Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 832 - Chương 833: Bất Lực Đào Vong.

. ._417__1" class="block_" lang="en">Trang 417# 1

 

 

 

Chương 833: Bất lực đào vong.



Phượng Tổ Khuê cùng Phượng Thiên Uy mang theo Hiên Viên Vấn Thiên xuyên qua hơn phân nửa Phượng Hoàng thành, rốt cục đi vào một cung điện có hỏa diễm lượn quanh.

- Phía trước chính là lối vào Phượng Hỏa Lang Huyên Cảnh.

Phượng Tổ Khuê dừng bước lại nói:

- Những ngọn lửa này là kết giới đặc thù của tiên tổ Phượng Thần lưu lại, nếu mạnh mẽ xâm nhập, sợ là lấy tu vi của Hiên Viên kiếm chủ đều không dễ làm như vậy.

Phượng Tổ Khuê vừa dứt lời liền giơ tay lên, một huyền trận hỏa diễm xuất hiện giữa trời, rồi lại tiêu tán, lập tức khí tức của kết giới Phượng Hỏa yếu bớt, hỏa diễm bay múa bên trong toàn bộ trầm xuống, an tĩnh thiêu đốt lên.

- Hiên Viên kiếm chủ, mời đi. Xin đừng quên hứa hẹn của ngươi.

Phượng Thiên Uy giơ tay lên nói.

Hiên Viên Vấn Thiên khẽ gật đầu, đi tới lối vào Phượng Hỏa Lang Huyên Cảnh, vừa muốn bước vào, bước chân bỗng nhiên dừng lại lông mày cũng trầm xuống:

- Hóa ra các ngươi đang kéo dài thời gian.

Lập tức, sắc mặt của Phượng Tổ Khuê cùng Phượng Thiên Uy đồng thời khẽ biến, sau đó hung hăng trầm xuống. Phượng Tổ Khuê thấp giọng nói:

- Chúng ta kéo dài thời gian? Vậy ta cũng muốn nghe Hiên Viên kiếm chủ chỉ giáo một phen vì sao chúng ta lại kéo dài thời gian?

- Hừ!

Hiên Viên Vấn Thiên xoay người lại, chuyện tới bây giờ, song phương đều đã rõ lòng dạ của nhau, không cần phải ngụy trang nữa, hắn cười lạnh nói:

- Ngây thơ! Bản Kiếm Chủ muốn giết người, vẫn chưa có người nào có thể còn sống chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Bản Kiếm Chủ! Huống hồ chỉ dựa vào vài thủ đoạn nho nhỏ của các ngươi.

Hiên Viên Vấn Thiên chợt đằng không mà lên, bay thẳng về phương bắc.

- Dừng lại!

Phượng Tổ Khuê cùng Phượng Thiên Uy một mực vận sức chờ phát động, khi thấy hắn đứng dậy trong nháy mắt đồng thời bắn ra, hai đạo Phượng Hoàng Viêm toàn lực bay đến phía trước Hiên Viên Vấn Thiên, rồi bạo nổ giữa trời, làm cho thân thể Hiên Viên Vấn Thiên dừng lại một chút.

- Hiên Viên Vấn Thiên!

Tóc và chòm râu của Phượng Tổ Khuê dựng đứng trong hỏa diễm, thanh âm trầm thấp trước nay chưa có:

- Ngươi bức ép Phượng Hoàng Thần Tông ta, chỉ cần không chạm đến ranh giới cuối cùng, chúng ta có thể nhịn nhục đi vào khuôn khổ. Nhưng nếu ngươi dám tổn thương Tuyết Nhi... Vậy thì ngươi chờ cá chết lưới rách đi.

- Phượng Thiên Uy ta ở đây thề, nếu là Tuyết Nhi bởi vì ngươi mà có gì bất trắc, cho dù Phượng Hoàng Thần Tông ta thiêu cháy tất cả, cũng phải nghiền xương ngươi thành tro!

Phượng Thiên Uy hung tợn nói.

- Hừ, chỉ bằng các ngươi còn không xứng!

Hiên Viên Vấn Thiên giơ một tay lên, lập tức không gian phía trước sai chỗ, hỏa diễm che ở trước người hắn toàn bộ giải tán.

- Phượng Hỏa Phần Thiên!

Phụ tử Phượng Tổ Khuê một trái một phải đồng thời ép lên, hai tấm màn Thiên Hỏa nóng ngút trời kéo ra, trong nháy mắt trên không Phượng Hoàng thành bốc lên biển lửa.

Lông mày Hiên Viên Vấn Thiên trầm xuống, không thấy hắn có động tác gì, trên người quang ảnh lấp lóe, cũng hóa thành một đạo kiếm ảnh thật lớn bao phủ toàn bộ thân hình của hắn, sau đó theo động tác của hắn cắt ngang bay về phía màn lửa Phượng Hoàng che trời.

Rầm rầm rầm...

Ở dưới tay của Mạt Lỵ, Hiên Viên Vấn Thiên không chịu nổi một kích, nhưng ở Thiên Huyền đại lục, hắn là hoàn toàn xứng đáng đứng đầu Kiếm đạo! Lúc kiếm ý của hắn bộc phát, không cần có kiếm trong tay, Phượng Tổ Khuê cùng Phượng Thiên Uy vẫn cảm giác được không gian chung quanh bỗng nhiên xuất hiện ngàn vạn thanh Thần Kiếm hàn quang bắn ra bốn phía, vạn kiếm đâm vào không khí khiến bọn hắn lạnh sống lưng.

Trong nháy mắt, màn lửa hoàn chỉnh bị cắt đứt thành mảnh hỏa diễm đầy trời, Phượng Tổ Khuê còn có thể miễn cưỡng chèo chống, nhưng Huyền khí quanh thân Phượng Thiên Uy bị kiếm khí vô hình trùng kích hoàn toàn đại loạn.

- A!

Phượng Tổ Khuê bình tâm tĩnh khí, hét lớn một tiếng, một đoàn Phượng Hoàng Viêm ẩn chứa lực lượng cực hạn của hắn ngưng tụ ở trong hư không, hóa thành một vòng hỏa diễn Nhật Diệu vô cùng gai mắt đánh tới Hiên Viên Vấn Thiên ở trong bóng kiếm.

Ánh mắt Hiên Viên Vấn Thiên khẽ đảo, kiếm ảnh trên người bỗng nhiên ly thể bay ra, dễ dàng đâm xuyên Phương Viêm mà Phượng Tổ Khuê toàn lực ngưng tụ, sau đó đâm thẳng vào ngực Phượng Tổ Khuê.

Phốc!

Máu ở ngực của Phượng Tổ Khuê bắn tung tóe, sau đó hắn lui về sau, Hiên Viên Vấn Thiên cười lạnh một tiếng, lại không truy kích, mà là tăng tốc độ lên tới cực hạn xông về hướng bắc.

- Phụ thân... Hiên Viên Vấn Thiên!

Phượng Thiên Uy nhìn thoáng qua Phượng Tổ Khuê, lại liếc mắt nhìn Hiên Viên Vấn Thiên nhanh chóng bay đi, sau nháy mắt do dự, cắn răng một cái, liền muốn đuổi theo phương hướng mà Hiên Viên Vấn Thiên rời đi.

- Không cần đuổi.

Phượng Tổ Khuê nỗ lực dừng lại thân thể, rồi gọi Phượng Thiên Uy lại, sau đó lấy tay đè ngực, vừa chữa thương vừa nói:

- Lấy tốc độ của ngươi không thể nào đuổi kịp hắn, coi như đuổi kịp, cũng không làm gì được. Có thể kéo hắn tới vừa rồi cũng là cực hạn của chúng ta.

Phượng Thiên Uy nhíu mày, sau đó thở dài một hơi.

- Phần còn lại cũng chỉ có thể nhìn tạo hóa của Tuyết Nhi.

Phượng Tổ Khuê nhắm mắt lại cũng thở dài một cái.

Lúc Hiên Viên Vấn Thiên xuất hiện tở trước mặt bọn hắn, Phượng Tổ Khuê đã cảnh giác, lấy Phượng Hoàng thạch bí mật truyền âm cho Phượng Tuyết Nhi, để cho nàng lập tức rời đi, càng nhanh càng tốt, càng xa càng tốt.

Quả nhiên, dự cảm của hắn đã ứng nghiệm... Không, tình huống hôm nay còn ác liệt hơn so dự cảm của hắn gấp trăm lần.

- Kỳ quái! Vì sao Hiên Viên Vấn Thiên lại phát hiện ra ý đồ của chúng ta?

Phượng Thiên Uy cau mày nói:

- Hơn nữa, Tuyết Nhi đã rời đi lâu như vậy, căn bản không đến mức khí tức bị phát giác, ngay cả chúng ta cũng không biết nàng sẽ đi chỗ nào. Mà vừa rồi Hiên Viên Vấn Thiên lại rất quả quyết đi về phương bắc, giống như đã xác định được phương hướng nàng rời đi…

Lời nói của Phượng Thiên Uy khiến Phượng Tổ Khuê khẽ giật mình, hắn nhanh chóng nhìn lướt qua bốn phía, sau đó từ không trung hạ xuống, đứng ở trước lối vào Phượng Hỏa Lang Huyên Cảnh, chỉ chốc lát sau, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi thất thanh nói:

- Huyết khí! Cỗ huyết khí này...

- Chẳng lẽ... Lúc Tuyết Nhi rời đi có mang theo thi thể của Vân Triệt?

- Cái...cái gì?

Phượng Thiên Uy giật nảy mình, hắn nhanh chóng phóng thích linh giác đến cực hạn, sau đó quả nhiên đã nhận ra một cỗ khí tức tinh huyết còn chưa tan đi hết.

Cỗ khí tức này khiến hắn trong nháy mắt nghĩ tới Vân Triệt toàn thân nhuốm máu.

- Nguy rồi!

Lập tức, sắc mặt Phượng Thiên Uy mặt tái nhợt toàn thân phát run, hắn hung hăng đánh một quyền oanh vào mặt đất, khàn giọng nói:

- Tuyết Nhi làm sao lại... Ngốc như vậy? Dưới ma trảo của Hiên Viên Viên Vấn Thiên, một mình nàng chạy trốn đã rất khó khăn, tại sao còn muốn mang theo Vân Triệt? Coi như nàng có tình cảm sâu nặng với Vân Triệt thế nào đi chăng nữa... Thế nhưng dù sao hắn đã là một người chết.

- Lấy tu vi của Hiên Viên Vấn Thiên, đi theo huyết khí mà thi thể của Vân Triệt phóng ra, hoàn toàn dễ dàng đuổi tới... Tuyết Nhi không có khả năng không rõ điểm này, nhưng nàng lại... Ai...

Phượng Tổ Khuê đập tay vào trán, đau khổ không chịu nổi.

- Chuyện tới nước này, thực sự chỉ có thể nhìn tạo hóa.

Phượng Tổ Khuê than thở:

- Mong tiên tổ Phượng Thần ở trên trời có linh có thể phù hộ Tuyết Nhi tránh thoát kiếp nạn này... Như thế, coi như lão cốt đầu ta đây lập tức trở về với đất vàng, cũng không có hối tiếc lớn.

Lúc này. Phượng Hoàng Thạch của Phượng Thiên Uy truyền đến Huyền khí chấn động, hắn cầm lấy Phượng Hoàng Thạch, phía trên truyền đến thanh âm của Phượng Hoành Không:

- Phụ hoàng, tổ phụ, bên Nam thành truyền đến tin tức, vừa rồi có ba người khí thế không tầm thường lướt qua trên không, căn cứ vào miêu tả quần áo... Có thể là ba người Hoàng Cực Vô Dục, Khúc Phong Ức, Dạ Mị Tà.

-...

Phượng Thiên Uy cùng Phượng Tổ Khuê đồng thời kinh sợ. Bọn hắn cũng không quá mức kinh ngạc khi Hiên Viên Vấn Thiên đi rồi quay lại. Nhưng xem ra, ba người bọn họ rõ ràng hợp tác quay về, giống như chuyện đã thương lượng xong từ trước.

- Đã biết... Trước tùy tiện nghĩ biện pháp đuổi bọn hắn đi. Nói Vân Triệt chết rồi, bọn hắn hẳn sẽ không tin, vậy thì liền nói hắn đã rời đi, để bọn hắn tùy tiện rời đi.

Phượng Thiên Uy tâm phiền ý loạn nói xong, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía phương bắc... Xem ra, sau khi Phượng Tuyết Nhi nhận được truyền âm của bọn họ đã rời đi về hướng bắc, trong ngực còn ôm thi thể của Vân Triệt.

Hiên Viên Vấn Thiên đuổi về hướng bắc, mà Phượng Tuyết Nhi rời đi cũng là hướng bắc.

Áo phượng đỏ thẫm đã bị máu tươi nhiễm đỏ mảng lớn, Phượng Hoàng Hỏa Diễm đỏ rực bao vây lấy thân thể Vân Triệt, gắt gao phong tỏa một vòng khí tức cuối cùng của hắn... Mà khí tức sinh mệnh này cực kỳ yếu ớt, nhưng quật cường không có tan hết, cũng đã trở thành cọng rơm cuối cùng chèo chống tâm hồn Phượng Tuyết Nhi. Nàng ôm hắn thật chặt, nước mắt lưng tròng, nhưng cắn chặt răng ngọc không để nước mắt tiếp tục rơi xuống.

- Vân ca ca, đừng chết... Ngươi không có việc gì... Ngươi nhất định không có việc gì...

- Ngươi bị Thái Cổ Huyền Chu mang đi đều có thể bình an trở về... Lần này, ngươi nhất định cũng ổn thôi...

Nàng không ngừng lẩm bẩm, la lên, hy vọng Vân Triệt có thể nghe được thanh âm của nàng.

Lúc này, bất cứ người nào chỉ cần nhìn Vân Triệt một chút, căn bản không cần dò xét khí tức của hắn đều có thể hoàn toàn xác định hắn chính là một người chết. Liền xem như sinh cơ chưa kịp hoàn toàn tan hết, nhưng sức lực đã sắp cạn kiệt, không bao lâu hẳn là phải chết không nghi ngờ, hoàn toàn không có khả năng sống lại.

Ra khỏi Phượng Hoàng thành, bay khỏi Thần Hoàng thành, Phượng Tuyết Nhi một đường đi về hướng bắc, trong thoáng chốc, nàng cũng không biết mình nên mang theo Vân Triệt đi nơi nào, chỉ là theo bản năng một mực đi về hướng bắc... Bởi vì phương hướng kia có thể tới gần Thương Phong quốc, tới gần Băng Vân Tiên Cung.

Bỗng nhiên, nàng cũng không biết mình đã phi hành bao lâu, phía dưới đã là một mảnh hoang vắng mờ mịt. Mặc dù nàng sinh ở Thần Hoàng quốc, là công chúa Thần Hoàng duy nhất của Thần Hoàng thành, nhưng xung quanh có cái gì nàng hoàn toàn không biết, càng không biết hiện tại mình cùng Vân Triệt đang ở nơi nào.

Mà lúc này, một luồng khí tức nguy hiểm bỗng nhiên từ phía sau mơ hồ truyền đến, khiến cho toàn thân nàng run lên, nàng cảm giác được bản thân bị một cỗ khí tức vô cùng đáng sợ cách rất xa một mực khóa chặt.

- A...

Lập tức, tâm thần của Phượng Tuyết Nhi thanh tỉnh, cái khí tức này nàng không lạ lẫm. Cường đại như thế, lại mang theo một khí tức phong mang vô tận, nàng từng cảm nhận được ở trên đài Chí Tôn Hải Điện Hải Thần...

Thiên Uy kiếm chủ Hiên Viên Vấn Thiên!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment