.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_811" class="block_" lang="en">Trang 406# 1
Chương 811: Máu nhuộm Mạt Lỵ (bảy )
Truyền âm ngọc của Hiên Viên Vấn Thiên và rất nhiều trưởng lão Kiếm Vực khác đều truyền đến huyền lực ba động hỗn loạn, một số trưởng lão Kiếm Vực dùng bàn tay run rẩy cầm lấy truyền âm ngọc, trong đó truyền tới thanh âm, một cái so một cái hoảng sợ...
- Bắc Vực... Bắc Vực biến mất!
- Thập Tam trưởng lão, vừa rồi... Vừa rồi trên không xuất hiện một vết nứt không gian lớn mấy chục dặm, Bắc Vực... Toàn bộ Bắc Vực bỗng nhiên rút lên, hút vào bên trong vết nứt không gian...
-... Tất cả dược liệu, Huyền thú, người bên trong Bắc Vực đều biến mất... Đây là sự thực! Là thật a... Tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy!
- Các chủ, phát sinh đại sự đáng sợ, Bắc Vực biến mất... Nhanh bẩm báo Kiếm Chủ đại nhân!
...
Từng đạo từng đạo thanh âm truyền lại từ đệ tử Kiếm Vực nói cho tất cả mọi người biết, tất cả những điều mới vừa rồi không phải là huyễn tượng, không phải ác mộng, mà là hiện thực so với ác mộng càng đáng sợ hơn ngàn vạn lần!
"..."
Thân thể Khúc Phong Ức lay động, nàng có huyền lực Đế Quân đỉnh phong, nhưng toàn thân lúc này lại bủn rủn bất lực, mấy lần lay động suýt nữa ngã xuống đất.
Trong lúc phất tay hủy diệt Thiên Uy Kiếm Vực Bắc Vực cách bảy vạn dặm... Vậy thiếu nữ váy đỏ muốn toàn bộ Chí Tôn Hải Điện ở dưới chân biến mất, cũng chỉ là trong nháy mắt!
Trước đó bọn hắn vì Luân Hồi Kính, muốn xuống tay với Vân Triệt, bây giờ thảm trạng Thiên Uy Kiếm Vực đã ở trước mắt, sau Thiên Uy Kiếm Vực tự nhiên là đến phiên tam đại thánh địa khác... Hoàng Cực Thánh Vực có Hạ Nguyên Bá, có lẽ có thể bảo toàn, nhưng Chí Tôn Hải Điện hắn không có!
- Tỷ phu, nàng... nàng... nàng thật là... sư phụ ngươi sao?
Hạ Nguyên Bá được giải khai phong tỏa huyền lực lảo đảo đi tới bên cạnh Vân Triệt, trợn to tròng mắt nói. Một câu vô cùng đơn giản, nhưng lại nói vấp mấy lần.
- Ừm.
Vân Triệt gật đầu, nói:
- Bảy năm trước, chữa trị huyền mạch cho ta, dạy ta tu luyện, chỉ dẫn ta lịch luyện, vẫn luôn là nàng.
- Nàng kia... A không, vị tiền bối này, đến tột cùng... Đến tột cùng là ai?
Hạ Nguyên Bá nhẹ nhàng hít một hơi:
- Trách không được tỷ phu chỉ trong mấy năm ngắn ngủi trở nên lợi hại như vậy, vậy mà trên cái thế giới này tồn tại người lợi hại như thế... Đơn giản giống như nằm mơ.
- Tiền bối.
Vân Triệt cười hắc hắc:
- Tuổi của nàng, thế nhưng còn nhỏ hơn so với ngươi, nàng cùng Tuyết Nhi không sai biệt lắm.
"..."
Khóe miệng Hạ Nguyên Bá giật một cái, sau khi sững sờ một lát, mới đột nhiên phát ra một tiếng quái khiếu:
- Cáp!
Chỉ có Phượng Tuyết Nhi cùng Phượng Tổ Khuê ở bên cạnh mới nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, hai người cũng lập tức nghẹn họng nhìn trân trối.
- Mạt Lỵ, mới hai mươi tuổi...
Nhìn thiếu nữ đứng ở giữa sân, khiến bốn đại thánh địa đều sợ hãi run rẩy, Vân Triệt nói một mình, im lặng thất thần.
Lần đầu gặp Mạt Lỵ, nàng mới mười ba tuổi. Mặc dù khi đó nàng đang cố gắng biểu hiện lãnh khốc, ngạo mạn cùng thành thục, nhưng sự non nớt thuộc về thiếu nữ, vẫn thường xuyên ở trong lúc nàng lơ đãng triển lộ ra. Biết hờn dỗi, biết tức hổn hển, biết xúc động, ưa thích đáng yêu, nhất là đồ vật màu đỏ, thường xuyên thất thần mờ mịt, lại bởi vì một chút việc nhỏ nàng không quen mắng cho hắn máu chó văng đầy đầu, thậm chí còn từng quật cường chống đỡ không để rơi nước mắt...
Những năm này, hắn đang trưởng thành, Mạt Lỵ cũng đồng dạng trưởng thành. Bề ngoài của nàng cùng lần đầu tiên gặp nhau không thay đổi chút nào, nhưng tâm tính của nàng, đã sớm không còn là thiếu nữ mười ba tuổi năm đó nữa, mà trở nên càng thêm tỉnh táo cùng thành thục.
Bây giờ ngẫu nhiên dũng động sát khí, so với năm đó càng thêm ngưng thực.
Cánh tay Mạt Lỵ chỉ hướng bầu trời chậm rãi buông xuống, nhàn nhạt hừ lạnh một tiếng, sau đó không tiếp tục hướng Hiên Viên Vấn Thiên truy hỏi vấn đề trước đó nữa, thậm chí không có nhìn hắn một cái, đột nhiên đôi mắt lộ ra hồng mang yêu dị hơi nghiêng, nhìn về phía Nhật Nguyệt Thần Cung, ánh mắt ổn định ở trên người Dạ Mị Tà.
Bỗng nhiên bị ánh mắt Mạt Lỵ nhìn chăm chú, Dạ Mị Tà như bị điện giật, hoảng hốt lui lại một bước, gương mặt giống như bị người hung hăng đánh cho một quyền, tất cả cơ bắp đều ở phía dưới cực độ sợ hãi mà co rút lại.
- Dạ Mị Tà.
Mạt Lỵ nhàn nhạt lên tiếng, Dạ Mị Tà bị gọi tên toàn thân phát lạnh, suýt nữa ngã oặt:
- Vừa rồi bản công chúa nghe ngươi nói, đời này của ngươi không thấy hai chữ hối hận viết như thế nào, phải không.
- Thiên... Thiên Quân.
Năm vị thần sứ Nhật Nguyệt Thần Cung ở ngay sau lưng Dạ Mị Tà mười bước, mỗi một người đều lộ vẻ sợ hãi, không một người nào dám hướng về phía trước. Hai mươi ba cái đầu trưởng lão Thiên Uy Kiếm Vực bị cắt xuống lúc trước vẫn còn trải ở trên mặt đất, thỉnh thoảng lăn công cốc.
Dạ Mị Tà run rẩy ngẩng đầu, hướng Mạt Lỵ cung kính hành lễ:
- Vãn bối... Vãn bối vô tri, nói bừa còn xin... Còn xin tiền bối tha tội.
Đánh chết hắn cũng không thể tin được, tuổi tác nữ hài khủng bố trước mắt chỉ bằng một phần trăm tuổi của hắn.
- Tiền bối.
Chân mày Mạt Lỵ hơi nghiêng, hiển nhiên chán ghét đối với cách xưng hô này, nàng lạnh lùng nói:
- Làm sao? bỗng nhiên lại biết hai chữ hối hận viết như thế nào sao?
- Vâng... biết, biết.
Dạ Mị Tà cúi đầu xuống, không dám nhìn vào con mắt của Mạt Lỵ. Hắn là Thiên Quân Thần Cung ngàn năm, nhưng bây giờ bá giả vô thượng ngàn năm trước, trở nên nơm nớp lo sợ, khúm núm.
Hắn có thể kiên cường, có thể ngạo nghễ cười to, nhưng phải xem đó là ở trước mặt người nào... Lấy thực lực kinh thiên động địa Mạt Lỵ lộ ra, thực lực vốn gần như vô địch thiên hạ của hắn, so sánh cùng nàng đơn giản là cát bụi nhỏ bé trước mặt Thương Hải. Ở trước mặt nàng bày ra tư thái Thiên Quân, căn bản chính là chuyện cười lớn.
- Thật không?
Mạt Lỵ lạnh như băng chế giễu:
- Nếu biết, vậy liền viết ra cho bản công chúa nhìn xem, để bản công chúa biết ngươi có phải biết viết thật hay không. Phải viết thật tốt, nếu viết không tốt, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!
Dạ Mị Tà sững sờ, toàn bộ trên dưới Nhật Nguyệt Thần Cung giật mình, mặt không còn chút máu... Hậu quả nghiêm trọng là cái gì, bị hóa thành tro tan như Bắc Vực sao!
- Vâng... Ta viết, hiện tại ta liền viết.
Mặc dù nhận mọi loại khuất nhục, nhưng Dạ Mị Tà nào dám có nửa điểm ý kiến cùng làm trái, ngay cả lời nói cùng động tác thừa thãi cũng không dám có. Hắn run rẩy gập thân xuống, duỗi ngón tay ra... Hắn vốn muốn lấy huyền lực khắc vẽ ở trên huyền thạch, nhưng sau khi lo nghĩ, lại vội vàng đổi thành ngón tay huy sái huyết châu, nhất bút nhất hoạ ở phía trên huyền thạch màu xanh biếc, thận trọng viết xuống hai chữ"Hối hận".
Mỗi một bút, mỗi một vẽ, đều ngưng tụ sợ hãi, xấu hổ lớn nhất đời hắn... Còn có nỗi hận vì trêu chọc nhầm một cái Ma thần khủng bố. Cũng là lần thứ nhất trong đời, hắn viết hai chữ tinh tế như thế, e sợ chỗ bút họa xuất hiện một chút sai lầm.
Viết xong hai chữ đơn giản này, không ngờ đầu Dạ Mị Tà đã đầy mồ hôi. Hắn thu ngón tay lại, đứng dậy, toàn thân mỗi một cọng lông tóc, đều đang kịch liệt co ro.
- Hừ, viết coi như không tệ nha.
Mạt Lỵ nheo mắt lại:
- Thoạt nhìn, hai chữ này viết như thế nào, đời này của ngươi sẽ không quên đi. Rất tốt, ngươi so với Hiên Viên Vấn Thiên nghe lời hơn nhiều, đã như vậy, vậy bản công chúa liền tạm thời tha cho ngươi một mạng.
Thanh âm vừa dứt, bên trong đồng mâu của Mạt Lỵ hiện lên tia hồng quang hơi yếu.
Xoẹt!
Dạ Mị Tà thu lại, trên hai chân có bốn đạo huyết tiễn phun ra, hắn hét thảm một tiếng, lập tức ngã xuống đất, toàn thân thống khổ co quắp, nhưng không dám dùng huyền lực đi áp chế thương thế.
- Thiên... Thiên Quân!!
Chúng thần sứ, trưởng lão Nhật Nguyệt Thần Cung vừa lo vừa sợ. Dạ Tinh Hàn núp ở phía sau càng run lẩy bẩy.
- Không được qua đây!
Dạ Mị Tà rống to một tiếng, lại giãy dụa cơ thể hướng về phía Mạt Lỵ nói:
- Tạ tiền bối... ân không giết...
Lấy thân thể cùng huyền lực của hắn, coi như trên người bị kiếm đâm ra một trăm đạo vết thương, cũng sẽ không có nửa điểm nhăn lông mày. Nhưng bốn đạo vết thương Mạt Lỵ khắc ở trên người hắn chẳng những nhỏ bé, hơn nữa còn rất nhạt, nhưng lại khiến hắn đau thấu tim gan.
- Xác thực ngươi không chết được, nhưng bốn đạo vết thương kia sẽ lưu lại ở trên thân thể ngươi bảy mươi hai canh giờ!
Mạt Lỵ quay lưng đi, thanh âm băng lãnh vô tình truyền tới bên tai Dạ Mị Tà:
- Mỗi khi trôi qua một canh giờ, thống khổ sẽ tăng lên một điểm, sẽ khiến cho ngươi có cảm giác như bị vạn đao phân thây, đau đến sống không bằng chết. Hơn nữa toàn bộ quá trình, ngươi muốn ngất đi cũng không thể. Nếu ngươi vọng tưởng lấy huyền lực chống cự, sẽ chỉ càng thêm đau khổ!
- Ngô...
Dạ Mị Tà như nghe được trớ chú đến từ địa ngục, hai mắt từ trong hốc mắt lồi ra, tơ máu dày đặc gần như phủ đầy ánh mắt. Đau nhức kịch liệt trên người có bao nhiêu đáng sợ, chỉ có mình hắn cảm thụ được. Lúc này hắn đã đau đớn như vạn kiếm xuyên tim, mà mỗi canh giờ đều tăng lên một lần, tiếp tục ròng rã bảy mười hai canh giờ, sẽ tăng lên bảy mươi mốt lần... đây là thống khổ hạng gì, căn bản là không có cách tưởng tượng, không dám tưởng tượng.
- Đây chính là kết quả ngươi tự gây nghiệt. Bản công chúa đang trợ giúp ngươi ghi nhớ hai chữ hối hận viết như thế nào, tuyệt đối không nên quên.
"..."
Dạ Mị Tà như một đầu lão cẩu sắp chết, toàn thân co quắp, trong con mắt trợn to, rõ ràng là một loại tuyệt vọng.
Thống khổ hắn thừa nhận có bao nhiêu đáng sợ, người khác không cách nào cảm nhận được, nhưng thân là thánh địa chi chủ có huyền lực cái thế, lại đau đớn đến không cách nào đứng thẳng, mỗi một khối cơ bắp đều đang kịch liệt co rút... Hắn đang chịu đựng tra tấn như thế nào, cũng có thể nghĩ.
Mà cái này mới chỉ là bắt đầu!!
Bầu không khí sâm nhiên ở trên Hải Thần đài càng thêm nồng đậm, toàn thân mỗi người đều cứng ngắc, chẳng những không dám nhấc lên nửa điểm huyền khí, mà còn không dám phát ra chút thanh âm nào, ngay cả hô hấp cũng cẩn thận từng li từng tí. Mặc dù Mạt Lỵ non nớt, nhưng dung nhan tinh xảo như thiên nhân, cùng mị hoặc yêu dị thần bí của nàng khiến cho người ta sợ hãi.
Sự cường đại của nàng giống như Ma Thần.
Nhưng ngoài cường đại ra nàng còn lãnh khốc vô tình, ra tay cực kỳ tàn nhẫn, thậm chí là ác độc.
Đến giờ phút này, những người bị ánh mắt nàng thoáng quét qua, huyết dịch toàn thân sẽ ngưng kết, đột nhiên nhịp tim ngừng lại, như đối mặt với Cửu U Địa Ngục.
Ánh mắt Mạt Lỵ từ Nhật Nguyệt Thần Cung rời đi, mặt ngó Chí Tôn Hải Điện, đôi mắt nhìn chăm chú vào Khúc Phong Ức.
- Khúc Phong Ức, Hải Hoàng Chí Tôn Hải Điện, danh hào uy phong lầm lẫm cỡ nào, đáng tiếc lại là một cái nữ nhân ngu xuẩn.
Mạt Lỵ lạnh lùng giễu cợt.
Ở dưới ánh mắt của Mạt Lỵ, Hiên Viên Vấn Thiên cùng Dạ Mị Tà đều không dám nhấc lên khí tràng, hiển thị rõ sự hèn mọn. Hải Hoàng Khúc Phong Ức cũng không ngoại lệ. Bị Mạt Lỵ nhìn chăm chú khiến thân thể Khúc Phong Ức nhoáng một cái, sắc mặt trở nên trắng bệch như tờ giấy trong nháy mắt... Lúc nàng đối mặt với Vân Triệt, nàng là Hải Điện chi hoàng cao quý uy nghiêm, khí thế lăng nhân, mà ở trước mặt Mạt Lỵ, nàng là một nữ nhân sợ mất mật.
- Vân Triệt cùng Thiên Uy Kiếm Vực, Nhật Nguyệt Thần Cung vốn có thù cũ, nhưng cùng Hải Điện ngươi không những không có oán, còn tính là có chỗ giao tình, vậy mà ngươi lại bỏ đá xuống giếng trước, sau đó thèm muốn Luân Hồi Kính... A, ngươi tuyệt đối không nên nói cho bản công chúa, ngươi hãm hại Vân Triệt là vì Thiên Huyền đại lục. Rốt cục cái mà các ngươi gọi là Huyễn Yêu Giới, cái nào mới là yêu ma chi địa tham lam hèn hạ, họa loạn đối phương, bản công chúa đều biết nhất thanh sở nhị, chính các ngươi càng rõ ràng so với bất luận kẻ nào!
Mỗi một chữ Mạt Lỵ nói ra đều khiến con ngươi Khúc Phong Ức co rúm lại một điểm, tuy nàng có huyền lực Đế Quân đỉnh phong chống đỡ nhưng giờ phút này lại lung lay sắp đổ, gần như không có năng lực đứng thẳng.
- Vân Triệt là đệ tử của bản công chúa, tư chất, phẩm hạnh, tâm tính đều được, nhưng duy chỉ phương diện nữ nhân là ngu xuẩn không thể thành, lạm tình háo sắc, sắc dục huân tâm, vô sỉ bỉ ổi, vô số lần vì nữ nhân mà mất đi lý trí, mạng của mình đều không để ý, đơn giản là ngớ ngẩn cũng không bằng...
Vân Triệt:
-! #&...
Hắn bị Mạt Lỵ mắng nhiều nhất, chính là liên quan đến chuyện của nữ nhân, bao gồm hắn hôm qua ở Thí Nguyệt Ma Quật liều mạng vì nàng mạnh mẽ bắt lấy U Minh Bà La Hoa, nên vừa rồi bị nàng hung hăng mắng to một trận. Nhưng những cái này hắn sớm quen thuộc, thậm chí vui vẻ tiếp nhận chuyện nàng mắng hắn là"Sắc ma".
Nhưng bây giờ là ở Hải Thần đài, thế mà Mạt Lỵ ở trước mặt nhiều người như vậy lại mắng to hắn một trận... Hắn còn có thể nghe thấy thanh âm cắn răng nghiến lợi của nàng.
Rất hiển nhiên, Mạt Lỵ có thành kiến với hắn khi đối đãi nữ nhân... mà đó không phải thành kiến bình thường, vừa nhắc tới là không hãm được lửa giận.
- Cho nên hắn không đánh nữ nhân, cũng rất ít giết nữ nhân.
Bước chân Mạt Lỵ chậm rãi hướng về phía trước, tới gần Khúc Phong Ức:
- Nhưng bản công chúa... Giết nữ nhân so với nam nhân còn nhiều hơn!