Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 813 - Chương 814: Phát Hiện Khủng Bố.

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_814" class="block_" lang="en">Trang 407# 2

 

 

 

Chương 814: Phát hiện khủng bố.



Phía nam Chí Tôn Hải Điện, từng hòn đảo đã bị thiêu huỷ hoàn toàn, nhưng phong ấn màu xanh thăm thẳm vẫn hoàn chỉnh che đậy ở bên trên mặt biển, hoàn toàn ngăn cách Thí Nguyệt Ma Quật.

Kết giới trên không bỗng nhiên vỡ ra một đạo vết nứt không gian, một cái thiếu nữ váy đỏ chậm rãi đi ra.

Trừ thương hải vô tận cùng kết giới tồn tại vạn năm ra, chung quanh không còn gì khác. Mạt Lỵ đi xuống gần kết giới, ngón tay hời hợt vạch một cái.

Xoẹt.

Cái kết giới này được danh xưng cường đại nhất Thiên Huyền đại lục, nhưng ở trước mặt Mạt Lỵ nó vỡ ra như một tờ giấy mỏng yếu ớt, vết rách thật lâu không có khôi phục. Mạt Lỵ mặt không thay đổi bước vào trong đó, theo thân thể của nàng hoàn toàn tiến vào, lúc này vết rách trên kết giới mới khép kín lại.

Cùng một thời gian, bên trong Thái Tôn Vân các Chí Tôn Hải Điện.

- Đông đông đông...

Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa cùng thanh âm cẩn thận của Hạ Nguyên Bá:

- Tỷ phu, sư phụ ta cầu kiến sư phụ của ngươi, không biết... Có thuận tiện hay không.

Vân Triệt đang khôi phục hồn lực cho Tiêu Vân liền đứng dậy, đi qua mở cửa ra, nhìn thấy Hạ Nguyên Bá cùng Cổ Thương chân nhân đứng ở nơi đó, dáng vẻ của hai người đều rất câu nệ, không khỏi nói:

- Cổ Thương tiền bối, Nguyên Bá, sư phụ ta vừa có việc đi ra ngoài, các ngươi cứ tiến đến trước đi.

- Hô...

Nghe thấy Mạt Lỵ không có ở đây, thần sắc Cổ Thương chân nhân rõ ràng buông lỏng, hiển nhiên hắn ước gì không gặp được Mạt Lỵ. Hắn chắp tay lên, có chút cung kính nói:

- Đã như vậy, Cổ mỗ sẽ không quấy rầy. Vân tiểu hữu, sau khi tôn sư trở về, thỉnh cầu ngươi thay Thánh Đế Thánh Vực ta chuyển lời cảm tạ ân tha thứ... Ngoài ra, Thánh Đế đối với chuyện hôm nay vạn phần hối hận áy náy, mặc dù muốn tự mình thượng môn tạ lỗi bồi tội, nhưng lại cảm giác không có mặt mũi nào gặp nhau, cho nên để Cổ mỗ thay người đến đây. Qua chút thời gian, Thánh Đế tất mang trọng lễ đến nhà bồi tội, ngày sau có cần gì đến, Thánh Đế, thậm chí Hoàng Cực Thánh Vực, chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực.

Đường đường chân nhân Thánh Vực, lại ở trước mặt hắn cung kính như thế... Sợ là Thánh Đế Hoàng Cực Vô Dục đến, cũng sẽ như thế. Mà những cái này, đều là vì uy hiếp khủng bố của Mạt Lỵ.

Vân Triệt vội vàng hoàn lễ nói:

- Cổ Thương tiền bối không cần như thế. Hôm nay, bốn đại thánh địa chỉ có Cổ Thương tiền bối vì vãn bối nói đỡ, tình này vãn bối ghi nhớ trong lòng. Còn Thánh Đế... Hắn mặc dù bất nhân trước đối với ta, nhưng xem ở phân thượng hắn có ân đối với Nguyên Bá, lại cực kỳ coi trọng tình cảm, nên ta có thể quên sự bất nhân của Thánh Đế đối với ta hôm nay!

- Nhưng chỉ có lần này.

- Như thế, ta thay mặt Thánh Đế cám ơn Vân tiểu hữu rộng lòng tha thứ, tin tưởng Thánh Đế sẽ nhớ kỹ ân của Vân tiểu hữu.

Cổ Thương chân nhân âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn không nghĩ tới, bản thân vì Vân Triệt nói mấy câu lại chiếm được hồi báo như thế. Vì quan hệ của Hạ Nguyên Bá, hắn và Vân Triệt từng có mấy lần tiếp xúc, cũng coi như có chút giao tình, lại thêm chuyện hôm nay, ngay cả thái độ của Hoàng Cực Vô Dục đối với hắn, cũng hết sức khác biệt so với dĩ vãng.

Hôm nay Hoàng Cực Vô Dục không có rơi vào kết cục bi thảm như tam đại thánh chủ khác, sau đó tỉnh táo hồi tưởng lại nghĩ, có lẽ Vân Triệt đã truyền âm cho cô bé áo đỏ để cho nàng buông tha Hoàng Cực Vô Dục... Đây là giải thích duy nhất. Nguyên nhân cuối cùng, tự nhiên là vì Hạ Nguyên Bá. Tất cả mọi người đều biết Vân Triệt là một người cực kỳ thù dai, nhưng người hiểu Vân Triệt cũng biết, hắn là người cực trọng tình nghĩa, dù cho Hoàng Cực Vô Dục bất nhân trước, nghĩ đến thân phận cùng lập trường của Hạ Nguyên Bá, hắn vẫn lựa chọn bỏ qua cho Hoàng Cực Vô Dục... Chí ít ở trên hành động bỏ qua cho hắn.

- Vân tiểu hữu, không biết có thể thông báo tục của danh tôn sư được không.

Lúc Cổ Thương chân nhân hỏi câu này, thần sắc có chút cẩn thận, dường như e sợ Mạt Lỵ chợt hiện thân, mà bản thân câu nói này sẽ khiến nàng không vui.

Mạt Lỵ hiện thân hù cho bốn đại thánh địa không dám ho he, nhưng từ đầu đến cuối, tất cả mọi người đều không biết tên của nàng, chỉ biết nàng tự xưng là"Bản công chúa".

Vân Triệt do dự một chút, xin lỗi nói:

- Ta cũng không rõ ràng nàng có nguyện ý để người khác biết danh tự hay không, chờ nàng trở lại ta sẽ thử hỏi ý của nàng.

Cổ Thương chân nhân vội vàng nói:

- Là Cổ mỗ đường đột. Đúng rồi Vân tiểu hữu, nghe nói ngươi có thương tích trong người, Thánh Đế đặc biệt để Cổ mỗ mang Vạn Hoa Thánh Tâm Lộ của Thánh Vực đến cho ngươi, loại nước này là nước chữa thương trân quý nhất của Thánh Vực, ba trăm năm mới thành một bình, bây giờ Thánh Vực bên trong ta, cũng chỉ còn có ba bình mà thôi.

Cổ Thương chân nhân vừa nói, vừa lấy ra một cái bình nhỏ màu xanh biếc, một cỗ khí tức dị thường phương thuần ẩn ẩn tràn tới.

Vừa ngửi hương vị, Vân Triệt liền biết nó tuyệt không phải vật phàm. Nếu hiệu quả cực tốt, hắn chỉ cần dò xét dược lực cấu thành nó, là có thể lợi dụng Thiên Độc Châu tự hành luyện chế... Giống như Bá Hoàng đan.

Vân Triệt không chút khách khí tiếp nhận, thuận miệng cám ơn một câu.

- Như thế, Cổ mỗ sẽ không làm phiền. A đúng rồi, Thánh Đế có lời, ngày mười chín là ngày Vân tiểu hữu cùng Thần Hoàng Tuyết công chúa có việc vui, hắn sẽ đích thân tới chúc mừng, đến lúc đó, chắc chắn sẽ ở trước mặt bồi tội lần nữa.

Cổ Thương chân nhân cùng Hạ Nguyên Bá rời đi, sau khi Vân Triệt tiễn bọn hắn về, cửa còn không có hoàn toàn đóng lại, liền thấy Tử Cực ở phía đối diện chạy đến, lúc trước hắn nhìn thấy Cổ Thương chân nhân, nên dừng bước nói chuyện với nhau vài câu, sau đó bước chân vội vã hướng bên này đi tới.

Vân Triệt dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được dụng ý Tử Cực tới đây, đành phải mở cửa phòng ra, đi đầu mở miệng nói:

- Tử tiền bối, thương thế Hải Hoàng tốt chưa.

Tử Cực lập tức lộ vẻ xấu hổ, sau đó cười khổ một tiếng:

- Còn phải đa tạ tôn sư thủ hạ lưu tình. Lão hủ vốn muốn hướng tôn sư gửi lời cảm ơn, nhưng vừa rồi gặp Cổ Thương chân nhân, biết được tôn sư không có ở đây.

Đường đường là Hải Hoàng lại bị Mạt Lỵ tát một cái đánh rụng hết răng... Thảm hại hơn là uy nghiêm mất sạch, Tử Cực còn phải vui vẻ chạy tới gửi lời cảm ơn, có thể nói Khúc Phong Ức là gieo gió gặt bão, nhưng không thể không nói, đây chính là lực lượng cường đại tuyệt đối. Dù cho bốn đại thánh địa, hận đến nghiến răng, nhưng trong hành động nhất định phải ngoan ngoãn dễ bảo.

- Nói lời cảm tạ thì không cần, nàng căn bản không để ý, nói không chừng còn ngại phiền.

Vân Triệt nói.

- Đúng đúng, lấy cảnh giới của tôn sư, sợ là đã sớm ném chuyện hôm nay ra bên ngoài.

Tử Cực vội vàng nói:

- Ai, kỳ thật lần này lão hủ đến đây, là vì hành động của Hải Hoàng mà hướng ngươi bồi tội. Hải Hoàng vốn muốn tự mình đến đây, nhưng nàng tổn thương ở trên mặt, có chút không tiện gặp người, nhất là tự biết không có mặt mũi nào gặp ngươi, nên lão hủ đành phải làm thay.

- Chuyện hôm nay, là Chí Tôn Hải Điện ta thấy thẹn đối với ngươi, chỉ cần có thể giải mối oán hận trong lòng Vân cung chủ, sau này Vân cung chủ có bất cứ phân phó nào, Hải Điện ta sẽ toàn lực tuân theo, tận hết sức lực.

Tử Cực nói vô cùng thành khẩn... nhưng trong lòng Vân Triệt không có nửa điểm đắc ý hoặc là hả giận, chỉ có chút cảm thán. Nếu như hôm nay không phải là Mạt Lỵ, bọn hắn làm gì có nửa phần xấu hổ cùng kinh sợ như vậy.

Trước khi Mạt Lỵ hiện thân, mỗi một câu nói của Hoàng Cực Vô Dục cùng Khúc Phong Ức, hắn đều nhớ như in! Nhất là sau khi hắn chủ động bại lộ Luân Hồi Kính, sắc mặt bọn chúng có biết bao ghê tởm. Khi đó bọn hắn làm gì có"Áy náy"!

Trong lòng Vân Triệt rất rõ ràng, Thánh Đế cùng Hải Hoàng để Cổ Thương cùng Tử Cực đến đây, mục đích chủ yếu nhất chính là thăm dò thái độ của hắn đối với bọn họ. Dù sao, mấy câu nói kia của Mạt Lỵ cũng khiến toàn bộ vận mệnh bốn đại thánh chủ nằm ở trên tay Vân Triệt.

Đối với Hoàng Cực Vô Dục, bởi vì quan hệ với Hạ Nguyên Bá, hắn có thể nói thẳng ra chữ"Quên". Nhưng đối với Khúc Phong Ức, hắn còn không có nhân từ vĩ đại đến mức trực tiếp khoan dung một người muốn đưa hắn vào chỗ chết như vậy.

- Được, lời Tử tiền bối nói, vãn bối nhớ kỹ. Trước mắt Vãn bối có thương tích trong người, còn cần tỉ mỉ chữa thương, sẽ không lưu Tử tiền bối làm khách. Nếu như Tử tiền bối không có chuyện khác, xin mời trở về đi.

Lông mày Tử Cực giật giật, thầm than một tiếng, sau đó lấy ra một cái hộp nhỏ lóng lánh tử quang:

- Đã như vậy, lão hủ sẽ không làm phiền nữa. Đây là Hải Thần đan đặc hữu của Hải Điện ta, bên trong dùng Long Sa Huyền đan của hải thú lớn nhất Thương Hải, cùng gan của mấy chục loại hải thú và hơn chín trăm loại kỳ dược dưới biển sâu luyện chế mà thành. Vì số lượng Bàn Long Sa thưa thớt, lại rất khó săn giết, cho nên mỗi một khỏa Hải Thần đan đều chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, là một trong những chí bảo cao nhất của Chí Tôn Hải Điện ta. Có thể giải vạn độc, cũng có thể cấp tốc khôi phục thương thế nguyên khí, đối với tu vi huyền lực cũng có ích lợi cực lớn. Đây là một chút áy náy của Hải Hoàng, xin Vân cung chủ chớ từ chối.

- Được, vãn bối cám ơn.

Vân Triệt trực tiếp đưa tay cầm lấy. Đồ vật Chí Tôn Hải Điện"Hiếu kính", hắn rất an lòng cầm lấy.

- Vậy lão hủ cáo từ. Mười chín ngày sau là đại sự đính hôn của Vân cung chủ cùng Tuyết công chúa, chắc chắn lão hủ cùng Hải Hoàng sẽ trình diện chúc mừng. Cáo từ...

Tử Cực rời đi. Vân Triệt xuất ra"Vạn hoa Thánh Tâm lộ" Cổ Thương đưa tới cùng"Hải Thần đài" Tử Cực đưa tới, thở dài một tiếng:

- Lúc nào ta mới có thể lợi hại giống như Mạt Lỵ...

- Hẳn là cả một đời đều khó có khả năng đi.

- Tốt a... Kiếp sau đều khó có khả năng.

Thí Nguyệt Ma Quật.

Lúc Vân Triệt đến, còn có tử quang từ U Minh Bà La Hoa. Mà lúc này Thí Nguyệt Ma Quật, chỉ có bóng tối cùng tĩnh mịch vô tận.

Dạng bóng đêm tuyệt đối này, cho dù là thị lực của Mạt Lỵ, cũng không nhìn thấy bất luận cái gì. Nhưng ở dưới linh giác cường đại của nàng, mỗi một hạt cát hạt bụi nơi này đều vô cùng rõ ràng.

Mạt Lỵ một đường hướng về phía trước, đi tới chỗ cuối cùng Thí Nguyệt Ma Quật, đứng ở trước bức tường đã sụp đổ kia.

Phía sau vách đá, một cỗ hắc ám khí tức có phương diện cao đến mức tận cùng chầm chậm tràn ra, nương theo đó là một cỗ khí tức nguy hiểm để tâm hồn Mạt Lỵ đột nhiên thắt chặt.

Mạt Lỵ duỗi cánh tay ra, một đạo quang mang tinh hồng sáng lên ở trong lòng bàn tay nàng, thoáng chốc, mỗi một cái góc trong Thí Nguyệt Ma Quật đều bị chiếu rọi thành một mảnh đỏ như máu.

Mạt Lỵ giẫm lên hồng quang, bước qua vách đá vỡ vụn, rốt cục bước chân cũng bước vào thế giới hắc ám phía sau vách đá.

Sau khi bước vào bước đầu tiên, Mạt Lỵ như bị điện giật, bình tĩnh ngừng ở nơi đó.

Bởi vì, thế giới phía sau vách đá bị hồng quang trong tay chiếu sáng, khiến nàng nhìn thấy đồ vật phóng thích khí tức hắc ám nguy hiểm kia...

Nàng nhìn chằm chằm vào vật đó, con ngươi màu đỏ thỉnh thoảng co vào, thỉnh thoảng mở rộng, thân thể như bị định trụ, không nhúc nhích hoặc là không dám động.

Chấn kinh... Sợ hãi... Hư ảo... Không thể tin được... Còn có linh hồn run rẩy không cách nào dừng.

Biểu lộ, ánh mắt của nàng lúc này, Vân Triệt chưa bao giờ thấy qua.

Mà cái trạng thái này của Mạt Lỵ kéo dài cực kỳ lâu, không có động tác, không có âm thanh, như là sợ hãi đến mất hồn.

Ròng rã gần nửa khắc đồng hồ, phần môi của Mạt Lỵ mới mang theo vô tận khiếp sợ và thanh âm trầm trọng, nhẹ nhàng đọc lên cái tên đủ để viễn cổ chân thần cùng Ma Thần đều sợ hãi run rẩy...

- Tà... Anh... Vạn... Kiếp... Luân...


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment