Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 824 - Chương 825: Địa Ngục U La ( Hạ )

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_825" class="block_" lang="en">Trang 413# 1

 

 

 

Chương 825: Địa ngục u la ( hạ )



Theo tàn viêm tản đi, một thân ảnh nữ tử xuất hiện ở trên bầu trời Phượng Hoàng Thành, đi kèm một luồng u hương như có như không.

Trong nháy mắt, khí tức vừa đông lạnh xuống lần thứ hai dị biến, một luồng cảm xúc xao động khó nhịn ở trong đại điện lan tràn ra, mười mấy vạn con mắt gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh nữ tử trên bầu trời, như bị câu hồn dại ra, đặc biệt là một ít hạng người tuổi trẻ khóe miệng lưu lại chút nướng miếng.

Thậm chí, một luồng máu mũi bỗng nhiên chảy ra, chưa hề phát giác.

Mười hai chân nhân Hoàng Cực Thánh Vực thanh tâm quả dục cơ hồ cũng trong lúc đó cúi đầu xuống, trong miệng liên tục đọc thầm thanh tâm chú, nhưng thật lâu không dám ngẩng đầu.

Nữ tử trên không trung vóc người cao lớn, so với nam tử bình thường còn cao hơn, một thân váy bích lục, nhưng gần như nửa trong suốt, kiều mị ngọc thể như ẩn như hiện. Vải bao phủ cánh tay cùng hai vai lại hoàn toàn trong suốt, hai cái tay như ngó sen êm dịu óng ánh, vai ngọc da sáng. Trước ngực, sa mỏng nửa bao lấy hai đỉnh núi, gần như lộ ra hơn nửa trắng như tuyết, khe sâu hun hút, da sáng như ngọc, khiến người thèm nhỏ nước miếng.

Bên dưới váy bích lục la, hai đùi đẹp thon dài hoàn toàn lõa lồ ở bên ngoài, thon dài trắng mịn gọi người không nhịn được muốn xông lên ôm lấy càn rỡ.

Ở trên Thiên Huyền Đại Lục, dù cho nữ nhân thanh lâu ở ngoài cũng không dám ăn mặc bại lộ câu người như vậy, huống hồ là huyền đạo nữ tử. Nàng hiện thân ở trên Phượng Hoàng Thành, phóng ra vô tận mê hoặc, thân thể bị vô số cường giả nhìn chăm chăm, nhưng lại không hề có vẻ ngại ngùng, một khuôn mặt tất cả đều là kiều mị, lông mày như sương, môi đỏ tựa tiếu phi tiếu, giống như Thủy Phù Dung.

Bàn về dung nhan, nàng kém xa Phượng Tuyết Nhi hoàn mỹ không một tì vết, nhưng khắp toàn thân từ trên xuống dưới lại phóng ra yêu mị đủ để câu hồn nhiếp phách. Đặc biệt là đôi mắt, như ngậm thu thủy, ánh mắt rơi vào trên người, dường như thu thủy khiến lòng người si hồn say. Chỉ cần một chút, cũng đủ để làm nổi lên bản tính nam nhân nguyên thủy nhất.

Đây là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, bất luận người nào cũng chưa từng gặp. Mà bầu không khí nguyên bản khẩn trương lên, theo nữ tử này xuất hiện mà hoàn toàn thay đổi. Vân Triệt sau ngạc nhiên ngắn ngủi liền hoàn hồn, mà lúc này, hắn bỗng nhiên cảm giác đại đa số huyền giả trẻ tuổi ở đây ánh mắt đều đờ đẫn, ngụm nước chảy ròng, thậm chí máu mũi tuôn ra...... Điều này làm cho trong lòng hắn đột nhiên cả kinh.

Có thể vào Phượng Hoàng Thành, những huyền giả trẻ tuổi cũng đều cũng không phải hạng người hời hợt, một nữu nhân mê hoặc như thế nào đi nữa, cũng không thể khiến bọn họ vẻn vẹn liếc mắt nhìn mà ngay ở trước mặt mọi người lộ ratrò cười như vậy.

Đây rõ ràng là...... Linh hồn áp chế!?

Nhưng hắn lại chưa cảm giác được nữ tử trên không trung có bất kỳ huyền khí hoặc hồn lực chấn động nào...... Điều này nói rõ, này hoàn toàn là nữ tử thần bí tự nhiên nhất,...trạng thái bình thường nhất!

Lấy trạng thái tự nhiên liền có thể tạo thành linh hồn áp chế với nhiều huyền đạo cường giả như vậy, Vân Triệt cả đời này cũng chỉ gặp trên người Mạt Lỵ!

Mạt Lỵ hiện thân, không cần dùng bất kỳ huyền lực hay hồn lực, chỉ cần ánh mắt khóa chặt, liền có thể khiến nhân vật như tứ đại thánh chủ như rơi xuống hàn băng, ý chí tan rã. Mà nữ nhân này, nàng đều không cần chủ động ánh mắt khóa chặt, chỉ cần chỉ liếc một cái, mạnh như Vương Tọa, Phách Hoàng, đều như mất hồn.

Hơn nữa, nữ nhân này mang đến cho hắn một cảm giác, dĩ nhiên......

Dĩ nhiên có chút mơ hồ tương tự Mạt Lỵ!?

- Ở đâu ra yêu nữ, dám nhiễu loạn đại yến!

Hoàng Cực Vô Dục gầm nhẹ một tiếng, như trống chiều chuông sớm (làm người tỉnh ngộ), thức tỉnh những người hồn bay phách lạc.

- Vân ca ca, nàng là ai, nàng mặc...... Thật là ít.

Phượng Tuyết Nhi kề sát bên cạnh Vân Triệt, nhỏ giọng nói, thân là nữ tử, nàng đều có chút thẹn nhìn về phía không trung.

Vân Triệt:"......"

Phượng Hoành Không nhìn lướt qua ngoài điện, nhíu lông mày tức giận nói:

- Các hạ đến tột cùng là người nào, cùng Phượng Hoàng Thần Tông có thù hận gì? Vì sao quấy nhiễu đại yến, đả thương Phượng Hoàng đệ tử!

Nữ tử này ăn mặc bất nhã, ô uế mắt người, mà có mị công, tuyệt đối không phải người lương thiện.

Hoàng Cực Thánh Vực Tuyệt Tâm chân nhân bình thản nói.

Mị công? Vân Triệt lần thứ hai căng thẳng. Cùng Mạt Lỵ nên nhau bảy năm, hắn vô cùng hiểu rõ này cũng không phải cái gọi là mị công, mà là trạng thái tự nhiên linh hồn áp chế! Hơn nữa bởi Kỳ Linh Hồn mức độ thực sự rất cao, những ngày qua cường giả tuyệt đỉnh đều không thể phát hiện, mà theo bản năng cho rằng đó chỉ là mị công thấp kém.

Lẽ nào, mức độ linh hồn nữ nhân quái dị này, dĩ nhiên có thể so với Mạt Lỵ!?

Không...... Không thể! Trên thế giới này, căn bản không khả năng tồn tại người đủ để đánh đồng với Mạt Lỵ!

- Tỷ phu, ngươi làm sao vậy?

Hạ Nguyên Bá đi tới Vân Triệt bỗng nhiên cảm giác Vân Triệt toàn thân căng thẳng, dường như phát hiện chuyện tình hết sức sợ hãi.

- Nữ nhân này vừa đến liền mị công hoặc chúng, nếu"lai giả bất thiện", cần gì phải cùng nàng phí lời!

Hải Hoàng đại trưởng lão Mạch Trần Phong lạnh lùng nói:

- Có điều nữ tử này mị công thực kinh người, tu vi cũng tất nhiên không tầm thường. Hải Hoàng đại nhân, để ta tự mình đi bắt nàng!

- Ừ.

Hải Hoàng Khúc Phong Ức hơi gật đầu.

Mạch Trần Phong nhất thời bay lên trời, một cơn gió lớn bao phủ đến, đến thẳng nữ tử lục quần trên không trung:

- Yêu nữ, khoanh tay chịu trói!

- Chờ chút, không được ra tay, hỏi trước mục đích của nàng!

Vân Triệt hét lớn một tiếng, nhưng đã kịp không ngăn trở nữa.

Bởi đối phương cực cường"Mị công", Mạch Trần Phong không dám khinh địch quá độ, ra tay cũng không có bởi vì đối phương là nữ nhân mà có ý lưu thủ, dưới thần uy Đế Quân cấp tám, một luồng bạo phong cuốn lấy trên trời mây tản tan ra bốn phía. Nhưng, nữ tử yêu mị trung tâm bạo phong vẫn không nhúc nhích, ngay cả góc áo đều không bị lay động, nàng chậm rãi đưa tay phải ra, ngón tay hướng về Mạch Trần Phong hơi điểm nhẹ...... Trên móng tay bôi chất lỏng Phượng Tiên Hoa rất đậm, hồng quang trong vắt.

Bạo phong biến mất, một vệt ánh sáng xanh lục ở trên người Mạch Trần Phong hơi lóe lên, tiếp theo...... Thân thể hắn giống như tác phẩm điêu khắc binhg thường bị thổi tan bỗng nhiên phân giải, tán thành cát bụi nhỏ màu xanh lục đầy trời......

Sau đó không hề có một tiếng động tiêu tan trong đất trời.

Tình cảnh này duy đẹp như huyễn, nhưng khiến cho hết thảy huyền giả ở đây bỗng nhiên biến sắc, kinh hãi gần chết.

Bởi vì, đó là Chí Tôn Hải Điện bài vị đệ nhất trưởng lão! Là Đế Quân cấp tám mạnh mẽ vô cùng! Bọn họ trơ mắt nhìn thấy, là yêu mị không biết đến từ đâu chỉ giơ tay hơi điểm nhẹ...... Không có nửa điểm huyền lực gợn sóng, không có sức mạnh kinh thiên động địa va chạm, Mạch Trần Phong dùng hết thảy huyền lực hoàn toàn biến mất, cả người, trực tiếp hóa thành bột phấn có thể bị gió nhẹ mang đi!!

- Chuyện này...... Chuyện này...... Chuyện này...... Đây là......

Phượng Hoành Không kinh hãi hai mắt sắp nứt, nói năng lộn xộn. Đại điện chủ yếu nhất là tứ đại thánh chủ cũng toàn bộ lộ ra biểu hiện hết sức ngơ ngác...... Mà đây là bọn hắn cả đời này lần thứ hai lộ ra vẻ mặt như vậy.

Lần thứ nhất, là ngày đó đối mặt với Mạt Lỵ!

- Trần phong!

- Trần Phong!!!

Chớp mắt vắng lặng, tiếng hô bi thương, run rẩy vang lên, ba bóng người từ trên ghế Chí Tôn Hải Điện bay lên trời, xông về vị trí Mạch Trần Phong biến mất...... Ba người bọn họ một xích y, một hoàng y, một lam y, huyền khí trên người, cũng đều cường đại đến kinh người tuyệt luân!

Bởi vì...ba người này, là Chí Tôn Hải Điện địa vị vượt qua trưởng lão—— Hải Điện thất tôn giả!

Xích tôn giả, Hoàng tôn giả, Lam tôn giả.

Trong đó Lam tôn giả tu vi cao đến Đế Quân cấp mười, ở Chí Tôn Hải Điện chỉ đứng sau Hải Hoàng Khúc Phong Ức cùng Tử tôn giả! Đủ liệt vào hàng ngũ thập đại cường giả đương đời.

Lam tôn giả tên thật Mạch Tuyệt Nhai cheo leo, Mạch Trần Phong chính là nhi tử ruột của hắn.

- Ngươi...... Ngươi yêu nữ này! Vậy mà...... Vậy mà dùng yêu pháp...... Giết nhi tử bản tôn!!

Lam tôn giả chỉ tay về phía yêu mị nữ tử, toàn thân phát run.

Đối mặt Tam tôn giả bừng bừng lửa giận, yêu mị nữ tử thân thể mềm mại co rụt lại, tựa hồ đang oan ức sợ sệt:

- Vị đại thúc này, ngươi lời này, ta cũng không thuận nha.

Thanh âm nàng mở miệng, tất cả mọi người nhất thời cảm giác toàn thân tê rần, liền ngay cả xương đều lập tức trở nên mềm yếu...... Vân Triệt cũng không chút nào ngoại lệ. Thanh âm nàng tựa như thiếu nữ nhỏ tuổi mềm mại, lại đồng thời có thành thục êm dịu lẫn lười biếng của nữ tử, uyển chuyển lại giống như muốn rót vào cốt tủy yêu mị, ngăn ngắn mười mấy chữ, tâm thần người nghe được lay động, linh hồn dường như muốn thoát thể mà ra, tuỳ theo thanh âm kia mà đi.

Yêu mị thanh âm, Vân Triệt nghe qua nhiều lắm, nhưng tuyệt không gặp được loại yêu mị đến có thể sử dụng mấy âm liền khiến người ta linh hồn tê dại.

- Ta tới nơi này chỉ là muốn tìm một người, vừa không cẩn thận giết ai đó. Mà các ngươi tới liền đánh đánh giết giết, hiện tại ngược lại trách ta. Nhiều đại nam nhân bắt nạt một tiểu nữ tử, thật sự thật không biết xấu hổ nha.

Nàng nói lời nói này xong, người phía dưới toàn thân tê dại giống như đều không đứng thẳng được.

- Ngươi......

- Đại ca, không nên cùng yêu nữ này phí lời...... Trực tiếp giết!!

Xích tôn giả hai mắt đỏ chót, gầm nhẹ một tiếng, một bích lam khoan kiếm thoáng hiện trong tay, nhẹ nhàng một phen, đã cuốn lên gợn sóng không gian vỡ loạn, Lam tôn giả với Hoàng tôn giả cũng theo sát một bước, tam đại tôn giả bi phẫn dưới cơn thịnh nộ đồng thời ra tay, hơn nữa vừa ra tay, chính là không để lại đường lui!

- Dừng tay!!

- Lui ra!!

Khúc Phong Ức và Tử Cực kinh hãi thất sắc, đồng thời gầm dữ dội. Một người có thể trong nháy mắt xoá bỏ Mạch Trần Phong, căn bản là vượt xa nhận thức Thiên Huyền Đại Lục! Ba người bọn hắn mặc dù là ở Thiên Huyền Đại Lục là Hải Điện tôn giả cấp cao nhất, nhưng vô cùng có khả năng......

Phốc!!

Không có ai nhìn rõ ràng cái gì, chỉ nghe một tiếng tiếng động rất nhỏ, Tam tôn giả mang theo huyền khí phong vạo và không gian loạn lưu đầy trời hoàn toàn biến mất rồi, mà ngực tam tôn giả, toàn bộ bị đâm trúng một vệt như màu xanh.

Đồng tử tam tôn giả mở đến lớn nhất, mặt hoàn toàn cố định hình ảnh, trong nháy mắt, khuôn mặt bọn họ, thậm chí toàn thân, thậm chí áo bào cùng bội kiếm trong tay đều đã biến thành bích lục, sau đó như ba bộ tượng đá không có sự sống từ không trung đập xuống.

- Tôn...... Tôn giả......

Mọi người, đặc biệt là người Chí Tôn Hải Điện toàn bộ choáng váng, nhìn ba bộ thân thể từ trên rơi xuống, mấy trưởng lão Chí Tôn Hải Điện theo bản năng muốn đi đón lấy, lập tức, bên tai của bọn họ vang lên Vân Triệt rống to như sấm nổ:

- Không nên đụng bọn họ!

Hải Điện trưởng lão toàn thân rùng mình, theo bản năng dừng bước.

Ầm!!

Ba bộ bích lục thân thể đồng thời rơi xuống đất, rơi xuống đất trong chớp mắt, nguyên bản có Đế Quân huyền lực hộ thân, thân thể so với đá còn cứng và dẻo hơn gấp trăm lần lại giống như vôi chia năm xẻ bảy, máu chảy ra màu bích lục, chỗ dòng máu, mặt đất huyền ngọc nhanh lún xuống.

Cảnh tượng kinh khủng này để mấy người...Hải Điện trưởng lão sợ hãi đến mặt tái mét, sợ không ngừng lùi về sau.

- Là độc...... Cực kỳ đáng sợ kịch độc!

Vân Triệt trầm thấp nói, tay phải nắm thật chặt tay Phượng Tuyết Nhi, mà Phượng Tuyết Nhi đă sớm bị cảnh tượng kinh khủng dọa sợ hăi đến hoa dung thất sắc.

- ha ha ha......

Yęu mị nữ tử phát ra tiếng cười mềm mại:

- Nŕy không trách được ta, hừm, là bọn hắn muốn bắt nạt ta trước.

Nhưng lần này, không còn có người bị huân tâm, bởi vì trái tim bọn họ, đã bịt kín sợ hãi, chỉ có vô tận hoảng sợ và lạnh lẽo.

Mạch Trần Phong nháy mắt biến mất, lại trong chớp mắt...... Diệt Hải Điện tam tôn giả!!

Này so với mộng cảnh còn hoang đường, còn kinh khủng hơn, bọn họ mười mấy ngày trước mới trải qua!

Thế giới này đến cùng làm sao vậy!? Rõ ràng Tứ Đại Thánh Địa mới phải thế lực khổng lồ nhất thế gian, Tứ Đại Thánh Địa, là bá chủ thế gian không người nào có thể địch! Nhưng mười chín ngày trước xuất hiện một hồng y thiếu nữ, nháy mắt giết chết ba kiếm thị, dẫm đạp tứ đại thánh chủ như giun dế, để Tứ Đại Thánh Địa câm như hến. Người như vậy, nhìn chung lịch sử Thiên Huyền Đại Lục, đều chưa bao giờ có xuất hiện, đã là rất không tầm thường......

Hiện tại mới ngăn ngắn mười mấy ngày, lại xuất hiện một người có thể nháy mắt giết chết tam tôn giả!

Đồng tử Phượng Hoành Không co rúm lại, khí thế lúc trước mất sạch sành sinh không còn hình bóng. Một luồng hoảng sợ nặng nề, đã lan tràn khắp Phượng Hoàng Thành.

Lúc này, yêu mị nữ tử đáng sợ trên không trung đột nhiên biến mất rồi.

Mà trước mắt Vân Triệt ánh sáng xanh lục lóe lên, một tấm hoa nhan quyến rũ xuất hiện tại trước mắt của hắn, gần đến đưa tay liền có thể đụng chạm, đi kèm một luồng u hương dị thường dễ ngửi.

"A!!"

Lục quần nữ tử kinh khủng kia chợt phát hiện ở trước mắt, Phượng tuyết Nhi cùng Hạ Nguyên Bá đồng thời một tiếng kêu sợ hãi, xung quanh Phượng Hoành Không càng ngơ ngác thất sắc, như giống như bị chạm điện điên cuồng lui về phía sau. Vân Triệt trong lòng kinh hãi, nhưng hắn còn chưa kịp lui ra, một ngón tay đặc biệt thon dài tay đã nhẹ nhàng nhéo vào nút áo trước ngực hắn, trên móng tay thoa khắp phượng tiên hoa, chất lỏng hương hoa tỏa ra khiến người ta thần mê.

Nhưng ngoài ra, huyền lực hắn cũng không có bị phong toả, tay yêu mị của nữ tử trên cũng không có truyền đến bất kỳ sức mạnh, nhưng hắn hơi động cũng không dám nữa. Bởi vì hắn rất xác định, lấy thực lực nàng có thể thuấn sát tam tôn giả, nếu muốn giết hắn, cũng chỉ cần trong nháy mắt.

- Vân ca ca!

- Tỷ phu!!

Nhìn thấy Vân Triệt bị nàng ta chế ngự, Phượng tuyết Nhi cùng Hạ Nguyên bá kinh hãi gần chết, liền muốn xông lại. Vân Triệt lập tức gầm nhẹ một tiếng:"Không nên tới, lập tức lui lại. Nàng...... Nàng không thương tổn ta.

"Trả lời hừm." Yêu mị nữ tử nở nụ cười, nàng nhìn chằm chằm con mắt Vân Triệt, mị nhãn như tơ, thanh nhu như nước:

- Tiểu đệ đệ, ta chỉ là muốn hỏi ngươi một vấn đề, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn trả lời, ta sẽ lập tức thả ngươi nha.

Thanh âm nàng ngọt ngấy, bên trong mắt phượng nước long lanh, lông mày nghiêng trêu chọc, không nói ra được hồ mị câu người, hoàn toàn không giống như đối đầu Vân Triệt, càng làm như muốn lao vào trong lồng ngực của hắn, hiển lộ hết phong tình.

- Ngươi...... Muốn hỏi ta cái gì?

Vân Triệt cật lực bình tĩnh lại tâm tình.

- Nói cho ta,

yêu mị nữ tử chậm rãi tới gần:

- Mạt Lỵ công chúa, hiện tại ở nơi nào đây?

"......" đồng tử Vân Triệt đột nhiên co rụt lại, sau đó bình tĩnh nói rằng:

- Mạt Lỵ công chúa? Ngươi đang ở đây nói cái gì? Ta không hiểu lắm.

Yêu mị nữ tử khóe môi nhẹ nhàng cong lên, một đôi mị nhãn cũng hơi nheo lại, ánh mắt trở nên mê hoặc mà nguy hiểm:

- Tiểu đệ đệ, nói dối không tốt nha. Trên người ngươi, lại có mùi của nàng hừm.

- Buông hắn ra!!

Một thanh âm lạnh lẽo đâm xuyên tâm, bỗng nhiên từ sau truyền đến, khiến nhiệt độ chung quanh đột nhiên giảm xuống.

Vân Triệt đồng mâu run lên, theo bản năng mở miệng:

- Mạt Lỵ!

Yêu mị nữ tử chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía hồng quần thiếu nữ phía sau từ trong hư không đi ra, mắt đẹp hiện ra ánh sáng xanh lục lóe qua một vệt dị dạng hào quang, sau đó cười khẽ:

- Công chúa điện hạ, ta rốt cuộc tìm được ngươi.

- Ta không muốn nói lần thứ ba, buông hắn ra.

Tuyết nhan, ánh mắt, âm thanh Mạt Lỵ, cũng không mang mảy may cảm giác có tình.

- Ha ha ha,

Yêu mị nữ tử cười duyên:

- Chẳng trách trên người vị tiểu đệ đệ này có mùi vị công chúa điện hạ...... Công chúa điện hạ không cần sốt sắng nha, tiểu đệ đệ tuấn tú như vậy, coi như công chúa điện hạ mệnh lệnh ta giết hắn, ta cũng không nhẫn tâm xuống tay đây.

Yêu mị tay nữ tử chỉ hơi điểm nhẹ, Vân Triệt nhất thời lảo đảo lùi về sau, sau đó ngã trong lòng Phượng tuyết Nhi.

- Mạt Lỵ!

Vân Triệt lo lắng hô.Nhưng tình cảnh trước mắt, hắn căn bản không biết nên làm cái gì, có thể làm cái gì.

- Bảy năm không gặp, nhìn thấy công chúa điện hạ bình yên vô sự, ta trong lòng vui mừng vạn phần.

Yêu mị nữ tử dù cho đối mặt Mạt Lỵ, vẫn là mị nhãn như tơ, miệng cười như trăm hoa đua nở.

- Bảy năm không gặp, ngươi vẫn khiến người ta căm ghét như thế.

So với nàng kiều mị, thanh âm Mạt Lỵ giống như hàn tuyền lạnh lẽo, nàng chậm rãi, thấp hô lên tên của đối phương:"Ngục La!"

Nghe nói qua Tinh Thần Giới có thập nhị tinh thần, đều sẽ biết được trong đó đáng sợ nhất, khiến người ta đàm luận chi sợ hãi hai điều tồn tại.

Một người trong đó, chính là Thiên Độc Tinh Thần.

Mà giờ khắc này đứng trước Mạt Lỵ, chính là nữ nhân giống như vì mê hoặc nam nhân mà sinh, danh xưng"Địa ngục u la" Thiên Độc Tinh Thần!

Ngục La!!

Giờ khắc này hết thảy nhìn kỹ lấy người của nàng, thấy được chỉ có nàng đủ để mê hoặc thiên hạ, nhưng chỉ có mạt Lỵ biết rõ,"Diễm nhược đào lý, độc như xà hạt" câu nói này, ở trên người nàng ta...thể hiện cực hạn nhất!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment