Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 809 - Chương 810: Máu Nhuộm Mạt Lỵ (Sáu )

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_810" class="block_" lang="en">Trang 405# 2

 

 

 

Chương 810: Máu nhuộm Mạt Lỵ (sáu )



Lấy uy danh của bốn đại thánh địa tại Thiên Huyền đại lục, cho dù là tông chủ của một thế lực cường đại trong thất quốc, có can đảm giết đế quân một nước, nhưng tuyệt không có đảm lượng giết một đệ tử của bốn đại thánh địa, cho dù đó là đệ tử tầng thấp nhất.

Xem như bốn đại thánh địa muốn giết một cái đệ tử bình thường của thánh địa khác, cũng đều phải cẩn thận ước lượng cùng cân nhắc, chớ đừng nói chi là nhân vật cấp trưởng lão... Huống chi trưởng lão thánh địa, làm sao dễ giết như vậy. Coi như thật sự phát sinh thì chuyện đó cũng khiến toàn bộ thánh địa nổi giận.

Nhưng, chuyện này lại xảy ra trong nháy mắt, Thiên Uy Kiếm Vực đại biểu cho kiếm đạo đỉnh phong, ba vị kiếm thị chống đỡ uy danh Kiếm Vực, và gần hai mươi lăm trưởng lão đột tử tại chỗ, máu tươi nhiễm đỏ mặt đất dưới chân đám người Kiếm Vực, ngay cả kiếm chủ đều ngã ở trên mặt đất, nhưng bọn hắn không có nổi giận, không ai dám xông lên, chỉ có vô tận hoảng sợ cùng thân thể không bị khống chế run lẩy bẩy.

Bởi vì thiếu nữ váy đỏ trong mắt bọn hắn giết trưởng lão và ba vị kiếm thị quá mức đơn giản cùng tùy ý. Những trưởng lão ngạo nghễ không ai bì nổi trong ngày bình thường ở trước mặt nàng, đơn giản giống như cỏ rác vô dụng. Bọn hắn xông lên, căn bản chính là mang tính mệnh đưa cho nàng tiện tay cắt gọt.

- Ngươi đến cùng... là người... hay là quỷ...

Hiên Viên Vấn Thiên dùng tay trái chống đất, cánh tay phải máu thịt be bét đã không cách nào nâng lên.

Vì Thiên Tội Thần Kiếm, hắn thiết hạ âm mưu thâm độc, hủy diệt Vĩnh Dạ vương tộc. Vì giải khai phong ấn Thiên Tội Thần Kiếm, hắn tìm cách ngàn năm, nhẫn nại ngàn năm, rốt cục chờ đến hôm nay, kết quả sau cùng cũng hoàn toàn như ước nguyện của hắn... phong ấn Thiên Tội Thần Kiếm, triệt triệt để để giải khai.

Nếu lại từ trên người Vân Triệt đạt được"Huyền Thiên chí bảo" Luân Hồi Kính như lời ma hồn trong kiếm nói, tất cả sẽ viên mãn.

Nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra, công việc ở giai đoạn kết thúc, thế mà xuất hiện một cái nữ hài kinh khủng như vậy, để tất cả mưu đồ của hắn đều thất bại trong gang tấc... Trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, lấy thực lực như Ma Thần của thiếu nữ váy đỏ này, coi như hắn chiếm được toàn bộ lực lượng của Thiên Tội Thần Kiếm, cũng tuyệt không có khả năng là đối thủ của nàng... ngay cả xách giày cho nàng cũng không xứng.

Tất cả Ma Kiếm đại hội đều theo ý nguyện cùng mưu đồ của hắn tiến hành, mặc dù kết quả sau cùng vẫn như ước nguyện của hắn... Nhưng chưa đạt được lực lượng Ma kiếm, đã đắc tội với so Ma Thần còn cường đại hơn ngàn vạn lần lực lượng Ma kiếm.

Mà hắn bây giờ, giống như một đầu tiểu trùng hèn mọn, co quắp ở dưới chân của thiếu nữ.

Mạt Lỵ đứng chắp tay, trên khuôn mặt non nớt hiện lên vẻ băng lãnh chế giễu hoàn toàn không hợp với tuổi tác :

- Hiên Viên Vấn Thiên, vừa rồi ngươi thật là uy phong hung ác a, trước muốn bắt Vân Triệt lại, sau muốn giết bản công chúa, hiện tại bản công chúa ở ngay trước mặt của ngươi, uy phong của ngươi đâu!

"..."

Khóe miệng Hiên Viên Vấn Thiên co quắp, con ngươi một mực ở trạng thái phóng đại. Trên người Mạt Lỵ vẫn không có chút khí tức huyền lực nào, càng không có áp chế, phong tỏa huyền lực Hiên Viên Vấn Thiên. Nhưng ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của nàng, toàn thân Hiên Viên Vấn Thiên đã mềm như bún, linh hồn run rẩy, gần như không có khí lực đứng lên.

Mạt Lỵ liếc mắt, nhìn về phía Thiên Uy Kiếm Vực, ở dưới ánh mắt của nàng, chúng trưởng lão Kiếm Vực đã trải qua nỗi sợ gần như bể mật đều toàn thân biến lạnh, như là bỗng nhiên rơi vào trong hầm băng băng hàn nhất thế gian, ngay cả huyết dịch cũng gần như bị hoàn toàn đông cứng. Hiên Viên Vấn Đạo đứng ở phía trước nhất càng hú lên quái dị, hốt hoảng lùi lại, sau đó đặt mông ngồi ngay đó.

Ánh mắt Mạt Lỵ lại xuyên qua bọn hắn, rơi vào Thiên Tội Thần Kiếm cắm ở hậu phương, tay nhỏ tùy ý duỗi ra.

Sưu!

Một tiếng vang nhỏ, Thiên Tội Thần Kiếm đã như thuấn di xuất hiện ở trên tay Mạt Lỵ. Nhìn thấy Thiên Tội Thần Kiếm rơi vào trong tay Mạt Lỵ, thần kinh Hiên Viên Vấn Thiên cứng ngắc, nhưng căn bản không dám phát ra thanh âm.

- A, tốt cho một thanh ma kiếm.

Ánh mắt Mạt Lỵ nhìn chăm chú vào Thiên Tội Thần Kiếm... khiến thân kiếm run rẩy nhè nhẹ.

- Đường đường thượng cổ Ma kiếm, vậy mà lực lượng lại suy yếu đến cấp độ hèn mọn như thế, xem ra phong ấn trăm vạn năm của Tà Thần đã phá hủy khế ước của ma khí với Ma, trở thành tồn tại độc lập thoát ly Ma thể, sau đó bị lực lượng phong ấn tàn phệ cho tới cấp độ bây giờ.

Lời Mạt Lỵ nói chỉ có Vân Triệt mới có thể nghe hiểu, lông mày nàng khẽ nhúc nhích, thấp giọng nói:

- Ngược lại là không nghĩ tới, ma hồn bị ném đến Thiên Huyền đại lục ròng rã vạn năm, tàn phá không chịu nổi lại không có tan hết, hiện tại lại sống như một loài bò sát hèn mọn vẫy đuôi mừng chủ... Thật đúng là đáng buồn, đáng thương a.

- Đáng thương đến mức bản công chúa chẳng muốn xóa bỏ ngươi!

Mạt Lỵ cười khinh thường một tiếng, sau đó cánh tay hất lên, mang Thiên Tội Thần Kiếm ném ra ngoài... Một sát na Thiên Tội Thần Kiếm vào tay nàng, nàng liền phát giác trong đó còn sót lại một cái ma hồn vô cùng yếu. Nàng và Vân Triệt đều biết, ma hồn trong kiếm, chính là linh hồn con trai Thí Nguyệt Ma Quân. Nó có thể tồn tại đến nay còn chưa hoàn toàn tiêu tán, ngược lại cũng coi là kỳ tích. Mặc dù vẫn tồn tại như cũ, nhưng đã suy yếu tới cực điểm, dù đưa nó ném vào loại hoàn cảnh hắc ám như Thí Nguyệt Ma Quật, cũng không bao lâu nữa sẽ tan thành mây khói.

Để cho nàng có chút khinh thường chính là, thân là tàn hồn thượng cổ Ma Thần, nó lại không có nửa điểm tôn nghiêm của Ma, khi bị Mạt Lỵ nắm trong, nó sợ hãi đến mức run rẩy, liều mạng cầu xin, ngay cả một cái cốt khí của nhân loại hèn mọn nhất cũng không bằng, khiến Mạt Lỵ khinh thường, đến mức chẳng muốn xóa nó đi.

Thiên Tội Thần Kiếm một đường bay đến biên giới Hải Thần đài, nửa đường xuyên qua bên cạnh rất nhiều người, nhưng không ai dám đụng vào. Cuối cùng, nó bay xuống trước mặt một người, bị hắn theo bản năng đưa tay bắt lấy.

Phần Tuyệt Trần nắm lấy Thiên Tội Thần Kiếm bỗng nhiên bay tới, vẫn có chút choáng váng.

- Phần Tuyệt Trần.

Mạt Lỵ lạnh lùng nói:

- Vân Triệt đối với ngươi một mực có chút xấu hổ, coi như đây là đền bù cho ngươi đi, mà căn bản thứ này cũng là thứ thuộc về ngươi. Nó có thể để cho ngươi có năng lực giết Hiên Viên Vấn Thiên, cũng có thể giảm bớt thống khổ ngày đêm ngươi thừa nhận, cầm nó có thể đi bao xa thì đi bấy xa! Từ đó ân oán thanh toán xong. Sau này, nếu như ngươi vẫn không biết điều, chắc chắn bản công chúa sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!

Phần Tuyệt Trần nắm lấy Thiên Tội Thần Kiếm, nhìn ngược lại Hiên Viên Vấn Thiên một chút, sau đó xoay người sang chỗ khác, không nói một lời rời đi, đảo mắt liền biến mất ở bên trong tầm mắt của mọi người.

Mấy tháng trước đó Phần Tuyệt Trần đã lĩnh giáo qua sự khủng bố của Mạt Lỵ, từ khi đó hắn đã biết có nàng ở bên, bản thân tuyệt đối không thể giết Vân Triệt.

Ở bên trong mưu đồ của Hiên Viên Vấn Thiên, sau khi giải khai phong ấn của Thiên Tội Thần Kiếm, hắn sẽ dùng một cái phương pháp cố ý để Phần Tuyệt Trần"Thuận lý thành chương" mang Thiên Tội Thần Kiếm ở trong bóng tối cướp đi. Giờ phút này, hắn trơ mắt nhìn Thiên Tội Thần Kiếm cứ như vậy bị Phần Tuyệt Trần lấy đi, nhưng hắn nửa điểm đều không cười nổi.

- Hiên Viên Vấn Thiên, bản công chúa hỏi ngươi một vấn đề, ngươi phải thành thành thật thật trả lời.

Khóe miệng Mạt Lỵ hơi vểnh:

- Đương nhiên, ngươi cũng có thể không trả lời hoặc là đáp sai, chỉ là hậu quả, sợ ngươi đảm đương không nổi!

- Ngươi... Ngươi muốn hỏi điều gì?

Hiên Viên Vấn Thiên thở hắt ra, nói.

- Bản công chúa hỏi ngươi.

Thanh âm Mạt Lỵ lạnh xuống:

- Hai mươi ba năm trước, người giết chết Tiêu Ưng ở Lưu Vân thành là ai!

Mạt Lỵ hỏi ra vấn đề này để Vân Triệt đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt gắt gao tập trung vào Hiên Viên Vấn Thiên. Hắn biết, Mạt Lỵ hỏi vấn đề này là vì hắn.

Hắn cũng biết, Mạt Lỵ nhất định sẽ không giết Hiên Viên Vấn Thiên, cho dù hỏi ra đáp án, cũng sẽ không ra tay giết người kia... Bởi vì nàng không chỉ một lần nói qua, mối thù của mình, nhất định phải tự mình tới báo!

Đồng tử Hiên Viên Vấn Thiên run run một hồi, phía sau, Hiên Viên Vấn Đạo vừa mới được tất cả trưởng lão Kiếm Vực cẩn thận đỡ lên, toàn thân lại lắc một cái, hai chân mềm nhũn, nếu không phải cánh tay được hai vị trưởng lão đỡ lấy, chắc chắn hắn lại co quắp ngã xuống... Chỉ có điều hai chân run rẩy trở nên vô cùng kịch liệt, làm sao cũng không thể đình chỉ.

Phản ứng của Hiên Viên Vấn Đạo đều bị Vân Triệt nhìn ở trong mắt... Tự nhiên, càng chạy không khỏi linh giác Mạt Lỵ.

Là hắn... Là con trai của Hiên Viên Vấn Thiên, Hiên Viên Vấn Đạo!!

Vân Triệt nắm chặt song quyền, trên mu bàn tay, trên trán, nhiều sợi gân xanh bạo khởi, toàn thân càng chứa đầy sát khí băng lãnh thấu xương... Nhưng, hắn không có lên tiếng, càng không có hướng Hiên Viên Vấn Đạo động thủ, thậm chí gắt gao kiềm chế sát khí cùng tức giận của mình.

Bởi vì hắn đã hứa hẹn với Tiêu Liệt, một ngày kia, hắn sẽ đích thân mang kẻ giết chết Tiêu Ưng, làm hại bọn hắn tan cửa nát nhà đến trước mặt Tiêu Liệt, để hắn xử trí, phát tiết cùng kết thúc!

Hắn muốn tự tay, mà không phải mượn nhờ Mạt Lỵ!!

Đây là hứa hẹn, cũng là tôn nghiêm!

- Là... là... Cô Tinh, là đại trưởng lão Hiên Viên Cô Tinh của Kiếm Vực ta!

Ngón tay Hiên Viên Vấn Thiên chỉ thi thể đứt đoạn của Hiên Viên Cô Tinh, run rẩy nói.

Năm đó giết chết Tiêu Ưng hoàn toàn chính xác là Hiên Viên Vấn Đạo. Nhưng đó là con trai của hắn, làm sao hắn có thể nói ra... Giá họa cho một người đã chết, lại là người có địa vị cực cao, không thể nghi ngờ là lựa chọn tối ưu.

- A... Phải không.

Mạt Lỵ mỉm cười, nụ cười của nàng không có chút non nớt nào, mà sáng rực rỡ đủ để tất cả ánh sáng trong thế gian đều ảm đạm phai mờ, nhưng Hiên Viên Vấn Thiên cách nàng gần nhất, lại thấy nó như là tử thần chế giễu.

- Vừa rồi bản công chúa đã nhắc nhở ngươi, nếu ngươi đáp sai, sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng... Xem ra, ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!!

Thanh âm Mạt Lỵ rơi xuống, tay nhỏ nâng lên, oanh thẳng lên trời.

Oanh.

Thương khung phá nứt, cửu châu chấn động, mấy ngàn dặm hải vực chung quanh đồng thời lật lên thao thiên cự lãng. Bầu trời vạn dặm không mây ở phía trên, có một đạo vết rách không gian thật lớn ầm ầm nổ tung, bỗng nhiên khuếch tán, trong nháy mắt tăng vọt đến hơn mười dặm, tại chỗ có người hoảng sợ đến mức đồng tử bạo liệt!!

Dưới ánh sáng chiếu rọi, phía trên không Chí Tôn Hải Điện xuất hiện một cái lỗ đen rộng mấy chục dặm!!

Hoảng sợ, tiếng kêu to tràn ngập chân trời, xé rách màng nhĩ. Vết nứt không gian hơn mười dặm... Bọn hắn không dám tin vào hai mắt của mình, không thể tin được đây là lực lượng con người có khả năng có... Không, xem như Thần trong truyền thuyết, cũng không có khả năng có được thiên uy kinh khủng như vậy!!

Vết nứt không gian dài sáu bảy mươi dặm, lại không có chút vặn vẹo hoặc là co vào nào, giống như một đạo hắc vân đen nhánh đồng dạng vắt ngang ở bên trên bầu trời.

Không cần nói những người khác, coi như Vân Triệt tương đối rõ ràng thực lực Mạt Lỵ nhất, ở dưới vết nứt không gian hơn mười dặm này cũng kinh hãi đến mức tròng mắt kém chút rơi xuống.

Hắn biết thực lực Mạt Lỵ vô cùng khủng bố, nhưng xưa nay hắn không biết nàng cường đại tới trình độ nào... Bởi vì, đó là một cái phương diện hoàn toàn siêu việt nhận biết hai đời của hắn.

Từ bên trong vết nứt không gian, một mảng lớn thổ địa xuất hiện. Lấy thị lực mọi người ở đây, có thể thấy rõ phía trên thổ địa trải rộng các loại kỳ hoa dị thảo đầy đủ màu sắc, có các kiểu phòng ốc, đại điện, thậm chí, còn có từng nhóm Huyền thú cùng nhân loại...

Những Huyền thú cùng nhân loại này, đều đang phát ra tiếng gào thét hoảng sợ tới cực điểm.

Ngắn ngủi mấy hơi thở thời gian, một mảnh đất đai mênh mông dài rộng hơn sáu mươi dặm đã treo ở trên bầu trời cao mười dặm, vết nứt không gian hơn mười dặm kia cũng biến mất theo. Mà vô luận là thổ địa, hay là tử vật cùng vật sống trên đất, đều không có rớt xuống, mà cứ như vậy lơ lửng giữa không trung, ngay cả một hạt cát bụi đều không có thất lạc. Chỉ có một mảng lớn tiếng kêu gào thê thảm giống như đến từ Luyện Ngục truyền đến... Mặc dù cách xa mười dặm, nhưng vẫn tê tâm liệt phế.

Rất nhanh, người bốn đại thánh địa... Nhất là Thiên Uy Kiếm Vực đều hoảng sợ, chợt phát hiện mảnh đất này vô cùng quen thuộc.

- Cái kia... Cái kia... Đó là... Cái kia là... là... Bắc Vực... Là Bắc Vực a!!

Cửu trưởng lão Hiên Viên Tuyệt của Thiên Uy Kiếm Vực phát ra tiếng gào thét sợ hãi nhất kiếp này, ngắn ngủi mười cái hơi thở, lại làm cho cổ họng hắn chảy máu.

Tiếng gào thét này cũng nhắc nhở tất cả mọi người... Nhất là người Thiên Uy Kiếm Vực, nó hung hăng chứng minh sự thực so ác mộng còn đáng sợ.

- Bắc... Bắc Vực! A

- Không... Không có khả năng... Cái này nhất định là nằm mơ... Không có khả năng!!

- Tại sao có thể có loại sự tình này... Làm sao lại có loại sự tình này...

- Vậy đích xác... là Bắc Vực Thiên Uy Kiếm Vực.

Cửu Thán chân nhân Hoàng Cực Thánh Vực lẩm bẩm nói:

- Ta từng đi qua nhiều lần... Sẽ không sai đâu...

Thiên Uy Kiếm Vực chia ra làm sáu vực, phân biệt là Đông Vực, Tây Vực, Nam Vực, Bắc Vực, Trung Vực, Kiếm Vực. Trong đó, Trung Vực ở trung tâm, là hạch tâm chi địa của cả Thiên Uy Kiếm Vực, Kiếm Vực là khu vực tu luyện, tỷ thí, khảo nghiệm.

Nhưng bên trong Thiên Uy Kiếm Vực, lực lượng thủ vệ mạnh nhất, đồng thời cũng là trọng yếu nhất, lại ở Bắc Vực có diện tích nhỏ nhất.

Bởi vì Bắc Vực, là dược viên của Thiên Uy Kiếm Vực!!

Nơi đó, gieo trồng cùng chứa đựng lượng lớn linh đan diệu dược, mỗi một gốc, đều có giá trị liên thành, thiên hạ khó tìm. Đồng thời, cũng chăn nuôi đại lượng Huyền thú quý hiếm có thể dùng để chế thuốc. Những cái này, đều là tích lũy vạn năm ròng rã của Thiên Uy Kiếm Vực! Là tài nguyên trọng yếu nhất chèo chống Thiên Uy Kiếm Vực!

Nói không khoa trương chút nào, nếu Bắc Vực bị hủy, chẳng khác nào mang nội tình vạn năm của Thiên Uy Kiếm Vực hủy đi gần một nửa.

Đối với bất kỳ một cái thánh địa nào, đều là như thế!

- A... Ngươi... Ngươi... Ngươi...

Hiên Viên Vấn Thiên đã khiếp sợ hồn phi phách tán.

Nếu nói về khoảng cách, bên trong bốn đại thánh địa, khoảng cách giữa Thiên Uy Kiếm Vực và Chí Tôn Hải Điện là gần nhất, nhưng cũng ròng rã bảy vạn dặm!!

Tiện tay oanh mở một đạo vết nứt không gian hơn mười dặm, lại ở trong nháy mắt, cách khoảng cách bảy vạn dặm, mang một mảnh thổ địa rộng sáu mươi dặm cách xa bảy vạn dặm rút lên, đi ngang qua không gian bảy vạn dặm na di đến nơi này...

Cuối cùng là thiên uy như thế nào!!

Chấn kinh, sợ hãi một đời cộng lại của Hiên Viên Vấn Thiên và tất cả mọi người ở chỗ này... cũng không bì kịp giờ phút này.

- Hiên Viên Vấn Thiên, nhìn cho kỹ vào, đây chính là kết quả ngươi không nghe lời bổn công chúa!

Bên trong thanh âm bình thản của Mạt Lỵ mang theo tàn khốc, cánh tay trắng nõn chỉ lên thiên không chậm rãi mở ra.

Oanh

Một tiếng vang thật lớn, lần nữa hù dọa ngàn dặm sóng cả.

Bắc Vực Thiên Uy Kiếm Vực lơ lửng giữa không trung, ở trong tiếng oanh minh nổ tung giữa trời, vô luận là thổ địa, linh dược, Huyền thú, cùng đệ tử thủ vệ và tất cả dược sư Thiên Uy Kiếm Vực, hóa thành tro bụi trong nháy mắt, chôn vùi ở trong không trung.

Hồi lâu, không trung ngay cả một đám bụi trần đều không có bay xuống.

Hết thảy đã hóa thành hư vô, đừng nói là hài cốt, ngay cả một tia dấu vết tồn tại đều không có để lại.

Thời gian, ở trong tĩnh lặng đáng sợ chảy xuôi, hồi lâu cũng không có một tia thanh âm nào.

Vô tận sợ hãi làm cho tất cả mọi người run lẩy bẩy, sắp nứt cả tim gan.

Sắc mặt Hiên Viên Vấn Thiên như tro tàn, sắc mặt Hoàng Cực Vô Dục, Khúc Phong Ức, Dạ Mị Tà đều trắng bệch như tờ giấy, giống như vừa mới mắc một trận bệnh nặng.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment