.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_835" class="block_" lang="en">Trang 418# 1
Chương 835: Thiên la địa võng.
- Hắc!
Hiên Viên Vấn Thiên cười nhạt:
- Thứ ta biết còn nhiều hơn ngươi tưởng tượng.
Theo cánh tay hắn nâng lên, một thanh tế kiếm dài chừng sáu thước, mang theo ánh sáng trắng được hắn nắm ở trong tay:
- Ngươi bây giờ đã có tư cách để bản Kiếm Chủ dùng kiếm. Không phải ngươi muốn giết ta sao? Nào, cứ tới đi, đến mang cho ta càng nhiều kinh hỉ! Để cho ta hưởng thụ thật tốt thành quả ngàn năm ròng rã.
Kiếm ý khổng lồ lấy thân thể Hiên Viên Vấn Thiên làm trung tâm lan tràn ra. Theo tế kiếm trong tay hắn đong đưa, không gian được xếp tầng tầng lớp lớp, như thể đó không phải hư không mà là mặt nước tĩnh lặng.
Kiếm ý cực hạn của Hiên Viên Vấn Thiên thình lình đạt đến cảnh giới khủng bố vô hình hóa hữu hình.
Thân thể và lực lượng của Phần Tuyệt Trần là bí mật to lớn chỉ có hắn mới biết được và hắn cũng rất tin tưởng điểm này. Lời nói của Hiên Viên Vấn Thiên khiến trong lòng hắn nảy sinh bất an, nhưng sát ý cùng hận ý lại càng thêm mãnh liệt, lúc Hắc Ám huyền lực của hắn xao động, không gian trong vòng mười dặm bị kiềm chế tới cực điểm, bầu trời vốn trắng tinh nát mây biến thành mây đen nặng nề, ngay sau đó lại biến thành đám mây đen lờ mờ.
Mà loại kiềm chế cùng hắc ám này giống như ác ma tung xuống ôn dịch vậy im lặng khuếch tán, từ khuếch tán hơn mười dặm đến mấy chục dặm, lại đến trăm dặm...
Khu vực trăm dặm trời đất tối tăm u ám.
Mà cái này cũng không phải là huyền lực Phần Tuyệt Trần phóng thích, mà đến từ uy áp hắc ám của hắn.
Còn Hiên Viên Vấn Thiên, hắn ở trong trung tâm uy áp cười nhạt, đôi mắt híp lại, tế kiếm trong tay chỉ có một tầng hơi bạch mang, Huyền khí toàn thân cũng đều gom vào thể nội, bình tĩnh giống như Lão Chung ăn mặn tịch ngàn năm.
Khí thế của hai người phơi bày chênh lệch vô cùng rõ ràng.
Tĩnh mịch bị đè nén kéo dài thật lâu, trong nháy mắt, Phần Tuyệt Trần đột nhiên bộc phát, khí tức hắc ám toàn thân giống như núi lửa bỗng nhiên bộc phát phóng lên tận trời, trong nháy mắt thân thể của hắn biến thành màu đen... Đây cũng không phải là do huyền khí hắc ám chiếu rọi tạo thành, mà là da thịt, chân chân thật của hắn thật sự biến thành màu đen.
Bên trong ánh mắt lạnh nhạt của Hiên Viên Vấn Thiên khẽ biến, tế kiếm trong tay đột nhiên run lên, sự yên bình được tạo ra lập tức bị phá vỡ, theo Thiên Tội Thần Kiếm đánh đến, trước mắt của hắn mơ hồ xuất hiện một cái Huyết Trì Địa Ngục, mang theo vô tận oán hận cùng sát cơ chụp vào hắn.
- Cái này là lực lượng ma!
Đối mặt với hắc ám che trời, linh hồn hắn khẽ run rẩy, thậm chí trong lòng còn sinh ra chút sợ hãi, nhưng trong con mắt hắn lại lóe lên vẻ hưng phấn… Huyền lực đến từ Ma Thần Hắc Ám này, hắn đã được lĩnh giáo ở trên người Dạ Mộc Phong một ngàn năm trước. Nhưng, dù cho là Dạ Mộc Phong năm đó cũng không có làm cho hắn cảm thấy như vậy.
Luận thực lực, Phần Tuyệt Trần bây giờ còn xa không bằng Dạ Mộc Phong bùng nổ năm đó, nhưng hắn thức tỉnh ma hồn rồi dung hợp Ma huyết, thi triển “Vĩnh Dạ Huyễn Ma Điển" chân chính, phóng ra Ma huyền lực còn thuần túy hơn cả Dạ Mộc Phong.
Trong tiếng kêu run rẩy mà hưng phấn, Hiên Viên Vấn Thiên rút lui dưới sự truy đuổi của Hắc Ám Phong Bạo bởi vì dù cho là hắn cũng không dám trực diện đối đầu với Hắc Ám huyền lực mà Phần Tuyệt Trần triển khai toàn bộ lực lượng. Mà mỗi lần hắn rút lui một vị trí sau lưng sẽ xuất hiện nghìn đạo kiếm mang vô hình, cho đến khi tạo thành một cái kiếm trận chừng mấy chục vạn ánh kiếm che trời, giống như bạo phong vũ tập kích đến từ Luyện Ngục Hắc Ám Phong Bạo.
Không gian bị xé rách, trong nháy mắt Ma huyền lực hắc ám bị cắt gọt thành mạng lưới tỉ mỉ, mấy chục đạo kiếm mang đi ngang qua hắc ám đâm vào người Phần Tuyệt Trần… Thân thể Phần Tuyệt Trần bị bóng tối bao trùm cứng như thần thiết, những kiếm mang đâm vào người hắn bị lực lượng của hắn làm suy yếu, phát ra âm thanh tiếng kim loại va chạm, lúc vỡ nát không tạo thành thương tổn cho hắn, chỉ khiến hắn cảm thấy hơi đau nhói trong nháy mắt.
Mà những trận đau nhói này càng khiến hắc khí trên người Phần Tuyệt Trần càng thêm sôi trào, Vĩnh Dạ Ma kiếm liên tục đánh ra, trong nháy mắt thế giới càng trở nên đen tối, tất cả kiếm mang đều bị quấn vào trong bóng tối.
- Vĩnh Dạ Vô Quang!
Ầm ầm...
Một tiếng nổ rung trời từ phía sau truyền đến, tia sáng lấy biên độ cực kỳ rõ ràng dần dần tối lại. Phượng Tuyết Nhi xoay người lại, nhìn thấy bầu trời phía nam tối sầm, tựa như tích trữ mây đen mấy trăm dặm. Mặc dù nàng đã đi rất xa, nhưng hai cỗ khí tức đáng sợ đến mức tận cùng này vẫn khiến cho nàng cả người phát lạnh.
- Là Phần Tuyệt Trần.
Phượng Tuyết Nhi lẩm bẩm với vẻ mặt không thể tin được:
- Hắn đang giao thủ với Hiên Viên Vấn Thiên.
- Vân ca ca…
Phượng Tuyết Nhi lập tức quay lại, nàng cảm giác khí tức cuối cùng của Vân Triệt được Phượng Viêm của nàng bảo vệ không có tản đi, nhẹ nhàng thì thầm:
- Vân ca ca, ngươi không có việc gì, xin ngươi nhất định phải kiên trì...
Thân ảnh của nàng xoẹt qua không trung, bay về phía phía bắc.
Hắc ám!
Kiếm mang!
Hai loại lực lượng hoàn toàn khác biệt xen lẫn ở trên không, lực lượng khủng bố tuyệt luân khiến thiên địa run rẩy.
Kiếm mang đến từ người đứng đầu kiếm đạo ở Thiên Huyền đại lục, mà ở dưới ánh kiếm của hắn, Hắc Ám Phong Bạo che trời không ngừng mở ra, xoắn nát, nhưng ngay lúc đó lại giống như mãnh thú bạo giận lại lần nữa nhào tới, thủy chung một mực áp chế kiếm trận của hắn, nhìn qua không rơi vào thế hạ phong một chút nào.
Mà vùng núi hoang vu phía dưới sớm đã không nhìn thấy núi non, ở dưới hai cỗ lực lượng này, mặt đất không biết giảm xuống sâu bao, chỉ lưu lại nền tảng cổ xưa vạn năm không thấy mặt trời, gần giống với tình cảnh tận thế.
Đế Quân chiến đấu còn có thể hủy thiên diệt địa, huống chi trận đấu của Đế Quân đỉnh cấp. Trước kia, thánh địa chủ ngẫu nhiên luận bàn, địa điểm đều sẽ chọn ở trên Thương Hải, giao thủ ở giữa sóng biển ngập trời. Nhưng lực lượng như vậy giáng lâm mảnh thổ địa vô tội này khiến nơi này hóa thành Luyện Ngục hủy diệt trong nháy mắt.
Hiên Viên Vấn Thiên hoàn toàn không nghĩ tới, Phần Tuyệt Trần mới cầm Thiên Tội Thần Kiếm chỉ hơn mười ngày liền gần như có thể địch nổi Kiếm đạo chi chủ vô địch hơn một nghìn năm ở Thiên Huyền, ngay cả bản thân Phần Tuyệt Trần cũng không nghĩ tới, sau khi bản thân thức tỉnh Ma huyết, tu vi tăng vọt đến trình độ như vậy.
Phần Tuyệt Trần càng gầm thét, Hiên Viên Vấn Thiên càng hưng phấn... Trong lúc hai người ác chiến đều không phát hiện, bầu trời xuất hiện ba bóng người.
Dưới lực lượng dư ba kinh thiên, ba người lại không nhúc nhích tí nào, khí tức trên thân càng như Thương Hải cuồn cuộn nặng nề.
Hoàng Cực Vô Dục, Khúc Phong Ức, Dạ Mị Tà!
Giờ phút này, bốn đại Thánh chủ của Thiên Huyền đại lục toàn bộ đều xuất hiện ở trên mảnh đất đang tiếp nhận tai nạn.
- Người kia... Là Phần Tuyệt Trần.
Dạ Mị Tà trầm giọng nói, trong ánh mắt lộ ra vẻ khó có tin.
- Lúc trước ở Chí Tôn Hải Điện, ta cố ý dò xét huyền lực của hắn, đại khái nằm ở Quân Huyền cảnh cấp sáu trung kỳ, đã khiến ta giật mình không nhỏ... Bây giờ, vậy mà có thể thể lực ngang với Hiên Viên Vấn Thiên.
Sắc mặt Khúc Phong Ức nặng nề, trong thanh âm ẩn chứa kinh ngạc cùng không hiểu.
- Chẳng lẽ là hắn dùng cấm thuật đặc thù gì?
Dạ Mị Tà thấp giọng nói:
- Thiên Huyền đại lục thật sự từng tồn tại dạng cấm thuật này?
Sở dĩ ba người bọn họ có mặt ở đây là vì muốn đuổi theo Phượng Tuyết Nhi... Chuẩn xác mà nói là vì"Luân Hồi Kính" mà đến, bọn hắn cũng đều dấu diếm thánh địa một mình đến đây.
- …
Sau khi Hoàng Cực Vô Dục trầm mặc thật lâu, rốt cục cũng lên tiếng:
- Về phương diện thực lực, Phần Tuyệt Trần đã hoàn toàn gần với chúng ta, nhưng dù sao hắn tuổi trẻ, kinh nghiệm quá nhỏ bé, lại thêm lực lượng trên người của hắn tới quá dị thường, rõ ràng còn chưa thể hoàn toàn khống chế. Nhìn trước mắt thế lực ngang nhau, nhưng nếu kéo dài thời gian lâu một chút, hắn thua không nghi ngờ.
- Mà điểm mấu chốt nhất…
Thành âm của Hoàng Cực Vô Dục trầm xuống, khẽ nhíu mày:
- Chẳng lẽ các ngươi không phát hiện, bộ dáng bây giờ của Phần Tuyệt Trần, còn có huyền khí màu đen mà hắn sử dụng rất giống Dạ Mộc Phong năm đó hay sao?
- Cái gì?
Khúc Phong Ức cùng Dạ Mị Tà đồng thời giật mình, rồi đồng thời hoảng sợ nói:
- Cái đó là... Vĩnh Dạ vương tộc Vĩnh Dạ Huyễn Thần Lục.
- …
Ánh mắt của Hoàng Cực Vô Dục rơi vào Thiên Tội Thần Kiếm trong tay Phần Tuyệt Trần, chậm rãi nói:
- Lực lượng của Phần Tuyệt Trần dị thường như thế vô cùng có khả năng có liên quan đến Thiên Tội Thần Kiếm trong tay hắn... Không! Là nhất định có quan hệ!
- Bên trong thanh Thiên Tội Thần Kiếm kia tất nhiên ẩn giấu bí mật kinh thiên, nhưng hôm đó sau khi chúng ta mở phong ấn ra lại không có chút phát giác nào, coi nó thành một cái tử kiếm, về sau Hồng Y yêu nữ ném nó cho Phần Tuyệt Trần... Hiện tại, thực lực của Phần Tuyệt Trần tăng vọt, lại dùng huyền công của Vĩnh Dạ vương tộc, hình thái tương tự với Dạ Mộc Phong cầm trong tay Thiên Tội Thần Kiếm năm đó... Tuyệt đối sẽ không sai!
- Hơn mười ngày ngắn ngủi có thể khiến một tên Quân Huyền cảnh cấp sáu đạt tới cảnh giới của chúng ta... Chẳng lẽ, thật là Thần Đạo chi bí?
Đồng tử của Dạ Mị Tà phóng to.
Đinh!!
Lúc này, vòng tay trên cổ tay phải của Khúc Phong Ức hơi loé lên lam quang, Khúc Phong Ức nhíu mày thấp giọng nói:
- Hướng bắc bảy trăm dặm, phát hiện hành tung của Phượng Tuyết Nhi, chúng ta tiếp tục đuổi theo, hay là...
Khúc Phong Ức dùng ánh mắt nhìn về Hiên Viên Vấn Thiên cùng Phần Tuyệt Trần. Phần Tuyệt Trần biến hóa dị thường, Thiên Tội Thần Kiếm là giải thích duy nhất. Đã như vậy...
- Đi! Đuổi theo Phượng Tuyết Nhi!
Sau khi Hoàng Cực Vô Dục do dự ngắn ngủi, liền quả quyết nói.
- Ta có suy nghĩ giống với Hoàng Cực huynh.
Dạ Mị Tà cười nhạt một tiếng:
- Hiên Viên Vấn Thiên ẩn chứa tà tâm, lại muốn độc chiếm Luân Hồi Kính, hừ, để Phần Tuyệt Trần ở trong này kéo chân hắn, quả thực ông trời giúp chúng ta. Nếu không có ngoài ý muốn, rất có thể Thiên Tội Thần Kiếm sẽ rơi vào trong tay Hiên Viên Vấn Thiên, đến lúc đó, ba người chúng ta liên thủ thu hồi nó từ trong tay hắn.
- Được!
Khúc Phong Ức chậm rãi gật đầu:
- Con mắt của Hắc Nguyệt thương hội đã mở ra hoàn toàn, đây là thiên là địa võng lớn nhất Thiên Huyền đại lục, chỉ cần Phượng Tuyết Nhi cùng Vân Triệt còn ở Thiên Huyền đại lục, thì vĩnh viễn đừng nghĩ chạy thoát. Hôm nay trước khi trời tối, nàng cùng Vân Triệt sẽ rơi vào tay chúng ta!
- Đợi Luân Hồi Kính rơi vào trong tay, ba người chúng ta cùng nhau nghiên cứu bí ẩn trong đó, về phần Hiên Viên Vấn Thiên…
Hoàng Cực Vô Dục cười nhạt một tiếng:
- Không kể hắn có mang quỷ tâm hay không, bây giờ Thiên Uy Kiếm Vực không có ba Kiếm thị, Bắc Vực bị hủy, hắn căn bản không tư cách ngang hàng với chúng ta. Năm đó, hắn nhiều lần tính toán sổ sách với chúng ta, chờ đến ngày đoạt Thiên Tội Thần Kiếm từ trong tay hắn, thì cũng thuận tiện thanh toán lại nha... Đi!
Ba người không dừng chân lại, cũng không có đi sâu vào chuyện của Phần Tuyệt Trần, mà nhanh chóng đuổi theo Phượng Tuyết Nhi.
Xoẹt!!
Một đạo bạch hồng ở trong không hiện lên, cắt ra tấm màn đen che khuất bầu trời, ở dưới hồng quang, trong mắt Hiên Viên Vấn Thiên loé lên ánh sáng quỷ dị... Mà ánh mắt của hắn bắn tới rõ ràng chính là phương hướng ba người Hoàng Cực Vô Dục rời đi.
- Thực sự là lực lượng cường đại đến mức làm cho người ta khó tin, có thể để cho ngươi trong mười chín ngày ngắn ngủi trưởng thành tới mức này, như vậy... Lúc đến người bản Kiếm Chủ, chẳng phải sẽ nhanh chóng có thể vô địch thiên hạ sao?
Hiên Viên Vấn Thiên khẽ ngâm, sau đó một tiếng dữ tợn gào thét:
- Cỗ lực lượng này làm cho ta kinh hỉ, nhưng đáng tiếc, năng lực khống chế bọn chúng của ngươi lại làm cho ta quá thất vọng… Đã đến lúc, bản Kiếm Chủ thu lấy thành quả đã bỏ ra ngàn năm.