hoàn toàn nghiêm túc, không còn ôm chút huyễn tưởng nào đối với Hoàng Cực Vô Dục cùng Khúc Phong Ức, ánh mắt của hắn đảo qua khuôn mặt hai người, dùng thanh âm lạnh lùng gấp mấy lần so với trước đó thì thầm:
- Hoàng Cực Vô Dục, Khúc Phong Ức, các ngươi một mực nhớ kỹ mỗi một câu nói, mỗi một chữ hôm nay cho ta!
Lúc trước hắn còn xưng hô hai người là Thánh Đế, Hải Hoàng, giờ phút này lại gọi thẳng tên huý.
- Còn có Hiên Viên Vấn Thiên, Dạ Mị Tà! Vân Triệt ta là một người có ân tất trả, có thù tất báo! Hi vọng các ngươi vĩnh viễn không nên hối hận!
- Ha ha ha ha ha…
Dạ Mị Tà cuồng tiếu một tiếng:
- Thân là cá trong chậu, lại còn không ngừng đại phóng cuồng ngôn, Dạ Mị Tà ta sống gần hai ngàn năm, chưa bao giờ thấy qua người cuồng vọng tự đại đến trình độ như vậy. Vân Triệt, đời ta cho tới bây giờ không biết hai chữ hối hận viết như thế nào, ta ngược lại rất muốn biết, ngươi dựa vào cái gì để cho ta hối hận, dựa vào sư phụ Đoạt Thiên lão nhân của ngươi sao, ha ha ha ha!
Vân Triệt từ tốn nói:
- Đúng là sư phụ ta không phải Đoạt Thiên lão nhân, cho tới bây giờ các ngươi đều không tra ra sư phụ của ta là ai. Các ngươi sẽ không sợ... Sư phụ của ta so với Đoạt Thiên lão nhân còn muốn lợi hại hơn.
- Ha ha ha…
Hiên Viên Vấn Thiên cũng nở nụ cười:
- Vân Triệt, ta vốn một mực cho rằng ngươi xảo trá hơn người, hóa ra bản lãnh lớn nhất của ngươi lại là phô trương thanh thế. Mặc dù bây giờ ta còn không biết sư phụ của ngươi là ai, nhưng nếu có một ngày chạm mặt, xét thấy hắn dạy ra đệ tử mang Luân Hồi Kính trở về, ta ngược lại có thể cân nhắc ban thưởng hắn... Chết ở dưới kiếm bản kiếm chủ.
- Hừ, chỉ bằng ngươi!
Một tiếng cười lạnh vang lên, đây là giọng một cô gái, từng chữ băng lãnh khoan tim. Chỉ ba chữ ngắn ngủi, nhưng khi vang lên bên tai tứ đại thánh chủ lại như ba đạo kinh lôi.
Bởi cái thanh âm bất ngờ này vang lên bên tai của bọn hắn, trực thẩm thấu tâm hồn, nhưng bọn hắn lại không cảm giác thấy phương hướng phát ra thanh âm, càng không cảm thấy dù chỉ là một tia khí tức của chủ nhân thanh âm... giống như là quỷ mị đến từ trong vô hình, khiến phản ứng của tứ đại thánh chủ"Rùng mình" trong tích tắc!
- Ai? là ai!
- Là người nào đang nói chuyện!!
Tứ đại thánh chủ đồng thời quát lên, huyền khí trên người bành trướng, linh giác càng khuếch tán ra ngoài trong nháy mắt. Phản ứng vô cùng kịch liệt này của bọn hắn, khiến người chung quanh giật mình kêu lên.
- Ai đang giả thần giả quỷ!
Hiên Viên Vấn Thiên dùng linh giác quét ngang phạm vi vài dặm chung quanh, nhưng không tìm thấy một tia khí tức khác thường. Xem như nhân vật chí tôn kiếm đạo, chí cao vô thượng Thiên Huyền đại lục, vẫn chưa có người nào có thể trốn qua linh giác của hắn, càng không có người có năng lực"Giả thần giả quỷ" ở trước mặt hắn, nhưng vừa rồi, thanh âm bỗng nhiên vang lên ở bên tai, để hắn lần thứ nhất có một loại cảm giác toàn thân run rẩy.
- Cút ra đây!
Hiên Viên Vấn Thiên quát một tiếng chói tai, chung quanh lập tức có kiếm khí khuấy động, mang không gian đâm thủng trăm ngàn lỗ. Mà lúc này, bốn người đều có cảm giác, đồng thời nhìn về phía Vân Triệt, thần sắc, cũng lập tức dừng lại.
Trước người Vân Triệt, có một bóng người màu hồng xinh xắn lanh lợi chậm rãi xuất hiện... Không, bọn hắn nhìn rất rõ ràng, bóng người màu đỏ này, rõ ràng là từ trong hư không... Chậm rãi đi ra. Váy dài màu đỏ sậm nhẹ nhàng đong đưa, giống như cánh hoa chập chờn.
Theo sự xuất hiện của nàng, toàn bộ Hải Thần đài hoàn toàn trầm xuống, ngay cả hô hấp của mỗi người, cũng triệt để ngừng lại, giống như tất cả thế gian, ở một sát na nàng hiện thân bị phong tỏa hoàn toàn.
Nàng nhỏ nhắn xinh xắn mềm mại, nhìn qua chỉ mới mười hai mười ba tuổi, nhưng dung nhan của nàng, lại đẹp đến mức tận cùng... Băng cơ ngọc cốt, tinh xảo tuyệt luân, làm cho không người nào có thể dời ánh mắt, thậm chí không thể tin vào hai mắt của mình.
Vẻ đẹp của nàng không phải là thiên nhân làm cho người ta chấn kinh như Phượng Tuyết Nhi, mà là một loại yêu dị câu hồn đoạt phách. Một thân váy đỏ, ngay cả mái tóc dài rủ xuống bên hông cũng có màu đỏ chót, khiến cảm giác yêu dị tăng thêm mấy phần thần bí cùng mị hoặc.
Mọi người ở đây, đều là huyền giả đứng đầu Thiên Huyền đại lục, có tâm cảnh cứng cỏi mà thường nhân không cách nào sánh bằng, từ trước tới giờ bọn hắn càng không cho là mình có tình cảm. Nhưng ngơ ngác nhìn thiếu nữ váy đỏ từ trong hư không đi ra, một cỗ dục vọng mãnh liệt như hỏa diễm bốc lên ở trong lòng, ý chí vốn vô cùng mạnh mẽ nhưng ở phía dưới thú tính bạo động nó gần như sụp đổ... Một số người ý chí hơi yếu không tự chủ được hướng về phía trước, trong đồng tử phóng thích ra dâm tà không cách nào che đậy, bên trong tâm hồn của bọn hắn lúc này hiện lên ý nghĩ, nếu có thể xâm phạm nữ hài mỹ lệ, mị hoặc đến mức để cho người ta điên cuồng mất khống chế này thì thân bại danh liệt, chết bất đắc kỳ tử, phơi thây ngoài đồng họ cũng cam tâm tình nguyện.
Nhưng lúc ánh mắt của bọn hắn bị ánh mắt của nàng đụng chạm, tất cả dục vọng như bị hàn đàm chi thủy lạnh nhất trên đời nhất, dập tắt vô tung vô ảnh, trong nháy mắt chỉ còn lại sợ hãi thật sâu.
Đó là một đôi con ngươi màu đỏ... màu đỏ tươi như máu.
Trước khi gặp qua nàng, chắc chắn sẽ không ai tin tưởng cả, một thiếu nữ nhìn qua chỉ có mười hai mười ba tuổi, lại có mị hoặc cực hạn như thế.
Lại càng không có người tin tưởng, một thiếu nữ chỉ có mười hai mười ba tuổi, lại khiến người ta cảm thấy băng lãnh cùng nguy hiểm như thế.
- Mạt Lỵ, ngươi... thành công!
Vân Triệt có chút kích động khẽ hô.
Giống như Mạt Lỵ nói, thể sinh từ hồn, Mạt Lỵ trước mắt, cùng Mạt Lỵ hắn quen thuộc giống nhau như đúc, vẻ bề ngoài cùng hồn thể kéo dài bảy năm của nàng không có chút khác biệt nào.
Chỉ có khác biệt là liên hệ tinh thần, sinh mệnh của nàng và hắn đã hoàn toàn gãy mất, hắn không cách nào cảm nhận được sự tồn tại và cảm xúc của nàng.
Mặc dù hắn có chút thất lạc, không nỡ, nhưng Mạt Lỵ lần nữa lấy được tự do cùng tân sinh, hắn cảm thấy mừng rỡ nhiều hơn.
Chẳng những thành công, hơn nữa thời gian so với dự đoán còn ngắn hơn rất nhiều.
- Lúc Ma Kiếm đại hội mới bắt đầu, ta đã đến.
Mạt Lỵ nhẹ nhàng mở miệng:
- Bởi vì Long Thần thân thể cùng Hoang Thần Chi Lực cùng tồn tại, nên sinh mệnh lực của ngươi đã viễn siêu lĩnh vực phàm nhân, từ đó để cho tốc độ tái tạo thân thể của ta so với ta dự đoán rút ngắn gần một nửa... Nếu không, ta đã bỏ lỡ màn kịch đặc biệt này!
Câu nói sau cùng vang lên, Mạt Lỵ cũng híp mắt lại, phóng xạ ra sát cơ khủng bố giống như đến từ Cửu U Luyện Ngục, nàng tay giơ lên, nhìn cánh tay mịn màng trắng như tuyết của mình, nhẹ giọng than thở:
- Bảy năm qua... nó không có nhuộm qua máu.