.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_813" class="block_" lang="en">Trang 407# 1
Chương 813: Lại thăm dò Thí Nguyệt Ma Quật
Khung kiếm Thiên Cung, huyền chu lớn nhất Thiên Uy Kiếm Vực, dài chừng vài dặm.
Lúc này, huyền chu lấy tốc độ nhanh nhất bay trở về Thiên Uy Kiếm Vực, chỉ là bầu không khí bên trong huyền chu bị kiềm chế trước nay chưa từng có.
- Kiếm Chủ, tổn thương của ngươi không có sao chứ.
Một vị trưởng lão Kiếm Vực lo lắng hỏi. Ba vị kiếm thị chết, trưởng lão chết hai mươi lăm người —— trong đó bao gồm mười vị trưởng lão đứng đầu. Bây giờ, hắn vốn là trưởng lão bài vị thứ năm, lại trở thành đệ nhất nhân dưới kiếm chủ Thiên Uy Kiếm Vực, đây là bi thảm bực nào.
Hồi tưởng lại tất cả sự tình phát sinh bên trên Hải Thần đài Chí Tôn Hải Điện, giống như một cơn ác mộng đáng sợ vậy.
- Tổn thương cũng không ngại, ngay từ đầu nàng không có ý định giết ta, nên xuống tay cũng không nặng.
Hiên Viên Vấn Thiên dùng tay trái ấn lên cánh tay phải của mình, lúc nói ra những lời này, hắn không có nửa điểm cảm thấy may mắn. Bởi vì đối phương làm như thế, chỉ là vì để Vân Triệt trong tương lai tự tay giết hắn, giống như là tùy ý buông tha một cái công cụ tương lai còn hữu dụng.
Một chữ"Nàng" để chúng trưởng lão Kiếm Vực lắc một cái, sự sợ hãi khắc sâu trong linh hồn, từ đầu đến cuối không có tiêu tán như ác ma tỉnh lại, khiến khắp cả người bọn hắn phát lạnh.
- Kiếm Chủ, người kia... đến tột cùng là ai trên cái thế giới này, làm sao lại có người đáng sợ như vậy tồn tại.
Hiên Viên Tuyệt sợ hãi vạn phần nói. Trước Ma Kiếm đại hội hắn còn nổi giận xuất thủ, ỷ vào chuyện mình biết"Nội tình" Vân Triệt, muốn trước mặt mọi người đánh chết Vân Triệt. Lúc này nghĩ lại, bây giờ mình còn có thể sống, nhất định là do hắn chưa muốn lấy mạng mình.
- Không biết.
Hiên Viên Vấn Thiên lắc đầu, trên mặt trừ một mảnh tro tàn, không có nửa điểm ngạo khí cùng uy lăng của ngày thường:
- Nhưng nàng... Nhất định không phải là người của thế giới này!
- Không phải... người thế giới này.
- Điểm này căn bản không trọng yếu.
Hiên Viên Vấn Thiên nhíu lông mày nhìn về phía Hiên Viên Vấn Đạo:
- Vấn đạo, ở trên Hải Thần đài, sau khi nàng hủy đi Bắc Vực của chúng ta, không tiếp tục truy vấn năm đó ai ở Lưu Vân thành giết Tiêu Ưng... Bởi vì nàng đã biết là ngươi, không cần hỏi lại.
- Cái... cái...cái gì!
Trong nháy mắt mặt Hiên Viên Vấn Đạo kinh hãi không còn chút máu.
- Hừ!
Hiên Viên Vấn Thiên nghiến lợi nói:
- Lúc ấy nàng hỏi ta, ngươi đã bị hù đến mức đứng cũng không vững. Lấy cảnh giới kinh khủng kia của nàng, làm sao không phát hiện ra được!
- Cái kia... Vậy làm sao bây giờ... Làm sao bây giờ...
Hiên Viên Vấn Đạo bị dọa sợ toàn thân rã rời, hai chân run rẩy.
- Hừ!
Hiên Viên Vấn Thiên giận tái mặt:
- Tất cả chuyện này có thể oán được ai! Chỉ có thể trách ngươi năm đó ngu xuẩn nương tay, ngạo mạn tự đại, thấy Tiêu Ưng mạnh miệng là tiện tay giết cho xong việc, một không có sưu hồn, hai không có diệt cả nhà hắn. Nếu không, sẽ không có Vân Triệt hôm nay, cũng sẽ không có đại họa hôm nay.
- Ta... Ta...
Hiên Viên Vấn Đạo hoảng sợ lung lay sắp đổ, nói không ra lời.
- Kiếm Chủ, chuyện năm đó cũng không thể hoàn toàn trách thiếu chủ.
Hiên Viên Tuyệt cẩn thận nói:
- Ai có thể nghĩ tới một tiểu nhân vật trong Lưu Vân thành nho nhỏ, vậy mà lại là huynh đệ kết bái của Vân Khinh Hồng. Coi như đổi thành lão hủ, nghe nói hắn và Vân Khinh Hồng từng có tiếp xúc, cũng căn bản không cho rằng có thể từ trên người hắn đạt được tin tức hữu dụng, chớ đừng nói chi là lãng phí sức lực đi sưu hồn cùng diệt môn. Huống chi thiếu chủ dù sao cũng còn trẻ...
- Đủ rồi! Không cần giải vây cho hắn.
Song mi Hiên Viên Vấn Thiên vặn đến mức gần như dựng thẳng lên:
- Vấn Đạo, trải qua chuyện hôm nay, ngươi đã hiểu vì sao cả đời này vi phụ lại không tiếc tất cả truy cầu lực lượng trên thế giới này chưa, chỉ khi có được lực lượng tuyệt đối, mới có thể có được quyền lợi tuyệt đối, có thể tùy ý quyết định vận mệnh cùng sinh tử của người khác... Người kia, cũng bởi vì có được lực lượng tuyệt đối, nên ở trước mặt nàng, ngay cả Hiên Viên Vấn Thiên ta, đều là một con chó có thể bị tùy ý chà đạp!
- Phụ thân, bây giờ nên làm gì... Làm sao bây giờ... Chẳng lẽ, cũng chỉ có thể... Chờ chết à...
Hiên Viên Vấn Đạo hoàn toàn hoang mang lo sợ, thân là thiếu chủ Kiếm Vực, từ khi hắn sinh ra đến hôm qua đều không biết cái gì gọi là"Nguy hiểm". Bây giờ, trên người hắn chợt giáng xuống uy hiếp tử vong đáng sợ nhất thế gian này.
- Chờ chết! tại sao phải chết.
Hiên Viên Vấn Thiên giữ ngón tay đang chảy máu tươi, hung tợn nói:
- Vấn đạo, tất cả giáo huấn từ nhỏ đến lớn của ta đối với ngươi đều quên rồi sao! Ngươi là con trai của Hiên Viên Vấn Thiên ta, ngươi nhất định phải sống! Cái gì khí tiết, cái gì ngông nghênh, ở trước mạng sống đều là rắm chó! Dù là nhận hết khuất nhục, mất hết tôn nghiêm, cũng phải sống sót cho ta... Bởi vì chỉ có còn sống, mới có tất cả khả năng!
Hiên Viên Vấn Đạo ngơ ngẩn, run giọng nói:
- Phụ thân, ý của ngươi là...
Hiên Viên Vấn Thiên hít một hơi thật sâu:
- Sau ngày mười chín, Tuyết công chúa sẽ đính hôn cùng Vân Triệt... Đến lúc đó, cha con chúng ta phải đích thân trình diện, chuẩn bị lễ lớn nhất... sự tình năm đó ngươi giết Tiêu Ưng, cho dù phải quỳ gối... dập đầu mấy vạn lần... Để đám người Tiêu gia kia coi ngươi là một con chó, giẫm đạp làm nhục... Chỉ cần Vân Triệt không giết ngươi, cái gì cũng phải làm! Cái gì cũng phải nhẫn!
- Một người đàn ông cường đại, không nằm ở chỗ vốn liếng của hắn hùng hậu đến cỡ nào, mà là khuất nhục hắn có thể tiếp nhận to lớn cỡ nào! Nếu như ngươi có thể làm được những cái này, đến lúc đó, vi phụ có thể lập tức yên tâm giao Thiên Uy Kiếm Vực cho ngươi.
Lời nói của Hiên Viên Vấn Thiên khiến thân thể Hiên Viên Vấn Đạo run rẩy càng thêm kịch liệt, hắn hoảng hốt gật đầu:
- Phụ thân, ta... ta hiểu được...
-... Cửu Đỉnh, phái người tùy thời lưu ý động tĩnh của Phần Tuyệt Trần.
Hiên Viên Vấn Thiên nói xong, mệt mỏi nhắm mắt lại.
- Vâng, kiếm chủ.
Hiên Viên Cửu Đỉnh ảm đạm trả lời.
—— —— —— —— —— —— ----
Chí Tôn Hải Điện.
Trở lại Thái Tôn Vân các, Vân Triệt thận trọng buông Tiêu Vân xuống, sau đó tay phải đặt ở trán của hắn, lấy tốc độ cực kỳ chậm rãi truyền thiên địa linh khí của Đại Đạo Phù Đồ Quyết vào. Dù linh hồn Tiêu Vân chưa bị thương nặng, nhưng hao tổn cực lớn, nếu như không phụ trợ khôi phục, sẽ hôn mê một đoạn thời gian rất dài. Hắn muốn Tiêu Vân sớm tỉnh lại một chút, sau đó mang về Lưu Vân thành.
Mạt Lỵ liếc hắn một cái, sau đó quay mặt đi chỗ khác, đưa lưng về phía hắn và Hạ Nguyên Bá cùng Phượng Tuyết Nhi.
Bàn tay Hạ Nguyên Bá lúc nắm lúc mở, nhiều lần muốn mở miệng, lại không biết mình nên xưng hô như thế nào với Mạt Lỵ. Xoắn xuýt bất an một hồi lâu, hắn bỗng nhiên linh quang chợt lóe... Mặc dù Vân Triệt nói tuổi của nàng còn nhỏ hơn so với chính mình, nhưng dù sao nàng cũng là sư phụ Vân Triệt, vậy tự nhiên bối phận cao hơn Vân Triệt, không quan hệ đến tuổi tác. Bối phận cao hơn Vân Triệt, vậy cũng là cao hơn hắn.
Hạ Nguyên Bá lập tức cảm thấy nhất định đúng, mới mở miệng, thanh âm tràn đầy khẩn trương:
- Tiền... Tiền bối, vãn bối hạ...
- Các ngươi ra ngoài!
Mạt Lỵ không quay đầu lại, lạnh lùng nói.
"..."
Hạ Nguyên Bá cùng Phượng Tuyết Nhi đồng thời đứng mộng ở nơi đó, làm bộ đáng thương hướng Vân Triệt xin giúp đỡ.
- Tuyết Nhi, trước tiên ngươi quay về chỗ phụ hoàng đi, hắn nhất định có rất nhiều lời muốn cùng ngươi nói. Nguyên Bá, thay ta tạ ơn Cổ Thương tiền bối... Khục, sư phụ ta có chút không quen gặp người bên ngoài, hơn nữa có thể có chút chuyện đặc biệt muốn nói với ta.
Vân Triệt có chút nhức đầu nói. Những năm này, mặc dù tính cách Mạt Lỵ một mực lặng yên biến hóa, nhưng thứ duy nhất không biến, chính là ngạo khí. Thiên Huyền đại lục chưa từng có cái gì khiến nàng để ở trong mắt... Không cần nói người, cho dù là tàn hồn Long Thần, Kim Ô hồn linh, nàng đều dùng ngữ khí khinh thường.
- A... tốt, tốt.
Hạ Nguyên Bá không kịp gật đầu:
- Tuyết Nhi muội muội, chúng ta đi ra ngoài trước đi.
- Ừm...
Phượng Tuyết Nhi ngoan ngoãn ứng thanh... lúc ở trên Hải Thần đài, nàng đã bị khí tràng cùng thủ đoạn của Mạt Lỵ hù cho mấy lần hoa dung thất sắc.
Hạ Nguyên Bá cùng Phượng Tuyết Nhi tràn đầy khẩn trương rời đi. Vân Triệt tràn đầy u oán nói:
- Mạt Lỵ, ngươi không thể ôn nhu hơn một chút xíu sao, Nguyên Bá thì cũng thôi đi, dọa sợ Tuyết Nhi của ta thì làm sao bây giờ.
- Hừ, bọn hắn sống chết đâu có liên quan gì tới ta.
Mạt Lỵ khinh thường nói.
Vân Triệt nhún vai, nhìn Mạt Lỵ từ trên xuống dưới, hai mắt sáng lên nói:
- Mạt Lỵ, ngươi tái tạo thân thể và ngươi lúc trước thực sự giống nhau như đúc, đơn giản một chút xíu biến hóa cũng không có, ân... đúng rồi, để cho ta sờ sờ thân thể một chút xem xúc cảm có giống trước kia hay không.
- Cút!
Mạt Lỵ dùng một cái tát đánh bay cánh tay Vân Triệt đang đưa tới, còn có chút khẩn trương lùi lại hai bước, sau đó lông mày hơi nhếch lên, nghiêm mặt nói:
- Bởi vì mạng mạch ngươi dị thường, nên trình độ thân thể ta mới hoàn mỹ vượt qua mong muốn, về thời gian cũng lâu hơn so với dự trù, chí ít ba mươi năm không có vấn đề gì. Chỉ cần trong vòng ba mươi năm tìm được một gốc U Minh Bà La Hoa hoàn chỉnh, sẽ không có vấn đề gì nữa.
- Mạt Lỵ, có một vấn đề, ta muốn hỏi ngươi một lần nữa, thực lực của ngươi... Đến tột cùng là tầng thứ gì?
Khuôn mặt Vân Triệt nghiêm túc, nhớ tới cử động kinh thiên động địa nàng mang tới bên trên Hải Thần đài, ánh mắt của hắn cũng không tự giác được trừng lớn mấy phần:
- Thiên Uy Kiếm Vực cách nơi này bảy tám vạn dặm, thế mà ngươi... có thể...
- Đó là bởi vì không gian nơi này quá yếu đuối.
Mạt Lỵ có chút khinh thường nói.
- Không gian... Quá yếu đuối!
Vân Triệt một mặt không hiểu.
- Không gian pháp tắc của tinh cầu này cực kỳ cấp thấp, đừng nói là bảy vạn dặm không gian, đi ngang qua trăm vạn dặm không gian trong nháy mắt, đều là chuyện dễ dàng.
Thanh âm Mạt Lỵ không có chút gợn sóng nào, giống như đang nói một sự tình không thể bình thường hơn:
- Nếu là thế giới ta ra đời, với sự tình giống như vậy, lấy lực lượng trước mắt của ta, căn bản không thể nào làm được.
Mạt Lỵ xoay người lại:
- Thay một phương thức khác mà nói, lấy lực lượng ngươi bây giờ, không cần sử dụng toàn lực, đều có thể nhất kiếm mang mảng lớn không gian oanh đến sụp đổ. Nhưng nếu đến thế giới có không gian pháp tắc rất cao —— tỉ như thế giới ta sinh ra, coi như huyền lực của ngươi có mạnh hơn gấp mười lần, dưới một kích toàn lực, đừng nói làm không gian sụp đổ, ngay cả một tia nhỏ vặn vẹo cũng sẽ không có.
"..."
Vân Triệt há to miệng, trong lòng sợ hãi. Đồng thời hắn cũng chú ý tới, Mạt Lỵ nói rất đúng.
- Lấy lực lượng trước mắt của ta...
- Vậy... lực lượng bây giờ của so với lúc toàn thịnh được mấy thành.
Mạt Lỵ nhìn bàn tay trắng như ngọc sứ của mình một chút, sau đó nhẹ nhàng nắm bàn tay lại:
- Không đến một thành."
-! # $%...
Vân Triệt lặng yên hít sâu một hơi. Mới không đến một thành lực lượng đã đáng sợ như vậy, đến tột cùng lực lượng hoàn chỉnh của Mạt Lỵ, sẽ cường đại tới trình độ nào, chẳng lẽ thế giới kia của nàng đều là một đám quái vật dạng này.
- Nhưng tái tạo thân thể, tự nhiên lực lượng cũng sẽ khôi phục nhanh chóng. Lấy trạng thái thân thể trước mắt của ta, chỉ cần một năm, lực lượng có thể hoàn toàn khôi phục.
Lúc Mạt Lỵ nói những lời này rất hời hợt, trong ánh mắt không có chút sắc thái vui sướng nào.
- Cái kia...
Chỉ nói ra một chữ, câu nói kế tiếp Vân Triệt liền để ở trong hầu, không cách nào nói ra. Hắn muốn hỏi Mạt Lỵ bây giờ tái tạo thân thể, không cần phụ thuộc vào tính mạng của hắn, về sau nàng định đi nơi đâu, về lại ngôi nhà nàng đã rời đi bảy năm hay là...
Hắn không dám hỏi.
Sợ nghe được câu trả lời hắn không muốn.
- Cái kia... vì cái gì mà ngươi nói muốn dừng lại ở Chí Tôn Hải Điện thêm một ngày.
Vân Triệt hỏi một câu khác, nhưng ngữ điệu đã biến thành mất tự nhiên.
Mạt Lỵ chậm rãi chuyển mắt, nhìn về phương nam, song mi hơi nhíu lên:
- Ta muốn đi Thí Nguyệt Ma Quật một chuyến nữa.
- Bây giờ ta tái tạo thân mới, không còn là hồn thể đơn thuần, ma khí Thí Nguyệt Ma Quật đối với ta không hề ảnh hưởng. Ta phải đi xem một chút, thứ có thể phóng xuất ra hắc ám khí tức phương diện cao như vậy, đến tột cùng là cái gì.