Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 830 - Chương 831: Phát Rồ

. ._416__1" class="block_" lang="en">Trang 416# 1

 

 

 

Chương 831: Phát rồ



Mấy lời của Hiên Viên Vấn Thiên khiến toàn thân ba người cứng đờ, trong lòng biến lạnh.

- Hiên Viên kiếm chủ, trò đùa của ngươi không buồn cười một chút nào cả.

Sắc mặt của Phượng Tổ Khuê âm u, bên trong ánh mắt bình thản lộ ra vẻ không kiên nhẫn:

- Trăm cân Tử Mạch Thần Tinh, sợ là ngay cả Thiên Uy Kiếm Vực của ngươi đều không lấy ra được, thế mà đến mượn Phượng Hoàng Thần Tông ta, Hiên Viên kiếm chủ đang bắt chúng ta tìm việc vui sao?

- Ha ha, sao dám sao dám.

Hiên Viên Vấn Thiên cười híp mắt nói:

- Bản Kiếm Chủ có phải nói đùa hay không, trong lòng các ngươi rõ ràng nhất. Ta mới vừa nói Tổ Khuê huynh vẫn nói thẳng, dữ dội như trước, làm sao bỗng nhiên đổi giọng điệu khác… Nửa năm trước, các ngươi vào Lưu Vân thành của Thương Phong quốc cướp đoạt tinh quáng, vào tháng trước mới vừa vặn hoàn thành tinh luyện, tổng cộng luyện được một trăm mười ba cân Tử Mạch Thần Tinh liền để ở Phượng Hỏa Lang Huyên cảnh dưới Phượng Hoàng thành. Làm sao? Chẳng lẽ bản Kiếm Chủ vừa đến, hơn một trăm cân Tử Mạch Thần Tinh này liền đột nhiên không cánh mà bay.

Lúc Hiên Viên Vấn Thiên hô lên năm mươi cân Tử Mạch Thần Tinh, trong lòng ba người Phượng Hoành Không khiếp sợ không thôi, nhưng còn có thể miễn cưỡng bảo trì trấn định, nhưng giờ phút này, Hiên Viên Vấn Thiên lại nói không sai một chút nào về thời gian tinh luyện, số lượng và nơi cất giữ Tử Mạch Thần Tinh.

Điều này khiến cho bọn hắn không khỏi hoảng sợ thất sắc.

Bởi vì đây tuyệt đối không có khả năng là trùng hợp!

Phượng Hoành Không, Phượng Thiên Uy, Phượng Tổ Khuê nhìn chăm chú một chút, trong lòng không khỏi hoảng sợ. Bởi vì chuyện này cũng giống như chuyện Phượng Thần đã chết, là một trong hai bí mật đến chết bọn hắn đều phải giữ, bại lộ bất cứ một cái nào, đều sẽ mang tai nạn cho tông môn của bọn họ. Ngoại trừ bọn họ ra, những người biết được bí mật này chỉ có bốn người Hoàng tộc nhất mạch, còn những biết được khác toàn bộ bị hạ hồn khóa! Không thể dùng bất luận hình thức gì tiết lộ, cho dù là người bị sưu hồn, một khi đụng chạm tới, ký ức tương quan đều sẽ lập tức tiêu tán.

Rốt cuộc Hiên Viên Vấn Thiên làm sao biết được?

- A! Sao ba vị đột nhiên không nói nữa.

Hiên Viên Vấn Thiên khoan thai cười nói:

- Chẳng lẽ bản Kiếm Chủ nói sai điểm nào rồi?

Hiên Viên Vấn Thiên đã nói đến mức độ như vậy, nếu lại cưỡng ép phủ nhận đã không còn chút ý nghĩa nào. Phượng Tổ Khuê hít một hơi sâu nói:

- Hiên Viên kiếm chủ, chuyện này ngươi biết từ đâu?

- Vấn đề này, bản Kiếm Chủ không có nghĩa vụ phải trả lời.

Hiên Viên Vấn Thiên khoanh hai tay trước ngực, thần thái ngạo nghễ, dường như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của hắn:

- Tổ Khuê huynh chỉ cần đưa trăm cân Thần Tinh kia để bản Kiếm Chủ tạm mượn dùng một lát. Tài nguyên phong phú như vậy chỉ có thể dùng trên Thiên Uy Kiếm Vực ta mới không coi là phung phí của trời. Mà bản Kiếm Chủ cũng tự nhiên nhớ kỹ ân tình đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi này, ý của Tổ Khuê huynh như thế nào?

- A!

Phượng Tổ Khuê hờ hững cười một tiếng:

- Vậy nếu ta không cho thì sao?

Hiên Viên Vấn Thiên nhún vai:

- Vậy thì thật đáng tiếc. Lại nói đến, trước mắt chuyện này chỉ một mình Bản Kiếm Chủ biết, nhưng nếu một ngày nào đó ta không cẩn thận nói cho ba thánh địa khác... Hắc, Tổ Khuê huynh cảm thấy điều gì sẽ xảy ra?

Trong lòng Phượng Tổ Khuê phát lạnh, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ khinh thường cùng ngạo nghễ thật sâu:

- Nếu Hiên Viên kiếm chủ có hứng thú này, thì có thể tự tiện đi. Mặc dù thế của Phượng Hoàng Thần Tông ta nhỏ, nhưng lại là Thần chi Di tộc duy nhất trên Thiên Huyền đại lục! Các thời kỳ đều có Phượng Thần thủ hộ, có Thiên Đạo chiếu cố! Từ trước tới giờ không e ngại bất luận kẻ nào, hay bất kỳ thế lực gì, bao gồm cả Tứ Thánh địa các ngươi.

- Phụ thân nói không sai.

Phượng Thiên Uy cũng làm mặt lạnh nói:

- Mặc dù Phượng Hoàng Thần Tông ta không bằng Thiên Uy Kiếm Vực các ngươi, nhưng chúng ta cũng không là quả hồng mềm! Hiên Viên kiếm chủ, Thiên Uy Kiếm Vực các ngươi vừa mới gặp phải đại nạn, tạm thời mới an ổn một chút! Mặc dù tộc Phượng Thần ta cực ít hiện thế, không phải vạn bất đắc dĩ cũng không nguyện triển lộ thần lực, nhưng nếu như Hiên Viên kiếm chủ cưỡng ép làm Phượng Thần tức giận, e là cũng khó có thể chịu đựng được hậu quả!

- Chúng ta kính ngươi là khách, cấp bậc lễ nghĩa với ngươi có thừa. Nhưng nếu như ngươi đến để khiêu khích, hừ, tha thứ cho chúng ta không tiếp đãi! Hoành Không, tiễn khách!"

- Ha ha ha ha ha!

Hiên Viên Vấn Thiên chẳng những không có bị hù dọa, ngược lại còn cười như điên, một bên cuồng tiếu một bên khinh miệt nói:

- Các ngươi tự xưng hậu duệ Thần tộc, năng lực nhìn không ra bao nhiêu, nhưng diễn kỹ nhất mạch đúng là thượng thừa, thật khiến bản Kiếm Chủ mở rộng tầm mắt, nhìn mà than thở, ha ha ha ha...

- Hiên Viên kiếm chủ!

Thanh âm của Phượng Tổ Khuê chứa đầy tức giận:

- Ngươi không nên càng ngày càng quá phận, ngươi làm nhục tông môn ta, ta còn có thể nhẫn nại, nhưng chúng ta kế thừa huyết mạch Phượng Thần tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào làm nhục Phượng Thần, dù cho ngươi là thánh địa chi chủ!

- A! Có phải vậy không? Chẳng lẽ bản Kiếm Chủ nói sai câu nào rồi?

Tiếng cười của Hiên Viên Vấn Thiên ngừng dần:

- Phượng Tổ Khuê, xem ra ngươi còn sống trong tưởng tượng của bản thân, hoàn toàn không rõ tình cảnh chân chính, vậy thì để Bản Kiếm Chủ nhắc nhở ngươi vài câu... Trong bốn người Hoàng tộc Phượng Hoàng các ngươi ở đây, chỉ có ba người diễn trò, các ngươi không ngẫm lại xem vì sao lại thiếu mất một người?

- Hừ, lời này của Hiên Viên kiếm chủ có ý gì?

Phượng Tổ Khuê hừ lạnh một tiếng, sau đó, thanh âm của hắn đột nhiên dừng lại, sắc mặt của Phượng Thiên Uy cùng Phượng Hoành Không cũng cứng đờ, sau đó ba người đồng thời nhìn về phía Phượng Hi Minh.

Bọn hắn bỗng nhiên ý thức được, từ lúc Hiên Viên Vấn Thiên đến, Phượng Hi Minh từ đầu đến cuối không có phát ra một chút thanh âm nào, mà bọn hắn toàn tâm toàn ý ứng phó Hiên Viên Vấn Thiên đều cơ hồ quên mất hắn cũng có ở đây.

Đối mặt cái nhìn chăm chú của ba người Phượng Tổ Khuê, Phượng Thiên Uy, Phượng Hoành Không, Phượng Hi Minh hoảng sợ, bước chân vô thức lui lại, trong cơn kinh hoảng còn suýt chút nữa ngã xuống.

Nhìn cử động cùng phản ứng khác thường của hắn, cộng thêm lời nói của Hiên Viên Vấn Thiên... Trong đầu ba người đồng thời"Oanh" một tiếng. Phượng Hoành Không giơ cánh tay lên chỉ vào Phượng Hi Minh, ngón tay run rẩy không cách nào khống chế:

- Hi Minh... Ngươi... Chẳng lẽ ngươi…

Bên trong Phượng Hoàng Thần Tông, người biết chuyện trăm cân Tử Mạch Thần Tinh lại không bị hạ nhà tù linh hồn chỉ có bốn người bọn họ. Bởi vì hạ lồng giam ký ức có nguy hiểm cực lớn, sơ sẩy một cái có khả năng tạo thành trọng thương cho linh hồn mà không cách nào vãn hồi, nghiêm trọng hơn có khả năng biến thành xác sống. Cho nên, xem như là người hoàng tộc Phượng Hoàng, bọn hắn tuyệt không thể mạo hiểm như vậy, cũng hoàn toàn không cần thiết phải liều lĩnh... Bởi vì lão tông chủ, Thái tông chủ, tông chủ cùng Thiếu tông chủ của Phượng Hoàng tông là người không có khả năng tiết lộ cơ mật thiên đại nhất trên đời. Cho dù ở trong tông môn xuất hiện"Phượng Phi Yên" thứ hai cũng không thể nào là bốn người bọn họ.

Nhưng là...

- Không có khả năng!

Con ngươi Phượng Thiên Uy co rút lại, kiên định lắc đầu:

- Bây giờ, Hi Minh đã thành đại khí, không có khả năng, cũng không có lý do gì làm ra chuyện gây hại cho toàn tông, trở thành tội nhân thiên cổ! Hi Minh, mau nói... Nói ngươi không có làm bất luận chuyện gì có lỗi với tông môn, có lỗi với Phượng Thần.

- Ha ha ha.

Phía sau bọn họ truyền đến tiếng cười đùa cợt của Hiên Viên Vấn Thiên:

- Thái tử Thần Hoàng, chuyện đến nước này rồi ngươi còn kiêng kị điều gì sao? Đừng quên thứ ngươi muốn lấy được nhất chính là cái gì? Mà thứ ngươi muốn lấy được nhất, toàn tộc các ngươi đều không cho được ngươi, nhưng Bản Kiếm Chủ thì có thể!

Lời nói của Hiên Viên Vấn Thiên khiến Phượng Hi Minh run lên, hắn cắn răng một cái, mặc dù gương mặt vẫn đang run rẩy như trước, nhưng ánh mắt từ hoảng sợ trở nên âm ngoan:

- Phụ hoàng... Các ngươi không cần tiếp tục che giấu, chuyện Tử Mạch Thần Tinh, còn có chuyện Phượng Thần đã chết, Hiên Viên Kiếm chủ sớm đã biết từ năm tháng trước rồi.

Đôi mắt của Phượng Hoành Không tối sầm lại, đại não"Oanh" một tiếng, huyết dịch cả người gần như vọt tới đỉnh đầu trong nháy mắt.

- Ngươi... Ngươi... Ngươi... Ngươi nói... Cái gì...

- Ngươi... Cái đồ hỗn trướng này!

- Nghiệt súc... Nghiệt súc!!

Lúc Phượng Tổ Khuê đối mặt với Hiên Viên Vấn Thiên đều chưa bao giờ biến sắc, nhưng giờ phút này, toàn thân phát run, tóc, lông mi đều bị hỏa diễm đốt, song quyền nắm chặt, gần như không thể khống chế không nổi bản thân xuất thủ tự tay diệt đi người thân nhất này.

Ba!!

Một tiếng vang thật lớn, Phượng Hoành Không giận đến cực điểm xuất thủ trước khi Phượng Tổ Khuê ra tay, một cái tát giáng trên mặt của Phượng Hi Minh, đánh Phượng Hi Minh thổ huyết bay ra ngoài.

Phượng Hi Minh còn chưa rơi xuống đất, Phượng Hoành Không vẫn chưa giải hận được chút nào bỗng nhiên xông lên, bàn tay gắt gao chộp vào ngực của hắn, đôi mắt đỏ ngầu trừng lớn.

- Ngươi... Ngươi cái tên nghịch tử này! Đem mấy câu ngươi vừa mới nói... Lặp lại lần nữa! Lặp lại lần nữa!

Phượng Hoành Không giận đến mức đầu muốn nứt ra, lồng ngực gần như muốn nổ tung. Từ sau chuyện của"Phượng Phi Yên", hắn càng cẩn thận hơn về bí mật của tông môn, thậm chí không tiếc mạo hiểm cực lớn vận dụng"Lồng giam ký ức". Nhưng hắn vạn lần không ngờ rằng sẽ có"Phượng Phi Yên" thứ hai xuất hiện, mà lần này không phải trưởng lão tông môn, mà là con trai ruột của hắn, là người hắn tín nhiệm nhất, cũng là trưởng tử hắn chọn làm người thừa kế.

Vừa mất đi chỗ dựa, lực lượng của Phượng Tuyết Nhi đã vào thời kỳ thức tỉnh mấu chốt nhất. Mà Phượng Thần trở thành bình chướng cuối cùng của Phượng Hoàng Thần Tông, trăm cân Tử Mạch Thần Tinh để bọn hắn có thể trong thời gian ngắn nhất lấy tốc độ nhanh nhất tăng lên thực lực, dùng để ứng phó với tai họa có khả năng phủ xuống. Mà hết lần này tới lần khác ngay tại thời kỳ này, nhất định để Hiên Viên Vấn Thiên biết được trăm cân Tử Mạch Thần Tinh kia, cùng với chuyện Phượng Thần đã chết...

Hậu quả là gì, hắn gần như không dám nghĩ tới.

Hắn làm sao cũng không nghĩ đến Phượng Hi Minh sẽ làm ra loại chuyện này, cũng không biết lý do vì sao hắn phải làm như vậy?

Lời đã nói ra, lại có ba người có danh vọng cao nhất toàn tông đều ở đây, Phượng Hi Minh đã không còn đường lui nữa, sợ hãi trong lòng vơi đi rất nhiều, sau đó trở nên âm tàn dữ tợn:

- Phụ hoàng... Đều là ngươi... Bức ta!

- Ta bức ngươi!

Toàn thân Phượng Hoành Không run rẩy:

- Bình thường ta nghiêm khắc với ngươi! Nhưng... Nhưng ngươi là thái tử Thần Hoàng, tương lai là Thần Hoàng Đế Vương, chủ Phượng Hoàng tông! Làm sao ta không nghiêm khắc với ngươi? Nhưng coi như ta nghiêm khắc với ngươi gấp mười lần đi chăng nữa... Ngươi làm sao có thể làm ra loại chuyện bán đứng tông môn, không bằng cầm thú này.

- Đúng! Cho dù ngươi nghiêm khắc với ta gấp một vạn lần, ta cũng không một câu oán hận, nhưng...

Phượng Hi Minh trừng lớn hai mắt, tất cả hoảng sợ đã biến mất, biến thành điên cuồng gần như bệnh hoạn:

- Nhưng tại sao ngươi phải gả Tuyết Nhi cho cái tên khốn kiếp Vân Triệt kia?

- Ngươi nói... Cái gì?

Phượng Hoành Không gần như không thể tin được hai lỗ tai của chính mình.

Phượng Hi Minh thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Bảy năm trước, ta đã thề, đời này Tuyết Nhi hoặc thuộc về ta, hoặc là không thuộc về bất luận kẻ nào! Nếu như có thể lấy được Tuyết Nhi, ta nguyện ý trả bất cứ cái giá nào, thái tử cái gì, tông chủ cái gì, ta có thể không cần! Mà ngươi, lại đem nàng...

- Im miệng!

Toàn thân Phượng Hoành Không bốc hỏa, trong lồng ngực như có một ngọn núi lửa điên cuồng phun trào:

- Ngươi... Ngươi... Cái tên nghiệt súc này!

Ầm!!

Phượng Hoành Không hung hăng đánh một quyền vào ngực Phượng Hi Minh, lại đập bay hắn lần nữa, lập tức mắt hắn tối sầm lại, đôi chân mềm nhũn, rồi quỳ rạp xuống đất, toàn thân cao thấp, từng cái bộ vị đều đang kịch liệt run rẩy.

Hắn sớm phát hiện Phượng Hi Minh mê luyến Phượng Tuyết Nhi... Hơn nữa không chỉ có Phượng Hi Minh, hầu như tất cả con trai của hắn đều như vậy. Hắn đã từng cảnh cáo Phượng Hi Minh mấy lần. Mặc dù đây là một loại mê luyến dị dạng, nhưng trong tiềm thức, hắn lại không cảm thấy đây là vấn đề quá lớn. Bởi vì Phượng Tuyết Nhi có dáng vẻ Thiên Nhân, còn được xưng là đệ nhất mỹ nữ Thiên Huyền, dù cho là huynh trưởng thân sinh không nên có loại tưởng niệm này, nhưng từ trên sinh lý, cũng xem là chuyện thường tình.

Nhưng hắn tuyệt không nghĩ đến, Phượng Hi Minh mê luyến Phượng Tuyết Nhi đến phát rồ như vậy.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment