.
._406__2" class="block_" lang="en">Trang 406# 2
Chương 812: Đá mài đao
Trên dưới Chí Tôn Hải Điện một mảnh sợ hãi... Nàng không có giết Hiên Viên Vấn Thiên, không có giết Dạ Mị Tà, nhưng nghe nàng nói, rõ ràng là muốn giết Khúc Phong Ức!
Khúc Phong Ức càng là sợ hãi đan xen, không thể nói ra nửa chữ. Bất luận kẻ nào trên Thiên Huyền đại lục muốn giết nàng, so với lên trời còn khó hơn, nhưng Mạt Lỵ muốn giết nàng, coi như tập hợp lực lượng bốn đại thánh địa, cũng đừng nghĩ ngăn cản dù chỉ là trong nháy mắt.
Lúc này, Tử Cực vội vàng xông ra, cầu khẩn nói:
- Tiền... Tiền bối, đúng là trong lòng Hải Hoàng có tâm tư, mắc sai lầm lớn, nhưng... nhưng tội không đáng chết, nếu tiền bối muốn giết nàng, có thể nghe vãn bối nói vài câu trước hay không.
- Tội không đáng chết.
Mạt Lỵ đột nhiên ghé mắt, dưới ánh mắt của nàng, hai chân Tử Cực mềm nhũn, trực tiếp quỳ một chân trên đất, trong lòng càng là kinh hãi đến cực hạn:
- Khúc Phong Ức muốn hại tính mạng Vân Triệt, đoạt Luân Hồi Kính của hắn, tâm tính độc ác tham lam, ngươi nói tội nàng không đáng chết. Vậy lúc Vân Triệt bị đẩy vào tử địa, sao ngươi ngay cả một cái rắm cũng không thả. Chẳng lẽ, mệnh của đệ tử bản công chúa ti tiện hơn so với nữ nhân này hay sao!
- Không không không.
Tử Cực kinh hoảng lắc đầu:
- Vãn bối không dám... ngay cả vãn bối có ngàn vạn cái lá gan, cũng tuyệt không dám có ý đó...
Phía dưới uy lăng khiến Tử Cực gần như hỏng mất, hắn căn bản không dám ngẩng đầu nhìn Mạt Lỵ, sau khi hạ quyết định, liền lăn một vòng tới bên cạnh Vân Triệt, mang một miếng Huyền Ngọc màu xanh nhạt đẩy vào trong tay hắn:
- Vân... Vân cung chủ, ngươi xem cái này...
Đây là một cái huyền ảnh thạch rất trân quý, theo hình ảnh trong đó phóng thích, Vân Triệt liếc mắt liền nhìn ra, địa phương trong hình ảnh là phía đông Thương Phong Hoàng thành, đại quân Thần Hoàng trải dài từ tây sang đông, trùng trùng điệp điệp tấn công về phía Thương Phong Hoàng thành. Mà người ngăn phía trước Thần Hoàng quân... chính là Thiên Hạ Đệ Nhất.
Trong hình ảnh, Thiên Hạ Đệ Nhất ứng đối trưởng lão Phượng Hoàng quân đang toàn lực đánh ra Phượng Hoàng Viêm, hắn thả ra một cơn gió lốc huyền lực cường đại, mang hỏa diễm vòng lại về phía Thần Hoàng đại quân.
Mà lúc Thiên Hạ Đệ Nhất phóng thích toàn lực đã để lộ Tinh Linh chi dực mà hắn vẫn giấu kín...
- Ngươi...
Lông mày Vân Triệt hơi nhíu lại. Giờ phút này, rốt cuộc hắn cũng minh bạch, vì cái gì lúc mình rời khỏi Hắc Nguyệt thương hội lần cuối cùng, bỗng nhiên Tử Cực dùng một loại ngữ điệu quỷ dị hỏi hắn: Ngươi đã nghe nói qua về mười hai gia tộc thủ hộ Huyễn Yêu Giới chưa.
- Không sai!
Tử Cực vội vàng nói:
- Kỳ thật từ khi đó, ta đã biết rõ hắn là người Huyễn Yêu Giới, tất nhiên cũng biết ngươi từ Huyễn Yêu Giới trở về... Trừ viên huyền ảnh thạch này ra, Hải Điện chúng ta cũng giống như Thiên Uy Kiếm Vực, ở bên trong Yêu Hoàng thành cũng lưu lại rất nhiều nhãn tuyến. Trừ ta ra, Hải Hoàng cũng đã từng nhìn qua huyền ảnh thạch, chỉ có hai người chúng ta nhìn qua, nhưng chúng ta chưa bao giờ đâm thủng thân phận của ngươi, cũng chưa từng thông báo cho người khác. Nếu như Hải Hoàng thực có tâm hãm hại ngươi, há lại làm như thế. Hôm nay, chỉ là tình thế bức bách, nàng là Hải Hoàng chi tôn, không thể không như thế.
- Xin Vân cung chủ nể tình này, để... để tôn sư khai ân tha thứ đối với Hải Hoàng, Chí Tôn Hải Điện ta sẽ khắc ghi ân này, vĩnh thế không quên. Sau này Vân cung chủ cùng tôn có cần gì, Hải Điện ta muôn lần chết không chối từ...
Tử Cực trong ấn tượng của Vân Triệt như một cái giếng cổ vạn năm, khí chất phi phàm, nội uẩn trăm sông, nhưng lúc này hắn lại cầu khẩn, hai đầu gối hoàn toàn là quỳ ở trước mặt Vân Triệt... Bởi vì đối mặt với thực lực mang tính áp đảo tuyệt đối cùng thủ đoạn tàn nhẫn tuyệt tình của đối phương, việc hắn có thể làm, chỉ là cầu xin.
Ầm!
Huyền ảnh thạch ở trong tay Vân Triệt vỡ nát, hắn thở dài nói:
- Tử tiền bối, ngươi đứng dậy đi, ngươi yên tâm, nếu sư phụ ta thật muốn giết Hải Hoàng, cũng sớm đã động thủ.
"..."
Bờ môi Mạt Lỵ giật giật, hung hăng trợn nhìn Vân Triệt một chút, tay nhỏ bỗng nhiên vung về phía trước.
Ba!!!!!
Bên trên Hải Thần đài, vang lên một tiếng tát tuyệt đối là tiếng tát vang dội nhất mà tất cả mọi người đời này nghe qua.
Khúc Phong Ức bị một cái tát từ hư không truyền tới phát ra một tiếng hét thảm, thân thể bọc trong áo bào xanh xoay tròn như một con quay bay ra ngoài, sau khi rơi xuống đất lại lăn mấy chục vòng, mới khó khăn lắm đứng ở biên giới Hải Thần đài.
Khúc Phong Ức nằm rạp trên mặt đất, nôn ra mười mấy ngụm máu, mỗi một ngụm máu, đều nhổ ra một hai cái răng... Mà miệng nàng đầy răng đã bị rụng hoàn toàn, không còn sót lại một khỏa nào.
- Hải... Hải Hoàng đại nhân!
Chúng Tôn giả, trưởng lão giật mình, kinh hô tiến lên.
- Ai dám dìu nàng!!
Mạt Lỵ quát lạnh một tiếng, bốn chữ ngắn ngủn khiến đám người Hải Điện như gặp phải thiên lôi bổ kích, toàn bộ định ở nơi đó, bước chân cũng không dám xê dịch một điểm.
- Hừ!
Mạt Lỵ hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói:
- Người tiện tâm mệnh khổ, lại còn dám dùng danh hiệu Hải Hoàng, thực sự là trò cười.
Lời nói của Mạt Lỵ cũng không đơn thuần là chán ghét cùng trào phúng, bởi vì lấy thực lực của nàng ở vị diện, Thiên Huyền đại lục vị hoàn toàn chính xác là ti tiện chi địa. Toàn bộ Thiên Huyền đại lục, trừ Vân Triệt ra, căn bản không có người xứng nhập con mắt của nàng. Nếu như không phải trút giận cho Vân Triệt, nàng căn bản không muốn xuất thủ làm nhục cùng giết chóc những người này... Bởi vì nó làm dơ bẩn thân phận cùng hai tay của nàng.
Thanh âm lạnh như băng rơi xuống, ánh mắt của nàng, rơi vào trên người Hoàng Cực Vô Dục.
Thảm trạng của Hiên Viên Vấn Thiên, Dạ Mị Tà, Khúc Phong Ức đang ở trước mắt, mặc dù bọn hắn chưa chết, nhưng không khỏi mất hết uy danh cùng tôn nghiêm một đời. Cho nên khi ánh mắt Mạt Lỵ phóng tới, toàn thân Hoàng Cực Vô Dục đột nhiên run run, sắc mặt lúc xám lúc trắng.
Mạt Lỵ nhìn Hoàng Cực Vô Dục, khóe miệng hơi nhếch lên một tia tiếu ý để toàn thân hắn rét lạnh, linh hồn co rút, sau đó ánh mắt nàng lại bỏ qua một bên, thản nhiên nói:
- Biết bản công chúa vì cái gì không giết các ngươi không!
- Trên phiến đại lục này, các ngươi được gọi là thánh chủ, nhưng đối với bản công chúa mà nói, người như các ngươi nhiều thêm mấy trăm vạn, ít đi mấy trăm vạn cũng không khác nhau chút nào! Đừng nói bốn đại thánh địa, cho dù là ngàn vạn cái thánh địa, bản công chúa muốn tiêu diệt, cũng chỉ là động một ngón tay.
Những lời Mạt Lỵ nói đối với người ở chỗ này, mỗi một chữ đều là kinh thế hãi tục... Nhưng nàng tiện tay oanh mở vết nứt không gian hơn mười dặm, cách bảy vạn dặm hủy đi Bắc Vực Thiên Uy Kiếm Vực, đều là chuyện bọn hắn tận mắt nhìn thấy. Lấy sức mạnh giống như viễn cổ ma thần của nàng, những lời nói đáng sợ đó cũng không phải là khuếch đại.
- Nhưng lưu lại mạng của các ngươi, còn có chút tác dụng.
Ánh mắt Mạt Lỵ quét ngang toàn trường, không có xử trí Hoàng Cực Vô Dục, mà trở lại bên cạnh Vân Triệt:
- Mặc dù bản công chúa muốn giết các ngươi dễ như trở bàn tay, nhưng đệ tử Vân Triệt của bản công chúa vẫn không phải là đối thủ của các ngươi. Tốt xấu gì các ngươi cũng được coi là người mạnh nhất cái đại lục này, nếu như các ngươi đều chết hết, Vân Triệt sẽ không có đối thủ, đối với sự trưởng thành của hắn sẽ có hại vô ích. Bốn người các ngươi, cứ rửa sạch cổ, sống thật khỏe! Đợi hắn có đầy đủ thực lực, hắn muốn giết ngươi nào bên trong các ngươi, người đó sẽ phải chết!
Ánh mắt Hoàng Cực Vô Dục, Khúc Phong Ức, Dạ Mị Tà, Hiên Viên Vấn Thiên ở bên trong run rẩy tập trung lên trên người Vân Triệt... Hoàn toàn chính xác, lấy thực lực Mạt Lỵ, giết bọn hắn cùng giết chết một con kiến không có chút nào khác nhau, mặc dù nàng hạ độc thủ, nhưng không có lấy mạng của bọn hắn, tất cả là vì để cho Vân Triệt tới giết!
Để bốn đại thánh chủ bọn hắn như đá mài đao của Vân Triệt!
Nói cách khác, từ giờ khắc này, mạng của bọn hắn, liền nằm ở trên tay Vân Triệt! Đợi thực lực Vân Triệt vượt qua bọn hắn, liền tùy thời có thể giết bọn hắn đến tiết mối hận hôm nay. Mà có sư phụ như Ma Thần dẫn đạo, một ngày này căn bản không phải quá xa. Đồng thời, chỉ cần Mạt Lỵ còn tồn tại, bọn hắn muốn thoát khỏi cái mạng vận này, căn bản không có chút khả năng nào.
- Huống chi.
Ánh mắt Mạt Lỵ lạnh xuống, thanh âm càng thêm âm lãnh, làm cho nhiệt độ trong thiên địa đều kịch liệt hạ xuống:
- Trong số các ngươi, còn có không ít người có thù hận không nhỏ cùng Vân Triệt, loại việc báo thù này, đương nhiên phải đích thân đến làm!
Hàn ý từ cột sống chui lên tuỷ não bốn đại thánh chủ, sau đó khuếch tán đến mỗi một cái góc ngách trong thân thể, tâm hồn... Nhất là Hiên Viên Vấn Thiên cùng Dạ Mị Tà. Bởi vì bọn hắn trừ ân oán hôm nay cùng Vân Triệt ra, còn có mối thù ngày xưa.
Như vậy, nếu bọn hắn muốn mạng sống, nhất định phải liều mạng nịnh bợ Vân Triệt!
Nếu không, chẳng những tứ thánh đại chủ bọn hắn mà ngay cả thánh địa, cũng có thể bị ngập đầu họa.
Mạt Lỵ đưa tay, chộp vào ống tay áo Vân Triệt, trầm giọng nói:
- Khúc Phong Ức, hoàn cảnh Hải Điện ngươi cũng không tệ. Trên người Vân Triệt đang bị thương, bản công chúa chuẩn bị dẫn hắn dừng lại ở trong này thêm một ngày, trong khoảng thời gian này, tốt nhất đừng để bản công chúa nhìn thấy đồ vật không muốn xem, hừ!
- Vân Triệt, đi thôi, quay về chỗ đêm qua ở.
Mạt Lỵ tràn đầy ngạo khí nói.
- Được!
Vân Triệt gật đầu, ôm lấy Tiêu Vân:
- Tuyết Nhi, Nguyên Bá, chúng ta đi thôi.
- Mấy người... chờ một chút, Vân Triệt, tạm thời dừng bước.
Thiếu nữ Ma Thần muốn rời đi, tất cả mọi người... Nhất là Hoàng Cực Thánh Vực hung hăng thở một hơi. Bỗng nhiên lúc này có một thanh âm gọi bọn hắn lại, đám người kinh hãi vội vàng nhìn về phía thanh âm phát ra, muốn nhìn một chút ai có lá gan lớn dám gọi tên ma quỷ đáng sợ lại như vậy.
Mà tiếng la đó, rõ ràng là của Phượng Hoành Không. Vân Triệt xoay người lại, nói:
- Phượng Hoàng tông chủ còn có chuyện gì?
Phượng Hoành Không bước nhanh đi tới, đứng ở bên cạnh Phượng Tuyết Nhi, nhưng cũng không dám nhìn về phía Mạt Lỵ, nói:
- Vân Triệt, trẫm... khục, thời điểm năm tháng trước ta mang Tuyết Nhi giao cho ngươi từng nói qua, đợi Tuyết Nhi tròn đôi mươi, nếu nàng vẫn cố ý đối với ngươi như cũ, liền ưng thuận hôn ước của các ngươi... Đồng thời cũng hoàn thành điều kiện Thương Nguyệt Nữ Hoàng đề ra. Hơn năm tháng qua, Tuyết Nhi một mực ở bên cạnh ngươi, ngày mười chín Tuyết Nhi liền tròn hai mươi tuổi, Tuyết Nhi đối với ngươi vẫn tình thâm cố chủng như cũ, nghe nói ngươi hãm sâu Thí Nguyệt Ma Quật, mỗi ngày đều rưng rưng nước mắt, nửa khắc cũng không muốn rời đi. Nếu ngươi đối với Tuyết Nhi cũng giống như quá khứ, như vậy sau ngày mười chín, Tuyết Nhi tròn hai mươi tuổi, ta liền vì hai ngươi định ra hôn ước, như thế nào.
Nghe được câu nói sau cùng, thân thể Phượng Hi Minh ở phía sau nhoáng lên một cái, tròn mắt nứt ra, nhưng hồng ảnh đáng sợ bên người Vân Triệt, để hắn nửa điểm tạp âm cũng không dám phát ra, xương cốt hai tay nắm chặt gần nứt.
Trong nháy mắt Vân Triệt liền rõ ràng... rõ ràng là lão hồ ly này chính mắt thấy Mạt Lỵ cường đại, mặt dày mày dạn đến ôm đùi!
Nếu Phượng Tuyết Nhi gả cho Vân Triệt, như vậy tin Phượng Thần đã chết có bại lộ thì trên đời này cũng tuyệt không người nào dám động Phượng Hoàng Thần Tông.
Đồng tử Phượng Thiên Uy, Phượng Tổ Khuê không khỏi tỏa sáng, tâm thần bất định cùng chờ mong e sợ Vân Triệt không đáp ứng.
Tự nhiên Phượng Tuyết Nhi cũng biết ý đồ Phượng Hoành Không, nàng vội vàng nói:
- Phụ hoàng, chuyện này...
- Tuyết Nhi.
Phượng Tuyết Nhi vừa mới mở miệng, bàn tay nhỏ nhắn của nàng đã bị Vân Triệt nắm lấy, hắn hướng Phượng Hoành Không trịnh trọng nói:
- Tình nghĩa của Tuyết Nhi đối với ta, Vân Triệt một đời đều không cô phụ. Nếu Phượng Hoàng tông chủ đồng ý gả Tuyết Nhi cho ta, ta đương nhiên ngàn vạn lần nguyện ý.
- Vân ca ca...
Phượng Tuyết Nhi khẽ gọi một tiếng, thấp trán, sương mù đầy hai con ngươi.
- Ha ha ha ha.
Tiếng lòng căng cứng của Phượng Hoành Không lập tức buông ra, nhịn không được cười ha hả:
- Được! Rất tốt, quả nhiên Phượng Hoành Không ta không có nhìn lầm người.
Sau đó quay người lại, lớn tiếng tuyên bố:
- Các vị bằng hữu thánh địa cùng thất quốc, mấy năm trước tiểu nữ Phượng Tuyết Nhi cùng Vân Triệt đã tình đầu ý hợp, tháng trước lại ước hẹn, bây giờ tiểu nữ sắp tròn hai mươi tuổi, sau ngày mười chín, ta sẽ thiết hạ đại yến đính hôn ở Phượng Hoàng thành, mời các vị tới uống rượu mừng!
-! #... Con mẹ nó lão hồ ly này!
Vân Triệt thầm mắng một tiếng trong lòng. Không hổ là hoàng đế lớn nhất thất quốc, da mặt đơn giản so với tường Thần Hoàng thành thành còn dày hơn.
- Phụ hoàng!
Phượng Tuyết Nhi nửa xấu hổ nửa cấp tốc, nhưng Phượng Hoành Không đã không kịp chờ đợi nữa mà rống to, nàng căn bản không thể làm gì.
Nếu chuyện hôm nay xảy ra trước đó, Phượng Hoành Không mời, có lẽ các đại thế lực thất quốc sẽ phái nhân vật tương đối trọng lượng tiến về, mà bốn đại thánh địa, có thể phái trưởng lão tới chính là cấp đủ mặt mũi rồi.
Chớ đừng nói chi là một cái lễ đính hôn.
Nhưng lần này, tình thế đã hoàn toàn khác biệt.
Bởi vì người lập thành hôn ước cùng Tuyết công chúa là Vân Triệt!
Không nói đến thất quốc, xem như bốn đại thánh địa... Muốn còn sống, phải ở trước lúc Vân Triệt trưởng thành cực lực nịnh bợ để đạt được kết quả tốt. Mà lễ đính hôn đương nhiên là cái cơ hội tuyệt vời, xem như kẻ ngu, dùng cái mông cũng có thể nghĩ ra được, bốn đại thánh chủ sẽ tự mình trình diện, còn nhất định nơm nớp lo sợ mang trọng lễ lên.
Trừ phi là không muốn sống.
Giống như những thế lực nhỏ đối mặt với bốn đại thánh địa bọn hắn.
- Tự nhiên là vậy.
Phượng Hoành Không vừa mới hô xong, Hải Thần đài tĩnh lặng một cái chớp mắt, liền có các loại thanh âm đáp ứng phô thiên cái địa vang lên:
- Chúc mừng Phượng Hoàng tông chủ, đến lúc đó nhất định đến, nhất định...
- Đến lúc đó, nhất định lão hủ sẽ mang theo cả nhà tiến về, chúc mừng, chúc mừng...
- Tuyết công chúa cùng Vân cung chủ chính là ông trời tác hợp cho, khiến khắp chốn mừng vui. Nhân gian đại sự hâm mộ như thế, nếu là bỏ lỡ, há lại không hối hận một đời.
- Phượng Hoàng tông chủ có nữ nhi tốt như thế, lại được nữ tế này, thực sự là... thực sự là tiện sát người bên ngoài a.
- Không biết lệnh ái cùng Vân cung chủ có yêu thích gì, còn xin Phượng Hoàng tông chủ chỉ giáo, tiểu đệ cũng muốn sớm trù bị cho kịp...
...
...
Trong nháy mắt, chúng bá chủ Thiên Huyền vây Phượng Hoành Không lại như chúng tinh phủng nguyệt. Mạt Lỵ quay đầu nhìn thoáng qua, hừ lạnh một tiếng, tức giận bay khỏi.
- Tuyết Nhi, Nguyên Bá, chúng ta đi thôi.
Vân Triệt mang theo Tiêu Vân, vội vàng đi theo đằng sau Mạt Lỵ. Lần này Mạt Lỵ không tức giận mắng to, xem như rất cấp mặt mũi cho hắn.
Kỳ quái, sự tình ta và Tuyết Nhi nàng cũng sớm rõ ràng, làm sao bỗng nhiên lại tức giận lên.
Chẳng lẽ... sẽ không phải là... ghen
... Trên lý luận, hẳn là không thể nào... A
Mặt khác, vì cái gì Mạt Lỵ muốn lưu lại Chí Tôn Hải Điện thêm một ngày, muốn hắn dưỡng thương mà nói, về Lưu Vân thành hoặc là Băng Vân Tiên Cung không phải tốt hơn sao.
Ầm!
Vân Triệt trong lúc suy tư liền ngơ ngác, không có khống chế tốt tốc độ, đụng đầu vào Hạ Nguyên Bá ở phía trước.
Hạ Nguyên Bá xoay người lại, trừng to mắt nói:
- Tỷ phu, sao thế.
- Úc... Không có việc gì, không có việc gì, có chút thất thần. Tiêu Vân cũng đã tỉnh lại, chúng ta tranh thủ thời gian về Vân Điện trước đi.
Vân Triệt khoát tay nói.
Cùng lúc đó, theo Mạt Lỵ rời đi, khí tức kiềm chế còn mang theo máu tanh bên trên Hải Thần đài, rốt cục cũng hạ xuống.
Thánh chủ duy nhất không có bị Mạt Lỵ trừng phạt là Hoàng Cực Vô Dục nhưng mỗi một góc quần áo đều bị mồ hôi lạnh hoàn toàn ướt nhẹp, bản thân bình yên vô sự, để hắn có một loại cảm giác mới sống lại. Trong lòng sợ hãi thật lâu không cách nào tiêu tán, nhưng theo đầu não tỉnh táo lại, hắn liền biết, bản thân có thể bình yên vô sự, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là Hạ Nguyên Bá.
Mặt khác, lúc trước Cổ Thương cũng vì Vân Triệt cầu tình... Cũng là người duy nhất trong tứ đại thánh địa trừ Hạ Nguyên Bá ra, nói chuyện cho Vân Triệt.
Một bên khác, Hiên Viên Vấn Thiên đã được đám người Kiếm Vực đỡ lên, sắc mặt Hiên Viên Vấn Đạo vẫn tái nhợt như cũ, thống khổ chảy nước mắt nước mũi nói:
- Phụ thân, làm sao bây giờ... Làm sao bây giờ...
Hiên Viên Vấn Thiên chỉ bị thương cánh tay phải, tuy máu thịt be bét, nhưng xương cốt chưa nát, đối với người cấp độ như hắn mà nói cũng không phải là trọng thương, mười ngày nửa tháng sẽ khỏi hẳn. Nhưng thứ đáng sợ hơn ngàn vạn lần so với thương thế là sợ hãi cùng sỉ nhục khắc sâu vào tâm hồn, hắn kịch liệt thở dốc, khàn khàn nói:
- Đi... Chúng ta đi!
Ma Kiếm đại hội là do hắn đạo diễn, tất cả đều dựa theo dự đoán của hắn tiến hành cùng hoàn tất... Nhưng cuối cùng bởi vì Mạt Lỵ xuất hiện, thất bại thảm hại.
Sau khi Thiên Uy Kiếm Vực cùng Nhật Nguyệt Thần Cung rời khỏi Hải Thần đài, liền trực tiếp mặt mày xám xịt rời đi, không có bất luận kẻ nào chào hỏi. Hoàng Cực Thánh Vực không hề rời đi... Bởi vì Mạt Lỵ ở bên trong Vân Điện của bọn hắn, để bọn hắn không có đảm lượng lập tức rời đi. Còn Chí Tôn Hải Điện, vẫn ở bên trong căng thẳng như cũ.
Bởi vì Mạt Lỵ chỉ dừng lại một ngày.