Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 814 - Chương 815: Chương 815: Vạn Kiếp Tà Anh

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_815" class="block_" lang="en">Trang 408# 1

 

 

 

Chương 815: Chương 815: Vạn Kiếp Tà Anh



Hồng quang trong tay Mạt Lỵ biến mất vì sự khiếp sợ của nàng, nhưng ở trong bóng tối tuyệt đối của Thí Nguyệt Ma Quật, con ngươi Mạt Lỵ vẫn hiện ra một cái hình dáng luân bàn đen kịt.

Bản thể của nó là màu đen kịt, nhưng có lẽ sự tồn tại của nó đã siêu việt"Hắc ám", mặc dù ở dưới hắc ám tuyệt đối nhưng vẫn có thể nhìn rõ ràng. Giống như dưới đáy vô tận thâm uyên, có một cái ác ma chi nhãn mở ra.

Mạt Lỵ chưa từng nghĩ tới, có một ngày bản thân lại, thấy được hình ảnh kinh khủng nhất trong trí nhớ, hình ảnh không có khả năng xuất hiện. Trong ký ức nàng được truyền thừa, gần như tất cả sợ hãi, đều tập trung ở cái hình ảnh này, và tên của nó.

Tà Anh Vạn Kiếp Luân!

Từ khi Hồng Mông bắt đầu, lực lượng mặt trái trong hỗn độn đã thai nghén mà thành tồn tại kinh khủng, mà Thần và Ma đều sợ hãi.

Mặc dù nó đứng hàng"Huyền Thiên chí bảo", nhưng nó không phải bảo vật, mà là vật đáng sợ nhất Hồng Mông vũ trụ. Mặc dù nó đứng hàng đệ nhị"Huyền Thiên chí bảo" nhưng nó cùng Tru Thiên Thủy Tổ Kiếm là hai thứ do hai loại lực lượng cực hạn đồng thời thai nghén ra, luận năng lực hủy diệt, nó tuyệt không thấp hơn Tru Thiên Thủy Tổ Kiếm, nhưng lực lượng thuộc tính Tru Thiên Thủy Tổ Kiếm là chí thánh, còn Tà Anh Vạn Kiếp Luân là chí ác, cho nên nó chỉ có thể bài vị sau Tru Thiên Thủy Tổ Kiếm.

Lần cuối cùng nó hiện thế, lực lượng bạo tẩu, thả ra Vạn Kiếp Vô Sinh đáng sợ nhất Hồng Mông vũ trụ, hủy diệt chư thần cùng chư ma, sáng tạo ra thời đại Thần Ma diệt tuyệt cùng kết thúc.

Sự cường đại cùng khủng bố của nó, căn bản không phải là sinh linh hiện tại có thể lý giải cùng tưởng tượng.

Sau khi thời đại Thần Ma kết thúc, nó liền giống như Tru Thiên Thủy Tổ Kiếm, chưa từng xuất hiện lại. Nhưng trong trăm vạn năm này, mọi người chưa từng buông tha tìm kiếm Tru Thiên Thủy Tổ Kiếm, để cầu có được lực lượng"Tru thiên" vô địch. Có điều chưa bao giờ có người muốn tìm kiếm Tà Anh Vạn Kiếp Luân, bởi vì nó chỉ mang đến tai nạn đáng sợ nhất thế gian này.

Mà lúc này, đồ vật khủng bố nhất trăm vạn năm qua, rõ ràng xuất hiện ở trước mắt Mạt Lỵ... Ai cũng không có khả năng nghĩ đến, hỗn độn mênh mông, vậy mà nó lại ẩn giấu ở một chỗ như vậy.

Ngay cả chân thần nhìn thấy nó, đều sinh ra sợ hãi cực hạn, huống chi Mạt Lỵ chỉ kế thừa một chút lực lượng chân thần… trong trí nhớ chân thần nàng thừa kế, ngoại trừ hình dạng cùng khí tức đặc thù liên quan tới Tà Anh Vạn Kiếp Luân ra, toàn bộ ký ức còn lại là sợ hãi lạnh như băng.

Giống như thấy được nó, chính là thấy được tầng dưới cùng địa ngục.

Mạt Lỵ chưa bao giờ có cảm giác ngơ ngác lâu dài như thế, nhưng qua thật lâu, ý chí của nàng cũng đè nén sợ hãi to lớn đang sôi trào xuống bởi vì mặc dù cái kia là Tà Anh Vạn Kiếp Luân, nhưng khí tức bây giờ của nó quá yếu.

Yếu đến mức kém xa tít tắp lực lượng không hoàn chỉnh của nàng.

Nếu không, nó cũng sẽ không một mực ở bên trong Thí Nguyệt Ma Quật.

Đè xuống sợ hãi, ánh mắt của Mạt Lỵ dần dần khôi phục lại bình tĩnh cùng băng lãnh, bước chân cũng lần nữa hướng về phía trước, một bước... hai bước... dần dần đến gần Tà Anh Vạn Kiếp Luân.

Theo nàng tới gần, lực áp bách đến từ Tà Anh Vạn Kiếp Luân cũng nhanh chóng yếu bớt.

- Hừ.

Khóe môi Mạt Lỵ vểnh lên, lãnh đạm lên tiếng, giống như là đang cười nhạo:

- Diễn sinh từ lúc Hồng Mông mới hình thành, khiến thời đại Thần Ma đến hồi chung kết, vậy mà bây giờ lại luân lạc tới cấp độ thảm như vậy, ngay cả một cái nhân loại như ta đều có thể tuỳ tiện thoát khỏi uy hiếp của ngươi!

Từ cực độ chấn kinh lúc ban đầu đến khi bình tĩnh trở lại, kết hợp tất cả những gì phát sinh trong Thí Nguyệt Ma Quật, nàng lập tức hiểu vì cái gì Thí Nguyệt Ma Quân có thể tồn tại từ thời đại Thần Ma diệt tuyệt đến nay, ngay cả rất nhiều nghi hoặc liên quan tới Thí Nguyệt Ma Quân, cũng trở nên rõ ràng.

Cho dù Tà Anh Vạn Kiếp Luân cường đại tới đâu, thì nó cũng chỉ là khí, mà không phải là linh. Nó muốn hồi phục lực lượng, nhất định phải lấy sinh linh làm vật trung gian. Mà khí thông thường, mặc dù có linh tính cùng lực lượng cực mạnh, nhưng cơ bản đều bị sinh linh khống chế. Nhưng lực lượng Tà Anh Vạn Kiếp Luân quá mạnh mẽ, trái lại có thể khống chế sinh linh... Thậm chí là Ma!

Mà Thí Nguyệt Ma Quân, chính là vật dẫn hoặc có thể xưng danh là vật chủ kí sinh mà Tà Anh Vạn Kiếp Luân lựa chọn!

Trăm vạn năm trước, chúng Ma bị buộc đến tuyệt lộ đã phát rồ giải trừ phong ấn Tà Anh Vạn Kiếp Luân, để nó tái hiện thế gian. Tà Anh Vạn Kiếp Luân bị phong tỏa quá lâu nên tích lũy lực lượng vô tận, sau khi thoát ly gông xiềng liền điên cuồng bạo tẩu, nó ép buộc Thí Nguyệt Ma Quân làm vật trung gian, phóng xuất ra lực lượng"Vạn Kiếp Vô Sinh" hủy thiên diệt địa, diệt tuyệt thần ma, thứ duy nhất có thể chống lại nó là Tru Thiên Thủy Tổ Kiếm lại thủy chung không rõ tung tích, cuối cùng dẫn đến Thần Ma diệt hết.

Bởi vì Thí Nguyệt Ma Quân là vật dẫn Tà Anh Vạn Kiếp Luân khống chế, nên hắn tự nhiên còn sống sót.

Đây cũng là lý do Thí Nguyệt Ma Quân nói hắn vì cứu con trai của mình mà tự tay giết hắn, cũng mang ma hồn của hắn nhốt vào bên trong Vĩnh Dạ Ma kiếm để Thí Nguyệt Ma Quân và hắn đồng sinh, dưới lực lượng hủy diệt của Tà Anh Vạn Kiếp Luân, cũng chỉ có phương pháp này, mới có thể bảo vệ ma hồn con trai hắn!

Sau khi giết sạch Thần Ma, sức mạnh Tà Anh Vạn Kiếp Luân suy yếu... Thậm chí có thể nói là gần như khô kiệt. Nhưng bên trong Thần Ma trừ Thí Nguyệt Ma Quân ra, vẫn còn một vị thần còn sống sót nhưng thân trúng"Vạn Kiếp Vô Sinh" chi độc, là Tà Thần.

Mặc dù sức mạnh của Tà Anh Vạn Kiếp Luân suy yếu rất nhiều, nhưng Tà Thần vẫn không cách nào hủy diệt nó, thế gian này cũng không có gì có thể hủy diệt Tà Anh Vạn Kiếp Luân. Xem như Tà Anh Vạn Kiếp Luân chủ kí sinh, Tà Thần cũng không có khả năng giết Thí Nguyệt Ma Quân. Cho nên, việc Tà Thần có thể làm chính là dùng tất cả lực lượng dư thừa của mình, phong ấn Tà Anh Vạn Kiếp Luân và cả Thí Nguyệt Ma Quân, để phong ấn mẫn diệt Thí Nguyệt Ma Quân.

Đây chính là lý do Thí Nguyệt Ma Quân bị Tà Thần phong ấn trăm vạn năm, chứ không phải trực tiếp tru sát. Không phải là Tà Thần không muốn, mà là không thể!

Địa điểm phong ấn chính là Lam Cực tinh không tầm thường chút nào ở bên trong Thiên Huyền đại lục!

Phong ấn Tà Thần bày ra cũng không phải là phong tỏa đơn thuần, mà nó còn mang theo lực lượng tàn phệ cực mạnh. Tà Anh Vạn Kiếp Luân trong phong ấn trăm vạn năm một mực thừa nhận lực lượng Tà Thần tàn phệ, lực lượng vốn hao tổn đến mức gần như bị chôn vùi, thậm chí nó đã mất đi lực lượng khống chế đối với Thí Nguyệt Ma Quân, để Thí Nguyệt Ma Quân không còn là vật chủ kí sinh của nó, mà là tồn tại độc lập với nhau.

Đây là lý do lúc trước Thí Nguyệt Ma Quân nói ra một câu"Tà Thần phong ấn hủy diệt ma thân cùng ma hồn của bản vương, nhưng cũng để bản vương lấy được tự do lần nữa”...

Không còn là vật chủ của Tà Anh Vạn Kiếp Luân nên Thí Nguyệt Ma Quân cũng mất đi sự che chở của Tà Anh Vạn Kiếp Luân, đồng dạng chịu đựng lực lượng tàn phệ của phong ấn, cuối cùng hồn nguyên của hắn đều bị tổn hại nghiêm trọng, khế ước cùng Thí Nguyệt Ma Kiếm cũng bị cắt đứt, từ đó ma hồn của con hắn trong Thí Nguyệt Ma Kiếm, cũng trở thành tồn tại độc lập.

Rốt cục lực lượng phong ấn của Tà Thần vạn năm trước cũng hao hết, khiến Tà Anh Vạn Kiếp Luân, Thí Nguyệt Ma Quân, Thí Nguyệt Ma Kiếm đều được giải thoát. Nhưng, Thí Nguyệt Ma Quân bị phong ấn Tà Thần ăn mòn ròng rã trăm vạn năm, mệnh hồn yếu ớt không chịu nổi, vốn không bao lâu nữa sẽ hoàn toàn diệt vong, cuối cùng còn bị Chí Tôn Hải Điện Thủy tổ phát hiện, phong tỏa trong Thí Nguyệt Ma Quật. Thế là hắn ở trong phong tỏa của Chí Tôn Hải Điện, mượn nhờ hắc ám khí tức Tà Anh Vạn Kiếp Luân thả ra, cùng U Minh Bà La Hoa sống tạm đến khi bị Vân Triệt tru sát.

Thí Nguyệt Ma Kiếm lưu lạc đến Thiên Huyền đại lục, thành tựu Vĩnh Dạ vương tộc, ngay cả phong ấn yếu ớt còn sót lại trên đó, ở trong Ma Kiếm đại hội hôm nay bị giải trừ. Chỉ là ma hồn trong đó dù không có tan hết, cũng đã yếu ớt đến cấp độ đáng thương.

Mà Tà Anh Vạn Kiếp Luân, sau khi phong ấn giải trừ một mực tồn tại ở nơi đây, chậm chạp phóng thích ra hắc ám khí tức phương diện cực cao nhưng hơi yếu.

Năm đó nó diệt hết chư thần cùng ma, bây giờ lại yếu đuối đến không chịu nổi, chỉ có thể yên lặng ở nơi hoang vu chi địa này, và chưa từng thấy qua mặt trời.

Lúc trước, sự tình Thí Nguyệt Ma Quân là kinh ngạc cùng nghi hoặc lớn nhất trong lòng Mạt Lỵ. Bây giờ nhìn thấy Tà Anh Vạn Kiếp Luân, không cần bất luận yếu tố gì, tất cả nghi hoặc đều được giải khai.

Bởi vì đây là lý do duy nhất, cũng là giải thích duy nhất!

Chỉ là hết thảy nguyên nhân, so với phỏng đoán của Mạt Lỵ trước đây còn đáng sợ hơn nhiều... Bởi vì nó rõ ràng là đồ vật kinh khủng nhất trong thế giới hỗn độn.

Bước chân Mạt Lỵ đình chỉ, đứng ở phía trước Tà Anh Vạn Kiếp Luân, con ngươi chiết xạ ra ám quang đen nhánh như Tà Anh Vạn Kiếp Luân, nàng chậm rãi than nhẹ:

- Từ sau khi thời đại ma thần kết thúc, không biết có bao nhiêu người đã suy đoán nơi Tà Anh Vạn Kiếp Luân hạ lạc, càng có vô số người có ý đồ tìm hiểu trước khi Tà Thần vẫn diệt đã làm cái gì, không nghĩ tới, vậy mà ta lại trở thành người đầu tiên trên thế gian này biết câu trả lời.

Mạt Lỵ chậm rãi nâng hai tay lên, một đoàn hồng quang thâm thúy im ắng ngưng tụ ở giữa lòng bàn tay hắn:

- Kim Ô hồn linh đã nói qua nơi này là tinh cầu đầu tiên Tà Thần sáng tạo ra, cũng là nơi cuối cùng hắn ngã xuống. Lúc trước ta còn từng nghi ngờ, vì cái gì mà tinh cầu Tà Thần tự tay sáng tạo ra, cực kỳ xem trọng, lại có nguyên tố mỏng manh như thế, phương diện huyền khí cũng rất thấp, hóa ra tất cả căn nguyên đều ở nơi này!

- Là vì đề phòng ngươi có một ngày thoát ly phong ấn, ở cái thế giới có mật độ mỏng manh, phương diện thấp hèn như này cũng vĩnh viễn đừng mong nhanh chóng khôi phục lực lượng. Tà Thần thật đúng là dụng tâm lương khổ.

- Tà Thần không cách nào hủy diệt ngươi, ta đương nhiên càng không thể. Nhưng... Lấy lực lượng bây giờ của ta, muốn phong ấn ngươi, lại là dễ như trở bàn tay!

Sắc mặt Mạt Lỵ trầm thấp, hồng quang trong tay đã thâm thúy như máu đặc.

- Phóng thích tất cả lực lượng của ta, chí ít có thể phong ấn ngươi ba bốn ngàn năm!

- Anh......

Hắc quang bên trên Tà Anh Vạn Kiếp Luân đung đưa, bên trong tâm hồn của Mạt Lỵ, bỗng nhiên truyền tới một thanh âm dài nhọn, lại mềm nhũn, thanh âm như mang theo ủy khuất, bi thương, còn có cầu khẩn, giống như một đứa con nít, đang không ngừng thút thít.

- Xin ngươi... cứu ta...

Một thanh âm non nớt, mang theo bi thương làm cho lòng người mềm nhũn, nhỏ giọng cầu khẩn... Năm chữ ngắn ngủi, lại có chút không lưu loát, kết hợp với âm sắc non nớt, giống như là một đứa trẻ vừa mới ê a học nói phát ra thanh âm.

Lông mày Mạt Lỵ ngưng tụ, toàn thân hơi cương cứng, lập tức lạnh mặt nói:

- Không nghĩ tới Tà Anh Vạn Kiếp Luân khiến Thần Ma đều sợ hãi, lại hướng một cái nhân loại yếu đuối như ta cầu xin!

- Xin ngươi... cứu ta... mang ta... rời đi nơi này...

Thanh âm của trẻ nít, mang tới lời cầu xin sâu hơn, còn có giọng nghẹn ngào mơ hồ.

- Cứu ngươi?

Mạt Lỵ cười lạnh một tiếng:

- Trừ phi ta điên rồi. Ngươi thế nhưng là đồ vật kinh khủng nhất, tà ác nhất thế gian này, là tồn tại thiên địa bất dung! Năm đó, cường đại như Thần Ma cũng đều bị ngươi giết sạch, nếu như ta mang ngươi rời đi, ngươi tìm được cơ hội khôi phục lực lượng, chắc chắn thế giới sẽ bởi vì ngươi mà lâm vào vạn kiếp bất phục lần nữa! Không cần nói là ta, xem như kẻ gian ác nhất trên đời này, biết ngươi là Tà Anh Vạn Kiếp Luân, cũng sẽ không giữ lại lực lượng phong ấn ngươi, tuyệt không lựa chọn mang ngươi ra ngoài thấy ánh mặt trời!

- Không…

Thanh âm của trẻ nít mang theo bi thương cùng giọng nghẹn ngào:

- Ta không có tà ác như vậy... Ta không phải một cái... hài tử hư hỏng... Ta chỉ... muốn rời đi nơi này... Nơi này tối quá, lạnh quá, mãi mãi đều an tĩnh như vậy...

Thanh âm của Tà Anh Vạn Kiếp Luân để trong đầu người ta tự nhiên hiện ra hình ảnh của một đứa trẻ con non nớt, nó bất lực cầu xin, đủ để người có tâm cứng như sắt đá đều sinh ra lòng trắc ẩn. Nhưng Mạt Lỵ không nhúc nhích chút nào:

- Ngươi không cần mưu toan mê hoặc ta. Tà Anh Vạn Kiếp Luân là thứ diễn ra từ lực lượng tà ác nhất trong tâm hỗn độn, vốn là lực lượng tượng trưng cho cực hạn tội ác. Trăm vạn năm trước, ngươi vừa thoát ly gông xiềng, liền diệt tuyệt tất cả Thần Ma, hủy diệt ròng rã một thời đại! bây giờ ngươi lại nói cho ta biết ngươi không phải một hài tử hư hỏng, thực sự là buồn cười.

- … Đó chỉ là thuộc tính lực lượng của ta, thuộc tính lực lượng có mặt trái cùng mặt phải, nhưng không phân thần thánh cùng tội ác. Sở dĩ năm đó ta giết bọn hắn... Là bởi vì... Bọn hắn... Nhốt ta nhiều năm như vậy... Ta sợ nhất... Chính là hắc ám cùng cô độc... Cho nên, ta chán ghét bọn hắn... Giết chết bọn hắn... sẽ không còn người nào có thể mang ta vào hắc ám cùng thế giới cô độc...

Trên mặt của Mạt Lỵ xuất hiện động dung nhỏ nhẹ... Ý chí của nàng một mực cảnh cáo chính mình, thanh âm Tà Anh Vạn Kiếp Luân ẩn chứa tội ác cùng mê hoặc, nhưng lần này thanh âm lại khiến nội tâm của nàng xúc động kịch liệt.

Bởi vì trong đó bao hàm sinh khí, sợ hãi, ủy khuất, rất rõ ràng, để cho nàng không cách nào cảm giác được bất luận cái gì giả tạo, chỉ có tình cảm rõ ràng nhất, mới có thể chân chính xúc động lòng người. Lúc nó nói giết chết tất cả Thần Ma, mang cho Mạt Lỵ cảm giác, giống như là một tên ác bá khi dễ tiểu hài, khiến nó tức giận, tùy hứng trả thù những tổn thương trước đó, khiến hắn chán ghét cùng sợ người...

Những cái tâm niệm này vừa mới sinh ra không lâu, nàng liền giật mình, cấp tốc bài xích tất cả những tưởng niệm này ra khỏi tâm hồn. Cười lạnh nói:

- Ngươi lấy Tà Anh làm tên, liền thực sự cho là ta ngớ ngẩn đến mức cho rằng linh hồn của ngươi chỉ là một đứa con nít thôi sao, ngươi là đồ vật tà ác nhất thế gian này, không cần uổng phí tâm cơ nữa! Ta sẽ lập tức phong ấn ngươi một lần nữa, sau này, cách mỗi ngàn năm, ta sẽ lại tới nơi này gia cố phong ấn. Cho dù ta chết, nhưng trước khi chết, ta cũng sẽ lựa chọn một người tiếp tục sứ mệnh phong ấn ngươi, khiến đồ vật tà ác như ngươi vĩnh viễn không thể thấy lại mặt trời!!

- Ah......

Thanh âm của trẻ con khóc ồ lên, khóc bi thương đến mức tan nát cõi lòng, nó ríu rít nói:

- Vì cái gì... Ngươi không nguyện ý tin tưởng ta... Cái kia... Ta...

Một vòng hắc vụ quỷ dị bốc lên trước người Mạt Lỵ, trong hắc vụ, Tà Anh Vạn Kiếp Luân hóa thành một đạo hắc quang quỷ dị, bỗng nhiên chui vào bên trong mi tâm Mạt Lỵ.

Mạt Lỵ nâng tay trái lên, trên mu bàn tay xuất hiện một cái hắc luân ấn ký mờ mờ.

Mạt Lỵ nhìn chằm chằm vào hắc luân ấn ký trên mu bàn tay, khinh thường cười lạnh:

- Ngươi cho rằng ngươi là Tà Anh Vạn Kiếp Luân đồ diệt thần ma năm đó sao! Chỉ bằng lực lượng của ngươi bây giờ, cũng mưu toan để cho ta trở thành vật chủ kí sinh của ngươi! ngươi làm như thế, ngược lại càng dễ cho ta phong ấn ngươi hơn!

Sau khi cười lạnh, Mạt Lỵ liền muốn ngưng lực, cưỡng ép Tà Anh Vạn Kiếp Luân ra ngoài.

- Ta... Ta không có…

Thanh âm của trẻ con vang lên, cuống quít đáp lại:

- Chỉ cần... Chỉ cần ngươi nguyện ý mang ta rời đi... Để cho ta rời khỏi hắc ám cùng cô độc... Ta nguyện ý... Thần phục với ngươi...

- Thần phục... Với ta

Mạt Lỵ nao nao, tiếp theo cười lạnh nói:

- Trò cười! Ngươi là Tà Anh Vạn Kiếp Luân, cùng Tru Thiên Thủy Tổ Kiếm là tồn tại tối cao nhất của toàn bộ thế giới hỗn độn! Ngay cả Thần cũng không có cách nào khống chế, làm sao có thể thần phục một nhân loại như ta!

- Chỉ cần... Ngươi có thể mang ta ra thế giới bên ngoài... Không để ta trong hắc ám cùng cô độc... Về sau... Ngươi chính là chủ nhân của ta... Nếu như, ngươi sợ hãi lực lượng của ta... Như vậy… sau khi ngươi trở thành chủ nhân của ta... Sẽ vĩnh viễn... Không cần lo lắng... Lực lượng của ta tổn thương ngươi...

- Hừ, đây chẳng qua là mong muốn đơn phương, ta nói đáp ứng với ngươi sao!

Cánh tay Mạt Lỵ quét ngang, hồng quang ngưng tụ trước đó chậm rãi phiêu khởi ở trước người của nàng:

- Ngươi cứ tiếp tục, thành thành thật thật đợi ở bên trong bóng tối vĩnh hằng đi...

Bàn tay Mạt Lỵ vừa lật, muốn bức Tà Anh Vạn Kiếp Luân ra, sau đó cưỡng ép phong ấn. Nhưng bàn tay của nàng mới xoay chuyển được một nửa, chợt dừng lại, sắc mặt biến thành hơi nghi ngờ.

Sau khi yên tĩnh một lúc, tay của nàng chậm rãi thu hồi, mang đạo hồng quang ẩn chứa lực lượng kinh khủng ngưng tụ hồi lâu theo đó tán đi. Nàng nâng tay trái lên, thần sắc lãnh đạm nói:

- Ngươi thực nhận ta làm chủ nhân, sau này ngươi để ta khống chế. Ta có thể mang ngươi ra khỏi chỗ này, nhưng mãi mãi không triệu hoán ngươi đi ra. Ngay cả như vậy, ngươi có nguyện ý không.

Lời của Mạt Lỵ, để thanh âm con nít trở nên kích động cùng vui sướng:

- Chỉ cần... Chỉ cần để ta không còn bị giam ở trong hắc ám cùng cô độc... Ta nhất định... nghe theo ngươi nói...

Thanh âm như vậy, không ai sẽ tin tưởng nó đến từ tà vật kinh khủng nhất thế gian, mà chỉ là một đứa bé hèn mọn, đáng thương đang cầu xin.

Vẻ mặt cùng động tác của Mạt Lỵ dừng lại, sau khi do dự một lúc lâu, mới vô cùng chậm chạp gật đầu nói:

- Được... Đã như vậy, hãy lấy khế ước tàn khốc nhất nhận ta làm chủ, ngươi là nô bộc, trừ phi ta chủ động giải trừ, nếu không ngươi vĩnh viễn để ta khống chế, không bao giờ được làm phản! Chỉ có một cách này! hoặc là ngươi tiếp nhận, hoặc là để cho ta phong ấn ngươi một lần nữa!

Thanh âm băng lãnh vô tình rơi xuống, hồng quang giữa mi tâm Mạt Lỵ lóe lên, khế ước chi lực bao phủ ở phía trên Tà Anh Vạn Kiếp Luân. Hơn nữa, là khế ước chủ tớ tàn khốc nhất Tinh Thần giới.

Để Mạt Lỵ kinh ngạc chính là, Tà Anh Vạn Kiếp Luân không có nửa điểm do dự cùng kháng cự, thậm chí là vô cùng mừng rỡ, tung tăng tiếp nhận khế ước... Vui mừng như là chim nhỏ được bay ra khỏi nhà tù.

Con ngươi Mạt Lỵ lập tức lóe lên hắc quang, tiếp theo, luân bàn đen kịt trên mu bàn tay trái của nàng biến thành vô cùng thâm thúy, sau mấy lần lấp lóe, liền chậm rãi biến mất.

- Về sau, ngươi không còn là Tà Anh Vạn Kiếp Luân có thể tru Thần đồ Ma nũa, mà là khí của một mình ta, lấy ta làm chủ!

Những lời nói này của Mạt Lỵ rất là trịnh trọng và nghiêm khắc, nhưng ánh mắt của nàng lại là một trận phiêu hốt.

Nàng không nghĩ tới, khế ước tàn khốc mà một cái phàm nhân hèn mọn nhất cũng không thể nào tiếp thu được, lại"Nô dịch" được Tà Anh Vạn Kiếp Luân khiến Thần Ma đều sợ hãi.

Ở trong này nhìn thấy Tà Anh Vạn Kiếp Luân, sau đó trở thành chủ nhân của nó... Tất cả giống như một giấc mộng hoang đường nhất.

Kỳ quái hơn chính là, trừ cảm xúc sợ hãi và xúc động đến từ ký ức cùng ấn tượng lúc ban đầu ra, nàng không cảm nhận được sự âm trầm, sợ hãi, tội ác từ trên người Tà Anh Vạn Kiếp Luân, mà càng nhiều hơn là đáng thương, bất lực, bi thương...

Hết thảy chuyện này chỉ là giả tượng, hay... Tà Anh Vạn Kiếp Luân thật sự là một đứa bé ngây thơ.

Bởi vì tức giận ngây thơ, mà giết hết tất cả Thần Ma, lại có thể vì rời xa hắc ám cùng cô độc, mà nó từng là tồn tại siêu việt thần ma cũng không tiếc tất cả, trở thành nô bộc của một nhân loại.

- Vâng, chủ nhân.

Thanh âm cung kính của con nít đáp lại, không có nửa điểm khuất nhục hoặc là không cam lòng, chỉ có vui sướng vì sắp rời khỏi nơi hắc ám cùng cô độc.

Sở dĩ bỗng nhiên Mạt Lỵ thay đổi chủ ý, là bởi vì nàng nghĩ đến: Tà Anh Vạn Kiếp Luân vì tự do không tiếc đại giới, đối với nàng nó làm như thế, thì đối với người khác nó cũng nhất định làm như thế. Như vậy, nếu nó rơi vào tay người khác, chắc chắn hậu quả sẽ là không cách biết trước. Mà đó là Tà Anh Vạn Kiếp Luân, một khi lực lượng của nó tỉnh lại, chính là tai nạn không cách nào tưởng tượng cùng khống chế.

Còn nếu nó thực sự nguyện ý thần phục, như vậy thần phục nàng, để nàng khống chế, cũng sẽ không cần lo lắng một ngày kia nó rơi vào tay một tên ngu xuẩn hoặc là người có dụng ý khó dò. Nàng còn có thể để nó không bao giờ hiện thế nữa.

Mạt Lỵ hít một hơi thật sâu, bình phục tâm cảnh:

- Nhớ kỹ lời ta nói lúc trước, về sau ngươi có thể theo ta nhìn khắp thế giới bên ngoài, vĩnh viễn sẽ không bị cô độc. Nhưng ta cũng vĩnh viễn không triệu hoán ngươi đi ra! Ngươi phải biết, nếu có một ngày thế nhân biết ta là chủ nhân Tà Anh Vạn Kiếp Luân, vậy ta sẽ lập tức trở thành địch nhân của toàn bộ thế giới hỗn độn!

- Ừm, ta sẽ một mực nghe lời chủ nhân.

Thanh âm non nớt lanh lảnh, giống như một tiểu hài tử đáng yêu.

- Được, vậy bây giờ ngươi nói cho ta biết, thứ gì hoặc là phương pháp gì có thể khiến cho lực lượng của ngươi thức tỉnh một lần nữa.

Mạt Lỵ lạnh lùng hỏi, nàng hỏi như vậy, tuyệt nhiên không phải là muốn thử đồ khôi phục lực lượng Tà Anh Vạn Kiếp Luân. Mà là muốn tránh tất cả các khả năng!

- Hiện tại ta chỉ thuộc về chủ nhân, chỉ cần lực lượng của chủ nhân có thể ảnh hưởng tới ta, ví dụ như nộ khí, oán khí, sát khí, mùi máu tanh, hận ý, ghen tỵ, tội ác... Những tâm tình tiêu cực này đều để cho ta trưởng thành. Nhất là khi tâm tình tiêu cực của chủ nhân bỗng nhiên mãnh liệt đến một cái điểm cực hạn nào đó, liền có khả năng thức tỉnh lực lượng của ta một lần nữa.

Tà Anh Vạn Kiếp Luân không có giấu diếm trả lời.

Trong lòng Mạt Lỵ tối lại, khóe miệng nghiêng lên một nụ cười vô cùng thanh đạm:

- Vậy đáng tiếc rồi, lực lượng của ngươi vĩnh viễn khó có khả năng thức tỉnh lần nữa.

- Hiện tại, ta sẽ làm như ngươi mong muốn, mang ngươi rời khỏi nơi này. Về sau, nếu như ngươi không nghe lời, ta sẽ lập tức phong ấn ngươi vào trong hắc ám cùng cô độc một lần nữa!

Mạt Lỵ nghiêm nghị nói nhưng nàng cũng đồng thời biết, có cái khế ước chủ tớ tàn khốc nhất kia tồn tại, coi như Tà Anh Vạn Kiếp Luân muốn không nghe lời cũng không thể.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment