.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_816" class="block_" lang="en">Trang 408# 2
Chương 816: Ma Châu chi hoạn.
Mặc dù tinh thần Tiêu Vân bị hao tổn, nhưng không bị ngoại thương. Khi hô hấp của hắn dần dần bình ổn, Vân Triệt thở ra một hơi, thu hai tay từ đỉnh đầu hắn.
Lúc này, hồng quang lóe lên trước người hắn, thân ảnh Mạt Lỵ hiện ra như yêu tinh vậy.
- Trở về nhanh như vậy.
Vân Triệt đứng dậy, kinh ngạc nói. Mạt Lỵ nói phải ở lại Chí Tôn Hải Điện thêm một ngày, hắn còn tưởng rằng Mạt Lỵ nhất định phải đi thật lâu mới trở về.
- Chúng ta có thể rời đi.
Mặt mũi Mạt Lỵ tràn đầy hờ hững nói.
- Hiện tại.
Vân Triệt mừng rỡ, liền vội vàng hỏi:
- Nói như vậy, ngươi đã biết đồ vật phóng thích ma khí trong Thí Nguyệt Ma Quật, là chuyện gì xảy ra.
- Đúng là đã biết nhưng ngươi không nên biết thì tốt hơn.
Mạt Lỵ quay khuôn mặt nhỏ sang một bên.
"..."
Nhìn vẻ mặt cùng ngữ khí của Mạt Lỵ, Vân Triệt liền biết vô luận như thế nào Mạt Lỵ cũng sẽ không nói chuyện này cho hắn, truy vấn như thế nào cũng là phí công,
- Đồ vật liên quan đến chân tướng chuyện này không phải là thứ ngươi có thể hiểu được.
Mạt Lỵ nhìn hắn một cái:
- Chuyện này ta không cách nào nói cho ngươi, cũng vô pháp nói cho bất luận kẻ nào, chỉ có thể một mình ta biết.
- Nghiêm trọng như thế...
Vân Triệt có chút trố mắt.
- Trước mắt ngươi quan tâm bản thân ngươi một chút đi.
Lông mày Mạt Lỵ trầm xuống:
- Ngươi không có phát hiện, bên trong huyền mạch ngươi nhiều hơn một vật sao?
- Phát hiện.
Sắc mặt của Vân Triệt cũng thoáng gấp:
- Tối hôm qua ta chữa thương liền phát hiện ra nó, đến tột cùng nó là cái gì, vì sao lại dung hợp vào trong huyền mạch của ta.
Hôm qua ở trong Thí Nguyệt Ma Quật, sau khi hắn dùng hết toàn lực oanh sát Thí Nguyệt Ma Quân, huyền lực đã khô kiệt, toàn thân trọng thương, ngũ giác cũng biến thành cực kỳ suy yếu, mặc dù phát giác ra, nhưng cũng không hoàn toàn rõ ràng trước khi Thí Nguyệt Ma Quân chết đã làm cái gì đối với hắn, về sau liền trực tiếp ngất đi.
Đêm qua hắn chữa thương, liền phát hiện bên trong huyền mạch bản thân, thình lình nhiều hơn một viên châu bị hồng quang bao phủ. Hồng quang này Vân Triệt rất quen thuộc, đó là lực lượng của Mạt Lỵ. Lực lượng của Mạt Lỵ vô cùng bá đạo, sau khi bao vây đồ vật kia, liền không có một tia khí tức nào tràn ra ngoài.
Mà để cho hắn chấn kinh không hiểu chính là, vật này tồn tại ở trong huyền mạch hắn, nhưng hắn vẫn không có cảm thấy có cái dị dạng gì, nếu không phải hắn dưới trạng thái chữa thương nội thị huyền mạch, cũng sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của nó... Thật giống như, nó đã hoàn toàn dung nhập vào bên trong huyền mạch, cùng Tà Thần huyền mạch của hắn hoàn mỹ hòa làm một thể.
- Ma Nguyên Châu.
Thanh âm Mạt Lỵ lộ ra chút trầm trọng.
- Ma Nguyên Châu?
- Thượng cổ Ma tộc thai nghén trong mẫu thể, hình thái lúc đầu chính là Ma Nguyên Châu, lại từ Ma Nguyên Châu thai nghén sinh ra ma thân, ma hồn cùng Ma Thần nguyên lực.
Mạt Lỵ đi đến trước người Vân Triệt, duỗi ra một ngón tay điểm ở trên ngực của hắn, kiểm tra xem viên Ma Nguyên Châu bị nàng phong tỏa kia phải chăng có dị biến:
- Nói một cách khác, Ma Nguyên Châu là sinh mệnh, linh hồn, lực lượng căn nguyên của Ma! Đây cũng là nguyên nhân Ma Nguyên Châu tồn tại.
- Nghe vào giống như huyền đan của huyền thú vậy.
Vân Triệt nghi ngờ nói.
- Ngươi có thể hiểu như vậy.
Mạt Lỵ dời bàn tay từ trên ngực Vân Triệt đi, sắc mặt có chút nghiêm trọng.
- Tại sao Thí Nguyệt Ma Quân phải để Ma Nguyên Châu của hắn xâm nhập vào trong huyền mạch của ta, chẳng lẽ hắn muốn dùng lực lượng bên trong Ma Nguyên Châu phá hủy huyền mạch của ta hay sao, huyền mạch bài xích ngoại lực, càng bài xích ngoại vật, chớ đừng nói chi là Tà Thần huyền mạch... Nhưng trạng thái viên Ma Nguyên Châu này cho ta cảm giác, giống như nó cùng huyền mạch của ta dung hợp, ta hoàn toàn không cảm giác thấy huyền mạch bài xích nó, đây là có chuyện gì?
Sau khi Thí Nguyệt Ma Quân ném Ma Nguyên Châu ra, rất nhanh liền triệt để vẫn diệt. Nếu không, hắn chí ít còn có thể kéo dài hơi tàn một đoạn thời gian. Mà lời nói lúc hắn ném Ma Nguyên Châu ra, khiến Vân Triệt nhớ đến, có chút không rét mà run.
- Nhân loại hèn mọn... Lại kế thừa sức mạnh của Tà thần... Bản Vương... cho dù tế ra... Ma Châu... Cũng phải khiến ngươi... vạn kiếp...vẫn diệt!!
Vân Triệt:
"..."
- Chính xác là Tà Thần huyền mạch không thể dễ dàng bị một khỏa Ma Nguyên Châu dung nhập như vậy. Ta nghĩ, hẳn là phương diện huyền lực ngươi quá yếu, lúc ấy lại trọng thương suy yếu, không có chút chống cự nào, cho nên mới không cách nào kháng cự Ma Nguyên Châu cưỡng ép dung nhập.
Ngữ khí của Mạt Lỵ cũng không chắc chắn lắm, mặc dù Vân Triệt yếu, nhưng dù sao đó cũng là Tà Thần huyền mạch, là tồn tại cùng phương diện với Ma Nguyên Châu, thậm chí bởi vì Tà Thần cường đại, phương diện Tà Thần huyền mạch hẳn là còn muốn vượt qua Ma Nguyên Châu của Thí Nguyệt Ma Quân, dù như thế nào cũng không thể không có chút chống cự nào, bị tuỳ tiện can thiệp như thế.
Nhất là khi... nó là huyền mạch của Thần, đáng lẽ phải có lực lượng bài xích cực mạnh đối với"Ma" mới đúng.
Nhưng trừ cái đó ra, nàng cũng không nghĩ ra lời giải thích nào.
- Về phần mục đích Thí Nguyệt Ma Quân, hẳn là muốn thông qua Ma Nguyên Châu tiến vào thân thể ngươi, phóng ra ma khí từng bước ăn mòn ngươi. Nó cùng huyền mạch dung hợp ngươi, cho dù có biện pháp loại trừ, cũng nhất định trọng thương huyền mạch. Nếu mặc kệ nó tồn tại, tuy là lực lượng tự thân huyền mạch của ngươi phóng ra, nhưng ngươi không có năng lực khống chế hắc ám huyền lực, cho nên chỉ có thể nhận hết tra tấn, cho đến khi mất mạng.
Những cái này, cũng chỉ là suy đoán của Mạt Lỵ.
Bởi vì dù sao nàng cũng không phải là Ma, càng chưa từng gặp qua Chân Ma như Thí Nguyệt Ma Quân, đối với Ma Nguyên Châu, nàng cũng chỉ có chút hiểu biết đến từ Tinh Thần ký ức.
- Vậy... Có biện pháp nào loại trừ nó không.
Mạt Lỵ có chút suy tư, bình thản nói:
- Ta đối với Ma Nguyên Châu cũng không hiểu rõ nhiều hơn ngươi bao nhiêu, lại thêm việc nó đã sáp nhập vào huyền mạch của ngươi, cho nên ta không dám vọng động. Hơn nữa lấy lực lượng của ta, cũng không có khả năng xóa Ma Nguyên Châu của Chân Ma đi. Cũng may, lực lượng của khỏa Ma Nguyên Châu này gần như khô kiệt, lực lượng của ta có thể nhẹ nhõm phong tỏa nó, để nó không cách nào phóng xuất ra Hắc Ám ma khí, nhưng phong tỏa của ta chỉ có thể chèo chống tối đa hai, ba tháng, về sau phải phong tỏa một lần nữa.
- Cái kia còn tốt.
Lời nói của Mạt Lỵ chẳng những không khiến Vân Triệt khẩn trương, ngược lại còn nhẹ nhõm không ít:
- Nói như vậy, về sau cách mỗi hai ba tháng, đều phải dựa vào lực lượng của ngươi đến phong ấn Ma Nguyên Châu một lần.
Mạt Lỵ lườm hắn một cái, tức giận:
- Trong thân thể có một cái đồ vật lúc nào cũng có thể đòi mạng, vậy mà ngươi lại còn cười ra tiếng.
- Vậy thì thế nào, có Mạt Lỵ ở đây ta còn phải lo gì.
Vân Triệt nhìn thiếu nữ trước mắt, cười tủm tỉm nói:
- Nói đến, bảy năm trước ngươi trúng Ma độc, bị phá bỏ thân thể, hồn thể còn phải ỷ lại vào ta mới có thể sống sót. Hiện tại Ma độc của ngươi đã bị tịnh hóa toàn bộ, thân thể cũng đã tái tạo, không cần ỷ lại vào ta nữa, nhưng lại lập tức đến phiên ta ỷ lại vào ngươi mới có thể tiếp tục sống.
Mạt Lỵ:
"..."
Thân thể Vân Triệt nghiêng về phía trước, làm bộ đáng thương nói:
- Bảy năm trước, ta chưa từng bỏ qua ngươi. Bây giờ ta bị Thí Nguyệt Ma Quân đánh cho một viên Ma Nguyên Châu, nếu như ngươi mặc kệ ta, không đến mấy tháng nữa ta liền chết... Nhất định ngươi sẽ không bỏ được ta đúng không.
- Hừ!
Hai cánh tay non nớt của Mạt Lỵ quét ngang trước người, coi thường hừ lạnh một tiếng, sau đó lại nói sang chuyện khác:
- Ngươi chuẩn bị đối phó đám người Hiên Viên Vấn Thiên như thế nào.
- Hiên Viên Vấn Thiên rất nguy hiểm, hắn còn hại chết gia gia của ta, lại suýt chút nữa hại chết cha mẹ ta, ta nhất định phải giết hắn.
Vân Triệt trầm lông mày xuống:
- Con của hắn là Hiên Viên Vấn Đạo lại giết chết Tiêu Ưng, đầu sỏ tạo thành bi kịch Tiêu gia... Một ngày nào đó, ta sẽ tự tay phế hắn đi, sau đó giao hắn cho gia gia cùng Tiêu Vân xử trí!
- Năm đó truy sát ta phụ mẫu, hại ta một nhà suýt nữa bị chết, còn có Nhật Nguyệt Thần Cung. Ta đồng dạng sẽ không bỏ qua bọn hắn.
Vân Triệt dừng một chút sau đó nói tiếp:
- Về phần Hoàng Cực Thánh Vực cùng Chí Tôn Hải Điện, mặc dù Hoàng Cực Vô Dục cùng Khúc Phong Ức khiến cho ta cười chê, nhưng còn chưa tới mức không chết không thôi, lại thêm quan hệ với Nguyên Bá... và hôm nay ngươi xem như đã thay ta giáo huấn qua.
- Tùy ý ngươi muốn xử trí như thế nào thì xử.
Mạt Lỵ một bộ thờ ơ nói:
- Ta chỉ quan tâm khi nào thì ngươi có thể dựa vào lực lượng của mình giết bọn hắn, ngươi phải biết vì cái gì hôm nay ta lại mệnh của lưu bọn hắn.
Vân Triệt đưa tay sờ cằm, làm dáng vẻ suy tư:
- Mạt Lỵ, trước kia ngươi cũng đốc thúc ta trở nên cường đại, là bởi vì thực lực của ta quan hệ đến việc ngươi tái tạo thân thể. Nhưng bây giờ... giống như là rất vội vã để cho ta mạnh lên.
- Bởi vì ngươi là đệ tử của ta!
Mạt Lỵ nghiêm nghị nói:
- Đời ta cũng chỉ có mình ngươi là đồ đệ. Nếu như đệ tử của ta chỉ là một tên phế nhân ngay cả Quân Huyền cảnh cũng không đánh lại, thì ta còn mặt mũi nào tự xưng... Hừ.
Bỗng nhiên thanh âm Mạt Lỵ dừng lại, sau đó hừ lạnh một tiếng.
Quân Huyền cảnh... Phế nhân...
Cảnh giới mà vô số huyền giả Thiên Huyền chỉ có thể ngưỡng vọng, nằm mơ cũng không dám hy vọng xa vời, ở trong mắt Mạt Lỵ lại biến thành"phế nhân"...
- Ngươi yên tâm đi.
Vân Triệt hít một hơi thật sâu:
- Từ khi gia gia ta qua đời, ta đã ở trước di thể của người thề, thù này ta nhất định phải tự tay báo. Chỉ vì nguyên nhân báo thù cho gia gia, ta cũng nhất định phải tự tay đâm Hiên Viên Vấn Thiên. Muốn chính tay đâm Hiên Viên Vấn Thiên, cũng không phải vẻn vẹn là thắng một mình hắn... Mà phải đối mặt với toàn bộ Thiên Uy Kiếm Vực.
- Được.
Mạt Lỵ chậm rãi gật đầu:
- Vậy ta cho ngươi thời gian hai mươi bốn năm, ngươi nhất định phải ở trong hai mươi bốn năm này, đạt tới cảnh giới có thể diệt sát Hiên Viên Vấn Thiên, chống lại toàn bộ Thiên Uy Kiếm Vực.
- Ách, hai mươi bốn năm! tại sao lại là hai mươi bốn năm?
Vân Triệt có chút ngạc nhiên.
- Hai mươi tư năm sau, U Minh Bà La Hoa bên trong Thí Nguyệt Ma Quật có thể nở ra lần nữa.
Mạt Lỵ thản nhiên nói:
- Đến lúc đó, ta sẽ tự mình đi hái, thân thể cùng hồn thể của ta cũng có thể dung hợp tới trạng thái hoàn mỹ. Về sau... Ta sẽ rời khỏi nơi này, trở về địa phương ta nên về. Nếu như đến lúc đó ngươi vẫn không có đầy đủ thực lực, liền chết ở trên tay Hiên Viên Vấn Thiên cùng Dạ Mị Tà đi.
- Ngoài ra, thời gian hai mươi bốn năm, cũng đủ để ta tìm ra phương pháp giải quyết Ma Nguyên Châu trong cơ thể ngươi.
Lúc nói những lời này, dường như Mạt Lỵ vô ý xoay người sang chỗ khác, không cho Vân Triệt thấy được sự phức tạp trong tinh mâu của nàng.
Mặc dù đưa lưng về phía Vân Triệt, nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được hắn không cách nào đè xuống kích động.
- Được! Thời gian hai mươi bốn năm... Ta nhất định sẽ không khiến ngươi thất vọng.
Vân Triệt dùng sức gật đầu, hắn cực kỳ am hiểu che giấu cảm xúc, lúc này tâm tình vui sướng lại lộ rõ trên mặt.
Sau khi Mạt Lỵ tái tạo thân thể, sự tình hắn sợ nhất trong đáy lòng chính là nàng rời đi. Lúc trước, nàng đã từng nói qua không chỉ một lần, sau khi nàng thoát khỏi Ma độc, tái tạo thân thể, chính là thời điểm nàng rời đi hơn nữa còn là vĩnh viễn rời đi, về sau sẽ không gặp hắn nữa.
Bởi vì nàng là người không thuộc về thế giới này.
Mà bây giờ, chính miệng Mạt Lỵ nói cho hắn biết, nàng còn có thể làm bạn với hắn chí ít hai mươi bốn năm!
Kinh hỉ to lớn khiến hắn ở bên trong mối nguy Ma Nguyên Châu, lúc nào cũng có thể muốn tính mạng hắn đều cảm thấy không có ý nghĩa.
- Hi vọng như thế.
Mạt Lỵ vẫn một bộ ông cụ non như cũ, sau đó làm ra tư thái lăng nhiên:
- Mang Tiêu Vân lên, trước về Lưu Vân thành. Từ hôm nay đến lễ đính hôn với Phượng Tuyết Nhi... Hừ, phải khôi phục toàn bộ thương thế cùng huyền lực trước tiên. Về sau, ta sẽ tự mình đến làm đối thủ của ngươi, chỉ đạo ngươi tu luyện... ngươi chuẩn bị mỗi ngày đều phải mình đầy thương tích đi! Ta cũng sẽ không khiến ngươi có nửa ngày lười biếng!
- Ta lập tức đi kêu Tuyết Nhi cùng Nguyên Bá.
Vân Triệt hào hứng hướng ra phía ngoài chạy đi.
Sau lưng truyền đến thanh âm cửa phòng bị vội vàng khép lại, Mạt Lỵ xoay người, nhìn cánh cửa che chắn thân ảnh Vân Triệt đã rời đi, ngạo khí trong ánh mắt lạnh lùng chậm rãi tiêu tán, thay vào đó là một mảnh mê ly cùng mông lung...
- Ta rốt cuộc là...
Vân Triệt mang theo Hạ Nguyên Bá, Phượng Tuyết Nhi và Tiêu Vân vẫn còn đang hôn mê, dùng Thái Cổ Huyền Chu xuyên toa từ Chí Tôn Hải Điện đến Lưu Vân thành.
Từ khi Tiêu Vân biến mất, toàn bộ Tiêu gia đều bị một bầu không khí lo sợ, không yên bao phủ, mỗi ngày Thiên Hạ Đệ Thất đều lấy nước mắt để rửa mặt, không ngủ không nghỉ, gần như sụp đổ, khiến Thiên Hạ Đệ Nhất như con ruồi không đầu phát điên, đi tìm kiếm mọi chỗ. Sau khi Băng Vân Tiên Cung chuyển tới tin tức, buổi trưa hôm nay bọn hắn mới tập trung ở trong tiểu viện Tiêu Liệt, ở bên trong bất an cùng lo sợ chờ đợi.
Vân Triệt hiện thân, ba người Tiêu Linh Tịch,Thiên Hạ Đệ Thất, Thiên Hạ Đệ Nhất cùng nhau nhào tới, nhất là khi nhìn thấy Vân Triệt nâng Tiêu Vân ở bên người, Thiên Hạ Đệ Thất hô to một tiếng, lảo đảo xông lên ôm hắn vào trong ngực, gào khóc một trận, nửa ngày cũng không nói ra lời.
- Tiểu Triệt, Tiêu Vân hắn...
Tiêu Linh Tịch khẩn trương vạn phần hỏi.
- Yên tâm đi, hắn không có việc gì.
Vân Triệt mỉm cười nói.
- Thất muội, hiện tại ta mang Tiêu Vân trả lại cho ngươi. Mấy ngày kế tiếp tinh thần hắn sẽ rất mỏi mệt, mỗi ngày phải ngủ hơn bảy tám canh giờ, trừ cái đó ra, cơ bản một sợi tóc cũng không thiếu, qua tám đến mười ngày hắn sẽ giống như trước kia, cho nên ngươi cứ thả lỏng đi.
Vân Triệt nhẹ nhàng nói.
"Thần y" Vân Triệt nói không có việc gì, vậy khẳng định một chút việc cũng không có. Thiên Hạ Đệ Thất mừng rỡ vừa khóc vừa cười, cố gắng xóa đi nước mắt trên mặt:
- Vân đại ca, cám ơn ngươi. Chúng ta lại...
- Ta và Tiêu Vân là huynh đệ, cứu hắn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, có cái gì phải cảm tạ.
Vân Triệt thuận miệng nói:
- Còn không mau ôm Vân ca ca của ngươi trở về phòng... A đúng, đừng quên thông báo gia gia một tiếng, nhất định người lo lắng sắp hỏng rồi.
- Vâng!
Thiên Hạ Đệ Thất lên tiếng, ôm lấy Tiêu Vân bước nhanh rời đi.
- Vân huynh đệ, đến cùng thì có chuyện gì xảy ra?
Thiên Hạ Đệ Nhất đi đến Vân Triệt bên người, hạ giọng, trầm thấp nói ra. Mấy ngày này nóng lòng cùng kiềm chế để hắn tức sôi ruột khí.
- Đều là sơ sẩy của ta.
Vân Triệt thở dài một tiếng:
- Ta tự cho là vạn vô nhất thất, không nghĩ tới... Ta quá coi thường bốn đại thánh địa.
- Quả nhiên là bọn hắn!!
Thiên Hạ Đệ Nhất lập tức cắn chặt răng.
- Nhưng ngươi yên tâm, hiện tại đã không sao, tiếp tục lưu lại cũng sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào. Mấy người Tiêu Vân tỉnh lại, ta sẽ mang chuyện đã xảy ra nói cho các ngươi biết từ đầu chí cuối.