Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 831 - Chương 832: Nguy Cơ Chưa Từng Có.

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_832" class="block_" lang="en">Trang 416# 2

 

 

 

Chương 832: Nguy cơ chưa từng có.



Phượng Hi Minh nằm sấp trên đất nôn ra mấy ngụm máu tươi, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu lên, khàn khàn nói:

- Phụ hoàng, so với Tuyết Nhi, Phượng Hoàng tông chủ, Thần Hoàng Đế Vương chẳng tính là cái gì cả, ta có thể không cần, chỉ cần có được Tuyết Nhi, ta có thể thân bại danh liệt, không cần gì cả! Ngươi hứa gả Tuyết Nhi cho người khác, mà Hiên Viên kiếm chủ lại có thể giúp ta đạt được Tuyết Nhi... Những thứ này đều là do ngươi bức! Đều là ngươi bức ta!

- Ngươi... Ngươi!

Thân thể Phượng Hoành Không lảo đảo một cái phun ra một ngụm máu lớn, sau đó quỳ rạp xuống đất, bi ai vô tận…

Phượng Hoành Không hắn từng có lỗi, nhưng tự hỏi một đời xứng đáng Phượng Hoàng Thần Tông, xứng đáng với huyết mạch Phượng Hoàng trong cơ thể, làm việc cực ít vì bản thân, đều là vì tông môn. Trong trăm năm này, hắn đều mang theo Phượng Hi Minh tham dự đại sự, chính là muốn làm gương tốt, để hắn mưa dầm thấm đất, tương lai đảm đương được quyền cao cùng trách nhiệm của hắn.

Nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, lại dạy ra đứa con trai dạng này...

- Nghiệt súc... Thực sự là nghiệt súc.

Phượng Tổ Khuê ngẩng đầu lên, ngực kịch liệt phập phồng. Đời này của hắn chưa bao giờ phẫn nộ tới mức như thế.

- Để cho ta tới... Tự tay... Thanh lý môn hộ!

Phượng Thiên Uy đã không thể chịu đựng được nữa, giận nắm chặt bàn tay hỏa diễm bộc phát, vồ một cái về phía Phượng Hi Minh.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, Phượng Viêm của Phượng Thiên Uy đánh vào một mặt tường khí không nhìn thấy, rồi dần dần tản ra. Trước mắt của hắn, xuất hiện khuôn mặt của Hiên Viên Vấn Thiên đang cười tủm tỉm:

- Phượng Hoàng Thái tông chủ, ngươi làm cái gì vậy? Hắn là người chậm chức môn chủ kế tiếp của Phượng Hoàng Thần Tông các ngươi, lại là tôn nhi của ngươi. Nếu như hắn có lỗi, thì trừng phạt nhẹ thôi, không nên xuất thủ nặng như vậy.

Con ngươi của Phượng Thiên Uy hơi co lại trầm giọng nói:

- Đây là việc nhà của chúng ta, còn chưa đến lượt ngươi nhúng tay vào!

- Hiên Viên... Kiếm Chủ!

Nhìn thấy Hiên Viên Vấn Thiên che ở trước người hắn, tinh thần của Phượng Hi Minh chấn động, trong mắt lộ ra ánh sáng hi vọng và khát vọng mãnh liệt, gấp gáp nói:

- Vân Triệt hắn không có đi, hắn hiện ở nơi này...

- Ngươi... Im miệng!

Phượng Thiên Uy giận dữ, lần thứ hai đưa tay chụp vào Phượng Hi Minh.

Lập tức, mắt của Hiên Viên Vấn Thiên sáng lên, bàn tay hời hợt đẩy khiến thân thể Phượng Thiên Uy giống như đụng vào núi cao vạn trượng, trong nháy mắt bị đánh lui ra ngoài hơn mười trượng.

- Nói tiếp.

Hiên Viên Vấn Thiên buông tay xuống, để ra sau lưng thản nhiên nói.

- Vân Triệt hắn không có đi... Hiện tại, hắn được Hoàng muội Tuyết Nhi của ta dẫn vào trong Phượng Hoàng Lang Huyên Cảnh. Có điều, Vân Triệt hắn đã chết!

Phượng Hi Minh thở hổn hển nói.

- Chết rồi.

Hiên Viên Vấn Thiên đột nhiên hỏi lại:

- Chết như thế nào?

Mặc dù trong lòng hắn giật mình, nhưng hắn vững tin Phượng Hi Minh rơi vào đường cùng, đã xem hắn là cây cỏ cứu mạng tuyệt sẽ không lừa gạt hắn.

- Ta không biết. Vừa rồi ta nhìn thấy hắn, hắn đã chết, toàn thân đều là máu, trái tim bị hủy, hoàn toàn không có khí tức... Là thật, ta tuyệt đối không có lừa ngươi!

Phượng Hi Minh cố gắng muốn đứng dậy:

- Kiếm Chủ đại nhân không phải vẫn muốn Luân Hồi Kính trên người của hắn sao?... Hiện tại thi thể của hắn đặt ở Phượng Hỏa Lang Huyên Cảnh, Kiếm Chủ đại nhân muốn tìm được thi thể, liền... Liền dễ như trở bàn tay.

Không sai, bây giờ Phượng Hi Minh đã không còn đường lui, vô luận là vì bảo mệnh, hay là muốn đạt được Phượng Tuyết Nhi đều sẽ làm tất cả để Hiên Viên Vấn Thiên hài lòng.

- A a a a, ha ha ha ha ha…

Hiên Viên Vấn Thiên híp mắt, sau đó lớn tiếng cuồng tiếu.

- Mấy tháng trước đó, bản Kiếm Chủ tuy biết các ngươi chiếm được mỏ Tử Tinh rất lớn, có thể tinh luyện ít nhất trăm cân Thần Tinh, lại sớm không có Phượng Thần thủ hộ, nhưng lúc đó bản Kiếm Chủ một lòng chuẩn bị Ma Kiếm đại hội, không muốn gây thêm rắc rối, nghĩ sau Ma Kiếm đại hội lại đến thu phần đại lễ này của các ngươi.

Hiên Viên Vấn Thiên giang hai tay ra nhắm mắt lại, khuôn mặt say đắm. Mà Phượng Hoàng Thần Tông hao hết trắc trở mới có được trăm cân Thần Tinh, lại trở thành ‘đại lễ’ trong miệng của hắn, giống như trong mắt hắn, cái kia nhất định là vật trong túi của hắn.

- Không nghĩ tới lại xuất hiện một Hồng Y yêu nữ, chẳng những hủy tất cả kế hoạch của Bản Kiếm Chủ bày ra, còn chặt mất hai tay của Kiếm Vực ta, dồn Bản Kiếm Chủ chỉ có thể cân nhắc làm sao để sống sót bảo toàn tánh mạng.

- Nhưng cuối cùng, Thiên Ý vẫn đứng ở phía của Bản Kiếm Chủ, ha ha ha... Ha ha ha ha ha ha…

Hiên Viên Vấn Thiên cười lớn, bình thường hắn cũng không phải là người hỉ nộ vô thường, nhưng trong khoảng thời gian này, Mạt Lỵ xuất hiện cùng rời đi, để hắn trải qua gợn sóng từ Thiên Đường xuống Địa Ngục, lại từ Địa Ngục lên Thiên Đường. Bây giờ dưới tinh thần thả lỏng, hắn không cách nào khống chế muốn phát tiết, cuồng tiếu.

Lúc Hiên Viên Vấn Thiên cười to, ba người Phượng Tổ Khuê lại như ngồi trên chảo dầu.

- Thiếu tông chủ, mang bản Kiếm Chủ đi Phượng Hỏa Lang Huyên Cảnh.

Hiên Viên Vấn Thiên bỗng nhiên thu liễm tiếng cười, thản nhiên nói.

- Được… Được.

Phượng Hi Minh vội vàng giãy dụa lấy muốn đứng dậy.

- Chờ một chút!

Phượng Tổ Khuê lại quát khẽ một tiếng.

- A.

Hiên Viên Vấn Thiên cười khẽ:

- Lời đã nói ra bên ngoài, chẳng lẽ Tổ Khuê huynh vẫn cho rằng ở bên trong Phượng Hoàng Thần Tông này có người có thể ngăn được bản Kiếm Chủ, hay là... Ngươi lại tiếp tục nói cho Bản Kiếm Chủ, tông môn của các ngươi vẫn được Phượng Thần che chở?

Phượng Tổ Khuê hít một hơi thật sâu, nói:

- Tông môn bất hạnh sinh ra một tên nghiệt chướng, Phượng Hoàng Thần Tông ta nhận thua. Chuyện tới nước này, ta muốn cùng Hiên Viên kiếm chủ làm một vụ giao dịch.

- A.

Hiên Viên Vấn Thiên lộ ra vẻ mặt cảm thấy hứng thú:

- Giao dịch? Chẳng lẽ Tổ Khuê huynh còn có thể xuất ra cái gì có thể làm cho Bản Kiếm Chủ cảm thấy hứng thú?

Phượng Tổ Khuê mặt không thay đổi nói:

- Vật kia chính là Luân Hồi Kính.

Hiên Viên Vấn Thiên khẽ giật mình, sau đó phá lên cười:

- Ha ha ha ha, Vân Triệt đã chết, Luân Hồi Kính hiện tại đã là vật trong tay của Bản Kiếm Chủ, Tổ Khuê huynh lại lấy nó đến giao dịch với Bản Kiếm Chủ. Quả thực nực cười.

- Hừ!

Phượng Tổ Khuê hừ lạnh một tiếng đáp:

- Trước Ma Kiếm đại hội mười chín ngày, Vân Triệt chính miệng thừa nhận Luân Hồi Kính ở trên người hắn. Mà Hiên Viên kiếm chủ giống như biết huyền bí của Luân Hồi Kính, bắt buộc phải lấy được nó, hơn nữa hiển nhiên là muốn độc hưởng. Bây giờ Vân Triệt đã chết, thi thể lại ở trong tông, Hiên Viên Kiếm chủ muốn có được Luân Hồi Kính hoàn toàn chính xác dễ như trở bàn tay. Nhưng, nếu Hiên Viên kiếm chủ không bịt kín miệng của chúng ta, lại muốn độc hưởng, sợ là không dễ dàng như vậy! Nhất là bây giờ Thiên Uy Kiếm Vực không thể trải qua một chút sóng gió nào.

- A…

Hiên Viên Vấn Thiên nhìn Phượng Tổ Khuê thật sâu, sau đó cười nhạt một tiếng:

- Không hổ là Tổ Khuê huynh, giao dịch này khiến Bản Kiếm Chủ thực sự phải nhận, không nhận cũng phải nhận. Vậy không biết Tổ Khuê huynh muốn trao đổi cái gì?

- Rất đơn giản!

Phượng Tổ Khuê lạnh lùng nói:

- Là ngươi phải giữ bí mật của Phượng Hoàng Thần Tông ta. Ngoài ra, trăm cân Tử mạch Thần Tinh kia nhiều nhất chỉ có thể cho Thiên Uy Kiếm Vực mượn một nửa!

- Thì ra là thế.

Hiên Viên Vấn Thiên khẽ gật đầu, không cần suy nghĩ, cũng không có một chút do dự khoan thai nói ra:

- Bí mật liên quan tới tông môn các ngươi, Bản Kiếm Chủ chưa bao giờ có dự định nói cho người khác biết, dù sao chuyện không có chỗ tốt, chỉ có chỗ xấu, bản Kiếm Chủ xưa nay đều không làm. Còn chuyện mượn Thần Tinh, ha ha, sau khi lấy được Luân Hồi Kính, tự nhiên vạn sự dễ thương lượng.

- Được! Hiên Viên kiếm chủ nói chuyện thật sảng khoái.

Phượng Tổ Khuê cũng lạnh lùng gật đầu, không có chút nào nghi ngờ thái độ ý tứ của Hiên Viên Vấn Thiên:

- Đã như vậy, vậy thì sẽ do hai cha con ta tự mình dẫn ngươi đi tới Phượng Hỏa Lang Huyên Cảnh, chỉ bằng cái tên nghiệt súc kia thì không giải được kết giới Phượng Hỏa Lang Huyên Cảnh. Chỉ mong sau khi Hiên Viên kiếm chủ lấy được thi thể của Vân Triệt, có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn!

- Hoành Không, coi chừng tên nghiệt súc này.

- Được, mời đi.

Hiên Viên Vấn Thiên vui vẻ đáp ứng, trên mặt lộ vẻ tươi cười, ở sâu trong đồng tử lóe lên ánh sáng âm độc đủ để cho độc xà độc nhất sợ hãi.

Phượng Tổ Khuê hung hăng nhìn chằm chằm Phượng Hi Minh một chút, rồi quay lưng đi, nhưng hắn không bay lên, mà là cất bước đi về phương hướng của Phượng Hỏa Lang Huyên Cảnh. Cước bộ của hắn chậm chạp nặng nề, giống như tâm hồn nặng trĩu của hắn.

Phượng Thiên Uy theo sát bên cạnh.

Sau khi ba người rời đi, chỉ còn lại Phượng Hoành Không cùng Phượng Hi Minh.

- Ngươi tên súc sinh này! Súc sinh!

Phượng Hoành Không đi lên trước một bước, nắm Phượng Hi Minh từ dưới đất lên, khuôn mặt dữ tợn như sói đói thị huyết.

- Hắc…

Phượng Hi Minh cười cười:

- Ngươi cứ việc đánh, cứ việc mắng chửi đi. Lúc ta nói tất cả mọi chuyện cho Hiên Viên Vấn Thiên, ta đã nghĩ đến giờ khắc này... Nhưng vậy thì thế nào! Ta giúp Hiên Viên Vấn Thiên chiếm được vật hắn muốn, hắn cũng sẽ lập tức thực hiện lời hứa của hắn. Ta lập tức... Lập tức liền có thể lấy được Tuyết Nhi… A!

Phượng Hoành Không hất tay lên, hung hăng đập đầu Phượng Hi Minh ở trên mặt đất. Hai mắt hắn đỏ ngầu, thở hổn hển nói:

- Phượng Hoành Không ta một đời oai hùng, sao lại... Sinh ra một tên súc sinh không bằng cầm thú lại quá ngu xuẩn như ngươi! Ngươi phạm phải sai lầm ngất trời, nhưng không có một chút hối hận, lại còn mơ xuân thu đại mộng!! Ngươi cho rằng... Ngươi cho rằng Hiên Viên Vấn Thiên đi Phượng Hỏa Lang Huyên Cảnh chỉ vì muốn lấy Luân Hồi Kính trên thi thể Vân Triệt hay sao! Mục đích chủ yếu của hắn chính là muốn đi giết Tuyết Nhi!

- Cái gì?

Phượng Hi Minh trừng mắt, sau đó cuống quít lắc đầu:

- Không, không có khả năng! Tuyệt không có khả năng... Hiên Viên kiếm chủ đáp ứng ta sẽ thưởng Tuyết Nhi cho ta, hắn không có khả năng làm như thế? Hắn... Hắn cũng không có lý do gì để giết Tuyết Nhi cả.

- Không có lý do gì?

Ở dưới cơn tức giận cùng thống khổ cùng cực, trước mắt Phượng Hoành Không không ngừng xuất hiện cảm giác hôn mê, hắn run rẩy nói:

- Hắn không nói chuyện Phượng Thần đã chết cho những người khác, chính là muốn một mình khống chế toàn tông chúng ta! Mà người duy nhất trong Phượng Hoàng Thần Tông thoát khỏi chưởng khống của hắn chính là Tuyết Nhi! Đợi Phượng Hồn của Tuyết Nhi hoàn toàn thức tỉnh, ngay cả Hiên Viên Vấn Thiên cũng không nhất định là đối thủ của Tuyết Nhi!

- Ngươi cho rằng Hiên Viên Vấn Thiên sẽ để đến ngày đó đến sao?

Phượng Hoành Không gầm lên.

- Huyền công có thể phế, nhưng huyết mạch thì không thể huỷ bỏ. Muốn hoàn toàn trừ tận gốc tai hoạ ngầm này... Ngươi nói xem Hiên Viên Vấn Thiên sẽ làm thế nào? Ngươi cái tên súc sinh này chết một vạn lần đều không đủ chuộc tội.

- ….

Phượng Hi Minh ngơ ngác ở đó, sắc mặt trở nên trắng bệch, sau đó điên cuồng nỉ non:

- Không... Không có khả năng… Mọi chuyện sẽ không như vậy... Sẽ không... Sẽ không... Hắn rõ ràng đáp ứng ta... Sẽ không... Hắn không thể giết Tuyết Nhi...

- Ngươi còn mặt mũi gọi tên Tuyết Nhi.

Phượng Hoành Không hung hăng đá một cước vào ngực Phượng Hi Minh. Trước hôm nay, người hắn nhất oán hận chính là Vân Triệt, nhưng hắn vĩnh viễn không nghĩ đến, người làm cho hắn hận hơn cả Vân Triệt lại là trưởng tử bản thân tín nhiệm cùng coi trọng nhất, cũng dốc hết toàn lực bồi dưỡng.

- Phượng Hi Minh.

Phượng Hoành Không gọi tên của hắn, mỗi một chữ đều lạnh lẽo thấu xương:

- Nếu Tuyết Nhi xảy ra chuyện, nếu Phượng Hoàng Thần Tông ta bởi vậy mà gặp phải tai hoạ ngập đầu… Coi như đến Cửu U Hoàng Tuyền rồi, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi! Tiên tổ Phượng Thần, trên dưới tông môn, liệt tổ liệt tông cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Phượng Hi Minh tê liệt ngã xuống mặt đất, hai mắt vô thần, trong miệng không ngừng nỉ non, không biết có nghe rõ lời Phượng Hoành Không nói hay không nữa.

- Hô...

Phượng Hoành Không ngẩng đầu, nhìn về phương phướng Phượng Hỏa Lang Huyên Cảnh, nhẹ nhàng lẩm bẩm nói:

- Phụ hoàng, tổ phụ, hai người nhất định phải tận lực tranh thủ thêm thời gian để Tuyết Nhi chạy trốn, ta cầu xin các ngươi đó...

- Tuyết Nhi, trốn đi thật xa… bất luận ở đâu... Nhất định phải bình an... Tuyệt đối không nên quay đầu.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment