Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 827 - Chương 828: Vĩnh Biệt

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_828" class="block_" lang="en">Trang 414# 2

 

 

 

Chương 828: Vĩnh biệt



Hư Không phá rách, thân ảnh Mạt Lỵ trên Thiên Huyền Nam Hải bên trên

Biển xanh vô tận, mênh mông vô biên, Mạt Lỵ trôi nổi ở đó, băng hàn trong mắt lạnh lẽo nhanh chóng tan rã... cho đến khi tan thành một lớp sương mù, tầm mắt ngàng mông lung nhìn cả thế giới.

Bỗng nhiên liền...... Vĩnh biệt......

Tất cả những thứ này, đối với Vân Triệt mà nói quá mức đột nhiên, dù sao cũng không giống với nàng.

Đối với Vân Triệt, chỉ có nỗi đau nơi đầu qả tim, mà đối với nàng, còn có nhiều bất đắc dĩ lẫn tàn khốc Vân Triệt không thể nào hiểu được.

- Như vậy...... Cũng tốt......

Không còn Vân Triệt trong thế giới đó, nàng nhẹ nhàng nỉ non......

"Hắn bây giờ...... Không có ta, cũng có thể mau trưởng thành......"

"Lại qua mấy năm ngắn ngủi...... Hắn có thể tự tay báo thù...... Giải quyết xong hết thảy tâm nguyện...... Trên đời không còn có người có thể uy hiếp hắn...... Ngỗ nghịch hắn......"

"Hắn sẽ nhớ nhung ta, có lẽ sẽ khổ sở...... Nhưng hắn có phụ thân của mẫu thân...... Có nhiều bằng hữu như vậy...... Có nhiều nữ nhân như vậy...... Không tốn thời gian dài, hắn sẽ...... Từ từ đã quên ta đi......"

Mạt Lỵ chậm rãi nhắm hai mắt lại, bàn tay vẫn như cũ đặt ở ngực, không thể dời đi...... Bởi vì nơi đó có quá nghẹt thở. Bình sinh, nàng lần thứ ba có cảm giác như vậy.

Lần thứ nhất, là mẫu thân qua đời.

Lần thứ hai, là ca ca ngã xuống.

Lần thứ ba......

Khóe mắt cùng khóe môi đồng thời dâng lên cảm giác ấm áp, nàng theo bản năng đưa tay đi đụng chạm......

Khóe mắt là lệ, khóe môi là máu.

Bởi vì sau đó cũng không còn cách nào gặp lại

Bảy năm, giống như ảo mộng.

Chậm rãi khép tay nhỏ lại, nàng thất thần nỉ non một tiếng:

"Nguyên lai, đây mới là ta...... Kiếp số lớn nhất trong số mệnh......"

Không gian tiếng hí từ phía sau lưng truyền đến, tiếp theo là giọng nói Ngục La kiều kiều nhu nhu:

- Công chúa điện hạ, trước khi đi còn muốn xem thêm phong cảnh nơi này sao?

- Không có hứng thú.

Ánh mắt Mạt Lỵ trong nháy mắt lạnh xuống, không có liếc nhìn nàng ta một cái, thản nhiên nói:

- Nhớ kỹ ngươi đáp ứng chuyện của ta, bằng không...... Ta nói được làm được!"

- Công chúa điện hạ thật biết hù dọa ta.

Ngục La nửa sợ, nửa u oán:

- Sau khi ta mang điện hạ trở về, tuyệt đối ~~ tuyệt đối sẽ không nói với Ngô Vương tới cái kia tiểu đệ đệ tuấn tú nha, nếu như nói dối, ta mặc cho điện hạ xử trí là được rồi.

- Hừ! Đi!

Bóng người Mạt Lỵ lóe lên, lần thứ hai trước Ngục La, biến mất trong hư không.

Nàng quay lưng về phía Ngục La, cũng không có nhìn thấy khi Ngục La đang nói chuyện, con ngươi nơi sâu xa nhộn nhạo quỷ quang.

——————————————

Chủ điện Phượng Hoàng Thành chủ yếu nhất bị phá thành bình địa, trận đại yến này hội tụ toàn bộ các đại tông môn Đại Lục, thế lực, hoàng thất, vọng tộc nhưng kết cuộc lại khiến ai cũng bất ngờ.

Mạt Lỵ rời đi, Vân Triệt vẫn như cũ đứng ở nơi đó, ánh mắt lẫn nỗi lòng hoàn toàn đại loạn, đại não cơ hồ hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ. Mà xung quanh, tất cả mọi người bị Molly quét ngang ra ngoài hai mặt nhìn nhau, có người còn đang ngơ ngác không có tỉnh lại, bởi vì bọn họ ở huyền đạo nhận thức, sinh ra chưa bao giờ có rối loạn như vậy.

- Sư phụ tỷ phu...... Là một người thế giới khác?

Hạ Nguyên Bá ngơ ngác nói nhỏ:

- Chúng Thần...... Giới?

- Nàng đến từ thế giới khác, điểm này chúng ta từ lâu vững tin. Bởi vì lịch sử Thiên Huyền Đại Lục có ghi lại chưa bao giờ từng xuất hiện cấp bậc sức mạnh kia.

Cổ Thương chân nhân thở dài nói:

- Chỉ là không nghĩ tới, nàng dĩ nhiên là đến từ Thần Giới trong truyền thuyết...... Chẳng trách thực lực của nàng khủng bố đến thế.

- Thần giới?

Hạ Nguyên Bá quay đầu nhìn sư phụ:

- Chính là nàng nói với tỷ phu ‘ Chúng Thần Giới ’? Sư phụ biết nơi này?

Cổ Thương chân nhân lắc đầu:

- Đại Thiên Thế Giới dồi dào vô bờ, thế giới đ chúng ta đang ở bất quá là muối bỏ biển. Truyền thuyết nếu như có thể đột phá Quân Huyền Bình Cảnh, thành tựu Thần Huyền cảnh, chính là đặt chân ranh giới Thần Đạo. Khi đó, Linh Giác cũng đem đột phá giới hạn, nhận biết được thế giới khác tồn tại. Từ xưa trong truyền thuyết, Đại Thiên Thế Giới là thế giới vị diện cao nhất, được gọi là Thần Giới. Đoạt Thiên lão nhân sở dĩ vạn năm trước biến mất, hắn huyền lực đột phá tới Thần Đạo, phi thăng Thần Giới.

- Đoạt Thiên lão nhân cái gọi là ‘ phi thăng ’, vẫn chỉ là truyền thuyết cùng phán đoán. Nhưng"Chúng Thần Giới" cái tên này, mấy quyển trong cổ thư có ghi chép rõ ràng. Mà hôm nay, cái tên này nghe được từ trong miệng sự phụ Vân Triệt đến từ thế giới khác...... Xem ra, sách cổ ghi lại ‘ Chúng Thần Giới ’, là thật tồn tại.

"A......" Hạ Nguyên Bá há to miệng, thì thào nói:

- Tỷ phu nói, sư phụ của hắn tuổi so với tuyết Nhi muội muội còn nhỏ, nhưng lợi hại như vậy, nữ nhân kỳ quái vừa nãy tới, xem ra so với sư phụ tỷ phu còn muốn lợi hại hơn. Cái kia Thần Giới...... Là nơi đáng sợ đến nhường nào.

- Vị diện kia, không phải chúng ta có thể hiểu được. Có điều, sinh thời có thể tận mắt chứng kiến người đến từ Thần Giới trong truyền thuyết, cũng coi như là không uổng công đời này rồi. Chỉ có điều......

Cổ Thương chân nhân yên lặng liếc mắt nhìn xung quanh, Hoàng Cực Thánh Vực kinh sắc chưa tiêu, vừa tổn thất tam tôn giả Chí Tôn Hải Điện bi quan đan xen kinh sợ, mà Nhật Nguyệt Thần cung bên kia, cùng với phụ tử Hiên Viên Vấn Thiên, bọn họ nhìn chằm chằm Vân Triệt, sắc mặt không ngừng biến ảo.

- Nghe bọn họ nới lời cuối cùng, các nàng sau khi rời đi, cũng sẽ không trở về.

Cổ Thương chân nhân thở dài một tiếng:

- Nguyên Bá, ngươi phải biết đây bất quá là một hồi lễ đính hôn nhưng hùng vĩ như vậy...... Không phải bởi vì Vân Triệt, cũng không phải bởi vì Phượng Hoàng Thần Tông, mà là bởi vì sư phụ Vân Triệt. Bây giờ sư phụ Vân Triệt dưới con mắt của mọi người cứ vậy rời đi, tình cảnh Vân Triệt...... Ôi.

Hạ Nguyên Bá đột nhiên cả kinh, trong nháy mắt tỉnh lại.

Thân phận Vân Triệt, bởi vì sư phụ của hắn mà không người nào dám nhắc tới, hắn mang Luân Hồi Kính đã náo động đến thiên hạ đều biết, cũng là bởi vì sư phụ của hắn mà không người dám cướp giật. Bây giờ sư phụ hắn rời đi...... Cũng gắn vào trên người hắn, tấm bình phong Tứ Đại Thánh Địa không dám đụng chạm đều cứ thế biến mất.

Ngoài ra, tam tôn giả Thiên Uy Kiếm Vực chết, Bắc Vực bị hủy, Dạ Mị Tà lẫn Khúc Phong Ức chịu khuất nhục...... Bọn họ không có can đảm trả thù sư phụ Vân Triệt, nhưng vô cùng có khả năng, sẽ toàn bộ trả thù trên người Vân Triệt!

"Ta không tin......" Vân Triệt lẩm bẩm:"Ngươi rõ ràng là không muốn rời đi, ta không tin ngươi không muốn gặp lại ta...... Ta không tin......"

- Vân ca ca......

Phượng Tuyết Nhi vội vã đi tới bên cạnh Vân Triệt, nàng có thể cảm giác được Vân Triệt thương tâm đến hồn bay phách lạc, nhẹ nhàng an ủi:

- Tuy rằng, ta không biết trong này đã sảy ra cái gì, thế nhưng...... Ngày đó ở Chí Tôn Hải Điện, nàng cố gắng bảo vệ ngươi như vậy, vì lẽ đó ta tin tưởng, một ngày kia ngươi và sư phụ của ngươi nhất định còn có thể có gặp mặt.

Vân Triệt khẽ ngẩng đầu, sau đó nở nụ cười:

- Tuyết Nhi,ngươi nói đúng. Nàng tốt với ta, những năm này, trong lòng ta như thế nào không hiểu. Nàng cuối cùng nói, nhất định là sợ ta vì tìm nàng mà mạo hiểm...... Dù sao trước đó…làm mọi chuyện, ta đều bị nàng mắng thật nhiều lần.

- Ừm!

Phượng tuyết Nhi dùng sức gật đầu.

- Tỷ phu!

Hạ Nguyên Bá vội vã xông lại, nhẹ giọng lại nói:

- Nhất thiết phải cẩn thận, hiện tại sư phụ ngươi đi mất, ta sợ Hiên Viên Vấn Thiên những người kia biết......

- Ta biết.

Vân Triệt vô cùng bình tĩnh, không hề tỏ vẻ kinh hoảng:

- Có điều yên tâm, bọn họ hiện tại sẽ không như thế, nhiều người như vậy ở đây, bọn họ dù sao vẫn muốn mặt mũi. Cho dù động thủ, cũng nên chờ người tản đi.

- Nguyên Bá, ngươi không cần lo lắng cho ta.

Vân Triệt đè xuống tất cả tâm tình, trên mặt lộ ra ung dung mỉm cười:

- Đừng quên, ta có Thái Cổ Huyền Chu, chỉ cần ta muốn rời đi, mười cái Hiên Viên Vấn Thiên cũng không có thể làm gì ta. Chờ một lúc, ta sẽ mang theo Tuyết Nhi cùng rời đi...... Chỉ có thể tạm về Huyễn Yêu Giới rồi.

Nghe Vân Triệt nói như vậy, Hạ Nguyên Bá cũng yên lòng.

Một bên khác, nhìn Vân Triệt cùng Phượng Tuyết Nhi đứng chung một chỗ,tâm tình Phượng Hoành Không so với trước đại yến đâu chỉ long trời lở đất. Hắn liên tục thở dài một hơi:

- Tự nhiên xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa nhất định ngày hôm nay...... Lần này nguy rồi.

Hết thảy đệ tử Phượng Hoàng Thần Tông, trưởng lão, bao gồm Phượng Thiên Uy, Phượng Tổ Khuê, lúc này cũng toàn bộ há hốc miệng.

Sư phụ Vân Triệt cứ như vậy bỗng nhiên đi rồi, hơn nữa mãi mãi cũng sẽ không trở về. Vân Triệt mất đi chỗ dựa lớn...... Mà đại yến đính hôn Phượng Hoàng Thần Tông ngày hôm nay, làm sao không phải vì nói thiên hạ biết bọn họ dựa vào chỗ dựa ai cũng không chọc nổi.

Nhưng đại yến còn chưa hoàn thành, tất cả bỗng nhiên trở thành bọt nước......

Hiên Viên Vấn Đạo sau khi tiến vào Phượng Hoàng Thành, toàn thân không hề kiêu ngạo tự mãn, quá khứ căn bản không để Phượng Hoàng tông chủ để vào trong mắt, bây giờ hắn ở trước mặt Phượng Hoành Không cung kính rất nhiều, vì lắng lại Vân Triệt tức giận, vì chính mình giành được sinh cơ không tiếc cầu khẩn nhiều lần, chủ động dâng tôn nghiêm đến dưới chân của hắn...... Mà mắt thấy hết thảy kết thúc, nhìn bóng lưng Vân Triệt, ánh mắt của hắn, khí tức, hoàn toàn thay đổi, oán hận trong lòng vẫn áp chế gắt gao dường như mãnh thú được thả ra ngoài, để toàn thân hắn đều không nhịn được run cầm cập lên.

- Phụ thân......

Hiên Viên Vấn Thiên khoát tay, sau đó cho hắn một ánh mắt cảnh cáo, cất bước đi tới bên cạnh Phượng Hoành Không, thản nhiên nói:

- Không nghĩ tới, vốn dĩ việc vui, lại trở thành một trò khôi hài. Phượng Hoàng tông chủ mới vừa thu được giai tế, sư phụ giai tế này nhưng bay...... Cũng là đáng tiếc a.

Phượng Hoành Không trong lòng đột nhiên cứng lại. Hồi tưởng vài canh giờ trước thời điểm Hiên Viên Vấn Thiên đến, chủ động hành lễ, tự tay dâng lễ trọng, còn vì có thể làm cho Hiên Viên Vấn Đạo gặp Vân Triệt mà khom người thỉnh cầu...... Mà bây giờ, Hiên Viên Vấn Thiên nói chuyện hiển nhiên là một bộ thượng vị khẩu khí khinh người, hơn nữa kẻ ngốc đều có thể nghe được châm trọc.

"Ha ha," Phượng Hoành Không bất đắc dĩ nở nụ cười:

- Ôi, thế sự khó liệu, đúng là mất nhã hứng chư vị quý khách rồi.

- Vậy cũng không sao. Dù sao, đây cũng không phải là chủ ý Phượng Hoàng tông chủ, không phải sao?

Hiên Viên Vấn Thiên cười híp mắt nói, sau đó quay đầu đi chỗ khác:

- Phượng Hoàng Thành đang tốt đẹp bị hủy khắp nơi bừa bộn, Phượng Hoàng tông chủ cầnchút thời gian thu thập hỗn loạn, đã như vậy, chúng ta tiếp tục lưu lại có vẻ hơi vướng bận rồi.

- Vấn Đạo, chúng ta đi thôi.

Thanh âm chưa dứt, Hiên Viên Vấn Thiên đã là bay lên không, cũng không quay đầu lại. Hiên Viên Vấn Đạo bộ mặt co giật, hung tợn nhìn Vân Triệt một chút, mau chóng theo sau đó.

Hiên Viên Vấn Thiên cứ như vậy lạnh nhạt rời đi, không chút nào ý tứ cho Phượng Hoàng thần tông bộ mặt. Có điều lục quốc không người dám nghị luận, mà mặt khác tam thánh chủ trong mắt gần như cùng lúc đó lóe qua một vệt quỷ quang.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment