.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_834" class="block_" lang="en">Trang 417# 2
Chương 834: Ma đạo chi lực
Trước khi Mạt Lỵ đi, cố ý không trừ bỏ người có thể tạo thành uy hiếp cực lớn cho Vân Triệt... Nhất là hai tên kết xuống thù oán cực lớn Hiên Viên Vấn Thiên cùng Dạ Mị Tà, nguyên nhân quan trọng nhất là nàng tin tưởng mặc dù Vân Triệt không phải là đối thủ của bọn họ, nhưng cũng sẽ không rơi vào trong tay bọn họ.
Nàng rất rõ tính cách và tất cả át chủ bài của Vân Triệt, cho nên nàng vững tin điểm này.
Chỉ cần Vân Triệt mượn Thái Cổ Huyền Chu đi về Huyễn Yêu Giới để tránh bốn đại thánh địa, lấy thiên tư của hắn muốn vượt qua bốn Đại Thánh chủ vấn đề chỉ là thời gian. Mà nếu như hắn không chờ được mười mấy năm ngắn ngủi, thì có thể trực tiếp song tu với Phượng Tuyết Nhi. Dưới sự giúp đỡ nguyên âm của Phượng Tuyết Nhi, thực lực của hắn sẽ tăng vọt trong thời gian ngắn, còn về phần tăng vọt đến mức nào, nàng không thể nào dự đoán được.
Đồng thời, Phượng Tuyết Nhi cũng sẽ chịu ảnh hưởng của huyết mạch Long Thần, xúc tiến thức tỉnh Phượng Hồn. Đến lúc đó hai người liên hợp, lại thêm Tiểu Yêu Hậu, vô luận Thiên Huyền đại lục, hay là Huyễn Yêu Giới đều không có ai có thể uy hiếp bọn họ.
Cho nên, nàng lưu lại bốn thánh đại địa mà bây giờ Vân Triệt không thể đối kháng, lưu cho hắn về sau tự tay xử trí, lại không lo lắng chút nào.
Nhưng mà chuyện biến hóa hoàn toàn chệch hướng mong muốn của nàng.
Mà thứ tạo thành loại chệch hướng này không phải lực lượng Thiên Huyền đại lục, mà là Ngục La!
Kết quả sau cùng, nàng vừa rời đi không đến nửa canh giờ, Vân Triệt liền rơi vào tình thế nguy hiểm nhất trong hai kiếp sống của hắn.
Đột nhiên bị khí tức của Hiên Viên Vấn Thiên khóa chặt, tâm của Phượng Tuyết Nhi một mực đang sợ hãi lập tức rơi vào vực sâu lạnh như băng, nàng ôm chặt Vân Triệt cả người đều là máu, Phượng Viêm toàn thân đốt cháy, liều mạng thôi thúc tất cả lực lượng của bản thân, lấy tốc độ có khả năng đạt nhất bỏ chạy về hướng bắc.
Thiên tư của nàng không người có thể đụng, lực lượng của nàng chưa thức tỉnh hoàn chỉnh đã đứng ở Thiên Huyền đỉnh. Nhưng người đuổi theo sau lưng nàng lại cứ là Hiên Viên Vấn Thiên! Mặc cho nàng dùng hết toàn lực, khí tức đáng sợ kia vẫn càng ngày càng gần, khí tức khóa chặt người nàng cũng càng thêm băng lãnh trầm trọng.
Nàng quay người lại, phía chân trời xa xa, nàng nhìn thấy một điểm đen mơ hồ, đồng thời lấy tốc độ tương đối nhanh mở rộng.
Nàng nhìn thoáng qua Vân Triệt trong ngực, sợ hãi trong mắt sợ chậm rãi hóa thành một vũng tan nát cõi lòng cùng nhu cùng... Năm đó, ở Thái Cổ Huyền Chu, là Vân Triệt ôm nàng liều chết chạy trốn. Hắn vốn có thể không đếm xỉa đến, thậm chí có thể chủ động giao nàng cho Dạ Tinh Hàn để bảo vệ bản thân, thậm chí có thể chiếm được"Chỗ tốt", nhưng hắn không làm vậy, cứ ôm chặt cánh tay của nàng không buông ra dù chỉ nửa khắc... Dù cho Dạ Tinh Hàn đã đuổi đến sau lưng.
Chính vào lúc đó, ở sâu nhất trong linh hồn của nàng khắc sâu tên cùng bóng dáng của hắn.
Lúc này, tốc độ của Phượng Tuyết Nhi từ từ chậm lại, bởi vì nàng biết, phía sau là Hiên Viên Vấn Thiên, dù cho nàng trốn thế nào đi chăng nữa cũng chỉ phí công.
- Vân ca ca, Tuyết Nhi không có năng lực bảo vệ ngươi thật tốt, nhưng mà... Vân ca ca yên tâm, bất luận ngươi đi nơi nào, ta đều sẽ... Vĩnh viễn đi cùng ngươi...
Nói xong câu đó, trong lòng Phượng Tuyết Nhi bỗng nhiên không có sợ hãi, tốc độ cũng hoàn toàn chậm lại... Mà lúc nàng chuẩn bị xoay người sang chỗ khác trực tiếp đối mặt Hiên Viên Vấn Thiên, thì một bóng người mang theo khí tức vô cùng âm lãnh, giống như quỷ mị xuất hiện ở trước mặt nàng.
Phượng Tuyết Nhi thở nhẹ một tiếng, ngơ ngác nhìn bóng người xuất hiện ở phía trước.
- Ngươi...
Toàn thân áo đen, nửa con mắt ẩn có hắc mang gần như nhìn không thấy lòng trắng, ngay cả xung quanh thân thể của hắn cũng mơ hồ quấn một tầng sương mù đen nhánh, phía sau, đeo nghiêng một đại kiếm đen nhánh- Thiên Tội Thần Kiếm!
Người này rõ ràng là Phần Tuyệt Trần!
Ma huyết trên người của hắn đã thức tỉnh, trong hơn mười ngày ngắn ngủi, lực lượng tăng trưởng rất nhanh. Hôm nay hắn đi vào Thần Hoàng thành, chính là muốn ỷ vào lực lượng tăng vọt trên người tới giết người hắn muốn giết… Mà người hắn muốn giết nhất tự nhiên là Hiên Viên Vấn Thiên!
Bởi vì hắn là kẻ cầm đầu diệt tộc Vĩnh Dạ vương tộc ngàn năm trước.
Hắn tin tưởng hắn ta nhất định sẽ đến tham dự đại yến đính hôn của Vân Triệt cùng Phượng Tuyết Nhi vào ngày hôm nay.
Hắn cũng không rõ ràng thực lực cực hạn của Hiên Viên Vấn Thiên, nhưng lực lượng trên người tăng vọt mang đến tự tin cộng thêm oán hận quá sâu trong linh hồn tích trữ quá lâu, khiến hắn không cách nào tự điều khiển muốn lập tức giải hận. Sau khi hắn đến Thần Hoàng thành, người đầu tiên hắn gặp phải lại là Vân Triệt, mặc dù hai người nói lời không hợp, còn khiến hắn nổi giận, nhưng lời nói của Vân Triệt quả thực giống như tạt một chậu nước lạnh vào đầu hắn, để hắn thanh tỉnh không ít.
Phượng Hoàng thành tổ chức đại yến đính hôn quần hùng tề tụ, Phần Tuyệt Trần đứng ở cổng thành Phượng Hoàng thành thật lâu, cuối cùng lựa chọn quay người rời đi, lời nói của Vân Triệt đã đả động được hắn, Ma huyết của hắn mới thức tỉnh, còn nhiều thời gian để tăng thực lực, nếu bởi vì nhất thời xúc động mà bại, như vậy công sức hắn chịu đựng tất cả đều trở thành bọt nước.
Sau đó, hắn rời khỏi Thần Hoàng thành.
Lại không nghĩ rằng, ở chỗ này lại gặp được Phượng Tuyết Nhi cùng Vân Triệt... Cùng Hiên Viên Vấn Thiên lạc đàn phía sau.
- Hắn chết!
Phần Tuyệt Trần nhìn chằm chằm Vân Triệt cả người đều là máu, không chút khí tức nào trong ngực Phượng Tuyết Nhi lạnh lùng nói.
- Ngươi nói lung tung!
Bây giờ chữ"Chết" này đâm thẳng vào thần kinh yếu ớt nhất của Phượng Tuyết Nhi, nàng kiệt lực lắc đầu nói:
- Vân ca ca sẽ không chết... Vân ca ca mới không dễ dàng chết như vậy!
- …
Hắc quang bên trong con ngươi của Phần Tuyệt Trần có chút chấn động, trong đầu vang lên thanh âm nhẹ nhàng mà quyết liệt của Tiêu Linh Tịch.
-... Năm đó, ta không đi theo hắn là vì không thể để phụ thân một thân một mình lẻ loi hiu quạnh. Hiện tại, phụ thân có Tiêu Vân... Nếu như tiểu Triệt xảy ra chuyện, ta nhất định sẽ lập tức đi theo hắn, tuyệt đối không để hắn cô đơn ở một thế giới khác.
- Hít...
Khóe miệng Phần Tuyệt Trần có chút run rẩy, hắc khí trên người xao động đung đưa như bị gió thổi.
- Nếu hắn đã không chết... Còn không lập tức dẫn hắn đi!
Phần Tuyệt Trần chợt hô, con mắt hoàn toàn mở ra, nhìn chằm chằm vào bóng đen sau lưng Phượng Tuyết Nhi đang nhanh chóng ép tới gần, cắn chặt răng phát ra thanh âm lạnh lẽo thấu xương.
- Hiên... Viên…Vấn... Thiên!
Ầm!!
Bên trong âm thanh khí bạo âm lãnh mênh mông, Phần Tuyệt Trần như một đạo lôi quang đen nhanh, lướt qua bên cạnh Phượng Tuyết Nhi, mang theo sát khí động trời xông về Hiên Viên Vấn Thiên, cùng với một tiếng gào thét tràn ngập vô tận oán hận:
- Hiên Viên Vấn Thiên, để mạng lại!
Trong lúc nhất thời, Phượng Tuyết Nhi giật mình đứng ở nơi đó.
Bỗng nhiên gặp được Phần Tuyệt Trần, lòng nàng vốn đã chìm xuống. So với Hiên Viên Vấn Thiên, Phần Tuyệt Trần mới là người muốn giết nhất Vân Triệt nhất, mà giờ khắc này, đúng là cơ hội tốt nhất của hắn.
Nhưng mà, hắn chẳng những không có bỏ đá xuống giếng động thủ, ngược lại... Xông về Hiên Viên Vấn Thiên đang đuổi theo bọn họ.
Nàng tận mắt nhìn thấy, tự mình cảm nhận qua hận ý cùng sát cơ nồng đậm lúc Phần Tuyệt Trần đối mặt với Vân Triệt. Nhưng bây giờ, hắn lại đang làm chuyện hoàn toàn mâu thuẫn.
Nàng không quay đầu lại, tốc độ một lần nữa tăng lên tới cực hạn, xông về phương xa, mà trong nháy mắt, nàng cảm giác được khí tức khoát chặt người mình đã biến mất, khí tức của Hiên Viên Vấn Thiên cũng càng ngày càng xa.
Ầm!!!!
Một đạo màn ánh sáng màu đen ở trong không trung bỗng nhiên trải rộng ra, khiến cho ánh sáng trong thiên địa tối đi mấy phần. Cùng lúc đó, một đạo vô ảnh kiếm mang như là đến từ trên trời cao, cắt đôi màn sáng hắc ám, tính cả ngọn núi cao phía dưới cũng bị cắt phẳng.
Ầm ầm...
Mây đen đầy trời nhấp nhô giống như bão tố sắp tới. Phía dưới màn sáng hắc ám bị cắt đôi, ánh mắt Hiên Viên Vấn Thiên cùng Phần Tuyệt Trần va chạm vào nhau. Mới đầu, Hiên Viên Vấn Thiên còn sợ hãi, nhưng khi thấy rõ người phía trước là Phần Tuyệt Trần, hắn bỗng nhiên nhíu mày, khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị khó lường.
- Có thể sử dụng lực lượng cấp độ này, toàn bộ Thiên Huyền đại lục không quá mười người. Ta còn tưởng rằng trong mười người này có kẻ nào cố ý đến làm hỏng việc của ta, không nghĩ tới thế mà lại là... Chậc chậc.
Hai tay Hiên Viên Vấn Thiên ôm ở trước ngực, ánh mắt nhìn Phần Tuyệt Trần từ trên xuống dưới, rồi dừng lại nhìn thật lâu Thiên Tội Thần Kiếm sau lưng của hắn, khóe miệng nở nụ cười càng thêm quỷ dị.
Nhìn hắn vẫn ung dung, hiển nhiên hoàn toàn không vội truy đuổi Phượng Tuyết Nhi đang chạy ngày càng xa.
- Hiên Viên Vấn Thiên! Hôm nay... Là ngày chết của ngươi!
Phần Tuyệt Trần giống như một con cô lang đối mặt với tử địch, hắn vươn tay ra, chậm rãi nắm lấy Thiên Tội Thần Kiếm sau lưng, trong lúc nhất thời, hơn mười đạo hắc sắc lôi đình bổ vào hư không xung quanh hắn, thân kiếm đen nhánh Hắc Quang lượn lờ, một cỗ khí tràng vô cùng kinh khủng phóng xạ ra xung quanh.
Cũng may phía dưới là một mảnh hoang vu, mà không phải là thành trấn, nếu không, toàn bộ thành trấn đều sẽ bị uy áp hắc ám bao phủ bên trong.
- A.
Hiên Viên Vấn Thiên vẫn một bộ dáng mỉm cười, không có làm ra bất kỳ tư thái đối địch nào:
- Ngươi không chuẩn bị giải thích một chút vì sao phải giết bản Kiếm Chủ sao?
- Chờ ngươi xuống Địa Ngục, tự mình đi hỏi Diêm Vương đi!
Bên trong đồng tử của Phần Tuyệt Trần đột nhiên xuất hiện hắc quang, Thiên Tội Thần Kiếm trong tay lướt lên một đạo Hắc Quang đánh về phía Hiên Viên Vấn Thiên.
Một kiếm này không có bất kỳ điềm báo nào, cũng không có bất kỳ tụ lực gì, nhưng lại mang theo vô tận oán hận cùng sát ý của Phần Tuyệt Trần. Mà một kiếm nhìn như vô cùng tùy ý cùng bình thường này nháy mắt chém ra, trong tích tắc, hư không trước người hắn bị đè ép vào một chỗ, hắc ám chi lực khổng lồ từ bốn phương tám hướng điên cuồng hội tụ, mũi kiếm của Thiên Tội Thần Kiếm cuốn lên một vòng xoáy hắc ám khổng lồ.
Khuôn mặt của Hiên Viên Vấn Thiên vốn nhẹ nhàng thoải mái đột nhiên cứng đờ, hắn bỗng nhiên cảm giác được thân thể của mình giống như lâm vào vũng bùn, nương theo đó là một cỗ cảm giác khó chịu càng ngày càng nặng, bên tai, mơ hồ có vô số ác quỷ, oan hồn đang gầm rú, trước mắt xuất hiện xác chết khắp nơi, thi thể như núi Tu La Luyện Ngục… Thậm chí hắn còn ngửi được mùi máu tươi nồng đậm đến gay mũi.
Lấy hai ngàn năm tu vi, cùng kiến thức, kinh nghiệm uyên bác phong phú của Hiên Viên Vấn Thiên, trong nháy mắt hắn ý thức được, khí tràng hắc ám của đối phương vậy mà ảnh hưởng đến tâm hồn của hắn!
Nói chính xác hơn là áp chế tâm hồn của hắn.
Trước đó, vừa đối mặt với Phần Tuyệt Trần, hắn liền giật mình trước mức độ tăng vọt của Phần Tuyệt Trần, mà một kiếm này càng khiến hắn càng thêm khiếp sợ, đồng thời ý thức được chiêu vừa rồi vẫn không phải toàn bộ thực lực của Phần Tuyệt Trần... Một kiếm này có thể trực tiếp áp đảo tâm hồn của hắn.
Điều này cũng đồng nghĩ với việc thực lực hôm nay của Phần Tuyệt Trần đã gần tới cấp độ của hắn.
Sau khi chấn kinh, trong nháy mắt Hiên Viên Vấn Thiên thu hồi tất cả ý nghĩ khinh địch cùng chủ quan. Lúc này, huyền khí toàn thân không giữ lại chút nào hoàn toàn bộc phát, ngưng hóa ra vô số đạo kiếm khí vô hình rót thành một cái kiếm trận khổng lồ.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt...
Không gian bị xé nát vô tình, thiên uy kiếm khí xâm nhập vào trong vòng xoáy hắc ám, thanh âm tê liệt không chói tai, mà giống như tiếng quỷ khóc ma gào âm trầm khủng bố.
Con mắt Phần Tuyệt Trần trừng lớn, lòng trắng trong mắt hoàn toàn biến mất, khí tức hắc ám toàn thân lập tức bộc phát như sóng to gió lớn, một cỗ lực lượng kinh khủng không cách nào hình dung được trút xuống người Hiên Viên Vấn Thiên.
Thiên uy kiếm trận khổng lồ như bị băng phong, trong nháy mắt dừng lại. Lập tức, khuôn mặt Hiên Viên Vấn Thiên hiện lên vẻ kinh ngạc... Đây không phải thiên uy kiếm trận thông thường, mà đến từ Hiên Viên Vấn Thiên hắn! Ở Thiên Huyền đại lục, người có thể chính diện chống cự kiếm trận này chỉ có ba người Hoàng Cực Vô Dục, Khúc Phong Ức, Dạ Mị Tà. Bây giờ, hắn nằm mơ cũng đều không nghĩ đến, đối mặt với kiếm trận mà hắn gần như xuất toàn lực, Phần Tuyệt Trần chẳng những không có tán loạn, ngược lại còn khiến hắn có cảm giác bị áp chế.
Có điều, hắn cũng không kinh hoảng, sau một hồi khiếp sợ, ở sâu trong con ngươi của hắn xuất hiện ngọn lửa nóng rực cuồng hỉ.
- Thiên uy tuyệt kiếm... Đoạn khung!
Đinh!!!!
Một đạo kiếm mang dài mấy dặm vắt ngang không gian có chút u ám, tựa như cắt đứt thương khung, phía dưới đạo kiếm kinh thiên này, kiếm trận của Hiên Viên Vấn Thiên cùng vòng xoáy hắc ám của Phần Tuyệt Trần đồng loạt tan rã, tán loạn thành huyền lực loạn lưu.
Tuy chỉ là loạn lưu, nhưng đối với thổ địa yếu ớt phía dưới mà nói, nó lại giống như gió lốc tàn phá bừa bãi, trong nháy mắt bị tàn phá hư hao hoàn toàn, mấy tòa núi thấp trực tiếp san thành bình địa, đại địa bị bịt kín một tầng tro bụi vừa dầy vừa nặng.
Kiếm ý vô cùng khổng lồ như một tòa núi cao đặt ở trên ngực Phần Tuyệt Trần, khiến hắn hốt hoảng rút lui, nhưng ngay lúc đó lại ngừng, một đôi đồng tử đen nhánh nhìn chòng chọc vào Hiên Viên Vấn Thiên.
- Ha ha ha ha... Ha ha ha ha ha...
Mà trái lại, Hiên Viên Vấn Thiên đối mặt với địch nhân cường đại hơn dự liệu, hắn chẳng những không có thất thố, ngược lại tùy ý cười như điên:
- Thật là khéo! Thực sự rất khéo! Ta vốn cho rằng ngươi vọt tới trước mặt ta là cuồng mãng vô tri, không quản được tâm tình của mình, thì ra, ngươi có đầy đủ tự tin.
- Ách... Chà chà! Mười chín ngày!
Hiên Viên Vấn Thiên cười lớn:
- Mới mười chín ngày ngắn ngủi, thực lực của ngươi lại có thể tăng vọt đến mức độ này... Ha ha ha ha! Đơn giản thật là khéo! Ma Tôn quả nhiên không có lừa gạt ta... Không đúng! Phải là so với miêu tả của Ma Tôn còn làm cho ta kinh hỉ hơn! Tâm huyết ngàn năm ròng rã của ta quả nhiên không uổng phí.
Phần Tuyệt Trần:
-...
- Thật không hổ là... phương diện lực lượng Ma Thần.
Hiên Viên Vấn Thiên ngừng cười to, hắn nhìn chằm chằm Phần Tuyệt Trần, đồng tử phóng đại, trong đó bắn ra ánh sáng tham lam mãnh liệt, vui sướng cùng điên cuồng nhất từ lúc chào đời tới nay:
- Không hổ là... Lực lượng Ma huyết chia lìa ngàn năm cùng ma hồn dung hợp.
Đồng tử đen nhánh của Phần Tuyệt Trần bỗng nhiên phóng đại, gầm nhẹ một tiếng:
- Ngươi nói... Cái gì?