.
._415__2" class="block_" lang="en">Trang 415# 2
Chương 830: Quay lại
- Vân... Vân ca ca!
Phượng Tuyết Nhi ngẩn ra, sau đó tựa như phát điên xông tới, nhìn thấy những vết thương trí mạng trên người hắn cùng với khí tức yếu ớt đến gần như không còn của hắn, Phượng Tuyết Nhi sụp đổ trong nháy mắt, khuỵu gối quỳ bên người hắn, khóc đến lạc giọng:
- Vân ca ca... Vân ca ca!! Vân ca ca -----
- Ai? Là ai?!"
Phượng Tổ Khuê, Phượng Thiên Uy, Phượng Hoành Không hoảng hốt, Huyền khí trên cơ thể đều bộc phát, lại không phát hiện ra một chút khả nghi nào... Sức mạnh công kích Vân Triệt kia như từ trên trời giáng xuống vậy.
Bọn họ nằm mơ cũng chẳng ngờ được, tấn công Vân Triệt lại chỉ vẻn vẹn một chiêu đánh thẳng xuống đầu!
- Là kẻ nào ném đá sau lưng ra tay độc ác! Cút ra đây!!
Phượng Tổ Khuê rít lên, trên bầu trời Phượng Hoàng thành cũng ngập tràn ánh lửa.
Lúc này, Phượng Hoành Không cùng Phượng Thiên Uy đáp xuống, xem xét thương tổn trên người Vân Triệt, nhìn thấy Vân Triệt, bọn họ đều hoảng sợ, sau đó nặng nề thở dài.
Ngũ tạng đều nát vụn, gân mạch đứt đoạn, nhất là trái tim và mạch máu... hoàn toàn bị phá hủy.
Cái tình trạng này.... Đã không thể chết hơn được nữa rồi.
- Vân ca ca... Vân ca ca! Huynh mau tỉnh lại... Mau trả lời muội!!"
Tâm trí Phượng Tuyết Nhi trong cơn sợ hãi và đau khổ to lớn đã hoàn toàn sụp đổ, nàng cảm thấy mình như đang ngã từ vách đá, chìm trong tuyệt vọng rơi xuống vực sâu đen thẳm vô cùng tận...
- Rốt cục là chuyện gì? Là ai ra tay độc ác?
Nhìn Phượng Tuyết Nhi đau khổ, Phượng Hoành Không cũng đau lòng khôn nguôi. Phượng Tổ Khuê đứng đó, Phượng Tuyết Nhi ở ngay bên cạnh Vân Triệt, tu vi của Vân Triệt cũng cực cao, nhưng Vân Triệt không hề phát hiện và phòng bị để gặp phải độc thủ chết người.
Nhìn sắc mặt Phượng Tổ Khuê lúc này, rõ ràng là không hề phát hiện!
Lấy thực lực cửu cấp Đế quân của Phượng Tổ Khuê, ở đại lục Thiên Huyền căn bản không có kẻ nào có thể giết người ngay trước mặt hắn.... Huống chi là giết Vân Triệt.
- Tổ phụ, gia gia... Hai người mau cứu Vân ca ca, người nhất định có biện pháp cứu hắn mà!
Phượng Tuyết Nhi ngước đôi mắt ngập nước, ánh mặt tuyệt vọng cùng cực mang theo ý cầu xin.... Nàng không thể nào ngừng tuyệt vọng, hai tay nàng bám lấy người Vân Triệt, nàng hiểu rõ tổn thương của hắn hơn cả những người Phượng Hoành Không, hơi thở vốn dĩ đã yếu ớt cực kì của hắn, bây giờ đã lấy một tốc độ cực nhanh mà phiêu tán dần.
Dù vậy.
Sự thật đau đớn này là linh giác cho nàng biết, nhưng tâm hồn nàng làm sao tiếp nhận nổi.
- Tuyết Nhi, ngươi tỉnh táo lại đã.
Phượng Hoành Không ngập ngừng:
- Vân Triệt hắn đã... đã...
- Đã chết.
Phượng Thiên Uy nặng nề nói ra hai chữ mà Phượng Hoành Không không thể cất lời.
Cả người Phượng Tuyết Nhi cứng ngắc, sau đó điên cuồng lắc đầu:
- Không!! Mọi người nói dối... Vân ca ca huynh ấy chưa chết! Rõ ràng Vân ca ca... rõ ràng còn hơi thở.... Huynh ấy sẽ không chết.... Không đâu!!
"Haiz." Phượng Tổ Khuê không thu hoạch được gì hạ xuống, thở dài một tiếng, nói:
- Ngũ tạng vỡ nát, mạch máu, kinh mạch đều đứt đoạn, nhất là tim đã hoàn toàn hỏng rồi, thực sự đã chết rồi. Dù là Đại La Kim tiên cũng.... Trên người hắn còn hơi thở, chính bởi vì hắn mới chết không lâu, khí tức trong cơ thể chưa tan hết mà thôi.
Phượng Tổ Khuê biết những lời này của mình đối với Phượng Tuyết Nhi thực sự quá tàn nhẫn, nhưng dù gì đi nữa, đây cũng là sự thật mà nàng phải chấp nhận.
"..." Phượng Tuyết Nhi như bị đóng băng, ngơ ngác quỳ bên cạnh xác Vân Triệt, nước mắt trong suốt cứ rơi. Sắc máu trên mặt Vân Triệt đang yên tĩnh nằm trước mặt nàng cũng không còn, khí tức cũng không thấy nữa, chỉ còn dòng máu không ngừng chảy ra.
- Tổ phụ, gia gia, phụ hoàng.... Đã xảy ra chuyện gì?
Phượng Hi Minh vọt tới, hắn liếc nhìn Vân Triệt nằm dưới đất, hoảng sợ lùi về sau một bước, lắp bắp:
- Vân Triệt? Hắn... Hắn... Chết?
- Ngươi nói bậy!
Phượng Tuyết Nhi vốn yên lặng bỗng khóc lớn:
- Vân ca ca không có chết... Huynh ấy không nỡ bỏ lại muội đâu.... Huynh ấy không chết.... Nhất định sẽ không chết!!
Ngọn lửa trên người Phượng Tuyết Nhi bốc lên, sau đó lại ôn hòa bao bọc lấy cơ thể Vân Triệt, Phượng Tuyết Nhi ôm Vân Triệt cả người đầy máu, gần như không còn chút hơi thở nào, bay về hướng Tây Bắc... Cả đường vẫn luôn rơi lệ.
- Tuyết... Tuyết Nhi!
- Để nó đi đi.
Phượng Tổ Khuê khoát tay, ngăn cản Phượng Hi Minh đang muốn đuổi theo.
- Hướng Tuyết Nhi đi là bí địa, hẳn là muốn dùng ngọn lửa Bất Diệt mà Phượng Thần để lại năm đó ép buộc chữa trị thương thế cho Vân Triệt.... Haiz.
Phượng Thiên Uy nhắm mắt lắc đầu. Lửa Bất Diệt trong Phượng Hỏa Lan Huyên cảnh tuy có phụ trợ cực tốt cho người sở hữu lửa Phượng Hoàng chữa thương, nhưng thương thế của Vân Triệt thì dù có một trăm ngọn Bất Diệt cũng không thể dùng được.
Hơn nữa tình trạng của hắn cũng chẳng phải bị thương, rõ ràng là người chết.
Phượng Hoành Không nhíu đôi chân mày, sau đó cắn răng:
- Không được, ta phải đuổi theo trông chừng. Tuyết Nhi đã yêu sâu đậm Vân Triệt rồi, ngày trước ở mộ ma Thí Nguyệt, nó đã nói rằng nếu Vân Triệt không ra được, nó sẽ chờ cả đời.... Lần này lí trí của nó đã không còn nữa rồi, không biết sẽ làm ra những chuyện cực đoan gì nữa.
Lời này nói ra đã làm Phượng Thiên Uy cũng Phượng Tổ Khuê biến sắc, sau đó đồng thời gật đầu, bọn họ vội vàng muốn đi Phượng Hỏa Lang Huyên cảnh, bỗng nhiên, một luồng hơi thở mạnh mẽ từ trên trời áp xuống, làm bọn họ dừng bước, trong lòng cũng nặng nề.
Khí tức này chính là báo hiệu cho bọn họ.... Mặc dù chỉ có một người, nhưng là kẻ nguy hiểm nhất đại lục Thiên Huyền!
Hiên Viên Vấn Thiên!!
Đối với sự trở lại của hắn, bọn họ cũng không quá lơ là, Vân Triệt cũng nói chờ những người tham gia đại yến đi khỏi, Hiên Viên Vấn Thiên rất có thể sẽ trở lại.
Nhưng không ngờ có thể nhanh đến vậy!
- Là Hiên Viên Vấn Thiên! Hắn quả nhiên đã trở lại.
Phượng Thiên Uy nhíu mày.
- Trước hết cứ tiếp đón hắn đã, khí thế không thể yếu hơn được.... Cũng không cần khách khí nói nhảm làm gì.
Thần sắc Phượng Tổ Khuê bình tĩnh lại, hơi thở cũng ôn hòa hơn, ánh mắt thâm thúy mà nghiêm nghị.
Không lâu sau, một tia kiếm khí xé rách bầu trời, bóng dáng Hiên Viên Vấn Thiên từ trên trời xuất hiện, cũng chỉ có một mình hắn, không cùng đi với Hiên Viên Vấn Đạo.
Phía sau bọn họ, Phượng Hi Minh dần lùi về sau, bước vài bước lại dừng lại, biểu tình trên mặt không ngừng thay đổi, cơ thịt không ngừng co giật... Khi thì sợ hãi bất an, khi lại vặn vẹo dữ dội.
- Thì ra là Hiên Viên kiếm chủ. Hiên Viên kiếm chủ có chuyện gì mà trở lại chăng? Chẳng lẽ là để quên một thứ quan trọng ở nơi này?
Phượng Hoành Không khách khí cười nói.
"Ha," Hiên Viên Vấn Thiên liếc mắt nhìn quanh, cười không rõ ý tứ:
- Vậy Phượng Hoàng tông chủ không ngại thì đoán thử xem.
- Không cần đoán.
Phượng Tổ Khuê không hề khách khí mà nói:
- Hiên Viên kiếm chủ, ta đoán những người như ngươi hẳn không muốn nghe những lời nói nhảm. Ngươi đi rồi lại quay về, là vì Vân Triệt đúng không? Thật đáng tiếc, hắn đã đi rồi, nhưng nếu ngươi nhanh chóng đuổi về hướng Thương Phong Quốc thì may ra còn kịp.
"Ha ha ha ha," Hiên Viên Vấn Thiên cười thoải mái:
- Tính tình Tổ Khuê huynh vẫn như vậy chẳng thay đổi chút nào, vẫn luôn nói thẳng như thế. Nhưng lần này, Tổ Khuê huynh đoán sai mất rồi.
Hiên Viên Vấn Thiên híp mắt:
- Vân Triệt không phải ngu, trái lại, hắn thông minh hơn đại đa số người, làm sao lại không nghĩ đến chuyện bản kiếm chủ sẽ trở lại tìm hắn đây. Cho nên khi bản kiếm chủ rời đi, hắn nhất định cũng sẽ rời đi thật nhanh, làm gì có chuyện ngoan ngoãn chờ ở đây. Bản kiếm chủ một lần nữa tới quý tông, cũng không phải vì Vân Triệt, mà là có chuyện muốn nhờ.
"Ô?" Phượng Tổ Khuê kinh ngạc, nhìn sắc mặt Hiên Viên Vấn Thiên, nhìn mãi chẳng ra chút dáng vẻ nào là"muốn nhờ" cả:
- Vậy Hiên Viên kiếm chủ có chuyện gì"nhờ vả", cứ nói thẳng.
- Tốt lắm.
Hiên Viên Vấn Thiên cười cười gật đầu, Mạt Lỵ đã rời đi, những tự tin, ngạo mạn, uy nghiêm và âm hiểm vốn thuộc về kiếm chủ đều trở về bên người hắn:
- Mười chín ngày trước, ba vị từng dẫn nhiều cao thủ quý tông tới Chí Tôn Hải Điện tham gia Đại hội Ma kiếm, cũng chính mắt nhìn thấy Thiên Uy kiếm vực của ta bị yêu nữ áo đỏ đó giết ba kiếm thị cùng với hơn 20 trưởng lão, nhiều người như vậy, kiếm vực quan trọng nhất khu vực phía Bắc của ta đã hoàn toàn bị hủy bỏ!
Giọng nói của Hiên Viên Vấn Thiên bình tĩnh, ánh mắt kiêu ngạo.... Nhưng đến khi nhắc đến Bắc vực bị phá hủy kia, khóe mắt hắn cũng không khống chế được mà co giật.
Phượng Tổ Khuê, Phượng Thiên Uy, Phượng Hoành Không đều nhíu chặt mày. Thiên Uy kiếm vực ngày đó thực sự quá thê thảm, Hiên Viên Vấn Thiên cũng cực kì nhếch nhác. Hôm nay, kẻ tạo ra khung cảnh đó đã đi khỏi rồi, lại còn không trở lại được, đoạn lịch sử bết bát này sẽ trở thành vết sẹo vĩnh viện không thể động vào của Thiên Uy kiếm vực, nhưng hiện tại Hiên Viên Vấn Thiên lại chủ động nói với bọn họ....
- Chuyện ngày đó đối với Thiên Uy kiếm vực của ta mà nói, có thể gọi là tai nạn trước nay chưa từng có, tổn thấy cực nhiều, không thể đo đếm được! Nếu không phải bản kiếm chủ còn sống ở đây, nói không chừng Thiên Uy kiếm vực đã không còn tư cách được xưng là thánh địa nữa.
Hiên Viên Vấn Thiên hơi ngửa đầu, hơi lộ ra chút căm hận:
- Thiên Uy Kiếm Vực của ta cường thịnh vạn năm nay, lại bị con yêu nữ kia đánh lùi lại ít nhất một ngàn năm! Nếu không tìm được cách cứu bổ, chỉ sợ sẽ bị tam thánh địa còn lại nhào vào xâu xé, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
- Hiên Viên kiếm chủ tìm chúng ta giúp đỡ, chính là chuyện này?
Phượng Tổ Khuê cười nhạt lắc đầu:
- Vậy thì Hiên Viên kiếm chủ có vẻ quá đề cao Phượng Hoàng Thần Tông chúng ta rồi. Phượng Hoàng Thần Tông có sự bảo vệ của Phượng Thần, được thiên đạo che chở đấy. Nhưng cũng chỉ có lịch sử năm ngàn năm mà thôi, bàn về thực lực, căn cơ, còn lâu mới đuổi kịp những thánh địa các ngài. Lại thêm những năm gần đâu tranh chấp không ngừng, chúng ta tự lo cho bản thân còn không nổi, làm gì có năng lực để tham dự vào chuyện của tầng lớp thánh địa đây.
- Không không không, các ngươi đương nhiên có.
Hiên Viên Vấn Thiên cười híp mắt:
- Hiên Viên Vấn Thiên ta đây làm sao có thể yêu cầu quý tông khổ tâm vì Thiên Uy Kiếm Vực của ta đây. Chẳng qua chỉ là hiện tại Thiên Uy Kiếm Vực cần phải bổ sung lực lượng, cần một lượng tài nguyên lớn, nên ta muốn tìm các vị mượn chút tài nguyên, chỉ vậy thôi.
- Mượn tài nguyên?
Phượng Hoành Không nhướn mày, nén giận:
- Bàn về độ phong phú, Phượng Hoàng Thần Tông chúng ta không thể so sánh được với thánh địa của ngài. Kiếm vực của ngài thiếu hụt tài nguyên, làm gì có chuyện Phượng Hoàng Thần Tông chúng ta có năng lực cho mượn được, sợ là phải để Hiên Viên kiếm chủ thất vọng rồi.
Hiên Viên Vấn Thiên chậm rãi giơ lên 1 ngón tay, đôi mắt hẹp dài chứa đầy sự nguy hiểm khẽ cười:
- Bản kiếm chủ cũng chỉ cần những thứ này mà thôi ----- Một trăm cân.... tử mạch thần tinh!
Ngục La: Hê hê hê hê không ngờ tới phải không! Có bất ngờ hay không! Có như nguyện hay không!