.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_824" class="block_" lang="en">Trang 412# 2
Chương 824: Địa ngục u la ( trung )
Canh giờ đã đến, khách mời đầy sảnh. Phượng Hoàng Chủ Điện, trắc điện khách quý các nơi Thiên Huyền đều đã ngồi đầy, tùy tiện một người, đều là ở Thiên Huyền Đại Lục có uy danh hiển hách. Ngoại điện bày ghế gần như chiếm hết hơn một nửa Phượng Hoàng Thành, tuy chỉ có thể ở ngoài điện, nhưng có thể vào Phượng Hoàng Thành, cũng không một... không... Là bá chủ hoặc vương công quý tộc hùng bá một phương.
Trận này có thể nói Thiên Huyền Đại Lục từ trước tới nay... Đại lễ đính hôn do Phượng Hoành Không tự mình đến chủ trì, Phượng Tổ Khuê cơ bản đã thoát ly trần thế cũng bất ngờ ở đây, Phượng Thiên Uy, cùng với chư vị thái trường lão ngày thường ở cấm địa tĩnh tu, cực ít lộ diện cũng một người không thiếu, toàn bộ vào bàn...... Bọn họ đều phải tận mắt chứng kiến một khắc Phượng Hoàng Thần Tông từ trước tới nay vinh dự nhất.
Đứng chính giữa chủ điện, đã là bách niên Đế Vương Phượng Hoành không thật lâu khó có thể lắng lại khuấy động trong lồng ngực, thiên hạ quần hùng tụ hội, Tứ Đại Thánh Địa đều đến...... Tứ đại thánh chủ toàn bộ tự mình đến, mà hậu lễ mang đến, cũng đều từ trong tông môn đứng đầu nhất, lấy biểu đạt coi trọng. Cảnh tượng như vậy, trước kia nằm mơ cũng không dám có, so với hắn năm đó đại điển đăng cơ, tình cảnh này lớn hơn không biết bao nhiêu lần.
Mục tiêu Phượng Hoàng Thần Tông cho tới nay, chính là hướng một ngày nào đó có thể ngang hàng Tứ Đại Thánh Địa. Mà Phượng Hoàng Thần tông bây giờ, cho dù có thể bình an vô sự duy trì phát triển, muốn đạt mục tiêu này cũng phải mấy ngàn năm, huống hồ Phượng Thần đã chết, Phượng Hoàng Thần Tông những năm này vẫn bên bờ nguy hiểm. Khát vọng lớn nhất, chính là Phượng Tuyết Nhi hoàn toàn giác tỉnh.
Hiện nay, thế cuộc sinh biến hóa long trời lở đất. Một là nhân vật kinh khủng Tứ Đại Thánh Địa sợ mất mật xuất hiện, người này là sư phụ Vân Triệt, mà Phượng Hoàng Thần Tông cũng bởi vì quan hệ Tuyết công với Vân Triệt mà gà chó lên trời.
Mà Tứ Đại Thánh Địa đương nhiên không phải vì Phượng Hoàng Thần Tông bọn họ mà đến, mà là vì lấy lòng Vân Triệt. Phượng Hoàng Thần Tông chỉ cần từ đây ôm chặt đùi Vân Triệt, dù cho Phượng Thần đã chết đích thực bại lộ, cũng căn bản không cần nửa điểm lo lắng. Lại cho Tứ Đại Thánh Địa mười lá gan, cũng tuyệt không dám đối làm khó Phượng Hoàng Thần Tông. Bởi vì Phượng Hoàng Thần Tông gả cho Vân Triệt không phải Phượng Hoàng đệ tử bình thường, mà là tông môn chủ tương lai!
Phượng Hoành Không trong lòng liên tục cảm khái, trước đây hắn đối với chuyện Phượng Tuyết Nhi với Vân Triệt đau lòng tức giận, thậm chí hắn ban đầu đối với Vân Triệt sinh ra sát cơ, sau đó bởi vì Phượng Tuyết Nhi không chấp nhận. Hiện tại mới biết, này không những không phải tai họa Phượng Hoàng Thần Tông, ngược lại là trời phú lương duyên! So với đó, xung đột thù hận lúc trước, thậm chí mối thù giết con, đều nhỏ bé.
- Các vị,
Phượng Hoành Không nói, âm thanh uy nghiêm chất phác truyền khắp Phượng Hoàng Thành mỗi một ngõ hẻm:
- Hôm nay là sinh thần tiểu nữ, cũng là năm đó nhận lời, vì tiểu nữ định ra chuyện đại sự cả đời. Các vị vì tiểu nữ đường xa mà tới, Phượng Hoành Không ta cảm kích khôn cùng.
Tiếng nói Phượng Hoành Không chuyển sang ôn hòa:
- Phượng Hoành Không ta tổng cộng có mười bốn nhi tử, cũng chỉ có một nữ nhi, ngày thường thương yêu vạn phần, coi như trân bảo. Tuyết Nhi từ nhỏ ở bên người Phượng Thần lớn lên, cũng là người đầu tiên Phượng Thần truyền nhân Phượng Hoàng Thần Tông từ trước tới nay, nàng vừa là ái nữ của ta, cũng kế thừa toàn bộ tương lai tông môn, cho nên, thân là thân phụ Tuyết Nhi, Phượng Hoàng tông chủ, chưa bao giờ từng nghĩ tới cho nàng xuất giá ngoài tông môn.
- Mấy năm trước, Tuyết Nhi quen biết Vân Triệt,hai người vượt qua hoạn nạn, sinh tử không rời, mấy năm qua, Phượng Hoàng Thần Tông mặc dù cùng Vân Triệt từng có rất nhiều ân oán, nhưng tình cảm hai người không những chưa từng tan vỡ, trái lại càng thêm thắm thiết, dù chết khó rời, cuối cùng, nhưng cũng trở thành cơ hội hóa giải ân oán...... Lần này nghĩ đến, đoạn nhân duyên này, chính là trời cao an bài.
Phượng Hoành Không nói khá động tình, cũng khá khéo léo. Hắn hơi nghiêng người, cười nhạt nói:
- Tuyết Nhi,Triệt Nhi,còn không mau ra đây gặp khách.
Vân Triệt và Phượng tuyết Nhi tay trong tay đi tới trung điện, đứng hai người Phượng Hoành Không. Vân Triệt một thân y phục tùy ý, Phượng Tuyết Nhilại giống như lần đầu gặp gỡ một thân phượng y. Bọn hắn hiện thân một khắc đó, toàn bộ thế giới phảng phất bỗng nhiên bỏ xuất hiện một vệt sáng rực, mỹ diệu đến mức tất cả mọi người gần như không mở mắt ra được.
Bởi vì hôm nay Phượng Tuyết Nhi không đeo tuyết sa, dung nhan hoàn toàn hiện ra trong tầm mắt của mọi người, cũng làm cho hết thảy hào quang thế gian đột nhiên ảm đạm phai mờ.
Người nghe qua tên Phượng Tuyết Nhi rất nhiều, nhưng thấy qua dung nhan nàng thực đã ít lại càng ít. Bọn họ ngây ngốc nhìn Thiên Huyền đệ nhất mỹ nữ, tâm thần dường như bị trói chặt, không cách nào rút ra...... Nữ hài trong tầm mắt, dung nhan đã không phải ngôn ngữ thế nhân có khả năng hình dung, dù cho thế gian dù cho có họa sư giỏi thế nào cũng hoạ không ra nửa phần phong vận, thậm chí ở trong giấc mộng, đều không thể ảo tưởng ra tuyệt thế phong thái như vậy.
Thán phục, ngốc trệ, hâm mộ, nghẹt thở...... Dù là ai gặp dung nhan thật Phượng Tuyết Nhi, đều không nghi vấn cái tên đệ nhất mỹ nữ. Nhưng nghĩ tới Vân Triệt bên cạnh nàng, tất cả không an phận, ảo tưởng, lẫn đố kị đều thuận tiện bị gắt gao dập tắt. Không ít người gian nan phục hồi tinh thần lại, đều vội vàng cúi đầu, cũng không dám nhìn thêm. E sợ mình mất hồn thất thố.
Thân là huynh trưởng Phượng Tuyết Nhi, ngay cả Phượng Hi Minh cũng rất ít có thể đã gặp nàng dưới khăn che mặt. Hắn trợn mắt lên, hai mắt chăm chú nhìn Phượng Tuyết Nhi, cực kỳ tham lam nhìn,hai tay gắt gao nắm chặt, nội tâm càng thống khổ kịch liệt co giật. Nếu là trước Ma Kiếm Đại Hội, hắn sẽ không tiếc hết thảy điên cuồng, nhưng đối mặt Vân Triệt bây giờ, lý trí còn sót lại, khiến hắn như bị đóng đinh ở đó, tất cả thống khổ căm ghét, nhưng chỉ có thể đè nén.
Sau khi Vân Triệt cùng Phượng Tuyết Nhi xuất hiện, tự nhiên lại liên tiếp lễ nghi phiền phức. Vân Triệt tuy rằng trong lòng bài xích,nhưng tất cả đều phối hợp —— hắn không muốn Phượng Tuyết Nhi bị bất kì thiếu sót.
- Triệt nhi, mẫu phi Tuyết Nhi mất sớm,chuỗi ngọc này, là nàng năm đó trước khi qua đời đặt vào tay ta, muốn ta tự tay giao cho người Tuyết Nhi ưng thuận. Những năm này, ta đều mang nó trên người, chưa bao giờ rời khỏi.
Phượng Hoành Không nắm nhẹ chuỗi ngọc trong tay, sau một lúc lâu, không nỡ đưa nó giao cho Vân Triệt:
- Từ lúc Tuyết Nhi mười ba tuổi, ta đã vô số lần ý nghĩ qua chuyện đại sự cả đời của Tuyết Nhi, mà bất luận thế nào, một điểm quan trọng nhất, chính là phải ở rể Phượng Hoàng Thần Tông, tuyệt không thể để Tuyết Nhi gả ra ngoài. Hiện tại, ta đem cái chuỗi ngọc này còn có Tuyết Nhi chính thức giao cho ngươi, nhưng...... Ta sẽ không cần cầu xin ngươi ở rể Phượng Hoàng Thần Tông, cũng sẽ không yêu cầu ngươi vì Phượng Hoàng Thần Tông làm cái gì, chỉ cầu ngươi đối xử tử tế với Tuyết Nhi, không để cho nữ nhi ta chịu oan ức...... Đã đủ rồi. Mẫu phi Tuyết Nhi trên trời có linh, tất nhiên thấy an ủi phần nào.
Phượng Hoành Không lần này kinh động đại yến đính hôn Thiên Huyền, đích thật là vì mượn Vân Triệt lập phượng hoàng uy, đồng thời giải trừ nguy cơ to lớn vẫn tồn tại. Nhưng Vân Triệt nghe được ra, Phượng Hoành Không mấy câu nói này đều từ trong lòng —— thời khắc này, hắn chỉ là phụ thân Tuyết Nhi.
- Ngươi yên tâm, coi như mất mạng, ta cũng sẽ không để Tuyết Nhi chịu oan ức.
Phượng Hoành không hơi gật đầu, có câu nói này, đối với hắn mà nói, đã đủ rồi.
Trong sảnh điện, Tử Cực tự đáy lòng than thở:
- Tuyết công chúa cùng Vân cung chủ, hai người hiện nay trẻ tuổi ưu tú nhất, bất luận tướng mạo, tư chất, tu vi, đều không người nào có thể so sánh, quả nhiên là ông trời tác hợp a.
Tử Cực mở miệng, tiếng phụ họa nhất thời liên tiếp.
- Thế gian này có thể xứng với Vân cung chủ, chỉ có Tuyết công chúa. Ngược lại, có thể xứng với Tuyết công chúa phong thái Phượng Hoàng, dáng vẻ khuynh thành, cũng chỉ có Vân cung chủ a.
- Thật là khiến người ta cảm thán.
- Phượng Hoàng tông chủ, bây giờ liền định ra hôn kỳ, chúng ta cũng sớm chuẩn bị ngày đại hỉ.
Một đỉnh cấp tông môn Thần Hoàng Quốc hô lớn.
Ở đại yến đính hôn định ra hôn kỳ, vốn là chuyện đương nhiên, nhưng chỗ Phượng Hoành Không lúng túng. Nếu không bắt buộc Vân Triệt ở rể Phượng Hoàng Thần Tông, như vậy hôn kỳ đương nhiên phải từ Phương Nam đến định. Mà phụ mẫu Vân Triệt cũng không ở đây, mà bọn họ lại là cấm kỵ không thể nói đến......
Phượng Hoành Không nhất thời cười lớn một tiếng, mạnh mẽ giơ tay hô lớn nói:
- Hôm nay các vị ở đây đều là khách quý Phượng Hoàng Thần Tông, xin mời các vị thoả thích no say, vạn chớ gò bó,
Nào............
Rít…………
Quác ————
Tiếng Phượng hót hoặc trầm thấp, hoặc cao vút ở Phượng Hoàng Thành trên không vang lên, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, mấy ngàn Phượng Hoàng đệ tử toàn thân bùng cháy hoàn toàn bao vây Phượng Hoàng Hỏa Diễm phóng lên cao, hội tụ thành chín mươi chín con Phượng Hoàng Viêm bay múa, ở giữa Phượng Hoàng Thành tưới xuống ánh lửa nóng rực cùng phượng hoàng thiên uy.
“Ha ha ha ha,” Phượng Hoành Không cười to nói:
- Phượng Ảnh Thiên Vũ đã là bắt đầu, thỉnh chư vị thưởng thức, mặc sức uống rượu, không say không về!
Ngoài nội sản đồng thời hưởng ứng, tình cảnh tức khắc nhiệt liệt lên, tiếng cười to, ăn uống linh đình như sóng triều hết đợt này đến đợt khác.
Nhìn đại điện ồn ào náo động, Phượng Hoành Không trong lòng như cũ vô pháp bình ổn, trong lòng tuy rằng không thể hoàn toàn tiêu tan mối thù Vân Triệt giết nhi tử, nhưng đồng thời, hắn lại tin tưởng tâm tính Vân Triệt như vậy, cũng nhất định sẽ không bạc đãi Tuyết Nhi.
Coi như nữ nhi đã tìm được một thứ tốt nhất, mà lại là tình cảm chân thành, đồng thời cũng bởi vì điều này, Phượng Hoàng Thần Tông một bước lên mây, trở nên Tứ Đại Thánh Địa đều tuyệt không dám xúc phạm...... Thậm chí Thiên Uy Kiếm Vực còn phải nịnh bợ.
Phải chăng có Viễn Cổ Phượng Hoàng thần che chở, để cho bọn họ từ ngày đêm lo lắng nguy cảnh, lập tức bước lên tới đỉnh cao.
Rượu bao nhiêu không đủ, đại yến bầu không khí cũng càng thêm sôi động, Phượng Ảnh Thiên Vũ biểu diễn cũng đã đến mức cao...nhất, đầy trời tất cả đều là Xích Viêm Phượng Minh, toàn bộ bầu trời giường như bắt đầu cháy rừng rực. Phượng Hoành Không đi tới bên cạnh Vân Triệt và Phượng Tuyết Nhi:
- Triệt Nhi, Tuyết Nhi,gần đến giờ rồi, theo ta cùng đi chúc rượu. Cho tới các ngươi ngày đại hôn...... Triệt Nhi, việc này vẫn nên hỏi ý kiến cha mẹ ngươi, hôm nay không cần nóng lòng. Chờ......
Ầm!!!!
Một tiếng tiếng nổ vang rền không bình thường bỗng nhiên từ bầu trời truyền đến, cũng làm không gian kịch liệt rung động, đại yến vốn nhiệt liệt nhất thời bầu không khí ngưng lại, đồng thời, một chuỗi tiếng kêu thảm thiết cũng theo sát mà tới, những Phượng Hoàng đệ tử bay lượn không trung toàn bộ mang theo hỏa diễm điêu tàn từ không trung mới rơi xuống.
- Người nào! Lại dám xông vào Phượng Hoàng Thành!!
Mấy chục Phượng Hoàng đệ tử rống to động trời.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Phượng Tuyết Nhi gấp gáp hỏi.
- Ta đi xem.
Phượng Hoành Không vừa muốn động thân vọt ra ngoài điện, bỗng dưng, tia sáng xung quanh bỗng nhiên trở nên sáng sủa thêm mấy phần, một luồng phong lãng nóng rực cũng từ phía trên vọt tới, trong điện sảnh tất cả mọi người theo bản năng ngẩng đầu, tiếp theo, mỗi người đều ngẩn ở đây nơi đó.
Bọn họ ngẩng đầu lên bầu trời, thấy rõ ràng là che kín tan nát hỏa diễm...... Đỉnh điện Phượng Hoàng đại điện, lại hoàn toàn không thấy!!
Phượng Hoành Không bước chân dừng lại, Vân Triệt cùng Phượng Tuyết Nhi cũng đều một mặt ngạc nhiên...... Có thể vào Phượng Hoàng đại điện, đều là nhân vật địa vị cực cao. Tứ đại thánh chủ, Thánh Vực mười hai chân nhân, Hải Điện thất tôn giả, Thần Cung ngũ thần sứ toàn bộ ở đây, nhưng không có một người cảm giác đỉnh điện khổng lồ đến tột cùng làm sao biến mất.
Giống như trong nháy mắt bị im hơi lặng tiếng hút vào trong hư không.
- Đây là...... Xảy ra chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì!
Bầu không khí Phượng Hoàng Thành đột nhiên thay đổi, một loại khí tức vô cùng bất an không biết từ đâu mà tràn vào, bao phủ trong lòng mỗi người. Phượng Hoàng đệ tử phụ trách thủ vệ điều động toàn bộ, mỗi người dùng toàn bộ tinh thần đề phòng, nhìn về phía không trung.
Một trận gió nhẹ đảo qua, tiếng gió nhẹ nhàng cơ hồ không nghe được, nhưng Phượng Hoàng tàn viêm đầy trời lại như bị bạo phong bao phủ, trong nháy mắt biến mất không thấy hình bóng.
Theo tàn viêm tản đi, một bóng người nữ tử xuất hiện ở trên bầu trời Phượng Hoàng Thành, đi kèm một luồng u hương kỳ dị như có như không.